Chương 43: Bạn mới sao?

Sau đó, Quý Hạ ngồi lại trong phòng khám không có rời đi, cùng Giang Vãn Thu khám cho mấy bệnh nhân còn lại.

Cũng nhờ vậy mà cô có thể thấy được dáng vẻ làm việc nghiêm túc của đối phương.

Bệnh nhân ở bệnh viện mỗi ngày đều muôn hình vạn trạng, có người tính tình không tốt, thiếu kiên nhẫn, có người nói chuyện lớn tiếng, có người trình độ văn hóa thấp không hiểu được ý bạn, ngay cả giao tiếp cũng khó khăn, nhưng đối với những người muôn hình vạn trạng này, Giang Vãn Thu đều chỉ có một thái độ.

Đó chính là thái độ đối với bệnh nhân.

Chưa bao giờ tỏ ra không kiên nhẫn.

Nếu nói một lần không hiểu, cô ấy sẽ nói lần thứ hai.

Quý Hạ ngồi bên cạnh quan sát, chỉ cảm thấy không khí cả căn phòng dường như vì thái độ của đối phương mà trở nên dịu dàng hơn.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy, bác sĩ có lẽ chính là thiên thần thật sự trên thế giới này.

Mấy bệnh nhân còn lại gần như chính là mấy người vừa rồi xếp hàng cùng Quý Hạ bên ngoài phòng khám, mãi cho đến khi một ông chú khám bệnh xong, mới tò mò nhìn về phía Quý Hạ đang ngồi dựa vào tường: "Ủa, cô bé sao còn chưa đi thế?"

"Ồ, em ấy là em gái cháu, đợi cháu tan làm rồi cùng về." Giang Vãn Thu không nghĩ ông chú khám bệnh lại quen Quý Hạ, bèn giải thích giúp một chút.

"Ra là em gái à, thảo nào..."

Ông chú nói chưa hết lời, vẻ mặt "thì ra là vậy" đầy bí ẩn bước ra khỏi phòng khám.

Nghe xong Giang Vãn Thu thấy khó hiểu, nhưng Quý Hạ rõ ràng cũng không có ý định giải thích giúp.

Ông chú là số cuối cùng của buổi chiều hôm nay, sau đó không còn ai nữa, đợi đối phương ra ngoài, Giang Vãn Thu thu dọn phiếu ghi chép trên bàn, xếp chúng ngay ngắn lại với nhau rồi cầm trên tay chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Đi thôi." Cô ấy nhìn về phía cô gái vẫn còn ngơ ngác chuẩn bị ngồi tiếp, "Đưa em đi mua ít thuốc, rồi về nhà xem mèo."

Khi nói những lời này, đuôi mắt Giang Vãn Thu cũng hơi nhướng lên, rõ ràng là khá hài lòng và mong đợi với những hoạt động nối tiếp sau khi tan làm.

Tinh thần vốn hơi mệt mỏi của Quý Hạ lập tức biến mất.

Cô nghĩ, cuối cùng cũng có thể đi rồi.

Gần bệnh viện có rất nhiều tiệm thuốc, về cơ bản những loại thuốc cần thiết đều có thể tìm thấy ở đó, nhưng Giang Vãn Thu chọn lái xe về trước, sau đó vào một tiệm thuốc ở cổng khu dân cư.

"Không phải mua thuốc cảm sao?" Quý Hạ nhìn đối phương và dược sĩ trong tiệm thuốc nói chuyện qua lại, trong lời nói không chỉ đơn giản là một hai hộp thuốc cảm, có những tên thuốc thậm chí còn khó hiểu đến mức cô chưa từng nghe qua, vừa nghe đã biết không phải loại thường bán cho người dân trên thị trường.

"Em bây giờ cũng hết sốt rồi, thuốc hạ sốt gì đó chắc không cần dùng nữa đâu nhỉ?"

Cô ấy nhắc nhở đối phương một câu.

-- Quý Hạ từ nhỏ đến lớn đều không thích uống thuốc, càng không thích đến bệnh viện, từ khi quen biết Giang Vãn Thu xem như đã hoàn toàn phá vỡ thông lệ này.

"Trong tiệm chắc có tủ thuốc gia đình nhỉ, lấy giúp tôi một cái luôn." Giang Vãn Thu không để ý đến Quý Hạ, mà tiếp tục tự mình trao đổi với dược sĩ, tiện thể đưa cho đối phương một tờ giấy liệt kê sẵn, thuận tiện để người ta chuẩn bị thuốc.

Làm xong tất cả những việc này, cô ấy mới quay đầu lại giải thích hành động của mình cho Quý Hạ: "Đều là lấy cho em một ít thuốc thường ngày có thể dùng đến, viêm loét miệng, cảm cúm sốt, đau dạ dày, đau đầu, tiêu chảy vân vân những bệnh như vậy, em ở trường khi cần dùng có thể trực tiếp lấy từ tủ thuốc."

"Dù bản thân không dùng, bạn cùng phòng có thể sẽ có lúc cần dùng đến."

Bộ dáng Giang Vãn Thu không cho phép từ chối, khiến cô gái muốn nói rồi lại thôi.

Quý Hạ lặng lẽ nhăn mũi, vẫn cảm thấy không ổn, cô không thích để nhiều thuốc như vậy trong phòng ký túc xá của mình, bẩm sinh đã có cảm giác chống đối với những loại thuốc này, nếu không thì thuốc cảm cũng không cần Tống Na Na dỗ dành mới chịu uống.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hành động cố ý chuẩn bị thuốc men thường ngày cho mình của đối phương dường như cũng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.

Thế là những lời định nói lại nuốt vào bụng.

Dường như cũng không tệ.

Hai người loanh quanh trong tiệm thuốc một lúc, Giang Vãn Thu đã dẫn người nhận diện gần hết các loại thuốc trên kệ, đồng thời truyền thụ cho đối phương một chút mẹo mua thuốc -- ví dụ như những loại thuốc thường được đặt ở vị trí dễ thấy và tầng trên cùng trong tiệm thuốc, đều là những loại đã trả tiền quảng cáo cho tiệm, những loại thuốc thực sự hữu dụng thường được đặt ở tầng dưới hoặc góc phía sau, nhưng người không có kiến thức liên quan cũng không nhận ra được.

Những loại thuốc quảng cáo rầm rộ này không đến mức uống vào vô dụng, nhưng tác dụng tốt hay không chỉ có thể dựa vào may mắn, lại còn đắt.

Chủ đề dần dần chuyển sang hướng phổ cập kiến thức, lúc này, bên ngoài tiệm đột nhiên vang lên tiếng người cãi nhau, động tĩnh lớn đến mức truyền thẳng vào trong, họ gần như có thể nghe thấy rất rõ ràng.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Sự chú ý của Quý Hạ lập tức bị thu hút.

"Ồ, chắc là gia đình ông chủ siêu thị bên cạnh lại cãi nhau ấy mà." Dược sĩ lúc này đã sắp xếp xong tất cả những thứ Giang Vãn Thu liệt kê trong đơn, lần lượt bỏ vào chiếc hộp thuốc nhỏ mới tinh, nghe thấy câu hỏi của Quý Hạ, cô ấy thuận miệng đáp một câu, "Mấy tháng gần đây nhà họ cứ cách vài hôm lại cãi nhau, các hộ kinh doanh bênh cạnh đều quen rồi."

Bên cạnh tiệm thuốc là một siêu thị tiện lợi mở cửa 24 giờ, mặt tiền siêu thị được cải tạo từ một cửa hàng hai tầng, ông chủ cùng vợ con thường ngày ở trên tầng hai, kinh doanh ở tầng một, như vậy cũng tiện trông coi cửa hàng.

"Con gái ông chủ siêu thị bên cạnh vừa tốt nghiệp đại học đã dẫn bạn trai về nhà, làm ông bà chủ siêu thị tức đến nỗi ngày nào cũng cãi nhau ở nhà, nên con bé này dứt khoát cũng không muốn về nhà nữa, đây là... chắc là tình cờ về nhà lấy đồ lại gặp mặt nên lại cãi nhau rồi."

"Không có chuyện gì lớn, không đánh nhau đâu."

Dược sĩ có vẻ đã quá quen với chuyện này, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.

"Dẫn bạn trai về nhà không phải chuyện tốt sao? Là điều kiện của chàng trai không tốt, gia đình không hài lòng sao?" Thấy tốc độ sắp xếp hộp thuốc của dược sĩ có vẻ hơi chậm, Giang Vãn Thu cũng ngồi xuống giúp một tay.

Cô ấy nghĩ mau chóng làm xong có thể đi sớm một chút.

"Sao lại điều kiện không tốt, nhà trai có nhà có xe còn là dân kỹ thuật, nhưng vấn đề là ở chỗ... nhà trai này đã ba mươi tuổi rồi, đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao?" Lời nói của dược sĩ có chút khoa trương, nhưng cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi.

Cô ấy không chú ý thấy sau khi nghe những lời này, động tác tay của Giang Vãn Thu đột nhiên dừng lại, ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi.

Dược sĩ vẫn tiếp tục: "Một người đàn ông ba mươi tuổi đột nhiên nói muốn cưới đứa con gái mới ngoài hai mươi của chị, đổi lại là cô cô có đồng ý không?"

"Làm cha làm mẹ chắc chắn có nghi ngại chứ, đây có phải bán con gái đâu, có tiền là được."

Giang Vãn Thu không đáp lại lời cô ấy nữa, cũng không lên tiếng hỏi thêm về chuyện gia đình ông chủ siêu thị bên cạnh, chỉ có tiếng cãi vã vẫn không ngừng truyền vào từ bên ngoài.

Quý Hạ tính tò mò khá cao, nhân lúc Giang Vãn Thu không để ý đã đứng ở cửa tiệm thuốc ngẩng đầu nhìn lên tầng hai nhà bên cạnh, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người đứng bên cửa sổ đang tranh cãi, dưới lầu ngoài cô ra, còn có những người qua đường khác cũng tò mò giống vậy.

Tính hóng hớt của con người luôn vô tận, bạn không thích xem náo nhiệt, thì vẫn có người thích.

Cứ như vậy khoảng năm sáu phút, lòng hóng hớt của Quý Hạ đang lên cao, thì đột nhiên lòng bàn tay nóng lên, bị người ta từ phía sau trực tiếp nắm tay kéo đi về phía trước.

Cô gái cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía trước Giang Vãn Thu một tay xách hộp thuốc nhỏ, một tay nắm lấy lòng bàn tay cô, đang quay đầu lại thấp giọng thúc giục: "Đi thôi."

"Được." Ánh mắt Quý Hạ dừng lại trên bàn tay chị đang nắm lấy tay mình, trên mặt lập tức nở một nụ cười.

Tháng chín, đã đến mùa hoa quế thơm ngát mười dặm, những cây hoa quế trồng trong khu dân cư đã nở được một thời gian rồi, hai người đi vào khu dân cư chưa được bao lâu đã ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng bay tới.

Quý Hạ đặc biệt thích mùi hương thanh khiết của hoa quế, không quá nồng đậm, nhưng lại mang một cảm giác tươi mát, ngọt ngào.

Bên ngoài ký túc xá của họ cũng có một cây hoa quế như vậy, chỉ là một cây đơn độc chưa đạt đến mức "thơm mười dặm", vì vậy Quý Hạ bắt đầu nghĩ, Giang Vãn Thu sống trong một khu dân cư khắp nơi đều hương hoa quế như vậy, mỗi sáng ra khỏi nhà tâm trạng nhất định sẽ rất tốt.

Hai người dọc theo con đường đi vào tòa nhà đã định, cho đến khi bước vào thang máy nhìn con số tầng bắt đầu từ từ tăng lên, Giang Vãn Thu vô tình nhắc tới một câu: "Vừa rồi đứng ở cửa tiệm thuốc lâu như vậy em nghe được những gì?"

Cô gái trẻ ngoài hai mươi và người đàn ông trạc ba mươi, Giang Vãn Thu cũng không biết đây có phải là trùng hợp hay không.

"Không có, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, lại có thể vì lý do như vậy mà cãi nhau dữ dội đến thế, em chỉ cảm thấy ba mẹ cũng quá vô lý, bây giờ là thời đại nào rồi?"

"Mặc dù tuổi tác của nhà trai và nhà gái đúng là chênh lệch hơi lớn."

Quý Hạ hoàn toàn không ngờ Giang Vãn Thu lại nghĩ sâu xa như vậy, cô chỉ coi như đối phương thuận miệng hỏi, nên khi nói chuyện cũng không có gì đặc biệt phải kiêng dè.

Thang máy đến tầng, họ một trước một sau bước ra ngoài, rẽ một cái là đến cửa nhà.

"Em nói đúng, chênh lệch tuổi tác hơi nhiều." Động tác lấy chìa khóa của Giang Vãn Thu đột nhiên dừng lại, sau đó mới từ từ tiếp lời Quý Hạ.

Tiện thể cũng cắm chìa khóa vào ổ, 'cạch' một tiếng, cửa mở.

Từ khe cửa hé mở nhìn vào trong nhà, chỉ thấy con mèo nhỏ nghe thấy tiếng động đang vừa ngáp vừa đi ra phía cửa.

"Nhưng một cô gái ở độ tuổi này xinh đẹp trẻ trung, đơn thuần lại không trần tục, chị nghĩ chắc không ai không thích đâu nhỉ." Giang Vãn Thu cụp mắt xuống, không biết là đang giải thích cho "nhà trai" trong chuyện vừa rồi, hay là đang nói cho chính mình nghe.

Có lẽ là cả hai.

Cô ấy đang nói người khác, cũng đang nói cho chính mình, đặc biệt là sau khi chứng kiến mọi người bàn tán xôn xao, tâm trạng của cô ấy cũng theo đó mà nặng nề thêm một lần nữa.

Hai người bước vào nhà thay giày xong, Bố Bố đột nhiên quấn quanh Quý Hạ hai vòng rồi bắt đầu cọ vào chân cô, cảm giác mềm mại như lông tơ dường như đang truyền tải sự yêu thích của nó đối với con người này, cũng có thể là đang thắc mắc, tại sao người này lại lâu như vậy mới đến một lần.

Quý Hạ cúi người xuống bế con mèo lên ôm vào lòng.

"Em cũng giống vậy." Cô đột nhiên nói.

Giang Vãn Thu đi dép lê đặt hộp thuốc trong tay lên tủ ở huyền quan, lúc này nghe thấy Quý Hạ lên tiếng, cũng quay đầu lại, chỉ là trong mắt ẩn chứa chút nghi hoặc.

"Hửm?" Cô ấy khẽ hừ một tiếng từ trong mũi.

"Chị nói đó, con gái ở độ tuổi này trẻ trung xinh đẹp lại không trần tục, không ai không thích." Quý Hạ cười nhẹ nhắc lại một lần nữa lời Giang Vãn Thu vừa nói, "Em cũng là cô gái như vậy, vậy tại sao..."

"Vẫn chưa có ai thích em?"

Nụ cười của Quý Hạ mang theo vài phần tinh nghịch và thăm dò, tay cô vẫn không ngừng vuốt ve con mèo trong lòng, Bố Bố đã thoải mái đến mức nhắm mắt lại.

Nó không quan tâm giữa hai người này có sóng ngầm gì, nó chỉ là một con mèo công cụ mà thôi.

-- ai nói, chị rất thích.

Gần như ngay lập tức, Giang Vãn Thu đã trả lời câu nói đó ở trong lòng.

Nhưng cũng chỉ có thể là trong lòng mà thôi.

Cô âyd nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng bất ổn của mình một lúc rồi mới hỏi một câu khác: "Em rất muốn yêu đương sao?"

Giang Vãn Thu nhìn chằm chằm vào Quý Hạ, ánh mắt lấp lánh.

Cô ấy không hiểu rõ ý của câu "vẫn chưa có ai thích em" này của em rốt cuộc là gì, chẳng lẽ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi sao?

Chắc không phải đâu.

Từ khi bắt đầu phát hiện ra mình nảy sinh một tình cảm đặc biệt với cô gái trước mắt, Giang Vãn Thu thường không nhịn được mà suy nghĩ nhiều, thậm chí ngay cả một câu nói đơn giản, một tin nhắn bình thường của em gửi qua cũng phải suy nghĩ rất lâu.

Cô ấy sẽ bắt đầu đoán ý nghĩa đằng sau lời nói của đối phương, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.

Cô ấy chưa từng bỏ nhiều tâm tư như vậy cho bất kỳ người bạn trai nào, bởi vì cô ấy cảm thấy, tình cảm, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Sự xuất hiện của Quý Hạ đang dần dần phá vỡ những "thông lệ" trước đây của cô ấy, tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.

"Nếu là yêu đương với người mình thích, thì chắc là rất muốn." Quý Hạ cuối cùng cũng học được cách vận dụng thành thạo bốn chữ "nước đôi mập mờ", một câu trả lời như vậy trông có vẻ như đã trả lời, nhưng thực ra lại chẳng nói gì cả.

Giang Vãn Thu không truy hỏi thêm nữa, sự chú ý của Quý Hạ cũng bị con mèo trên người thu hút.

Ban đầu là lấy cớ "xem mèo" để đến, không ngờ cuối cùng lại thật sự trở thành người công cụ chơi với mèo, Bố Bố rất thích chơi cần câu mèo, nhưng Giang Vãn Thu ban ngày phải đi làm không có ở nhà, rất ít khi có cơ hội chơi đùa tử tế với nó.

Thừa dịp hôm nay Quý Hạ đến, nó dứt khoát quấn lấy Quý Hạ, người công cụ này, chơi với mình một trận thỏa thích.

Giang Vãn Thu ngồi trên sô pha nhìn một người một mèo chơi đùa, vẻ mặt đột nhiên trở nên dịu dàng, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy quyết định nuôi mèo của mình thật sự rất đúng đắn, bây giờ xem ra công dụng của con mèo này thực ra rất lớn.

Mà cô ấy không biết rằng, lúc này đây Quý Hạ đang chơi với mèo cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề.

—– may mà chị ấy nuôi mèo.

Tâm tư của hai người trùng hợp một cách kỳ lạ, nhưng lại cách một lớp bụng dạ mà không hề hay biết lẫn nhau.

Không bao lâu sau, tiếng chuông cửa giao đồ ăn vang lên, Quý Hạ bèn bỏ con mèo sang một bên ngồi vào bàn ăn cơm, mỗi một giây phút của buổi tối hôm nay trôi qua đặc biệt nhanh, cũng đặc biệt bình lặng, bất tri bất giác đã qua tám rưỡi tối.

Cô gái nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi đưa ra ý định "phải về trường".

Điều này khiến Giang Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy rất sợ Quý Hạ sẽ hỏi thêm một câu "Vậy ăn cơm xong thì sao, em có thể ngủ lại nhà chị một đêm được không?"

May mà, đối phương không hỏi.

Nếu không, có lẽ cô ấy sẽ không từ chối.

Chỉ là đến tối có mất ngủ hay không lại là một chuyện khác, Quý Hạ và cô ấy tạm thời không thích hợp ngủ chung một giường.

Giang Vãn Thu lái xe, lại đưa người về trường Đại học Ngoại ngữ, chỉ là lần này cô ấy không lái xe vào trong sân trường, mà dừng xe ở ven đường cách cổng trường không xa.

"Đi dạo chút đi, chị hơi no." Cô ấy vịn vào vô lăng quay đầu sang hỏi ý kiến cô gái, tuyệt nhiên không nhắc đến ý nghĩ muốn ở bên đối phương thêm một lúc của mình.

Quý Hạ đương nhiên sẽ không từ chối.

Trời lúc này đã hoàn toàn tối sầm lại, trên trời treo một vầng trăng tròn vành vạnh, ánh trăng trong veo mà sáng tỏ, chiếu lên người và vai giống như phủ một lớp sương mỏng.

Nhìn vầng trăng tròn như vậy Quý Hạ liền nhớ ra, hình như còn một tuần nữa là đến Trung thu.

Cô và Giang Vãn Thu sóng vai nhau đi trên con đường lớn của trường, nói chuyện phiếm những chủ đề thoải mái, Quý Hạ cố ý đi chậm lại, biến khoảng cách một bước chân thành hai bước, thời gian lúc này dường như lại trôi chậm hơn một chút.

Khuôn viên trường đại học buổi tối đâu đâu cũng toát lên vẻ ấm áp yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể thấy những cặp đôi tình tứ đi ngang qua, Quý Hạ sẽ nhìn thêm vài cái.

Giống như lời Giang Vãn Thu hỏi tối nay, cô đúng là muốn yêu đương rồi.

Nhưng không phải tùy tiện là ai đều được, cô chỉ muốn yêu đương với Giang Vãn Thu mà thôi.

Sự ấm áp này không kéo dài được bao lâu thì bị một cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang, Quý Hạ nhìn tên người gọi đến trên màn hình rồi nhanh chóng bắt máy, là Tống Na Na gọi.

Cô gái ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, ước chừng còn khoảng năm mươi mét nữa là đến dưới lầu ký túc xá.

Dưới lầu ký túc xá nữ dường như khá náo nhiệt, từ xa nhìn lại chỉ thấy người người chen chúc.

"Quý Hạ, cậu đến đâu rồi?" Bên kia điện thoại, giọng Tống Na Na nghe có vẻ hơi gấp gáp, "Hay là cậu ở ngoài chơi một lúc đi, lát nữa hãy về!"

Cô tưởng người ở đầu dây bên kia đói bụng muốn mình mang chút gì về ăn, nhưng không ngờ không phải.

Nửa tiếng trước Quý Hạ gửi tin nhắn cho Tống Na Na, nói mình chắc còn một lúc nữa là về, không biết tại sao đối phương lại chọn lúc này gọi điện thoại đến.

"Tại sao?" Quý Hạ nhíu mày.

Tống Na Na: "... Có người đang rình cậu ở dưới lầu ký túc xá."

Lời nói của Tống Na Na mập mờ, Quý Hạ nghe mà nhíu mày.

Cô đang định mở miệng hỏi cho rõ, thì nghe thấy giọng nói của Giang Vãn Thu bên cạnh mang theo chút kinh ngạc: "Hình như có người đang tỏ tình ở dưới lầu ký túc xá của các em."

Lúc này họ đã đến ngày càng gần đám đông náo nhiệt phía trước, cô gái nghe Giang Vãn Thu nói, cũng nhướng mày nhìn về phía trước, trong lòng thầm nghĩ chưa từng thấy màn tỏ tình hoành tráng như vậy ngoài đời thực, nói không chừng có thể xem được náo nhiệt nóng hổi.

Mà lúc này, giọng nói của Tống Na Na lại một lần nữa truyền đến từ đầu dây bên kia: "Quý Hạ, Chu Chí Văn đang rình cậu ở dưới lầu ký túc xá của chúng ta, hay là tối nay cậu đừng về nữa nhé?"

"Thằng ngu này định đặt cậu lên giàn lửa nướng đấy."

"???" Bước chân của Quý Hạ đột nhiên dừng lại, đôi lông mày xinh đẹp của cô đã nhíu chặt lại, thể hiện sự nghi hoặc trong lòng.

Chỉ là lúc này dừng lại dường như đã không kịp nữa rồi.

Trong đám đông phía trước rất nhanh có người quay đầu lại phát hiện Quý Hạ đang đứng ở đây, thế là tiêu điểm chú ý của đám đông nhanh chóng chuyển sang người cô gái, Quý Hạ nhìn thấy một chàng trai ăn mặc gọn gàng từ giữa đám đông đi ra, đang đi về phía mình.
Người này cô cũng vừa hay quen biết.

"..." Cô bất giác lùi lại một bước.

"Quý Hạ!" Chu Chí Văn chạy về phía này.

Chu Chí Văn chạy tới, đám bạn đi cùng cậu ta cũng theo đó mà kéo đến.

Quý Hạ bất giác trở thành người bị vây quanh giữa đám đông.

Giang Vãn Thu đứng trong đám đông nhìn khoảng trống ở giữa, nhìn Quý Hạ đang bị một chàng trai tỏ tình, tuy biết đối phương sẽ không chấp nhận, nhưng trái tim cô ấy vẫn chùng xuống.

Đôi tay buông thõng bên người bất giác nắm chặt lại, khớp xương cũng bắt đầu trắng bệch.

Đầu óc cô ấy rối bời.

Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó cô gái sẽ chấp nhận tình cảm của người khác, sự ghen tuông ẩn sâu trong lòng Giang Vãn Thu bắt đầu điên cuồng lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể, nuốt chửng lý trí, một sự phỏng đoán và tưởng tượng như vậy là điều cô ấy không thể chấp nhận.

Cũng chính lúc này cô ấy mới phát hiện ra, những "khuôn khổ trần tục" mà trước đây cô ấy để tâm và lo ngại, dưới sự áp chế tuyệt đối của tình cảm, cũng trở nên không còn quan trọng nữa.

Chỉ là cô ấy không biết, ẩn mình trong đám đông cũng có một người khác có cùng cảm giác với cô áy.

—– ngay hướng chéo đối diện với cô ấy, Dư Trác cũng chen chúc trong đám đông chứng kiến cảnh tượng này.

"Tôi có người mình thích rồi, xin lỗi." Giữa đám đông, Quý Hạ lịch sự từ chối lời tỏ tình của chàng trai, đàng hoàng chừng mực, khiến người ta không thể bắt bẻ được chút nào.

Không ai để ý thấy khi nói những lời này, cô đã lặng lẽ nhìn về phía Giang Vãn Thu một cái, ngoại trừ Dư Trác.

Người thích...

Góc nhìn của Dư Trác vừa hay nhìn thấy rõ ràng hành động nhỏ của Quý Hạ, cô ất nhìn theo ánh mắt của đối phương, lập tức nhìn thấy Giang Vãn Thu cũng nổi bật không kém trong đám đông, giác quan thứ sáu bí ẩn của con gái bắt đầu phát huy tác dụng vào lúc này.

Chàng trai tỏ tình thất bại, đám đông cũng xì xào rồi bắt đầu giải tán.

Quý Hạ cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, cô nhích bước chân đi về phía Giang Vãn Thu.

"Quý Hạ!" Lúc này, phía sau đột nhiên có người gọi tên cô.

Vì thế bước chân của Quý Hạ đi về phía Giang Vãn Thu đột nhiên dừng lại, cô quay người lại, lập tức nhìn thấy Dư Trác đang đứng trên khoảng đất trống.

"Dư Trác?" Quý Hạ có chút kinh ngạc, cô hỏi, "Sao cậu cũng ở đây."

Vừa nhìn thấy Dư Trác, cô liền nhớ đến chuyện hai ngày trước ở nhà ăn, đối phương đi vội vàng đến nỗi chưa kịp kết bạn với mình.

"Tôi nghe bạn cùng phòng nói có người tỏ tình ở đây, nên qua xem thử." Dư Trác mím môi, trông có vẻ tâm trạng không được vui vẻ cho lắm, "Không ngờ đối tượng tỏ tình lại là cậu, thật là trùng hợp."

Trong giọng nói của Dư Trác ẩn chứa một tình cảm khó nắm bắt.

Cô ấy bắt đầu tiến về phía trước, đi về phía Quý Hạ.

Vừa rồi đứng trong đám đông cô ấy đã nghĩ, có lẽ nên nói chuyện thẳng thắn với Quý Hạ về chuyện "thân phận bạn qua mạng", nếu không, có lẽ cô ấy sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

Chỉ là không ngờ Giang Vãn Thu cũng vào lúc này đi đến bên cạnh Quý Hạ.

"Quý Hạ." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người phụ nữ theo gió chiều thổi vào tai Quý Hạ, Giang Vãn Thu khẽ gọi tên cô.

Cô ấy vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô gái, khiến vẻ mặt của người đang đi tới phía trước cũng theo đó mà cứng lại.

Nhưng Quý Hạ không hề hay biết, ngược lại còn có chút vui mừng vì hành động nhỏ này của Giang Vãn Thu, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Chị ơi, để em giới thiệu với chị, đây là bạn mới quen của em lúc đón tân sinh viên hai ngày trước, cùng khóa với em."

"Bạn mới sao?" Giang Vãn Thu nghiền ngẫm từ này, nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Em gái nhỏ rất đáng yêu."

=================

Tác giả có lời muốn nói:

Một câu hỏi, có ai hiểu được cảm giác vừa buồn bã vừa vui mừng một cách khó hiểu vì một hành động và một câu nói nào đó của đối phương trong quá trình yêu thầm không, một quá trình như vậy chính là sự thăm dò cẩn thận lặp đi lặp lại rồi vui vẻ trong đó, chẳng lẽ các bạn đều đánh thẳng sao??

Yêu thầm hai chiều sau khi hé lộ rồi quay đầu lại cảm nhận sự cẩn thận như vậy, ngược lại còn đáng để suy ngẫm hơn sau khi đã rõ ràng.

Đương nhiên, không phải mối tình thầm nào cũng có kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro