Chương 26


Bành Hướng Chi hận không thể lột da Tô Xướng.

Họ là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, vì tiêu chuẩn kiểm duyệt, cảnh thân mật thường sẽ không quá mức, chỉ là vài tiếng thở, hoặc thu âm hiệu ứng âm thanh hôn mu bàn tay hoặc khớp hổ khẩu.

Về mặt chuyên môn, loại cảnh này đối với họ mà nói, không khác gì các cảnh khác, thu âm vài cái là xong.

Cho nên họ đương nhiên không có chuyện "đuổi người".

Nhưng Tô Xướng bỗng nhiên lại làm mình làm mẩy.

Phải nói là, Tô Xướng từ khi tham gia dự án này, đã không được bình thường cho lắm.

Nhưng cô ấy lười quản, tạo sự nghiệp, cô ấy chỉ muốn tạo sự nghiệp.

Vu Chu thật sự giả vờ đi vệ sinh một chuyến, rồi lại đi dạo ở hành lang một lúc, đợi đến khi anh Phong liếc nhìn nàng ba lần, nàng quyết định ra cửa đứng một lát.

Nàng lại không có kinh nghiệm, cũng không biết loại cảnh này phải thu âm bao lâu, khi nào thì vào, nàng rất sầu.

Đang đút tay vào túi lắc lư, chuông thang máy vừa vang lên, vậy mà lại xuất hiện một người kỳ lạ.

Vu Chu chớp chớp mắt, cảm thấy mình có thể đang bị ảo giác.

Người đến vậy mà lại là Hướng Vãn, mặc chiếc áo phông trắng hôm qua chụp ảnh, sơ vin vào trong quần short jeans cạp cao, eo thon chân dài, thanh xuân bức người.

Hướng Vãn hai tay cầm điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy Vu Chu, mắt sáng lên, muốn bước nhanh hơn, nhưng tiểu thư khuê các rốt cuộc vẫn kiêu kỳ, vẫn chậm rãi bước đến.

Tạo dáng gì thế, Vu Chu không kiên nhẫn, chạy đến: "Sao em lại đến đây?"

"Vu cô nương có đói không?" Hướng Vãn hỏi.

Hiểu rồi, cô ấy lại đói bụng rồi.

"Không phải tôi đã để đồ ăn cho em rồi sao? Còn dạy em dùng lò vi sóng rồi, em cho vào quay ba phút là được."

"Em đã quay rồi." Hướng Vãn nói.

"Rồi sao?"

"Rồi, nóng." Cô ấy cụp mắt.

Trời ạ, loại chuyện đeo găng tay cách nhiệt hoặc lót giấy ăn để lấy đĩa ra, cũng cần phải dạy sao? Vu Chu chết lặng.

"Thế em đến đây bằng cách nào?"

"Chị dùng phần mềm gọi xe, em thấy rồi." Hướng Vãn lấy điện thoại ra, muốn làm mẫu cho nàng xem.

Vu Chu buồn cười: "Chuyện này em lại tự học thành tài rồi?"

Hướng Vãn mỉm cười dịu dàng.

"Chờ đã," Vu Chu chợt nhớ ra, "Em trả tiền bằng cách nào? Tôi đã đổi điện thoại, trên đó chắc là không liên kết với ví WeChat của tôi."

"Không cần tiền." Hướng Vãn nói.

?

"Đến trước tòa nhà, em ngồi trên xe đó, đang loay hoay không biết trả tiền thế nào, người đánh xe lại nói, em xuống xe rồi đưa bạc cũng được."

"Ồ, hiểu rồi. Vậy em nói thế nào?”

"Em nói, vậy em sẽ bảo nha hoàn đưa bạc đến phủ sau."

Vu Chu tưởng tượng ra cảnh đó, sởn cả gai ốc: "Vậy... vậy anh ta nói thế nào?"

"Anh ta bảo em xuống xe."

"Phụt." Vu Chu che miệng, sợ mình cười quá to.

Hướng Vãn thấy nàng cười, bản thân cũng khẽ động mũi, mỉm cười dịu dàng.

Khiến Vu Chu có chút ngượng ngùng, nàng cầm lấy điện thoại của Hướng Vãn, vừa mở phần mềm, vừa nói với cô ấy: "Chúng ta có thể thanh toán online, chính là đi xe trước, trả tiền sau, không phải là không cần tiền——tám mươi?!!!!"

Nàng thay đổi sắc mặt, mắt trợn trừng: "Sao em lại gọi xe sang?!!!"

"Hửm?" Hướng Vãn nghiêng đầu, không hiểu.

Vu Chu hiểu ra, những dấu tích dấu chéo đó Hướng Vãn không hiểu, chỉ ấn nút gọi xe, theo hệ thống đề xuất, chắc chắn sẽ ưu tiên điều xe đắt nhất cho cô ấy.

Nàng khóc không ra nước mắt, trả điện thoại cho Hướng Vãn: "Tôi cũng không muốn trả tiền nữa."

Hướng Vãn thấy nàng rất đau lòng, nhưng cũng không hiểu nàng đau lòng vì sao, chỉ có thể nhìn nàng với vẻ thông cảm.

Vu Chu bất lực xua tay, cứ như bị lột một lớp da, cũng không muốn dây dưa nhiều, nàng xem thời gian cũng gần được rồi, dẫn Hướng Vãn đến A8.

Trước tiên lịch sự gõ cửa, Bành Hướng Chi mở hé cửa: "Thu âm xong rồi, đang định gửi WeChat cho cô đây."

"Ừm," Vu Chu nhỏ giọng nói, "Vãn Vãn đến rồi, có thể vào không?"

"À được được được~" Giọng điệu Tư Cầm Cao Oa.

Vu Chu buồn cười, dẫn Hướng Vãn khom người đi vào, nàng không biết tại sao mình phải khom lưng, cứ như trên sân khấu đang hát tuồng vậy.

Nàng đúng là lắm trò.

Tô Xướng và Chu Linh thấy Hướng Vãn đến, cũng gật đầu chào hỏi trong phòng thu, rồi lại tiếp tục thu âm không ngừng nghỉ.

Mấy cảnh tiếp theo lại có thêm vài diễn viên phụ đến, diễn chung với nhau, cho đến cảnh ba của tập bốn, Bành Hướng Chi lật kịch bản "haiz" một tiếng.

Vu Chu nhìn sang, thấy Bành Hướng Chi hỏi Điểm Điểm: "Chị dâu Tiền này, tôi nói là để Triệu Tường thu cùng, đúng không?"

"Đúng." Điểm Điểm nhớ lại.

"Ây da, hỏng rồi, vừa rồi Triệu Tường thu xong phần đầu, tôi để cô ấy về rồi."

“A, thế này…”

"Chờ chút, để tôi tìm xem ai còn ở phòng thu." Bành Hướng Chi lướt WeChat, bắt đầu gửi tin nhắn thoại.

Nhưng liên tiếp mấy người, hoặc là không trả lời, hoặc là không có thời gian, chậc, gấp quá, Bành Hướng Chi nghĩ vậy thì hẹn người ta thu sau, không ngờ Vu Chu bên cạnh huých vào eo Hướng Vãn.

Cơ hội kìa!

Hướng Vãn khẽ "ai da" một tiếng, nhìn Vu Chu.

"Nhanh, tự tiến cử." Vu Chu nói thầm, "Mao Toại tự tiến cử, hiểu không? Mao Toại."

Hướng Vãn hiểu, bước lên một bước hỏi Bành Hướng Chi: "Đạo diễn Bành, em có thể thử không ạ?"”

"Em?"

"Ừm, em tự tiến cử."

"Ờ..."

"Em ấy không được sao?" Vu Chu tiến sát lại, nghĩ nếu không được thì nhanh chóng kéo cô ấy về.

"Tôi hướng dẫn em ấy, em ấy chắc chắn được." Bành Hướng Chi rất tự tin, "Nhưng có lẽ vừa rồi cô không nghe rõ, thiếu phần thu âm của chị dâu Tiền."

Chị dâu Tiền... sắp sinh, bà bầu? Vu Chu ngẩn người.

"Ừm hửm." Bành Hướng Chi dùng ánh mắt ra hiệu nàng suy nghĩ.

"Em làm được." Hướng Vãn nói. Tháng này cô đã xem không ít phim truyền hình.

Thế là Bành Hướng Chi để Tô Xướng và Chu Linh ra ngoài, đổi Hướng Vãn vào, trước tiên để cô ấy thử một đoạn.

"Em đeo tai nghe vào, trước tiên hít thở sâu, à, đừng vội." Bành Hướng Chi từ từ dẫn dắt, "Nhắm mắt lại, tưởng tượng bây giờ em đang sinh con, chuẩn bị xong thì nói cho tôi biết. Tôi nói trước với em về nhịp điệu nhé, đầu tiên là lấy hơi, đau bụng từng cơn, tức là em phải đau từng cơn, cuối cùng mới phát ra tiếng, ở giữa xen vài tiếng rên rỉ, kiểu thở không ra hơi ấy. Đến lúc bắt đầu rặn thì có kỹ thuật đặc biệt, là táo bón."

"Tìm cảm giác sau khi táo bón rồi cố gắng hết sức, dù sao cũng là muốn để nó ra ngoài." Bành Hướng Chi nghiêm túc nói.

Vu Chu há hốc mồm.

Tiểu thư khuê các trước sự chứng kiến của mọi người nói về táo bón, dù sao cũng có chút ngại ngùng, má Hướng Vãn hơi đỏ, nhưng cô vẫn nghiêm túc gật đầu.

Vu Chu đột nhiên cảm thấy hơi thảm, giống như lên pháp trường vậy.

Hướng Vãn chuẩn bị xong, hướng về phía tấm kính làm một hình chữ "O", nghĩ nghĩ, lại duỗi thẳng ba ngón tay sau.

Mẹ ơi, đáng yêu quá, Vu Chu vui vẻ  nhìn cô ấy.

Hướng Vãn cũng nhìn nàng một cái, sau đó đeo tai nghe, nhắm mắt.

Hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ, co duỗi nhịp nhàng, cuối cùng là tiếng thét thảm thiết.

Gân xanh đều giật giật, nghe đến Vu Chu cũng thấy đau. Còn có chút xót xa.

Chờ cô ấy thu âm xong trọn vẹn, Bành Hướng Chi mới ra hiệu dừng lại. Vu Chu hơi căng thẳng, lại nghe Tô Xướng nhẹ giọng nói: "Bể mic rồi."

Cô ấy khẽ nhíu mày, chỉ vào dạng sóng trên màn hình, bảo Điểm Điểm tua đến đoạn sau.

Bành Hướng Chi gật đầu: "Ừm, cảm xúc khá tốt, tiếc là bể mic rồi."

Tô Xướng cúi người gần micro, nhìn Hướng Vãn nhỏ giọng nói: "Thử đừng hét lên, dồn sức nén lại. Thông thường trong quá trình sinh nở thực tế, bà đỡ hoặc bác sĩ sẽ bảo đừng hét, dùng hết sức để rặn."

Cô ấy chỉ ra vấn đề của Hướng Vãn một cách thẳng thắn: Đừng học theo phim truyền hình, hãy quan sát cuộc sống nhiều hơn.

Vu Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Xướng, đột nhiên cảm thấy mặc dù ở bên nhau lâu như vậy, nàng thực ra không hiểu Tô Xướng như mình nghĩ.

Cô ấy không hề tỏ ra khó chịu với Hướng Vãn như Vu Chu nghĩ, ngược lại còn đưa ra ý kiến rất chuyên nghiệp.

Khiến cho hành động có phần lo lắng trước đó của Vu Chu, không cho Hướng Vãn đến, có vẻ hơi nhỏ nhen.

Tô Xướng nói xong, đứng thẳng người, Bành Hướng Chi nói: "Nghe rõ rồi nhé, chúng ta làm lại lần nữa, Vãn Vãn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro