Chương 33


"Hả?" Đầu óc Bành Hướng Chi nổ tung.

Thậm chí cô ấy thực sự hiểu ý của Tô Xướng, nhưng vẫn cứng đờ mặt hỏi một câu: "Ồ, là kiểu bạn gái cũ ở nhà si mê gọi 'vợ ơi' đó hả?"

"Không phải."

"Vậy là?"

"Nắm tay, ôm, hôn, ừm, bạn gái cũ."

Một chữ "ừm", hơn ngàn lời nói, nặng hơn cả cái bàn mà Bành Hướng Chi muốn nhai.

Tô Xướng! Bạn gái cũ! Bành Hướng Chi cảm thấy trong đầu mình sau khi nổ tung, khói lửa mù mịt, có một người tí hon đang chạy vòng vòng, chạy từ trái sang phải, chạy từ phải sang trái, vẫn không có cách nào liên kết hai từ này lại với nhau.

Người tí hon đó vừa chạy, bên cạnh có một con chuột chũi đứng thẳng, há to miệng không ngừng kêu: "A--"

Giống như Sam Thái bị Đạo Minh Tự làm cho kinh ngạc tám trăm lần.

Sắc mặt của Bành Hướng Chi rất đặc sắc, thay đổi biểu cảm như trình chiếu PPT.

Tô Xướng xắn tay áo lên trên khuỷu tay, chờ cô ấy trình chiếu biểu cảm xong.

Tâm lý cuối cùng của Bành Hướng Chi là cuối cùng, cuối cùng cô ấy cũng đã hóng được chuyện động trời như vậy, hơn nữa hoàn toàn dựa vào sức quan sát nhạy bén của mình, khiến Tô Xướng tự mình tiết lộ, cô ấy bỗng nhiên có chút cảm động, lồng ngực phập phồng từng đợt, giống như đang đọc một bộ truyện khiến cô ấy mê mẩn, nhân vật chính cuối cùng cũng hôn nhau, cảm động đến mức trong lòng có chút chua xót, nhưng lại rất sảng khoái.

Nhưng cô vẫn cư xử rất đúng mực, cô cố gắng kiểm soát âm lượng hỏi Tô Xướng: "Sao trước đây cô không nói?"
  
"Cô không hỏi." Tô Xướng trả lời một cách đương nhiên.

"Mẹ kiếp, chuyện này mà phải hỏi à? Loại chuyện phiếm này mà phải hỏi à?" Giọng Bành Hướng Chi cao lên tám tông, "Cô có phải người không vậy? Nếu cô có bạn gái, chẳng phải khi người khác nói về bạn gái của mình, cô nên chạy đến nói một câu 'À bạn gái tôi cũng blablabla', hoặc đặt ảnh bạn gái cô làm hình nền chat, sau đó chúng tôi sẽ tự nhiên tò mò, rồi cô thuận nước đẩy thuyền nói 'Đây là bạn gái tôi' sao?"

"Ngày nào cô cũng vênh váo ra vẻ ta đây, chỉ thiếu nước treo cái bảng 'Người lạ chớ đến gần' lên mặt, thì ai dám hỏi? Ai dám hỏi? Ai dám hỏi như từ dưới đất chui lên vậy? Một buổi sáng đẹp trời nào đó nhảy ra trước mặt cô, hỏi 'Xin chào Tô Xướng cho hỏi cô có bạn gái không vậy?' Cô không ném người ta từ tầng 30 xuống, tôi thua."

Bành Hướng Chi tức đến bật cười.

Tô Xướng cầm điện thoại nghiêng nghiêng, nhẹ nhàng lướt trên mặt bàn.

"Tô Xướng!" Bành Hướng Chi nổi đóa, "Cô có nghe tôi nói không đấy! Đừng cào bàn nữa, tai tôi chịu không nổi!"

"Chỉ là muốn giúp cô." Tô Xướng nói với giọng điệu có chút dịu dàng.

"Giúp tôi cái gì?"

"Kiểm tra độ cứng của bàn.”

Bành Hướng Chi nghiến răng nghiến lợi: "Cô đừng ép tôi bóp chết cô."

Tô Xướng khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng cười: "Thôi được rồi."
 
Dịu dàng ngăn cản, dừng lại đúng lúc.

Bành Hướng Chi bình tĩnh lại, không còn tức giận nữa, nhưng cảm giác vừa sảng khoái vừa kích động đó vẫn chưa tan, cô ấy hỏi Tô Xướng: "Yêu nhau bao lâu rồi? Chia tay thế nào? Ai là người nói lời chia tay vậy? Chậc... Vậy cô tìm tôi làm đạo diễn bộ kịch này, cô không phải vẫn còn tình cảm với cô ấy chứ?"

"Gần bốn năm, cô ấy, ừm."

Trả lời từng câu một, chữ "ừm" cuối cùng rất nhỏ, nhưng Bành Hướng Chi đột nhiên cảm thấy quyến rũ không chịu được.

Tô Xướng đó, Tô Xướng chính miệng thừa nhận cô ấy vẫn còn tình cảm đó. Câu nói thịnh hành kia nói thế nào nhỉ? - Đó chính là Tô Xướng.

"Ây da." Bành Hướng Chi trong nháy mắt vui vẻ, muốn cố gắng thở dài tiếc nuối một chút, nhưng hoàn toàn không che giấu được sự vui mừng trong giọng điệu, cảm xúc quá phức tạp, nghe có vẻ mỉa mai.

"Vậy lý do chia tay là gì?"

"Cô ấy... không thích tôi nữa." Tô Xướng nói nhỏ.

"Ây da." Bành Hướng Chi lại muốn thương hại cô ấy một chút, nhưng khóe miệng co giật rất khó kiểm soát.

Thật muốn cười thành tiếng, nhưng hả hê khi người khác gặp nạn có phải sẽ bị sét đánh không?

Cô ấy lại nghĩ đến Vu Chu ở phòng thu đối mặt với Tô Xướng, cúi đầu như chim cút, đưa tay chống cằm, nhíu mày: "Tôi thấy không giống vậy."

Tô Xướng ngẩng lên nhìn cô ấy.

Bành Hướng Chi luồn ngón tay vào mái tóc xoăn dài, gãi gãi: "Tôi thấy, cô ấy rất thích cô mà."

Tô Xướng nhìn cô ấy, chậm rãi chớp mắt một cái.

"... Tôi cảm thấy không chắc lắm." Bành Hướng Chi không dám khẳng định.

Tô Xướng thở dài, nhìn điện thoại trong tay.

Tiếng thở dài này khiến Bành Hướng Chi có chút không đành lòng, nghĩ một lúc, đột nhiên nói: "Thôi xong."

"?"

"Tôi không giữ được bí mật, cô vừa nói với tôi, tôi sợ lát nữa tôi vui quá sẽ truyền cho cả giới biết mất."

Thực ra cô ấy biết nặng nhẹ, cô chỉ đang thăm dò Tô Xướng, xem có thể nói hay không. Bởi vì cô có chút buồn bực, chuyện lớn như vậy, nếu không thể truyền ra ngoài, phải sống sờ sờ mà chịu đựng, vậy thì khó chịu biết bao, thà rằng từ đầu đến cuối đừng để cô ấy biết.

Cô ấy muốn Tô Xướng dặn dò cô ấy một câu, nhận lời ủy thác người ta thì giữ bí mật cho người ta, như vậy trong lòng cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Không ngờ Tô Xướng lại nói: "Tôi không để tâm."

"Hả?"

"Nhưng cô ấy, có thể sẽ để tâm." Tô Xướng không biết nghĩ đến điều gì, hiếm khi có chút do dự.

Bành Hướng Chi hiểu: "Ồ, hiểu rồi, sợ ảnh hưởng đến cô ấy đúng không, dù sao cũng là người yêu cũ rồi."

Vừa nhìn thấy ánh mắt Tô Xướng khựng lại, cô ấy nhận ra câu cuối cùng hình như không cần thiết phải nói, xát muối vào vết thương, cô ấy không cố ý.

Tuy nhiên, Tô Xướng vừa nói như vậy, cô đã hiểu ra, cô sẽ ngoan ngoãn kéo khóa miệng lại, loại có khóa.

"Thật sự không nhìn ra..." Cô xen vào một câu cảm thán, nằm úp sấp trên bàn, lấy đoạn chat giữa mình và Vu Chu ra, xem đi xem lại.

Lại thoát ra, click vào Weibo của Vu Chu, xem đi xem lại.

Thật là ghê gớm, cô ấy nghĩ, đá Tô Xướng, lý do lại là không thích cô ấy nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy Vu Chu thật vĩ đại, ngay cả ảnh đại diện đầu mèo trên Weibo cũng khiến người ta kính nể. 

Rất muốn hỏi Tô Xướng thích cô ấy ở điểm nào, nhưng lại cảm thấy đây chẳng phải là câu hỏi thừa sao, trong mắt người tình hóa Tây Thi, tình cảm loại này chính là điều khó hiểu, nhìn vừa mắt thì cái gì cũng thích.

"Cô ấy đã từng xóa Weibo chưa?" Bành Hướng Chi xem hết số ít Weibo của Vu Chu, thay đổi nhiều từ khóa, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy chút manh mối nào.

"Không."

"Chậc... Tôi nói này, có phải cô ấy rất ghét cô không?" Bành Hướng Chi lại tiếp tục xem lượt thích của Vu Chu, "Trong này chẳng có bài nào liên quan đến cô cả, mà mấy chủ đề hay tin đồn cô ấy quan tâm cũng chẳng dính dáng gì đến giới lồng tiếng luôn.”

Tô Xướng khẽ hít một hơi, nói: "Cô ấy không hứng thú với phương diện này."

Không thường nghe kịch của cô ấy, cũng hoàn toàn không bày tỏ bất kỳ hứng thú nào với công việc và môi trường của cô ấy.

"Không có đâu, lần này cô ấy đến, hình như cảm thấy việc này khá thú vị mà, hơn nữa còn rất để tâm." Bành Hướng Chi nói.

Đau lòng quá, cứ như thể cô ấy đang vòng vo nói rằng Vu Chu chán ghét Tô Xướng vậy, cô ấy im bặt.

Xem hết Weibo, cô ấy cảm thấy có chút nan giải.

"Vậy cô định làm thế nào đây?" Đã có chút đồng cảm.

"Không biết."

"Cần tôi giúp cô không?"
 
Tô Xướng liếc nhìn cô ấy.

"Tôi vẫn chưa có kế hoạch." Bành Hướng Chi chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên má

"Thế này đi," cô ấy lấy điện thoại ra, "tôi nói một tiếng trong nhóm chat của đoàn kịch, nói rằng lịch trình của tôi bị đẩy lên sớm, hỏi đoàn phim có thể phối hợp để tôi viết kịch bản mùa hai trước không, sau đó chúng ta sẽ sớm bắt đầu thu âm mùa hai."

"Sau đó, haha, chuyện tôi nói mời cô đến lớp đào tạo làm giảng viên, cô suy nghĩ một chút, tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho Vãn Vãn, kéo cô ấy đến."

Bành Hướng Chi cười đầy ẩn ý, nhưng đây là một kế sách rõ ràng, cô ấy cũng không cần che giấu.

"Kéo Hướng Vãn?"

"Đúng vậy, vấn đề hiện tại của cô là, ngoài việc thu âm kịch, các cô không có cơ hội gặp mặt nữa, đúng không? Vậy giả sử sau này đi học lớp đào tạo, chúng ta cùng Hướng Vãn ăn cơm gì đó, rồi hẹn Chu của cô ra ngoài, có phải sẽ hợp lý hơn một chút không”

Cô ấy cảm thấy từ "Chu của cô" dùng thật hay, Tô Xướng hẳn là rất thích.

Nhưng Tô Xướng dường như không tán thành kế "vây Vãn kéo Chu” này của cô ấy.

Cô lắc đầu, từ chối tất cả sắp xếp của Bành Hướng Chi.

Mối quan hệ giữa cô và Vu Chu, thực ra không đơn giản như người ngoài nghĩ. Tình cảm hơn ba năm, những gì nên trải qua đều đã trải qua rồi, có lúc nói không hết chuyện, cũng có lúc dần dần im lặng. Cô hiểu rõ hơn ai hết, vấn đề nằm ở chính hai người họ. Câu nói "không thích" của Vu Chu đã làm lung lay nền móng tình yêu của cô, đồng thời cũng đủ để tổn thương lòng tự trọng của cô. Nhưng cô cũng phải thừa nhận, đây là kết quả sau khi Vu Chu đã suy nghĩ kỹ càng.

Quá hiểu nàng, đến nỗi khi câu nói đó vừa mới bắt đầu, cô đã nhìn thấy hồi kết cho mối tình của mình và Vu Chu.

Vì vậy, không thể làm ra hành động truy hỏi nào.

Cuộc sống không phải là phim thần tượng, những màn kịch kiểu theo đuổi này, không có tác dụng với cô và Vu Chu.

Tô Xướng cũng không muốn dùng.

"Để sau đi." Cô nhìn về phía mặt bàn sạch sẽ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro