Chương 51

Ánh mắt Mục Thiên Âm âm trầm, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào nó.

Chiếc gương tiếp tục nói: "Bổn vương biết rất nhiều chuyện đấy. Ngay cả có ngụy trang tuyệt diệu đến đâu, trước mặt Bổn vương cũng sẽ lộ ra nguyên hình."

Nó dụ dỗ: "Ngươi có muốn biết, vì sao tiểu đệ tử của ngươi lại muốn tiếp cận ngươi không?"

Đôi mắt màu trà của Mục Thiên Âm dán chặt vào nó, ngừng một lát mới nói: "Thì ra đạo hư ảnh kia chính là ngươi."

Lông mi nàng khẽ run lên, nhàn nhạt nói: "Có một số chuyện, bổn tọa sẽ tự mình hỏi. Không cần người khác phải nói cho." Nàng im lặng một lát, cuối cùng nhìn chiếc gương một cái, chậm rãi nói: "Hơn nữa, bổn tọa tin tưởng An Nhi."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Thần Khí vốn không có Linh thức, nhưng ở lại Thế giới bên dưới mặt đất quá lâu, lại vô tình sinh ra Khí Linh. Cứ vài trăm năm, nó lại tỉnh giấc một lần, sau đó cố ý dụ dỗ những tu sĩ Nhân tộc lạc lối vào Bí Cảnh.

Chiếc gương đã có Linh thức, không còn thỏa mãn với việc chỉ là một Thần Khí bị người ta tranh giành nữa, nó lại còn sở hữu khả năng nhìn thấu mọi chân tướng, rất dễ dàng lừa gạt những tu sĩ Nhân tộc kia xoay như chong chóng. Bởi vì, chỉ cần là sinh vật sống, đều sẽ có tham vọng và điểm yếu.

Nhưng điều khiến nó kinh ngạc là, đạo hư ảnh nó hóa ra trước đây, căn bản không phải là bản thể của nó. Nhưng tu sĩ Nhân tộc này lại có thể chạm vào nó, và đánh bại nó. Nó bị đưa đến Minh Tâm Thành, định tái diễn thủ đoạn cũ, tìm ra điểm yếu của tu sĩ Nhân tộc này. Không ngờ tu sĩ Nhân tộc này lại cứng miệng vô cùng, rõ ràng trong lòng có nghi ngờ, nhưng lại hoàn toàn không hỏi gì cả.

Thiên Cơ Kính nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mục Thiên Âm rời đi, thân gương rung lên vài tiếng, rầm một tiếng đập xuống bàn, uất ức không chịu nổi.

Nó không phục mà la lên phía sau nàng: "Ngươi không nghe lời khuyên của Bổn vương, ngươi sẽ phải hối hận!"

Đáng tiếc Mục Thiên Âm đã ra khỏi Bảo khố từ lâu, âm thanh của chiếc gương bị cách trở sau bức tường, không truyền ra ngoài được. Nó có kêu to đến mấy, đối phương cũng không nghe thấy.

Chiếc gương lập tức ủ rũ.

Đầu tháng hai, dưới núi đổ mưa, trên núi rơi tuyết.

Minh Tâm Thành được xây dựng trên ngọn núi có độ cao so với mực nước biển cực cao, thường xuyên là thời tiết tuyết rơi.

Người tu tiên vốn hàn thử bất xâm (không bị lạnh nóng ảnh hưởng), nhưng Mục Thiên Âm lại đã sớm quen với việc lo lắng cho tiểu đệ tử. Nàng theo bản năng xoay người muốn đến sân viện của Bạch An An, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Bạch An An và Tống Ỷ Ngọc ở cổng viện.

Nàng dừng lại, không hiểu vì sao, đột nhiên nhớ đến Bạch An An do chiếc gương huyễn hóa ra trước đó. Bước chân do dự, xoay người rời đi.

Bạch An An nhìn thấy một góc áo tuyết trắng chợt lóe lên rồi biến mất, đôi mắt khẽ lóe sáng.

Tống Ỷ Ngọc sau khi về sơn môn, mấy ngày liền bế quan không ra ngoài. Sư tôn thích ai, hay không thích ai, đều không phải việc nàng có thể xen vào. Nàng si mê người, nhưng cũng kính sợ người, không dám sinh ra dù chỉ một tia bất kính đối với Mục Thiên Âm.

Nàng ở trong phòng vài ngày, dần dần minh bạch. Nàng chưa từng sở hữu, thì lấy đâu ra mất mát.

Tâm tình nàng rất kỳ lạ, mặc dù có chút thương tâm, nhưng một khi nghĩ đến An An của nàng vẫn đang chờ nàng, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại nàng chỉ muốn thực hiện lời hứa ban đầu với An An, đi tìm chuyển thế của nàng ấy.

Nàng đi ngang qua sân viện của tiểu sư muội, vừa vặn chạm mặt nàng ấy.

Bạch An An thu hồi ánh mắt, chuyển sang khuôn mặt Tống Ỷ Ngọc, tò mò hỏi: "Đại sư tỷ, tỷ đây là định đi đâu vậy?"

Tống Ỷ Ngọc siết chặt ngọc bội trong tay, ôn nhu nói: "Ta muốn đến chỗ Thập Trưởng Lão một lát."

Còn đến làm gì, nàng không nói, Bạch An An cũng không truy vấn.

Bạch An An ồ một tiếng, không mấy hứng thú mà dời tầm mắt.

Tống Ỷ Ngọc nhìn khuôn mặt đối phương có vài phần tương đồng với người trong ký ức, theo bản năng nói: "Trước đây ở Bí Cảnh, muội không phải vẫn luôn hỏi về đạo lữ của ta sao?"

Bạch An An lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, chớp chớp mắt: "Đại sư tỷ, tỷ tính đi tìm nàng ấy rồi sao?"

Đôi mắt nàng lấp lánh, mắt cười cong cong, ý tứ hàm súc nói: "Vậy An Nhi xin chúc mừng trước Đại sư tỷ phát hiện ra điều kinh hỉ!"

Tống Ỷ Ngọc không cảm thụ được ý tứ khác trong lời nói của nàng, chỉ nghĩ tiểu sư muội thật lòng chúc phúc, không khỏi khẽ mỉm cười: "Mượn lời tốt đẹp của muội."

Nàng nhìn sắc trời, gật đầu với Bạch An An, rồi cứ thế rời đi.

Bạch An An nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương rất lâu, mới thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.

Bất quá, nàng quả thật khá tò mò, Tống Ỷ Ngọc sẽ dùng phương pháp nào để tìm thấy nàng. Bạch An An không sợ đối phương tìm thấy, ngược lại còn sợ nàng ấy tìm không ra. Nàng xem cảm tình của Tống Ỷ Ngọc đối với Mục Thiên Âm, dường như cũng không sâu đậm như nàng tưởng tượng.

Bạch An An vừa nghĩ như vậy, bước chân liền tự có ý thức mà đi đến bên ngoài viện lạc của Mục Thiên Âm. Cây đào bên ngoài sân vẫn trơ trụi. Hôm nay vì tuyết rơi, trên cành cây đã tích một lớp tuyết mỏng.

Bạch An An khẽ liếc nhìn cây đào kia một cái, lập tức nhớ đến Vĩnh Sinh Hoa mà nàng đã tặng Mục Thiên Âm. Nàng bước vào thư phòng, khóe miệng cong lên, đợi nhìn thấy Vĩnh Sinh Hoa cắm trong bình hoa trên bàn, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng tùy ý hơn.

Nàng mắt cười long lanh nhìn chằm chằm bình hoa đào kia, ngừng một lát, ánh mắt mới rơi xuống người Mục Thiên Âm, chậm rãi nói: "Sư tôn!"

Lông mi Mục Thiên Âm khẽ run lên, con ngươi màu trà dưới lông mi ánh mắt lưu chuyển, nàng nâng lên khuôn mặt như ngọc, nhàn nhạt nói: "Sao ngươi lại đến đây?"

Bạch An An kinh ngạc: "Sư tôn người đang nói gì vậy, chữ của An Nhi vẫn còn chưa luyện tốt mà!"

Mục Thiên Âm khẽ động mày, không trả lời.

Nàng hàng mi dài rủ xuống, chuẩn bị giơ tay tự mình pha trà. Nàng mặc quần áo rộng, tay áo lớn, động tác nước chảy mây trôi, vô cùng nhã nhặn. Ánh mắt Bạch An An sáng rực nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng như vậy, lập tức xáp lại gần, ngón tay nắm lấy tay Mục Thiên Âm, nói nhỏ: "Sư tôn, để An Nhi làm cho."

Mục Thiên Âm ngừng một chút, bất động thanh sắc thu tay về, mặc cho Bạch An An thay nàng pha trà.

Bạch An An đứng bên cạnh Mục Thiên Âm, rất gần nàng, cứ như thể Mục Thiên Âm chỉ cần giơ tay là có thể ôm Bạch An An vào lòng.

Bạch An An ẩn ý liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lưu chuyển, hai tay nâng chén trà dâng lên, giọng nói mềm mại: "Sư tôn mời người dùng trà."

Chén trà là Tử Sa thượng hạng, trà trong vắt thơm nồng.

Mục Thiên Âm cúi đầu nhìn, thứ lọt vào mắt trước tiên lại không phải trà, mà là một khúc cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ lộ ra.

Nàng ngừng một lát, tay trắng ngần nhận lấy chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm nhẹ nhàng.

Bạch An An đột nhiên cười híp mắt nói: "Sư tôn, chén trà này của An Nhi phanhư thế nào?"

Ngón tay Mục Thiên Âm xoa nhẹ mép chén, giọng nói ẩn chứa sự mất mát mà chính nàng cũng không nhận ra: "Từ nay về sau, ngươi không cần đến học chữ nữa."

"Vì sao?" Bạch An An kinh ngạc, nhíu mày: "An Nhi làm sai điều gì, xin thỉnh sư tôn chỉ bảo."

Mục Thiên Âm trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi nói: "Kiểu chữ này ngươi đã học rất tốt, cho nên không cần đến trước mặt bổn tọa để tập viết nữa. Nếu ngươi có lòng, mỗi ngày tự luyện thêm một canh giờ là được."

Bạch An An đột ngột nhào tới, làm nũng: "Tiên nữ tỷ tỷ..."

Bốn chữ này vừa thốt ra, Mục Thiên Âm lập tức ngây người.

Bạch An An ngẩng mặt khỏi lòng nàng, ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chậm rãi nói: "An Nhi còn có thể gọi người là tiên nữ tỷ tỷ không?"

Ngón tay Mục Thiên Âm buông thõng bên hông nhấc lên, rồi lại thả xuống.

Trong mắt nàng phủ lên một tầng ảm đạm khó hiểu, không trả lời mà hỏi lại: "An Nhi, ngươi có chuyện gì muốn nói với bổn tọa không?"

Bạch An An nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng lộp bộp vài cái, nhưng trên mặt lại là vẻ kinh ngạc đến ngây thơ vô tội: "Tiên nữ tỷ tỷ, người đang nói gì vậy?"

"Không có gì." Mục Thiên Âm quan sát nàng rất lâu, chậm rãi thở dài: "Hôm nay không cần luyện chữ nữa, ngươi ra ngoài đi."

Bạch An An chu môi, buồn bã buông tay, thận trọng hỏi: "Vậy sau này An Nhi còn có thể gọi người là tiên nữ tỷ tỷ không?"

Mục Thiên Âm thấy Bạch An An mắt to tròn nhìn chằm chằm mình, không kìm được mà gật đầu.

Bạch An An được lời khẳng định, lập tức mặt mày tươi tỉnh, vui vẻ chạy ra khỏi Thư phòng.

Mục Thiên Âm nhìn chằm chằm vào bóng lưng vô ưu vô lo của thiếu nữ, lâu đến mức không thu lại ánh mắt. Cho đến khi vệt màu xanh non kia biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới chậm rãi dời tầm nhìn. Ánh mắt rơi vào cành hoa đào trên bàn, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

An Nhi, rốt cuộc ngươi đang giấu bổn tọa chuyện gì.

Bạch An An nhận ra thái độ của Mục Thiên Âm có sự khác lạ, nghi ngờ liệu nàng đã phát hiện ra điều gì không. Bất quá, Mục Thiên Âm dù sao cũng là Khôi thủ Chính Đạo, thực lực không phải là giấy dán, việc bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện tại nàng tựa như đang bước đi trên vách đá cheo leo, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ tan xương nát thịt.

Cho nên, nàng đang đánh cược. Đánh cược Mục Thiên Âm mềm lòng. Cho đến nay, nàng cũng chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý. Chẳng qua chỉ là lừa gạt một chút tình cảm của Mục Thiên Âm, khi nàng phát hiện ra sự thật, nhiều nhất là hờ hững với nàng, thẹn quá hóa giận, nhưng tuyệt đối sẽ không giết nàng.

Bất quá, nếu Mục Thiên Âm phát hiện nàng là người của Ma Giới, thì mọi chuyện sẽ khó nói rồi.

Bạch An An cuốn lọn tóc bằng ngón tay, cắn nhẹ môi, cho nên tuyệt đối phải che giấu thân phận Ma giới của mình kín kẽ, có đánh chết cũng không được nói ra.

Bạch An An đang suy nghĩ xuất thần, bất ngờ bị một vòng tay siết chặt lấy eo.

Bạch An An cúi đầu xuống, liền nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại và hai chiếc tai lông xù của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ tròn vo là đôi mắt đen láy, nàng ngọt ngào nói: "Tiểu tỷ tỷ!"

Cái đuôi phía sau còn hưng phấn vẫy qua vẫy lại một phen.

Bạch An An nhìn chằm chằm vào đôi tai của nàng, ngón tay ngo ngoe rục rịch, rồi lại rũ mắt xuống nhìn vẻ mặt của nàng, ý muốn vuốt ve bộ lông của đối phương trong lòng lập tức nhạt đi.

Nàng cau mày nói: "Ngươi buông ra."

Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, mím môi, chậm chạp buông tay.

Bạch An An ngầm liếc nàng một cái, tiểu hồ ly này có vẻ ngoan ngoãn, thực chất gần giống như kẹo mạch nha, đã dính vào là không gỡ ra được.

Nàng nhíu mày định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy mấy con bươm bướm vàng kim bay đến từ đằng xa, không khỏi kinh ngạc mà nhướng mày.

Bướm từ đâu tới đây?

Tiểu hồ ly kinh hỉ chỉ vào bươm bướm, hô to: "Tiểu tỷ tỷ, Ngươi xem, là bươm bướm! Lại còn là màu vàng kim nữa!"

Bạch An An mặt không biểu cảm trợn trắng mắt, không thèm để ý đến nàng ta. Nàng có mắt, tự biết nhìn.

Tiểu hồ ly không bận tâm thái độ lạnh nhạt của Bạch An An, vui vẻ nhào tới bắt bươm bướm.

Bạch An An nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, khẽ tặc lưỡi một tiếng, châm chọc: "Ngươi là chó sao?"

Mặt khác, Tống Ỷ Ngọc và Bạch An An chia ra hai đường, nàng đi đến chỗ của Thập Trưởng Lão. Nhờ cậy Thập Trưởng lão thi triển bí thuật tìm kiếm linh hồn người.

Thập Trưởng lão vuốt ve lông mày dài của mình, không ngừng đánh giá tướng mặt của nàng, rồi liên tục lắc đầu.

Tống Ỷ Ngọc trong lòng có chút hoảng hốt, không khỏi hỏi: "Thập Trưởng lão, có vấn đề gì sao?"

Thập Trưởng lão thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: "Lão phu thấy tướng mặt của ngươi, không được tốt lắm! Nhân duyên của ngươi mỏng manh, với người nọ, có lẽ là hữu duyên vô phận. Hơn nữa..."

Ánh mắt hắn liếc nhìn đỉnh đầu Tống Ỷ Ngọc một cái, cười bí hiểm, nói khẽ: "Hơn nữa, lão phu quan sát thấy đỉnh đầu ngươi ẩn hiện sắc xanh, e rằng..."

Thập Trưởng lão đã nói đủ rõ ràng, người có đầu óc đều biết "e rằng" sau đó là gì.

Tống Ỷ Ngọc nghe hắn nói như vậy, nhất thời liền sửng sốt. Sau đó nàng im lặng một lát, gật đầu nói: "Dù là hữu duyên vô phận, ta cũng phải thử một lần mới cam tâm."

Thuật xem tướng của Thập Trưởng lão học chưa được bao lâu, thích nhất là xem bừa cho người khác. Đại đệ tử của hắn vì lau dọn bãi chiến trường của hắn đã sớm bận tối mặt tối mày. Những chuyện này Tống Ỷ Ngọc đều có nghe qua, nên cũng không quá tin tưởng.

Nàng lại chắp tay hành lễ, thành khẩn nói: "Thập Trưởng lão, xin nhờ người. Người đó vô cùng quan trọng với ta. Đời này kiếp này, ta nhất định phải tìm ra nàng."

Ngón tay Thập Trưởng lão đang vuốt ve lông mày dừng lại, không ngờ quyết tâm của Tống Ỷ Ngọc lại lớn đến vậy, ngay cả việc đầu đội nón xanh cũng cam tâm tình nguyện. Hắn tặc lưỡi vài tiếng, xòe tay về phía Tống Ỷ Ngọc: "Mang tới đây."

Tống Ỷ Ngọc nhìn vào lòng bàn tay hắn, không hiểu nói: "Cái gì?"

Thập Trưởng lão mất kiên nhẫn nói: "Đương nhiên là vật phẩm trên người người kia. Nhớ kỹ, nhất định phải là thứ đối phương thường xuyên đeo bên người mới được. Không có thứ này, Kim Điệp của ta không thể tìm được người."

Tống Ỷ Ngọc nghe vậy, vội vàng từ túi Càn Khôn lấy ra ngọc bội Bạch An An từng mang bên mình, đưa tới.

Thập Trưởng lão cầm ngọc bội về phòng, chưa đầy một khắc, đã xách ra một chiếc lồng chim được che phủ bằng vải đen.

Hắn vén vải đen lên, lộ ra con bướm vàng bên trong kim quang lưu chuyển lấp lánh, hoàn toàn không giống vật phàm, đắc ý nói: "Kim Điệp này có thể tìm kiếm linh hồn, cho dù là chuyển thế trọng sinh cũng như vậy."

Hắn do dự một chút, mới chậm rãi nói: "Bất quá nếu người kia chưa chuyển thế, hoặc thân tử hồn tán, thì dù có dựa vào Kim Điệp cũng hết cách."

Thập Trưởng lão đặt lồng chim xuống đất, vén vải đen lên, cúi người vẫy tay với Tống Ỷ Ngọc: "Ngươi lại đây, cho ngươi xem bảo bối này của ta."

Tống Ỷ Ngọc làm theo lời, ánh mắt dán chặt vào con bướm vàng trong lồng, ngón tay sắp sửa vươn ra, muốn sờ con bướm này một chút.

Không ngờ, ngón tay vừa chạm vào mép lồng, đã bị Thập Trưởng lão nhanh mắt nhanh tay tát ra ngoài: "Ngươi làm gì đấy? Lão phu còn chưa nói xong đâu!"

Tống Ỷ Ngọc lập tức hoàn hồn, ngượng nghịu sờ mũi: "Xin Trưởng lão tiếp tục."

Những con bướm này được cấu thành từ Kim Sắc Linh quang, không phải bướm thật. Thập Trưởng lão nói: "Phạm vi tìm kiếm của những con bướm này, đại khái rộng bằng cả Minh Tâm Thành."

Ông vươn tay ước chừng phạm vi: "Con bướm tìm thấy người, sẽ lập tức biến mất, cho nên ngươi phải theo sát chúng."

Vừa nói, ông đột nhiên đề nghị với Tống Ỷ Ngọc: "Mà nói đi, tấm gương các ngươi mang về gần đây, quả thật là bảo bối lợi hại. Thiên Cơ Kính trên biết thiên văn dưới tường địa lý, tìm một hồn phách nhỏ bé, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Ngươi đi hỏi sư tôn ngươi, mượn về dùng đi!"

Tống Ỷ Ngọc nhếch môi cười: "Thập Trưởng lão nói đùa rồi, Thiên Cơ Kính hiện giờ là Trấn Phái Chi Bảo, sao có thể lấy ra làm loại chuyện này."

Ánh mắt lén lút của Thập Trưởng Lão quét qua khuôn mặt nàng một vòng, thuyết phục thất bại, không khỏi thất vọng trong lòng. Ông lơ đễnh mở lồng, bắt ra một con bươm bướm đưa cho Tống Ỷ Ngọc: "Vậy ngươi hãy xem kỹ bảo bối của lão phu đây."

Ông khoe khoang xong bảo bối, chuẩn bị mở lồng thả Kim Điệp về, bỗng nghe thấy một tiếng hét lớn từ phía sau, nghe là giọng của một thiếu niên: "Sư phụ! Người lại gạt người!"

Thập Trưởng lão nghe vậy, hai mắt trợn tròn, tay run lên, lồng không khóa chặt, bươm bướm trong lồng lập tức bay ra ngoài.

Thập Trưởng lão khóa kỹ lồng, nhét vào tay Tống Ỷ Ngọc, vẻ mặt xui xẻo nói: "Không xong rồi, kẻ đòi nợ đến rồi. Cách dùng cụ thể, lão phu sẽ nói rõ với ngươi vào lần sau."

Nói xong, ông quay đầu, nhấc chân bỏ chạy.

Liễu Tinh Chu vừa mới giải quyết xong chuyện cho sư phụ không đáng tin cậy của mình, không ngờ bên này lại gây rắc rối cho hắn. Hắn bực bội xông đến, đôi mắt tràn đầy lửa giận sắp phun trào. Không ngờ bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, vẻ mặt chững lại, lập tức ngượng nghịu nói: "Tống sư tỷ."

Tống Ỷ Ngọc mỉm cười gật đầu: "Liễu sư đệ đây là?"

Liễu Tinh Chu vốn tính tình ôn hòa, lại gặp phải oan gia là Thập Trưởng lão làm sư phụ. Hắn bất đắc dĩ kéo khóe miệng: "Một lời khó nói hết."

Tống Ỷ Ngọc cười thấu hiểu, không hỏi thêm nữa.

Liễu Tinh Chu chợt nhớ đến thiếu nữ áo xanh hôm nọ, mặt lập tức ửng đỏ, lấy ra một bình ngọc từ trong tay áo đưa cho Tống Ỷ Ngọc: "Tống sư tỷ, cái này nhờ tỷ đưa cho Bạch sư muội."

Hắn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Ỷ Ngọc, lập tức cụp mi giải thích: "Ta nghe nói tiểu sư muội vẫn chưa tuyệt thực, nên đã luyện chế cho nàng một ít Bích Cốc Đan."

Thấy Tống Ỷ Ngọc vẫn nhìn mình, hắn không khỏi tiếp tục giải thích: "Đồng môn sư huynh muội cả, ta thân là sư huynh..."

Tống Ỷ Ngọc ngắt lời hắn, đưa tay nhận lấy bình ngọc và nói: "Ta biết rồi." Nàng ngừng một chút rồi tiếp lời: "Hảo tâm của Liễu sư đệ, ta sẽ chuyển lời lại cho tiểu sư muội."

"Vậy thì tốt rồi." Liễu Tinh Chu khẽ cười, khôi phục lại vẻ ôn nhuận thường ngày.

Cả Minh Tâm Thành, Liễu Tinh Chu và Đại sư tỷ Tống Ỷ Ngọc đều là những người tính tình ôn hòa. Chỉ là một người thâm trầm hơn, một người lại có thêm vẻ tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Cùng lúc đó, ở một phía khác, Bạch An An kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mấy con bướm màu vàng kim.

Những con bướm đó bay vòng qua tiểu hồ ly, bay đến bên cạnh nàng, xoay tròn không chịu rời đi.

Bạch An An nhếch lông mày, vươn đầu ngón tay, con bướm như được chỉ dẫn, lập tức đậu lại trên đầu ngón tay nàng.

Bạch An An dùng ngón trỏ nâng nó lên ngắm nghía trước mắt, càng nhìn càng mê hoặc.

Cho dù nàng kiến thức rộng rãi đến đâu, cũng chưa từng thấy qua loại sinh vật này.

Toàn bộ con bướm được cấu tạo bằng Linh quang màu vàng kim, đậu trên ngón tay nàng. Mỗi lần vỗ cánh, đều có bột vàng không ngừng tung bay.

Bột vàng bay lên không trung, lập tức biến mất không còn thấy đâu.

Tiểu hồ ly tò mò mở to mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ tròn vo, chớp chớp đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm, hai tay chống cằm nói: "Tiểu tỷ tỷ, cái này là cái gì vậy?"

Nói rồi, ánh mắt nàng liền rơi trên đỉnh đầu Bạch An An.

Đầu ngón tay Bạch An An dừng lại một con bướm, lại còn có nhiều con bướm khác đang đậu trên búi tóc đen của nàng.

Nó dang cánh, ẩn hiện trong búi tóc đen, vẻ ngoài lấp lánh ánh vàng, trông như trâm cài tóc của thiếu nữ.

Bạch An An giơ tay lên sờ, con bướm bị quấy nhiễu, vội vàng bay đi mất.

Bạch An An hạ tay xuống, con bướm lại không chịu từ bỏ mà bay trở lại.

Bạch An An trợn trắng mắt, đám bươm bướm này là sao vậy?

Nàng vừa rồi đã thăm dò qua, những thứ này không có uy hiếp gì với nàng, chỉ là vài ảo ảnh được linh lực tạo thành mà thôi.

Nàng đang suy nghĩ, chợt nhận thấy một ánh mắt nóng rực đang dán lên người mình.

Nàng quay đầu nhìn, liền thấy Tống Ỷ Ngọc đứng cách đó không xa, sững sờ nhìn nàng.

Ánh mắt Bạch An An lóe lên một cái, mở miệng định chào, không ngờ lại nghe thấy tiếng kinh hô của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly chỉ vào những con bươm bướm kia, kinh ngạc nói: "Tiểu tỷ tỷ, bươm bướm biến mất rồi!"

Bạch An An nghe vậy sững sờ, theo bản năng nói với Tống Ỷ Ngọc đang mặt mày trầm tĩnh: "Đại sư tỷ, đều là hiểu lầm. An Nhi không làm gì những con bươm bướm này cả."

Tống Ỷ Ngọc bước nhanh tới, bước chân ngày càng gấp gáp, trong mắt chỉ còn lại thiếu nữ áo xanh trước mặt.

Nàng bất chấp tiếng kinh hô của thiếu nữ, đột ngột ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt.

Giờ phút này, nàng lại quên mất những nghi vấn kia, vì sao chuyển thế của An An lại là tiểu sư muội.

Nàng ôm chặt nàng ấy, nước mắt dần dần thấm ướt bờ vai Bạch An An.

Bạch An An đứng cứng đờ ở đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng quái dị.

Hóa ra những con bươm bướm kia, chính là bí pháp bại lộ thân phận của nàng?

Bạch An An lập tức nhếch mày, khẽ híp mắt, nhưng trong miệng lại kinh ngạc hỏi: "Đại sư tỷ?"

Tống Ỷ Ngọc ôm chặt lấy nàng, khàn giọng nói: "An An, ta rất nhớ ngươi, không lúc nào là không nhớ."

Bạch An An lòng thầm cười lạnh, quả nhiên là nói còn hay hơn hát. Nhớ nàng? E rằng là do mắt thấy bạch nguyệt quang thích người khác, nên buộc lòng phải lùi bước thôi. Bạch An An tự cao nhất, biết mình chỉ là lựa chọn thứ hai của đối phương, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nàng ngừng một lát, mới chậm rãi đáp: "Đại sư tỷ, tỷ nhận lầm rồi." Nàng kiên quyết đẩy nàng ta ra, chân thành nhìn thẳng vào mắt nàng ta: "An Nhi không phải An An kia của tỷ."

Tống Ỷ Ngọc buông cánh tay ra, mặc cho Bạch An An đẩy mình, hốc mắt ửng đỏ nhìn nàng.

Tiểu hồ ly A La lúc này mới tìm được cơ hội, thân hình bé nhỏ nhanh chóng lách qua, chen vào giữa Bạch An An và Tống Ỷ Ngọc, lớn tiếng nói: "Đúng thế! Ngươi nhận nhầm người rồi!"

Tống Ỷ Ngọc không để ý đến nàng ta, chỉ chuyên chú nhìn Bạch An An, cười khổ nói: "Mặc dù ta không biết giữa chừng đã xảy ra biến cố gì, khiến ngươi trở thành bộ dáng như hiện tại." Nàng đánh giá Bạch An An từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập ôn nhu quyến luyến, dịu dàng nói: "Nhưng không sao, ta sẽ bù đắp cho ngươi."

"Chuyện kiếp trước, cứ để nó trôi qua đi. Chúng ta bắt đầu lại, có được không?"

Bạch An An cảm thấy buồn nôn vô cùng, cái vẻ sâu nặng tình cảm của Tống Ỷ Ngọc không biết là đang lừa ai, cứ như thể người đâm dao lấy máu ngày trước không phải là nàng ta vậy. Nàng cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt lại là vẻ mờ mịt: "Đại sư tỷ, An Nhi thật sự không phải đạo lữ của tỷ."

Sân viện của Bạch An An chỉ cách thư phòng của Mục Thiên Âm một bức tường. Có một số chuyện, dù nàng không muốn biết, cũng chỉ có thể buộc phải nghe hết.

Ban đầu, khi nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa trẻ bên kia, khóe miệng nàng cũng từ từ cong lên theo.

Không ngờ lại nghe được những lời Tống Ỷ Ngọc nói với Bạch An An, tách trà trong tay lập tức choang một tiếng rơi xuống đất. Nàng nhất thời hoảng loạn, không dùng pháp thuật để dọn dẹp, mà cúi người xuống, muốn nhặt những mảnh vỡ kia lên.

Không ngờ cánh tay lại chạm vào bình hoa, bình hoa cũng theo đó mà đổ xuống đất.

Nàng thẫn thờ nhìn những cánh hoa đào rơi dưới đất, vội vàng cúi người nhặt lên. Sau đó gọi cận thị đi lấy bình hoa mới, cắm hoa đào vào, đặt lại trên bàn.

Những ngón tay trắng nõn thon dài của nàng vuốt ve cánh hoa mỏng manh, trong lòng rối bời.

Bạch An An dù đã nói thế nào, Tống Ỷ Ngọc vẫn khẳng định nàng chính là đạo lữ của mình.

Bạch An An thấy Tống Ỷ Ngọc không thể thuyết phục được, nhất thời nói: "Nhưng mà Đại sư tỷ, cho dù An Nhi là đạo lữ kiếp trước của tỷ, thì đó cũng là chuyện của kiếp trước!"

Tiểu hồ ly vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng, kiếp trước là kiếp trước! Kiếp này là kiếp này! Không thể đánh đồng lại được!"

Bạch An An lén lút liếc nàng ta một cái, lập tức thu ánh mắt về.

Nàng cố gắng dồn nén tình cảm, đỏ mặt khẽ nói: "Người An Nhi thích, là sư tôn."

Tống Ỷ Ngọc lắc đầu, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nàng: "Muội có còn nhớ, sư tôn tu là Vô Tình Đạo? Người ta đều nói, tu Vô Tình Đạo trước phải nhập tình, sau mới vô tình."

Mặc dù phỉ báng sư tôn mình là không tốt, nhưng Tống Ỷ Ngọc thấy Bạch An An một bộ dạng tình căn sâu nặng, không muốn nàng trao nhầm chân tình, đành tiếp lời: "Làm sao muội biết, sư tôn không phải đang lợi dụng muội để tu Vô Tình Đạo?"

Lời vừa dứt, Bạch An An đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc khác tại hiện trường.

Trong lòng Bạch An An nhảy dựng, lập tức ngoái đầu lại, liền thấy Mục Thiên Âm đang đứng cách đó không xa, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm các nàng.

Bạch An An ngập ngừng một chút, giả vờ như không có chuyện gì nở nụ cười: "Sư tôn!"

Lông mi Mục Thiên Âm khẽ run lên, giọng thanh lãnh nói: "An Nhi, lại đây."

-----
Lời editor muốn nói: Khúc nào dịch không hay hoặc không hợp lý mọi người góp ý để mình sửa lại nha 🥹🥹❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro