Chương 22

Bạch An An vươn ngón tay ra, thử thăm dò kéo nhẹ ống tay áo màu trắng rủ bên người Mục Thiên Âm, sau đó từ từ, chậm rãi, lật người lại, chui vào lòng Mục Thiên Âm.

Ngón tay nàng men theo ống tay áo, lướt dọc xuống eo thon của Mục Thiên Âm.

Nàng cứ thế ôm chặt lấy Mục Thiên Âm, hơi thở dần trở nên bình ổn.

Một lát sau, Mục Thiên Âm rũ mắt xuống nhìn, liền thấy thiếu nữ ôm chặt lấy eo nàng, vùi cái đầu nhỏ vào lòng nàng, ngủ ngon lành.

Ngón tay Mục Thiên Âm khẽ động đậy, nàng lần nữa nâng tay lên, đặt bên má nàng ấy.

Khóe môi nàng có một nụ cười nhạt, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt màu trà, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Nàng giúp Bạch An An phủi đi lọn tóc con bên thái dương, khẽ nói như một tiếng thở dài: "Ngủ ngon."

Trong lòng nàng, Bạch An An vốn dĩ đã ngủ say, lại đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, nở một nụ cười tinh quái.

Bạch An An cười cười, cọ cọ vào eo Mục Thiên Âm, sau đó điều chỉnh lại vị trí, để mình được thoải mái hơn một chút.

Ở chóp mũi, là mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của Mục Thiên Âm, vô cùng dễ chịu. Nàng ngửi mùi hương lạnh lẽo đó, bất tri bất giác đã thực sự ngủ thiếp đi.

Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, Mục Thiên Âm đã không còn ở trong phòng.

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Bạch An An đều "ngủ không yên" mỗi đêm, khiến Mục Thiên Âm không thể không nhiều lần đến phòng nàng bầu bạn.

Mặc dù Mục Thiên Âm ở bên nàng, nhưng luôn rời đi khi trời gần sáng. Không có một lần nào ngoại lệ.

Vì thế, Bạch An An đối với tất cả những chuyện này, đều "hoàn toàn không hay biết".

Lại một lần nữa ngủ ngon tỉnh dậy, Bạch An An duỗi thẳng tay chân, vươn vai một cái, nghiêng người thấy bữa sáng đặt trên bàn, khẽ nhướng mày.

Nàng bước xuống giường, lê dép đi tới. Sau khi rửa mặt qua loa, tiện tay cầm lấy bữa sáng cắn một miếng.

Hôm nay là bánh bao nhân nấm, hương vị vô cùng thơm ngon, không biết có phải do Địch sư huynh làm không.

Bạch An An vừa cắn bánh bao vừa đi ra ngoài, phát hiện sân viện hôm nay yên tĩnh lạ thường.

Địch An Dịch không có ở đây, ngay cả Mục Thiên Âm cũng không thấy. Hai đệ tử khác của nàng, một người bị giam trong cấm địa, một người nghe nói đi ra ngoài du lịch, cả sân viện rộng lớn, vậy mà chỉ còn lại một mình nàng.

Bạch An An đảo mắt, chầm chậm về phòng. Chẳng bao lâu sau, nàng liền cầm một chiếc túi thơm thêu hoa sen bước ra cửa.

Ngón tay nàng vuốt ve đóa bạch liên được thêu trên túi thơm, rồi đột nhiên đưa lên chóp mũi ngửi một cái, nở nụ cười thỏa mãn.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, vô tình liếc thấy có hai bóng dáng nhỏ bé đang lén lút ở cổng sân. Nàng nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Ôn Tĩnh Nhàn và A Hoàng đang co mình trong góc cổng sân, cẩn thận thò đầu ra nhìn trộm.

Ôn Tĩnh Nhàn thấy Bạch An An, lập tức giơ hai tay lên, mừng rỡ vẫy về phía nàng: "An An! Là ta! Ôn Tĩnh Nhàn!"

Bạch An An nghiêng đầu cười khẽ một tiếng, sau đó quay mặt lại, giả vờ tò mò bước tới: "Quận chúa tỷ tỷ, ngươi đang làm gì vậy?"

Ôn Tĩnh Nhàn mặt dày mày dạn xoa xoa hai tay, cười lấy lòng: "Gọi gì mà quận chúa chứ! Khách sáo quá! Cứ gọi ta là Ôn sư muội đi!" Vừa nói, nàng vừa đứng thẳng người dậy, thăm dò đưa tay muốn vỗ vai nàng, nhưng bị Bạch An An nhanh nhẹn né tránh.

Bạch An An cẩn thận nhìn nàng ta: "Quận chúa tỷ tỷ, ngươi cười như vậy, An Nhi thấy sợ."

Bàn tay cùng nụ cười trên mặt Ôn Tĩnh Nhàn lập tức cứng đờ. Nàng ngượng ngùng gãi gãi sau gáy: "Cái này... An An, ngươi nói xem trước kia, ta đối xử với ngươi thế nào?"

Bạch An An khẽ nheo mắt, rồi đột nhiên mỉm cười: "Quận chúa tỷ tỷ đối xử với An Nhi, đương nhiên là rất tốt rồi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Ôn Tĩnh Nhàn xoa xoa hai tay, cười với vẻ mặt hòa nhã: "Ngươi vẫn chưa ăn gì đúng không? Ta đã chuẩn bị một chút đồ ăn cho ngươi rồi."

Mắt thấy bạn nhỏ của mình trong một giây đã phi thăng, ôm được cái đùi lớn là Mục Thành chủ kia. Cái này gọi là gì? Một người đắc đạo, gà chó lên trời nha! Nàng nhất định phải bám chắc cái đùi lớn Bạch An An này, sau này có thể dựa vào mối quan hệ với Bạch An An mà đi ngang trên núi!

Ôn Tĩnh Nhàn nghĩ đến những điều này, nụ cười trên mặt càng thêm xum xoe, nịnh nọt.

A Hoàng đi cùng gần như không dám nhìn thẳng, nhìn Bạch An An với vẻ mặt áy náy, nhưng lại không biết nên nói gì với nàng.

Cùng lúc đó, ở một bên khác.

Địch An Dịch luyện kiếm xong, đi ngang qua Cấm địa, trong lòng nghĩ đến chuyện của tiểu sư muội, nghĩ rằng nên thông báo trước cho đại sư tỷ thì hơn. Thế là hắn lại một lần nữa phớt lờ ánh mắt của các đệ tử canh gác, tự cho là đã ẩn mình, nhưng thực tế lại sơ hở trăm bề mà lẻn vào.

"Đại sư tỷ! Đại sư tỷ!" Vừa mới bước vào Cấm đia, Địch An Dịch đã la lối om sòm, khiến đám chim bay trên núi vỗ cánh bay tán loạn một mảng.

Tống Ỷ Ngọc mặc một thân tố bào, bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn về phía Địch An Dịch đang chạy tới hớt hải.

"Địch sư đệ, đây là Cấm địa," nàng lên tiếng nhắc nhở, trong giọng nói ôn nhuận mang theo một tia bất đắc dĩ và sự cưng chiều.

Địch An Dịch lau mồ hôi trên trán, một chút cũng không để ý đến gương mặt lạnh lùng của đại sư tỷ, vẻ mặt đầy tò mò nói với nàng: "Tỷ đoán xem gần đây đã xảy ra chuyện lớn gì?"

Tống Ỷ Ngọc liếc nhìn hắn, cười nhẹ nói: "Ngươi lại trêu chọc ai rồi? Hay là Thập Trưởng lão lại gây ra trò cười gì?"

Địch An Dịch không phục, trừng to mắt, tố cáo: "Đại sư tỷ! Trong mắt tỷ, ta là loại người hay gây chuyện thị phi như vậy sao?"

Tống Ỷ Ngọc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hừ cười một tiếng: "Ngươi nói xem?"

Địch An Dịch lập tức như quả bóng bị xì hơi, xẹp xuống. Hắn lẩm bẩm một câu nhỏ, nhưng Tống Ỷ Ngọc lại không có hứng thú nghe chuyện bát quái, khiến Địch An Dịch vô cùng ấm ức.

Thấy đại sư tỷ không tiếp tục truy hỏi, trái tim bát quái của Địch An Dịch căn bản không thể kiềm nén được, liền buột miệng thốt ra: "Thôi thôi, ta nói là được chứ gì!"

Hắn liếc nhìn trái phải, ghé sát vào, hạ giọng, lén lén lút lút nói: "Ta nghi ngờ sư tôn sinh nữ nhi khi chưa kết hôn!"

Tống Ỷ Ngọc nghe xong, nửa ngày cũng không hoàn hồn lại được.

Một lát sau, nàng lấy lại suy nghĩ, dở khóc dở cười: "Tiểu sư đệ, đây lại là tin tức vỉa hè ngươi nghe ở đâu ra vậy? Sư tôn tu chính là Vô Tình Đạo."

Địch An Dịch chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Đại sư tỷ, chuyện này ta không quên."

Hắn tiếp tục nhỏ giọng đưa ra suy đoán của mình: "Tỷ nghĩ xem, sư tôn đã mấy ngàn tuổi rồi, bao nhiêu năm như vậy, khó tránh khỏi có mấy ngày đột nhiên nghĩ quẩn. Thấy người ta con cháu đầy đàn, mà mình lại cô đơn lẻ bóng, nên nhất thời nghĩ không thông, chạy đi tìm một nam nhân hoang dã sinh một đứa con chăng?"

Tống Ỷ Ngọc bị hắn chọc cười, không nhịn được cau mày nói: "Ta thấy gần đây ngươi có phải quá rảnh rỗi rồi không? Có thời gian mà nghĩ ra những chuyện không đâu như vậy."

Địch An Dịch vội vàng thề thốt: "Đại sư tỷ, tỷ đừng không tin! Tiểu sư muội chính là bằng chứng!"

Tống Ỷ Ngọc lập tức sững sờ, do dự nói: "Tiểu sư muội?"

Địch An Dịch liên tục gật đầu, vô cùng nghiêm túc: "Đúng vậy! Sư tôn đối xử với tiểu sư muội rất tốt. Tỷ còn nhớ không? Lần trước ta nói với tỷ, sư tôn còn chưa nhận đồ đệ, đã nhớ thương mua kẹo hồ lô cho muội ấy rồi."

"Không chỉ có thế, sư tôn còn gọi ta đi làm bữa sáng nữa! Lại còn tặng cây trâm thường đeo cho tiểu sư muội." Địch An Dịch mặc kệ Tống Ỷ Ngọc đang phức tạp đến mức nào, tiếp tục thổ lộ, "Thật sự, sư tôn đối với tiểu sư muội thật sự thân thiết như nữ nhi ruột. Ta theo sư tôn lâu như vậy, lần đầu tiên thấy người cười vui vẻ đến thế."

Tống Ỷ Ngọc quả thực thấy khó tin, ngây người nhìn hắn.

Sư tôn của nàng, là tuyết trắng cao khiết trên đỉnh núi, là vầng trăng sáng không thể chạm tới luôn ngự trị trong lòng nàng.

Nàng biết tình cảm sư đồ luyến không thể dung thứ trên đời, nên nàng đã đè nén tâm tư nhỏ bé của mình. Bởi vì sư tôn tu Vô Tình Đạo, nàng mới có thể luôn ở bên cạnh người với thân phận đệ tử. Nàng là đại đệ tử của người, luôn là người ở gần người nhất. Như vậy nàng đã thấy thỏa mãn.

Thế nhưng tiểu sư đệ lại nói cho nàng biết, sư tôn lạnh lùng, không hề cười nói của nàng, cũng có thể giống như người thường, yêu thương một người khác đến mức đó.

Tống Ỷ Ngọc nhất thời ngây ngẩn cả người, mãi đến khi nghĩ thông suốt về Vô Tình Đạo mà Mục Thiên Âm tu luyện, nàng thầm nghĩ bản thân đã đa tâm rồi, đến cả lời của tiểu sư đệ cũng tin.

Thế là, sau khi nghe Địch An Dịch nói xong, Tống Ỷ Ngọc liền trưng ra vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng: "Nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, chi bằng cứ chép lại thuộc lòng Pháp Quyết một lần nữa đi."

Địch An Dịch kêu thảm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại thành một cục: "Đừng mà, sư tỷ. Khoan đã..." Hắn giả vờ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chớp chớp mắt, nhanh chóng xoay người bỏ đi, vừa chạy vừa kêu lên: "Sư tỷ, ta về trước đây! Lần sau ta sẽ dẫn tiểu sư muội đến gặp tỷ!"

Lời vừa dứt, người đã chạy mất dạng.

Tống Ỷ Ngọc nhìn bóng lưng hắn, nghĩ đến tiểu sư muội trong miệng hắn, cụp mi mắt xuống, che giấu tâm tư phức tạp trong mắt.

Tiểu sư đệ từ trước đến nay đều không đáng tin cậy, nàng làm sao có thể tin tưởng được chứ?

Địch An Dịch chạy về thở hổn hển dọc đường, liền thấy Bạch An An đang buồn chán ngồi thất thần trên chiếc ghế đá trong sân.

Hai mắt hắn bỗng sáng lên, vui vẻ chạy tới, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Tiểu sư muội!"

Bạch An An vừa tiễn Ôn Tĩnh Nhàn ồn ào đi, giờ lại tới thêm một Địch An Dịch. Nàng lấy ngón tay quấn quanh chiếc túi thơm đeo ở bên hông, bĩu môi, miễn cưỡng cười với hắn.

Địch An Dịch thấy nụ cười xã giao của Bạch An An, lập tức đưa tay gãi gãi tóc, ngượng ngùng nói: "Sao thế? Muội buồn chán à? Có cần sư huynh dẫn muội xuống núi chơi không?"

Vừa nói, ánh mắt hắn không nhịn được rơi vào chiếc túi thơm của Bạch An An, hai mắt sáng rỡ: "Tiểu sư muội, muội tự thêu đấy à? Thơm quá, bên trong nhét gì vậy?"

"Chỉ là một ít hương thảo giúp an thần, dễ ngủ thôi." Bạch An An gật đầu, nàng không mấy hứng thú với chợ búa dưới chân núi, nên không tiếp lời Địch An Dịch.

Nàng lơ đãng liếc hắn một cái, chợt nảy ra ý kiến: "Sư huynh, khi nào ta mới có thể gặp sư tỷ đây?"

Địch An Dịch thu hồi ánh mắt, nhất thời "ách" một tiếng, ngập ngừng nói: "Chuyện này... ta vẫn chưa nắm chắc việc dẫn thêm một người đi."

Bạch An An ôm mặt, mong đợi nhìn hắn: "Sao lại thế được? Sư huynh lợi hại như vậy mà! Cả Minh Tâm Thành này, trừ sư tôn, các vị Trưởng lão và sư tỷ ra, chẳng lẽ Địch sư huynh không phải người lợi hại nhất sao?"

Đúng vậy nha.

Hình như đúng là như vậy?

Địch An Dịch được Bạch An An nhắc nhở, sờ sờ sau gáy, lập tức đốn ngộ.

Hắn là cao đồ của Thành chủ, đương nhiên phải thể hiện khí độ của cao đồ!

Hắn nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Bạch An An, trong lòng lập tức dấy lên một luồng hào khí, mạnh mẽ vỗ ngực, lớn tiếng đáp lại không chút hổ thẹn: "Chọn ngày chi bằng gặp ngày! Vừa hay sư tôn đang ra ngoài, mấy ngày nữa mới về. Cứ để sư huynh dẫn muội đi gặp đại sư tỷ!"

Bạch An An nghe vậy, đôi mắt lập tức cong thành vầng trăng khuyết, ngọt ngào nói: "Đa tạ sư huynh!"

"Chỉ là..." Ánh mắt Địch An Dịch lén lút liếc về phía túi thơm đeo bên hông Bạch An An, ngượng ngùng nói: "Tiểu sư muội, tay nghề thêu của muội tốt như vậy, có thể tặng cho ta một chiếc túi thơm không?"

Bạch An An nhướng mày, sau đó chậm rãi nói: "Việc này đương nhiên không thành vấn đề."

Hai người chầm chậm đi dạo đến khu vực bên ngoài Cấm địa, nhưng lại bị đệ tử canh gác chặn lại ngay giữa chừng.

Địch An Dịch cảm thấy mất mặt vô cùng, mặt đỏ tía tai tranh cãi với đệ tử canh gác: "Ai nói chúng ta muốn đi vào? Chúng ta chỉ đi dạo bên ngoài, đi dạo thôi cũng không được sao?!"

Thủ sơn đệ tử bất đắc dĩ nói: "Địch sư huynh, chuyện này thực sự không thể châm chước được. Nếu huynh không có việc gì, xin hãy đi chỗ khác dạo."

Sở dĩ Địch An Dịch trước đó có thể lẻn vào là hoàn toàn do các đệ tử canh gác nể mặt Mục Thiên Âm.

Thêm vào đó, Địch An Dịch vốn nổi tiếng là nghịch ngợm trên núi, các đệ tử không muốn gây thêm chuyện nên đã nhắm một mắt làm ngơ.

Giờ đây, hắn không chỉ muốn tự mình lẻn vào, mà còn muốn dẫn thêm một người, các thủ sơn đệ tử liền không dễ nói chuyện như vậy nữa.

Bạch An An vội vàng kéo tay áo Địch An Dịch, nói nhỏ: "Nếu đã như vậy, sư huynh, chúng ta bỏ qua đi." Thấy Địch An Dịch đỏ mặt nhìn qua, nàng vội vàng hạ giọng: "Đợi lần sau có cơ hội, chúng ta lại đến, được không?"

Bạch An An vừa nói, lại bước lên vài bước, đối với mấy vị đệ tử giữ sơn môn nhẹ nhàng khom người hành lễ.

Bạch An An đứng thẳng người nói: "An Nhi biết chư vị đều vì trách nhiệm, có điều đắc tội, mong chư vị đừng trách cứ."

Các thủ sơn đệ tử nào dám trách cứ, vẻ mặt vốn nghiêm nghị đều dịu đi một phần.

Một đệ tử đứng gần Bạch An An nhất, chóp mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng truyền đến từ người đối phương, đối diện với ánh mắt đột nhiên nhìn qua của Bạch An An, hắn vội vàng đỏ mặt lùi lại một bước.

Đôi mắt đen láy của Bạch An An lấp lánh, lại mỉm cười với đối phương một lần nữa, càng khiến đệ tử kia mặt đỏ bừng lên.

Khóe môi Bạch An An cong lên, rũ mắt cười khẽ, rồi xoay người kéo tay áo Địch An Dịch rời đi.

"Tiểu sư muội, xin lỗi muội, đều là do sư huynh vô dụng." Địch An Dịch ủ rũ, chậm chạp bước đi.

Bạch An An đi phía trước nghe vậy, không quay đầu lại nói: "Sư huynh không cần tự ti, huynh đã giúp An Nhi một việc rất lớn rồi."

Địch An Dịch nghe xong, kinh ngạc ngẩng mặt lên, ngơ ngác hỏi: "Ta giúp được gì cơ?"

Bạch An An nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhếch môi nói: "Sư huynh quên rồi sao? Thức ăn đều là do huynh chuẩn bị đấy thôi."

"Quả thật là vậy." Địch An Dịch làm ra vẻ chuyện lớn, gật đầu, lập tức lấy lại tinh thần.

Trước khi về phòng, Bạch An An đã nghe ngóng rõ ràng, Mục Thiên Âm phải ra ngoài làm việc, đi liền ba bốn ngày không về. Thời gian ngắn ngủi này, đủ để nàng sử dụng Hồn Hương để tiến hành một số chuẩn bị.

Nàng mặt không cảm xúc vuốt chiếc túi thơm bên hông, nghĩ đến lát nữa nên trêu đùa tên cặn bã Tống Ỷ Ngọc kia như thế nào, khóe mắt vì phấn khích mà đỏ lên.

Tối hôm đó, nàng chuẩn bị thỏa đáng, quay người đóng cửa phòng lại, nằm trên giường, từ từ nhắm mắt.

Cùng lúc đó, cách đó ngàn dặm, Mục Thiên Âm, người đã xử lý xong công việc môn phái sớm hơn dự kiến, đột nhiên nhớ đến tật ngủ hay gặp ác mộng của tiểu đệ tử, khẽ cau mày.

Trưởng lão bên cạnh thấy sắc mặt nàng không đúng, không khỏi kỳ lạ hỏi: "Thành chủ, có phải bí cảnh này có gì kỳ lạ không?"

Mục Thiên Âm hoàn hồn lại, lắc đầu, chậm rãi nói: "Bí cảnh không có vấn đề gì, việc ở nơi này đã xong, bổn tọa sẽ trở về ngay."

Mấy vị trưởng lão nhìn sắc trời, sương đêm đã xuống dày đặc, cần gì phải vội vã đến mức đó? Mấy người nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Bất quá, Mục Thiên Âm thân là Thành chủ một thành, quả thật không nên rời khỏi Minh Tâm Thành quá lâu.

Các trưởng lão lại nhìn nhau một lần nữa, rồi chắp tay hành lễ với Mục Thiên Âm.

Mục Thiên Âm gật đầu, vung tay áo dài, xoay mình hóa thành một đạo bạch quang, bay về hướng Minh Tâm Thành.

Màn đêm như mực, vạn vật đều im lìm.

Mục Thiên Âm khoác lên mình sương đêm và ánh trăng, bạch y tung bay, nhẹ nhàng bước về phía phòng của Bạch An An, ngón tay đặt trên cánh cửa, chuẩn bị đẩy cửa bước vào.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro