Chương 63

Bạch An An trở về trong phòng, vừa mới đóng cửa lại, vẻ mặt trầm tĩnh liền thu lại.

Nàng vịn tay vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn hoa đào đang nở rộ ngoài cửa sổ, nghĩ đến đôi mắt hoa đào chứa đầy tình ý của Mục Thiên Âm, lập tức ngây người.

Nàng ngẩn người một lát, đi vài bước đến mép giường ngồi xuống, hai tay chống cằm, không tự chủ thở dài một hơi.

Trong đầu lại hiện lên đôi mắt cười của Mục Thiên Âm lúc nãy, nàng lập tức buông tay xuống, bĩu môi.

Ghen ư? Mệt nàng vậy mà cũng nghĩ ra được.

Bởi vì không có chuyện gì để làm, Bạch An An đành nhắm mắt đi ngủ.

Nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt, giữa lúc mơ màng chóp mũi ngửi thấy một mùi hương lạnh dễ chịu. Lông mi đang nhắm khẽ run, nàng lật người qua, không tỉnh lại.

Mục Thiên Âm ngồi bên giường nàng, khuôn mặt nhu hòa đắp lại góc chăn cho nàng.

Ánh nến trong phòng nhỏ như hạt đậu, ánh đèn mờ ảo, lờ mờ chiếu sáng gò má trắng nõn của Mục Thiên Âm. Mái tóc đen nhánh như lụa trượt xuống vai, chóp tóc đen kịt nghịch ngợm quẹt trên mu bàn tay của Bạch An An.

Ngón tay Bạch An An lập tức cử động, rụt tay về, đặt tay trước ngực.

Mục Thiên Âm thấy vậy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tức thì hiện ra nụ cười dịu dàng. Nàng vươn ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng phủi đi những sợi tóc trượt xuống gò má Bạch An An, kiên nhẫn và tỉ mỉ vuốt tóc nàng ra sau tai.

Nàng há lại không biết, giam lỏng nàng ấy như vậy, sẽ khiến An Nhi giận dữ.

Nhưng nàng không còn cách nào khác.

Nàng ngây người nhìn gò má trắng nõn của đối phương, tâm tư hỗn loạn, khóe mắt dần nhuộm sắc phi hồng. Hàng mi dài rậm rạp như chiếc quạt nhỏ, khẽ run trên mắt, đổ xuống hai vệt bóng râm nho nhỏ.

Trên song giấy cửa sổ, in bóng hình thon dài và mảnh khảnh của Mục Thiên Âm, hai nữ đệ tử bên ngoài Thủy tạ thấy vậy, không khỏi nhìn nhau một cái.

Mộ Viện ngơ ngẩn liếc nhìn bên kia một cái, do dự nói: "Mạc Tư, ta thấy thái độ của Thành chủ đối với vị cô nương kia, có gì đó kỳ lạ?"

Mạc Tư vô cảm liếc nhìn một cái, khóe môi giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ngươi không nhận ra nàng sao?"

Mộ Viện ngu ngơ đưa tay gãi gãi tóc nói: "Nàng là ai vậy? Dáng vẻ đẹp lạ lùng như vậy."

Mạc Tư hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi: "Nàng là Bạch An An, tiểu đệ tử của Thành chủ. Chẳng lẽ ngươi không nhớ?"

Trận chiến của Bạch An An và Mục Lan ở Thanh Tiêu Điện, có thể nói là một tiếng hót làm kinh động lòng người. Hơn nữa dung mạo nàng như vậy, cả Minh Tâm Thành, cơ bản không ai là không biết nàng. Huống hồ, là đệ tử của Mục Thiên Âm, người ta muốn không biết cũng khó.

Mạc Tư nói xong, liếc nhìn vị sư muội này của mình. Cũng chỉ có Mộ Viện – kẻ hai tai không thèm nghe chuyện bên ngoài, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn – thì tin tức mới bị bế tắc đến vậy.

Lúc Bạch An An tỉnh lại, mới nhận ra bóng hình khác trong phòng. Nàng tức thì mở to mắt, lật người ngồi thẳng dậy khỏi giường, trừng to mắt nhìn về phía Mục Thiên Âm đang đứng bên cửa sổ.

Mục Thiên Âm quay lưng về phía nàng, đứng bên cửa sổ, cũng không rõ đang nhìn gì, nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức quay người lại.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào, rơi trên người nàng, tương phản với cảnh trí Ma giới đen kịt phía sau, càng làm nổi bật bạch y như tuyết, tựa như trích tiên.

Nàng chậm rãi bước lại gần, giọng nói ôn nhu như nước: "Ngươi tỉnh rồi?"

Bạch An An trừng lớn mắt nhìn nàng, phản xạ tự nhiên muốn chạm vào vạt áo của mình. Ngón tay vừa mới nhấc lên, nàng đã nhanh chóng bỏ xuống.

Mục Thiên Âm lấy làm lạ nhìn nàng: "Sao thế?"

Ngón tay Bạch An An đặt trên mền gấm khẽ động đậy, im lặng rất lâu, nàng đột nhiên đưa tay ấn lên ngực mình, chầm chậm kéo vạt áo ra, cười một tiếng vạn phần phong tình: "Sao nào, ngươi ở trong phòng ta, là tính xem ta thay y phục sao?"

Mục Thiên Âm nghe vậy, đôi má tuyết trắng lập tức ửng lên sắc hồng nhạt, mắt trà sắc long lanh ánh nước. Nàng khẽ mím môi, không nói gì.

Bạch An An lập tức ngẩng cằm lên, nhướng mày một cái. Nhìn thì nhìn, thứ ai cũng có, còn sợ nàng chịu thiệt sao?

Bạch An An thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Mục Thiên Âm, khoan thai bò dậy khỏi giường, chân trần dẫm xuống đất.

Nàng từng bước từng bước, chầm chậm bước đến trước mặt Mục Thiên Âm, ngón tay đặt ở vòng eo, chậm rãi rút thắt lưng màu đỏ ra, trường váy màu đỏ rơi xuống đất, tựa như cánh hoa diễm lệ, để lộ nội y trắng tuyết bên trong.

Ngày thường, nàng cực kỳ thích mặc y phục màu sắc rực rỡ, đặc biệt ưa thích váy đỏ, bởi vì khi máu bắn lên, sẽ không quá dễ thấy. Ánh mắt của nàng đặt lên đôi môi mỏng màu nhạt của Mục Thiên Âm, cứ thế nhìn chằm chằm, chợt nắm lấy ngón tay Mục Thiên Âm, ấn lên ngực mình.

Nàng ngẩng mặt lên, ngước nhìn, biểu cảm vô cùng ngây thơ. Đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng phản chiếu bóng hình Mục Thiên Âm, hàng mi dài rõ từng sợi, giọng điệu mê hoặc: "Tiên nữ tỷ tỷ, có muốn cởi y phục giúp An Nhi không?"

Mục Thiên Âm rủ mắt nhìn nàng, hàng mi dày khẽ run lên, tựa như hai cánh bướm dang cánh muốn bay. Nàng im lặng một lát, chợt ôm ngang người Bạch An An lên.

Bạch An An tựa vào lòng nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn thẳng vào nàng, khóe mày khóe mắt đều ánh lên xuân tình, trong ánh mắt thậm chí còn có chút đắc ý. Chỉ là tia đắc ý này, sau khi Mục Thiên Âm đặt nàng xuống giường, lập tức biến mất sạch sẽ.

Mục Thiên Âm buông tay, đưa tay khép lại vạt áo cho nàng, sau đó mới dịu dàng nói: "Đi giày vào, đất lạnh."

Vừa nói, nàng quỳ xuống trước mặt Bạch An An, cúi đầu, định nắm lấy chân Bạch An An.

Bạch An An mở to đôi mắt hạnh nhìn ngọc quan tinh xảo trên búi tóc đen của Mục Thiên Âm, hốt hoảng rụt chân lại: "Ngươi muốn làm gì?"

Mục Thiên Âm ngừng một chút, ngẩng mặt lên, thấy biểu cảm kinh ngạc của Bạch An An, trên gương mặt như ngọc trắng lộ ra một chút ngượng ngùng" "Ta đi giày cho ngươi."

Bạch An An cau mày nhìn nàng chằm chằm, nửa ngày sau, mới chậm rãi duỗi chân ra. Đường đường Thành chủ Minh Tâm Thành đi giày cho nàng? Cớ gì mà không được? Nàng cam tâm tình nguyện đi cho nàng, nàng liền đường hoàng chấp nhận.

Mục Thiên Âm rủ mắt nhìn chằm chằm chân nàng, khẽ cười.

Nàng ấy đi giày xong cho nàng, ngồi bên mép giường nàng, ngón tay đặt trên vai nàng.

Bạch An An đảo mắt, chợt tiến lại tới, hơi thở như lan: "Thì ra ngươi thích kiểu như này sao? Cũng được."

Mục Thiên Âm nghiêng đầu, khẽ "ừm" một tiếng, là một âm tiết nghi hoặc.

Bạch An An thấy đối phương hoàn toàn thuần khiết, nhất thời không biết nên cảm thán tư tưởng mình dơ bẩn, hay nên cảm thán vị Chính đạo Khôi thủ như Mục Thiên Âm lại quá thiếu kinh nghiệm. Nàng đã dám giam cầm mình, còn giả vờ vẻ ngoài trong sạch như nữ thần để cho ai xem?

Bạch An An bĩu môi, đi thẳng vào vấn đề: "Người có làm không?"

Mục Thiên Âm sững sờ hồi lâu, đôi mắt màu trà lóe lên một vẻ mơ hồ.

Bạch An An dứt khoát tự mình ra tay cởi chiếc váy của mình, để lộ vạt áo trắng như tuyết bên trong, nàng mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn?"

Ánh mắt Mục Thiên Âm không thể kiềm chế được, rơi xuống làn da trắng mịn của Bạch An An. Đôi mắt nàng chớp nháy liên hồi, vệt hồng trên má lan đến tận khóe mắt, đuôi mắt ửng đỏ diễm lệ, tươi sáng không gì sánh bằng.

Lông mi nàng khẽ run, ngay cả vành tai trắng như ngọc cũng phảng phất sắc đỏ nhạt. Nàng vươn tay ôm Bạch An An vào lòng, nhẹ nhàng ôm nàng, rồi dịu dàng nói bên tai nàng: "Không vội."

Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói, "Chúng ta còn có thể ở bên nhau lâu dài, cho nên ta đợi ngươi cam tâm tình nguyện."

Bạch An An rơi vào vòng tay thoang thoảng hương lạnh của nàng, ngẩn người hồi lâu, lát sau không nhịn được mà trợn mắt. Nàng một phát đẩy Mục Thiên Âm ra, trầm mặt nói: "Không làm thì không làm, sau này ngươi đừng hối hận."

Mục Thiên Âm mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt như nước, ấm áp thâm tình.

Bạch An An thấy bộ dạng này của nàng, tâm trạng bỗng nhiên phiền muộn, biểu cảm không vui nói: "Ngươi tránh ra một bên đi!"

Nàng vươn tay gom vạt áo lại, lại liếc nàng một cái, rồi đi thẳng đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, hoa đào vốn nở rộ đã rụng hết, chỉ còn lại tàn hồng đầy đất.

Trong mắt Bạch An An in bóng tàn hồng khắp đất, nàng khoanh tay dựa vào bên cửa sổ, nghiêng đầu nói: "Có vài cái cây, đổi chỗ rồi, sẽ sống không lâu." Nàng khẽ nhếch mép, trong đôi mắt đen thẳm chỉ còn lại ánh lạnh, ánh mắt vẫn đinh ninh nhìn vào cây đào trơ trụi ngoài cửa sổ: "Hoa rụng sau một ngày một đêm đã là cực hạn rồi. Đợi thêm ba ngày nữa, rễ của những cây đào này, toàn bộ đều sẽ khô héo và hư thối."

Mục Thiên Âm đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, nắm lấy vai nàng, nói khẽ khuyên nhủ: "Ngươi thích hoa gì? Vài ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi về Minh Tâm Thành. Ngươi muốn trồng hoa gì cũng được."

Bạch An An hít sâu một hơi, ngoảnh mặt lại, ánh mắt đen kịt: "Mục Thiên Âm, ngươi đừng giả vờ không hiểu. Ngươi biết ý ta là gì."

"Có một số người cũng giống như những cây đào này, đổi chỗ rồi, sẽ không sống nổi."

Lời vừa dứt, đã bị Mục Thiên Âm trầm giọng cắt ngang: "Sẽ không đâu, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi xảy ra chuyện."

Bạch An An ngoảnh đầu nhìn, thấy sắc mặt Mục Thiên Âm tái nhợt, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đào hoa ánh lên toàn là sự cố chấp, lập tức nuốt những lời còn lại vào bụng.

Nàng đã nhận ra, nói đạo lý với nàng ấy là vô ích. Nàng ấy bảo nàng tin nàng ấy, dựa vào cái gì?

"Chỉ dựa vào việc ngươi dùng thủ đoạn giam cầm ta ở nơi này, ta phải tin ngươi? Phải dựa vào ngươi?" Bạch An An từng chữ từng câu, thái độ bức người, nàng càng tiến lại gần một bước, sắc mặt Mục Thiên Âm liền càng tái nhợt đi một phần.

"Ngươi chẳng qua chỉ muốn dùng bạo lực để thuần phục ta, không phải sao?"

"Ngươi nói thêm bao nhiêu lời hoa mỹ, cũng không thể che đậy thủ đoạn bẩn thỉu của ngươi."

"Mục Thiên Âm, ngươi nghĩ rằng, ta sẽ thích kẻ cưỡng ép mình sao?"

Bạch An An dán sát vào khuôn mặt tinh xảo của nàng, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Mục Thiên Âm.

Mục Thiên Âm thất hồn lạc phách nhìn nàng, ngây người nói: "Ta chỉ là, muốn được ở bên cạnh ngươi. Giống như trước kia."

Bạch An An không hề lay chuyển, giọng điệu lạnh băng: "Không thể nào."

Nói xong câu này, nàng chẳng thèm quan tâm sắc mặt Mục Thiên Âm ra sao, đẩy cửa rồi bước ra ngoài.

Mục Thiên Âm chỉ giam nàng ở Thủy tạ, chứ không hạn chế hành động của nàng. Nàng thật sự không có việc gì để làm, đành phải khiêng một chiếc ghế ra đình ngồi, dựa vào vị trí Mục Thiên Âm ngồi hôm qua, bắt đầu câu cá.

Đèn lồng hoa sen ở bốn góc Thủy tạ sáng suốt ngày đêm, chiếu rọi chiếc đình nhỏ sáng rực như ban ngày ở Nhân giới.

Mục Thiên Âm có việc phải đi ra ngoài, dặn dò hai đệ tử chăm sóc Bạch An An cho tốt, cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, hóa thành một vệt linh quang bay đi.

Bạch An An không quay đầu lại, vẫn thản nhiên nằm trên ghế dài.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh, ngoảnh đầu nhìn, liền thấy Mạc Tư vẻ mặt đầy phẫn nộ đứng cạnh nàng: "Ngươi lại nói gì với Thành chủ rồi?"

Bạch An An trợn trắng mắt, văng ra một câu thô tục: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi?"

Mạc Tư nghe vậy, mặt mày tức khắc đỏ bừng.

Mộ Viện bên cạnh vội vàng kéo kéo ống tay áo Mạc Tư, cẩn thận nhìn Bạch An An: "Vị sư tỷ này, ngươi và Thành chủ, rốt cuộc là quan hệ gì?"

Bạch An An liếc Mộ Viện một cái, thấy nàng ta trắng trẻo mập mạp, cảm thấy rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, tính tìm cho mình một chút niềm vui, liền cố ý nói: "Ta là người bị Thành chủ các ngươi cưỡng đoạt về."

Mộ Viện tức thì "A" lên một tiếng, trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn: "Thật hay giả vậy? Thành chủ cưỡng đoạt ngươi về để làm gì?"

Bạch An An buông cần câu xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt mình, mắt đỏ hoe nói: "Thành chủ các ngươi thấy ta sinh đẹp, muốn cướp ta về làm Thành chủ Phu nhân của các ngươi."

Lần này, Mộ Viện đến cả cái miệng nhỏ cũng há tròn ra, nàng lộ ra vẻ mặt không thể tin được: "Làm sao có thể?!"

Mạc Tư cau chặt mày, sắc mặt không tốt: "Bạch An An, ngươi đừng có phá hoại danh tiếng của Thành chủ!"

Bạch An An nhếch cằm lên, khóe mắt khóe mày bay lượn phóng túng: "Sao? Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao?"

Mộ Viện nhìn chằm chằm vào mặt nàng, ngẩn người gật đầu.

Bạch An An nhướng mày: "Phá hoại danh tiếng của Mục Thiên Âm? Cần thiết sao? Chẳng lẽ ta không phải là người bị Thành chủ các ngươi cướp về, giam cầm ở đây sao?"

Nàng không chờ hai nữ tu kịp phản ứng, đã nói tiếp: "Mục Thiên Âm người này, chỉ thích giả vờ giả vịt. Các ngươi không biết đâu, tối hôm qua, hai chúng ta—"

Nàng không nói hết câu, hai tay đột nhiên ôm lấy mặt, trên khuôn mặt hiện lên ráng mây đẹp mắt, hai mắt sóng xuân dập dờn, bộ dáng tình tứ kia, quả thực là dùng hành động thực tế để nói cho hai người biết, tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Khuôn mặt đỏ bừng của Mạc Tư lập tức tái nhợt, nàng chợt nghĩ đến Thành chủ tu luyện là Vô Tình Đạo, làm sao có thể có chuyện gì với Bạch An An được, trong lòng tức thì có thêm một chút tự tin: "Ngươi nói bậy!"

Nói xong câu này, nàng thấy Bạch An An im lặng không nói, chỉ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sự tự tin lập tức lại tăng thêm một phần: "Thành chủ tu luyện là Vô Tình Đạo, không thể có chuyện gì với ngươi."

Bạch An An đánh giá xong, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngữ khí trào phúng: "Sao ngươi nói năng lộn xộn thế? Kẻ nói ta không xứng với Thành chủ các ngươi là ngươi. Sao, bây giờ ta và Mục Thiên Âm có chút gì đó rồi, ngươi lại bắt đầu phủ nhận, nói nàng tu luyện là Vô Tình Đạo?"

Ngón tay Mạc Tư siết chặt, khớp xương hơi trắng bệch, cũng không biết là muốn thuyết phục ai, "Trước đây là ta nhìn lầm rồi, mới cho rằng Thành chủ đối với ngươi..."

Nàng ngừng lại, nhìn về phía Bạch An An, cắn môi nói: "Thành chủ đối tốt với ngươi, chẳng qua là nể tình sư đồ một trận. Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng, mưu toan câu dẫn Thành chủ, cản trở con đường tu đạo của người."

"Cũng có chút thú vị." Bạch An An nheo mắt quét nhìn nàng một cái, hai tay ôm ngực dựa vào ghế, hai chân nhàn nhã bắt chéo lên nhau, chiếc váy dài màu đỏ như cánh hoa trải ra dưới chân nàng.

Nàng đứng dậy, yểu điệu đi tới, đứng bên cạnh Mạc Tư, nhìn xuống nàng.

Mạc Tư cả mặt căng thẳng nhìn nàng, không nhịn được lùi lại một bước, cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Bạch An An tiến lại gần thêm một bước, cúi người xuống, nhẹ giọng bên tai nàng: "Ngươi thích Mục Thiên Âm đúng không."

Nàng nói xong, nghiêng mặt sang, khóe mắt hơi hếch liếc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Mạc Tư.

Bạch An An khẽ hừ một tiếng, nói nhỏ: "Ngươi thích nàng, tại sao không tự mình thử? Mà lại phải đối phó với ta ở đây?"

"Ngươi muốn ghen tuông, cũng phải ghen trước mặt nàng mới có tác dụng chứ."

"Cố ý thể hiện trước mặt ta, người ta lại tưởng ngươi thích ta đấy!"

Hơi thở dịu dàng ẩm ướt không ngừng thổi vào vành tai nhỏ nhắn, tim Mạc Tư đập loạn, nhịn không đưa tay sờ tai, nàng mím chặt môi hằn học trừng Bạch An An.

Giọng nàng không ổn định nói: "Tóm lại... Ngươi không được phép quyến rũ Thành chủ nữa! Ngươi sẽ hại chết nàng đấy!"

Bạch An An nhướng mày, đứng thẳng người, ánh mắt lướt qua nàng ta, rơi trên bóng dáng trắng muốt đang chậm rãi bước tới.

Mục Thiên Âm không biết đã đứng ở Thủy tạ nhìn bao lâu, trên mặt nàng là một nụ cười, nhưng trong đôi mắt đào hoa thanh khiết kia lại không có chút ý cười nào.

Nàng đi đến bên cạnh Bạch An An, tự nhiên đưa tay ôm lấy eo nàng, bất chấp đối phương giãy giụa, mạnh mẽ và bá đạo ôm nàng vào lòng.

Nàng rũ mắt nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Ta mới đi ra ngoài một lát, ngươi đã không an phận rồi."

Bạch An An chợt ngước mắt nhìn lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu trà của Mục Thiên Âm, nhếch môi cười lạnh một tiếng: "Sao, không giả vờ nữa à?"

Sự dịu dàng của nàng ấy, quả nhiên chỉ là ảo ảnh làm tê liệt thần kinh nàng.

Đây mới là bản chất của nàng ấy, hoàn toàn không màng đến ý muốn của nàng, giam cầm nàng ở nơi này.

Hàng mi dài của Mục Thiên Âm run rẩy, ánh mắt màu trà khẽ lay động, nhưng rất nhanh lại ẩn sâu xuống.

Bạch An An không muốn nhìn nàng tiếp tục giả bộ, dùng sức gạt bàn tay trên eo ra, lạnh lùng trở về phòng.

Mục Thiên Âm nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Bạch An An đi xa, khẽ thở dài một tiếng.

Mạc Tư thấy vậy, vội vàng tiến lên dịu giọng nói: "Thành chủ, chi bằng Người thả Bạch sư tỷ ỷ đi."

Mục Thiên Âm hờ hững nghiêng đầu nhìn nàng ta, thần sắc trên mặt không thay đổi.

Mạc Tư thấy Thành chủ không nổi giận, không khỏi hít sâu một hơi, lo lắng nhìn nàng: "Thành chủ, Người và nàng ấy là Sư đồ..."**

Mục Thiên Âm thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt của Bạch An An, hồi lâu mới lạnh lùng phủ nhận: "Bổn toạ và nàng ấy, không phải Sư đồ."

Mạc Tư cắn chặt môi không cam lòng, lấy hết can đảm nói: "Nhưng Thành chủ, Người tu luyện là Vô Tình Đạo."

Mục Thiên Âm đột ngột ngắt lời nàng ta, khẽ nhíu mày: "Ngươi đang xen vào chuyện của bổn toạ?"

Mạc Tư hoảng loạn quỳ trên mặt đất, cúi đầu với khuôn mặt tái nhợt, thành khẩn sợ hãi nói: "Đệ tử không dám!"**

Mục Thiên Âm liếc nhìn nàng ta một cái, hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Mạc Tư không quay đầu lại bước đi.

Đợi đến khi bóng dáng cao ráo, thẳng tắp của Mục Thiên Âm đi xa, Mộ Viện mới kéo Mạc Tư đang thần sắc hoảng hốt đứng dậy: "Mạc Tư, gan ngươi lớn thật đấy, dám quản chuyện của Thành chủ!"

Mạc Tư môi khẽ động, nhìn nàng một cái, im lặng không nói.

Bạch An An ở trong Thủy tạ đến ngày thứ hai, Mục Thiên Âm đột nhiên biến mất, không rõ tung tích.

Đi hỏi Mạc Tư và Mộ Viện, một người chỉ cười lạnh nói không biết, người kia hỏi gì cũng không biết.

Bạch An An chán chường ở lại ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba, Mục Thiên Âm vội vã trở về.

Lúc trở về, trên chiếc trường quần trắng như tuyết, còn vương không ít vết máu đỏ tươi.

Bạch An An thấy Mục Thiên Âm đứng bên cửa sổ nàng, dáng người cao ráo ngọc lập, không khỏi liếc mắt vì cảnh tượng quen thuộc này.

Người này tám chín phần lại đẩy cửa bước vào đêm qua, rồi đứng bên cửa sổ nàng cả một đêm nữa.

Bạch An An ung dung đứng dậy, chậm rãi đi giày, bước đến bên cửa sổ. Vừa mới đi đến cách Mục Thiên Âm vài bước, nàng chợt thấy giọt máu đang nhỏ xuống từ ngón tay nàng ấy buông thõng bên hông.

Bạch An An lập tức ngẩn người, do dự nói: "Ngươi bị thương?"

Mục Thiên Âm quay người lại, để lộ một khuôn mặt trắng bệch như tuyết.

Bạch An An nhíu mày đánh giá gò má trắng nõn của nàng, đột nhiên vươn tay bóp lấy cằm nàng, xoay mặt nàng sang.

Gò má bên kia, có một vệt đỏ dài, lan từ khóe miệng lên đến khóe mắt.

Bạch An An không nhịn được hỏi: "Ngươi đã đi đâu?"

Mục Thiên Âm vội vàng nắm lấy tay Bạch An An, siết chặt trong lòng bàn tay. Nàng nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của Bạch An An, không dám để nàng nhìn thấy nửa bên mặt kia.

"Ta đi giết hai vị Ma Tôn."

Bạch An An lông mày đẹp nhíu lại, không kiềm được nói: "Vì sao?"

Ánh mắt Mục Thiên Âm ôn nhu rơi trên mặt nàng, nhẹ giọng giải thích: "Đồ Ma Lệnh đã ban ra, nhất định phải cho những tu sĩ kia một lời giải thích."

Cho nên, chuyện này căn bản là Mục Thiên Âm tự đào hố rồi tự chôn mà thôi.

Bạch An An không nhịn được lườm nàng một cái: "Ngươi đáng đời!"

"Lúc ngươi hạ Đồ Ma Lệnh, có phải hận không thể giết chết ta không?"

Mục Thiên Âm lắc đầu, tay ngọc siết chặt ngón tay Bạch An An, ấn sát vào ngực mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng giải thích: "Ta không hận ngươi."

Thấy ánh mắt không tin tưởng của Bạch An An, lông mi dài nàng khẽ run lên, lặp lại: "Thật sự, chưa từng hận ngươi."

"Hạ Đồ Ma Lệnh, chỉ là để danh chính ngôn thuận đến Ma giới, mang ngươi trở về."

Bạch An An bĩu môi, dùng vài phần sức lực, nhưng vẫn không rút tay về được, chỉ có thể hậm hực trừng nàng một cái: "Ngươi không xử lý vết thương, ta còn lo lắng máu của ngươi sẽ làm dơ phòng của ta đấy!"

Mục Thiên Âm lúc này mới buông tay, để mặc Bạch An An kéo tay áo nàng, ấn nàng ngồi xuống giường cho ngay ngắn.

Bạch An An lấy ra thuốc mỡ mà Mục Thiên Âm đã chuẩn bị cho nàng, bảo Mục Thiên Âm cởi y phục ra, để nàng băng bó vết thương.

Chiếc y bào thuần trắng từ từ tuột xuống, để lộ làn da mịn màng không kém cạnh bên trong.

Bạch An An thấy hai vết thương mới và cũ khổng lồ sau lưng Mục Thiên Âm, đột nhiên ngây người. Đầu ngón tay thon mảnh nàng chạm vào, nhấn nhẹ vào khớp xương gầy trơ của Mục Thiên Âm, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Giọng nói Mục Thiên Âm thản nhiên vang lên: "Không đau."

Bạch An An tức thì quẹt một lớp cao dược, ấn lên vết thương của Mục Thiên Âm, cơ thể ấm áp dưới tay nàng lập tức run rẩy một cái.

Bạch An An nghe thấy tiếng rên khẽ của Mục Thiên Âm, trầm mặt lườm nàng một cái: "Đau thì nói! Giả vờ cái gì!"

Mục Thiên Âm trầm mặc một hồi lâu, giọng nói thanh lãnh chầm chậm vang lên, ngữ điệu vô cùng dịu dàng: "Ta đau thì ngươi định làm gì?"

Nàng kéo y bào lên, xoay người lại, trên khuôn mặt trắng nõn, chỉ có khóe mắt là hiện lên một sắc thái diễm lệ.

Nàng ngừng một chút, đôi mắt màu trà tựa như mặt nước đang gợn sóng, ẩn chứa một tia mong chờ cẩn thận: "Ngươi sẽ làm gì?"

Bạch An An khẽ tặc lưỡi một tiếng, đột ngột bóp lấy cằm nàng nhổm người tới, nhìn chằm chằm vào môi và mắt nàng, giọng nói mê hoặc: "Giúp ngươi giảm đau, có muốn không?"

Mục Thiên Âm mặc kệ nàng bóp cằm, dáng vẻ dịu dàng giống như một nữ tử yếu đuối, ngước chiếc cổ mong manh lên, mặc cho người ta hái lấy.

Lông mi nàng khẽ rung động, lông mi dài  như chiếc quạt nhỏ, một lúc lâu sau mới nói lí nhí gật đầu: "Ừm."

Bạch An An nhìn chằm chằm tư thái ngoan ngoãn của nàng, vươn tay nắm lấy nửa bên mặt còn lại của nàng, nheo mắt rồi cúi đầu xuống.

Khi hai cánh môi đỏ mọng sắp chạm vào nhau, Bạch An An chợt nhếch miệng, cười một cách ác liệt.

Nàng vỗ vỗ má nàng ấy, chê bai: "Ngươi còn đang bị thương đó, nghĩ linh tinh gì thế?"

"Ngoan ngoãn ở yên đó!"

Mục Thiên Âm lập tức mở to mắt, nhìn qua thật sự có chút đáng yêu.

Bạch An An vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Ngày hôm sau khi Bạch An An băng bó xong vết thương cho Mục Thiên Âm, phát hiện cả người nàng đều phát sốt cao.

Bạch An An kiểm tra vết thương của nàng, thấy Mục Thiên Âm đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn lại nổi lên hồng triều bất thường, lập tức tròng mắt khẽ đảo và nói: "Thành chủ của các ngươi đã trúng độc, cần một loại sừng Yêu Thú làm thuốc dẫn, nhưng Yêu Thú này vô cùng khó tìm..."

Mạc Tư và Mộ Viện đứng bên giường vẻ mặt đầy lo lắng, nghe vậy lập tức hỏi: "Ý gì?"

Bạch An An nhếch khóe môi, nhướng mày nói: "Ý là, vị thuốc dẫn này, chỉ có ta mới có thể lấy được."

Thấy hai người vẫn chưa hiểu, nàng liền nói thẳng: "Các ngươi thả ta, ta đi lấy thuốc dẫn, Thành chủ của các ngươi sẽ được cứu."

Thấy hai người do dự, nàng cố ý ngoảnh mặt đi, thờ ơ nói: "Dù sao Thành chủ của các ngươi sống hay chết, cũng không liên quan gì đến ta."

Lời vừa dứt, cổ tay đặt trên giường lập tức bị ai đó nắm chặt lấy.

Bạch An An nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Mục Thiên Âm sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt trà sắc trong suốt đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khàn giọng nói: "Không được đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro