Chương 42

Bạch An An nghe vậy, mở to mắt đánh giá nàng. Một lát sau, nàng đột nhiên buột miệng nói một câu kinh người: "Tỷ tỷ, ngươi sẽ không phải là đang giận chứ?"

Thần sắc Mục Thiên Âm khựng lại, biểu cảm cứng đờ một chút, nửa ngày sau mới khẽ khàng phủ nhận: "...Ta không có giận."

Bạch An An chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng, cười ranh mãnh: "Rõ ràng là đang giận mà! Tỷ nhìn khuôn mặt mình xem, lạnh đến mức có thể dọa chết người."

Mục Thiên Âm ngơ ngẩn sờ lên mặt mình, ngây người nhìn nàng.

Bạch An An nghiêng đầu, mái tóc dài như lụa tự nhiên rủ xuống: "Tại sao lại giận chứ?" Nàng đảo tròng mắt, chợt nắm lấy tay nàng, đoán mò: "Có phải vì đại sư tỷ không?"

Nàng lay lay cánh tay nàng ấy, giọng nũng nịu: "Tỷ tỷ tốt, ngươi đừng giận nữa. An Nhi hôn ngươi một cái, ngươi đừng giận nữa có được không?"

Vừa nói, nàng liền ngẩng đầu định hôn Mục Thiên Âm.

Mục Thiên Âm không biết là vì xấu hổ hay bực bội, chợt lùi lại một bước, vành tai đỏ bừng, nhẹ giọng: "Đừng nghịch."

Bạch An An cười híp mắt nhìn nàng: "Không nghịch thì không nghịch, tỷ tỷ mau nói đi, tại sao lại giận?"

Mục Thiên Âm chăm chú nhìn nàng một cái, đôi mắt đen tựa như hai vũng đầm sâu, không thấy đáy. Lông mi nàng khẽ run rẩy, nửa ngày sau mới lắp bắp: "Ta không có giận, chỉ là..."

Chỉ là nhìn thấy nàng ấy thân mật với người khác như vậy, trong lòng không thoải mái. Nàng đưa tay ôm ngực, ánh mắt thoáng qua một tia mơ hồ, cảm giác này rốt cuộc là gì?

Bạch An An còn muốn trêu chọc nàng nữa, đáng tiếc Mục Thiên Âm có lẽ có việc, vội vàng nói một câu rồi lập tức rời đi.

Bạch An An nhìn chằm chằm vào vệt linh lực bạch quang thoáng qua trên bầu trời, bĩu môi không vui.

Đêm đó, hai ngàn tu sĩ chỉnh đốn trang phục, chờ đợi thời điểm giờ Tý đến.

Bạch An An uể oải ỉu xìu ngồi trước đống lửa trại, trên tay cầm một cành cây, lúc có lúc không thọc vào đống lửa. Ngọn lửa đỏ bùng lên, thỉnh thoảng lóe lên vài tàn lửa, phản chiếu trong đôi mắt của Bạch An An, dường như lập tức nhuộm đỏ đôi mắt nàng.

"Tiểu sư muội..." Một giọng nói vang lên bên tai, Bạch An An vừa quay đầu, má đã chạm phải một vật thể ấm áp, đó là túi rượu của Chu Dung.

Bạch An An kinh ngạc nhìn nàng ấy: "Nhị sư tỷ? Ngươi đây là..."

Chu Dung đưa túi rượu cho nàng, cười với vẻ mặt lén lút: "Ta biết, tỷ tỷ của ngươi đi rồi, nên trong lòng ngươi không vui."

"Rượu là thứ tốt, có thể giải sầu. Ngươi có muốn dùng một chút không?"

Bạch An An trong lòng thầm ghét bỏ, miệng túi rượu này đã dính không biết bao nhiêu nước bọt của Chu Dung rồi, cho dù nàng có muốn uống rượu, cũng không muốn uống cái này. Thế là, nàng mím môi, ngoan ngoãn từ chối: "Không được, kể từ lần say rượu trước, sư tôn đã không cho phép ta uống rượu nữa rồi."

Chu Dung nhún vai, không khuyên nhủ thêm.

Tống Ỷ Ngọc đang ngồi đối diện ngước mắt nhìn hai người một cái, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào Thanh Thủy Trường Kiếm trong tay mình, nhàn nhạt nói: "Uống ít thôi, sắp đến giờ Tý rồi. Còn chưa biết trong Bí Cảnh có những gì."

Chu Dung nghiêng đầu cười lấy lòng với Tống Ỷ Ngọc, nhưng lại lén lút than thở với Bạch An An: "Thấy chưa, chúng ta làm tu sĩ, tuyệt đối không thể vô vị nhạt nhẽo như thế. Bằng không mấy ngàn năm thời gian phải sống thế nào đây?"

Bạch An An đáp lại nàng bằng nụ cười nửa hiểu nửa không, khiến Chu Dung cảm thấy hận sắt không thành thép.

Tống Ỷ Ngọc ôm kiếm, đột nhiên mở mắt, chăm chú nhìn về một hướng, hạ giọng nói: "Đừng nói nữa, có dị động."

Lời nàng vừa dứt, trong không khí trước tiên vang lên rung động linh lực nhẹ nhàng, rồi giây tiếp theo, cuồng phong đột nhiên nổi lên.

Bạch An An nắm chặt tay áo Chu Dung, suýt chút nữa bị luồng yêu phong này thổi bay. Thần sắc Chu Dung trở nên nghiêm túc, định trụ thân hình, một tay vòng qua, trực tiếp kéo Bạch An An ra sau lưng mình.

Tất cả tu sĩ có mặt tại đó, đều thay đổi vẻ lười biếng nhàn nhã trước đó, rào rào rút ra trường kiếm sắc bén, nhìn chằm chằm một hướng, sẵn sàng chờ thời cơ.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một xoáy nước đen đột ngột xuất hiện trên không trung. Ở trung tâm xoáy nước, có một luồng khí lưu màu trắng đang xoay tròn, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng điện xẹt sấm rền bên trong.

Thần sắc Chu Dung ngưng trọng: "Chấp Kiếm Trưởng lão cùng các sư đệ sư muội khác, chính là mất tích trong cái Bí Cảnh này sao?"

Giọng Chu Dung ép xuống quá thấp, chỉ có Bạch An An nghe thấy. Nàng đương nhiên không thể trả lời nàng ấy, chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm vào xoáy nước đen.

Xoáy nước đen càng lúc càng chậm, cuối cùng cũng từ từ dừng lại. Khí lưu màu trắng cũng theo đó dừng lại, từng sợi từng sợi tràn ra từ bên trong xoáy nước.

Vài đệ tử đứng gần đó tiếp xúc với những luồng khí lưu kia, thần sắc lập tức trở nên kỳ quái, sau đó liền mặt mày hớn hở báo cáo điều gì đó với các Trưởng lão.

Bạch An An đứng quá xa, không nghe trọn vẹn, chỉ lờ mờ nghe được hai chữ "Linh lực", lập tức nhíu mày một cái, đảo mắt suy tư.

Chờ đến khi lối vào Bí Cảnh cuối cùng cũng hoàn toàn ổn định, các vị Trưởng lão dẫn đầu bước vào, theo sau đó là Tống Ỷ Ngọc và Chu Dung cùng vài người khác. Còn về Bạch An An, dĩ nhiên là đi theo hai người họ.

Điều khiến người ta kinh ngạc là, cảnh sắc bên trong Bí Cảnh và bên ngoài Bí Cảnh gần như không khác biệt chút nào. Vẫn là một vùng núi sâu rừng rậm, mịt mờ không dấu vết người.

Chu Dung gãi gãi sau gáy, có chút thất vọng nói: "Cứ tưởng vừa vào là núi đao biển lửa chứ, thế này thôi sao? Vô vị."

Khuôn mặt Tống Ỷ Ngọc lại trở nên ngưng trọng, nàng hạ giọng nói: "Chẳng lẽ muội không phát hiện ra, linh lực ở nơi này đặc quánh hơn bên ngoài gấp mấy lần sao?"

Chu Dung lập tức trợn tròn mắt, cánh tay cứng đờ tại chỗ: "Cái gì?"

Giây tiếp theo, nàng đột nhiên nhếch khóe môi, mừng rỡ không kiềm chế được nói: "Vậy chẳng phải là chuyện tốt sao? Tu luyện ở đây sẽ hiệu quả gấp đôi! Nói rồi, nàng sờ cằm, giả bộ nghiêm túc đoán: "Vậy Chấp Kiếm Trưởng lão có phải vì lý do này, nên mới bị kẹt lại trong Bí Cảnh không?"

Tống Ỷ Ngọc liếc nhìn nàng ấy một cái, nhíu mày nói: "Chấp Kiếm Trưởng lão không phải lần đầu tiên vào Bí Cảnh này, mà là lần thứ hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa... Trưởng lão không phải muội, phân biệt rõ sự nặng nhẹ khẩn cấp của sự việc, sẽ không thiển cận như vậy."

Bị Tống Khải Ngọc dạy dỗ một trận không nặng không nhẹ, Chu Dung ngượng nghịu sờ sờ mũi.

Bạch An An ngoái đầu nhìn chằm chằm xoáy nước vừa biến mất phía sau, một lúc lâu sau mới quay người lại, khó hiểu nói: "Đại sư tỷ, nhị sư tỷ, các vị Trưởng lão đi đâu hết rồi? Còn các sư đệ sư muội khác nữa?"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tống Ỷ Ngọc không khỏi càng ngưng trọng thêm một phần: "Bí Cảnh này quả nhiên không đơn giản. E rằng ngay từ lúc chúng ta mới nhập Bí Cảnh, đã bị tách ra khỏi họ rồi."

Chu Dung vỗ vỗ vai Tống Ỷ Ngọc, thoải mái nói: "Thả lỏng đi, thả lỏng đi. Có lẽ nơi này cất giấu một loại Pháp khí Không Gian nào đó, nên mới khiến chúng ta phân tán thôi. Chỉ cần tìm được lối ra là được."

Vừa nói, nàng nghiêng người qua, vỗ ngực với Bạch An An, đầy tự tin nói: "Tiểu sư muội, muội đừng sợ! Nhị sư tỷ sẽ bảo vệ muội!"

Bạch An An mếu máo, bất đắc dĩ liếc nàng một cái.

Ba người cùng nhau hành động, đi vòng quanh trong Bí Cảnh ròng rã cả một ngày, nhưng vẫn không tìm thấy lối ra. Bạch An An chỉ vào thân cây lớn bên đường, ngơ ngẩn nói: "Đây là ký hiệu An Nhi vẽ, hình như chúng ta đã đi qua con đường này rồi."

Chu Dung sớm đã không còn chí khí hào hùng như ban ngày nữa, vẻ mặt thất thần vừa đấm vào bắp chân đang đau nhức, vừa than thở không chịu nổi: "Không được rồi, đi tiếp nữa, chân lão nương sắp đứt đến nơi rồi."

Tống Ỷ Ngọc nhíu chặt lông mày, không thèm liếc nhìn Chu Dung, chỉ tập trung đánh giá xung quanh.

Bạch An An mím môi, đề nghị: "Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đã, muội thấy nhị sư tỷ có vẻ mệt rồi."

Chu Dung lập tức cảm kích nhào tới người Bạch An An, nhưng nàng đã nhanh nhẹn né tránh được.

Chu Dung không để tâm, nhún vai, vẻ mặt cợt nhả chuyển sang nghiêm túc: "Ta có dự cảm, lối ra sẽ xuất hiện vào ban đêm."

Những nơi cần tìm đều đã tìm qua, không phát hiện thấy bất kỳ điểm bất thường nào.

Tống Ỷ Ngọc bất đắc dĩ, đành phải đồng ý với ý kiến của Bạch An An.

Chu Dung là người không chịu ngồi yên, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi đã không nhịn được mà quấy rầy Bạch An An.

"Tiểu sư muội, muội có muốn nghe kể chuyện không?" Chu Dung vừa đấm bắp chân, vừa cười híp mắt nhìn Bạch An An.

Bạch An An ôm gối, ánh mắt căng thẳng quan sát xung quanh, nghe vậy liền vểnh tai lên, hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì a?"

Tống Ỷ Ngọc lập tức nhìn về phía này, cảm thấy bất lực trước sự vô tư của hai người này. Rốt cuộc họ còn nhớ hay không, rằng ba người đang ở trong một Bí Cảnh nguy hiểm?

Chu Dung ho khan một tiếng, từ từ nói: "Muội muốn nghe chuyện giữa nam tử và nữ tử, hay là chuyện giữa nam tử và nam tử, hoặc là chuyện giữa nữ tử và nữ tử?"

Bạch An An chợt sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng, nàng đưa bàn tay nhỏ che lấy gò má đỏ âu, thẹn thùng rủ mắt: "Nhị sư tỷ, sao ngươi lại nói chuyện này chứ?"

Chu Dung vẫn giữ vẻ mặt đứng đắn: "Ta nói gì cơ? Nói mau, muội chọn cái nào?"

Bạch An An dường như nhất thời quên mất họ đang ở trong Bí Cảnh, mà vẫn đang ở trong khu rừng an toàn bên ngoài Bí Cảnh. Mãi một lúc sau mới lí nhí nói: "Vậy... vậy nghe chuyện nam nữ đi a."

Chu Dung lắc đầu, tùy tiện kể cho nàng nghe một câu chuyện về tài tử giai nhân, nghe đến mức mí mắt Bạch An An đánh vào nhau. Chu Dung thấy nàng vẻ mặt mất hết hứng thú, đôi mắt hơi nheo lại, câu chuyện liền có một cú chuyển ngoặt 180 độ.

"Thư sinh thi đậu Trạng Nguyên, cưới con gái Tể tướng, chớp mắt liền vứt bỏ mỹ nhân đã bỏ trốn theo hắn lúc ban đầu... Mỹ nhân phát phẫn đồ cường, đột nhiên luyện thành Tuyệt thế võ công, rồi giam cầm tên thư sinh đã phụ bạc mình năm xưa..."

Chu Dung một hơi kể xong, đắc ý lắc đầu: "Muội thấy câu chuyện này thế nào? Có phải là hấp dẫn lòng người, gay cấn kịch tính không?"

Bạch An An âm thầm bĩu môi, nhưng mặt lại lộ vẻ hướng tới: "An Nhi cũng thích khoái ý ân cừu nhưng tên thư sinh kia quá đáng ghét. Tại sao không dứt khoát một kiếm giết chết hắn, mà lại phải giam cầm hắn?"

*Khoái ý ân cừu: Sống sảng khoái, làm theo ý mình, báo ân thì nhanh chóng, trả thù thì dứt khoát.

Chu Dung vẻ mặt cao thâm khó lường: "Cái này thì muội không hiểu rồi. Nếu là chân tâm thực lòng yêu thích, sao có thể dứt bỏ được chứ?"

Bạch An An chợt nói: "Tại sao lại không được?"

Khuôn mặt nàng hiếm thấy nghiêm túc, từng chữ từng câu nói: "Chân tình trao nhầm, thì nên kịp thời ngăn tổn hại. Bằng không sẽ lún càng sâu, cho đến khi vạn kiếp bất phục."

Chu Dung đờ đẫn chớp mắt, đột nhiên dùng sức vỗ mạnh vào bờ vai gầy gò của Bạch An An, khen ngợi: "Không tệ! Có tuệ căn! Từ 'ngăn tổn hại' dùng quá tuyệt!"

Bạch An An bị nàng vỗ đến nghiêng hẳn sang một bên, mặt mày đau khổ xoa xoa vai mình, có chút bất lực liếc nhìn nàng ấy.

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt chợt chiếu thẳng lên khuôn mặt Tống Ỷ Ngọc đang ở bên cạnh, tuy thấy nàng ta đang quay mặt đi, nhưng đôi tai lại dựng đứng hướng về phía bên này, không khỏi khẽ cười, từ tốn nói: "Thật ra An Nhi cũng có một câu chuyện muốn chia sẻ."

Nàng kể sơ lược về một câu chuyện tình cảm sư đồ của thế giới nàng. Nghe xong, Chu Dung hò reo sướng tai.

Bạch An An dừng lại, khẽ hỏi: "Nhị sư tỷ, ngươi không cảm thấy tình cảm sư đồ, quá mức kinh thế hãi tục sao?"

Chu Dung kê hai tay ra sau gáy, hoàn toàn không bận tâm: "Có gì đâu mà lạ? Ta đã sống mấy trăm năm rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy qua? Chẳng qua chỉ là tình yêu sư đồ thôi mà, có gì mà hiếm lạ?"

"Không hiếm lạ sao?" Bạch An An cố làm ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt lấp lánh, nhìn về phía Tống Ỷ Ngọc, từ tốn hỏi: "Đại sư tỷ, ngươi thấy thế nào?"

Lòng Tống Ỷ Ngọc chợt kinh hãi, dường như nhất thời bị người ta nhìn thấu tâm sự.

Nàng bình tĩnh lại tinh thần, lần nữa nhìn thẳng vào Bạch An An, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không vướng bụi trần của nàng ấy, không khỏi tự giễu mình đã đa tâm, cười nhẹ một tiếng, khẽ nói: "Muội đừng nghe nhị sư muội nói linh tinh, tình yêu sư đồ quá mức kinh thế hãi tục, đệ tử bình thường đâu thể nào lại nảy sinh tâm tư như vậy với sư phụ mình."

Bạch An An khẽ cong khóe môi, phản bác: "Kinh thế hãi tục? An Nhi lại không cho là vậy. Nếu người kia là sư tôn, An Nhi cảm thấy chuyện này hợp tình hợp lý."

"Ngươi nói có đúng không, đại sư tỷ?" Bạch An An ngẩng mặt lên, đột ngột nhìn qua, lời nói ngầm chứa một hương vị gay gắt bức người.

Tống Ỷ Ngọc im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: "Tiểu sư muội, bất kể người đó là ai. Chuyện như thế này, đều không nên nói ra miệng."

Bạch An An chăm chú nhìn nàng, nhìn một lát, chỉ thấy Tống Ỷ Ngọc rũ mắt nhìn chằm chằm vào Thu Thủy Trường Kiếm trong tay, không nói lời nào, nàng không khỏi nhếch môi, cười nhạt một tiếng: "Đại sư tỷ nghiêm túc vậy làm gì? An Nhi chỉ là đùa với tỷ thôi mà."

Nàng vô cùng ngây thơ vỗ vỗ tay, tiếng cười vô tư lự: "Được rồi, bây giờ đến lượt đại sư tỷ kể chuyện a!"

Rõ ràng là Chu Dung kể chuyện, sao lại biến thành kể chuyện luân phiên rồi?

Tống Ỷ Ngọc liếc nhìn hai người đang đầy mong đợi, có chút bất đắc dĩ, trầm ngâm một lát, rồi vẫn mở miệng.

"Ta có một người bạn, nàng ấy từng do dự giữa hai nữ tử..."

Bạch An An nghe xong, trong lòng có chút kinh ngạc.

Bởi vì câu chuyện Tống Ỷ Ngọc kể, rõ ràng chính là trải nghiệm của bản thân nàng ấy. Nói trắng ra, đó là câu chuyện xưa về hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng. Một người là người mà mình mê luyến, một người là người thích mình. Chẳng qua đối phương đã giấu đi thân phận của ba người, cùng với chuyện lấy máu. Biến nó thành một tam giác tình yêu đơn giản.

Tống Ỷ Ngọc lướt mắt qua hai người, rồi cúi đầu vuốt ve thanh kiếm của mình, nhẹ giọng hỏi: "Nếu các ngươi là ta, sẽ chọn thế nào?"

Chu Dung gãi gãi má, không chút do dự nói: "Cái này còn cần phải do dự sao? Đương nhiên là chọn người mình thích rồi! Sống trên đời, không phải chỉ để tìm kiếm niềm vui hay sao?"

Tống Ỷ Ngọc tiếp tục hạ giọng: "Nhưng nếu, người mà mình thích, lại không thích mình thì sao? Mà đối với người kia, nàng ấy cũng không phải là không có tình cảm."

Chu Dung mơ hồ, xoa xoa thái dương: "Đại sư tỷ chờ chút. Ta phải sắp xếp lại đã, rốt cuộc thì người bạn của tỷ, thích người nào? Thích cả hai sao?"

Bạch An An nhướng mày, lập tức chen lời: "Vậy không phải là kẻ cặn bã bắt cá hai tay sao?"

Trong lòng Tống Ỷ Ngọc chợt dấy lên cảm giác kỳ quái, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đen sầm lại, "Muội..."

Bạch An An trong lòng thầm trút được một ngụm ác khí, nhưng sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, nàng chỉ tay vào phía sau Tống Ỷ Ngọc, che miệng ra vẻ kinh ngạc: "Sư tôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro