Chương 70

Lạc Phi Thư dựa vào khứu giác nhạy bén của linh cẩu, cùng với dấu vết khí tức Sở Ly Ca để lại dọc đường, cuối cùng cũng tìm được nàng. Khi nhìn thấy Sở Ly Ca, hắn suýt nữa xúc động đến bật khóc, trong lòng chỉ muốn ôm lấy nàng một cái, nhưng lại sợ bị nàng tát cho một cái, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.

"Ta không chết, chuyện này không phải đáng để vui mừng sao? Ngươi vì sao lại mang cái vẻ sắp khóc thế kia?"

Không chỉ Lạc Phi Thư, ngay cả linh cẩu cũng rơi nước mắt, à không, là khóc thành tiếng thật sự. Vốn dĩ hắn đã xấu, giờ vừa khóc vừa làm mặt nhăn nhó, quả thực xấu đến mức không nỡ nhìn, Sở Ly Ca cũng không dám liếc thêm lần nào.

"Tam Hoang cái tên cẩu tạp chủng kia nói đã giết ngươi, linh cẩu tìm mãi vẫn không thấy hơi thở của ngươi, lại ngửi được mùi máu tươi của ngươi, ta lo lắng đến suýt chết rồi."

Lạc Phi Thư hận không thể đem hết mọi chuyện hai ngày nay nói hết cho Sở Ly Ca, đem hết mọi lo lắng trong lòng trút ra. Thế nhưng đến giờ phút này, hắn lại nghẹn lời, không biết phải diễn đạt thế nào cảm giác mất rồi lại tìm thấy.

Hắn thật sự nghĩ Sở Ly Ca đã xảy ra chuyện, bởi suốt hai ngày qua, hắn căn bản không hề tìm được chút hơi thở nào thuộc về nàng.

"Đúng là ta suýt chút nữa đã chết, cái tên cẩu tạp chủng Tam Hoang kia đánh lén ta."

Sở Ly Ca cười lạnh, vừa nghĩ đến ngực mình lại nhói đau. Cảm giác hít thở không thông cận kề tử vong khi ấy, gần như bao phủ lấy toàn thân nàng.

"Vậy ngươi sống sót thế nào?"

Lạc Phi Thư vòng quanh nàng, dường như nhận ra trên người nàng còn phảng phất mùi hương không thuộc về nàng, nhưng trong nhất thời lại không phân biệt được của ai.

"Mạng lớn thôi."

Sở Ly Ca qua loa đáp một câu, rồi nói tiếp:
"Đi thôi."

"Hảo."

Thế là Ma tộc mở ra truyền tống môn, rời khỏi bí cảnh, kết thúc chuyến hành trình sóng gió lần này.

**

Thần tộc bước ra từ truyền tống môn, Mạc Anh đích thân nghênh đón. Sau một phen khách sáo, quan tâm, nàng còn đưa thêm thuốc trị thương, quả thực chu đáo vô cùng.

Không lâu sau, Ma tộc cũng bước ra từ truyền tống môn. Tam Hoang Thần Quân vừa quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng đỏ kia, đồng tử liền chấn động dữ dội.

Không thể nào! Sao nàng còn có thể sống sót?

Ánh mắt Sở Ly Ca cũng dừng trên người hắn, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi kia, trong lòng dâng lên một niềm khoái cảm trả thù. Nàng thản nhiên đi về phía Thần tộc, lướt qua Kinh Nhan, đi đến bên cạnh Tam Hoang Thần Quân, rồi nói với Mạc Anh:
"Tiên Đế, ngài có chuẩn bị dược trị thương cho chúng ta không?"

"Tất nhiên là có."

Tuy Tiên tộc và Thần tộc là đồng minh, nhưng Ma quân cũng đang ở đây, Mạc Anh tự nhiên sẽ không thể thất lễ. Thần tộc sẽ không trách cứ, nếu trách thì chỉ càng tỏ ra lòng dạ hẹp hòi.

Mạc Anh lấy từ túi trữ vật ra một ít thuốc trị thương được chuẩn bị riêng cho Ma tộc đưa cho Sở Ly Ca, trong đó còn có một lọ nhỏ có ký hiệu riêng – đó là đan dược do chính nàng luyện chế, tuy không sánh được với Quy Nguyên Đan, nhưng cũng là thánh dược trị thương hiếm có.

Trước đây nàng đã để Vân Thiển Nguyệt giúp đỡ Sở Ly Ca trong bí cảnh, Vân Thiển Nguyệt nay đã trở về, cũng đã lấy được Lạc Thần Ngọc. Ân tình này, nàng nhất định phải trả.

Sở Ly Ca tất nhiên nhận ra ký hiệu nhỏ trên lọ đan dược ấy, nhanh chóng nhận lấy rồi cất vào túi trữ vật. Sau đó nàng quay đầu nhìn Tam Hoang thần quân, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc xen lẫn hoảng loạn chưa kịp che giấu của hắn:
"Tam Hoang Thần Quân, ánh mắt kia là sao?"

"Giống như đang nhìn một kẻ chết đi sống lại vậy."

Lời nói của Sở Ly Ca khiến bốn phía đều xôn xao, người phản ứng mạnh nhất chính là Sở Thất Sát. Hắn vượt qua Mạc Anh, đi thẳng đến bên nàng, sắc mặt khó coi, trầm giọng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt Tam Hoang Thần Quân có chút kỳ quái thôi."

Nói xong, Sở Ly Ca lại đảo mắt tìm kiếm một bóng hình quen thuộc trong Thần tộc, rồi bất ngờ che miệng cười:
"À, Trọng Hoa Thần Quân vẫn chưa trở về sao? Bí cảnh cũng sắp đóng rồi mà."

Câu nói đầy khiêu khích khiến đáy mắt Tam Hoang lóe lên sát ý. Hắn gằn giọng:
"Chuyện này... ta sẽ nhớ kỹ."

"Kia thì ngươi nhớ thật kỹ vào, cả đời đừng quên. Đừng để ta tìm không thấy ngươi."

Dứt lời, Sở Ly Ca liền kéo tay Sở Thất Sát, rời khỏi vòng vây Thần tộc. Vân Thiển Nguyệt do dự một lát rồi cũng đuổi theo, nhỏ giọng hỏi:
"Này, ngươi lại gây chuyện gì vậy?"

"Cái gì mà ta gây chuyện, rõ ràng là bọn họ gây chuyện với ta."

Sở Ly Ca liếc Vân Thiển Nguyệt một cái. Không hiểu sao người này luôn nghĩ nàng là kẻ khởi xướng, nhưng... cũng không sai. Dù gì thì nàng đúng là đã ra tay giết Trọng Hoa Thần Quân trước.

Chỉ là ân oán này vốn đã bắt đầu từ bí cảnh Đông Hải trước đó, hiện tại cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là người đã chết, mà nàng thì vui vẻ.

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra ý tứ, lại hỏi tiếp:
"Ngươi bị thương à?"

Sở Thất Sát vẫn đứng cạnh, nghe hết từng câu, không bỏ sót chữ nào.

"Thiếu chút nữa thì mất mạng trong bí cảnh."

Sở Ly Ca thở có chút gấp, nhưng không muốn để ai phát hiện. Đón nhận ánh mắt vừa giận vừa lo của Sở Thất Sát, nàng nói:
"Chúng ta về hoang vu trước đi. Đợi ta hồi phục, ta sẽ đến tìm ngươi."

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, trong lòng thầm nghĩ, lần tới trước khi Sở Ly Ca đến, nhất định phải cất rượu cho kỹ. Người này chẳng biết quý rượu, lại phí của trời, còn có cả con nha đầu Thanh La kia nữa, tuyệt đối không thể để bọn họ lãng phí.

Nói xong, Sở Ly Ca kéo Sở Thất Sát rời đi, Ma tộc cũng nối gót theo sau. Nhưng trước khi đi, Lạc Phi Thư vẫn nhịn không được liếc Tam Hoang thần quân một cái, ánh mắt tựa như nói: Lần tới, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi nữa.

Đợi Ma tộc rời đi hết, một vị Thần tộc chậm rãi bước đến gần Tam Hoang, hỏi nhỏ:
"Thần quân, vì sao Sở Ly Ca còn chưa chết?"

Tam Hoang Thần Quân lúc ra tay, hắn đã đứng một bên quan sát. Một chiêu đó đã dùng mười thành lực, kẻ nào tu vi thấp hơn một chút đều sẽ lập tức bị đánh cho hồn phi phách tán, cho dù là Sở Ly Ca cũng không thể cứu nổi mới phải.

"Có người đã cứu nàng."

Tam Hoang Thần Quân vô cùng chắc chắn. Dựa vào năng lực tự hồi phục mạnh mẽ của Ma tộc cũng tuyệt đối không thể trị liệu được loại thương thế kia, càng không thể trong thời gian ngắn như vậy đã khôi phục đến mức này.

Nhất định là có người giúp nàng. Nhưng trong Ma tộc, ngoài Lạc Phi Thư có năng lực này ra, còn có ai nữa? Hơn nữa, Lạc Phi Thư rõ ràng không hề biết sống chết của Sở Ly Ca, vậy chắc chắn không phải hắn.

Hay là... trong vòng kết giới kia, còn có cơ duyên kỳ ngộ nào khác?

Tai Kinh Nhan khẽ run, nàng nghe rõ lời của Tam Hoang Thần Quân, trong lòng không khỏi giật mình, vừa chột dạ vừa phẫn nộ. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể giữ vững bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ điều gì.

"Thiên Nguyên Thần Quân."

Thanh Nguyệt Thần Quân đi tới, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như xuyên thấu tận sâu linh hồn Kinh Nhan, khiến nàng càng thêm bất an, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không có chút tự tin nào, lo sợ Thanh Nguyệt Thần Quân sẽ hỏi đến chuyện Sở Ly Ca.

"Đây là một ít dược chữa thương, từ dị không gian đi ra khó tránh khỏi linh lực bị xói mòn."

Thanh âm của Thanh Nguyệt Thần Quân không lớn, nhưng vừa khéo lọt vào tai Tam Hoang Thần Quân. Hắn liền hỏi:

"Thanh Nguyệt Thần Quân cũng biết Thiên Nguyên Thần Quân rơi vào dị không gian?"

"Ừ."

Thanh Nguyệt Thần Quân gật đầu rất tự nhiên, nói:
"Biết Thiên Nguyên Thần Quân mất tích, ta đã tiến vào bảo khố để tìm nàng. Tình cờ thấy Thiên Nguyên Thần Quân từ dị không gian bước ra, chỉ là ta còn có việc khác cần làm nên chưa kịp thông báo với mọi người."

Thanh Nguyệt Thần Quân vốn dĩ quen hành sự một mình, không bao giờ báo trước, cho nên lời này nghe qua lại cực kỳ hợp với tác phong của nàng. Chỉ cần xác định Kinh Nhan an toàn, nàng cũng không cần giải thích thêm.

Ánh mắt Kinh Nhan khẽ biến đổi, nàng không nói gì. Nhưng Tam Hoang Thần Quân đã gật gù:
"Thì ra là vậy."

Trong lòng Kinh Nhan lúc này phức tạp đến cực điểm. Nàng không rõ vì sao Thanh Nguyệt Thần Quân lại giúp mình, cũng không biết đối phương đã biết bao nhiêu sự thật. Cảm giác như có một thanh gươm treo lơ lửng trên đầu, chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến người ta lo lắng bất an.

Sau khi dặn dò vài câu, Tam Hoang Thần Quân cũng cùng mọi người quay về Cửu Tiêu. Kinh Nhan và Thanh Nguyệt Thần Quân đi ở phía cuối đội ngũ, trong lòng nàng có vô số chuyện muốn hỏi, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại không biết nên mở miệng thế nào.

Nếu hành động lần này của Thanh Nguyệt Thần Quân quả thực là để thăm dò mình, vậy nàng mà mở miệng hỏi thì chẳng phải rơi đúng vào bẫy sao?

Dù Kinh Nhan không nên suy đoán quá sâu về Thanh Nguyệt Thần Quân, nhưng ở bên Sở Ly Ca lâu rồi, nàng cũng bắt đầu nhìn lại Thần tộc một cách cẩn thận hơn.

Trong lòng nàng thoáng nghĩ: hình như bản thân thật sự chưa từng hiểu rõ Thần tộc sâu đến vậy.

"Dị không gian gì đó, ta chỉ nghe người khác nhắc qua khi tán gẫu thôi."

Thanh Nguyệt Thần Quân thản nhiên nói một câu. Người khác có lẽ không hiểu, nhưng Kinh Nhan lại nghe ra ẩn ý.

"Ta biết nàng không phải người xấu."

Đây là câu cuối cùng mà Thanh Nguyệt Thần Quân nói, sau đó liền im lặng. Kinh Nhan cũng hiểu, Thanh Nguyệt Thần Quân có lẽ vẫn là người mà mình từng biết, chỉ là dưới tấm áo đen kia, trái tim nàng luôn giấu kín điều gì đó không ai chạm tới được — thậm chí là điều mà Thần tộc vốn xem như cấm kỵ.

Kinh Phạn Ca.

Có lẽ Thanh Nguyệt Thần Quân sẽ biết chuyện liên quan đến cô cô.

Sau khi Thần tộc và Ma tộc đều rời đi, Mạc Anh và Vân Thiển Nguyệt mới quay về phòng. Trên bàn tỏa ra mùi trầm hương mà Mạc Anh yêu thích, khiến tâm trạng người ngửi trở nên bình tĩnh. Đây cũng là mùi hương mà chính tay nàng điều chế, lúc nào trên người nàng cũng vương vấn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Mạc Anh rót trà cho mình, liền bĩu môi. Nàng vốn không thích trà, chỉ mê rượu, nhưng Mạc Anh chưa bao giờ để nàng được uống.

"Chuyến này, Yêu tộc có động tĩnh gì không?"

Trước cả khi Thần tộc và Ma tộc xuất hiện, Yêu tộc đã tiến vào rồi rời đi. Bọn họ chỉ phái mười người, mười người đi vào thì mười người ra, không thiếu một ai, thậm chí không ai bị thương. Điều này khiến Mạc Anh rất tò mò, không hiểu bọn họ vào trong đó rốt cuộc làm gì.

"Ta nghi Hồ Sương Phi muốn Lạc Thần Ngọc."

Nghe vậy, Mạc Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, tựa như sớm đã đoán được.

"Ngươi biết nàng muốn Lạc Thần Ngọc sao?"

"Chỉ là suy đoán thôi."

Mạc Anh khẽ dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Đan dược của chúng ta đã bị Yêu tộc cướp đi, toàn là đan dược trị thương. Mà Lạc Thần Ngọc cũng có công dụng chữa thương, tự nhiên nàng sẽ muốn."

"Chữa thương? Yêu tộc lấy đan dược của Tiên tộc chúng ta để trị thương gì? Trước tiên không nói đó vốn là dược liệu dành riêng cho Tiên tộc, đối với Yêu tộc hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Hơn nữa Yêu tộc đâu có nghèo đến mức không luyện được đan dược."

"Không biết. Nhưng ta không cho rằng đây là vì nhu cầu của Yêu tộc."

"Ý ngươi là gì?"

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ lạ. Yêu tộc cướp đan dược, nhưng lại không phải vì chính Yêu tộc? Vậy là vì cái gì, chẳng lẽ để... vui chơi?

"Có lẽ Yêu tộc đang che giấu một người."

"Giấu người?"

Phản ứng đầu tiên của Vân Thiển Nguyệt là Hồ Sương Phi lại giở trò phong hoa, rốt cuộc Yêu tộc vốn là tộc tính dâm loạn, lần trước tại tiệc mừng thọ Yêu Hoàng nàng cũng đã thấy quá rõ rồi.

"Không phải người Yêu tộc, nhưng lại có thể giúp ích cho Yêu tộc."

Mạc Anh cảm thấy suy đoán này không phải là không thể, chỉ là nàng hoàn toàn không đoán được người đó rốt cuộc là ai.

"Còn gì nữa không?"

"Còn. Ta phát hiện Hồ Sương Phi từng cố ý theo dõi hành tung của Kinh Nhan. Ta đã từng nghi ngờ, nhưng sau đó thấy nàng chỉ đi hái thảo dược, ngoài ra không có hành vi nào khả nghi."

Nghe vậy, Mạc Anh trầm mặc một hồi lâu rồi nói:
"Thôi, lần sau vận chuyển đan dược cần cẩn thận hơn."

Yêu tộc, rốt cuộc đang âm thầm mưu tính điều gì?

Tác giả có lời muốn nói:
Văn càng ngày càng dài!

Mạc tiên tử: Lần này làm tốt lắm, thưởng cho ngươi chút khen ngợi.
Vân lưu manh: Gì cơ gì cơ?
Mạc tiên tử: ( hôn một cái )
Vân lưu manh: ( che mặt ) A a a! Ngươi cái đồ lưu manh!

Cảm tạ các thiên sứ đã tặng phiếu và dinh dưỡng dịch cho ta trong khoảng thời gian 2023-08-29 23:32:22 ~ 2023-08-30 22:26:55 nhé ~

Đặc biệt cảm tạ:

4 bình dinh dưỡng dịch của "Tác giả đại đại khang khang ta"

1 bình của "Vọng Thư"

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro