Chương 53

Bạch An An chớp chớp mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra một vẻ mơ hồ, nàng nhìn Mục Thiên Âm một cái, "Sư tôn, người sao vậy a? An Nhi chính là luyện kiếm xong ở sau núi, liền trực tiếp qua đây luyện chữ."

Mục Thiên Âm ngước mắt nhìn qua, thấy Bạch An An vẻ mặt mê hoặc khó hiểu, không khỏi hơi nghẹn lại.

Lông mi dài của nàng khẽ rũ xuống, giọng nói thanh lãnh: "Không có gì, qua đây luyện chữ đi."

Bạch An An nghiêm túc đánh giá nàng một lát, ánh mắt lóe lên, gật đầu bước qua.

Nàng lơ đãng nắm lấy bút, bình tĩnh nghĩ, không biết Mục Thiên Âm khi nào mới không nhịn được đây. Nàng giả vờ chuyên tâm luyện chữ, nhưng thực chất khóe mắt vẫn luôn chú ý đến đối phương.

Nhận thấy ánh mắt như có như không trên người mình, Bạch An An âm thầm nhếch môi, khẽ cười: "Sư tôn..."

Mục Thiên Âm thu lại ánh mắt, nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng: "Có chuyện gì?"

Bạch An An liếc nhìn cành đào đang được đặt trên bàn, mỉm cười nói: "Sư tôn thích hoa đào, vậy sau này An Nhi sẽ làm thêm nhiều Vĩnh Sinh Hoa cho người."

Những cánh hoa màu hồng được bảo tồn bằng Linh lực, trông như thể hoa đang nở rộ vào tháng Ba.

Mục Thiên Âm nghe vậy, đôi mắt màu trà cũng nhìn theo cành đào trên bàn, nghĩ đến vẻ ân cần của đối phương khi tặng nàng hoa đào, khóe miệng không khỏi nhếch lên vài phần.

Đúng lúc này, thị cận đi thay bình hoa bưng theo một cái bình hoa màu xanh nhạt trở về.

Cận vệ cung kính đặt bình hoa lên, tự giác cắm cành đào trên bàn vào.

Mục Thiên Âm không nói tốt, cũng không nói không tốt.

Thị cận thấy vậy trong lòng lo lắng, hành lễ nói: "Thành chủ, trong kho chỉ còn cái bình ngọc này có khắc hoa văn..."

Mục Thiên Âm nhìn chằm chằm cái bình hoa một lúc lâu, phất tay về phía thị cận, ngắt lời nàng ta: "Được rồi, ngươi lui ra đi."

Bạch An An chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cái bình hoa màu xanh nhạt rất lâu.

Nói thật, cái bình hoa này nhìn riêng thì rất đẹp, nhưng hoa văn trên đó lại quá phức tạp, hơn nữa, màu xanh lá cây và màu đỏ...

Một hàng chữ loé lên trong lòng Bạch An An, nàng lập tức lắc lắc đầu.

Nàng thấy Mục Thiên Âm có vẻ tâm trạng không tệ, trong lòng lại nổi lên ý xấu, cố tình bỏ cây bút lông xuống, do dự nhìn nàng ấy.

Mục Thiên Âm nhận thấy ánh mắt của nàng, ngước mắt nhìn qua, hỏi: "Sao vậy?"

Bạch An An vẻ mặt khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Là Đại sư tỷ a..."

Mục Thiên Âm nghe thấy ba chữ "Đại sư tỷ", tim nhất thời cứng lại, trên mặt liền biểu lộ ra một vài cảm xúc.

Bạch An An giả vờ không nhìn thấy, cố ý nói: "Đại sư tỷ cứ luôn nói An Nhi là đạo lữ chuyển thế của tỷ ấy, nhưng làm sao có thể chứ?"

Nàng ngừng lại một chút, đột nhiên mím môi nói: "Nhưng Đại sư tỷ nói quá chắc chắn, An Nhi suýt chút nữa là tin rồi..."

Mục Thiên Âm nghe đến đây, lập tức trầm mặt xuống, đột nhiên nói: "An Nhi, tâm trí ngươi bất định."

Bạch An An ngây người nhìn nàng.

Mục Thiên Âm nghiêng tầm mắt đi, giọng điệu lạnh nhạt bổ sung: "Còn nữa, chuyện của ngươi và Tống Ỷ Ngọc, không cần phải bẩm báo với bổn tọa."

Bạch An An cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, nói nhỏ: "Sư tôn, người giận rồi sao?"

Mục Thiên Âm hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt sợ sệt của thiếu nữ, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bất lực. Mỗi lần nàng nổi giận một chút, thiếu nữ luôn có thể ngay lập tức nhận ra cảm xúc của nàng. Khi nàng lộ ra vẻ mặt đáng thương này, nàng lại làm sao nỡ lòng trách cứ nàng ấy?

Nàng đưa tay lên xoa xoa ấn đường, trầm giọng nói: "Nếu không có tâm trạng luyện chữ, thì lui ra ngoài đi."

Bạch An An nghiêng đầu đánh giá nàng một lát, mím môi, lần này lại không truy hỏi gì, đi thẳng ra khỏi Thư phòng.

Mục Thiên Âm nhìn bóng lưng đối phương rời đi, tâm trạng nhất thời buồn bực.

Nàng rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà trên bàn. Màu trà trong veo, tinh khiết như đôi mắt màu trà của nàng. Trong chén trà, phản chiếu khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng.

Khuôn mặt đó nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt thoáng lộ một tia châm biếm.

Cùng lúc đó, trong lòng vang lên một giọng nữ quen thuộc: "Mục Thiên Âm, ngươi rất để tâm đến mối quan hệ của họ." Đây là câu khẳng định, chứ không phải câu nghi vấn.

Mục Thiên Âm nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào ghế, ngón tay xoa xoa ấn đường, không trả lời.

Đạo thanh âm kia không chịu bỏ qua, càng lúc càng hạ giọng nói: "Đã để tâm đến vậy, tại sao không đi hỏi Thiên Cơ Kính?"

"Nó nói An Nhi lừa ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không tò mò, tiểu đệ tử thân yêu của ngươi rốt cuộc đã lừa ngươi chuyện gì sao?"

"Ngươi miệng lưỡi luôn nói tin tưởng nàng, kỳ thực sâu thẳm trong lòng đã sớm bắt đầu hoài nghi nàng rồi, đúng không?"

Mục Thiên Âm mở bừng mắt, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, ngón tay siết chặt lấy tay vịn, nhíu chặt lông mày, quát khẽ: "Câm miệng!"

Thanh âm kia thấy đã can nhiễu được cảm xúc của Mục Thiên Âm, giọng điệu lập tức càng thêm ngang ngược: "Ngươi vì sao không dám hỏi? Điều này chính xác chứng minh, ngươi căn bản không tin tưởng tiểu đệ tử của mình!"

"Bởi vì ngươi thích nàng, nên ngươi mới sợ nàng lừa dối ngươi!"

"Ngươi lo trước lo sau, nhu nhược vô năng! Cái gì mà Quân vương Chính đạo, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi!"

Ngón tay Mục Thiên Âm siết chặt, đôi mắt màu trà đang dựng lên bão tố, nàng lặp lại: "Bổn tọa bảo ngươi câm miệng!"

Thanh âm kia cười ha hả, giọng điệu càng thêm châm chọc: "Sao nào, bị ta nói trúng sự thật, nên thẹn quá hoá giận rồi sao?"

"Ngươi quên rồi sao? Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Ngươi bảo ta câm miệng? Nhưng những lời này, rõ ràng là suy nghĩ trong lòng ngươi mà!"

Lời vừa dứt, Mục Thiên Âm bỗng nhiên quét chén trà trên bàn xuống đất. Chén trà rơi xuống sàn, lập tức phát ra một tiếng va chạm giòn tan, vỡ tan thành từng mảnh.

Bạch An An sau khi ra khỏi Thư phòng, cũng không định đi đâu. Nàng bước chân khựng lại, quay về hướng Bảo khố, con ngươi đen láy khẽ lấp lánh.

Thiên Cơ Kính dù sao cũng là một ẩn hoạ lớn, không biết Mục Thiên Âm có đặc biệt sử dụng qua hay chưa. Nàng nghĩ đến đây, lắc lắc đầu.

Nếu Mục Thiên Âm thật sự đi hỏi Thiên Cơ Kính, nàng làm gì còn có thể nguyên vẹn đứng ở đây? Dù sao Thiên Cơ Kính là một trong những Đại Thần Khí, không biết nó có thể nhìn thấu bao nhiêu ngụy trang của nàng, nhất định phải tìm cơ hội lén lút đi thăm dò một phen.

Bạch An An suy tư, quay trở lại phòng.

Sau khi tắm rửa qua loa, liền nằm xuống giường.

Màn đêm sâu thẳm, ngoài cửa sổ lại là thời tiết mưa tuyết.

Bạch An An đã sớm nằm trên giường, suy nghĩ về hành động tiếp theo. Đột nhiên ấn đường nàng khẽ động, liền vội vàng nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị người ta đẩy từ bên ngoài, một người mang theo mưa tuyết, tiêu điều bước vào.

Một luồng hương lạnh xông đến chóp mũi nàng, Bạch An An theo phản xạ liền khẽ cong khóe môi.

Mục Thiên Âm ngồi xuống bên giường nàng, nâng tay lên đắp lại chăn cho nàng, sau đó mới đầy vẻ phức tạp nhìn nàng.

Bạch An An lông mi khẽ động, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Nàng muốn đột ngột mở mắt, sau đó hù Mục Thiên Âm một phen, cảnh tượng đó nhất định sẽ vô cùng thú vị.

Thế nhưng, chóp mũi ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc kia, cùng với ngón tay chạm nhẹ rồi rời đi của Mục Thiên Âm đặt bên má, nàng lại cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, là vào nửa đêm.

Mục Thiên Âm đã không còn bên cạnh nàng, Bạch An An không còn buồn ngủ, dứt khoát nhìn chằm chằm đỉnh màn màu xanh nhạt, mơ màng thất thần.

Vạn vật tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa tuyết bên ngoài cửa sổ sột soạt vang lên, lọt vào tai, càng thêm cô quạnh.

Bạch An An xoay người, nghĩ đến những chuyện gần đây, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác phiền muộn nhàn nhạt.

Vì không ngủ được, nàng dứt khoát đứng dậy, kéo lê dép định ra ngoài xem cảnh đêm, nhưng vừa mới đặt chân xuống đất, liền nhận thấy động tĩnh của Mục Thiên Âm ở phía bên kia.

Nàng lập tức không dám động đậy, lông mày nhíu chặt.

Đã khuya thế này, Mục Thiên Âm không đả tọa tu luyện, định đi đâu đây?

Đôi mắt đen của nàng lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cởi giày quay lại giường.

Thiếu nữ nằm im trên giường, một lúc sau, một tia linh quang bay ra từ giữa ấn đường, chậm rãi theo sát bóng dáng màu trắng thoáng qua ngoài cửa sổ.

Dáng người Mục Thiên Âm thướt tha, thân nhẹ như yến bước đi trên đường.

Trên núi đã tuyết rơi suốt cả ngày, trên đường dần tích tụ một lớp tuyết mỏng.

Mục Thiên Âm giẫm lên tuyết, nhưng lại không để lại dấu chân nào.

Nàng đi đến bên ngoài Bảo khố, các đệ tử gác cổng thấy nàng, vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên, Thành chủ muốn làm gì, bọn họ không thể xen vào, vì vậy vội vàng hành lễ: "Thành chủ!"

Mục Thiên Âm nhàn nhạt gật đầu, thần sắc bất động bước vào.

Bên ngoài Bảo khố có đệ tử canh giữ, bên trong lại có Trận pháp trấn giữ, Thần Khí đặt ở đây, tự nhiên là vô cùng an toàn.

Nàng đến đây, không phải để kiểm tra sự an toàn của Bảo khố, mà là...

Nàng cúi mi xuống, nghe thấy giọng nói trào phúng ngày càng lớn trong lòng, khẽ kéo khóe môi.

Nàng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được mà đến.

Thiên Cơ Kính bị an trí vững chắc trong Bảo khố, nó học theo cách hành xử của nhân loại nên buồn chán muốn chết, vừa mới ngủ vài trăm năm, lại không có tâm trạng ngủ. Giờ thấy có người đến, lập tức cao hứng nhảy dựng lên.

Thiên Cơ Kính bây giờ chỉ lớn bằng chiếc gương cầm tay của con gái, nó nhảy tới nhảy lui trên mặt bàn, hưng phấn giống như vừa tiêm máu gà.

Mục Thiên Âm thần sắc kiên cố bất động , nhàn nhạt nhìn nó nói: "Bổn tọa muốn ngươi trả lời một vấn đề."

Thiên Cơ Kính rầm một tiếng ngã xuống bàn, trên thân gương lập tức phóng ra một hư ảnh mặc áo giáp, đội vương miện.

Hình dáng của đạo hư ảnh này, là nó mô phỏng theo chủ nhân mộ huyệt mà tạo ra.

Ngũ quan của hư ảnh mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thần sắc kiêu căng. Nó hai tay khoanh trước ngực, ngẩng cằm nói một cách bất mãn: "Ngươi bảo Bổn vương nói, thì Bổn vương nhất định phải nói cho ngươi sao? Vậy thì Bổn vương còn mặt mũi gì nữa?!"

Ánh mắt Mục Thiên Âm bất động, chậm rãi nói: "Ngươi đương nhiên có thể không nói."

Ngừng lại một chút, nàng tiếp lời: "Nếu bổn tọa không nhớ lầm, lần trước ở mộ huyệt, ngươi rất kinh ngạc khi bổn tọa đánh trúng ngươi. Kỳ thực bổn tọa cũng thấy rất kỳ quái, nguyện ý thử lại một lần."

Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng uy hiếp trong lời nói lại rõ ràng không thể tả.

Đạo hư ảnh lập tức phản xạ có điều kiện mà co lại vào trong gương. Chiếc gương lốp bốp nhảy loạn xạ trên mặt bàn, giống như một người đang tức giận đến mức thất thố: "Ngươi là đồ thổ phỉ! Cường đạo! Ngươi không thể làm thế!"

Mục Thiên Âm đi thẳng vào vấn đề: "An Nhi và Tống Ỷ Ngọc, rốt cuộc là quan hệ gì? Kiếp trước, nàng và Tống Ỷ Ngọc có liên quan không?"

Chiếc gương theo bản năng muốn dùng lời thô tục mắng lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Mục Thiên Âm, lập tức uất ức nói: "Vấn đề này, ngươi còn cần phải hỏi Bổn vương sao?"

Nói rồi, nó ác ý nói: "Tiểu đệ tử kia của ngươi, hai mặt giả dối, không phải người tốt! Chỉ có ngươi, còn bị nàng ta lừa gạt đến xoay như chong chóng!"

Nó cũng không nói dối, hai mặt là thật, không phải người tốt cũng là thật, bị lừa cũng là thật không thể thật hơn.

Mục Thiên Âm thất thần nhìn chằm chằm chiếc gương, rất lâu sau mới thì thầm: "Thiên Cơ Kính không nói dối, phải không?"

Thiên Cơ Kính tức giận nói: "Vô nghĩa!"

"Vậy rốt cuộc nàng đã lừa bổn tọa chuyện gì..." Giọng nàng dần dần nhỏ lại, lâu sau mới tự giễu nói: "Thôi vậy."

"Hiện tại yêu ngươi là giả! Từng yêu đệ tử kia của ngươi là thật!" Thiên Cơ Kính sợ thiên hạ không loạn, phấn khích nói.

Lời vừa dứt, một đạo linh lực bỗng nhiên đánh tới, linh lực rơi xuống thân gương, lập tức khiến chiếc gương tắt tiếng.

Thiên Cơ Kính giận không thể át, nhưng lại không phát ra được một tia âm thanh nào. Nàng ta bị người ta cắm sừng, liên quan gì đến nó chứ?! Nó chỉ là một chiếc gương đáng thương chỉ biết nói sự thật thôi mà!

Ngoài cơn phẫn nộ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mờ mịt.

Nhân loại này chưa thành tiên, chẳng qua là một tu sĩ Phân Thần Kỳ, sao lại có thể ảnh hưởng đến nó?

Ánh mắt Mục Thiên Âm trầm lặng nhìn chằm chằm chiếc gương, nhìn đến mức Thiên Cơ Kính càng lúc càng chột dạ. Nhưng nó bị Mục Thiên Âm làm mất tiếng rồi, cũng không cách nào nói chuyện để biện giải cho mình, chỉ có thể kêu loảng xoảng rung động thân gương, tự giấu mình ra sau những bảo bối khác.

Mục Thiên Âm âm trầm liếc nó một cái, xoay người bỏ đi.

Bạch An An lảng vảng bên ngoài Bảo khố suốt nửa ngày, nhưng lại không đi vào. Bảo khố này được bố trí trận pháp rất lợi hại, nàng không dám bất cẩn. Vì vậy, nàng chỉ co mình bên ngoài Bảo khố mà chờ đợi.

Rất lâu sau, nàng nhận thấy bóng dáng Mục Thiên Âm chậm rãi bước ra khỏi Bảo khố, ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt đối phương lập tức như có định vị bắn thẳng về phía này.

Tâm Bạch An An giật nảy, đứng cứng đờ không dám cử động. Nếu không phải hiện tại đang ở trạng thái linh hồn, trán nàng đã phải rịn ra mồ hôi lạnh. Nàng không biết Mục Thiên Âm đã biết được bao nhiêu, không dám thở mạnh một tiếng nào, chỉ dán chặt mắt vào nàng.

Mãi đến khi đối phương dời ánh mắt, nàng mới đột ngột thở phào nhẹ nhõm.

Đợi bóng dáng Mục Thiên Âm khuất đi, Bạch An An nhất thời hóa thành Linh quang, nhanh chóng bay trở về.

Cùng lúc đó, Mục Thiên Âm quay về phòng, vừa phất tay áo đóng cửa phòng lại, liền ôm chặt ngực phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng ôm lấy ngực, khuôn mặt trắng như ngọc càng thêm tái nhợt, nghe thấy tiếng cười tự mãn trong lòng vang lên: "Ngươi còn do dự nữa, An Nhi có thể sẽ cao chạy xa bay cùng với Tống Ỷ Ngọc! Không đúng..." Nó ác ý chế nhạo, "An Nhi rõ ràng chưa từng yêu ngươi, nàng ta lừa ngươi đấy!"

"Mục Thiên Âm a Mục Thiên Âm, sao ngươi lại ngu xuẩn đến mức này. Lại bị một nha đầu gạt gẫm xoay như chong chóng chứ!"

Mục Thiên Âm mặt tái mét, lấy khăn tay lau đi vết máu bên môi, giọng khó khăn nói: "Nàng ấy lừa ta, có ích lợi gì?"

Tâm Ma cười ha hả, chế giễu sự cố chấp và ngây thơ của nàng: "Ngươi trong lòng rõ ràng biết rõ, tại sao nàng ta lại phải lừa gạt ngươi."

"Ngươi tỉnh lại ngày đó, chẳng phải đã cảm nhận được rồi sao?"

"Nàng ta tiếp cận ngươi, chẳng qua vì một giọt Huyền Âm Huyết kia. Ngươi không giết nàng, nàng sẽ giết ngươi. Nếu ngươi mềm lòng, chi bằng để ta ra tay."

Mục Thiên Âm cụp mắt xuống, hàng mi dài cong khẽ run rẩy, che giấu cơn phong ba trong đôi mắt màu trà.

Bạch An An sau khi trở về, cả đêm đều bồn chồn không yên, mí mắt giật liên hồi suốt đêm, sáng hôm sau vẫn không chịu ngừng, cứ nhảy giật liên tục.

Nàng sờ lên mặt mình, nhìn chằm chằm vào gương đánh giá kỹ lưỡng, may mắn vẫn là hoa dung nguyệt mạo, lúc này mới yên tâm.

Buổi sáng, nàng như thường lệ đi trêu chọc Tống Ỷ Ngọc, nói vài câu kích thích nàng ta.

Nói thật, nhìn thấy vẻ mặt thương tâm muốn chết của Tống Ỷ Ngọc, quả thực rất thỏa mãn.

Nhưng sau khi thỏa mãn, lại chỉ còn lại sự nhạt nhẽo.

Nàng không khỏi khinh bỉ gu thẩm mỹ của con rối kia, loại như Tống Ỷ Ngọc, nếu là nàng, chính mắt cũng không thèm liếc một cái. Cũng bởi vì con rối chưa từng thấy qua việc đời, mới bị nàng ta lừa gạt.

Bạch An An chu môi, nhìn về phía Tống Ỷ Ngọc.

Tống Ỷ Ngọc đáp lại nàng một nụ cười dịu dàng, nhìn cảnh tuyết trên núi nói: "Chờ thời tiết ấm áp một chút, ta sẽ dẫn muội đi tham quan những nơi khác."

Nói đoạn, nàng không kìm được nắm lấy tay Bạch An An, trong mắt gợn sóng trong veo, "Trước kia là ta thiếu nợ muội, kiếp này, ta sẽ bù đắp cho muội thật tốt."

Bạch An An không chút do dự rút tay về, xoay người lại, che giấu sự lạnh lẽo thoáng qua trong đôi mắt: "Đại sư tỷ, tỷ cứ luôn nói thiếu nợ, rốt cuộc là thiếu nợ cái gì vậy a?"

Môi Tống Ỷ Ngọc mấp máy, chỉ im lặng nhìn nàng.

Bạch An An lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch. Nàng xoay người lại, khó xử nhìn thời tiết nói: "Bây giờ An Nhi phải đến chỗ sư tôn để luyện chữ rồi."

Nàng xoay người đi ngay, rồi dừng lại, đột nhiên quay đầu nói: "An Nhi tuy không biết Đại sư tỷ đã thiếu nợ người kia cái gì, nhưng An Nhi thật sự không phải An An của sư tỷ."

Nàng im lặng một lát, tiếp tục nói: "Cho dù kiếp trước An Nhi và sư tỷ thật sự có một đoạn tình duyên, thì đó cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi. Đại sư tỷ, ngươi liền buông bỏ đi!"

Nàng nói xong, lắc đầu, xoay người định bước đi.

Không ngờ cổ tay đột nhiên bị người ta kéo lại, nàng lập tức cau mày, quay đầu nhìn lại.

Tống Ỷ Ngọc nắm chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt như nước nhìn nàng, ánh mắt nàng ấy đóng đinh trên mặt nàng, từng tấc từng tấc quét qua: "Ta đã thử rồi, chính là buông không được."

Bạch An An hừ một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt lại ngây ngốc nhìn nàng.

Tống Ỷ Ngọc giữ chặt cổ tay nàng, không hề buông ra, nghiêm túc nói: "Ta từng nghĩ muội đối với ta không quan trọng. Nhưng khi biết muội trở về, lòng ta lại tràn đầy vui mừng."

"An An, ta thích muội." Nàng nắm lấy ngón tay Bạch An An, đặt tay nàng lên ngực mình, chân thành nói: "Ta thật sự thích muội."

Nàng tự giễu nói: "Trong quá khứ, ta quả thực đã làm chuyện có lỗi với muội. Nhưng ta không thể không chọn."

"Quên đi cũng tốt, chúng ta làm lại từ đầu."

Một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn những chiếc lá rụng trên cây xoay tròn rơi xuống, thổi tung tà áo và mái tóc dài của hai người rối loạn bay lên.

Ánh mắt Bạch An An rơi xuống ngón tay mình, nheo mắt lại, vừa định nói.

"Buông tay."

Bạch An An ngẩn người, lời này không phải nàng nói, nàng đột ngột quay đầu lại, liền thấy dưới một gốc phong thụ, Mục Thiên Âm ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hai người họ.

Bạch An An vội vàng rụt tay về, đôi mắt to sáng ngời nhìn về phía Mục Thiên Âm, kinh ngạc nói: "Sư tôn? Sao người lại đến đây?"

Mục Thiên Âm chậm rãi đi tới, tà áo dài quét trên mặt đất, nhưng lại không dính một hạt bụi nào.

Bạch An An thấy mặt nàng không biểu cảm đi tới, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn co chân chạy trốn.

Mục Thiên Âm chầm chậm bước đến, từ trên cao nhìn xuống Bạch An An.

Bạch An An bị nàng nhìn chằm chằm đến mức trong lòng thấp thỏm, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghi hoặc.

Mục Thiên Âm khẽ cong khóe môi, nhưng nụ cười chưa chạm tới đáy mắt, rũ mắt nói: "Bổn tọa thấy ngươi lâu rồi không đến, nên đặc biệt qua đây xem một cái."

Bạch An An thật lòng kinh ngạc một chút, nhanh chóng chớp mắt một cái, nheo mắt cười, giả vờ như không có chuyện gì nói: "Thì ra là vậy, An Nhi còn tưởng sư tôn có hứng thú như vậy, lại đến sau núi thưởng tuyết chứ."

Nàng nói ngoài miệng dễ dàng là thế, nhưng trong lòng đã cảnh báo đỏ. Trực giác mách bảo Mục Thiên Âm có gì đó không đúng.

Tống Ỷ Ngọc nhìn sự tương tác của hai người, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng chát.

Nhưng gây ra cục diện này, rõ ràng có phần lỗi của chính nàng.

Mục Thiên Âm bình thản liếc Tống Ỷ Ngọc một cái, lập tức dời ánh mắt đi. Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Bạch An An: "Nếu đã luyện kiếm xong, thì theo bổn tọa trở về Thư phòng đi."

Bạch An An dùng sức gật đầu, quay đầu lại vẫy tay với Tống Ỷ Ngọc, rồi theo Mục Thiên Âm rời đi.

Trong lòng Bạch An An có một dự cảm chẳng lành, bước chân lập tức chậm lại hai phần.

Nàng không biết Mục Thiên Âm rốt cuộc đã biết bao nhiêu, là biết một phần, hay là toàn bộ? Nếu chỉ biết một phần, nàng còn có thể cố gắng bao biện. Nếu đã biết toàn bộ, thậm chí đã nhìn thấu cả thân phận Ma giới của nàng, thì chuyện này không dễ giải quyết rồi.

Bạch An An cắn cắn môi, cúi gằm đầu, mặt đầy khổ sở.

Mục Thiên Âm đi đằng trước, đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng.

Bạch An An cảnh giác, ngay khoảnh khắc suýt chạm vào lưng đối phương liền dừng bước, ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn lại Mục Thiên Âm: "Sư tôn, có chuyện gì sao?"

Lông mi Mục Thiên Âm khẽ run, nhẹ giọng nói: "An Nhi, ngươi không có điều gì muốn nói với bổn tọa sao?"

Trên mặt Bạch An An lập tức viết đầy vẻ mờ mịt, không hiểu nói: "Cái gì? An Nhi không biết sư tôn có ý tứ gì."

Nàng ấy vẫn đang lừa gạt nàng.

Ngón tay Mục Thiên Âm giấu trong tay áo đột nhiên siết chặt, khớp xương trắng bệch.

Nàng kéo khóe môi, không hỏi nữa, xoay người đi thẳng vào Thư phòng.

Sau lưng nàng, Bạch An An nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng.

Bạch An An bước vào Thư phòng, tự giác đi đến bàn của mình, bắt đầu luyện chữ.

Bên trong thường xuyên chuẩn bị bàn ghế cho nàng, Thư phòng của Mục Thiên Âm sắp thành Thư phòng của nàng luôn rồi. Nàng quen đường quen lối ngồi xuống ghế, mài mực đổ nước một mạch trôi chảy.

Mục Thiên Âm thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn Bạch An An, nhưng Bạch An An vốn nói nhiều lại bất thường không nói một câu nào.

Bạch An An không nói, Mục Thiên Âm liền im lặng theo.

Hai người chiếm cứ một góc Thư phòng, im lặng đối diện nhau, bầu không khí vô cùng quái dị.

Bạch An An viết chữ, toàn thân không thoải mái, hận không thể lao tới lay vai Mục Thiên Âm hỏi nàng rốt cuộc đã biết được bao nhiêu. Nhưng nàng lại không thể thể hiện ra, chỉ có thể giả vờ chuyên tâm luyện chữ.

Mãi cho đến khi chịu đựng xong một buổi chiều, Mục Thiên Âm vừa mới nói một chữ tốt, Bạch An An liền vội vàng chạy ra khỏi Thư phòng.

Mục Thiên Âm nhìn chằm chằm vào bóng lưng chạy trốn của nàng, trong lòng vang lên một giọng nói: "Ngươi xem, nàng bây giờ thậm chí không chịu nổi việc ở chung phòng với ngươi."

"Câm miệng."

"Ban ngày, ngươi không thấy sao? Nàng và Tống Ỷ Ngọc hai bên đều tình nguyện, căn bản chính là một cặp đạo lữ ân ái."

Giọng nói dụ dỗ: "Ngươi đã thích nàng đến vậy, chi bằng phế bỏ tay chân nàng, khóa nàng lại bên mình. Hoặc là..." Giọng nói trầm thấp, đột ngột mang theo một luồng sát khí, "Giết chết nàng!"

"Giết nàng đi, ánh mắt nàng sẽ không còn nhìn về kẻ khác nữa. Chân nàng cũng sẽ không chạy đến chỗ người khác. Nàng cũng sẽ không còn lừa dối ngươi nữa. Hơn nữa cũng vừa vặn thành toàn Vô Tình Đạo của ngươi... Chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"

Mục Thiên Âm bỗng nâng cao giọng: "Bổn tọa bảo ngươi câm miệng!"

Giọng nói kia cuồng vọng cười lớn: "Câm miệng thì thế nào? Ngươi có thể lừa dối được chính lòng mình sao?"

Sau khi Bạch An An trở về phòng, nàng ôm lấy ngực, luôn cảm thấy tim đập quá nhanh.

Trực giác của nàng từ trước đến nay luôn rất chuẩn xác, giúp nàng né tránh được vô số lần uy hiếp từ kẻ địch. Hiện tại, người duy nhất có thể tạo ra uy hiếp cho nàng, chỉ có Mục Thiên Âm.

Nàng trầm ngâm, Mục Thiên Âm chỉ biết một phần, nàng vẫn còn có không gian để xoay sở.

Nếu nàng ấy biết toàn bộ sự thật, nàng sợ rằng chỉ có thể trốn chết cho xong chuyện.

Bạch An An đang suy nghĩ những điều này, bỗng nhiên cảm nhận được Mục Thiên Âm đang tiến lại gần.

Nàng lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nhắm chặt hai mắt.

Cánh cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng, bị người chậm rãi đẩy ra. Mục Thiên Âm từ từ bước tới, ngồi bên mép giường nàng như thói quen cũ đắp chăn cho nàng, ngưng mắt nhìn nàng.

Chỉ là khác biệt so với mọi khi, ánh mắt đối phương lúc này, rõ ràng mang theo cảm giác áp bách mười phần, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Trái tim Bạch An An bắt đầu đập loạn xạ, hận không thể lập tức nhảy dựng lên, cao chạy xa bay ngay tức khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro