Chương 69

"Ngươi chính là đã hôn ta như thế."

Sở Ly Ca bị một luồng linh lực hất ra, nhưng không làm nàng bị thương, chỉ khéo léo kéo ra một khoảng cách. Kinh Nhan không nói gì, im lặng đến mức Sở Ly Ca tưởng rằng nàng sẽ không mở miệng nữa, thì bất ngờ nàng lại cất lời:
"Vì sao ngươi lại cho rằng đó từng là chuyện đã phát sinh?"

Kinh Nhan hỏi rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Sở Ly Ca cũng không nhận ra trong khóe mắt nàng thoáng hiện một tia phức tạp.

"Ngươi có từng nghe qua Ma tộc Thực Mộng Sư, đúng không?"

"Ân."

Đó là một tộc quái dị, chiến lực không tính là mạnh, nhưng thiên phú lại vô cùng kỳ lạ. Cường giả trong số họ thậm chí có thể dùng mộng ăn để dựng nên ảo cảnh — đó là một năng lực hết sức đáng sợ.

"Ta từng để một Thực Mộng Sư ăn giấc mơ của ta. Nhưng nàng nói với ta, những thứ đó không phải mộng, mà là ký ức, cho nên nàng không có cách nào."

Sở Ly Ca ngừng một thoáng, lại nói thêm:
"Ngươi cũng biết, Thực Mộng Sư phân biệt cảnh mơ là tuyệt đối chính xác."

Bởi đó vốn là năng lực thiên bẩm của bọn họ, mùi vị của mộng cảnh cũng là thứ bọn họ quen thuộc nhất.

"Cho nên, ngươi quả thật đã từng hôn ta như thế."

Sở Ly Ca nhìn tai Kinh Nhan đỏ lên, vốn định cắn nhẹ một cái, nhưng nghĩ đến người này da mặt mỏng, liền nhịn xuống.

Kinh Nhan không nói nữa. Nàng không thể thừa nhận lời Sở Ly Ca, nhưng cũng không cách nào phủ nhận. Sở Ly Ca tuy thường hay hồ nháo, nhưng không đến mức lấy chuyện như thế để dối gạt chính mình. Hơn nữa, trong bí cảnh dưới đáy biển lần đó, nàng đích thực thấy rõ trên cánh cửa đá có sáu cánh Phi Hổ tàn hồn trấn thủ.

Hai người lặng lẽ ngồi yên. Kinh Nhan nhắm mắt tĩnh tọa, nhưng nơi cổ bị Sở Ly Ca hôn qua vẫn còn tê dại, nóng rát ngứa ngáy, khiến cả người nàng khó mà an tĩnh.

Còn Sở Ly Ca lại không hề phát hiện khác thường, chỉ tập trung vận hành linh lực trong cơ thể, cố gắng hóa giải ứ đọng ở trước ngực, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Chỉ là nàng biết lần này mình không có cơ hội giết Tam Hoang Thần Quân, đành chờ đến lần sau.
Lần sau, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.

Sáng hôm sau, khi Sở Ly Ca tỉnh lại thì Kinh Nhan đã rời đi, chỉ để lại một mảnh giấy cho nàng.

【 Đừng xúc động, bảo trọng. 】

Sở Ly Ca nhìn chữ, khẽ cười, thu mảnh giấy vào túi trữ vật, rồi cúi đầu nhìn ngực mình. Sau một đêm chữa trị, vết ứ thanh đã tan đi.

Nàng vẫn còn có điều muốn hỏi Kinh Nhan — muốn biết lúc nàng bị thương, đối phương đã nghĩ gì — chỉ có thể chờ đến lần gặp tới.

Sở Ly Ca lại vận hành linh lực, khôi phục gần như hoàn toàn, rồi rời khỏi sơn động, đi tìm linh cẩu cùng Lạc Phi Thư.

Ma tộc ngũ giác rất nhạy bén, tuy không được như khứu giác của linh cẩu, nhưng nàng vẫn cảm nhận được dao động linh lực mãnh liệt cách đó không xa — rõ ràng là có giao chiến, lại còn cực kỳ kịch liệt.

Sở Ly Ca vẫn còn thương tích trong người, lần này không dám tùy tiện xông đến, mà ẩn giấu khí tức chậm rãi tiếp cận. Khi nhìn rõ, thì phát hiện Thần tộc cùng Ma tộc đang ác chiến, dẫn đầu chính là Tam Hoang Thần Quân cùng Lạc Phi Thư.

Trên tuyết đọng máu loang đỏ, cả Ma tộc lẫn Thần tộc đều ngã xuống không ít. Đây cũng là lần đầu Sở Ly Ca nhìn thấy Lạc Phi Thư giải trừ một tầng thân thể, thi triển ra Loạn Hoa Mê Điệp.

Vốn dĩ thân hình gầy yếu của hắn lúc này như tràn đầy sức sống, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn nhiều — đó chính là trạng thái sau khi giải trừ một tầng thân thể.

Lạc Phi Thư vốn luyện công với năm tầng thân thể, mỗi khi giải trừ một tầng, thực lực lại tăng thêm, hình thể càng trở nên trẻ trung cường tráng. Đây là cách để hắn tiết kiệm tiêu hao không cần thiết, bởi chiêu thức của hắn vốn hao tổn linh lực và thần thức cực lớn. Đó cũng là phương pháp bảo vệ bản thân để tránh chết vì cạn kiệt.

Dần dần, điều ấy trở thành át chủ bài của hắn.

Trên tuyết, điệp lam tung bay, xen lẫn những cánh hoa đỏ như có như không phiêu đãng trong không trung, đẹp đến mức khiến người ta khó phân rõ đó là cảnh mơ hay hiện thực. Dưới lớp đại bào màu xám rộng thùng thình, Lạc Phi Thư giấu một cơn phẫn nộ. Sắc mặt hắn hồng nhuận, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

"Cẩu tạp chủng, hôm nay ta không giết ngươi, tuyệt đối không bỏ qua!"

"Hừ, vậy ngươi cứ thử xem!"

Hai người sau khi nói xong, lại tiếp tục quấn lấy nhau mà giao chiến. Linh lực dao động dữ dội, khiến những kẻ tu vi thấp không dám tới gần. Sở Ly Ca chỉ đứng xa quan sát, không tiến lên, cũng không có ý định hỗ trợ. Nàng đang suy đoán nguyên nhân Lạc Phi Thư và Tam Hoang Thần Quân lại bùng nổ mâu thuẫn lớn như vậy.

Bất quá, chỉ cần nghĩ bằng ngón chân, nàng cũng có thể đoán ra.

Tam Hoang Thần Quân chắc chắn cho rằng bản thân khó tránh khỏi cái chết, nên mới khiêu khích Lạc Phi Thư, nhân cơ hội cùng Ma tộc phát sinh xung đột, rồi thuận thế giết sạch những Ma tộc ở đây.

Quả thực độc ác.

Sở Ly Ca tự biết hiện tại bản thân không phải đối thủ của Tam Hoang Thần Quân. Nếu nàng xen vào, chỉ sợ sẽ kéo chân sau Lạc Phi Thư. Nàng liền nghĩ cách truyền cho hắn một tín hiệu, để hắn rút lui, không được rơi vào quỷ kế của Tam Hoang Thần Quân.

Nếu là ngày thường, nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà xông lên, quyết liều một trận. Nhưng tờ giấy Kinh Nhan để lại cho nàng, lúc này lại phát huy tác dụng.

Chớ xúc động.

Mạng này, giữ được đâu có dễ.

Loạn Hoa Mê Điệp vốn là một trận đại ảo cảnh, kẻ ở trong chỉ cần sơ sẩy liền bị mê hoặc. Tam Hoang Thần Quân tiêu hao cực lớn, mà Lạc Phi Thư cũng chẳng khá hơn, chỉ sợ hắn còn có âm mưu thủ đoạn khác, vậy thì Lạc Phi Thư có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Sở Ly Ca cân nhắc một hồi, từ trong túi trữ vật lấy ra Lạc Đường phấn hoa, lược dùng pháp thuật. Lập tức thấy hạt phấn hoa hóa thành một con bướm lam, chỉ là hoa văn trên cánh nó không giống của Lạc Phi Thư.

Bướm của Lạc Phi Thư, hoa văn trên cánh là từng vòng tròn, còn bướm của Sở Ly Ca thì hoa văn đan xen như tinh văn, khí tức sắc bén.

Ngày ấy khi Lạc Phi Thư dạy nàng ảo thuật, nàng đã chê hoa văn của hắn xấu, liền tự thiết kế cho mình một loại khác. Đây là dấu hiệu chỉ có hai người họ biết.

Chỉ cần hắn thấy, nhất định sẽ hiểu là của nàng.

Chỉ không biết, lúc này hắn còn có thể bình tĩnh quan sát hay không.

Đợi hai người tách ra, Sở Ly Ca lập tức điều khiển con bướm lam đáp xuống vai Lạc Phi Thư. Gần như vậy, hắn lập tức cảm nhận được một tia khí tức khác biệt, yếu ớt nhưng quen thuộc.

Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy bướm lam dừng trên vai mình, khi thấy rõ hoa văn hình tinh văn trên cánh, liền chấn động. Hắn lập tức nắm lấy, con bướm hóa thành phấn, đọng lại trong lòng bàn tay.

【 Lui lại 】

Hai chữ ngắn gọn, khiến Lạc Phi Thư thở phào một hơi. Hắn nhìn thoáng qua thi thể Ma tộc đầy đất, cuối cùng hô to:

"Lui lại!"

Ma tộc không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lệnh rút đi theo hắn. Tam Hoang Thần Quân không truy kích. Ma tộc vốn hiếu chiến, sẽ không dễ lui, nếu lui, tất có mưu tính. Sau khi giao thủ với Sở Ly Ca, hắn cũng biết Ma tộc không còn là lũ ngốc chỉ biết huyết khí xông lên, mà đã biết dùng chiến thuật.

"Thần Quân, không truy sao?"

Một nam tử đáp xuống bên cạnh, không cam lòng nhìn theo Ma tộc rút lui.

"Không, tổn thất của chúng ta cũng nặng nề. Chỉ sợ Ma tộc có trá, không cần trúng kế."

"Đúng vậy."

Tam Hoang Thần Quân tuy không cam lòng, nhưng Ma tộc đã chủ động lui, hắn cũng không dám đuổi. Lúc này, thêm vài thần tộc y bạch đáp xuống, cuốn tuyết bay trắng xóa.

Tam Hoang Thần Quân nhìn bọn họ, hỏi:
"Vẫn chưa tìm được Thiên Nguyên Thần Quân sao?"

"Vẫn chưa, đã có người trở về bảo khố tìm."

Người dẫn đầu thoáng sợ hãi, may mắn là hắn không nổi giận.

"Thiên Nguyên Thần Quân tu vi cao thâm, hẳn sẽ không có việc gì, chỉ là..."

Đã mất tích hai ngày, rốt cuộc nàng đi đâu?

Bảo khố đã lục soát khắp nơi, vẫn không thấy Kinh Nhan. Chẳng lẽ trong bảo khố còn ẩn giấu bí địa khác?

Ngay lúc ấy, một luồng linh lực sắc bén theo gió thổi đến. Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thân ảnh bạch y rơi xuống.

Trên bạch y có ám văn Phượng Hoàng đỏ rực, sống động như muốn bay ra khỏi vải. Mái tóc đen khẽ lay, đôi mắt lạnh lẽo nhiều hơn vài phần sắc bén thường ngày, khiến chúng thần không dám thở mạnh.

"Tam Hoang Thần Quân, là đang tìm ta sao?"

Kinh Nhan nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, bình thản mà khó đoán, khiến trong lòng hắn chợt bất an.

Đôi mắt kia tựa như nhìn thấu thế gian, khiến hắn khó tránh khỏi hoảng hốt.

"Ân... ngươi không bị thương chứ?"

Kinh Nhan khẽ lắc đầu:
"Không. Chỉ gặp chút phiền toái, đã giải quyết xong rồi."

Nàng vốn ít khi nói chuyện của mình, cũng không nói rõ phiền toái kia là gì. Tam Hoang Thần Quân không tiện hỏi nhiều.

Ngược lại, Kinh Nhan hỏi:
"Vừa rồi vì sao lại cùng Ma tộc giao chiến?"

Kỳ thực nàng cũng quan sát từ xa, xuyên qua Chúc Dung Tâm Hỏa đã thấy rõ Sở Ly Ca. Nàng nghĩ, nếu Sở Ly Ca ra tay, nàng sẽ lập tức xuất hiện để ngăn cản. Cũng may, cuối cùng người kia đã nghe lời, không xúc động.

"Chúng ta và Ma tộc vốn luôn tranh đấu, cũng là bình thường."

Kinh Nhan nghe xong, vẫn cảm thấy có điều khác thường. Lạc Phi Thư học rộng, bình thường tránh được là sẽ tránh, lần này lại liều chết, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến Sở Ly Ca.

"Bí cảnh sắp đóng."

Kinh Nhan ngẩng nhìn bầu trời trắng xoá, trong đó rạn nứt một vệt đỏ, như hồng long xoay quanh. Đó là dấu hiệu bí cảnh sắp khép lại.

"Ân, nên rời thôi."

Tam Hoang Thần Quân nói xong, lại hỏi:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ở trong bảo khố, có gặp ma nữ kia không?"

"Chưa từng."

Kinh Nhan lại nói dối.

Nàng phát hiện, có những việc, một lần gian dối rồi sẽ còn nhiều lần sau.

"Ta bị cuốn vào một không gian kỳ lạ trong bảo khố, hôm qua mới thoát ra."

"Có kỳ ngộ sao?"

Tam Hoang Thần Quân có chút hâm mộ, loại không gian thần bí này thường là di tích thượng cổ để lại truyền thừa.

Kinh Nhan vẫn lắc đầu, chỉ đáp: "Đi thôi."

Nàng vốn ít lời, Tam Hoang Thần Quân cũng không hỏi thêm. Mọi người mở truyền tống môn, lần lượt rời bí cảnh.

Kinh Nhan là người cuối cùng. Nàng khẽ nhíu mày, nhìn về núi rừng xa xa, như có điều suy nghĩ.

Có người nghe lén sao?

Thôi.

Nàng không nghĩ nhiều nữa, bước vào truyền tống môn.

Nơi ánh mắt nàng dừng lại, sau đại thụ to lớn, có một nữ nhân đứng đó.

Trường bào bạc phủ đầy tuyết, dưới chân tuyết chôn đến mắt cá. Nàng cúi đầu, khẽ cười, rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro