Chương 35
Nửa ngày sau, Mục Thiên Âm mới nói: "Tuy ta không phải sư tôn của ngươi, nhưng ta cũng có đệ tử, nên đại khái có thể hiểu được suy nghĩ của nàng ta."
Bạch An An ôm lấy eo nàng, nghe vậy lập tức hiếu kỳ hỏi: "Sư tỷ cũng có đệ tử sao? Họ trông như thế nào a?"
Mục Thiên Âm ngưng mắt nhìn nàng một cái, lông mi khẽ run rẩy: "Ta dưới gối có bốn vị đệ tử. Đại đệ tử tính tình ổn trọng, nhị đệ tử và tam đệ tử tuy tâm tính bất định, nhưng làm việc đều có chừng mực, không khiến ta phải lo lắng. Duy chỉ có tiểu đệ tử..." Nàng do dự, liếc nhìn nàng một cái, rồi không nói tiếp.
Bạch An An dùng ngón tay chạm vào môi, chớp mắt một cái, truy vấn hỏi: "Tiểu đệ tử bị sao vậy?"
Mục Thiên Âm thở dài một tiếng, không nhìn nàng, chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ: "Ta không biết nàng ấy đang nghĩ gì..."
Bạch An An thất thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng có đường nét xinh đẹp của nàng, chợt buồn bã nói: "Thì ra trong lòng sư tỷ, An Nhi không phải là người quan trọng nhất."
Trái tim Mục Thiên Âm khẽ đập, không nhịn được quay mặt lại, đôi đồng tử đen láy nhìn chăm chú khuôn mặt trắng tuyết của Bạch An An.
Bạch An An nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, đôi mắt hạnh long lanh lấp lánh ánh nước. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Mục Thiên Âm, đột nhiên đưa tay kéo tay đối phương, dắt tay nàng ấy ấn lên ngực mình.
Bạch An An tuy vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, nhưng thân hình lại lả lướt hấp dẫn, kiều diễm đáng yêu.
Ngón tay Mục Thiên Âm chợt chạm vào cảm giác mềm mại, lòng mày lập tức giật lên, ngón tay như bị bỏng, kinh hãi khiến nàng vội vàng rụt tay lại.
Nếu không phải Bạch An An ra tay đủ nhanh, suýt chút nữa đã bị đối phương trốn thoát.
Bạch An An nắm chặt ngón tay Mục Thiên Âm, cố chấp ấn xuống, chu môi bất mãn nói: "Sư tỷ..." Nàng nũng nịu nói, dừng lại một chút, giọng điệu càng lúc càng ngọt ngào: "Không đúng, An Nhi không thể gọi là sư tỷ nữa rồi."
Nàng suy tư, rồi đột nhiên cười híp mắt nói: "Vậy An Nhi gọi ngươi là tiên nữ tỷ tỷ có được không?"
Thiếu nữ đang làm nũng trước mắt, dần dần trùng khớp với hình bóng đứa trẻ nhỏ bé trong hồi ức. Mục Thiên Âm nhất thời quên cả giãy giụa, ngưng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Khóe môi Bạch An An cong lên một đường ranh mãnh, nhãn cầu khẽ xoay tròn: "Tiên nữ tỷ tỷ vẫn chưa nói, tiểu đệ tử kia của ngươi như thế nào a!"
"Nàng..." Mục Thiên Âm thu lại ánh mắt, hàng mi dày đen nhánh rủ xuống, che khuất mọi cảm xúc trong đồng tử, "Nàng rất tốt."
Khóe môi Bạch An An khẽ nhếch lên, dừng một chút, nàng cố ý mím môi, cau mày: "Vậy so với An Nhi thì thế nào?"
Mục Thiên Âm mơ hồ nhìn nàng.
Bạch An An không chịu buông tha, dùng sức kéo tay áo Mục Thiên Âm một cái, tiếp tục truy hỏi: "Nói mau đi! An Nhi so với tiểu đệ tử kia của ngươi, Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi thích người nào hơn?"
Mục Thiên Âm lập tức dở khóc dở cười, liếc nàng một cái, so thế nào đây? Bọn họ vốn dĩ là một người. Chỉ là An Nhi đối với nàng, có quá nhiều hiểu lầm. Nghĩ đến những lời Bạch An An nói ghét bỏ nàng vừa nãy, nàng lập tức chuyển đề tài: "Ta chỉ muốn nói, có lẽ sư tôn của ngươi, không nhằm vào ngươi đâu."
Bạch An An khẽ hừ một tiếng, buông tay ra, ủ dột quay mặt đi, coi như không nghe thấy: "Cho dù ngươi là tiên nữ tỷ tỷ, cũng không phải cái gì cũng biết." Nàng vừa nói, ánh mắt liếc liên tục về phía Mục Thiên Âm, ngón tay bám trên mép giường, chóp ngón tay âm thầm móc vào vạt áo của Mục Thiên Âm.
Dáng vẻ đó rõ ràng đang nói: Mau đến dỗ ta đi!
Thần sắc Mục Thiên Âm khựng lại, ánh mắt theo ngón tay đối phương rơi xuống khuôn mặt trắng nõn nghiêng nghiêng của Bạch An An. Trong lòng nàng khẽ động, ngón tay thử thăm dò đặt lên vai nàng.
Bạch An An đột nhiên quay người lại với vẻ mặt uất ức, lập tức nhào vào lòng Mục Thiên Âm.
Cánh tay Mục Thiên Âm ngượng ngùng giơ lên, hồi lâu sau, mới từ từ hạ xuống.
Bạch An An ở trong lòng nàng, giọng rầu rĩ: "Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi ôm An Nhi đi, An Nhi sẽ không giận nữa."
Mục Thiên Âm lỏng lẻo ôm lấy nàng, ngón tay do dự hồi lâu, cuối cùng, dưới sự mong đợi của đối phương, đem nàng gắt gao ôm vào lòng.
Khóe môi Bạch An An chợt cong lên, đôi mắt híp lại tạo thành độ cong cong, nàng ngọt lịm đoán: "Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi chắc chắn là người trong Minh Tâm Thành."
Giọng thiếu nữ thanh thúy ngọt ngào, không hề có một chút u ám nào: "Sẽ không phải là vị Trưởng lão nào đó chứ? Dù sao ngươi cũng có đệ tử mà. Có lẽ..." Nàng từ từ nói, ánh mắt nhấp nháy, "Ngay cả dung mạo lúc này, cũng không phải là thật."
Dứt lời, thần sắc Mục Thiên Âm lập tức cứng đờ lại.
Bạch An An cảm nhận được cơ thể đang ôm nàng đột nhiên cương cứng, thầm cười trong lòng.
Mục Thiên Âm, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi. Xem ngươi có thể giả vờ được đến bao giờ.
Nàng vừa nghĩ, bỗng nhiên ngáp dài một cái. Mục Thiên Âm không biết dùng loại hương liệu gì, nghe mùi thật thơm. Nàng lơ đễnh suy nghĩ, đôi mắt dần dần khép lại.
Mãi một lúc sau, Mục Thiên Âm nhận thấy hơi thở của Bạch An An trong lòng đã nhẹ nhàng đi, mới thả lỏng cánh tay. Nàng điều chỉnh lại tư thế, để đầu Bạch An An gối lên đùi mình, ngón tay chậm rãi vuốt ve những sợi tóc rối bời trên trán nàng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ lên đôi bích nhân này một tầng thanh huy bạc.
Ánh trăng phản chiếu trong mắt Mục Thiên Âm, nàng nhìn thiếu nữ đang ngủ say an lành trong lòng, khóe môi vô thức cong lên một độ cong của sự vui vẻ.
Bạch An An kết thúc cấm túc, đại khái là mười lăm ngày sau.
Nàng vừa chỉnh trang xong, đẩy cửa phòng ra, đã thấy hai bóng dáng lén lút quen thuộc đứng ở cửa.
Ôn Tĩnh Nhàn tâm lý kẻ trộm, rón rén nhìn ngang ngó dọc, phát hiện xung quanh không có ai, liền nhanh như cắt lao tới, nhanh chóng nhét một chiếc bình ngọc vào lòng bàn tay Bạch An An, nháy mắt đưa tình với nàng nói: "Tỷ muội tốt, cố lên!"
Bạch An An cầm bình ngọc đối phương nhét cho mình, nhìn thấy khóe mắt đối phương giật giật, cạn lời nói: "Cái gì?"
Ôn Tĩnh Nhàn tay chân lóng ngóng, khoa tay múa chân, chu môi nói: "Còn không phải là cái kia...sao!"
Nàng vừa nói, còn vỗ bốp một cái lên vai Bạch An An, vỗ mạnh đến nỗi nàng loạng choạng.
Bạch An An cau chặt mày, vừa xoa vai mình vừa nói: "Đắc Xuân Đan?"
Ôn Tĩnh Nhàn hạ giọng nói: "Ta đủ trượng nghĩa chưa? Những ngày ngươi bị cấm bế này, ta đây đã tâm tâm niệm niệm nghĩ cách giúp ngươi luyện đan đấy!"
Bạch An An rũ mắt nhìn bình ngọc trong tay, đưa tay vặn nắp bình lại gần chóp mũi ngửi một chút rồi nói: "Cảm ơn quận chúa tỷ tỷ."
Ôn Tĩnh Nhàn căng thẳng đến cực độ, "Ngươi cẩn thận một chút! Đừng tùy tiện mở ra chứ!"
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Sau khi Chu Dung báo cáo xong kinh nghiệm lịch luyện, nàng phát hiện Mục Thiên Âm lại bất ngờ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thất thần.
Chuyện gì thế, cây hòe ngoài cửa sổ có vấn đề gì à? Thành tinh rồi sao?
Chu Dung nhìn theo ánh mắt sư tôn nhà mình hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi suy đoán.
Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói thanh lãnh từ trên cao của Mục Thiên Âm: "Bổn tọa thấy ngươi và các đệ tử kia ở chung khá tốt, có bí quyết gì không?"
Chu Dung ngây người, nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhịn không được đưa tay ngoáy ngoáy tai.
Nàng đã nghe thấy gì? Vị sư tôn lòng lạnh như băng, phổi lạnh như đá cao cao tại thượng của nàng lại giống như người bình thường, hỏi nàng đạo lý đối nhân xử thế sao?
Mục Thiên Âm thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, không khỏi thu hồi ánh mắt, cau mày nhìn về phía nhị đệ tử đang đứng trước bàn, lạnh lùng nói: "Vấn đề này, ngươi không trả lời được sao?"
Chu Dung vội vàng ho khan một tiếng, che giấu biểu cảm trên mặt, vẻ mặt tám chuyện nói: "Sư tôn, đệ tử có thể hỏi một chút, vì sao người lại hỏi vấn đề này không?"
Mục Thiên Âm sầm mặt, rũ mắt không nói lời nào.
Chu Dung chống lại áp lực, ho khan một tiếng nữa, ra vẻ hiểu biết giải thích: "Tục ngữ nói rất đúng, người khác nhau. Đạo đối nhân xử thế của đệ tử, nhất định phải tùy từng người mà khác. Tìm được vấn đề, mới dễ dàng đối chứng hạ dược (kê đơn bốc thuốc đúng bệnh)! Sư tôn, người thấy có đúng không?"
Mục Thiên Âm trầm mặc rất lâu, tựa như ngưng đọng thành một ngọc nhân không có sinh mệnh. Mãi một lúc sau, nàng mới run rẩy hàng mi, đôi mắt màu trà sóng nước lay động, để lộ ra chút ít dao động trong lòng, nhàn nhạt nói: "Ngươi thấy, nên hòa hợp với An Nhi như thế nào?"
Chu Dung: "..."
Chu Dung tức khắc trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà đánh giá sư tôn nhà mình, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt Mục Thiên Âm liếc tới, nàng mới miễn cưỡng thu hồi biểu cảm trên mặt, cố làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu: "Thì ra là tiểu sư muội."
Nàng đảo tròn mắt: "Tiểu sư muội a, đơn giản thôi! Thiếu nữ ở tuổi này là đơn thuần nhất rồi. Người tặng cho nàng một món quà, chẳng phải là xong sao?" Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Tốt nhất là món đồ nhỏ tự tay làm, lại còn là thứ nàng ấy đang cần."
Mục Thiên Âm không khỏi đưa tay xoa xoa ấn đường: "Nàng ấy khác với những đệ tử bình thường."
Vừa nói xong, nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, lập tức cau mày ngước lên nhìn.
Chu Dung giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt hóng chuyện.
Mục Thiên Âm nhìn nàng một cái: "Được rồi, nơi này không còn việc gì của ngươi nữa, lui xuống đi."
Chu Dung lòng đầy tâm sự hóng chuyện không có chỗ xả, còn muốn đội áp lực hỏi thêm một câu, chợt thấy ánh mắt nghiêm khắc của sư tôn nhà mình, lập tức đưa tay sờ sờ mũi, nhún vai rồi đi ra cửa.
Ngay cửa thư phòng, Chu Dung và Bạch An An chạm mặt nhau. Gặp được đối tượng đang khuấy động lòng hiếu kỳ của mình, nàng lập tức đầy hứng thú mà quan sát nàng, muốn biết rốt cuộc tiểu sư muội của mình có gì đặc biệt, khiến sư tôn của nàng vấn vương đến vậy.
Dung mạo của Bạch An An đương nhiên là cực kỳ xuất chúng. Hôm nay nàng mặc một bộ khăn voan lụa màu vàng non, đuôi váy màu sắc nhạt dần, mang theo một chút màu hồng phấn. Nàng búi tóc theo kiểu song nha kế (hai búi tóc nhỏ), cố ý không đeo ngọc trâm Mục Thiên Âm tặng, chỉ cài một bông hoa lụa màu hồng nhạt lên búi tóc. Cả người nàng hồng hào non mềm, kiều diễm lại tràn đầy sức sống.
Chu Dung thầm khen một tiếng dung mạo tốt, miệng nói: "Tiểu sư muội, thật trùng hợp, muội đến gặp sư tôn sao?"
Bạch An An đến để luyện chữ. Cấm bế kết thúc, luyện chữ lại phải đưa vào lịch trình.
Nàng vừa mở miệng định trả lời, giọng nói của Mục Thiên Âm đã vang lên từ trong phòng:
"Là An Nhi sao? Vào đi."
Bạch An An hành lễ với Chu Dung, cười xin lỗi một cái, sau đó lướt qua nàng rồi bước vào thư phòng.
Mục Thiên Âm đang khoanh chân ngồi trên chiếc giường nhỏ, trên đó kê một bàn trà, trên bàn trà đặt một chiếc lư hương.
Mục Thiên Âm ngẩng đầu nhìn nàng, đồng tử màu trà phản chiếu rõ nét dáng vẻ non nớt của thiếu nữ. Ánh mắt theo đó rơi xuống búi tóc đen của thiếu nữ, thấy nàng không đeo ngọc trâm mình tặng, nàng dừng lại một chút, rồi cúi mắt nói: "Ngươi lại đây, nhìn cho kỹ."
Bạch An An không hiểu ý, từ từ bước tới, tò mò nhìn nàng chằm chằm.
Mục Thiên Âm mở lư hương ra, dùng chiếc xẻng nhỏ lèn phẳng tro hương, nhón lấy trầm hương sen đặt lên trên. Nàng dùng thìa hương múc một ít bột hương lấp đầy hoa văn trên trầm hương sen, sau đó bàn tay trắng nõn khẽ nhấc lên, cầm lấy trầm hương sen, một đóa hoa sen hiện rõ trên đó.
Một đầu của văn tự Trầm được mồi bằng tàn lửa, khói hương lượn lờ bay lên.
Mục Thiên Âm làm xong tất cả, mới xuyên qua sương khói lượn lờ nhìn về phía Bạch An An, giọng nói ôn hòa: "Đây là Định Hồn Hương, do trầm hương, bạch chỉ và... các loại vật liệu khác hỗn hợp tạo thành. Bổn tọa biết ban đêm ngươi khó ngủ, có thể đốt hương này để hỗ trợ giấc ngủ."
Bạch An An im lặng một lát, gật đầu: "Tạ ơn sư tôn."
Nàng nín nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Nhưng mà sư tôn, người trực tiếp đến chỗ Đan Dược trưởng lão lấy viên Định Hồn Hương chẳng phải tốt hơn sao?"
Lòng Bạch An An cảm thấy cực kỳ ghét bỏ: Dùng khuôn tạo hình nhang vòng, đây là sở thích của người lớn tuổi nào vậy?
Mục Thiên Âm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro