chương 5
Tin nhắn của F đuổi tới: “cô Vu!!!”
“sao thế?”
“Có phải cô không hài lòng không?”
“Sao tôi có thể không hài lòng được.”
“Nhưng mà cô bình tĩnh quá, lần trước khi tôi đồng bộ tiến độ cho cô, cô còn rất kích động nữa.” Chỉ ngón tay.jpg
“Tôi rất kích động mà.”
Nhận được vài tin nhắn thoại.
“Phải không, phải không? Khi cô ấy gửi đến, tôi đã chạy vòng quanh nhà, đó là Tô! Xướng! Cô ấy thế mà lại chịu thử giọng! Khi tôi gửi email mời tham gia kịch, còn rất thấp thỏm, không ngờ lúc cô ấy trả lời email, trực tiếp đính kèm một file thử giọng cho tôi, còn hỏi tôi, ‘Giọng này được không?’”
“Hu hu hu, Tô Xướng, hỏi tôi giọng này có được không, tôi muốn khóc mất, tôi có thể tưởng tượng được ngữ điệu của cô ấy khi hỏi tôi câu này, cô có tưởng tượng không? cô có thể không, cô Vu?”
Nói đến cuối, tốc độ nói của F càng lúc càng nhanh, thực sự mang theo tiếng nức nở vì xúc động.
Mà khi từng tin nhắn lần lượt đến, hiệu ứng âm thanh như thể đang thở dài.
“cô Vu, tôi nói cho cô biết, con người cô Tô không chỉ tốt, mà còn rất kính nghiệp, tôi thậm chí còn chưa gửi lời thoại thử giọng cho cô ấy, tôi nào dám bảo cô ấy thử giọng chứ? Cô ấy thế mà lại tự mình đi tìm nguyên tác, còn thử giọng với đoạn thoại đỉnh nhất.”
“Cô ấy lại đọc cả nguyên tác, có lẽ cô không biết, thực ra đọc nguyên tác không nhất thiết đâu, thường thì xem kịch bản là được rồi”
Tôi biết chứ, sao lại không biết được.
Chị ấy luôn đọc nguyên tác, thường xuyên thức đêm đọc.
Vu Chu trong lòng nói nhỏ.
Bên kia gửi tới vài icon nâng trái tim, Vu Chu mở khung chat WeChat, nhấn vào dấu “+”, muốn chọn một icon phù hợp đáp lại, nhìn đi nhìn lại, cảm thấy quá ít, đều không mới mẻ, thế là đóng lại, định gõ chữ.
Gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, con trỏ liên tục nhấp nháy.
Âm thanh của Hướng Vãn xen vào từ đoạn hội thoại trong bộ phim truyền hình: “Tô Xướng, là một vị tiên sinh?”
Nghe người ở đầu bên kia gọi cô ấy là cô Tô.
“Không phải,” Vu Chu hoàn hồn trở lại, tùy tiện gửi một biểu cảm mặt cười qua, giải thích với Hướng Vãn, “CV, chính là diễn viên lồng tiếng. Tiểu thuyết tôi viết được làm kịch truyền thanh, gần giống như bộ phim truyền hình chúng ta đang xem, chỉ là không có hình ảnh, chỉ nghe thôi. Cô ấy với tư cách là diễn viên lồng tiếng, dùng giọng nói biểu diễn nhân vật mà tôi viết.”
“Biểu diễn, trên tivi này, cũng thế, đúng không?” Hướng Vãn rất hiếu học.
“Ừm, gần giống như kịch thời đó các cô thích xem, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài gì đó, đều là giả hết. Tivi chính là sân khấu, lấy hình ảnh của người thật, giống như cắt bóng da, rồi đặt vào những màn hình sân khấu này, diễn xuất ra."
Hướng Vãn không hiểu lắm, nhưng chuyện kỳ lạ nhiều quá, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Vu Chu nói gì với cô nữa, cô cũng chẳng lấy làm lạ.
Cô xem đoạn xuyên không này như một giấc mơ trong cuốn sách tạp đàm tiêu khiển, hay là xem như bản thân mình đã chết, sau đó hoặc là bị đày xuống địa ngục, hoặc là bước vào hàng tiên giới, cũng là kỳ ảo huyền diệu, trăm điều hiếm lạ. Cũng là như đứa trẻ thơ, bắt đầu lại từ đầu.
“Cho nên,” cô uyển chuyển nghiêng đầu, mái tóc dài buông xuống, “vừa rồi xuất hiện, là giọng của Tô Xướng. Cô ấy chính là như thế, biểu diễn nhân vật của cô.”
“Đúng thế, cô rất biết suy một ra ba.” Vu Chu lại cong mắt cười khen ngợi cô.
Vị Hướng tiểu thư này rất thú vị, vừa khéo xuất hiện lúc nàng nghỉ việc ở nhà buồn chán, có thể cùng nàng trò chuyện, giải khuây. Cô lại cũng tên là Vãn Vãn, cứ như Tiểu Uyển Uyển thành tinh vậy.
Nếu là Tiểu Uyển Uyển thành tinh thì tốt rồi, nàng có thể bảo cô biến trở lại thành mèo, thần không biết quỷ không hay mà mang ra ngoài.
Vu Chu nghĩ như vậy.
“A.” Vu Chu giơ một ngón tay, “Tôi biết cô có thể làm gì rồi. CV, cô có thể học làm CV.”
Hướng Vãn mờ mịt nhìn nàng.
Vu Chu tự đấm vào nắm tay mình: "Đúng vậy, giọng của cô hay như vậy, đăng ký một lớp học trực tuyến, tìm một giáo viên dẫn dắt, tôi đầu tư cho cô một bộ thiết bị. Sau đó cô ở nhà nhận việc, với tư chất của cô, khó nói có thể kiếm bao nhiêu, nhưng có thể bù vào chút nào hay chút đó. Cô thấy sao?"
Nói đến cuối, mới nhớ ra cần trưng cầu ý kiến của Hướng Vãn.
"Tôi thấy..." Hướng Vãn thấy, bất luận nghề nghiệp gì, e rằng không dễ dàng như cách Vu Chu nghĩ, muốn làm là làm, không có rào cản nào cả.
"Tôi đặt ngay cho cô một bộ thiết bị." Vu Chu mở JD ra, lại đóng lại, mở khung chat WeChat, gửi tin nhắn thoại cho F: "Cô F, tôi hỏi cô một câu, nếu muốn học làm CV, dùng thiết bị nhập môn nào thì tốt nhất?”
Nàng cực kỳ hào hứng, Hướng Vãn cúi mắt xuống, mím môi cười nhẹ, quay đầu tiếp tục xem Dương Quang trong TV.
TV chiếu xong một tập, chuẩn bị chuyển sang đoạn tiếp theo, Hướng Vãn cảm nhận được ánh mắt của Vu Chu, chần chừ quay qua, nhìn nàng bằng ánh mắt dò hỏi.
Vu Chu cầm điện thoại trong lòng bàn tay, chống cằm suy tư: "Tôi đột nhiên phát hiện, có phải cách tính tuổi tác thời cổ đại các cô không giống với thời hiện đại chúng tôi lắm không?"
"Ý của cô là gì?"
"Cô nói cô mười tám, nhưng nhìn cách cô cười lúc nãy, thần thái cũng gần giống chị gái tôi."
"Lệnh tỷ niên kỷ bao nhiêu?”
"Gần ba mươi rồi."
"Ba mươi," Hướng Vãn nói nhỏ, "ở triều đại của tôi, nếu thành hôn sớm lại có phúc đức con cháu, e rằng đã làm tổ mẫu rồi."
Vu Chu cười nhẹ: "Ở chỗ chúng tôi, có khi không kết hôn mới là phúc đấy."
Hướng Vãn dao động ánh mắt, không hỏi gì thêm.
"Còn sớm mà lại chán quá, tôi phổ cập kiến thức lồng tiếng cho cô nhé." Vu Chu thấy cô im lặng, suy nghĩ rồi nói.
Hướng Vãn khẽ nhếch môi cười: "Được."
Vu Chu hắng giọng: "Nghề lồng tiếng này, truyền thừa qua nhiều triều đại, chia thành hai phái Nam Bắc, thế nhân gọi là, Nam Tô Xướng, Bắc Tam Thanh."
Hướng Vãn im lặng, một lúc sau mới hỏi nàng: "Cô bịa ra à?"
"Sao cô biết?"
"Không giống lời nói nghiêm túc."
"Tôi chỉ nghĩ rằng, Nam gì đó Bắc gì đó nghe có vẻ khí thế hơn."
Vu Chu vẫy tay: "Tam Thanh là một studio lồng tiếng rất lớn, trong đó có rất nhiều diễn viên lồng tiếng tài giỏi. Còn Tô Xướng, là một người."
Nàng tiến gần Hướng Vãn: "Cô hiểu rồi chứ?"
"Tôi... hiểu cái gì?"
"Nghĩa là Tô Xướng rất tài giỏi, có thể với thân phận cá nhân tự do mà ngang hàng với cả một studio lồng tiếng hàng đầu."
"Ò." Hướng Vãn gật đầu.
Vu Chu nhíu mày: "Cô có biểu cảm gì thế?"
Hướng Vãn cười mềm mại: "Tôi thấy, cô giống như có chung vinh dự."
Cái này cũng có thể nhìn ra sao? Vu Chu thừa nhận: "Cũng có một chút."
Nàng ngả người ra sau dựa vào sofa, cánh tay gác lên tay vịn, giọng hơi pha chút thăng trầm: “Chị ấy là bạn gái cũ của tôi.”
“Bạn gái cũ…”
“Chính là, chúng tôi đã từng, ừm, thề non hẹn biển, lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý thiếp, tâm đầu ý hợp, nhưng, chia tay rồi.” Vu Chu nói.
Hướng Vãn nhìn vào đôi môi đang mỉm cười của Vu Chu, ấn đường hơi nhăn lại, hỏi nàng: “Tại sao?”
“Nói ra thì dài.” Vu Chu thở dài, “Những chuyện thế này, không thích hợp để kể khi vừa quen nhau, dù sao người ta cũng có rất nhiều fan, nếu lộ ra ngoài sẽ dọa chết người mất.”
“Tôi sẽ không làm gì cả.” Hướng Vãn cúi đầu, nhìn đầu ngón tay mình.
“Tôi biết mà, nhưng tin đồn sốt dẻo không nên kể lúc mới quen, đây là nguyên tắc.” Vu Chu cau mày sâu hơn.
Nếu cái gì cũng tiết lộ ra, cho thấy người này không có giá trị để khai thác.
Hướng Vãn gật đầu, cúi xuống cầm ly nước, uống một cách đoan trang.
Vu Chu cúi đầu, định lấy điện thoại ra chơi một lát thì tin nhắn của F lại đến.
Đó là một video quay màn hình.
Vu Chu không chút nghi ngờ bấm vào, là video quay màn hình đoạn trò chuyện của F và Tô Xướng. Con trỏ nhấn vào dải âm thanh trắng bên cạnh ảnh đại diện của Tô Xướng, Tô Xướng hỏi: “Tác giả thì sao, tác giả nói gì?”
Phía trên điện thoại hiện tin nhắn của F, Vu Chu mở ra, F gửi một đoạn tin nhắn thoại đầy vẻ đắc ý: “File thử giọng đó, cô Tô muốn hỏi ý kiến của cô, tôi thấy câu này cô ấy nói nghe rất quyến rũ, nên gửi cô nghe thử, có phải vậy không, có phải vậy không?”
Có. Mấy chữ này âm mũi có chút nặng, còn trầm ngâm vài giây mới cất lời, rất dễ dung túng cho người ta tưởng tượng.
Có lẽ cô ấy vừa tỉnh dậy không lâu, dù sao cô ấy cũng thường xuyên ngày đêm đảo lộn, nếu không có việc gì, lại không có Vu Chu gọi thì cô có thể ngủ thẳng đến chiều.
Cũng có thể là vừa kết thúc công việc buổi sáng, trong lúc nghỉ ngơi ăn cơm, dùng khăn giấy lau miệng, uống một ngụm nước rồi mới cất giọng hỏi câu đó.
Bởi vì có lần, Vu Chu chê giọng điệu của Tô Xướng khi nói chuyện điện thoại với nàng quá lạnh nhạt, đáp lại cô ấy : “Chị đừng có nói chuyện với em một cách khô khan như thế.”
Tô Xướng ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng cười lên, uống một ngụm nước rồi hỏi nàng: “Vậy phải thế nào mới có thể ướt át đây?”
Chính là như vậy, uống một ngụm nước xong, giọng nói mang theo tiếng cười, là ướt át.
Vu Chu khó khăn lắm mới hồi thần lại, không trả lời tin nhắn của F, mà mở Weibo của mình.
Lướt qua các bình luận của độc giả, trả lời vài câu hỏi, đột nhiên điện thoại rung lên, một tin nhắn riêng gửi đến.
Nội dung ngắn gọn là: “A a a a a a a a.”
Vu Chu mở ra, là một người hâm mộ lạ mắt, nhắn với cô: “A a a a a a a a, đại đại, cô Tô theo dõi cô rồi!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro