Chương 1: Đúng vậy, chị chính là bác sĩ Giang

Giữa trưa, trên cây long não, tiếng ve kêu hết đợt này đến đợt khác, vang vọng khắp bốn phía, như thể đang muốn tranh nhau cất tiếng hát, tiếng ve râm ran một tiếng lại một tiếng từ cửa sổ truyền vào, hoàn toàn không màng đến ban ngày ở trong phòng ngủ có một đám sinh viên mệt mỏi nằm ườn trên giường ngủ say sưa.

Nhưng không phải toàn bộ, mỗi phòng ngủ luôn có một hai người chẳng muốn ngủ trưa.

Chẳng hạn như Quý Hạ và Tống Na Na.

Hiện tại là kỳ nghỉ hè, Quý Hạ cùng mấy người các cô là sinh viên năm nhất, đang trải qua kỳ quân sự tàn khốc trong vòng một tháng.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, hôm nay mới là ngày học quân sự thứ ba, mặt trời cũng chiếu gay gắt suốt ba ngày, nắng như lửa đốt, không một gợn mây.

Từ hôm qua cũng đã có một số học sinh thể trạng yếu không chịu được cái nắng gay gắt, lần lượt bị cảm nắng, mà khu ký túc xá cũ của các cô còn không có lắp đặt điều hòa, cho nên ngoại trừ hai chiếc quạt trần nhỏ trên đầu đang hoạt động liên tục thì không còn gì khác.

Nhưng ở trong cái thời tiết như thế này, ngay cả gió thổi ra đều mang theo hơi nóng, căn bản cũng không có tác dụng gì mấy.

"Cậu nói xem, trường chúng ta là đại học ngoại ngữ chứ không phải trường quân đội, tại sao lại huấn luyện quân sự tận một tháng lâu như vậy chứ!!"

"Mình nghe mấy người bạn cấp ba học ở đại học khác nói, học quân sự nhiều nhất cũng chỉ có ba tuần."

Quý Hạ nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại bị Tống Na Na ở giường bên duỗi tay lay một cái, đối phương biết cô không có ngủ.

Sau đó cô liền nghe được đối phương nhẹ giọng oán trách.

Những lời oán trách kiểu này, cô đã nghe từ người khác quá nhiều rồi.

Dĩ nhiên, bản thân cô cũng âm thầm nghĩ tới, nhưng cũng không có nghĩ ra kết luận gì, chỉ có thể nói lãnh đạo trường học này đưa ra quyết định này là đứng nói chuyện không đau eo thôi.

"Mình không biết." Quý Hạ mở mắt nhăn mũi, cảm thấy hơi khó chịu vì cái nóng.

"Hơn nữa, buổi chiều mỗi ngày trước giờ khai huấn chính là nửa giờ quân tư, cậu xem mặt trời hôm nay, mình cảm thấy lát nữa mình cũng rất có thể ngã xuống sân thể dục."

"Bị cảm nắng ngất xỉu cũng tốt, như vậy mình có thể xin nghỉ, đến lúc đó cậu liền đưa mình đến phòng y tế để chăm sóc, cậu cũng được thảnh thơi một chút."

Tống Na Na ở bên kia tự lải nhải một mình, Quý Hạ nằm bên này nghe, cũng không có lên tiếng.

"Vừa hay cũng có thể đi gặp chị bác sĩ xinh đẹp mới đến trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào!" Một chuyện như cảm nắng cũng bị Tống Na Na nói đến mặt mày hớn hở, chuyện xấu cũng thành chuyện tốt, lúc nói đến ba chữ "chị bác sĩ" cảm xúc càng thêm phấn khích.

"Cậu là nữ sinh mà còn mê ngắm gái xinh hơn so với ngắm trai đẹp." Quý Hạ chỉ là cảm thấy có chút không hiểu, Tống Na Na rõ ràng chẳng phải là gái thẳng đã có bạn trai sao?

Tuy rằng kì quân sự mới bắt đầu được vài ngày ngắn ngủi, nhưng danh tiếng của chị bác sĩ này đã lan truyền đến toàn bộ các sinh viên năm nhất.

Trường Đại học Ngoại ngữ có hai bác sĩ, một nam một nữ, nhưng gần đây nữ bác sĩ bận việc gia đình cho nên không thể tham gia hỗ trợ kỳ quân sự mùa hè, vì thế trường học đã nhờ mối quan hệ mượn một bác sĩ từ bệnh viện trung tâm thành phố để tạm thời thay thế trong một tháng, chủ yếu là sợ trời quá nóng, nếu học sinh có bệnh vặt thì không có ai khám cho.

–—vị bác sĩ này chính là bác sĩ hoa khôi hiện tại của bọn họ.

"Chị bác sĩ" đó họ Giang, mọi người đều gọi cô ấy là bác sĩ Giang.

Nghe nói cô ấy là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ từ một trường đại học y danh tiếng, cũng không biết có vấn đề gì mà lại chấp nhận chịu thiệt thòi đến trường của các cô một khoảng thời gian.

Trong ký ức của Quý Hạ cũng có một chị bác sĩ thực tập rất xinh đẹp, vừa vặn cũng họ Giang, chỉ có điều đó là chuyện của rất lâu về trước.

Cho nên mỗi khi có người nhắc tới vị "Bác sĩ Giang" này, cô sẽ không khỏi bất giác ngẩn người một chút.

–—tính theo thời gian thì người đó bây giờ hẳn cũng đã tốt nghiệp, trở thành một bác sĩ ưu tú rồi nhỉ?

Thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, khi thời điểm tiếng còi chói tai vang lên từng đợt dưới lầu, toàn bộ ký túc xá trong chớp mắt từ yên tĩnh trở nên ồn ào, trên dưới hai tầng lầu mỗi một phòng đều có học sinh vội vàng chạy ra, tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang, mục tiêu mọi người chỉ có một, chính là sân vận động trước khán đài.

Huấn luyện quân sự buổi chiều bắt đầu rồi.

Ánh nắng gay gắt dốc hết sức lực mà đem nhiệt độ phóng thích xuống mặt đất, lúc này mọi người đứng trên sân thể dục đã bị nướng suốt một buổi trưa, dù mang giày cao su, nhưng vẫn cảm thấy lòng bàn chân nóng lên.

Như cũ theo thường lệ, vẫn là nửa tiếng đứng nghiêm trước giờ huấn luyện quân sự.

Tống Na Na và Quý Hạ chiều cao không cách biệt lắm, quan hệ cũng tốt, cho nên thời điểm xếp hàng đứng nghiêm các cô cũng là vừa vặn đứng một trước một sau, ánh nắng gay gắt chiếu trên đỉnh đầu, dưới chân là thảm cỏ xanh mướt, thời gian nửa giờ vào giờ phút này xem ra lại là phá lệ kéo dài.

Khi đứng nghiêm để giảm bớt sự khó chịu cô dời đi sự chú ý bằng cách dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào gáy của Tống Na Na phát ngốc, như vậy không biết qua bao lâu, cô cảm giác đối phương bỗng nhiên lung lay một chút.

Ngay sau đó, người bắt đầu nghiêng sang một bên.

Quý Hạ hoảng hốt kêu lên: "Na Na!"

Tuy rằng phát hiện sớm, nhưng Quý Hạ vừa mới đưa tay muốn đỡ người, lúc này cảm giác đầu cũng bỗng nhiên choáng váng một trận, suýt chút nữa không đứng vững, chờ khi tinh thần phục hồi lại thì cả người Tống Na Na đã ngã xuống trên cỏ.

Hàng ngũ bắt đầu một trận rối loạn, huấn luyện viên từ khán đài nhảy xuống chạy tới bên này, có người cao giọng hô to.

Quý Hạ trong lòng sốt ruột, theo huấn luyện viên chạy về phía phòng y tế.

....

Khả năng bởi vì hôm nay nhiệt độ quá cao, cho nên phòng y tế có khá nhiều người, tất cả đều mặc đồng phục quân đội màu xanh, đa phần đều là bị say nắng đến đây khám.

Hai vị bác sĩ có chút bận rộn, Quý Hạ từ lúc bước vào đến bây giờ chỉ thấy hai người mặc áo blouse trắng mang khẩu trang đi qua đi lại trong phòng, rốt cuộc vẫn chưa thấy được mặt vị "Bác sĩ Giang" kia.

Bất quá cái này cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Quan trọng chính là–—

"Cậu nói xem, miệng của mình có phải linh quá rồi không..."

"Lúc nghỉ trưa mới nói sắp bị cảm nắng, mới đó liền thật sự gục luôn rồi."

Ngay bên cạnh Quý Hạ, Tống Na Na ngồi trên ghế dài nháy nháy mắt, một miệng từ lúc bước vào phòng y tế chưa hề ngừng nói.

Hóa ra huấn luyện viên bế Tống Na Na chạy một đường, kết quả lúc sắp đến phòng y tế, người này tự mình tỉnh lại, thoạt nhìn bộ dáng cũng không có gì trở ngại.

Nhưng vì cô ấy thật sự đã ngã lăn xuống sân thể dục, huấn luyện viên vẫn bảo Quý Hạ ở lại chăm sóc bạn đợi bác sĩ khám, còn bản thân thì trở về tiếp tục huấn luyện.

"Cậu thật sự không phải đang giả vờ đó chứ?" Quý Hạ quay đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt hoài nghi.

Cô cũng không rõ, rốt cuộc Tống Na Na có thật sự là bị cảm nắng hay là giả vờ trốn tránh huấn luyện, với tính cách của Tống Na Na cũng không phải là không có khả năng.

Hai người ngồi ở đây nhỏ giọng nói chuyện với nhau, qua một hồi, Tống Na Na đứng dậy nói mình muốn đi WC, để lại Quý Hạ ngồi một mình trên ghế dài.

Không có gì làm Quý Hạ liền mò di động từ trong túi ra, bắt đầu lướt Weibo, nhưng mới vừa xem không được bao lâu thì thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày thể thao, dọc theo giày hướng lên trên có thể nhìn thấy cổ chân vừa thon vừa trắng chủ nhân đôi giày, sau đó là chiếc áo blouse trắng thể hiện thân phận người vừa đến.

Cô vội vàng cất điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên–—

Quý Hạ chỉ nhìn thấy người vừa tới mang khẩu trang màu xanh nhạt, đang cúi đầu nhìn mình, tóc dài của cô ấy tùy tiện buộc thành đuôi ngựa thả lơi xuống sau lưng, nhưng dù vậy vẫn có vài sợi tóc ngắn xòa rủ xuống trán.

Đôi mắt của cô ấy rất đẹp, là kiểu mắt hoa đào điển hình, dưới mắt trái còn có một nốt lệ ruồi nhạt.

Quý Hạ nhìn đến có chút ngây người, tuy rằng người này chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng cũng đủ làm người ta đoán ra thân phận của cô ấy.

Chắc hẳn đây là vị bác sĩ mới tới mà mọi người hay nhắc đến, bác sĩ Giang.

Cô đánh giá vị bác sĩ trước mặt, Giang Vãn Thu đồng thời cũng đánh giá cô.

Quý Hạ không biết liệu có phải bản thân nhìn lầm hay không, cô giống như thấy được sự hoang mang lóe lên thoáng qua trong mắt đối phương.

"Người vừa mới bị cảm nắng ngất xỉu được đưa đến đây, là em phải không?" Còn chưa đợi cô hoàn hồn lại, Giang Vãn Thu đã lên tiếng trước.

Giọng nói của cô ấy làm người nghe cảm thấy có chút lạnh lùng, cũng mang theo vài phần mệt mỏi, hoàn toàn trái ngược với cái nóng gay gắt của mùa hè, làm cho Quý Hạ cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng cô căn bản giờ phút này không kịp nghĩ sâu hơn về sự quen thuộc này.

Quý Hạ: "Dạ, nhưng mà..."

"Vậy thì em vào đây với chị."

Không đợi Quý Hạ nói xong, Giang Vãn Thu đã trực tiếp ngắt lời cô, Quý Hạ chỉ có thể đứng dậy đi theo.

Chưa tới hai bước, hai người liền đến một gian phòng nhỏ được ngăn cách bằng tấm rèm.

Tấm rèm chỉ che được tầm nhìn, không thể cách âm, tiếng trò chuyện của đám sinh viên bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.

Sau khi sắp xếp người ngồi xuống, Giang Vãn Thu mới quay người lại nhìn Quý Hạ đang ngồi ở trên giường bệnh, cô ấy lời ít ý nhiều mà chỉ huy: "Ngã ở đâu, cởi quần áo ra chị nhìn xem trước."

"Cởi quần áo?" Quý Hạ có chút ngạc nhiên, trong vài phút ngắn ngủi, cô đã có chút bối rối, "Nhưng mà..."

Câu "nhưng mà" của cô, trong mắt người đối diện lại bị hiểu lầm thành ngượng ngùng.

Chỉ thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia cong cong, chủ nhân đôi mắt đó hơi cúi người đến gần, nhẹ giọng nói: "Em gái, chị là bác sĩ, em không cần phải ngại, té ngã cần phải kiểm tra."

"Nhưng mà bác sĩ ơi, người bị cảm nắng là bạn em, không phải em." Câu "nhưng mà" của Quý Hạ rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra.

Cô nhìn thấy đôi mắt biết cười kia sau khi nghe lời mình nói, rõ ràng khựng lại rồi.

Có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, Tống Na Na vừa từ nhà vệ sinh trở về đúng lúc xuất hiện ở phía sau, Quý Hạ nhìn thấy người ở phía sau vội vàng lên tiếng gọi người lại, sau đó chỉ vào đối phương nói: "Người bị cảm nắng ngất xỉu chính là cậu ấy, em là người cùng cậu ấy đến khám bệnh."

"Chị muốn cởi quần áo, thì cởi của cậu ấy."

....

"Bị cảm nắng ở mức độ trung bình, truyền nước biển xong thì trở về đi, vừa hay hôm nay không cần tham gia huấn luyện, nghỉ ngơi cho tốt."

Sau khi kiểm tra cẩn thận cho Tống Na Na, Giang Vãn Thu nhanh chóng đưa ra kết luận, sau đó lấy túi nước biển treo lên, Quý Hạ chăm sóc đối phương một hồi, thấy thời gian cũng không còn sớm, cô quyết định về đơn vị huấn luyện trước, chờ đến chiều tối kết thúc huấn luyện lại đến thăm Tống Na Na.

Thế nhưng mới đi đến cửa phòng y tế, phía sau truyền đến một tiếng kêu to.

"Quý Hạ, em đợi một chút..."

Giang Vãn Thu có giọng nói rất dễ nhận ra dù cho trong hoàn cảnh ồn ào thế nào Quý Hạ cũng có thể lập tức nhận ra được.

Cô cũng không biết vì cái gì, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên tiên gặp mặt nhưng lại có cảm giác đã biết nhau từ rất lâu.

Bỗng nhiên bị gọi lại Quý Hạ dừng bước, cô xoay người lại.

"Em tên là Quý Hạ đúng không, chị vừa nghe thấy bạn học gọi em như vậy." Giang Vãn Thu từ phòng y tế đi ra cửa, mười phần tự nhiên mà đem chuyện "có thể gọi họ tên đầy đủ" giải thích, không để lộ nửa điểm nghi ngờ.

Quý Hạ thực tình cũng không có nghi ngờ.

"Đúng vậy, bác sĩ có chuyện gì sao?"

Cô không hiểu tại sao, đôi mắt của cô lại ma xui quỷ khiến mà nhịn không được nhìn vào nốt lệ dưới mắt của đối phương, tuy rằng cô ấy mang khẩu trang không nhìn rõ toàn bộ gương mặt, nhưng Quý Hạ vẫn có cảm giác gương mặt phía dưới khẩu trang nhất định rất đẹp.

Có lẽ...

Cô mím môi, không biết như thế nào lại nghĩ tới gương mặt trong kí ức kia.

Có gì đâu chứ, chỉ là trùng hợp đều có một nốt ruồi lệ thôi.

Vào lúc Quý Hạ đang ngẩn người, Giang Vãn Thu đã nhanh chóng giải thích mục đích của mình: "Vừa nãy bận chăm sóc bạn học khác, cho nên quên nói với em... Chị thấy sắc mặt của em cũng không được tốt lắm, khả năng có nguy cơ bị cảm nắng."

Không đợi Quý Hạ phản ứng lại, một đôi bàn tay ấm áp đã áp lên trán cô.

Ở khoảng cách gần như vậy, lực chú ý của Quý Hạ bị đôi mắt xinh đẹp hấp dẫn kia câu đi, nốt ruồi lệ càng thêm nổi bật.

"Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Giang Vãn Thu nghiêm túc dò hỏi, là một bác sĩ, đây là chức trách của cô ấy.

"Một chút ạ." Quý Hạ suy nghĩ rồi trả lời.

Quý Hạ thành thật mà trả lời, đối phương không nói cô còn không có cảm thấy, vừa nói như thế cảm giác bản thân xác thực có điểm... Đặc biệt là lúc vừa mới ở sân thể dục trong nháy mắt cảm thấy có chút choáng váng, chỉ là tất cả lực chú ý đều đặt vào trên người Tống Na Na nên đã bỏ qua chi tiết này.

"Tình trạng của em không quá nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên uống chút thuốc giải nhiệt." Sau khi xác nhận tình hình, từ trong túi áo blouse trắng lấy ra một hộp nhỏ Hoắc Hương Chính Khí Thủy đặt ở trong tay, đến trước mặt cô giải thích, "Thuốc này em cầm lấy, thời tiết quá nóng, nếu cảm thấy không thoải mái, thì mở một lọ ra uống, tránh bị cảm nắng mà ngất xỉu."

"Uống nhiều nước."

"Nếu lúc sau vẫn cảm thấy không thoải mái, thì tới phòng y tế tìm chị ngay."

Giang Vãn Thu dặn dò, thời tiết như thế này trong lúc huấn luyện quân sự, bị cảm nắng là chuyện thường xảy ra.

Tuy rằng cô ấy không quá ủng hộ quyết định của lãnh đạo trường, nhưng cô ấy cũng chỉ là một bác sĩ tạm thời, chỉ có thể tập trung chữa trị cho mọi người.

Quý Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua hộp thuốc trong lòng ngực cô ấy, im lặng một lúc, nhưng không vươn tay ra nhận ngay.

"Bao nhiêu tiền ạ?" Cô cắn cắn cánh môi, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Em không có mang theo thẻ sinh viên, có thể lần sau đưa cho em được không?"

Ở trường các cô, từ phòng y tế muốn lấy thuốc cần quẹt thẻ sinh viên để trừ tiền trong tài khoản.

Giang Vãn Thu còn tưởng đối phương đang suy nghĩ chuyện gì phức tạp, không nghĩ cô nghẹn nửa ngày lại nói ra một câu như vậy.

Cô ấy không nhịn được "phụt" cười một tiếng, nửa khuôn mặt giấu sau khẩu trang cũng không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt cong cong lộ ra bên ngoài.

"Không cần tốn tiền đâu, chị giúp em trả được rồi." Cô ấy cười trả lời, sau đó lại dùng giọng diệu nhẹ nhàng như là đang trấn an lòng tự trọng của đối phương, "Đương nhiên, nếu em kiên quyết muốn trả, chị có thể giúp em ứng trước, lần sau em trả lại cho chị là được."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Giang Vãn Thu lại không có ý định bắt cô trả tiền, nhưng Quý Hạ lại thật sự làm như vậy.

"Được, vậy đến lúc đó em trả lại cho chị."

Thấy cô ấy nói như vậy, Quý Hạ không còn ngại ngùng nữa, nhanh chóng vươn tay nhận lấy hộp thuốc trong tay đối phương, chỉ là khi nhận thuốc không nhịn được nhìn vào đôi tay xinh đẹp của người dối diện.

Phải chăng tay bác sĩ đều đẹp như vậy? Cô không kiềm được nghĩ.

"Em còn có vấn đề muốn hỏi chị." Sau khi cầm hộp thuốc, Quý Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chị..."

"Hửm?"

Giang Vãn Thu từ trong mũi khẽ "hừ" nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo vẽ nghi hoặc.

Cô ấy thích dùng những âm điệu đơn giản đề biểu đạt cảm xúc nghi hoặc của mình, vẫn luôn là như thế, không nghĩ rằng một tiếng quen thuộc "Hửm" lại làm Quý Hạ hốt hoảng một chút, trong lòng cô dâng lên cảm giác kỳ lạ ngày càng rõ rệt, nhưng trong chốc lát lại nghĩ không ra nguyên nhân.

Quý Hạ nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, mới giương mắt nhìn người trước mặt.

"Chị giúp em ứng tiền thuốc, nhưng em chưa có hỏi tên chị."

"Chị có phải là..."

Có phải là–—

Giang Vãn Thu cũng bởi vì câu hỏi kéo dài này trong lòng nhảy lên một cái, còn tưởng rằng Quý Hạ đã nhận ra bản thân, một đôi mắt không tự giác liền ngập ý cười, cô nhẹ nhàng đưa tay phải lên tai, định tháo khẩu trang cùng cô tương nhận, lại không nghĩ tới nửa câu còn lại của đối phương là...

"Chị có phải bác sĩ Giang mà mọi người hay nhắc đến không?"

Quý Hạ nói xong nửa câu sau, lại thấy Giang Vãn Thu vừa đưa tay lên gần tai rồi lại chậm rãi hạ xuống trở về.

Giang Vãn Thu nhìn chằm chằm người trước mặt, như đang suy nghĩ gì đó, từ những lời nói này phát hiện ra một tin tức kì quái.

Năm năm trước tiểu muội muội này còn thấp hơn cô ấy nửa cái đầu, hiện giờ đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, chiều cao cũng sấp xỉ gần bằng mình, tuy rằng hai người đối mặt, nhưng cách một lớp khẩu trang mỏng Quý Hạ không cách nào nhận ra cô ấy là người quen.

Cẩn thận nghĩ lại, người quen nhận nhau, việc nhận nhau dường như cũng không cần phải nhất thời nóng lòng.

Dù sao, cô ấy vẫn còn ở Đại học Ngoại ngữ một tháng.

Nghĩ đến đây, Giang Vãn Thu đơn giản thuận theo câu hỏi của đối phương, cũng không giải thích gì thêm.

Bàn tay cô ấy luồn vào túi áo blouse trắng rộng, nhìn Quý Hạ cười cười–—

"Đúng vậy, chị chính là bác sĩ Giang."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro