Chương 28
---
Trong đầu Vu Chu toàn là câu nói của Bành Hướng Chi: "Cậu ấy vẫn chưa thức tỉnh đâu."
Lúc ăn uống chỉ có bốn người bọn họ. Bành Hướng Chi cũng thấy rất lạ, không hiểu sao dạo này Tô Xướng lại tích cực với chuyện ăn uống đến thế.
Quan trọng là người ta ăn mà chẳng hề béo lên, hoàn toàn có thể thả phanh.
Thật đáng ghét.
Hai chữ "ăn uống" dĩ nhiên phải đi kèm với "hóng chuyện". Bành Hướng Chi cứ liên tục gõ tách tách trả lời tin nhắn WeChat, lúc thì nhíu mày lúc thì vỗ tay cười, lúc thì lại bĩu môi với biểu cảm vô cùng phong phú.
Đột nhiên cô kéo ghế ra một chút rồi xoay màn hình điện thoại về phía Tô Xướng, nói: "Cậu xem nhỏ này nè, lôi kéo tớ nói chuyện cả buổi. Cậu lướt lên trên mà xem, hài không chịu được."
Tô Xướng lười chẳng buồn lướt, không có động tĩnh gì.
"Bảo với tớ là gặp rắc rối lớn rồi, làm tớ lo sốt vó, suýt nữa thì gọi điện thoại qua hỏi han chăm sóc rồi, ai ngờ nhỏ lại bảo tớ là bị 'chết trên giường'."
"Hahahaha," Bành Hướng Chi không nhịn được muốn cười to nhưng vì phòng nghỉ rất yên tĩnh nên cô cố gắng kiềm chế lại, "Nhỏ bảo ở bên nhau mấy năm rồi, tư thế nào cũng thử qua hết rồi, chẳng còn chút hứng thú nào nữa nên mới cảm thấy tình cảm gặp phải khủng hoảng lớn, bởi vậy mới tìm đến tớ. Mẹ kiếp, tớ thì biết cái gì chứ, tớ còn chẳng có giường nữa là mà nhỏ đã 'chết' luôn rồi."
"Còn bảo tớ đăng lên vòng bạn bè hỏi giúp, à còn bảo tớ hỏi cậu nữa chứ, đừng làm tớ cười chết chứ. Tớ mới bảo, không phải cậu định kêu tớ hỏi Tô Xướng đấy chứ? Cái con người lãnh cảm như khúc gỗ ấy hả."
"Không đúng, gỗ cọ xát còn tóe lửa được, cậu còn chẳng bằng cả khúc gỗ nữa."
"Tớ nói với nhỏ, nếu Tô Xướng mà hiểu chuyện này, tớ chính là ăn luôn cái bàn này."
Vu Chu sặc một ngụm nước cam, vớ lấy tờ giấy ăn lau loạn xạ.
Tô Xướng ngồi thẳng lưng trên ghế, liếc nhìn Vu Chu một cái rồi chậm rãi nhìn xuống bàn tay đang nghịch điện thoại của mình.
Chiếc điện thoại xoay một vòng giữa các ngón tay rồi bị cô khẽ nắm lấy, ngón trỏ tì vào cạnh bên, gõ nhẹ một cái xuống mặt bàn.
"Cộc." Một tiếng động không lớn nhưng như thể gõ thẳng vào tai Vu Chu.
Thì ra câu Bành Hướng Chi nói "Tô Xướng chưa biết yêu" không phải là lời nói qua loa để đối phó với Hướng Vãn. Trước mặt bạn bè thân thiết hoặc nói đúng hơn là trong giới, Tô Xướng thực sự là một hình tượng không có thất tình lục dục, chưa từng yêu đương cũng chẳng có hứng thú gì với chuyện đó.
Tô Xướng nhấc điện thoại lên, một góc điện thoại tựa vào cánh tay chị, cổ tay dựng thẳng, những gân mạch máu màu xanh lại hơi nổi lên.
Vu Chu buột miệng: "Cô đừng nghịch nữa."
Không gian đột ngột im lặng, Bành Hướng Chi và Hướng Vãn đều nhìn sang Vu Chu. Tô Xướng cũng ngước mắt lên nhìn em.
Vu Chu lại nuốt một ngụm nước cam, chữa cháy: "Mẹ tôi bảo, nghịch điện thoại nhiều không tốt đâu."
"Hả?" Bành Hướng Chi chớp chớp mắt, liếc nhìn Tô Xướng, "Màn hình điện thoại của cậu ấy đang tối thui mà, có nghịch gì đâu."
Tô Xướng khựng lại một chút rồi thu điện thoại về tay: "Không nghịch nữa."
Hửm? Đang úp mở chuyện gì thế này. Bành Hướng Chi cảnh giác hít hít mũi.
Tô Xướng cúi đầu, đưa tay vuốt lại phần tóc sau tai.
Thật ra cô và Vu Chu rất hợp nhau nhưng vừa rồi nghe Bành Hướng Chi nói, cô lại có chút không chắc chắn, liệu trong câu "Em không tìm thấy cảm xúc thích chị như lúc ban đầu nữa" của Vu Chu có bao gồm cả điểm này không và sự hợp nhau này có phải chỉ là do cô đơn phương tự cho là vậy hay không.
Nhưng cô không có tư cách gì để có thể hỏi thêm được nữa.
Hôm đó thu âm đến tận khuya, lúc tan làm đã hơn mười hai giờ đêm, không biết là do Vu Chu yêu cầu thu lại một cảnh hay là do tình huống bất ngờ của Hướng Vãn nên mới làm kéo dài thời gian như vậy.
Nhưng các diễn viên đều rất chuyên nghiệp, dẫu mệt đến nỗi mắt muốn díu lại nhưng họ vẫn cố gắng hoàn thành tốt công việc sao cho đảm bảo cả về chất và lượng.
Đến khi âm thanh cuối cùng đầy cảm xúc chìm vào im lặng, Chu Linh mới vỗ vỗ cái vai mà bước ra: "Mệt chết đi được."
"Tớ về trước nhé Bành Bành, tớ không gắng gượng nổi nữa rồi." Cô ấy thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi xã giao gì thêm, xách túi vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Điểm Điểm trước nay vẫn luôn đợi cô bạn thân cùng tan làm nên ra ngoài hành lang dạo một vòng, thấy phòng thu bên cạnh vẫn còn sáng đèn liền nói bản thân sẽ ở lại đợi thêm một chút.
Tô Xướng chống eo bước ra, Bành Hướng Chi buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi đôi mắt hoe hoe lệ dựa vào người chị ấy, nói không chịu nổi nữa rồi, không chịu nổi nữa rồi, đúng là có tuổi rồi không thức khuya nổi nữa.
Hướng Vãn trái lại rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức khiến cho Vu Chu, người mới ngáp hai cái, phải nghi ngờ không biết em ấy có phải là người cổ đại hay không nữa.
Không phải người ta nói cổ nhân đều làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn sao?
Vu Chu dụi mặt, đờ đẫn đi theo Bành Hướng Chi và những người khác ra ngoài. Lúc vào thang máy, Vu Chu bấm tầng một.
Tô Xướng liếc nhìn một cái.
Vu Chu không nói gì.
Tô Xướng đợi hai ba giây, rồi hỏi: "Còn có lịch trình nào khác à?"
Vu Chu biết thực ra chị ấy muốn hỏi là không cần chị đưa em về à, nhưng Tô Xướng trước nay vẫn vậy, những câu có thể hỏi thẳng thì chị ấy lại thích vòng vèo qua hai ba câu hỏi khác.
Vu Chu sụt sịt cái mũi với vẻ mặt đang buồn ngủ rũ rượi, nói: "Không có. Cô không cần đưa tôi về đâu."
Thấy Tô Xướng không đáp lời, nàng nói thêm một câu: "Tôi chỉ là, lo lắng cho Tô lão sư phải vất vả thôi."
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nói "lo lắng cho cô phải vất vả" thì thân mật quá, thế là đổi "cô" thành "Tô lão sư".
Đương nhiên, những suy nghĩ nhỏ nhặt ấy trong lòng Vu Chu không thể nào so sánh được với sự hiểu biết của Tô Xướng đối với nàng. Tô Xướng khẽ cong môi, nói: "Không vất vả."
Vu Chu đang quan tâm cô, điều này khiến tâm trạng cô rất tốt.
Lần này chị cười rất quyến rũ, có lẽ vì buồn ngủ nên niềm vui hiện rõ ra bên ngoài, dù giọng của chị lúc nói chuyện đã khàn đi rồi.
Giống như vô số những lời thì thầm đêm khuya vậy.
Chúng khiến Vu Chu cảm thấy mơ hồ.
Mãi đến khi ngồi vào xe, cơn buồn ngủ của Hướng Vãn mới muộn màng mà ập đến, em dựa đầu vào vai Vu Chu rồi ngủ thiếp đi.
Bành Hướng Chi ngồi ở ghế phụ đã xuống xe, Tô Xướng nhìn Vu Chu qua kính chiếu hậu và cả Hướng Vãn đang ngủ say sưa, vùi mặt bên cổ em.
Bất chợt một ý nghĩ kỳ quái lóe lên trong đầu cô, Vu Chu bảo Hướng Vãn xuyên không tới và không hiểu sao cô lại có phần háo hức, rạo rực khó hiểu mà muốn tin câu nói đó là sự thật.
Xuất hiện đột ngột, lại khó nắm bắt.
Nhưng ý nghĩ này chỉ khiến cô dao động một giây rồi tan biến sạch sẽ khi cô bật đèn xi nhan.
"Ở nhà em bao lâu rồi?" Tô Xướng hỏi.
Vu Chu hạ thấp giọng trả lời: "Hơn một tháng rồi."
"Khi nào thì về?"
"Không biết."
Câu hỏi của Tô Xướng có hơi vượt quá giới hạn nhưng có lẽ vì chị ấy buồn ngủ rồi, không vòng vo được nữa và Vu Chu cũng buồn ngủ nốt nên câu trả lời cũng chẳng quanh co.
"Cứ như vậy... ở mãi à?"
Vu Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn neon nhấp nháy, bên cổ là hơi thở ấm nóng của Hướng Vãn.
"Sẽ không ở mãi đâu." Nàng nói.
Vu Chu không muốn nói về chủ đề này, nàng hỏi Tô Xướng: "Ngày mai, ngày kia, chị không phải thu âm, phải không?"
"Ừm, cảnh báo thời tiết màu đỏ, sẽ có mưa bão rất lớn."
"Vậy à?" Vu Chu sững người, bất giác móc điện thoại ra xem, Weibo quả nhiên có thông báo rồi nhưng nàng không để ý đến.
Nàng hơi gấp gáp, hỏi nhỏ: "Mưa bão rất lớn sao, có sấm sét không?"
"Không chắc." Tô Xướng liếc nhìn dòng xe cộ trong kính chiếu hậu.
Chắc là... có nhỉ. Vu Chu liếc nhìn Hướng Vãn đang ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro