Chương 49

Cái gọi là “nhà ăn” của tòa nhà Thiên Âm thực ra là mấy gian hàng giống như quán cà phê, đối diện có cửa sổ bán món ăn Trung Tây, đương nhiên cũng có buffet, môi trường và giá cả đều cao hơn nhà ăn bình thường rất nhiều.

Bành Hướng Chi và Tô Xướng tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, Bành Hướng Chi đi gọi mì Ý, Tô Xướng chỉ gọi một ly nước.

Ồ, hóa ra không muốn ăn cơm, cô ấy chỉ là, cô đơn thôi.

Hahaha, từ cô đơn dùng cho Tô Xướng, hợp, cũng không hợp.

Đang nói chuyện rôm rả, Tô Xướng ngẩng đầu lên, thấy một cửa sổ bán món Nhật, Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn thực đơn, Vu Chu bên cạnh cúi đầu nhìn mô hình đồ ăn tinh xảo trong tủ kính.

Nàng vẫn luôn như vậy, luôn bị mô hình lừa mua một số món ăn mà căn bản không ăn, sau đó lại đổi với Tô Xướng.
  
Nhưng nàng lại rất thích những cửa sổ có mô hình này, thậm chí mấy năm sau khi tốt nghiệp, còn kéo Tô Xướng đến nhà ăn trường nàng, cố ý gọi cơm ở đó để ăn.
 
Sau đó lần thứ ba gọi món cơm cà ri thịt heo chiên xù cực kỳ khó ăn, lần thứ ba hỏi: “Sao cái này lại chua?”
 
Tô Xướng liền rất tự giác đưa cơm của mình qua.
 
Vu Chu quên mất mình đã gọi lần thứ ba, nếu họ vẫn còn bên nhau, có lẽ, nàng vẫn sẽ gọi lần thứ tư, lần thứ năm.

Có lúc Vu Chu sẽ cố ý đến nhà ăn ngồi đợi Tô Xướng trước, sau đó nhìn cô ấy đi lên từ góc rẽ cầu thang, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, rồi dừng lại trên người Vu Chu.

Sau đó Vu Chu liền vẫy tay với cô ấy một cách vui vẻ, nói: “Đàn chị, ở đây.”

Đàn chị lớn tuổi Tô Xướng nhíu mày, nhưng cũng mỉm cười đi tới.

Đàn chị như vậy thường là nhân vật nổi tiếng trong trường, quá thỏa mãn lòng hư vinh của cô gái có tâm lý tuổi mới lớn như Vu Chu. Bởi vì hồi còn đi học, nàng chưa từng yêu đương với nhân vật nổi tiếng nào.
 
Nhưng nàng cũng không phải người thật sự thích nổi bật, nếu thật sự bị chụp ảnh đăng lên mạng, bị rất nhiều người vây xem hoặc chỉ trỏ, nàng sẽ căng thẳng đến mức cả đêm không ngủ được.
  
Vu Chu là một cô gái có tâm lý tuổi mới lớn, chỉ làm anh hùng trong phạm vi an toàn.
  
“Vãn Vãn! Chúc Chúc! Ở đây!” Tiếng gọi của Bành Hướng Chi kéo Tô Xướng về thực tại, cô thấy Vu Chu và Hướng Vãn đang đi về phía mình.
  
Cô gái nhỏ từng ngồi trong nhà ăn đã lớn lên, bên cạnh có thêm một cô gái nhỏ hơn, mặc quần áo hơi giống với nàng ấy hồi trẻ, tận hưởng sự chăm sóc của nàng ấy.
  
Nàng ấy biết xách cặp giúp Hướng Vãn rồi, lúc đi tới cũng sẽ nói với Hướng Vãn bên cạnh: “Mô hình không đáng tin đâu, em vẫn nên chọn theo khẩu vị trước đây của mình.”

Tô Xướng hai tay nắm lấy chiếc cốc thủy tinh ấm, mỉm cười khẽ gật đầu với họ.
  
"Cô Tô, đạo diễn Bành." Vu Chu có hơi do dự, nhưng vẫn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện, tay cầm thẻ cơm của Hướng Vãn.

"Sao em cũng gọi cô ấy là cô Tô vậy?" Bành Hướng Chi cười nàng.
 
Vu Chu dùng thẻ cơm gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với Bành Hướng Chi: "Ai cũng gọi vậy mà."

"Em có xem một số buổi phỏng vấn học viên của lớp đào tạo, cô Tô rất được hoan nghênh." Vu Chu nói.
 
"Em có xem cái đó à?" Tô Xướng đột nhiên lên tiếng.
  
"Ừm, em có xem một chút."
  
Hơi thở của Tô Xướng rối loạn một giây, rồi lại bình tĩnh lại. Bởi vì cô muốn hỏi, trước đây hình như em ấy không quan tâm đến những thứ này, nhưng cô lại cảm thấy, dù sao bốn người đang ở đây, đột ngột nhắc đến chuyện trước kia, sợ Vu Chu không thoải mái.
 
Bành Hướng Chi thấy Tô Xướng không nói gì, lại hỏi Vu Chu: "Sao hôm nay lại đến đây ăn cơm vậy?"

"Mẹ em sắp về rồi, nói là trước khi về muốn tụ tập với mấy chị em tốt của bà ở Giang Thành, nên tối nay không nấu cơm, em định đến tìm Hướng Vãn, chúng em cùng ăn ở đây, cũng cảm nhận thử cái căn tin được cho là siêu ngon này, haha." Vu Chu nói.
  
Nàng lại liếc nhìn Hướng Vãn, sau đêm hôm đó, một hai ngày đầu nàng còn hơi ngại ngùng, thậm chí ở nhà nghĩ đến Hướng Vãn đang ở đó, phải mặc áo lót vào.
  
Nhưng Hướng Vãn vẫn như thường, ung dung đường hoàng, nàng lại cảm thấy mình đa nghi thật buồn cười, không nghĩ đến chuyện này nữa.
 
"Đúng rồi, em đến vừa đúng lúc," Bành Hướng Chi nói, "Kịch truyền thanh mùa đầu tiên của chúng ta đã ấn định ngày phát sóng rồi, lát nữa tôi gửi trailer cho em, em nghe thử xem, tôi thấy làm khá tốt."
 
"Thật sao?" Vu Chu rất vui mừng.
  
Ánh mắt vui sướng chạm vào Tô Xướng đối diện, thấy nàng vui vẻ, Tô Xướng cũng cười, cúi đầu uống một ngụm nước.
 
Ăn cơm xong, Vu Chu sớm đã nằm nhoài trên giường, nghe trailer của Điện Thờ.
  
Hiệu ứng âm thanh hùng tráng chậm rãi mở màn, trước tiên là khung cảnh hỗn loạn của thần ma, yêu ma chém giết lẫn nhau, dục niệm cuồn cuộn trong cõi hỗn mang, rồi đến khi Phật đài giáng lâm, tất cả dần quy về tĩnh lặng. Tiếng sáo du dương tựa màn sương mê hoặc lòng người, cuối cùng hội tụ vào một giọt nước.

Giọt nước "tách" một tiếng rơi xuống, lời thoại của Thẩm Bạch vang lên.
 
Vu Chu nghe một lần, lại nghe thêm một lần nữa.

Sau đó nàng xỏ dép lê, chạy đến phòng Hướng Vãn, ngồi lên giường, đặt điện thoại ở giữa hai người, lại nghe thêm một lần nữa.
  
"Nguyên tác Bát Đại Khâm Sai, ứng dụng Chấp Nhĩ, sc studio phối hợp xuất phẩm, kịch truyền thanh đô thị linh dị bách hợp, [Điện Thờ], mùa đầu tiên, ngày 27 tháng 8, kính mời mong đợi."
 
Tay Vu Chu kích động có chút run, nàng nói với Hướng Vãn: "Vãn Vãn, en nghe thấy không?"

"Đây chính là kịch truyền thanh."
 
Biến chữ viết thành âm thanh, dùng hiệu ứng để dựng nên khung cảnh, thế giới tưởng tượng từ trong tâm trí truyền thẳng vào tai, biến cảm xúc vốn e ấp nơi đầu ngón tay trở thành có thể thốt ra thành lời.

Lời thoại của nhân vật, những quãng ngừng trong giọng điệu, nhạc nền lúc vào lúc ra, tiết tấu biến đổi, như thể khiến câu chuyện của nàng sống dậy.

Không giống như khi nghe những bộ kịch truyền thanh khác, cũng không giống bất kỳ bộ nào nàng từng nghe, đây là câu chuyện của chính nàng, khiến lòng nàng dậy sóng.

"Hướng Vãn, đây chính là kịch truyền thanh đấy" Nàng lặp lại lần nữa, giọng lần này có chút trầm xuống.

Hướng Vãn nhìn nàng, cô gái hay lảm nhảm này lúc này để mặt mộc, mái tóc đen dài vén ra sau tai, bình thường nàng nói rất nhiều, có thể lặp đi lặp lại một câu đến mức khiến người ta bị cuốn theo mà quên mất phương hướng.

Nhưng lúc này, nàng mặc bộ đồ ngủ, khoanh chân ngồi trước mặt, nhìn chằm chằm vào âm thanh phát ra từ điện thoại, chỉ nói vỏn vẹn hai câu.

— Thì ra đây chính là kịch truyền thanh à.

nàng cúi đầu đầy hứng khởi, nghe lại một lần nữa, rồi kéo thanh tiến trình về đoạn trailer, lại nghe thêm lần nữa. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu hỏi Hướng Vãn: "SC Studio là gì?"

Hướng Vãn lắc đầu.

"À ờ, quên mất, em không biết tiếng Anh."

Vừa nói xong, nàng chợt nhận ra, có lẽ đây không phải tiếng Anh, mà là phiên âm.

SC... Tô Xướng.

Studio của Tô Xướng? Cô ấy có studio khi nào vậy?

Không đúng, lẽ ra nàng phải sớm nghĩ ra mới đúng, việc đội hình và chất lượng sản xuất thay đổi như thế, chắc chắn đã có thêm nguồn đầu tư, nếu không phải do Chấp Nhĩ, thì chính là...

Nàng chống cằm, nhớ lại lần trước mình và Tô Xướng hiếm hoi nói chuyện về công việc của cô ấy. Khi đó, nàng từng hỏi, tại sao Tô Xướng lại làm việc tự do, không ký hợp đồng với công ty nào, cũng không tự lập studio?

Tô Xướng nói rằng không cần thiết, vì cô chỉ thích lồng tiếng, không muốn mở studio để làm kịch truyền thanh, cũng không thích đầu tư.

Trong lòng Vu Chu ngổn ngang trăm mối.

Trở về phòng, nàng lại nhớ đến khoảnh khắc buổi chiều gặp nhau, khi mình vui mừng vì chuyện này, còn Tô Xướng chỉ mỉm cười nhạt ở đối diện.

Vu Chu cầm điện thoại lên, tìm đến danh bạ WeChat, lướt đến tên Tô Xướng.

Viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng nàng gửi đi một tin nhắn: "Nghe trailer rồi, thích lắm."

Mười lăm phút sau, Tô Xướng mới trả lời: "Thích là tốt rồi."

"Thích là tốt rồi", bốn chữ này thật vi diệu, thông thường, người ta nói câu này khi tặng quà, đối phương nhận được, nói cảm ơn và bày tỏ thích, thì bạn sẽ đáp lại—Thích là tốt rồi.

Vậy nên, câu trả lời của Tô Xướng dường như mang theo chút hàm ý rằng, bộ kịch truyền thanh này là do cô ấy sản xuất.

Vu Chu không nói gì nữa, đang định cất điện thoại thì Tô Xướng gửi đến một bức ảnh.

Là một chú mèo con, đang ngồi xổm trong nhà cô, tay cô đang vuốt ve đầu chú mèo con, chụp hơi mờ một chút.
 
“Đây là mèo của chị à?” Vu Chu tò mò.
 
“Nhặt được mèo hoang dưới lầu, nó không ăn thức ăn cho mèo.”
 
Vu Chu gửi tin nhắn thoại cho cô ấy: “Nhỏ như vậy, không thể ăn thức ăn cho mèo được, chị xem trong cửa hàng thú cưng có sữa bột cho mèo không, pha rồi cho nó ăn, trước tiên xem nó có liếm không, nếu không ăn, thử dùng ống tiêm cho ăn.”
 
“Chị có biết làm không, nếu không biết, thì bảo dì giúp việc nhà chị làm, đừng nghịch nó, cũng đừng sờ nó, mèo con đến môi trường mới sẽ bị kích động, tốt nhất trước tiên đừng quan tâm nó, để nó thích nghi đã.”
 
Tin nhắn thoại của Tô Xướng gửi tới: “Tôi không nghịch nó.”
  
“Cũng đừng tắm cho nó,” Vu Chu nói, “Mèo nhỏ như vậy tuyệt đối không được tắm, chị thích sạch sẽ, nhưng nhớ dù bẩn đến đâu cũng không được tắm cho nó.”
 
“Được.”
  
Vu Chu nghĩ một chút, không còn gì để dặn dò nữa, lại nghe Tô Xướng hỏi: “Nó là mèo gì?”
  
“Cái gì?”

“Màu lông của nó là trắng đen, tính là giống mèo gì?”
  
“Giống gì? Đây là một con mèo ta. Mèo đồng quê Trung Hoa.”
  
“Vậy mà tôi cho rằng giống của nó là mèo bò sữa.”
 
Vu Chu bật cười: “Cái này còn có thể cho rằng nữa à?”
 
“Ừ.”
  
Thần kinh, Vu Chu không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, trả lời một câu: “Em đi ngủ đây, chị chú ý quan sát.”
 
“Được, ngủ ngon.”
 
Buồn cười thật đấy, nàng đặt điện thoại lên ngực mình, Tô Xướng trước đây có phải người nuôi mèo đâu, lông mèo dính lên mấy bộ quần áo đắt muốn chết của cô ấy, cô ấy không phát điên mới lạ.
  
Ồ, người phát điên hẳn là nhân viên giặt quần áo cho cô ấy.
 
Người có mức lương ba nghìn tệ không nên lo chuyện bao đồng, thất lễ rồi, Vu Chu mỉm cười, đi dép lê vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro