Chương 2. Không nhầm người

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Phù Liên Tuyết bỗng nhiên tức giận, tự phơi bày thân phận yêu quái khiến những người ở đây bất ngờ.

Càng kỳ lạ hơn chính là, vậy mà Sở Chiếu Thu lại hoàn toàn không có tư thế muốn đánh trả. . .

Phù Liên Tuyết hơi dùng sức một chút, tóm lấy hàm dưới nâng Sở Chiếu Thu lên.

Sở Chiếu Thu bị bắt ngẩng đầu, lông mày liễu thoáng nhíu lại, vẻ mặt ngước nhìn Phù Liên Tuyết vẫn bình đạm như cũ, kèm theo một sự mờ mịt.

Phù Liên Tuyết và Sở Chiếu Thu nhìn nhau, trong ánh mắt có hận thù, còn có cả dò xét, như đang xác nhận nàng có phải người đấy hay không.

"Lâu rồi không gặp như thế, chắc là chị cũng đắc đạo thành tiên, ở trên trời tận hưởng sung sướng đúng chứ?"

"Thần tiên tôn quý của chúng ta đây có từng tính tới việc bản thân sẽ đụng độ kẻ thù của mình không?"

"Có nghĩ tới sẽ trả nợ cho tôi như thế nào không?!"

Giọng điệu càng nói càng trầm thấp, âm sắc cũng càng trở nên phẫn nộ.

Thần tiên?

Trả nợ?

Sở Chiếu Thu lại càng nghe càng nhíu chặt mày, một câu cũng không hiểu.

Hai anh em A Lực và A Ngữ bắt đầu phản ứng lại, nhanh chóng biến ra kiếm phép của mình.

Đầu tiên bọn họ đưa Sở Tư Ninh và Trình Hạm Khê sang một bên, tiếp đó không nói hai lời liền giơ kiếm nhắm thẳng về phía Phù Liên Tuyết!

Đối mặt với phía sau có người lao tới, Phù Liên Tuyết cũng không quay đầu lại, đôi mắt chỉ động đậy một chút, sau đó nắm lấy tay áo của Sở Chiếu Thu, kéo nàng và bản thân nhẹ nhàng tránh khỏi một kiếm đâm xuống thật mạnh.

Lưỡi kiếm chém vào mặt tường, tia lửa bắn ra tung toé.

Hai anh em nhìn nhau, mũi kiếm xoay chuyển, lại lao đến tấn công một lần nữa, không để cho đối phương có cơ hội hít thở.

Dưới thế tấn công liên tục, cơ thể Phù Liên Tuyết vẫn linh hoạt như cũ, tới lui tự nhiên, cho dù trong tay nàng còn giữ một người.

Nàng duỗi tay ra, hòng muốn chạm nhẹ vào bả vai của hai người một chút.

Kết quả đều bị hai người kia nghiêng người tránh né như lâm vào đại địch.

Trước khi biết rõ lai lịch của yêu quái giao đấu, đừng để đối phương chạm vào người mình, tránh việc bị đối phương niệm chú -- đây là nguyên tắc cơ bản của thầy trừ tà.

Phù Liên Tuyết nhướng mày.

Cảnh giác cũng rất cao nha.

Kéo dài mấy hiệp đấu, sắc mặt hai anh em trở nên nặng nề, Phù Liên Tuyết vẫn khoan thai, vừa nhìn đã biết ai mạnh ai yếu.

Hai anh em liếc mắt nhìn lẫn nhau.

Phù Liên Tuyết này không phải là một con tiểu yêu quái tầm thường, chỉ dựa vào hai người bọn họ đối phó e là rất khó khăn.

Nhưng bọn họ không thể bỏ cuộc, bảo vệ chủ tộc tương lai vốn là nhiệm vụ của bọn họ.

Bước chân hai người vừa hơi động đậy, chuẩn bị tấn công một lần nữa.

"Tới đây."

Tiếng nói mềm mỏng của Phù Liên Tuyết nhẹ nhàng truyền đến.

Nàng nhìn bọn họ, nâng ngón tay lên một lần nữa đến gần cổ của Sở Chiếu Thu, cất giọng uy hiếp.

"Tiến lên một chút, tôi sẽ cho các cậu thấy tốc độ của ai nhanh hơn."

Tức khắc bước chân của hai anh em cứng đờ.

Chỉ thấy Phù Liên Tuyết nhếch mép cười nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra ánh sáng màu tím nhạt càng ngày càng yêu diễm quỷ dị.

"Đừng có gấp, tôi giết chị ấy trước, sau đó sẽ đến lượt các người."

"Trên đường Hoàng Tuyền, các người tuyệt đối sẽ xếp hàng chỉnh tề."

Lời này như đá tảng rơi vào hồ nước, khiết mặt mày hai người đứng ngoài cuộc đều bừng tỉnh.

Sở Tư Ninh sợ hãi kêu lên, kêu người này thả chị của mình ra.

Còn Trình Hạm Khê thì liều mạng khuyên can, lấy thân phận bạn bè nhiều năm--

"Liên Tuyết bình tĩnh, ngàn lần đừng ra tay!

"Nếu cậu ra tay, hiệp hội trừ tà sẽ bắt đầu theo dõi cậu, tìm đủ các loại phiền phức đến cậu, tới lúc đó cậu không sống được tháng ngày yên ổn!

"Chúng ta bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút được không, có chuyện gì bình tĩnh nói, bình tĩnh một chút. . ."

Thân phân yêu quái của Phù Liên Tuyết đã bại lộ, không làm chuyện xấu thì coi như không có gì, nhưng hiện tại nàng lại giết người trước mặt nhiều người như vậy, nếu không bị truy nã mới là lạ!

Phù Liên Tuyết cũng rất muốn bình tĩnh.

Nhưng mà nàng không có cách nào khác, càng không có cách nào giữ bình tĩnh với người trước mặt.

Nàng đã chờ ngày này rất rất rất lâu rồi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cổ tay của nàng bị một người nhẹ nhàng nắm lấy.

Sở Chiếu Thu vẫn luôn giữ yên lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Tôi có thể chết."

Phù Liên Tuyết kinh ngạc một chút.

Sở Chiếu Thu giữ cổ tay của nàng, nhìn thẳng vào mắt nói từng chữ: "Nhưng mà em phải cho tôi một lý do."

"Tôi nợ em cái gì?"

"Chị nợ tôi một mạng!"

Vừa nói, Phù Liên Tuyết lại tức giận đến muốn duỗi bàn tay về phía trước, nhưng lần này đã bị cản lại.

Sở Chiếu Thu nắm chặt tay nàng, nhìn ánh mắt tràn đầy giận dữ của nàng: "Tôi vốn không quen biết em, từ khi nào mà nợ em một mạng?"

Sở Chiếu Thu không hề có chút hoảng loạn nào, cho dù đối mặt với một Phù Liên Tuyết lửa giận ngút trời cũng như vậy, giống như thù hận kia theo lý mà nói là lẽ thường, nàng vốn nên chịu như vậy.

Nhưng nàng không hiểu thù hận theo lẽ thường này đến từ đâu.

Có lẽ nàng cần một đáp án.

Phù Liên Tuyết lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tức đến bật cười đáp lại: "Chị hỏi tôi? Chị lại dám hỏi tôi?"

"Chẳng lẽ thành tiên thì không nhớ chút gì sao? Vậy các người làm tiên thật đúng là --"

Phù Liên Tuyết chợt dừng lại, giống như chợt nhớ tới cái gì đấy.

Khoảng chừng hai giây sau, cau mày nhìn Sở Chiếu Thu: "Hiện tại chị là người?"

Vẻ mặt của Sở Chiếu Thu vẫn trấn tĩnh.

Nàng thoáng nhìn bàn tay vẫn đang bóp cổ mình, dáng vẻ rất nghiêm túc, cũng rất lạc quan nói: "Hiện tại là vậy, nhưng nếu em nhất quyết muốn ra tay. . . chắc là sẽ không còn."

Phù Liên Tuyết: ". . ."

Phù Liên Tuyết trầm mặc nhìn Sở Chiếu Thu, thậm chí còn nâng mặt Sở Chiếu Thu lên ngó trái ngó phải.

Vẫn là gương mặt đó, thậm chí dáng vẻ điềm tĩnh muốn chết cũng giống nhau như đúc.

Chính là kẻ này, người học trò dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng rất bình tĩnh của phái Huyền Môn.

Nhưng mà kẻ này lại không có đắc đạo thành tiên, cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

"Chị mất trí nhớ."

Phù Liên Tuyết thốt ra một câu như vậy, hai tay cũng thả lỏng xuống bên người, trong nháy mắt thái độ công kích bỗng nhiên giảm xuống không ít.

Trình Hạm Khê nhân cơ hội này vội vàng tiến lên kéo nàng tách ra, có ý bảo hai anh em A Ngữ và A Lực nhanh chóng dẫn Sở Chiếu Thu rời đi.

Nhân lúc bà cố nội nhỏ này đang thất thần, nhanh chân chạy lấy người, tiếp tục nán lại đây đều không tốt cho hai bên, ai biết Phù Liên Tuyết có đột nhiên làm khó dễ một lần nữa hay không?

Nàng hiểu quá rõ năng lực của Phù Liên Tuyết.

Đây không giống như một trận đánh nhỏ giữa mấy con tiểu yêu, Phù Liên Tuyết là một đại yêu, một con đại mị yêu sống mấy ngàn năm tuổi!

Giết người đối với Phù Liên Tuyết mà nói bất quá chỉ là chuyện nhỏ nhặt!

Làm bạn bè, nàng không hy vọng Phù Liên Tuyết có việc gì, cũng không hy vọng có người xảy ra việc gì do Phù Liên Tuyết, cho nên hiện tại mau chóng dẫn Sở Chiếu Thu rời đi mới là chuyện quan trọng nhất!

Sở Tư Ninh lập tức xông lên phía trước ôm lấy cánh tay của chị mình, không nói lời nào kéo người này rời khỏi đây.

Ký tên cái quái gì, Phù Liên Tuyết cái quái gì, không cần nữa, cũng không thích nữa!

Mấy thứ này không quan trọng bằng an nguy của chị hai!

A Ngữ và A Lực đi theo sau lưng bọn họ, luôn luôn đề phòng Phù Liên Tuyết đuổi theo.

Chờ bọn họ trở về, nhất định phải nói cho trưởng tộc biết, để trưởng tộc ra tay xử lý tên yêu quái chỉ muốn giết người này!

Phù Liên Tuyết ngẩng đầu nhìn về hướng Sở Chiếu Thu rời đi, theo đó xoay người tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sát khí toàn thân dần tiêu tan, dường như đã bình tĩnh trở lại.

Trình Hạm Khê lại cảm thấy sầu.

Nàng đi tới trước cửa nhìn trái nhìn phải xung quanh, sau đó đóng cửa lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Không ngờ mấy người này là thầy trừ tà đấy, làm sao bây giờ, chắc chắn bọn họ sẽ theo dõi cậu."

Phù Liên Tuyết nhàn nhạt ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: "Tùy bọn họ."

Rồi lại nói tiếp: "Cậu biết người kia là ai không?"

"Người kia" này không cần nói cũng biết là đang chỉ ai.

Trình Hạm Khê nói: "Biết, là chị gái của Tiểu Sở tổng, tên là Sở Chiếu Thu, hình như năm nay được 23 tuổi. . ."

Phù Liên Tuyết: "23?! Khoan đã, ai là Tiểu Sở tổng?"

Trình Hạm Khê: "Kẻ từng tặng thức ăn mèo cho cậu."

Phù Liên Tuyết: "À. . ."

Phù Liên Tuyết nhớ ra, lại không có lên tiếng.

Tên cũng giống nhau, chỉ có họ là thay đổi, thậm chí vẫn còn là người, không có đắc đạo thành tiên. . .

Trên mặt Trình Hạm Khê hoàn toàn không hiểu: "Cô ta mới 23 tuổi, cậu hơn một ngàn tuổi, đối với cậu mà nói cô ta chỉ là một đứa nhóc, rốt cuộc tại sao cậu lại cực kỳ tức giận chỉ vì một đứa nhóc như vậy, còn không quan tâm việc bại lộ thân phận, đây là lần đầu tiên cậu trở thành như vậy!

"Chẳng lẽ cậu và cô ta thật sự có thù oán à?"

"Có."

Phù Liên Tuyết trả lời, dựa vào lưng ghế, chậm rãi duỗi thẳng hai chân dài, ngửa đầu nhìn trần nhà.

"Một mối thù rất rất rất lớn."

"Thù cái gì?" Trình Hạm Khê thử hỏi dò: "Có thể kể không?"

Phù Liên Tuyết cúi đầu nhìn Trình Hạm Khê: "Cũng không có gì mà không thể nói."

Nàng giơ tay chỉ vào chính mình, ở vị trí có hình xăm: "Cậu nhớ chỗ này của mình có một hình xăm không?"

Trình Hạm Khê gật đầu.

"Mình từng kể mình đã từng bị thương ở đây, việc này cậu cũng nhớ đúng chứ?"

Trình Hạm Khê lại gật đầu.

"Ừm." Phù Liên Tuyết chỉ tay về phía cánh cửa: "Chính là do chị ấy đâm mình vào mấy ngàn năm trước."

Trình Hạm Khê: "Hả?!"

. . .

Đoàn người của Sở Chiếu Thu trèo lên xe.

A Lực một đường thẳng tắp lái xe trở về nhà họ Sở.

A Ngữ vẫn luôn chăm chú nhìn xung quanh, phòng ngừa Phù Liên Tuyết lại xuất hiện một lần nữa.

Sở Chiếu Thu dựa lưng vào ghế, chỉ yên lặng không nói một lời nhìn sân vận động, giống như đang suy nghĩ gì đấy.

Sở Tư Ninh lập tức gọi điện thoại cho bà nội, nói cho bà nội biết chị hai gặp nguy hiểm, nàng tức giận bất bình thay chị của mình.

"Phù Liên Tuyết là một con yêu quái, một con đại yêu quái!

"Chị ta có ác ý với chị hai, còn bóp cổ chị hai, mặt của chị hai bị chị ta bóp đến đỏ bừng, ngay cả cổ cũng bị bóp đến chảy máu!

"Bà nội, nội mau kêu người đi thu phục chị ta đi, lấy lại công bằng cho chị hai —— nội kêu nhiều người một chút, ít người quá con sợ đánh không lại. . ."

"Con không biết nữa, đột nhiên chị ta tức giận, bay tới tấn công chị hai, nói chị của con nợ chị ta, quả thực không thể hiểu được mà!

"Con cảm thấy chị ta nhận nhầm người rồi, chị hai không quen biết gì với chị ta!"

Sở Tư Ninh mới vừa nói xong, thì nghe thấy giọng nói chị mình ngồi bên cạnh cất lên rất nhẹ nhàng, chần chừ nói một câu: "Hình như chị. . . từng gặp em ấy."

Thoáng chốc trong xe trở nên yên tĩnh.

Một lát sau ——

Sở Tư Ninh cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Chết rồi nội ơi, có khả năng đối phương không nhận nhầm người. . ."

Tiểu kịch của tác giả:

Sở Tư Ninh: (đã thu hồi tin nhắn).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro