Chương 35

Hướng Vãn hình như hơi say rồi.

Vu Chu phát hiện ra lúc Hướng Vãn đang ngồi nghiêng trên ghế, hướng về phía Bành Hướng Chi, hơi cúi người, một tay cầm tay Bành Hướng Chi xuống, nắm trong tay, hai tay nắm chặt tay Bành Hướng Chi, nhẹ nhàng lắc lắc.

Mặt mày ửng hồng, trong mắt chứa men say nhìn cô ấy.

Tim Bành Hướng Chi lỡ một nhịp.

"Sao vậy?" Cô vội vàng khép chân lại, cũng quay sang phía Hướng Vãn.

Vu Chu cảnh giác nhìn chằm chằm, thấy Hướng Vãn e lệ nhìn mình một cái, sau đó vụng về đưa mắt về phía Bành Hướng Chi.

Cô ấy nghiêm túc nói bằng giọng mềm mại: "Đạo diễn Bành, em muốn làm nũng với chị."

Đồng tử Vu Chu nhanh chóng mở to, còi báo động an toàn vang lên bíp bíp.

Nàng "xoẹt" một cái muốn đứng dậy ngăn Hướng Vãn lại, đứng dậy quá vội, bị chân ghế vướng vào, Tô Xướng đưa tay ra đỡ nàng, Vu Chu theo bản năng mượn lực nắm lấy tay Tô Xướng.

Cô quay đầu nhìn Tô Xướng với vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt, tay cô ấy mát lạnh, lực nắm tay không nhẹ không nặng, quen thuộc đến tận xương tủy.

Vu Chu rụt tay lại, nói: "Xin lỗi."

"Không sao."

Bên kia Bành Hướng Chi không hiểu đầu đuôi hỏi Hướng Vãn: "Em muốn... làm nũng cái gì?"

Hướng Vãn nhỏ giọng nói: "Nhà chúng em không có tiền, nhưng lại muốn học lớp đào tạo, em muốn..."

Cô ấy cố nén hơi rượu, hơi thở phập phồng.

Bành Hướng Chi nổi hết da gà, buột miệng nói: "Tôi miễn học phí cho em."

"Hả?" Hướng Vãn ngẩng đầu, lại nhìn Vu Chu một cái, "Em không muốn miễn, chỉ cần chị đánh em, là được rồi."

Bành Hướng Chi sắp bị dọa khóc, đây là cái sở thích quái quỷ gì vậy?

Cô ấy khó khăn nuốt nước bọt, rút tay về: "Thứ nhất, tôi không phải."

"Thứ hai, tôi có bạn trai các thứ, cũng không có cái đó, cái gì mà, sở thích S.M đâu ha." Câu này nói rất nhỏ.

Hướng Vãn mở to đôi mắt mơ màng, một chữ cũng không hiểu.

"Giảm giá, là giảm giá, đạo diễn Bành." Đầu Vu Chu thò ra, hận không thể cầm loa phóng thanh hét lên, nhưng thật sự quá mất mặt, lúc nàng vội vàng đính chính, vẫn hạ thấp giọng.

"À." Bành Hướng Chi thở dài một hơi, vuốt vuốt ngực, "Hù chết lão nương rồi."

"Cái đó," Vu Chu nhe răng, "Xin lỗi đạo diễn Bành, tôi chưa nói rõ với em ấy, tiền chúng tôi vẫn sẽ đóng bình thường ha."

"Không sao không sao, tôi đã nói miễn cho em ấy rồi, không sao, tuy là vừa rồi bị doạ sợ mới nói ra, nhưng lời tôi nói ra chưa bao giờ rút lại. Thật ra tôi cũng thấy em ấy khá có năng khiếu, thêm một suất dự thính chắc không vấn đề gì, nhưng nếu cần giáo trình tài liệu phụ đạo thì các cô tự bỏ tiền mua, còn có thẻ cơm căn tin, lớp đào tạo của chúng tôi bao, dự thính chắc là không có." Bành Hướng Chi tỉnh táo lại, giải thích với Vu Chu.

"Em ấy mới mười tám, lại không có học vấn, cũng thật không dễ dàng, cô lấy tiền học lớp đào tạo đó mà đăng ký cho nó một lớp học văn hóa đi, không biết chữ thật sự không được, làm gì cũng không được."

"Đúng thế, tôi cũng nói vậy." Vu Chu cúi đầu nghe, dùng đũa chọc bát, đột nhiên cảm thấy mình giống như bị mời phụ huynh.

Hai người nói về vấn đề trưởng thành của Hướng Vãn một lúc, lại nói thêm một số chuyện linh tinh, một bữa cơm gần đến hồi kết thúc.

Bành Hướng Chi ra ngoài quét mã thanh toán, mọi người cũng cầm túi đứng dậy, túm năm tụm ba đi ra ngoài.

Một bữa cơm ăn uống vui vẻ ra về, một nhóm người đứng trước cửa tiệm, lần lượt chào tạm biệt.

Bành Hướng Chi là người chủ trì, nghĩ đến mọi người đều đã uống rượu, nói không yên tâm, lần lượt đưa mọi người lên xe taxi, đặc biệt để một số người lại cuối cùng.
  
Tô Xướng đứng trước cửa tiệm hóng gió, lấy điện thoại ra gọi tài xế.

Lại có chút do dự, hình như đang nghĩ có nên gọi Vu Chu bọn họ cùng đi không.

Không ngờ Bành Hướng Chi lại phong tình vạn chủng lắc lư trở lại, liếc mắt nhìn Tô Xướng đang cầm điện thoại, Vu Chu và Hướng Vãn đang đứng bên cạnh: "Chúng ta tăng hai đi."

Cô ấy cười tủm tỉm nói.

Cô thấy Tô Xướng uể oải ngước mắt nhìn mình, Bành Hướng Chi cảm thấy trong ánh mắt cô ấy viết chắc là "Nghe tôi nói cảm ơn bạn".

Ây da, khách sáo gì chứ.

Bành Hướng Chi vui vẻ khoác tay Vu Chu, tay kia khoác Hướng Vãn, trước tiên hỏi bên phải: "Em có muốn đi không? Rượu ở đó cũng rất ngon."

"Muốn." Hướng Vãn gật đầu.

Lại hỏi bên trái: "Vừa rồi tôi nói với cô về hướng đào tạo của Hướng Vãn, chúng ta cần nói chuyện thêm một chút."

"Ò." Vu Chu nhìn cô ấy.

Bành Hướng Chi hài lòng nói với Tô Xướng: "Xướng này, gọi tài xế đi, lái xe của cô, chúng ta đến 1988."

Trái ôm phải ấp, giống như một ông lớn.

1988 là một quán bar, club, đông người lại náo nhiệt, tụ tập những chàng trai cô gái thời thượng, những thanh niên phóng túng.

Không khí rất sôi động, chỉ cần đi vào từ lối đi tối om, màng nhĩ đã bị tiết tấu ầm ầm chấn động muốn bay lên, Hướng Vãn nào từng thấy cảnh này, rụt cổ, dựa vào vai Vu Chu, đầu theo nhạc dance nhịp nhàng gật gù.

Bành Hướng Chi giơ tay lên, lắc lư bước vào, chiếc váy liền thân màu đỏ tươi ôm sát cơ thể phác họa ra những đường cong tuyệt đẹp, giống như gợn sóng vặn mở âm thanh.

Đi qua lối đi, trước tiên thấy ánh sáng, những cột sáng đủ màu sắc loang lổ rơi xuống mặt đất và tường, chen chúc như những vì sao lấp lánh.

Hướng Vãn một mặt như muốn nghẹt thở, tim lại bị chấn động đến tê dại, đập thình thịch, dường như cộng hưởng cùng nhịp trống.

Những người điên cuồng lắc lư trong sàn nhảy bị ánh sáng đóng khung thành từng bóng hình ngông cuồng, say mê và chìm đắm.

Lách qua đám đông như cá bơi, mấy người đến chỗ ngồi Bành Hướng Chi đã đặt trước.

Biết Tô Xướng không thích nơi quá ồn ào, cô ấy đặc biệt chọn chỗ ngồi tương đối yên tĩnh, sự náo nhiệt như bị nhốt trong trống, truyền qua mặt da một cách mơ hồ.

Đủ sức lay động lòng người, nhưng lại không đến mức làm lòng người ý loạn.

Vu Chu nhìn Bành Hướng Chi gọi rượu một cách thành thạo, cảm thấy bộ "chiến bào" màu đỏ này của cô ấy hình như có được chuẩn bị mà đến.

Đĩa hoa quả và rượu được mang lên, Bành Hướng Chi trước tiên đưa cho Hướng Vãn một ly: "Nếm thử đi, cái này ngọt, còn có vị sữa, em chắc sẽ thích."

Hướng Vãn quả nhiên rất thích.

Vu Chu đỡ trán, đại tiểu thư phủ tướng gì chứ, nghiện rượu thế này.

Thấy Hướng Vãn uống vui vẻ, nàng cũng không tiện nói nhiều, dù sao cũng uống kha khá rồi, say thì say thôi, bản thân mình tuy cũng hơi choáng, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, nghỉ ngơi một lát, đưa em ấy về chắc không vấn đề gì.

Hoặc là...

Không có hoặc là.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tô Xướng, cô đang ngồi vắt chéo chân ở cuối chỗ ngồi, chiếc áo sơ mi đen ôm lấy vóc dáng cao gầy của cô, như sinh ra một linh hồn có chút phong lưu.

Cô ngồi đó, cánh tay chống lên lưng ghế sofa, ngón tay chống lên trán, như đang nhìn đám đông trong sàn nhảy, lại như không phải.

Sao lại có người như vậy chứ, Vu Chu nghĩ.

Ngồi trong làn khói thuốc, ngồi trong men rượu, ngồi trong sự ồn ào náo nhiệt, ngồi trong muôn vàn dục vọng, nhưng cô ấy dường như đang ngồi trên đầu cầu, hững hờ ngắm ánh trăng.

Rồi cô ấy cũng trở thành ánh trăng.

Phượng vĩ rực lửa rót rượu mời trăng, nồng nàn chuốc chén này đến chén khác. Trăng nâng ly, nhẹ nhàng cụng lại, rồi kiêu kỳ nhấp từng ngụm nhỏ, như đùa như thật.
 
Rồi mặt trăng cũng đã ngà say. 

Bỗng chốc như màn sương, chẳng thể nhìn rõ.

Vu Chu dụi mắt, phát hiện mình uống mấy ly rượu vào, đầu óc cũng không còn tỉnh táo lắm.

Bụng dưới căng tức khó chịu, nàng ghé sát vào tai Bành Hướng Chi, nói lớn: "Tôi đi vệ sinh một chút."

Bành Hướng Chi gật đầu, cũng hét lên đáp lại cô: "Phía sau! Đi thẳng đến cuối rẽ phải, nhà vệ sinh nam nữ cạnh nhau, đừng uống say mà đi nhầm đấy!"

Trông có vẻ rất có kinh nghiệm.

Vu Chu mỉm cười, đi về phía nhà vệ sinh một cách khá vững vàng, đi khá xa, tiếng nhạc yên tĩnh lại, có thể nghe thấy thỉnh thoảng có vài người gọi điện thoại ở đây, còn có một số người trốn ở đó hút thuốc, tán tỉnh.

Vu Chu không thích mùi thuốc lá, chọn một buồng vệ sinh tương đối sạch sẽ để giải quyết, rồi ra rửa tay, trước gương nhìn mình mặt đỏ bừng, chỉnh trang lại dung nhan, xoa xoa đôi tai nóng bừng đi ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Xướng đang đứng phía trước, hình như đã đợi nàng từ lâu.

Cô ấy dựa vào bức tường được sơn màu đen tối, nhưng chiếc áo sơ mi đen lại không hòa vào làm một, hình như càng nổi bật hơn.

"Vào trong không? Bên trong không có ai." Vu Chu bước xuống một bậc thang, đến trước mặt Tô Xướng.

Tô Xướng ngẩng đầu lên, hơi thở lẫn với mùi rượu nhàn nhạt, nhưng đôi mắt không hề lười biếng khép lại, mà mở to nhìn nàng.

"Sao vậy?" Có người đi ngang qua phía sau, Vu Chu lại tiến lên một bước nhỏ, có chút lo lắng, "Say rồi à?"

Tô Xướng lắc đầu, nhíu mày, hình như có chút không chịu được rượu, đầu nhẹ nhàng dựa vào tường, hơi thở phập phồng, nói: "Có chuyện, muốn hỏi em."

Giọng nói rất nhẹ, may mà ở đây cũng coi như là yên tĩnh.

Nhưng đây là khu vực nhà vệ sinh của quán bar, bao nhiêu chuyện tình ái xảy ra ở đây. Vừa rồi khi đi ngang qua, còn có một đôi nam nữ đang ôm hôn.

Vu Chu theo thói quen cúi đầu xuống, lại nhìn thấy đôi chân của Tô Xướng.

Hơi cong chống xuống đất, vừa dài vừa thẳng, trắng nõn nà dưới ánh đèn đêm, như muốn khiến người ta mất hồn.

Vu Chu cảm thấy mình có thể thật sự say rồi, bởi vì nàng đột nhiên không nhớ nổi hôm nay là ngày bao nhiêu, là năm 2022, hay là năm 2019.

Nếu là năm 2019, vậy đó cũng là một mùa hè.

Nàng và Tô Xướng, cùng với hai người bạn thân của nàng cùng đi quán bar, lúc đó nàng tham lam Chivas, uống khá nhiều, nhưng trưa và tối đều chưa ăn cơm, dạ dày có chút khó chịu. 

Nàng một mình đến nhà vệ sinh, đi xong ra rửa tay, vừa rửa tay xong lại hơi buồn nôn, vì vậy vào buồng vệ sinh, cúi người muốn nôn ra.

Nôn không ra, nàng chuẩn bị đứng dậy, nghe thấy tiếng cửa sau lưng vang lên, Tô Xướng đi theo vào, dịu dàng đỡ lấy nàng.

Treo trên người đối phương, nàng ý loạn tình mê, đóng cửa lại, hôn lên cổ cô ấy, tay liền bắt đầu luồn vào trong.

Nhưng Tô Xướng rất bình tĩnh, rút tay nàng ra, nắm lấy, mổ một cái lên môi nàng, vẻ mặt lạnh nhạt đưa nàng ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau đó chào tạm biệt bạn bè, hai người bắt xe về nhà.

Về đến nhà, Tô Xướng không bật đèn, đứng dựa lưng vào tường đợi nàng, tấm lưng rất gầy, nhẹ nhàng dựa vào tường.

Sao vậy? Vu Chu hỏi.

Tô Xướng dùng giọng nói rất nhẹ rất nhẹ bao bọc lấy nàng, nói, em có thể tiếp tục làm với chị, chuyện vừa rồi ở nhà vệ sinh.

Em có thể... Câu cú của Tô Xướng.
 
Vì vậy tay Vu Chu lại trở về trên cơ thể Tô Xướng.

Như cửu biệt trùng phùng.

Đó hình như là lần đầu tiên nàng phản công, lúc hai người ở bên nhau cũng chưa được bao lâu.

Nhưng quán bar lúc đó không ồn ào như bây giờ, dễ dàng cắt ngang hồi ức của con người như vậy.

Vu Chu ngẩng đầu lên, nói: "Muốn hỏi gì?"

Lông mày nàng hơi nhíu lại, khiến Tô Xướng đột nhiên không đành lòng.

Cô dừng lại một chút, nói: "Tôi đã nói với em rồi, muốn đợi đến khi hợp tác kết thúc rồi mới nói chuyện, bây giờ hợp tác còn một nửa, nên tôi nghĩ, trước tiên hỏi một nửa.”  

Vu Chu khịt mũi: "Vậy chị có thể hỏi một câu không quan trọng lắm được không? Bởi vì em sợ những câu quan trọng, em trả lời không tốt, ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này của chúng ta."

Tô Xướng suy nghĩ một chút, nói:
"Được."

"Ừm."

"Tôi muốn hỏi em..." Lời nói bị chặn lại, thật ra cô không chuẩn bị câu hỏi nào khác, nhưng cô nhìn Vu Chu, hơi thở phập phồng, đột nhiên nhớ đến chuyện mà Bành Hướng Chi nói.

"Lúc em ở bên tôi, có bị 'giường chết' không?"

Vu Chu không ngờ cô ấy hỏi câu này, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động, ngây người nói: "Không có, chị rất tuyệt."

Vừa nói ra, nàng liền muốn cắn đứt lưỡi mình.

Tô Xướng nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng ngây ngốc nhìn Tô Xướng, xấu hổ phản chiếu hình ảnh đối phương trong đồng tử.

Đột nhiên hai người bật cười, đồng thời quay mặt đi.

Vu Chu thật sự cảm thấy rất buồn cười, nàng mím môi, nói: "Sao vậy chứ, sao lại có lòng tự trọng của '1' như vậy?"

Tô Xướng cũng cười, nghiêng đầu nhìn bóng dáng dưới đất.

Không biết nói gì nữa, nhưng cũng không biết tại sao, giữa nàng và Tô Xướng, đột nhiên thoải mái hơn.

Nàng trước đây, có đánh chết cũng không ngờ, Tô Xướng là người, sẽ kéo người yêu cũ để chứng minh bản thân mình ở phương diện này.

"Hay là em thêu cho chị một lá cờ thưởng, chị treo ở nhà nhé."

Tô Xướng cười rất vui vẻ, lắc đầu.

"Đi thôi." Vu Chu không còn cách nào khác, thở dài một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro