Chương 199 + 200
Chương 199: Không lạnh
Thật ra Cố Ỷ cũng hiểu rất rõ, cho dù mình không tự tìm đến, cái cây trụi lủi kia cũng sẽ nghĩ cách lôi mình tới. Chẳng qua là muốn kéo mình sau khi đã trở thành quỷ mà thôi.
Nó hẳn là không thể trực tiếp ra tay với cô, nếu không thì chỉ bằng đám dây leo kia cũng đã đủ giết cô từ lâu rồi. Vì thế, nó mới cố ra sức ở mấy chỗ nhỏ nhặt, hy vọng có thể thông qua vài "tai nạn nhỏ" để khiến cô chết đi.
Nếu thật sự không làm được, vậy thì để cô chết đói thành ác quỷ cũng không sao.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, trước khi cái cây trụi lủi đó có thể khiến cô chết đói, cô đã tự chui đầu vào rọ, chạy đến tế đàn. Đã bị nhìn thấy rồi, đương nhiên không thể để Cố Ỷ rời đi, vì vậy đám dây leo mới nhân lúc này phát động, trói chặt cô lên tế đàn.
Vừa hiểu được mấu chốt của sự việc, Cố Ỷ đã thấy tế đàn bị kích hoạt hoàn toàn.
Trăng máu từ trên trời rọi xuống một luồng sáng, ánh sáng ấy bao phủ trọn vẹn lấy Cố Ỷ, đám dây leo xung quanh đều bị ánh sáng đốt sạch, nhưng Cố Ỷ lại chẳng hề hấn gì. Cô có thể cảm nhận được ánh sáng này đặc biệt ấm áp, rọi lên người khiến toàn thân ấm dần lên, giống hệt như ánh nắng mặt trời.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên kiến thức đã học trước đây: ánh trăng thực chất cũng là ánh sáng mặt trời, chỉ là phản xạ lại. Vậy ánh trăng nơi âm phủ này, cũng là như thế sao? Nếu không thì tại sao ánh sáng ấy lại ấm áp đến vậy?
Trong làn sáng ấy, cô từ từ bay lên. Cố Ỷ muốn phản kháng, nhưng toàn thân ấm áp đến mức chẳng thể dồn chút sức lực nào, đừng nói phản kháng, đến một ngón tay cô cũng không động đậy nổi. Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng "bùm bùm bùm" vang lên. Cố Ỷ cố gắng quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì thấy Khương Tố Ngôn đang cố gắng lao đến chỗ mình, nhưng có thứ gì đó trong suốt chắn ngang, khiến nàng không thể lại gần.
Cố Ỷ thấy nàng há to miệng nói gì đó, cũng thấy nàng ra sức va vào bức tường trong suốt kia.
Cô cảm thấy xót lòng, va mạnh như thế, vợ cô chắc chắn sẽ đau lắm.
Cố Ỷ chậm rãi đưa tay lên, vươn về phía Khương Tố Ngôn, nhưng tay chỉ vừa giơ lên được một nửa, cô đã chầm chậm nhắm mắt lại. Cô không muốn nhắm mắt đâu, nhưng xung quanh luôn có giọng nói vang lên: "Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn phiền muộn gì nữa, ngủ rồi sẽ không còn đau khổ gì nữa..."
Cố Ỷ thực sự không muốn nhắm mắt, nhưng có một sức mạnh đang kéo mi mắt cô xuống, cứ nhất quyết bắt cô phải nhắm lại. Trong trận giằng co với sức mạnh đó, điều duy nhất cô có thể làm là cố làm chậm lại tốc độ khép mắt.
Khung cảnh trước mắt từ rộng lớn dần thu hẹp lại thành một khe hở, ngay khoảnh khắc cuối cùng, Cố Ỷ vẫn còn thấy Khương Tố Ngôn đang đập mạnh vào bức tường trong suốt kia, và cô cũng nghe được lời Khương Tố Ngôn hét lên:
"Cố Ỷ! Cố Ỷ! Đừng chết!"
Khương Tố Ngôn đã dùng mọi cách, nhưng vẫn không thể phá vỡ bức tường đột ngột nổi lên quanh tế đàn. Bức tường ấy thật ra chính là nước trong bể chứa trước đó, khi ánh sáng từ trăng máu chiếu xuống, nước liền dâng lên bao phủ toàn bộ tế đàn, chỉ có ánh sáng của trăng máu là có thể xuyên qua lớp màng ấy để vào trong.
Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ nhắm mắt lại, cả cái cây trụi lủi bỗng như sống dậy, thân cây trơ trụi vốn vươn thẳng lên trời, nay đột nhiên mọc ra vô số lá cây rậm rạp. Khác hẳn với mấy loại rau âm phủ mà Cố Thanh và Lâm Mạn Thư từng trồng, lá cây lần này là màu xanh lục.
Chỉ trong chớp mắt, khung cảnh đã tràn đầy sức sống, trên tán cây còn quanh quẩn một loại hồn lực ôn hòa.
Khác với hồn lực màu đen của những con quỷ như Khương Tố Ngôn, loại hồn lực này là màu trắng, giống hệt với hồn lực của con người như Cố Ỷ.
Khương Tố Ngôn cắn nát răng, đây chính là cái mà Cố Thanh từng nhắc đến, cái gọi là "tẩy trắng" sao? Quả thật, hồn lực ở âm phủ đều bị biến thành như thế này, đúng là có thể gọi là "tẩy trắng". Nhưng những luồng hồn lực trắng ấy không chỉ lơ lửng trên tán cây mà còn dần dần chuyển động theo thân cây hướng lên trên, tiến về phía vầng trăng máu đỏ rực trên trời.
Rõ ràng, những luồng hồn lực màu trắng ấy sẽ thông qua trăng máu mà đến dương gian, nuôi dưỡng mảnh đất đã cạn kiệt nơi đó.
Nhưng Khương Tố Ngôn lại hoàn toàn không muốn thấy một kết cục như vậy. Cố Ỷ đến âm phủ là để làm Diêm Vương, cô ấy muốn tái thiết lại cơ chế luân hồi chuyển kiếp, tuyệt đối không phải để trở thành một linh kiện bé nhỏ trong hệ thống này! Khương Tố Ngôn lại một lần nữa lao vào bức màn chắn, nhưng vẫn vô dụng.
Sau chuyến hành trình đến Thông Thiên Tháp này, hồn lực của Khương Tố Ngôn đã hao tổn rất nhiều. Để bảo vệ Cố Ỷ, nàng đã không còn mạnh như khi mới gặp cô, yếu hơn rất nhiều so với thuở ban đầu.
Nhưng Khương Tố Ngôn vẫn bất chấp tất cả, cho dù thân quỷ này có bị tiêu diệt thì đã sao? Không thứ gì được phép cướp Cố Ỷ khỏi tay nàng, đây là chấp niệm nghìn năm của nàng, chỉ có Cố Ỷ là điều duy nhất nàng có thể nắm giữ trong đời này.
"Trả nàng lại cho ta!"
Khương Tố Ngôn đặt tay lên màn chắn, dồn hồn lực đập mạnh xuống, nhưng lớp màn không hề dao động chút nào. Nàng hiểu, đó là bởi hồn lực của mình không đủ. Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười điên cuồng, đã không đủ thì đi cướp. Ngàn năm nay, nàng luôn làm như thế.
Cướp đoạt hồn lực trong âm phủ, cướp từ những con quỷ khác, đó chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé nơi đây. Không đủ hồn lực thì cứ đi cướp là được.
Quỷ có hai cách để cướp đoạt hồn lực: một là ăn quỷ khác, hai là hấp thụ từ không khí âm phủ. Bây giờ Khương Tố Ngôn muốn làm chính là: hấp thụ toàn bộ hồn lực xung quanh.
Thân quỷ của Khương Tố Ngôn khôi phục lại dáng vẻ như khi vừa mới chết, hai hàng huyết lệ chảy dài từ đôi mắt, bộ hỉ phục đỏ như máu.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Cố Ỷ đang lơ lửng trên tế đàn, giọng nói dịu dàng như đang bày tỏ tình ý: "Phu quân, đợi ta."
Ngay khoảnh khắc ấy, Khương Tố Ngôn như một cái hố đen, hút toàn bộ hồn lực xung quanh vào cơ thể mình. Thân thể nàng vốn được kết cấu bằng hồn lực, quỷ có thể hấp thụ trực tiếp, không như con người khó khăn đến vậy, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn. Giới hạn của Khương Tố Ngôn lớn hơn các quỷ khác, nhưng cuối cùng vẫn có điểm cực hạn.
Dưới sự hấp thụ không có tiết chế, thân quỷ của nàng bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Đây là nơi hồn lực dồi dào nhất âm phủ, nên tốc độ hấp thụ cực nhanh, đồng thời vết nứt cũng lan rộng nhanh hơn.
Thế nhưng Khương Tố Ngôn giống như chẳng hề nhận ra, vẫn tiếp tục liều lĩnh hút hết vào cơ thể mình.
Nàng đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải cứu được Cố Ỷ.
Còn Cố Ỷ lúc này lại chẳng hay biết gì. Cô đang ở một thế giới khác, chậm rãi mở mắt ra. Cô nghe thấy có người đang gọi nhũ danh của mình, "A Ỷ", "A Ỷ" – kiểu gọi thân mật như thế, ngoài ba mẹ của cô ra thì không ai khác.
Cô nghĩ là ba mẹ đang gọi, liền vung tay muốn ngủ tiếp. Chiếc giường mềm mại, chăn ấm nệm êm khiến cô chẳng muốn mở mắt ra chút nào. Nhưng đi kèm với giọng gọi kia là âm thanh chuông báo thức inh tai nhức óc từ điện thoại. Lúc này Cố Ỷ mới nhớ ra, mình phải dậy rồi.
Cô chậm rãi mở mắt, liền thấy trước mặt có một cô gái đang cúi đầu nhìn mình. Đây là góc nhìn "tử thần" đối với phần lớn con gái, tuyệt đối không ai lại đưa điện thoại xuống thấp rồi dùng camera trước để chụp kiểu cúi đầu như thế. Nhưng cô gái trước mặt, cho dù là ở góc chết này, vẫn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Cô ấy có gương mặt búp bê, trông không giống người cùng độ tuổi, nhưng lại là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá của họ. Cố Ỷ nhìn cô ấy, không kiềm được mà gọi một tiếng: "Vợ." Mặt cô gái đỏ lên, càng thêm phần đáng yêu. Đôi mắt của cô trong veo như nước suối, long lanh như có những vì sao bên trong. Nghe Cố Ỷ gọi như vậy, cô còn nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai nghe thấy, rồi mới đưa tay nhẹ nhàng đập lên cánh tay Cố Ỷ: "A Ỷ, chẳng phải em nói không được để mấy người trong phòng biết sao, sao còn gọi chị thế này..."
Cố Ỷ có chút hoang mang. Cô ngồi thẳng dậy trên giường, nhìn quanh một lượt, đúng thật là ký túc xá của mình. Cô cảm thấy nhức đầu nhẹ, rồi ngay sau đó nhớ ra người đang ở trước mặt mình.
Cô ấy tên là Khương Tố Ngôn, là bạn cùng phòng với mình, cũng là bạn gái mình. Từ năm nhất đại học, hai người đã như hình với bóng, ban đầu chỉ là bạn bè bình thường, nhưng sau hàng loạt sự việc xảy ra, họ cuối cùng cũng thổ lộ lòng mình và trở thành người yêu.
Vì không muốn ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội xung quanh, Cố Ỷ chưa từng công khai chuyện yêu đương với bạn học hay bạn cùng phòng, ngược lại còn cố gắng giấu giếm một chút.
Khương Tố Ngôn là một cô gái xinh đẹp, xuất thân giàu có, là một bạch phú mỹ chính hiệu, chỉ có điều hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp, không được bố mẹ yêu thương... Mặc dù chưa từng nhắc đến tình trạng trong gia đình nhà họ Khương, nhưng ba mẹ của Cố Ỷ thì từ lâu đã biết đến Khương Tố Ngôn và chấp nhận cô ấy.
Trong đầu Cố Ỷ chợt hiện lên hàng loạt ký ức, khắc sâu mọi chuyện giữa cô và Khương Tố Ngôn vào tâm trí. Cô cảm thấy tất cả như hơi quá trùng hợp, như thể bị ai đó nhét vào đầu một cách gượng ép vậy, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì chẳng có gì kỳ lạ trong trí nhớ, đúng là cô và Khương Tố Ngôn yêu nhau như thế.
Sau khi gọi Cố Ỷ dậy, Khương Tố Ngôn còn nhét sách vở vào tay cô, dặn dò phải ôn bài đàng hoàng, tuần sau là thi rồi. Cố Ỷ có hơi đơ đơ, nhưng vẫn gật đầu, từ trên giường leo xuống, cùng Khương Tố Ngôn rời khỏi ký túc xá, chuẩn bị đến giảng đường.
Sau giờ nghỉ trưa, Cố Ỷ chỉ chợp mắt được một lát, đầu óc vẫn hơi choáng. Khi ra đến cổng ký túc, Khương Tố Ngôn giúp cô quàng khăn, đưa găng tay, rồi dắt chiếc xe điện đang đỗ ở đó ra rồi gọi Cố Ỷ lên xe. Cố Ỷ không do dự, lập tức trèo lên ngồi lái, Khương Tố Ngôn cũng tự nhiên ngồi phía sau, còn vòng tay ôm lấy eo cô.
Cố Ỷ theo bản năng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một bàn tay xinh đẹp như tay người mẫu. Ngón tay của Khương Tố Ngôn thon dài, làn da trắng hồng, sờ vào vừa mềm vừa mịn, có được người yêu như thế, đúng là may mắn của Cố Ỷ. Nhưng cô lại cảm thấy sắc da này có gì đó không đúng lắm. Cô nhớ rằng da của Khương Tố Ngôn... đáng lẽ phải trắng hơn một chút mới phải.
Khi nghi ngờ còn chưa kịp tan, Khương Tố Ngôn đã áp sát lại, gối đầu lên lưng cô, dịu dàng gọi: "A Ỷ, đi thôi, sắp trễ rồi."
"Ừ, đi liền." Cố Ỷ đáp một tiếng rồi vặn tay ga, chạy đi được mấy bước thì nhấc chân lên gác lên bàn đạp.
Trời đông lạnh buốt, gió lạnh táp vào mặt Cố Ỷ đến mức hơi rát. May mà Khương Tố Ngôn tinh ý, còn biết chuẩn bị khăn choàng và găng tay cho cô, nếu không chắc cô đã bị đông cứng rồi.
Nghĩ đến đó, Cố Ỷ liền hỏi: "Chị không lạnh à?"
Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy mình thật ngốc, Khương Tố Ngôn sao có thể cảm thấy lạnh được chứ?
Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc của Khương Tố Ngôn: "Không lạnh đâu."
—------------***------------
Chương 200: Chuyện thường ngày
Cố Ỷ cảm thấy đúng như dự đoán: xem đi, Khương Tố Ngôn quả thật không sợ lạnh.
Nhưng vì sao Khương Tố Ngôn không sợ lạnh, dù có vắt óc suy nghĩ, Cố Ỷ cũng không thể hiểu nổi. Cô đạp xe xuyên qua các con đường trong khuôn viên trường, vào mùa đông hầu hết cây cối đều khô héo, chỉ còn những cành cây trơ trọi vươn ra ngoài. Khung cảnh này trông thật tiêu điều, nhìn lâu khiến lòng người cũng trở nên u ám. May mà Cố Ỷ sợ lạnh nên cứ cắm đầu đạp xe, chẳng để ý mấy đến những cái cây vừa trụi vừa xấu xí ấy.
Chiếc xe điện chạy khá nhanh, chẳng bao lâu sau họ đã đến trước toà nhà giảng dạy. Khương Tố Ngôn nhảy xuống trước từ yên sau, Cố Ỷ thì dừng xe, rút chìa khóa rồi hai người một trước một sau lao vào tòa nhà.
Sảnh tầng một ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, rõ ràng là có bật lò sưởi. Cố Ỷ lộ ra vẻ mặt mãn nguyện, còn Khương Tố Ngôn thì vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Trước mặt người ngoài, Khương Tố Ngôn lúc nào cũng thế, nghiêm túc ít cười.
Rõ ràng có gương mặt non nớt đáng yêu, vậy mà lại mang phong thái của một mỹ nhân băng giá. Chính sự đối lập này lại càng khiến Cố Ỷ thích mê. Cô cùng Khương Tố Ngôn vào lớp học, vừa bước vào đã có rất nhiều bạn học chào hỏi Cố Ỷ.
Cố Ỷ vốn rất được lòng người, chẳng có bạn học nào cô không hòa hợp. Trái ngược hoàn toàn với Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ là người cực kỳ hay cười. Dù gặp ai, chưa nói câu nào đã cười trước ba phần. Như người ta hay nói: "Người tươi cười thì chẳng ai nỡ đánh." Tính cách như vậy khiến cô rất được lòng mọi người.
Chẳng mấy chốc xung quanh Cố Ỷ đã có nhiều người ngồi xuống trò chuyện, còn Khương Tố Ngôn thì ngồi bên cạnh đọc sách, yên lặng đến mức như thể không tồn tại.
Chỗ bên cạnh Cố Ỷ thì chẳng ai dám ngồi, vì hễ ai định ngồi xuống là sẽ bị Khương Tố Ngôn lườm một cái. Lâu dần, không ai dám ngồi gần cô nữa, không ai chịu nổi ánh mắt lạnh như băng đó.
Hai người họ, một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lẽo như băng, nhưng mọi người đã quen với việc thấy họ đi đâu cũng có nhau. Khi có người lại gần nói chuyện với Cố Ỷ, cũng vô thức mà phớt lờ Khương Tố Ngôn bên cạnh.
Tiếng chuông vào lớp buổi chiều vang lên, những người đang trò chuyện với Cố Ỷ cũng ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.
Cố Ỷ vì muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt để đưa vợ đi chơi nên thường đi làm thêm, thành ra không chú tâm học hành, chỉ ở mức trung bình.
Còn Khương Tố Ngôn thì khác hẳn, cô không có nhiều sở thích, cũng không cần đi làm thêm, ngày thường xem xong phim truyền hình, chương trình giải trí là lại đọc sách học bài. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, đang chuẩn bị thi cao học.
Cố Ỷ nghĩ, nếu là Khương Tố Ngôn thì chắc chắn sẽ thi đậu.
Trong giờ học, Cố Ỷ buồn ngủ díu cả mắt, mỗi lần sắp gục xuống là Khương Tố Ngôn lại dùng cùi chỏ thúc một cái, khiến cô tỉnh táo lại để tiếp tục nghe thầy giáo giảng bài dù hiệu quả như ru ngủ.
Hai người có tính cách trái ngược như vậy mà ngày nào cũng ở bên nhau, vậy mà lại không hề thấy chán, điều này khiến nhiều người khó hiểu.
Sau khi kết thúc các tiết học buổi chiều, Cố Ỷ đưa Khương Tố Ngôn đến thư viện. Khương Tố Ngôn xuống xe, cầm túi xách nói tạm biệt với Cố Ỷ. Cô đang chuẩn bị thi cao học nên ngày nào cũng chăm chỉ học hành, điều này Cố Ỷ rất rõ. Nhưng mỗi lần phải chia tay, trong lòng Cố Ỷ lại cảm thấy hụt hẫng, luôn thấy rằng hai người họ nên lúc nào cũng ở cạnh nhau.
Nhưng bất kể là mối quan hệ gì, dù có là vợ chồng, thì cũng có lúc phải chia xa, không ai có thể ở bên người kia 24 tiếng một ngày mãi mãi.
Cố Ỷ nhìn theo bóng dáng Khương Tố Ngôn bước lên bậc thang thư viện, đến cửa thì cô ấy quay lại vẫy tay với Cố Ỷ, Cố Ỷ cũng giơ tay vẫy lại. Sau đó, Khương Tố Ngôn mở cửa thư viện đi vào, dáng người cũng biến mất sau cánh cửa kính.
Cố Ỷ thở dài, nổ máy xe điện, lái ra ngoài trường. Cô đi làm thêm, vì năm ba học ít, thời gian rảnh cũng nhiều nên Cố Ỷ tranh thủ làm thêm bên ngoài. Khương Tố Ngôn là tiểu thư nhà giàu, từ ăn mặc đến vật dụng hay cả ăn uống đều rất đắt đỏ. Dù đối phương từng nói có thể bao cô, nhưng Cố Ỷ luôn thấy như vậy không được, làm sao có thể ăn bám vợ suốt ngày được chứ.
Hơn nữa, Khương Tố Ngôn từng nói: "Vợ chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa, chồng thì phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình." Hồi đó Cố Ỷ đồng ý ngon lành, sao có thể nửa đường lật lọng, không nuôi vợ nữa chứ?
Những chiếc váy xinh xắn mà Khương Tố Ngôn thích đều là do cô tự tay mua. Là một sinh viên nghèo, Cố Ỷ không có tiền, chỉ đành đi làm thêm để trang trải.
Cô chạy xe mất khoảng mười phút, tìm được chỗ đậu ở khu thương mại gần khu đại học, xách túi chạy thẳng vào một tiệm cà phê trong trung tâm thương mại.
Cố Ỷ đi vào từ lối dành cho nhân viên, sau đó thay đồng phục, buộc tóc lên rồi bắt đầu ca làm việc trong tiệm cà phê.
Cố Ỷ có ngoại hình xinh đẹp nên mấy công việc kiểu này rất dễ trúng tuyển. Tiệm cà phê này cũng thuộc dạng cao cấp, lương trả cũng khá cao, vì vậy Cố Ỷ cảm thấy rất hài lòng với công việc làm thêm này.
Lễ tân làm chung ca gọi là Tiểu Khả, quan hệ với Cố Ỷ khá tốt, thấy cô đến liền vội vàng đưa đồ: "Kỳ Kỳ, cậu lo làm đi nhé, tôi tan ca rồi! Tối còn có hẹn nữa~"
"Ừ." Cố Ỷ đáp lại một tiếng, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy Tiểu Khả đang gọi mình là "Kỳ Kỳ" chứ không phải "Ỷ". Dĩ nhiên cũng có thể do chữ "Ỷ" hơi khó, khi lặp lại thì nghe rất giống "Kỳ".
Sau khi Tiểu Khả đi, Cố Ỷ làm việc cùng một đồng nghiệp khác, phối hợp nhịp nhàng trong việc nhận order và pha chế cà phê.
Cô đã làm công việc này từ lâu, thao tác cực kỳ thuần thục, nhìn vào vừa gọn gàng lại dễ chịu. Ngay cả kỹ thuật vẽ hình trên cà phê cũng rất tốt, nếu Cố Ỷ có hứng, thậm chí có thể đi thi lấy chứng chỉ barista.
Cô bưng cà phê ra phục vụ thì thấy có khách bước tới gọi món. Cố Ỷ lập tức nở nụ cười: "Chào mừng quý khách! Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?"
Nụ cười của Cố Ỷ có sức lan tỏa 100%, là kiểu nụ cười lạc quan, tích cực và nồng nhiệt. Chỉ là, nếu ai đó nhìn kỹ vào mắt cô sẽ nhận ra, nụ cười ấy không hề chạm tới đáy mắt. Từ trước đến nay, ngoài cha mẹ và Khương Tố Ngôn ra, chẳng ai có thể bước vào sâu trong lòng cô.
Nhưng khi nhìn thấy tổ hợp khách trước mặt, Cố Ỷ thoáng sững sờ.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dắt theo một bé gái nhỏ. Nhìn độ tuổi của bé, có thể đoán người đàn ông này kết hôn khá sớm nên mới có con gái lớn vậy. Anh ta nhìn thực đơn, gọi cho mình một ly latte Ý, cho bé gái thì gọi một ly sữa tươi và một phần bánh dâu.
Cô bé níu lấy ống quần của người đàn ông, vừa lắc người vừa nũng nịu: "Chú ơi, con cũng muốn uống cà phê."
"Không được, chú đã tra rồi, trẻ con không được uống cà phê, con ngoan ngoãn uống sữa đi."
Trước sự từ chối thẳng thừng, cô bé cũng không biết nói gì, chỉ tròn mắt nhìn thực đơn. Chính cái nhìn ấy khiến Cố Ỷ thoáng giật mình, đôi mắt của cô bé này có gì đó rất lạ.
Người bình thường trong mỗi con mắt chỉ có một đồng tử, nhưng cô bé này, trong một con mắt lại có đến hai đồng tử.
Cố Ỷ hơi ngẩn ra, người đàn ông liền kéo cô bé ra sau mình, che chắn rồi nói: "Xin lỗi nhé, dọa cô rồi. Bé sinh ra đã như vậy."
Cố Ỷ lắc đầu: "Tôi không bị dọa đâu, chỉ thấy hiếm gặp nên mới nhìn thêm một chút thôi." Cô mỉm cười giải thích với cô bé. Nghe thấy lời cô, bé con cũng rụt rè bước ra từ sau ống quần của người đàn ông, rồi mỉm cười đáp lại cô. Cố Ỷ biết tình trạng này gọi là "song đồng", nhưng không ngờ thật sự có người mang đôi mắt như vậy.
Sau khi cô giúp họ gọi món xong, người đàn ông liền đưa bé gái đến ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Nắng đông từ bên ngoài rọi vào, ánh sáng rơi trên người cô bé. Dù khuôn mặt có phần khác lạ, nhưng rõ ràng cuộc sống của em vẫn rất hạnh phúc. Người đàn ông đó rất yêu thương em, trong ánh mắt nhìn em đầy dịu dàng. Cô bé quay lưng về phía Cố Ỷ, cô không nhìn rõ biểu cảm của em, chỉ thấy đôi chân nhỏ đang đung đưa nhẹ nhàng.
Cố Ỷ luôn cảm thấy tổ hợp kỳ lạ này có vẻ quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra mình đã gặp họ ở đâu.
Sau khi hai người dùng xong đồ ăn liền rời đi, lúc Cố Ỷ đang dọn bàn thì thấy họ bước lên một chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa tiệm. Người đàn ông ngồi vào ghế lái, cô bé ngồi ghế phụ. Anh nghiêng người giúp bé cài dây an toàn rồi mới quay lại chuẩn bị khởi động xe. Có vẻ như anh đã phát hiện ánh mắt của Cố Ỷ, nên khẽ gật đầu chào cô, sau đó vào số, đạp ga và từ từ lái xe rời đi.
Cố Ỷ ngẩn ra một lát rồi mới cúi đầu tiếp tục lau bàn. Sau khi lau sạch toàn bộ mặt bàn, cô cầm theo dụng cụ quay lại khu vực phía sau, cất ly tách vào máy rửa bát rồi trở lại quầy chờ khách tiếp theo.
Công việc này với Cố Ỷ mà nói vừa nhàm chán vừa tẻ nhạt, dù có làm mười nghìn lần cũng không có gì mới mẻ. Cô không thực sự thích công việc này, nên khi tiếp khách tiếp theo, nụ cười trên mặt cô cũng chỉ là kiểu máy móc, ứng phó cho qua.
Nhân viên tiệm cà phê sẽ ăn tối sớm vào buổi chiều, khoảng chưa đến bốn giờ là ăn rồi, ăn xong mới có sức làm ca tối. Cố Ỷ gọi một phần đồ ăn ngoài, vì trong trung tâm thương mại giá quá cao, còn đặt đồ ăn ngoài thì dùng được mã giảm giá nên tiết kiệm hơn nhiều.
Trong lúc ăn, Cố Ỷ vẫn nghĩ đến Khương Tố Ngôn. Giờ này chắc cô ấy đang chăm chỉ học bài trong thư viện, tương lai sẽ thi tiếp lên cao học. Còn bản thân thì học kỳ sau đã bắt đầu đi thực tập, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định, nhận lương cố định rồi sống qua ngày.
Dù Khương Tố Ngôn không hòa thuận với gia đình, nhưng nhà họ Khương chắc chắn vẫn sẽ sắp xếp sẵn con đường cho cô ấy, tương lai vẫn sẽ sống cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu.
Nghĩ kỹ lại thì, không chỉ tính cách hai người trái ngược, mà hoàn cảnh gia đình cũng hoàn toàn khác biệt. Có thể được yêu đương với một tiểu thư như Khương Tố Ngôn, biết đâu lại là một sự "trúng mánh" với cô.
Trong đầu Cố Ỷ bắt đầu xuất hiện một vài suy nghĩ tiêu cực, cô lập tức lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi hết những cảm xúc không vui ấy.
Tương lai có thể vì đủ lý do mà hai người phải chia tay, cuối cùng trở thành người xa lạ, nhưng Cố Ỷ cực kỳ chắc chắn: hiện tại, Khương Tố Ngôn vẫn đang yêu cô, giống như cách cô yêu Khương Tố Ngôn vậy.
Cố Ỷ ăn xong cơm, thay ca cho đồng nghiệp rồi tiếp tục làm việc.
Công việc bận rộn chiếm hết thời gian, khiến cô không còn tâm trí suy nghĩ lung tung nữa. Mãi đến tận 10 giờ rưỡi tối khi tiệm cà phê đóng cửa, cô mới vẫy tay chào đồng nghiệp rồi rời khỏi quán.
Cố Ỷ đến chỗ đậu xe, đeo khăn choàng và găng tay mà Khương Tố Ngôn tặng rồi xuất phát về ký túc xá.
Ký túc xá trường cô quy định đóng cửa lúc 11 giờ đêm, và Cố Ỷ về vừa kịp giờ. Nhưng đêm đông lạnh quá, lúc về đến dưới ký túc xá, cô cảm thấy mặt mình gần như tê cóng.
Cô dựng xe điện, bước vào tòa nhà ký túc xá, và nhìn thấy Khương Tố Ngôn đang đứng đợi ở sảnh tầng một.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro