Chương 75: Vậy thì em nói với anh ấy giúp chị là không được
Lễ Giáng sinh hàng năm lặng lẽ ghé đến, khoa đặc biệt coi trọng hoạt động tình nguyện lần này, xét cho cùng thì sinh viên cũng là bộ mặt và thương hiệu của trường.
Vài ngày trước, họ đã tập hợp tất cả các sinh viên tham gia hoạt động phiên dịch tình nguyện lại để phổ biến những điều cần lưu ý. Tất cả sinh viên tham gia hoạt động lần này đều sẽ tập trung lên xe của doanh nghiệp đưa đón lúc ba giờ chiều hôm Giáng sinh để đến địa điểm tổ chức tiệc tối.
Nếu ai đó có tiết vào buổi chiều, như trường hợp của Quý Hạ, khoa cũng đã thống nhất phê duyệt đơn xin nghỉ phép.
Hơn mười người thuộc khoa tiếng Ý được đưa đến một khách sạn cao cấp nổi tiếng trong thành phố, tất cả đều là sinh viên năm hai. Trong số đó, có không ít người Quý Hạ quen biết, hơn nữa thật trùng hợp, có cả một cô bạn cùng lớp với cô, tên là Từ Tiệp.
Lúc nhìn thấy tên đối phương trong danh sách, Tống Na Na đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Từ Tiệp chính là kẻ giở trò sau lưng, vì muốn hạ bệ Quý Hạ để giành lấy suất này mà không từ thủ đoạn –— bởi vì bài thi của hai người họ, ngoài bạn bè trong lớp ra thì người ngoài không thể nào có được.
Quý Hạ bán tín bán nghi, không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong hoạt động lần này, cô vẫn để ý đến người này nhiều hơn một chút.
Cô nghĩ, chuyện bị người khác hãm hại như vậy, trải qua một lần trong đời là quá đủ rồi.
Việc đến địa điểm tổ chức tiệc sớm hơn không chỉ để làm quen với cơ sở vật chất và lối đi lại ở đây, mà chủ yếu là để các sinh viên học hỏi kinh nghiệm từ nhân viên phục vụ của khách sạn. Rốt cuộc, họ mới là những người thường xuyên tiếp xúc với khách nước ngoài nhất, cũng sẽ biết những vị khách này thường sẽ có những yêu cầu kỳ lạ nào, và khó khăn ở đâu.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cả thành phố chìm trong bóng tối, vài chiếc xe sang trọng bóng loáng dừng trước cửa khách sạn. Từng người ngoại quốc bước xuống, họ mặc những bộ trang phục trang trọng và lộng lẫy, vô cùng tinh tế, lần lượt bước vào khách sạn.
Đây là một nhóm bạn quốc tế đến từ Châu Âu xa xôi, đối tác giao dịch chính của họ là một doanh nghiệp có trụ sở nằm ở Rome, Ý, vì vậy những người đến lần này đa phần là nhân viên bản xứ.
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Quý Hạ và các bạn học của mình tản ra khắp các góc của sảnh tiệc, tự do hoạt động. Dù chỉ là tình nguyện viên, nhưng không một ai ngoại lệ, tất cả đều mặc trang phục trang trọng, thể hiện thần thái tốt nhất của mình trước mọi người.
Họ mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, nếu thấy có người nước ngoài cần giúp đỡ nhưng gặp khó khăn khi giao tiếp với nhân viên phục vụ, họ sẽ thử tiến lên hỗ trợ về mặt ngôn ngữ.
Tuy nhiên, những cuộc trao đổi thương mại chính thì không liên quan gì đến họ.
Doanh nghiệp tổ chức đã có phiên dịch viên chuyên nghiệp riêng, nhưng số lượng không nhiều, nên mới cần một nhóm tình nguyện viên phiên dịch để giải quyết những vấn đề giao tiếp đơn giản nhất.
Bữa tiệc nhanh chóng nóng lên, mọi người đều nhập vai vào nhân vật của mình tối nay.
Quý Hạ cũng không ngoại lệ, chỉ là cô không biết, ngay lúc này dưới lầu khách sạn, một chiếc xe quen thuộc đã dừng lại trước cửa.
Xe dừng chưa được bao lâu, một người phụ nữ khoác áo phao bên ngoài, bên trong mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, đi giày cao gót bước xuống xe. Mái tóc màu nâu đỏ được thả tùy ý ra sau vai. Giang Vãn Thu vừa xuống xe đã đi dọc theo thảm đỏ trải dài đến cổng khách sạn, cô ấy thuận tay đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ tiến đến chào đón, còn mình thì lấy chiếc điện thoại đang reo ra nghe.
"Sao rồi, đến chưa?" Trong điện thoại, giọng của Tống Vân truyền đến rõ ràng.
"Đến rồi," Cô ấy đáp.
Thời tiết hơi lạnh, dù đã khoác một chiếc áo phao dày cũng không thể tránh được cái lạnh cắt da cắt thịt, nên khi nói chuyện, Giang Vãn Thu cũng rất kiệm lời.
Đúng như lời Chu Chu nói, khách sạn này là do nhà Tống Vân mở, nên Giang Vãn Thu đã nhờ Tống Vân giúp mình có được một suất tham dự tiệc tối thương mại này.
Cô ấy đến đây không phải để làm gì, chỉ là nghĩ đến hôm nay là Giáng sinh. Một ngày lễ như vậy không biết đã du nhập từ khi nào, mà giới trẻ bất giác đã bắt đầu có trào lưu đón Giáng sinh.
Lễ Giáng sinh, người khác đều hẹn hò với người mình thích, còn người cô ấy thích lại chạy đến đây làm tình nguyện viên cho một bữa tiệc tối.
Chính vì lý do này, Giang Vãn Thu đành phải lặng lẽ đi theo.
Ở đầu dây bên kia, Tống Vân vẫn tiếp tục nói những lời còn dang dở: "Cậu cứ vào thẳng đi, tôi đã bảo quản lý ra cửa đón cậu rồi. Tôi không đến đâu, hôm nay Giáng sinh tôi có hẹn rồi... Cậu cứ chơi vui vẻ với em gái nhỏ của cậu đi nhé."
Cuộc gọi hôm nay, điều bất ngờ là Tống Vân không đi trêu chọc Giang Vãn Thu quá nhiều, nói xong những gì cần nói rồi nhanh chóng cúp máy.
Cái dáng vẻ đó, như thể không muốn trì hoãn thêm một khắc nào, không biết là có cuộc hẹn quan trọng gì mà vội vàng đến vậy.
Cùng lúc điện thoại ngắt, Giang Vãn Thu cũng bước lên bậc thềm đi vào sảnh khách sạn. Cô ấy ngước mắt lên, quả nhiên thấy một người đàn ông đeo bảng tên "quản lý" đang đứng ở quầy lễ tân chờ mình, liền bước về phía đó.
...
Còn bữa tiệc, vẫn diễn ra như thường lệ.
Quý Hạ len lỏi giữa đám đông để giải quyết những vấn đề đơn giản cho khách, các bạn học cùng khóa của cô cũng đang làm những việc tương tự. Ai nấy đều phảng phất hình bóng của một phiên dịch viên thực thụ.
Phải công nhận rằng lứa sinh viên năm hai của khoa tiếng Ý này có tố chất rất tốt, những cuộc giao tiếp hàng ngày đơn giản đều không thành vấn đề, điều này khiến giáo viên dẫn đội đi cùng cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, cũng có lúc xảy ra sự cố.
Ví dụ như...
"Từ Tiệp, sao vậy?" Quý Hạ đứng gần nên nhanh chóng nhận ra tình hình bất thường ở phía bên kia và bắt đầu tiến lại gần.
Chỉ thấy cô gái mặt đỏ bừng, không nói nổi một từ nào, trán đổ mồ hôi vì lo lắng, không khó để nhận ra dáng vẻ căng thẳng của cô ấy.
Quý Hạ thấy trước mặt cô ấy là một quý bà người nước ngoài đang vừa nói vừa ra hiệu bằng tay. Cô nghe hiểu được một chút, đại khái là bà ấy muốn hỏi liệu họ có thể lấy giúp hai cái ly sạch mới không, vì cái ly cũ hơi bẩn.
Việc phiên dịch này thực ra không khó. Có lẽ Từ Tiệp vì đột nhiên không phản ứng kịp, cộng thêm sự thúc giục liên tục của quý bà trước mặt nên não tạm thời bị treo. Càng lo lắng, cô ấy càng không thể nhớ ra phải dịch ý tiếng Trung sang tiếng Ý như thế nào để nói cho bà ấy nghe.
May mà Quý Hạ đã thấy.
Cô liền vẫy một nhân viên phục vụ gần đó và nói với anh ta yêu cầu của vị khách, sau đó lại dùng tiếng Ý giải thích lại một lần nữa cho quý bà. Mọi chuyện lúc này mới được giải quyết ổn thỏa.
Chỉ đến khi quý bà nhận được ly sạch mới và rời đi, Từ Tiệp vẫn chưa thoát ra khỏi tình trạng xấu hổ và căng thẳng. Thấy cô ấy như vậy, Quý Hạ không khỏi quan tâm hỏi han: "Cậu căng thẳng quá, có muốn uống chút nước cho đỡ không?"
Vốn chỉ là một lời quan tâm đơn giản, nhưng lại nhận được một câu trả lời chẳng mấy thiện cảm.
Giọng điệu của Từ Tiệp không tốt chút nào, cô ấy nhìn về phía Quý Hạ: "Không cần cậu quản."
"Vừa rồi cậu xía vào chuyện của người khác làm gì?"
"Chỉ có cậu là giỏi, chỉ có cậu phiên dịch hay, chỉ có cậu thích thể hiện thôi."
Nói xong, cô ấy tức giận quay người bỏ đi về hướng khác.
Chỉ là một sự cố nhỏ, động tĩnh không lớn, cũng không có ai chú ý, nhưng Quý Hạ lại cảm thấy thật khó hiểu.
Cô tốt bụng giúp người ta mà lại thành ra muốn thể hiện sao?
Lời phỏng đoán của Tống Na Na trước khi đi vẫn còn văng vẳng bên tai. Sau chuyện này, Quý Hạ càng cảm thấy Từ Tiệp này rất có thể chính là người đã viết thư tố cáo.
Nếu không thì đều là bạn cùng lớp, có cần phải ghét cô đến thế không?
Cô mím môi, dứt khoát quay người đi về phía bên kia.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, giữa chừng lại có thêm một vài người mới vào.
Quý Hạ không để ý đến những điều này, cô chỉ tập trung vào công việc tình nguyện của mình. Nhưng không ngờ, một quý ông mà cô từng giúp đỡ trước đó lại tìm đến cô một lần nữa, nhờ cô qua giúp phiên dịch một vài câu đơn giản.
—– Hóa ra vị quý ông này đã gặp được một quý cô người Trung rất xinh đẹp trong bữa tiệc, muốn làm quen, nhưng khổ nỗi lại bất đồng ngôn ngữ nên mới tìm đến Quý Hạ.
Nghe xong, Quý Hạ chỉ thấy chuyện này rất thú vị, liền vui vẻ nhận lời và đi theo. Nào ngờ, "quý cô" trong lời của vị khách ngoại quốc lại là một người mà cô quá đỗi quen thuộc.
"Chị..." Nhìn thấy Giang Vãn Thu đột nhiên xuất hiện ở đây, đồng tử của Quý Hạ hơi co lại, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
Bữa tiệc náo nhiệt đâu đâu cũng là trai xinh gái đẹp, mỗi người đều có phong cách riêng của mình. Vẻ đẹp đậm chất phương Tây, tinh tế vô song trong mắt Quý Hạ có lẽ cũng không thể nào sánh bằng đóa hồng đỏ đang nở rộ trước mặt.
"Chị làm sao?" Giang Vãn Thu nhếch môi, giả vờ ngơ ngác, vẻ mặt mang theo vài phần lười biếng.
Chiếc váy dạ hội màu đỏ rực rỡ ôm trọn lấy thân hình người phụ nữ, nhưng không hề tầm thường, khí chất của cô ấy đã tôn lên bộ trang phục một cách hoàn hảo, tỷ lệ cơ thể uyển chuyển hiện ra trước mắt –— so với màu "trắng" mà Giang Vãn Thu thường mặc, màu đỏ này càng yêu kiều, càng kén người mặc hơn.
Hai màu trắng và đỏ không ngừng đan xen trong đầu Quý Hạ, cô nhất thời không biết người trước mặt rốt cuộc là thiên thần áo trắng thánh thiện, hay là yêu tinh quyến rũ người đời bước ra từ trong sương mù.
Có lẽ vì quá kinh ngạc, Quý Hạ ngẩn người một lúc lâu.
Mãi cho đến khi vị khách ngoại quốc trước mặt gọi cô thêm vài tiếng, cô mới hoàn hồn.
"Cô ơi, cô có thể giúp tôi phiên dịch được không?" Vị khách ngoại quốc hỏi lại một lần nữa, anh ta không biết Quý Hạ đột nhiên bị làm sao, nhưng anh ta có chút sốt ruột.
"À, được, không vấn đề gì, xin hỏi ngài muốn nói gì với quý cô này ạ?" Quý Hạ nhanh chóng định thần lại, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu để tạm thời tập trung vào công việc của mình, chỉ là ánh mắt vẫn bất giác liếc về phía Giang Vãn Thu.
Trùng hợp thay, Giang Vãn Thu cũng đang mỉm cười nhìn cô, dù không hề mở lời.
Hai người giao tiếp bằng ánh mắt... hay nói đúng hơn, là Giang Vãn Thu đang đơn phương dùng ánh mắt trêu chọc Quý Hạ.
Một người đang thỏa sức tỏa ra sức hút của mình, một người đang cố gắng không bị thứ "sức hút" ấy ảnh hưởng.
Quý Hạ cố gắng không để mình phân tâm, tập trung vào việc phiên dịch trước mắt.
"Anh ấy nói, anh ấy thấy chị rất đẹp, Thượng Đế khi tạo ra chị chắc hẳn đã rất ưu ái. Anh ấy chưa bao giờ thấy một người phụ nữ như chị ở đất nước của mình và cảm thấy chuyến đi giao lưu lần này thật sự rất đáng giá." Quý Hạ dịch một cách khô khan, trong lòng lại cảm thấy không vui.
Trong lòng cô, Giang Vãn Thu là bạn gái dự bị, mà người đàn ông ngoại quốc đứng trước mặt lại đang mượn miệng cô để tán tỉnh bạn gái dự bị của mình, thế mà cô lại chẳng thể nói được gì.
Điều đáng giận hơn là thái độ của Giang Vãn Thu cũng rất mập mờ, chẳng có vẻ gì là muốn từ chối, trông còn có vẻ rất vui khi trò chuyện với người đàn ông đó.
Điều này càng khiến Quý Hạ thêm bực bội trong lòng.
Nhưng dù vậy, cô cũng không thể từ chối "công việc".
"Ồ, vậy sao?" Nghe thấy lời miêu tả như vậy, ý cười trong mắt Giang Vãn Thu càng sâu hơn, cô ấy nhìn về phía Quý Hạ, "Vậy em nói với anh ấy giúp chị, rằng anh ấy cũng rất đẹp trai."
Quý Hạ: ...
Cô dịch nguyên văn lại cho người kia.
Cuộc trò chuyện của hai người vẫn diễn ra sôi nổi, Quý Hạ cảm thấy như có một cục tức nghẹn trong lòng, vô cùng khó chịu.
"Anh ấy hỏi, tối nay nói chuyện vui vẻ như vậy, anh ấy có thể xin phương thức liên lạc của chị được không, sau này muốn mời chị ra ngoài ăn tối." Dịch xong câu này, cô nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Giang Vãn Thu.
Ánh mắt tràn đầy "sát khí" mang theo chút ý đe dọa, như thể đang nói "chị mà còn như vậy nữa là em giận đấy".
Mà Quý Hạ càng như vậy, Giang Vãn Thu lại càng cười tươi hơn. Chỉ thấy người phụ nữ đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc bên vai, ánh mắt cũng theo đó mà dừng lại trên người Quý Hạ: "Được thôi, vậy thì em nói với anh ấy giúp chị là không được."
"Bởi vì... em gái nhỏ ở nhà sắp giận rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro