CHƯƠNG 42

Sau giấc ngủ trưa, Mạnh Hạ như đã hứa, làm bánh cuộn thỏ trắng cho Ninh Thanh Uyển. Phần kem sữa đã được chuẩn bị từ tối qua, để trong tủ lạnh, phần còn lại làm khá nhanh. Ninh Thanh Uyển ngạc nhiên nhìn, cô thích ăn đồ ngọt nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tự làm, cô không giúp được gì, chỉ đứng nhìn.

Mạnh Hạ bận rộn trong bếp, trên khuôn mặt trắng nõn nà là nụ cười dịu dàng. Ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống tạo thành một lớp ánh sáng mềm mại bao phủ, như đang quay quảng cáo món ăn, mỗi khoảnh khắc đều làm người ta cảm thấy dịu dàng và tươi đẹp. Ninh Thanh Uyển nhìn đến ngây người, ngay cả cô cũng không nhận ra môi mình đang nở một nụ cười dịu dàng.

"Học làm đồ ngọt từ khi nào thế?''

Mạnh Hạ cầm bát kem sữa đã đánh bông, vừa phết kem lên bánh cuộn vừa nói, "Trước đây, lúc làm thêm học được."

Trước đây đương nhiên là trước khi xuyên sách, Ninh Thanh Uyển khẽ nhướng mày, lần trước cô hỏi Mạnh Hạ còn biết làm gì, cô không nhắc đến việc này, biết làm đồ ngọt, làm điêu khắc, làm nail, còn bao nhiêu điều thú vị nữa có thể khai thác.

Ninh Thanh Uyển đưa tay vào bát kem của cô, ngón tay dính chút kem sữa, Mạnh Hạ tránh không kịp, trách yêu, "Rửa tay chưa đấy?"

"Rồi." Ninh Thanh Uyển bình thản đáp.

Mạnh Hạ nghĩ cô muốn nếm thử vị của kem, liền hỏi, "Có ngon không? Có ngọt quá không?"

Ninh Thanh Uyển cười, tay vốn định phết kem lên mũi Mạnh Hạ, nhưng nghe vậy, ngón tay thon dài hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua môi cô. Không trả lời mà hỏi lại "Ngot không?"

Nhẹ nhàng một cái, như thể ngón tay ấy xuyên qua lớp da chạm vào trái tim, làm người ta nóng bỏng. Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt đầy ý cười và tình cảm, tim đập mạnh, cảm giác mập mờ cũng từ đó mà phát triển.

Một cách vô thức, Mạnh Hạ liếm lớp kem trên môi, chiếc lưỡi nhỏ xinh đỏ hồng lướt qua đôi môi hồng hảo, làm lớp kem trắng mờ đi, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ ngây ngô vô ý thức.

"Ngọt lắm." Trong miệng cô là vị kem ngọt ngào, Mạnh Hạ mím môi, không biết Ninh Thanh Uyển đã phết bao nhiêu kem lên môi mình, "Trên môi em còn không?"

"Còn." Mắt Ninh Thanh Uyển sâu thẳm, nụ cười trong mắt càng đậm, cô đưa tay lên, phết phần kem còn lại trên môi Mạnh Hạ lên ngón tay, rồi đưa lên miệng mình, liếm sạch, "Ngọt thật."

Đôi mắt như hoa đào đẩy vẻ lười biếng, nhưng hành động lại quyễn rũ mê người, khiến tim người rung động mãi không thôi. Rõ ràng là cố tình gợi tình, nhưng mặt vẫn không biến sắc, thản nhiên như không.

Như thể cô nghĩ nhiều quá, Mạnh Hạ cảm thấy đầu óc như sắp bắc khói, mặt đỏ bừng, nếu nóng thêm chút nữa có thể chín ngay tại chỗ. Cô vội cúi đầu che giấu suy nghĩ lung tung của mình, lớp kem trên bánh cuộn vì thế mà phết loạn xạ không đều chút nào.

"Chị, chị, chị có muốn ra phòng khách ngồi không?" Đừng đứng ở đây làm rối lòng em.

Ninh Thanh Uyển nhìn cô bận rộn phết kem, lập tức hiểu ra, nhưng vẫn giả vờ không biết, làm bộ tội nghiệp, "Chê chị phiền à?"

"Không, không phải." Mạnh Hạ vội vàng phủ nhận, ấp úng hồi lâu, "Chỉ là chị ở bên cạnh, em sẽ phân tâm.''

Ninh Thanh Uyển mỉm cười, hỏi như không biết, "Tại sao lại phân tâm?"

Mạnh Hạ nhìn thấy nụ cười không kiềm chế của Ninh Thanh Uyển, cũng biết rõ cô ấy đã biết hết, chỉ là cố tình trêu mình, vừa xấu hổ vừa bực, nên cắn môi không nói gì.

Cuối cùng, Ninh Thanh Uyển cũng không rời đi, chỉ đứng đó nhìn. Mạnh Hạ cố gắng tập trung, đặt lớp kem sữa lên bánh cuộn rồi cuộn lại, sau đó cắt thành bốn phần, bọc từng phần lại và cho vào tủ lạnh.

"Cả bọn họ cũng có sao?" Ninh Thanh Uyển nhìn bốn phần bánh cuộn thỏ trắng, ngón tay nhẹ gõ trên bản, hôm nay dường như không có đồ ngọt dành riêng cho cô.

Mạnh Hạ lắc đầu, "Ngày mai em sẽ dẫn chị đến trường, chỗ này cách Đại học Z quá xa, còn hai phần để làm bữa sáng ngày mai nhé."

Câu trả lời không ngờ, không ngờ cô đã chuẩn bị cả cho ngày mai, nụ cười trên môi Ninh Thanh Uyển càng sâu thêm.

Thẩm Lan bước vào bếp thấy Mạnh Hạ đeo tạp dề, mắt cô sáng lên, mở tủ lạnh thấy bánh cuộn thỏ trắng, cười tươi rói, "Hôm nay có đồ ngọt à?"

Mạnh Hạ chắp tay xin lỗi, "À, xin lỗi chị, hôm nay chỉ làm cho Uyển Uyển Lão Công thôi."

Ninh Thanh Uyển thoáng hiện nụ cười không dễ nhận thấy.

Thẩm Lan lắc đầu nói, "Hạ Hạ, sau này em có bạn trai, liệu anh ấy có ghen với Ninh Thanh Uyển không? Em đối xử với chị ấy tốt quá mà!"

Câu hỏi này cũng hợp lý, không quả đột ngột, nhưng Mạnh Hạ cảm thấy lúng túng, không biết trả lời sao, câu trả lời nào cũng không đúng, có chút khó xử.

Ninh Thanh Uyển nhìn lướt qua Tô Gia Bắc, bình thân đổi chủ đề, "Bạn trai em sau này có ghen với Tô Gia Bắc không?"

Một câu đã chuyển sự chú ý, Thẩm Lan bĩu môi, cô hỏi Mạnh Hạ, Ninh Thanh Uyển lại phản công, hừ một tiếng, cười nhạo, "Chị đúng là chiều fan."

Ninh Thanh Uyển không phủ nhận. Trong lòng cô phản bác, cô chỉ chiều vợ mà thôi.

---

7 giờ tối

Sau bữa tối, theo chỉ thị của Lâm Du Nhiên, mọi người lại tụ tập ở khu vực sinh hoạt chung trong phòng khách, trò chuyện đôi ba câu, thỉnh thoảng chơi vài trò chơi. Kỷ Đông mang theo một chai rượu ngon, đề nghị người thua trò chơi uống hai chén.

Vì ngày hôm sau có "hẹn hò", mọi người không cần làm việc, cũng không cần dậy sớm, nồng độ cồn không cao, uống chút để tăng hứng thú, mọi người đều không có ý kiến.

Mạnh Hạ hơi sợ việc uống rượu, cô cầu cứu nhìn Ninh Thanh Uyển, nhưng lần này Ninh Thanh Uyển không định giúp cô, nhìn rõ cảm xúc bên trong.

Lòng cô có thêm vài dấu hỏi nhỏ, Mạnh Hạ nghi hoặc nhưng không có cơ hội hỏi. May mắn thay, các trò chơi đều rất đơn giản, Mạnh Hạ chơi trong lo lắng nhưng chỉ thua hai lần, uống hai ly nhỏ.

Susan, người luôn thua cuộc, hầu như uống hết rượu của Kỷ Đổng, cuối cùng cô say khướt, nói với Kỷ Đồng, "Rượu ngon, tặng tôi một chai nhé."

Rượu uống hết, trò chơi cũng kết thúc, mọi người cầm điện thoại chương trình chuẩn bị gửi tin nhắn ẩn danh, Mạnh Hạ gửi cho Ninh Thanh Uyển một tin nhắn - "Món quà tuyệt nhất", hôm nay cũng là ba tin nhắn.

"Hy vọng lần sau được ăn món mì em nấu."

Mạnh Hạ nhìn tin nhắn này, khẽ nhíu mày.

"Súp bí ngô rất ngon"

"Bánh cuộn thỏ trắng không có thỏ con."

Mạnh Hạ không kìm được nụ cười trên môi.

Giống như hôm trước, mỗi người lấy lại điện thoại của mình rồi về phòng nghỉ ngơi. Mạnh Hạ trao đổi với người quay phim xong thì đi về biệt thự, thực ra chỉ uống hai ly rượu, cô không say nhưng cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Khi đi đến phòng khách, Mạnh Hạ gặp Kỷ Đồng, không biết vấp phải gì, suýt nữa ngã vào lòng Kỷ Đồng, nhưng cánh tay bị kéo lại, toàn thân ngã vào vòng tay quen thuộc.

Mạnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, Ninh Thanh Uyển cau mày đỡ cô đứng vững, nhìn Kỷ Đồng với ánh mắt lạnh lùng, mặt đầy sát khí, cơ mặt căng cứng, quanh người toát ra hơi lạnh.

Kỷ Đồng không biểu cảm đối diện với Ninh Thanh Uyển, một lúc sau, mặt nạ điềm tĩnh của anh xuất hiện vết nứt, anh hít một hơi sâu rồi quay người đi.

"Chị." Mạnh Hạ kéo tay Ninh Thanh Uyển, lòng vẫn còn sợ hãi, trong mắt là sự kinh hoàng chưa kịp thu lại.

Ninh Thanh Uyển thu lại ánh mắt, giấu đi cảm xúc cuộn trào trong lòng, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt lạnh như băng tan thành nước xuân, dịu dàng hẳn. Cô xoa đầu Mạnh Hạ, "Đi cẩn thận chút."

"Không nên uống rượu." Mạnh Hạ nhõng nhẽo nói, "Chị không giúp em gì cả."

Ninh Thanh Uyển hơi nhíu mày, "Là lỗi của chị." Cô mím môi, nếu vừa rồi không kịp kéo lại... Cô kiềm chế, thở ra một hơi dài, nén lại cảm xúc tự trách trong lòng, nhẹ giọng nói, "Về phỏng rửa mặt thôi."

"Vâng." Mạnh Hạ để Ninh Thanh Uyển kéo vào phòng, cô chăm chú nhìn vào đôi tay đan chặt của hai người, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của Ninh Thanh Uyển.

Thực ra không chỉ có mình cô sợ hãi lúc đó, Mạnh Hạ nhẹ nhàng siết tay Ninh Thanh Uyển như muốn an ủi, cảm nhận như Ninh Thanh Uyển cũng hơi cứng lại trong khoảnh khắc.

Về phòng, Mạnh Hạ tắm trước. Cô không thích mùi rượu nên tắm khá lâu, dòng nước ấm giúp cô tỉnh táo hơn.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Mạnh Hạ thấy Ninh Thanh Uyển ngồi bên bậu cửa số, nhìn ra ngoài, ánh trăng dịu dàng bao phủ cô, làm tôn lên vẻ thanh tao lạnh lùng, bờ vai gầy và tấm lưng mỏng manh, mang chút cô đơn.

Trái tim Mạnh Hạ thắt lại, cô siết chặt tay, nhắm mắt lại, cố gắng giữ giọng tự nhiên, "Chị, em lắm xong rồi."

"Được."

Ninh Thanh Uyển không quay lại ngay, cô co ngón tay, nắm chặt vật trong tay.

Động tác của cô rất nhanh, nhưng Mạnh Hạ vẫn nhìn thấy đó là một điều thuốc chưa châm, cô khẽ nhíu mày, đã lâu rồi không thấy Ninh Thanh Uyển hút thuốc.

"Chị..."

"Sao vậy?" Giọng nói ấm áp và tự nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Mạnh Hạ nghẹn lời, do dự không biết mở lời thế nào, trong đầu lặp lại hình ảnh Ninh Thanh Uyển nắm chặt điều thuốc, cô mỉm cười nhẹ. "Không có gì, chị đi tắm đi."

Ninh Thanh Uyển đáp một tiếng rồi vào phòng tắm. Mạnh Hạ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên môi dần dần tắt.

Một lúc lâu sau, âm thanh nước chảy từ phòng tắm vang lên, Mạnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại nhắn tin cho bạn bè, báo cáo về việc ngày mai cô sẽ dẫn Ninh Thanh Uyển đến Đại học Z.

Mạnh Hạ nhớ lại lời của người quay phim, dường như kế hoạch ngày mai sẽ do cô tự quyết định, ăn uống chắc cũng được, nhưng cần hỏi xem Ninh Thanh Uyển có đồng ý không.

Nhìn tin nhắn của Điềm Điềm, mặt cô đỏ bừng, tim đập nhanh, ý gì mà dùng mỹ nhân kế chứ. Cùng ăn uống, Ninh Thanh Uyển chắc sẽ đồng ý thôi.

Có lẽ do tác động của rượu, cô nghĩ đến việc làm Ninh Thanh Uyển vui lòng, không biết từ đâu lại nghĩ đến việc dùng mỹ nhân kế, lòng cô giật mình, cố lắc đầu, nhưng càng lắc lại càng nghĩ xa xôi.

Vì vậy, khi Ninh Thanh Uyển từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Mạnh Hạ đang quỳ ngồi trên giường, mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn cô, ngay sau đó lại ngượng ngùng cúi xuống.

Thật là mê người.

Ninh Thanh Uyển bước tới, ngồi đối diện cô, giơ tay vuốt ve má cô, "Say rồi?"

Bàn tay khô ráo, có lẽ vừa tắm xong, không còn lạnh như trước, mà ấm áp, chạm vào mặt nóng bừng của Mạnh Hạ rất dễ chịu.

Mạnh Hạ không phủ nhận, thực ra Kỷ Đồng không nói dối, nồng độ cồn không cao, cô không say.

Rượu không làm say người, người tự say.

Cô có thể mượn cớ này, buông thả bản thân, nén lại sự ngượng ngùng để làm Ninh Thanh Uyển vui vẻ, miễn là Ninh Thanh Uyển thấy vui hơn.

Hình ảnh lưng cô đơn của Ninh Thanh Uyển cứ hiện lên trong đầu cô, mỗi lần nghĩ đến, lòng cô lại nhói đau.

Người rõ ràng tỏa sáng rực rỡ, là ngôi sao sáng nhất, sao lại có lúc cô đơn đến vậy.

Mạnh Hạ quỳ ngồi, thẳng người lên, nghiêng mình ôm eo Ninh Thanh Uyển, giọng nói nhẹ nhàng, "Chị, đừng buồn."

Cơ thể Ninh Thanh Uyển cứng đờ, mùi hương ngọt ngào của Mạnh Hạ quẩn quanh, cô gần như vùi mặt vào ngực cô, qua lớp vải vẫn cảm nhận được sự mềm mại.

Giọng nói của cô gái ngọt ngào, vô cùng dễ nghe.

Cổ họng Ninh Thanh Uyển khẽ động, cô kéo Mạnh Hạ ra một chút, giọng khàn khàn, "Không buồn. Ngồi thẳng lên."

Hai chữ "ngồi thẳng" được nhấn mạnh, Mạnh Hạ cắn môi, ngoan ngoãn ngồi thẳng, quỳ trên đầu gối, theo động này, làn da trắng mịn dưới chiếc váy ngắn khẽ rung động.

Ninh Thanh Uyển khó khăn rời mắt, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp, khi uống say cô càng quyến rũ hơn, nhưng vừa rồi... nếu cô không cố tình không giúp...

Nói là không buồn, nhưng nụ cười trên mặt đã phai nhạt, ánh mắt Ninh Thanh Uyển thoáng chút u buồn mà Mạnh Hạ nhận ra ngay.

Mạnh Hạ mím môi, nắm lấy tay Ninh Thanh Uyển, mười ngón đan vào nhau, "Chị, em không thật sự trách chị không giúp em, thực ra em cũng không từ chối. Lần sau, em sẽ mạnh dạn từ chối. Chị đừng tự trách được không."

Ninh Thanh Uyển bỗng ngẩn người, nở nụ cười gượng gạo, cô dựa trán vào trán Mạnh Hạ, "Là lỗi của chị, không nên không giúp em. Chị rất tự trách, thậm chí sợ rằng, nếu vừa rồi chị không kéo em, sẽ ra sao."

"Không có nếu. Chị đã kéo em, em đang ở trong vòng tay chị." Mạnh Hạ siết chặt tay Ninh Thanh Uyển, dịu dàng cọ mũi vào cô.

Ninh Thanh Uyển hơi ngẩn ra, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp nhưng cũng xen lẫn chút khó chịu khi nhận ra mình cần Mạnh Hạ an ủi.

Nên khi Mạnh Hạ thẳng thắn hỏi, "Chị, em thấy điếu thuốc trong tay chị, có phải vì không vui mới muốn hút thuốc không?"

Cô trả lời để giữ thể diện, "Là nghiện thuốc." Tất nhiên là sẽ không thừa nhận tâm trạng không tốt là lý do chính, và bổ sung thêm, "Chưa hút."

Ninh Thanh Uyển nói câu này với vẻ lạnh lùng, nhưng lại có chút không tự nhiên, Mạnh Hạ cảm thấy lúc này cô ấy giống như một con mèo kiêu ngạo.

Trong lòng vui mừng không thôi, Mạnh Hạ cố nén ngượng ngùng, ôm lấy cổ Ninh Thanh Uyển, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ của cô, "Chị nói cai thuốc rất khó, phải dùng thứ khác thay thế."

"Vậy để em hôn chị"

"Nghiện thuốc sẽ giảm đi một chút không?"

Nụ hôn của Mạnh Hạ còn vụng về nhưng vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, như lông vũ khẽ chạm vào tim, vừa ngứa vừa tê.

Như dòng nước dịu dàng, chảy vào lòng nhưng cũng giống như dung nham nóng bỏng.Ninh Thanh Uyển khẽ chớp mắt, đôi mắt lóe lên ánh sáng vui vẻ, như ngôi sao bừng sáng trong đêm tối, rực rỡ rồi lại trở về với sự dịu dàng.

Môi cô không kìm được mà cong lên, Ninh Thanh Uyển đặt một tay sau đầu Mạnh Hạ, tay kia ôm eo cô, dẫn dắt cô sâu hơn vào nụ hôn, từ nhẹ nhưng đến mãnh liệt, từ thử nếm đến thưởng thức kỹ càng.

Mạnh Hạ bị ép ngẩng cổ trắng mịn, theo đà của Ninh Thanh Uyển ngã xuống giường. Đôi mắt long lanh ngập nước, đôi môi đỏ mọng lấp lánh, mái tóc đen rối bời rơi xuống ngực và gối.

Cổ áo váy ngủ trễ xuống vai, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.Trên đó có một dấu đỏ nhỏ, nổi bật trên làn da trắng ngần, vô cùng quyển rũ.

"Em yêu, em biết mình đang làm gì không?'

'"Lửa em chậm lên, làm sao dập?"

---------------------------------

Vote cho bé đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro