Chương 61
Hai người thật vất vả mới ổn định lại, chuẩn bị lần nữa xuyên qua khu vực sương mù, đi đến thành phố Phù Không, tìm kiếm chân tướng bị giấu diếm hơn năm mươi năm.
Mặc dù vẫn có khả năng rằng, sau năm mươi năm dài đằng đẵng, những sự thật đó đã không còn lưu truyền, nhóm các nhà nghiên cứu ban đầu trong những năm này đã lần lượt qua đời, vãn bối phụ trách chưa chắc biết rõ người tiên phong của họ đã làm gì với mẫu vật này.
Nhưng Sài Duyệt Ninh biết, cho dù trở lại không nhất định có thể tìm được chân tướng, thế nhưng nếu không đi Chử Từ chắc chắn sẽ hối hận. Chỉ cần có một phần vạn cơ hội, cô cũng phải đi cùng với Chử Từ.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên, Chử Từ chính miệng nói ra lời thỉnh cầu trong lòng với cô.
Cô không thể từ chối, thậm chí còn cảm thấy vui mừng khi nghe thấy mong muốn của nàng.
Cô nói với nàng rằng, nàng có thể tự mình lựa chọn.
Cô nói với nàng rằng, vui buồn giận yêu giận hay đau đớn, đều có thể nói ra.
Nhưng người đã sớm quen yên lặng chịu đựng, vẫn là thích đặt tâm sự ở nơi tận sâu đáy lòng.
Có trời mới biết, Chử Từ thẳng thắn nói ra, đối với cô là chuyện trân quý cỡ nào.
Từ thời khắc quyết định mang theo Chử Từ rời đi, cô đã trở thành một người mất phương hướng, sớm không quan tâm mình sẽ đi đến đâu.
Nếu có thể, cô sẵn sàng để cho Chử Từ quyết định, để từ nay về sau mình sẽ không bao giờ phải mất phương hướng như vậy nữa.
Cô đứng dậy, dẫn theo Chử Từ lần nữa tìm đến trước mặt vị lão tiên sinh kia.
Sắc trời đã muộn, ông lão tóc bạc trắng vẫn ngồi trong phòng thí nghiệm, chờ đợi kết quả phân tích thành phần mẫu của dụng cụ điện tử phức tạp.
Ánh đèn trong phòng màu trắng lạnh, số liệu chạy trên bảng điều khiển khổng lồ khiến người ta nhìn không hiểu.
Thời điểm đó là lúc Thời Văn Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sài Duyệt Ninh và Chử Từ đến, làm cho trong mắt ông ấy hiện lên vài phần kinh ngạc: "Sao các con lại đến đây?"
"Tiên sinh, mấy ngày nay cảm ơn ngài và mọi người đã tiếp nhận, chúng con..." Sài Duyệt Ninh do dự một chút, nhưng ánh mắt lần nữa lập tức kiên định: "Chúng con quyết định rời đi."
"Rời đi?" Thời Văn Lâm nghi hoặc hỏi lại.
"Chúng con muốn trở lại thành phố Phù Không." Sài Duyệt Ninh nói: "Chân tướng năm đó, ký ức Chử Tử còn thiếu không thể cứ như vậy mà mất đi. Những người đó đã làm gì Chử Từ, ngài cũng không biết, vì vậy chúng con sẽ đi hỏi họ."
Thời Văn Lâm tựa lưng vào ghế xe lăn, đôi mắt ngầm tràn mệt mỏi, lẳng lặng nhìn hai đứa nhỏ ở trước mắt.
Trầm mặc không kéo dài bao lâu.
Ánh mắt Thời văn Lâm không có vẻ gì là ngạc nhiên, trong giọng nói lại càng không có một tia phản đối.
Ông chỉ bình tĩnh nói ra một sự thật đến bất lực: "Nơi này không có cách nào đưa các con trở về, con cũng đã biết chúng tôi đang mắc kẹt ở đây."
Sài Duyệt Ninh nói: "Chúng con có thể rời đi bằng đôi chân của mình, và chúng con chắc chắn sẽ ra ngoài."
Giọng điệu của cô vô cùng kiên định mà nói ra những lời nghe có vẻ vớ vẩn, người khác có lẽ không thể lí giải được, nhưng cô tin rằng Chử Từ có thể làm được.
Các cô có thể từ khu vực bên ngoài sương mù tiến vào, nhất định cũng có thể từ trong khu vực sương mù trở lại cái thế giới bên ngoài kia.
"Tiên sinh, con đường này không dễ đi, tất cả mọi người đều bị nhốt ở nơi này. Mấy năm nay ngài đều ở đây nghiên cứu, tìm ra phương thức sinh tồn và chiến đấu cho nhân loại, thế nhưng đều bị sương mù dày đặc ngăn trở ở phiến thiên địa nho nhỏ này." Sài Duyệt Ninh lại nói: "Nếu như ngài nguyện ý, chúng con hi vọng có thể đưa tin tức nơi này mang ra ngoài, vì mọi người ở căn cứ sương mù, cũng là vì những người ở bên ngoài khu vực sương mù vẫn còn gian nan sinh tồn."
"Tôi một mực chờ đợi, chờ đồng loại bên ngoài khu vực sương mù tìm đến chúng tôi, hoặc là có người dung hợp đạt được năng lực bay lượng, đem tin tức chúng tôi tồn tại nói cho bên ngoài." Thời Văn Lâm nhẹ giọng nói, hốc mắt sâu hoắm ửng đó: "Thế nhưng tôi thấy Lưu Định đi rồi. Cách đây không lâu, lúc làm kiểm tra định kỳ, cậu ta còn nói với tôi là nằm mơ cũng muốn trở lại thành phố Phù Không nhìn xem."
"Tôi vốn dĩ còn muốn rằng, chờ đến khi cậu ta có thể bay, chúng tôi liền có thể liên lạc với thành phố Phù Không..." Thời Văn Lâm khê khẽ phát ra một tiếng thở dài: "Người bị lây nhiễm từ nhân loại biến thành dị thú luôn đột ngột như vậy. Bọn họ thậm chí còn không kịp tiêm thuốc ức chế đã hoàn toàn dị biến."
Lưu Định, có vẻ chính là tên của chú Lưu.
Căn cứ sương mù cũng không phải là lớn, mấy trăm người ngày thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, Sài Duyệt Ninh cũng xa xa từng nhìn thấy ông ấy.
Ông ấy có một đôi cánh chim màu nâu sẫm, trên mắt có vết chân chim, tay đeo một sợi dây thừng màu đỏ được đan bằng tay, là An Lê đã đưa cho ông.
An Lê nói, chú Lưu vẫn luôn muốn có thể học bay, nhưng mà bốn phía sương mù lớn như vậy, lúc chú Lưu phi lên trời, mọi người trên mặt đất nhìn không rõ, rất dễ nhìn nhầm đó là dị thú, nhỡ ngộ thương chú thì làm sao?
Màu đỏ là màu dễ thấy nhất, nếu mắt cá chân buộc với một sợi dây màu đó, chắc chắn có thể nhìn thấy trong nháy mắt.
Vì vậy cô bé đã đan một sợi dân cho chú Lưu, sau này chú ấy sẽ không còn sợ bị ngộ thương.
Thế nhưng mọi chuyện đều giống như lời của Thời Văn Lâm, người biến dị từ nhân loại trở thành dị thú đến bây giờ đều là một loại tình huống vô cùng đột ngột.
Mọi người ít nhiều có mức độ biến dị nhất định, thân thể chỉ là được ổn định tạm thời, không ai có thể đoán trước khi nào phần biến dị còn lại sẽ phát sinh.
Thông thường, mọi người thậm chí còn chưa kịp tiêm thuốc ức chế, quá trình biến dị đã hoàn thành.
"Bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, cậu ta đã đem hi vọng cuối cùng trong lòng tôi mang đi. Từ tối hôm qua đến nay, tôi nhịn không được nghĩ rằng, đời này có phải chờ không đến lúc ấy hay không." Thời Văn Lâm nói xong, ánh mắt trống rỗng trong vài giây, sau đó phục hồi tinh thần, khẽ thở dài hỏi: "Làm sao hai con đến được đây?"
Chử Từ: "Trên đường đên bọn con gặp được một con cự thú biết bay, nó đã đưa chúng con đến đây."
"Hóa ra la như vậy." Thời Văn Lâm gật đầu: "Di cư là bản năng của đại bộ phận các loài chim trong thế giới cũ. Trong hệ sinh thái mới, tuy rằng các loài không ngừng dung hợp, nhưng vẫn có không ít dị thú biết bay lưu lại bản năng này. Nhưng chu kì và hướng di chuyển của chúng không giống nhau, tốc độ của chúng cũng nhanh hơn xe của con người..." Thời Văn Lâm nói xong, giương mắt lại hỏi: "Như vậy khi về, là dùng phương pháp tương tự sao?'
Sài Duyệt Ninh gật đầu: "Trí nhớ của con rất tốt, biết phương hướng đại khái của thành phố Phù Không."
"Nhưng các con nên biết rằng, thế giới này rất rộng lớn, cự thú kia có thể mang các con đến được nơi này cũng chỉ là một loại ngẫu nhiên..."
"Thế giới này vẫn luôn lớn như vậy, vô số ngẫu nhiên cũng không ngừng phát sinh." Sài Duyệt Ninh nở nụ cười: "Trước khi tới được nơi này, ngay cả một phương hướng chúng con cũng không có. Hiện tại muốn trở về, ít nhất cũng đã có phương hướng, có phương hướng rồi, con người cũng sẽ không bị lạc."
"Đúng vậy, đúng vậy..." Thời Văn Lâm trầm giọng đáp lại, thoáng chuyển động xe lăn: "Các con đi theo tôi."
Thời Văn Lâm rời khỏi phòng thí nghiệm, Sài Duyệt Ninh và Chử Từ cũng đi theo.
Xe lăn chậm rãi đi về phía trước, Sài Duyệt Ninh tiến lên vịn tay nắm ở sau lưng ghế, trong tiếng chỉ đường của vị lão tiên sĩ, đẩy ông ấy về chỗ ở của mình.
Đó là lần đầu tiên cô và Chử Từ gặp ông ấy.
Thời Văn lâm dùng hai bàn tay khô héo như vỏ cây, từ trong ngăn tủ kéo dưới bàn gỗ lấy ra một chiếc usb màu xám bạc được quấn bằng khăn giấy.
Ông ấy cầm lấy một cách vô cùng trịnh trọng, đặt nó vào lòng bàn tay của Sài Duyệt Ninh.
Đó là thành quả nghiên cứu cả đời này của ông, ông từng ngàn vạn lần mơ đến ngày mình có thể tự tay giao nó ra ngoài, nhìn người bên ngoài mang nó đến căn cứ nhân loại ở phương xa.
Người dân ở căn cứ sương mù này, vẫn luôn muốn trở về với nhân loại, tựa như sông đổ về biển.
Sài Duyệt Ninh nắm chặt cái usb nho nhỏ kia, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình mang quá nhiều trọng lượng.
Đó là tia hi vọng mà nhân loại toàn lực giữ vững giữa vô vàn tuyệt vọng.
Họ xuất phát, mang theo hai chiếc ba lô không lớn, lặng lẽ rời khỏi đây.
Lúc này đây, trong ba lô của Sài Duyệt Ninh chứa một công cụ hạng nhẹ dùng để diệt khuẩn trong thịt, hai viên pin dự phòng. Như vậy, hai cô ít nhất sẽ không chết đói trên đường trở về.
Dị thú biết bay rốt cuộc vẫn không chiếm đại đa số, dưới tình huống không được lựa chọn, dị thú có thể chạy cũng miễn cường cũng tốt.
Chỉ là dị thú sống trên mặt đất phần lớn đều có ý thức lãnh địa mạnh mẽ. Nếu ngẫu nhiên gặp được một con đang đi đúng hướng thì cũng chẳng đi được bao xa liền sẽ dừng bước không tiến, cuối cùng vẫn là phải tìm dị thú trên trời.
Bởi vì xác định được phương hướng, vì vậy cũng không còn mơ hồ như lúc đến.
Hai người các cô một đường đổi xe, lại đổi một loạt dị thú đi về phía trước, hướng theo một hướng đại khái, rời khỏi núi rừng, bước vào làn đường hoang vu mà xa lạ của thế giới cũ.
Dọc theo đoạn đường này, các cô nhìn thấy bầy thú chạy ngược dùng, nhìn thấy dị thú cỡ lớn đánh nhau, nhìn thấy Hắc Đằng khổng lồ trong sương mù dày đặc, ngửa mặt nhìn "chim bay" từ trên cao lướt qua.
Không biết là trên con đường trở về xa lạ vẫn luôn thế này, hay là chỉ trong mấy ngày ngắn ngửi, hệ sinh thái trên mặt đất lại xảy ra biến hóa to lớn.
Thế giới này đối với nhân loại càng ngày càng không thể lí giải nổi. Hòn đảo nhân loại sinh tồn giữa biển mây kia thực sự còn tồn tại sao?
Sài Duyệt Ninh không nhịn được thầm nghĩ, cô sợ sẽ đi sai đường, sợ chính mình giữa màn sương dày đặc bỏ qua tòa đảo biệt lập kia, lại sợ tòa đảo ấy đã rơi từ lâu, dù sao ngày ấy khi cô rời đi, ngoại thành cũng đã rơi xuống, chỉ còn lại những gợn mây hình nấm dâng lên sau vụ nổ.
Cô mang theo sự bất an như vậy, dẫn theo Chử Từ đi một con đường chưa chắc đã chính xác.
Thế nhưng Chử Từ tin tưởng cô, trước sau như một, không bao giờ thay đổi.
Phần tín nhiệm này vừa khiến cô sợ bản thân làm nàng thất vọng, vừa khiến cô mang theo trách nhiệm tiến bước về phía trước. Cho dù có mờ mịt đến đâu cũng chưa từng dừng lại.
Sau khi dị thú lần nữa đi chệch hướng, hai người tranh thủ lúc dị thú săn mồi gần đó, lần nữa trở lại mặt đất.
Đây là một khu nông nghiệp hoang phế đã lâu, trước đây có lẽ là một thôn xóm nho nhỏ, những ngôi nhà ngói của thế giới cũ đã thấp phần rách nát. Bốn phía nơi này bị Hắc Đằng bao phủ, ở trong một vũng nước gần đó, một con dị thú dạng bò sát khá giống với rết đang lẳng lặng nằm.
Nó chỉ là dị thú cỡ trung bình, thế nhưng đối với nhân loại mà nói đã lớn đến mức có chút đáng sợ, tùy tiện há miệng cũng có thể nuốc hết một nhân loại.
Sài Duyệt Ninh theo bản năng dẫn Chử Từ đi xa, còn chưa tiến lên vài bước đã nhìn thấy một con "chim khổng lồ" từ trên tầng sương mù cao dày lao tới, nháy mắt đã cùng "rết khổng lồ" đánh giết.
Nói đúng hơn, đó cũng không hẳn là một con chim.
Nó dài vài mét, có cơ thể chim, đầu giống như cá sấu, đuôi búa khổng lồ.
Dị thú cỡ trung bình kia bị nó giết chết, thắng lợi nhẹ nhàng. Nó dùng cái đuôi hình búa không ngừng đánh vào con mồi đã chết, cúi đầu bắt đầu ăn.
Dị thú săn giết lần nhau, Sài Duyệt Ninh thấy nhiều, nửa điểm cũng không có hứng thú.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô lại liếc mắt nhìn đến đôi cánh màu nâu sẫm của con chim lớn kia, cùng với thứ được buộc chặt dưới chân chim, là một sợi dây nhỏ đã bị nước bùn dính bẩn đến không thấy được màu sắc vốn có.
Phát hiện này khiến Sài Duyệt Ninh nhất thời kinh hãi nói không nên lời.
Thật khó để tưởng tượng rằng mới mười ngày trước, người dân ở căn cứ sương mù vẫn còn tiễn nó. Khi đó nó chỉ lớn cỡ hai người gộp lại.
Chỉ mười ngày sau đó, nó không ngừng thay đổi bộ dáng,biến thành một dị thú cỡ lớn.
"Chú Lưu." Chử Từ cũng nhận ra nó.
Tại sao bọn họ lại gặp nó trên đường trở về thành phố Phù Không.
Trong lòng Sài Duyệt Ninh không khỏi sinh ra một nghi vấn – Nó muốn đi đâu?
Cô có chút khó có thể tin được, rồi lại nhịn không được muốn chạm vào đáp án ẩn giấu nơi đáy lòng.
"Thế nhưng tôi thấy Lưu Định đi rồi. Cách đây không lâu, lúc làm kiểm tra định kỳ, cậu ta còn nói với tôi là nằm mơ cũng muốn trở lại thành phố Phù Không nhìn xem."
Nó có về nhà không?
Sẽ có, nếu như còn lưu lại một tia kí ức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro