Chương 50: Không cần đâu, em ấy ngủ ở nhà tôi

Giọng nói của Giang Vãn Thu nhanh chóng bị át đi bởi tiếng nhạc rock inh ỏi, có một khoảnh khắc, Quý Hạ gần như tưởng mình nghe nhầm, nhưng khuôn mặt hơi nghiêng của đối phương đang ở ngay trước mắt.

Bây giờ, chỉ cần cô hơi tiến về phía trước một chút là có thể hôn lên má Giang Vãn Thu.

Quý Hạ nuốt khan, ngay cả bàn tay buông thõng bên người cũng không kìm được mà lặng lẽ siết lại.

Sự cám dỗ này đối với cô thực sự quá lớn, ai lại có thể chống cự được lời mời như vậy từ người mình thích chứ?

Trong lòng cô gái nhanh chóng có được đáp án chính xác.

Trước mắt Quý Hạ, khóe môi Giang Vãn Thu vẫn còn vương một nụ cười, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng mặt như vậy, nhìn từ góc độ này, hàng mi dài của cô ấy vẫn khẽ rung theo nhịp thở, còn ánh đèn từ trên cao chiếu xuống giống như rải lên đó một lớp bột vàng óng.

Giang Vãn Thu dường như không hề lo lắng Quý Hạ sẽ từ chối lời mời này.

Điều cô ấy thể hiện ra chính là sự tự tin tuyệt đối, cũng chắc chắn rằng Quý Hạ sẽ mắc câu.

Và sự thật đúng như cô ấy dự đoán, đối phương rất nhanh đã có hành động, hơn nữa còn tiến lại gần phía mình, sự việc phát triển đến đây, độ cong trên khóe môi cô ấy càng sâu hơn.

Chỉ thấy cô gái đột nhiên vươn hai tay vòng qua cổ Giang Vãn Thu, sau đó nghiêng người tới gần -- đây rõ ràng là một tư thế muốn hôn, ít nhất, Giang Vãn Thu nghĩ như vậy.

Bước tiếp theo, chắc là sẽ hôn lên rồi nhỉ.

Cô ấy đang đoán, cũng đang mong chờ.

Nhưng một giây, hai giây, Giang Vãn Thu không đợi được cánh môi của Quý Hạ chạm vào má mình, ngược lại, chỉ nghe thấy một tiếng "chụt" giòn tan vang lên bên tai, sau đó lại bị tiếng nhạc ồn ào át đi.

Quay đầu lại, đập vào mắt là nụ cười tinh nghịch thoáng qua trên mặt Quý Hạ.

Giang Vãn Thu rất nhanh đã hiểu ra, cái gọi là "mắc câu" mà cô ấy nghĩ, thực ra không phải vậy.

Con cá dưới nước thực ra sớm đã nhận ra đây là mồi, cá không cắn câu, nó chỉ lượn một vòng quanh miếng mồi hấp dẫn dưới đáy nước, sau đó khẽ đập vào miếng mồi, khiến người câu cá tưởng rằng mình đã cắn câu, để cho người ta mừng hụt một phen.

Không thể nói là không xấu tính.

Quý Hạ cố ý làm ra vẻ muốn "hôn cô ấy", nhưng thực ra chỉ là một cú lừa, khi sắp hôn đến nơi thì dừng lại, chỉ dùng môi trên và môi dưới mím vào nhau tạo ra một âm thanh tượng thanh để trêu chọc mình.

Nhưng sau khi Giang Vãn Thu nhìn thấu được suy nghĩ này của em cũng không có ý định tức giận, chỉ cảm thấy, hình như mình đã quá tự tin, nghĩ Quý Hạ quá đơn giản, cũng quá ngây thơ.

Cô gái hơi hất cằm, cười với người trước mặt một cái, sau đó buông hai tay đang đan vào nhau ra, dùng lòng bàn tay chống nhẹ lên vai Giang Vãn Thu, nhanh chóng lùi về sau hai bước, vừa vặn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Đôi tay buông thõng bên người của cô cũng một lần nữa giơ cao lên cùng với đám đông đang nhảy múa, khẽ lắc lư trong không trung.

Quý Hạ hòa theo từng nhịp điệu trong tiếng nhạc, nhún nhảy trên sân khấu, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo Giang Vãn Thu, chưa từng rời đi.

Bản thân điều này đã là một sự trêu chọc, đôi khi một ánh mắt đủ để thay thế rất nhiều lời nói.

Không phải không hôn, mà là không thể hôn theo cách này.

Quý Hạ không cho phép mình cả đêm đều ở trong tình trạng yếu thế như vậy, bị Giang Vãn Thu dắt mũi, tùy ý kiểm soát, cảm giác này cô rất không thích, cô muốn làm người kiểm soát chính mình.

Huống hồ, ai biết đây có phải lại là một trò đùa của gái thẳng nữa không?

Hôn má thôi mà, cô cũng không đến mức không kìm chế được như vậy.

Nhảy nhót trên sân khấu một lúc như vậy, đợi đến khi cả hai người đều cảm thấy thể lực có chút kiệt quệ, họ mới nhảy xuống, nhường sân khấu lại cho những người khác.

Lúc quay về, trong khu ghế lô đang rất náo nhiệt, Tống Vân kéo Chu Chu và những người khác bắt đầu chơi trò xé giấy chuyền -- mọi người vốn dĩ đều đã uống chút rượu, nên khi chơi trò này cũng ít khi né tránh.

Quý Hạ từ bên ngoài trở về một lúc đã thấy mấy người vì muốn chuyền giấy đi tiếp mà hôn phải miệng người chuyền trước, nhưng họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

"Giang Vãn Thu, hai người có chơi không?' Không lâu sau, Tống Vân nhìn về phía hai người, "Hai người ngồi ngây ra đó chán chết, lại đây chơi cùng đi!"

Nói rồi, cô ấy còn ngậm dải giấy dài trong miệng lắc lư sang trái sang phải, làm mặt quỷ với hai người, trông như đang đóng vai quái vật lưỡi dài.

Giang Vãn Thu không trả lời, cô ấy chỉ yên lặng nghiêng đầu nhìn Quý Hạ.

"Được." Quý Hạ mấp máy môi, thay cô ấy trả lời câu hỏi này.

Bởi vì cô nhớ ra lúc nãy nhảy nhót trên sân khấu Giang Vãn Thu còn nợ mình một cái hôn, bây giờ trò chơi này vừa hay có thể bù lại, không hay không biết, danh chính ngôn thuận.

Hai người đứng dậy, chen vào tìm một vị trí cạnh bàn ngồi xuống, cũng không biết là vô tình hay cố ý, cả trò chơi đều diễn ra theo chiều kim đồng hồ, Quý Hạ và Giang Vãn Thu cùng ngồi xuống vừa vặn ở vị trí người kế tiếp của đối phương, nắm chắc quyền chủ động của cả trò chơi trong tay.

Chỉ là cô đã bỏ qua một điểm, người chuyền trước của Giang Vãn Thu là Tống Vân.

Tống Vân sau khi uống rượu đã bớt đi một chút ý nghĩ muốn làm bà mai, mà thêm vài phần ý muốn trêu đùa, đến nỗi mấy vòng đầu, mỗi khi một dải giấy dài đến chỗ cô ấy đều bị xé đến chỉ còn một đoạn ngắn, vừa vặn chỉ lộ ra một chút ở môi, muốn nhận lấy thì không thể tránh khỏi tiếp xúc thân mật.

"Hay là cậu uống rượu luôn đi," Tống Vân cười xấu xa nhướng mày với Giang Vãn Thu, vẻ mặt rõ ràng là cố ý, "Trừ khi cậu muốn hôn tôi, cũng được thôi."

Mục đích của cô ấy rất rõ ràng, chính là muốn trêu chọc Giang Vãn Thu một chút.

Giữa hôn cô ấy và uống rượu, Giang Vãn Thu đương nhiên không chút do dự chọn uống rượu.

Có một Tống Vân như vậy chắn ngang làm cản trở, không chỉ Giang Vãn Thu lát sau lại uống thêm không ít rượu, ngay cả kế hoạch của chính Quý Hạ cũng không thể thuận lợi tiến triển, cô không khỏi cảm thấy buồn bực.

Nhưng may mà Tống Vân cũng không phải người không biết điểm dừng, cô ấy dù sao vẫn nhớ Quý Hạ là em gái mà mình "đơn phương" nhận, sau khi trêu chọc mấy lần như vậy rất nhanh đã ngoan ngoãn lại không còn phá đám nữa, nhường cơ hội lại cho Quý Hạ.

Chỉ khổ sở cho Giang Vãn Thu chút hơi men vừa mới tan đi chưa được bao lâu, sau mấy ly này lại quay trở lại một chút.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người phụ nữ càng thêm mơ màng, theo thời gian trôi qua, ngay cả động tác chớp mắt thỉnh thoảng cũng trông có chút lơ đãng.

Cuối cùng, cũng đến lượt cô ấy nhận một dải giấy trông có vẻ vẫn còn độ dài bình thường từ miệng Tống Vân, sau đó quay đầu lại nhìn về phía người kế tiếp là Quý Hạ -- dải giấy từ miệng rủ xuống, độ dài khoảng chừng một ngón tay, theo lý mà nói thì hoàn toàn có thể tránh tiếp xúc mà trực tiếp xé qua.

Nhưng Quý Hạ lại không làm vậy.

Trước mặt tất cả mọi người, Quý Hạ trực tiếp nghiêng đầu đón lấy, cắn vào phần gốc của dải giấy.

Khoảng cách gần như vậy vừa vặn chạm vào môi Giang Vãn Thu, còn dừng lại trong giây lát -- cô cảm nhận được môi Giang Vãn Thu ẩm ướt, còn mang theo một chút hương rượu còn sót lại, khiến người ta rất muốn vươn lưỡi ra khẽ liếm một cái, nếm thử xem vị rượu còn lại đó rốt cuộc là vị gì.

"Hôn chị rồi nhé." Lúc ngậm lấy dải giấy, Quý Hạ mấp máy môi, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy khẽ nói một câu.

-- "Quý Hạ, em có muốn hôn chị một cái không?"

Bây giờ đã hôn rồi.

Cô đang trả lời câu nói chưa được đáp lại trên sân khấu lúc trước, chỉ là muộn hơn một chút, và còn hơi khác một chút.

Giang Vãn Thu bảo cô hôn má, còn cô bây giờ lại hôn môi.

Thì sao chứ?

Giang Vãn Thu có thể hiểu Quý Hạ đang nói gì, tim cô ấy cũng vì vài lời nói của đối phương mà lỡ một nhịp.

Mặc dù không biết hành động này của em rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất Giang Vãn Thu biết được một điều -- hóa ra chủ động trêu chọc và bị động bị trêu chọc có sự khác biệt một trời một vực, dường như, làm người bị trêu chọc cũng rất tuyệt.

Cô ấy bắt đầu thích cảm giác này, bắt đầu từ tối hôm nay.

Trong lúc Giang Vãn Thu đang thất thần như vậy, cô gái đã nhận lấy dải giấy, một dải giấy dài như vậy Quý Hạ đã nhận nguyên vẹn từ miệng đối phương, sau đó chuyền cho người tiếp theo.

Không khí trên bàn có chút kỳ lạ, ánh mắt của mọi người đều bắt đầu trở nên mờ ám, chỉ có bản thân Quý Hạ không cảm thấy có vấn đề gì.

Cô cảm thấy, có gì đâu chứ.

Dù sao thì Giang Vãn Thu cũng vẫn chỉ là một cô gái thẳng thích đàn ông mà thôi.

Nhưng nhất định sẽ có một ngày, cô sẽ khiến đối phương cũng nảy sinh tình cảm với mình.

Quý Hạ cảm thấy, điều này không phải là không thể.

Lúc tiệc tàn hẳn vào nửa đêm đã là hai giờ sáng, Tống Vân vẫn chưa muốn về, nhưng theo quy tắc thiểu số phục tùng đa số, tiếng nói của một mình cô ấy có vẻ không còn quan trọng nữa.

Muộn như vậy Quý Hạ chắc chắn sẽ không về trường, cửa ký túc xá sớm đã đóng rồi, giờ này về còn làm phiền người khác, càng không thể về nhà.

Cho nên nơi duy nhất cô có thể đến gần như ngay lập tức đã rõ ràng.

"Quý Hạ, hay là tối nay đến nhà chị ngủ đi, phòng em tùy ý chọn, một mình ngủ giường lớn!" Giọng Tống Vân đột nhiên vang lên trên con đường vắng vẻ, làm cả nhóm người giật mình.

Quý Hạ bị gọi tên một cách khó hiểu nghe thấy vậy càng tỉnh rượu thêm vài phần.

May mà nửa đêm canh ba trên đường cũng không có ai, đây cũng không phải khu dân cư, không nói đến chuyện làm phiền người khác.

"..." Quý Hạ liếc nhìn Giang Vãn Thu đang đi trước mình không xa hai bước, trong lòng đột nhiên thắt lại.

Đây không phải là nơi cô muốn đến.

Chỉ là không đợi cô mở miệng từ chối "ý tốt" của Tống Vân, giọng của Giang Vãn Thu đã theo cơn gió đêm thổi ngược về phía tai mọi người: "Không cần đâu, em ấy ngủ ở nhà tôi."

================

Tác giả có lời muốn nói:

Còn chương hai nữa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro