Chương 66

Mục Thiên Âm quả nhiên không lừa nàng, vài ngày sau, nàng quả nhiên có thể ra khỏi phòng.

Chẳng qua, nàng bị Mục Thiên Âm đưa đến một thung lũng khác vừa được khai mở. Cảnh sắc thung lũng tương tự như Thủy tạ ở Ma giới lúc trước. Nơi đây tựa núi kề sông, chim hót hoa thơm.

Bạch An An đánh giá nơi ở mới của mình, nghiêng đầu liếc Mục Thiên Âm một cái: "Thế là, lồng sắt của ta lại được đổi chỗ rồi?"

Ánh mắt màu trà của Mục Thiên Âm ôn nhu nhìn nàng, khẽ giọng giải thích: "Các Trưởng lão cùng nhau vẽ trận pháp, mất không ít thời gian. Ngươi thích không?" Ngón tay nàng đặt lên vai Bạch An An, nhu hòa nói.

Bạch An An đột ngột gạt tay nàng ra, trầm mặt nói: "Ai lại thích lồng sắt của mình chứ?"

Mục Thiên Âm ngừng lại một chút, không bận tâm, ánh mắt nhìn nàng bao dung và dịu dàng, hệt như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện. Bạch An An bị nàng nhìn đến lòng bực tức, liếc nàng một cái, xoay người đi đến ghế đá ngồi xuống.

Ánh mắt nàng lướt qua Mục Thiên Âm, hững hờ nhìn về phía sau lưng nàng, rồi chợt khựng lại.

Mục Thiên Âm thuận theo tầm mắt nàng sắp sửa quay đầu, Bạch An An vội vàng đứng dậy, vài bước đi tới, đột ngột ôm chầm lấy Mục Thiên Âm.

Không xa đó, Địch An Dịch và Chu Dung đang lén lút khom người trong bụi hoa, ngó đầu ngó đuôi về phía bên này.

Bạch An An lờ mờ ra hiệu với họ bằng ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Mục Thiên Âm.

Mục Thiên Âm bất ngờ bị nàng ôm lấy, vành tai nhạy cảm cảm nhận được hơi ấm này, tâm tư tức khắc không biết đã bay đi đâu mất rồi.

Bạch An An đặt đầu lên bờ vai thon thả của Mục Thiên Âm, ngón tay đặt trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Ngón tay nàng vừa đặt lên, chợt nhận ra thân hình Mục Thiên Âm gầy gò đến đáng sợ, biểu cảm không khỏi ngẩn ra một chút.

Nàng thấy hai người ở đằng xa, thu lại suy nghĩ, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Thật ra ta rất vui."

Mục Thiên Âm không thấy được ánh mắt nàng, nghe Bạch An An nói vậy, hàng lông mi dài lập tức khẽ lay động như hai chiếc quạt nhỏ, đổ hai vệt bóng râm xuống mắt. Nàng khẽ thì thầm: "Vui sao?"

Bạch An An phà hơi thở hương lan bên tai nàng: "Đương nhiên rồi, ở bên người mình thích, tự nhiên sẽ vui."

Nàng khẽ hôn lên tai Mục Thiên Âm, nhỏ giọng: "Ngươi giam ta ở đây, sẽ không quay lưng đi là biến mất, mấy ngày không gặp ta chứ?"

Mục Thiên Âm vừa định trả lời, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng sột soạt, chân mày tức khắc khẽ động, sắp sửa quay người nhìn lại.

Chu Dung bất ngờ bịt miệng Địch An Dịch, kéo người đi, cánh tay quàng ngang cổ đối phương, siết chặt lại.

Miệng Địch An Dịch bị bịt, cổ lại bị siết, mắt thấy là trợn trắng cả mắt rồi.

Bạch An An thấy hai người kia sắp bị lộ, liền vội vàng giơ tay ôm lấy cổ Mục Thiên Âm, kéo nàng lại, đôi môi đỏ liền áp sát.

Mục Thiên Âm thoáng chốc quên mất mình đang định làm gì, cảm nhận được cảm giác mềm mại trên môi, gò má trắng nõn tức thì bốc cháy.

Nàng ôm chặt Bạch An An vào lòng, không tự chủ được làm sâu sắc thêm nụ hôn này, cho đến khi hai người thở dốc tách nhau ra.

Ngón tay Bạch An An đặt ở đuôi chân mày thon thả của Mục Thiên Âm, không nhịn được nhìn chằm chằm vào khóe mắt yêu kiều của nàng mà xuất thần.

Không nghi ngờ gì, vẻ đẹp của Mục Thiên Âm có sức hấp dẫn cực lớn đối với nàng.

Khi quyết định báo thù lúc trước, nếu không có sắc đẹp của Mục Thiên Âm chống đỡ, nàng đã không có ý định này. Nàng vẫn luôn nghĩ người này cũng giống như Đại đệ tử của nàng, giả nhân giả nghĩa, hữu danh vô thực. Nàng không ngờ nàng lại thật sự như những gì bên ngoài tuyên truyền, trong sạch như trăng sáng sau cơn mưa.

Mục Thiên Âm giống như vầng trăng trên trời, cao không thể với tới, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể hái xuống mà khinh nhờn.

Nàng ấy có niềm kiêu hãnh và sự kiên trì của riêng mình, không thể hạ mình làm nữ sủng của nàng. Bởi vậy, cho dù trong lòng nàng có một chút ý nghĩ khó nói đối với nàng ấy, thì khi nàng ấy giam cầm nàng, tất cả đều tan biến hết.

Đầu ngón tay thon thả của nàng lướt qua chóp mũi thẳng và nhỏ nhắn của Mục Thiên Âm, cuối cùng đặt lên đôi môi mỏng nhạt màu của nàng, bên miệng không khỏi thốt ra một tiếng thở dài: "Đáng tiếc."

Lông mi Mục Thiên Âm khẽ động, nhấc mi mắt lên, đôi mắt màu trà quan tâm nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nghe thấy câu nói này, lông mi khẽ quạt, nhỏ giọng hỏi: "Đáng tiếc điều gì?"

Bạch An An khẽ nhếch môi, đột nhiên bóp lấy cằm nàng, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi đỏ của nàng, khàn giọng nói: "Đáng tiếc không thể bắt ngươi về, làm nữ sủng của Bổn tôn!"

Gò má Mục Thiên Âm vốn đã ửng hồng, không khỏi đỏ hơn một chút, tựa như cánh đào ngậm sương trên cành.

Địch An Dịch sau khi bị Chu Dung vừa kéo vừa lôi đi, suýt chút nữa bị nàng bịt miệng cho chết ngạt.

Hắn oán trách nhìn Chu Dung một cái, giơ tay xoa xoa cổ mình, ấm ức nói: "Nhị sư tỷ, tỷ muốn bóp chết ta hay muốn bịt chết ta vậy?"

Chu Dung khoanh tay trước ngực, liếc hắn một cái, không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi: "Ngươi nhìn thấy rõ chưa?"

Tay Địch An Dịch đang xoa cổ dừng lại, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy. Hắn vô tình dẫm trúng cành khô, tiểu sư muội vì không muốn hắn bị phát hiện, lập tức ôm lấy sư tôn, sau đó cùng sư tôn...

Hắn lắp bắp: "Hôn..."

Hắn không thể tin được trợn to hai mắt, tiểu sư muội cũng quá liều mạng rồi! Ngay cả sư tôn cũng dám ra tay, thật sự dũng khí đáng khen! Không đúng! Địch An Dịch mãi sau mới nhận ra: "Tiểu sư muội tại sao lại hôn sư tôn? Bọn họ không phải là mẫu tử sao?"

Chu Dung đang tháo túi rượu sau lưng ra uống, để trấn an chính mình. Nghe thấy lời của Địch An Dịch, rượu trong miệng lập tức phun ra một tiếng "phụt".

Nàng chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn: "Ai nói bọn họ là mẫu tử?"

Địch An Dịch ngớ người nói: "Sư tôn đối với tiểu sư muội tốt như vậy, ngay cả trâm cài và ngọc bội của mình cũng tặng cho nàng, chẳng lẽ không phải vì quan hệ mẫu tử?"

Chu Dung không nhịn được lườm một cái, đưa tay quệt khóe miệng, cạn lời nói: "Đương nhiên không phải, ngươi còn dám nghĩ hơn cả sư tỷ này nữa đó. Quan hệ mẫu tử, mệt ngươi nghĩ ra! Hai người họ trông có giống nhau không?"

Địch An Dịch hồi tưởng lại, ngốc nghếch nói: "Không giống sao? Khá giống mà."

Chu Dung hận rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, lắc đầu: "Cái này ngươi không hiểu rồi, cho dù giống, đó cũng là tướng phu thê! Không đúng..." Nàng sửa lại lời của mình, "Là tướng thê thê!"

Địch An Dịch bán tín bán nghi gật đầu, đột nhiên sắc mặt đại biến: "Không đúng! Sư tôn tu Vô Tình Đạo, không thể động tình!"

Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa thấy, lập tức lo lắng như kiến bò chảo nóng xoay vòng vòng: "Không được, ta phải đi nhắc nhở sư tôn, không thể để người làm chuyện ngu ngốc."

Nhận thấy Địch An Dịch sắp chạy đi, Chu Dung tức khắc nhanh mắt nhanh tay tóm lấy cổ áo Địch An Dịch: "Ngươi đi đâu?"

Thấy vẻ mặt lo lắng của Địch An Dịch, nàng không khỏi bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng đâu có tu Vô Tình Đạo, làm sao biết Vô Tình Đạo thật sự không thể động tình?"

"Thế... thế nhưng cũng chưa từng nghe nói người tu Vô Tình Đạo có thể tìm đạo lữ mà!" Địch An Dịch rối rắm nhăn mặt.

Chu Dung lắc đầu: "Sư tôn trong lòng nhất định là có tính toán rồi, không cần ngươi bận tâm."

"Người tu Vô Tình Đạo, trước nhập tình, sau vô tình, đại đạo mới có thể viên mãn. Sư tôn nhất định có thể buông xuống."

"Thế còn tiểu sư muội thì sao?" Địch An Dịch nhìn chằm chằm Chu Dung, buồn bã nói, "Sư tôn buông xuống rồi, tiểu sư muội phải làm sao? Vậy chẳng phải nàng rất đáng thương sao?"

Chu Dung há miệng, cuối cùng khẽ thở dài: "Cho nên chúng ta mau chóng đưa nàng đi thôi, đừng để hai người đều thương tâm."

"Sư tôn có thể buông bỏ, còn An An..." Nàng ngừng lại, mở túi rượu rót thêm một ngụm, rượu chảy xuống cổ một ít. Nàng dùng tay áo lau khóe môi, lúc này mới thều thào: "Tiểu sư muội tiêu diêu tự tại như vậy, chắc chắn cũng sẽ mau chóng quên đi thôi."

Địch An Dịch trợn tròn mắt nhìn Chu Dung, bất mãn: "Nhị sư tỷ, đã đến lúc này rồi, tỷ còn uống rượu!"

Chu Dung vỗ một cái vào đầu hắn, giận dữ nói: "Tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không hả?"

Đêm khuya thanh vắng, tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ vang bên tai, tựa như dã thú gầm gừ. Mục Thiên Âm ngoảnh đầu nhìn, thấy trên không trung điện xẹt chớp giật, không khỏi sắc mặt sững sờ.

Mây kiếp của An Nhi, còn lợi hại hơn cả những gì nàng tưởng tượng.

Nàng rũ mi mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng nõn của mình, chậm rãi siết chặt.

Mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ bảo vệ nàng ấy, không để nàng ấy xảy ra chuyện.

Những trận pháp mà nàng và các Trưởng lão vẽ ra tại chỗ ở của Bạch An An, không phải để giam cầm nàng ấy. Mà là để né tránh Lôi Kiếp.

Có lẽ, cũng không cần vài năm nữa, giữa nàng và An Nhi, sẽ có một kết cục.

Nàng nhớ đến nụ hôn của An Nhi vào ban ngày, khóe môi không tự chủ cong lên một đường cong ngọt ngào.

Nàng không bận tâm liệu nàng ấy có phải vì mục đích khác mà qua loa với nàng hay không, nàng cũng chẳng hề gì.

Nàng còn lại bao nhiêu thời gian, ngay cả chính nàng cũng không biết.

Tu Vô Tình Đạo, từ xưa đến nay đã khó động tình. Thái Thượng Trưởng lão nói nàng trời sinh đã là lòng dạ bằng đá, không có căn tình, nên mới để nàng tu Vô Tình Đạo. Nàng giơ tay ấn lên ngực, nghe thấy tiếng tim đập mỗi lúc một dồn dập hơn, biểu cảm hơi thất thần.

Lời của Thái Thượng Trưởng lão không thể sai, nhưng vì sao nàng lại động tình chứ?

Nàng không biết kiếm đứt rồi, sẽ thế nào.

Nàng giam cầm An Nhi, cũng không phải muốn làm gì nàng ấy.

Chỉ muốn lúc còn sống, được ở bên nàng ấy thêm một lúc nữa. Có lẽ là một trăm năm, mười năm, hay một tháng.

Vô Tâm Kiếm gãy, đạo của nàng cũng hủy, có lẽ sẽ lập tức trở nên tóc bạc trắng.

Nàng sợ ngay cả một khuôn mặt cũng không còn, An Nhi sẽ càng không thích nàng.

Ánh mắt nàng rơi trên Vô Tâm Kiếm đang chậm rãi lơ lửng trước mặt, khóe môi chầm chậm vương ra một nụ cười.

Ít nhất là bây giờ, An Nhi vẫn còn ở bên nàng.

Nàng thu kiếm lại, khoác lên mình màn đêm, đẩy cửa phòng Bạch An An.

Bạch An An thức trắng cả đêm, nghe thấy động tĩnh, nhắm mắt không nhúc nhích.

Mục Thiên Âm đứng dưới ánh trăng, bạch y trên người được ánh trăng dát lên một lớp châu quang, hệt như trích tiên chậm rãi bước đến dưới trăng.

Mục Thiên Âm vén tà váy trắng dài lên, ngồi bên mép giường của Bạch An An, tĩnh lặng ngắm nhìn dáng ngủ của nàng.

Bạch An An nằm nghiêng trên giường, cánh tay lộ ra ngoài chăn, ống tay áo rộng xắn lên, để lộ cổ tay trắng nõn bên trong.

Mục Thiên Âm thấy vậy, vươn tay kéo tay áo xuống cho nàng, rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay này vào trong chăn.

Nàng nhìn dáng vẻ ngủ say của đối phương, khẽ mỉm cười, sắp sửa đứng dậy rời đi.

Bạch An An đột ngột mở mắt, ánh mắt rơi vào bên trong giường, giọng nói hững hờ: "Có ý nghĩa gì không?"

Mục Thiên Âm tức thì ngây người, xoay người lại nhìn nàng.

Bạch An An nghiêng mặt, vén chăn lên, ngồi dậy từ trên giường, nhướng mày liếc nhìn nàng: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nhất định phải đợi Lôi Kiếp đến đánh tan chúng ta thành tro bụi mới vừa lòng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro