Chương 61

Văn Lạc thường hay nằm mơ, mơ thấy những cảnh như trong bộ phim điện ảnh được phủ lớp lọc ánh sáng mơ màng.

Có khi là trở lại thời trung học, có khi là cuộc hội ngộ sau những năm tháng dài xa cách, cũng có khi là một cuộc tình chẳng đầu chẳng đuôi xuất hiện một cách khó hiểu.

Tất cả chỉ là những ảo ảnh thoáng qua—cô biết, thượng đế tạo ra giấc mơ chính là vì biết hiện thực quá đỗi tàn nhẫn, nên mới từ bi mà ban cho chúng sinh chút dịu dàng lúc nửa đêm say giấc.

Không lâu trước đây, Văn Lạc còn lang thang giữa thế giới, đứng trước biển rộng buồn bã nhớ về quá khứ. Mắc kẹt trong ký ức đã phai màu, cô chẳng thể nào ngờ được rằng sau tất cả, cô lại thật sự tái ngộ với Kiều Sơn Ôn trong một ngày tuyết rơi, giống như một sự cố đã bị tạm ngưng tám năm trời, giờ đây lại bị ai đó bất ngờ ấn nút bắt đầu lại.

Đáng tiếc là lần hội ngộ ấy không giống trong phim ảnh, không có sự thấu hiểu ngọt ngào nào cả.

Thật đáng buồn là hộp trò chuyện mới giữa hai người không còn những cuộc đối thoại mập mờ tình ý của ngày xưa, cũng chẳng có kiểu khách sáo thăm hỏi như bạn cũ, càng không có sự thăm dò dè dặt giữa những người từng thân mật. Tất cả chỉ là vài câu ngắn gọn, rõ ràng thân phận 'chủ – tớ':

【Kiều tổng, chào ngài. Tôi là Văn Lạc.】
【Kiều tổng, hôm nay tôi đã gặp đạo diễn, ăn tối với mấy diễn viên chính.】
【Kiều tổng, tôi đã về nhà.】
【Kiều tổng, tôi đã dọn vào nhà của ngài.】
【Kiều tổng, tôi đã vào đoàn phim.】
【Kiều tổng, đoàn tổ chức ăn tối.】
【Kiều tổng, tôi đã về khách sạn.】

Kiều tổng, Kiều tổng...

Cô một năm một mười báo cáo cho Kiều tổng tất tần tật mọi chuyện về mình. Đáp lại, Kiều tổng thỉnh thoảng sẽ trả lời một hai câu—hỏi cô ở nhà có quen không, dặn cô nghỉ sớm, hoặc tiện miệng nói một câu "cố gắng quay phim cho tốt".

Và dĩ nhiên, cô luôn trả lời: "Vâng."

...........

"Được rồi, tiếp tục, tiếp tục, phía Tây đi từ từ lên phía trước..."—trong cảnh đầu tiên đóng cùng nữ chính, đạo diễn vừa cầm bộ đàm chỉ đạo vừa gấp rút: "Cười lên, cười, cười nào—ây da, cắt cắt cắt, Tiểu Lạc, cô không đúng trạng thái rồi."

Văn Lạc ảo nảo nhíu mày, "Xin lỗi đạo diễn."

"Cô sao thế? Hồn đi đâu mất rồi?" Đạo diễn giọng tuy nghiêm nhưng đầy quan tâm, thở dài phất tay, "Điều chỉnh lại cảm xúc nhanh lên, lát nữa quay lại."

Văn Lạc cúi đầu dùng tay che mặt, liếc nhìn về phía mái hiên không xa—Kiều Sơn Ôn đã đứng đó hơn mười phút, vẫn đang trò chuyện với một diễn viên nam trẻ tuổi. Người đàn ông kia cười rạng rỡ, ai có mắt cũng nhìn ra được mục đích của anh ta là gì.

Văn Lạc biết rõ mình bị Kiều Sơn Ôn ảnh hưởng.

Vẫn luôn bị ảnh hưởng.

Đến giờ cô vẫn không rõ rốt cuộc cảm xúc của mình là gì. Những ngày này, tâm trạng cô luôn trong trạng thái rơi xuống thấp, thật ra cũng tốt thôi—giống với nhân vật mà cô đang thủ vai, rất phù hợp, rất dễ nhập vai.

Nhưng tại sao mọi chuyện vẫn như trước kia—Kiều Sơn Ôn lại có thể dễ dàng như vậy mà khuấy động cảm xúc của cô, chiếm lấy phần lớn sự chú ý trong cô?

Có lẽ ngay từ khoảnh khắc Kiều Sơn Ôn xuất hiện tại phim trường, Văn Lạc đã định sẵn sẽ không thể bình tĩnh mà diễn cho trọn vẹn cảnh quay này.

Văn Lạc rất ghét cảm giác đó, thật sự không muốn bị Kiều Sơn Ôn ảnh hưởng.

Không muốn để tâm đến cô ấy nữa, không muốn thích cô ấy nữa, chỉ mong có thể đạt tới cảnh giới lòng như nước lặng, thản nhiên không vướng bận, như vậy những ngày sau này mới đỡ khổ một chút.

Văn Lạc dời mắt đi, cụp mi hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, tự mình giằng co với chính mình.

"Kiều tổng, ngài đang nhìn chị Văn phải không? Có đạo diễn Từ ở đây rồi, ngài cứ yên tâm đi, hiệu quả cuối cùng chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng. Chị Văn bình thường nghiêm túc lắm, thường quay một lần là xong, hôm nay cứ NG hoài chắc là tâm trạng không ổn. Bình thường tôi rất thích đóng với chị ấy, vào vai rất nhanh."

Người lên tiếng là một trong những nam chính của phim, một "tiểu thịt tươi" vừa tròn hai mươi tuổi. Trước khi gia nhập đoàn phim, vì công việc mà đã gặp Kiều Sơn Ôn vài lần.

*Tiểu thịt tươi: ngôi sao nam nhỏ tuổi đẹp trai.

Chàng trai trẻ tuổi biết rõ người phụ nữ trước mặt mình là một kho tài nguyên khổng lồ. Vừa xinh đẹp vừa thành công trong sự nghiệp, lại nghe đâu vẫn còn độc thân—hắn đương nhiên không ngồi yên, đầy tham vọng muốn tiếp cận.

Hắn nói không ngừng, tỏa ra nguồn năng lượng nhiệt huyết non nớt đặc trưng của tuổi trẻ về phía Kiều Sơn Ôn. Dù bị phớt lờ vẫn giả vờ không nhận ra, tỏ ra đơn thuần, mặt dày tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện, Kiều Sơn Ôn đi đâu là hắn bám theo đó.

Cuối cùng, Kiều Sơn Ôn nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Cậu thích đóng với cô ấy?"

Cậu trai sững lại một chút, không hiểu vì sao nữ tổng tài lại đột nhiên bắt lấy chủ đề này. Trong đầu lập tức lóe lên một khả năng nào đó, mắt sáng rực, nhanh chóng giải thích: "Tại vì chị ấy diễn giỏi mà! Ai cũng thích diễn với người có thực lực, làm việc sẽ trôi chảy hơn. Nhưng mà bình thường tôi cũng chẳng hay tiếp xúc với chị ấy đâu, chị ấy không hay nói chuyện, cũng không thân thiết gì với bọn tôi cả, lúc nào cũng một mình thôi. Chắc là chị ấy thích yên tĩnh. Với lại, Kiều tổng... tôi còn chưa add WeChat của chị ấy nữa! Tôi không quen lắm với chuyện có người khác giới trong danh bạ."

Cậu ta lập tức phủi sạch mọi liên quan với Văn Lạc, cố gắng xây dựng hình tượng một chàng trai thuần khiết đến cực điểm, mắt lấp lánh nhìn Kiều Sơn Ôn, chỉ thiếu nước mọc đuôi ở sau lưng mà vẫy vẫy lấy lòng.

Kiều Sơn Ôn dửng dưng dời ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Văn Lạc.

Cậu trai: "......"

Lại NG thêm một cảnh nữa. Đạo diễn cầm bộ đàm hét lên: "Trợ lý, lại chỉnh tóc một chút, rối hết cả rồi."

Hôm nay tuyết rơi và gió rất mạnh. Mái tóc lưa thưa buông trước trán của Văn Lạc bị gió thổi tung, rối bù che gần hết gương mặt. Trợ lý vội vàng chạy tới giúp cô chỉnh tóc, mơ hồ còn nghe thấy cô than thở tay lạnh quá.

Trang phục quay phim của Văn Lạc rất mỏng, bởi vì cần tạo ra cảm giác bệnh tật, yếu ớt, như một người đang lảo đảo giữa tuyết trắng.

Chỉ sợ cả người cô đã sắp đông cứng lại rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy...

Kiều Sơn Ôn khẽ nhíu mày.

.........

"Được chưa? Điều chỉnh xong chưa?"

Văn Lạc khẽ gật đầu: "Thử lại xem."

Đạo diễn vừa định giơ tay hô bắt đầu thì bị ai đó vỗ nhẹ vai từ phía sau, có người ghé tai nói điều gì đó.

"Tổ sư, lạnh thì làm sao?" Đạo diễn lập tức tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Làm gì mà yếu ớt thế, quay lại lần nữa!"

"Được rồi, tất cả vào vị trí!"

Văn Lạc hít sâu một hơi, ngay khi đạo diễn hô "action", cô lập tức ngẩng đầu nhập vai.

Cảnh quay lần này là lần đầu nữ bác sĩ gặp nữ chính. Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã có hứng thú với cô gái trẻ ngây thơ đó. Cô hỏi tuổi, hỏi thói quen và sở thích hằng ngày của đối phương...

Khi nghe được câu trả lời hài lòng, nữ bác sĩ nở nụ cười, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt cô gái, không kìm được tiến gần thêm một bước, nụ cười ngày càng dịu dàng—và cũng ngày càng đáng sợ...

Đồng thời, một chiếc xe hơi từ xa chạy tới chỗ họ. Theo kế hoạch, xe sẽ dừng lại trước mặt hai người, và nam chính sẽ bước xuống.

Thế nhưng không hiểu vì sao, lần này chiếc xe lại bất ngờ mất lái, lao thẳng về phía họ......

"Áaaa!!!"

Tiếng hét hoảng loạn vang dội khắp phim trường.

"......Nhanh! Nhanh! Mau tới xem sao!"

Văn Lạc cau mày, đau đớn gượng dậy khỏi mặt tuyết, con ngươi co rút, sắc mặt tái nhợt.

Dưới thân cô, tuyết trắng đã bị nhuộm thành một mảng đỏ tươi.

Ngay giây tiếp theo, có người từ phía sau ôm lấy cô, hai tay bịt kín mắt cô lại: "Đừng nhìn... Đừng nhìn, Văn Lạc, cậu đừng nhìn."

Văn Lạc rơi vào một vòng tay mềm mại, bên tai vang lên giọng nói gấp gáp và run rẩy: "Mau, mau băng bó vết thương cho cô ấy!"

Là Kiều Sơn Ôn.

"Đừng sợ, Văn Lạc, đừng sợ..."

"Chỉ là cánh tay bị cứa một chút thôi, băng lại sẽ ổn, máu sẽ cầm nhanh thôi, không sao đâu..."

"Có tôi ở đây, đừng sợ..."

.............

Trong lúc hỗn loạn, có người xách hộp y tế chạy tới.

Văn Lạc bị Kiều Sơn Ôn ôm chặt, mắt bị che lại không nhìn thấy gì, bên tai chỉ là những lời trấn an không ngừng. Dần dần, cảm giác hoảng loạn trong lòng cô cũng dịu xuống.

Chỉ là, giọng của Kiều Sơn Ôn thật sự đang run, hơi thở bên tai cô cũng run rẩy. Văn Lạc không cẩn thận lại thất thần, rơi vào những hồi ức mơ hồ đã phai nhạt.

Tối hôm của nhiều năm về trước, khi mối nhân duyên giữa họ bắt đầu, cô gái ấy cũng cuống cuồng như vậy, cũng ôm lấy cô như vậy. Một bên run rẩy vì sợ, một bên an ủi cô rằng không sao đâu, đừng sợ—trong khi chính bản thân cô ấy mới là người sợ đến chết khiếp.

Từ sau hôm đó, cô gái ấy bắt đầu đặc biệt để tâm đến sức khỏe của cô, thậm chí là để tâm đến có phần thái quá.

Văn Lạc vẫn còn nhớ có một lần khi họ chơi cầu lông quá hăng, trong lúc đón bóng cô chẳng may bị ngã, chỉ là xước tay thôi, vậy mà Kiều Sơn Ôn đã lo đến đỏ cả mắt.

Khi đó Văn Lạc vừa vui vừa ngạc nhiên, trêu chọc cô ấy là đồ mít ướt, vậy mà cô ấy vẫn nghẹn ngào hỏi: "Cậu có đau không?"

Thì ra qua nhiều năm đã trôi qua, vậy mà cái tật hễ lo lắng là nước mắt rơi không kiểm soát của Kiều Sơn Ôn... vẫn chưa hề chữa khỏi.

Văn Lạc dựa vào lòng cô ấy, ký ức như thủy triều cuộn trào, cuốn theo thứ cảm xúc chua xót đến khó nói thành lời. Cơ thể cô lạnh buốt đến đông cứng, nhưng trong vòng tay Kiều Sơn Ôn lại dần ấm lên. Mùi hương dịu ngát phảng phất nơi chóp mũi, hơi thở run rẩy bên tai... từng đợt từng đợt xộc thẳng vào thần kinh cô, khiến tâm trí không thể bình lặng.

Đây là cảm giác mà tám năm trước Văn Lạc đã từng quá đỗi quen thuộc—cô đang rung động vì Kiều Sơn Ôn.

Và điều đó khiến cô vô cùng khổ sở.

Vết thương nằm ở cánh tay, đã nhanh chóng được cầm máu và băng bó lại. Sau khi chắc chắn không có gì nghiêm trọng, Kiều Sơn Ôn cuối cùng cũng buông tay che mắt cô ra. Vừa mở mắt, Văn Lạc liền chạm phải đôi mắt ươn ướt của người đối diện.

"Còn bị thương ở đâu nữa không?"

"Có đứng dậy được không?"

"Còn chỗ nào đau không?"

"Lúc nãy bị va vào đâu rồi?"

"......"

Văn Lạc nhìn cô, nhẹ giọng đáp: "Không đau."

Chiếc xe lúc nãy không chạy nhanh, lực va chạm không lớn. Sau khi chạm phải người, tài xế đã lập tức phanh lại. Khi bị va vào, Văn Lạc thật sự không cảm thấy quá đau, chỉ là sau cú ngã không may, cánh tay cô đập trúng một hòn đá sắc nhọn trên mặt đất, để lại một vết rách máu me be bét.

Dù là thế, Kiều Sơn Ôn vẫn kiên quyết đưa cô đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.

Trợ lý mang áo khoác tới, nhưng Kiều Sơn Ôn không để ai khác chạm vào, tự mình khoác áo cho Văn Lạc, dìu cô lên xe, rồi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.

Cả hai cùng ngồi trên xe tới bệnh viện. Trên đường đi, Kiều Sơn Ôn luôn trong trạng thái thấp thỏm lo âu, hết nhìn tay băng bó lại cẩn thận kiểm tra xem cô còn bị thương ở đâu khác không.

Nét mặt cô ấy, hành động của cô ấy, cả giọng nói lo lắng ấy... khiến Văn Lạc chẳng thể phân biệt được bản thân đang sống ở hiện tại hay quá khứ. Mọi thứ trong lòng rối như tơ vò.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà Kiều Sơn Ôn vẫn nhớ rõ cô sợ máu.

Tại sao Kiều Sơn Ôn lại căng thẳng vì cô đến vậy?

Là còn quan tâm cô sao?

Hay chỉ quan tâm đến thứ tài sản của mình, một con chim hoàng yến được dùng tiền mua về?

Khi Kiều Sơn Ôn lại một lần nữa đưa tay định nhấc cánh tay còn lại của cô lên để kiểm tra, Văn Lạc rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng: "Kiều tổng, thật sự không sao rồi."

Kiều Sơn Ôn khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, "Cậu nói không tính."

Ngữ khí thì áp chế mà trong giọng vẫn còn vương tiếng nức nở, nghe chẳng khác gì đang hờn dỗi.

Faye: mình biết KSO kiểm soát thao túng lại hoang tưởng điên dại nữa, nhưng sao thấy thương cổ quá thể. VL thật ra chẳng nợ gì KSO, nhưng cứ hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro