Chương 79: Ồ, vậy sao?
Đêm nay Quý Hạ ngủ rất ngon, trong cơn mơ màng, cô còn như ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng.
Hoa quế của tháng Chín vào mùa này đã sớm rụng không còn một bông, đương nhiên là không thể có khả năng có lại. Có lẽ ký ức trong mơ vẫn còn dừng lại ở mùa hương thơm ngát ấy, cùng người nọ vai kề vai đi trên con đường đá vào khu chung cư, đối diện là hai hàng cây hoa quế đang nở rộ.
—– Đây là khung cảnh khó quên nhất trong ký ức của cô gái nhỏ năm nay.
Tuyết bên ngoài cũng đã rơi suốt một đêm.
Những bông tuyết không quá lớn sau một đêm lắng đọng lại phủ lên cả thành phố một lớp áo tuyết mỏng. Buổi sáng, khi ngồi dậy từ trên giường, qua lớp kính cửa sổ, Quý Hạ cũng có thể cảm nhận được từng đợt khí lạnh từ bên ngoài.
Cô sợ nhất là lạnh.
Bây giờ là bảy giờ sáng, đây là giờ báo thức quen thuộc trong những ngày làm việc trên điện thoại của Quý Hạ, huống chi khoảng mười giờ sáng nay cô còn có hai tiết học.
Và không lâu sau khi cô tỉnh dậy, người còn lại nằm trên giường cũng bắt đầu có động tĩnh.
Cô gái nhỏ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Vãn Thu khẽ trở mình, kéo tấm chăn trên người lên cao hơn một chút, che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang nhắm nghiền bên ngoài. Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, dường như đang biểu lộ sự bất lực với việc "dậy sớm".
Mùa đông, dậy sớm quả thực là một việc rất đau khổ. Trong mùa này, nơi ấm áp nhất chính là trong chăn trên giường.
Quý Hạ nhìn cảnh này, không khỏi nảy sinh ý định trêu chọc. Cô cố tình đưa tay kéo tấm chăn trên mặt đối phương xuống, rồi nhận lại một tiếng hừ không hài lòng.
Giang Vãn Thu lim dim hé mắt nhìn Quý Hạ một lúc, không nói gì, thoạt nhìn cả người vẫn còn trong trạng thái mơ màng, không biết là đã tỉnh thật hay giả vờ tỉnh. Quý Hạ chỉ thấy đôi mắt lim dim của đối phương sau khi mở một lúc, lại từ từ có dấu hiệu muốn nhắm lại.
Thế là cô cố tình cúi người xuống, ghé sát vào vành tai Giang Vãn Thu khẽ gọi một tiếng: "Chị ơi, dậy thôi."
Nếu không dậy nữa, đi làm sẽ muộn mất.
Quý Hạ cong mắt cười, nói xong còn cố tình chơi xấu, hôn lên dái tai mềm mại của đối phương một cái.
Lần này, Giang Vãn Thu cuối cùng cũng có động tĩnh lớn hơn một chút.
Giang Vãn Thu vừa rồi còn bị cơn buồn ngủ vô tận bao trùm, lúc này cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt đã có vài phần tỉnh táo. Cô ấy quay đầu lại liền thấy Quý Hạ đang nửa nằm trên người mình, nghịch ngợm cố ý chơi xấu cười một cách ranh mãnh. Cô ấy dứt khoát duỗi tay kéo em xuống hẳn, ôm vào lòng một lúc.
Mùa đông, hai người ngủ cùng nhau luôn thoải mái và ấm áp hơn một người.
Quý Hạ vừa rồi còn giục người ta xuống giường, lúc này lại ngoan ngoãn im lặng để người ta ôm mà không nói gì.
Chóp mũi cô lúc này đang quẩn quanh mùi hương của đối phương, có cơ hội được ôm người ta hít thêm một lúc nữa thì tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Giang Vãn Thu khẽ gác cằm lên đầu Quý Hạ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm một lúc, không biết bao lâu sau mới từ từ lên tiếng: "Sau này đừng gọi chị là 'chị' nữa."
"Vậy gọi chị là gì ạ?" Quý Hạ ngẩn người.
Chủ đề này được nhắc đến đột ngột như vậy, không khỏi có chút đường đột.
"Cứ..." Giang Vãn Thu dừng lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nghĩ ra được gì, "Gọi là gì cũng được, chỉ là đừng gọi là 'chị' nữa."
Cô ấy lại lặp lại lời nói của mình một lần nữa, nhấn mạnh.
Trước đây, cô ấy thật sự coi Quý Hạ như em gái, nên mới giới thiệu với mọi người rằng đây là "em gái tôi", nên mới để Quý Hạ một tiếng "chị", hai tiếng "chị". Nhưng bây giờ thì khác, Giang Vãn Thu không cảm thấy cách xưng hô "chị em" phù hợp với những người yêu nhau.
Đặc biệt là khi nghĩ đến sau này sẽ cùng Quý Hạ từ từ phát triển thành mối quan hệ thân mật hơn, Giang Vãn Thu rất khó tưởng tượng... nếu thật sự đến bước đó mà nghe Quý Hạ gọi mình mấy tiếng "chị" thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Trên mạng không phải có câu nói đó sao?
Ban ngày kêu chị, buổi tối chị kêu.
"..." Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Vãn Thu đột nhiên cảm thấy mặt mình hình như bắt đầu hơi nóng lên.
— Điều hòa trong phòng bật cả đêm, có phải nhiệt độ hơi cao rồi không?
Mà so với những suy nghĩ lan man của Giang Vãn Thu, Quý Hạ hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy, càng không nghĩ đến phương diện đó. Cô chỉ đơn thuần trả lời yêu cầu mà Giang Vãn Thu đưa ra.
"Vậy gọi là 'bảo bối' đi." Cô gái nhỏ không chút do dự, khóe môi đã cong lên, "Em nghe Na Na gọi bạn trai cậu ấy như vậy đó."
Trong mắt cô lóe lên một tia ranh mãnh, cũng như ý nguyện thấy được biểu cảm của Giang Vãn Thu cứng đờ trong giây lát.
Tống Na Na thường xuyên gọi điện cho bạn trai bảo bối của mình, một tiếng "bảo bối", hai tiếng "bảo bối" nghe đến mức Quý Hạ đã bị ám ảnh với từ "bảo bối" rồi. Đến nỗi khi Giang Vãn Thu nhắc đến chuyện đổi cách xưng hô, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là hai chữ "bảo bối".
Không phải là thật sự muốn gọi như vậy, chỉ là nổi hứng muốn xem phản ứng của Giang Vãn Thu mà thôi.
Phản ứng của Giang Vãn Thu cũng rất nhanh, thẳng thừng: "Đổi cái khác."
Nói rồi, cô ấy còn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Hạ để tỏ vẻ không hài lòng.
Hai người nán lại trên giường khoảng hơn mười phút mới bò dậy đánh răng rửa mặt. Lúc Quý Hạ ra khỏi chăn, cô vươn vai một cái, duỗi thẳng chân để giãn gân cốt, không ngờ chân duỗi ra lại đá trúng một vật gì đó mềm mềm.
Chẳng mấy chốc, cô thấy dưới đống chăn cuối giường phồng lên một cục nhỏ. Rất nhanh, một cái đầu mèo thò ra khỏi chăn "meo" một tiếng với cô.
Quý Hạ: ...
Hôm nay Giang Vãn Thu không phải ngồi khám bệnh, nên giờ chấm công đi làm được lùi đến chín giờ.
Cô ấy lái xe đưa Quý Hạ về trường trước, sau đó mới chuẩn bị đổi hướng về bệnh viện. Không ngờ sau khi đưa người đi lại gặp một người quen cũ.
Kính cửa sổ xe đột nhiên bị gõ, Giang Vãn Thu hạ cửa sổ xuống, nhìn thấy bác sĩ Lâm của trường đã lâu không gặp.
"Bác sĩ Giang, lâu rồi không gặp." Lâm Từ cúi người cười chào người trong xe, cả người mặc chiếc áo phao rộng trông có chút cồng kềnh, "Cùng ăn sáng rồi hẵng đi nhé, nhà ăn ở ngay phía trước, món mì ở trường chúng tôi ngon lắm đấy."
Giang Vãn Thu suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Vì cô ấy quả thực đã nghe Quý Hạ nhắc đến món mì ở nhà ăn của trường Đại học Ngoại ngữ vài lần, nên tiện đường thử luôn.
Cô ấy không biết Lâm Từ đã từng nhờ Quý Hạ tặng vé xem hòa nhạc cho mình, nên tự nhiên cũng không nghĩ sâu xa, chỉ coi đối phương như một "đồng nghiệp cũ" mà đối xử. Sau khi họ ngồi xuống nhà ăn và gọi hai bát mì, họ bắt đầu trò chuyện về những chuyện gần đây, xã giao như những người bạn bình thường.
"Lại đưa Quý Hạ đến trường à?" Để mở đầu câu chuyện, Lâm Từ cố tình nhắc đến Quý Hạ trước.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nghe thấy tên Quý Hạ, trên khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì của Giang Vãn Thu đã xuất hiện thêm vài phần ý cười: "Đúng vậy, lát nữa em ấy còn có tiết học."
"Trước đây tôi nghe Quý Hạ nói, bác sĩ Giang có người mình thích rồi?"
Trước đây là lúc nào?
Giang Vãn Thu có chút mơ hồ về mốc thời gian trong lời nói của Lâm Từ, nhưng điều đó không cản trở cô ấy gật đầu trả lời cho có lệ.
"Vậy bây giờ chắc là đã yêu nhau rồi nhỉ?" Lâm Từ lại hỏi, bát mì trên bàn còn chưa kịp ăn được mấy miếng chỉ lo nói chuyện.
"Đúng vậy." Giang Vãn Thu tiếp tục trả lời cho có lệ.
Và thực tế thì cô ấy đã gửi bức ảnh "bát mì" vừa chụp cho Quý Hạ rồi.
"Thật không biết phải là người như thế nào mới lọt vào mắt xanh của bác sĩ Giang đây." Lâm Từ cảm thán, trong giọng điệu mơ hồ xen lẫn vài phần chua xót.
Nhưng đáng tiếc, tâm trí của Giang Vãn Thu hoàn toàn không đặt ở anh ta, càng lười đi cảm nhận thâm ý trong lời nói của anh.
Nhưng câu nói sau đó của anh ta thì cô ấy lại nghe rất rõ.
Người như thế nào ư?
Chỉ thấy người phụ nữ liếc nhìn hộp thoại trên màn hình điện thoại, ánh mắt dừng lại trên avatar hoạt hình đáng yêu của Quý Hạ, bất giác cong mắt cười: "Một người rất đáng yêu."
...
Có người nói "đáng yêu" là lời khen ngợi ở hình thức cao nhất dành cho một người, Giang Vãn Thu cảm thấy câu nói này không sai chút nào —– ít nhất là đối với cô ấy, đáng yêu chính là một sự tồn tại như vậy.
Ngày đầu tiên yêu nhau, cả người Quý Hạ đều ở trong trạng thái mất hồn.
Hai tiết học buổi sáng, tâm trí cô về cơ bản không ở trong lớp, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem một cái, nụ cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Tống Na Na chỉ cảm thấy mùa đông chưa qua mà mùa xuân dường như đã đến.
"Cậu cả buổi sáng cứ ôm điện thoại cười ngây ngô, cậu cười cái gì thế?"
"Không lẽ cậu lén lút sau lưng mình hẹn hò với ai rồi phải không?!" Tống Na Na không biết mệt mỏi mà lại đưa ra kết luận đã bị bác bỏ vô số lần này.
Cô ấy chỉ cảm thán như thường lệ thôi, vốn nghĩ lần này cũng sẽ bị Quý Hạ lạnh lùng phủ nhận. Ai ngờ cô gái nhỏ nghe xong không nói gì, mà lại mím môi cười nhìn cô ấy một cái.
Cái nhìn này, tương đương với việc trực tiếp ngầm thừa nhận một số chuyện.
—– Quý Hạ đã yêu rồi.
Tống Na Na như một tay săn ảnh đã đánh hơi được tin tức giật gân, sau khi nhận được câu trả lời im lặng này, vẻ mệt mỏi sau hai tiết học lập tức tan biến, cả người trở nên phấn chấn.
Quãng đường từ tòa nhà giảng đường về ký túc xá chỉ vài trăm mét, cô ấy bám lấy Quý Hạ hỏi không ngớt, chỉ thiếu điều hỏi ra cả tổ tông mười tám đời của đối phương. Nhưng thông tin hữu ích nhận được lại chẳng có bao nhiêu.
Ngoài việc biết đối phương lớn tuổi hơn Quý Hạ, thì chỉ biết thêm là hai người đã quen nhau từ rất lâu.
Miệng của Quý Hạ rất kín, rõ ràng là khi chưa có sự đồng ý của Giang Vãn Thu, cô không muốn tiết lộ người ấy ra.
Nhưng sự che giấu này lại như một gáo nước lạnh dội vào đầu Tống Na Na: "Quý Hạ, cậu thật không có nghĩa khí, cái gì cũng không nói. Mình đã dẫn bạn trai mình đi ăn cùng cậu rồi, cậu đến cả người ta trông như thế nào cũng không muốn nói cho mình biết, lạnh lòng quá đi."
Tống Na Na bĩu môi, không mấy vui vẻ.
Quý Hạ nghe xong những lời này cũng cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu, vì Tống Na Na thực sự là một người bạn rất tốt của cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương sẽ vì mình thích con gái mà có thành kiến gì với mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy điện thoại ra hỏi ý kiến của Giang Vãn Thu.
Không ngờ đối phương rất nhanh đã trả lời lại ba chữ: 【Có thể nói】
Không chỉ có thể nói, Giang Vãn Thu còn chu đáo đề nghị chiều tối hôm nay dẫn Tống Na Na đi ăn cùng, chính thức gặp mặt.
Với thân phận là bạn gái.
Chuyện gặp mặt ăn tối, Quý Hạ quay đầu liền kể lại cho cô bạn, Tống Na Na nghe xong lập tức đồng ý.
Không chỉ đồng ý, mà còn ra vẻ "nhất quyết không chịu bỏ qua", hung dữ nói: "Mình phải xem xem đó là đại soái ca tuyệt thế nào đã cướp cậu đi ngay dưới mí mắt mình, cứ chờ đó, nếu anh ta mà không qua được ải của người bạn thân này... hừ hừ!"
Những lời nói hung hăng này, ngược lại khiến Quý Hạ bắt đầu mong chờ trước bữa ăn tối.
Chỉ thấy cô gái nhỏ nhướng mày, nén cười hỏi lại: "Ồ, vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro