Chương 201 + 202
Chương 201: Không bao giờ thấy chán
"Sao chị lại ở đây? Khuya thế này rồi, lạnh lắm đó." Cố Ỷ chạy nhanh hai bước đến trước mặt Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn mỉm cười với cô, rồi từ trong bộ đồ ngủ bằng lông dày sụ lôi ra một chiếc bình thủy tinh, đặt vào tay Cố Ỷ.
Cố Ỷ theo phản xạ nhận lấy, vừa chạm vào đã cảm nhận được sự ấm áp. Nhiệt độ của chiếc bình vừa phải, ấm nóng nhưng không bỏng tay. Cô nhìn chiếc bình, nhận ra đó là cái mà Khương Tố Ngôn hay dùng để uống nước trong ký túc xá.
Khương Tố Ngôn thấy cô nhìn chăm chăm thì bật cười, giải thích: "Ngoài trời lạnh lắm nhỉ? Chị biết em đi xe về chắc chắn lạnh cóng rồi, mau uống vài ngụm đi, cho ấm người."
Thân thể có ấm lên hay không thì Cố Ỷ không rõ, nhưng việc Khương Tố Ngôn làm lại khiến tim cô ấm đến tận đáy lòng.
Khương Tố Ngôn vốn luôn lạnh nhạt trước mặt người khác, nhưng trước mặt cô thì lại hay cười, không chỉ là nụ cười, ngay cả tình cảm của cô ấy cũng bày ra rõ ràng.
Cố Ỷ khẽ gật đầu, mở ra uống mấy ngụm.
Trong cốc không phải là nước trắng, mà là trà nhài, còn bỏ thêm đường phèn, uống vào có vị ngọt ngọt, lại mang theo hơi ấm.
Cố Ỷ uống xong, lên tiếng cảm ơn. Nhưng Khương Tố Ngôn lại nói: "Hai người chúng ta còn cần nói cảm ơn sao?"
Cố Ỷ bật cười, nắm tay Khương Tố Ngôn cùng nhau lên lầu. Tay của Cố Ỷ lạnh buốt, tay Khương Tố Ngôn cũng chẳng ấm hơn là bao. Tầng một dù có máy sưởi nhưng không đủ mạnh, lại đúng vào giờ sắp tắt đèn thường ngày. Dù vì lạnh mà ký túc xá không cắt điện để mọi người bật điều hòa, nhưng đèn ở hành lang thì chắc chắn sẽ tắt, điều hòa ở tầng một còn đã tắt sớm rồi, nên tầng một với bên ngoài cũng chẳng chênh lệch là bao.
Không biết Khương Tố Ngôn đã đứng đây bao lâu, tay tất nhiên cũng lạnh đi nhiều.
Cố Ỷ thấy xót trong lòng, nhưng cô sẽ không nói với Khương Tố Ngôn kiểu như: "Sau này đừng làm mấy chuyện thế này nữa, em sẽ xót lắm."
Thật ra cô rất vui khi được Khương Tố Ngôn thể hiện tình cảm như vậy, và sẽ không bao giờ ngăn cản cô ấy làm thế.
Khi hai người về lại ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đã ngủ cả rồi. Khương Tố Ngôn không muốn trèo lên giường trên, nên chui luôn vào giường dưới nằm chung với Cố Ỷ.
Giường ký túc là giường đơn nhỏ xíu, theo lý thì không đủ chỗ cho hai người, nhưng Khương Tố Ngôn nhỏ nhắn, nằm chung với Cố Ỷ vừa khít. Trời lạnh thế này, có người cùng mình chui vào chăn, cũng là một chuyện rất dễ chịu.
Dù rằng Cố Ỷ cảm thấy Khương Tố Ngôn hoàn toàn không thể làm ấm chăn nổi, chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.
Hai người nằm đối mặt trên giường, Cố Ỷ duỗi tay ôm Khương Tố Ngôn vào lòng. Điều khiến cô bất ngờ là người Khương Tố Ngôn lại ấm áp vô cùng. Mà cũng phải thôi, Khương Tố Ngôn là người sống mà, sao có thể lạnh buốt chứ? Có cô ấy ở bên, ổ chăn của họ rất nhanh đã trở nên ấm áp.
Hai người ôm chặt lấy nhau, dính sát không rời. Đến sáng hôm sau, khi bạn cùng phòng thức dậy còn trêu Cố Ỷ: "Hai cậu lại ngủ cùng nhau nữa à? Thân nhau quá nha~" Câu sau mang theo giọng đùa cợt, Cố Ỷ lại mỉm cười trả lời: "Vợ tôi đấy, không thân thì sao được?"
Thỉnh thoảng cô có thể thản nhiên nói ra mối quan hệ giữa mình và Khương Tố Ngôn, nhưng giọng điệu và thời điểm lại giống như đang nói đùa, nên chẳng ai để tâm thật.
Giữa hai cô gái với nhau, dường như làm những hành động thân mật thế này cũng rất dễ khiến người ta chấp nhận.
Khương Tố Ngôn dậy sớm hơn Cố Ỷ, đang đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, một lúc sau mới đi ra, một bạn cùng phòng khác liền vào thay chỗ. Khương Tố Ngôn chẳng khác gì một bà mẹ nhỏ, lượn một vòng tìm đủ quần áo của Cố Ỷ rồi để lên giường cho cô. Quần áo hôm qua Khương Tố Ngôn cũng cầm luôn, định đem đi giặt.
Là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, tất nhiên Khương Tố Ngôn không đời nào xuống tầng dưới dùng chung máy giặt với mọi người trong ký túc xá, cô đã tự mua riêng một cái máy giặt. Nhưng chỉ có Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn được dùng. Tính tình Khương Tố Ngôn lạnh lùng, điều đó viết rõ trên mặt, hai bạn cùng phòng còn lại với cô chỉ ở mức xã giao bình thường, cũng biết rõ tính cô nên đương nhiên sẽ không dại gì mà mở miệng mượn dùng máy giặt.
Lúc Khương Tố Ngôn đang xử lý đống quần áo bẩn của Cố Ỷ, cô đã thay xong quần áo mới. Chờ bạn cùng phòng ra khỏi nhà vệ sinh, cô cũng vào trong, cầm đồ vệ sinh cá nhân đi rửa mặt. Khi trở ra, Khương Tố Ngôn đã thu dọn xong hai chiếc ba lô, Cố Ỷ đeo lên chiếc của mình, rồi cùng cô xuống lầu ăn sáng.
Bữa sáng của Khương Tố Ngôn lúc nào cũng phải cầu kỳ một chút. Nói đúng hơn, bất kể là khi nào, đồ ăn của Khương Tố Ngôn đều rất tinh tế. Buổi sáng cô phải ăn một bát mì nước, rồi thêm mấy món điểm tâm trong căn tin, thứ mà bình thường chẳng ai mua vì đắt đỏ, chỉ có Khương Tố Ngôn là mua thường xuyên. Cố Ỷ thì ngược lại hoàn toàn: một bát cháo trắng, một cái bánh bao, một quả trứng trà là xong bữa.
Cố Ỷ ăn sáng rất nhanh, ăn xong liền vừa nghịch điện thoại vừa chờ Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn ăn rất tao nhã. Cố Ỷ chơi điện thoại một lúc thì bị phong thái ăn uống của cô thu hút ánh nhìn. Sự giáo dưỡng của cô thể hiện ở mọi phương diện: đi đứng, ăn mặc, sinh hoạt... không gì không thể hiện được. Rất ít người có thể ăn mà cũng đẹp đến vậy.
Tay cô ấy trắng trẻo thon dài, điều này đã nói rõ từ lâu, không chỉ là ngón tay, đến cổ tay cũng đẹp hơn người. Cô ấy xoay nhẹ cổ tay, cầm đũa gắp sợi mì lên, hơi cúi đầu rồi hé môi đưa mì vào miệng. Động tác của cô ấy có biên độ không lớn, dáng ăn lại vô cùng tao nhã, khiến Cố Ỷ nhất thời ngây người ra nhìn.
Có lẽ ánh mắt của Cố Ỷ quá đỗi thẳng thắn, khiến Khương Tố Ngôn hơi khựng lại: "Sao nhìn chị như thế?"
Cố Ỷ nghĩ nghĩ, quyết định thành thật: "Em cảm thấy dáng ăn của chị thật sự rất đẹp, có cảm giác như tiểu thư khuê các vậy."
Câu nói này khiến Khương Tố Ngôn bật cười khẽ: "Nói cứ như là em lần đầu ăn cùng chị ấy. Chẳng lẽ nhìn chị ăn nhiều rồi mà em chưa chán à?"
Khương Tố Ngôn vừa nói xong, Cố Ỷ mới hơi ngẩn ra. Cô ấy nói đúng, hai người họ lúc nào cũng ăn cùng nhau, như hình với bóng, chưa từng rời nhau. Thế nhưng Cố Ỷ lại có cảm giác như đây là lần đầu tiên mình thấy Khương Tố Ngôn ăn cơm vậy. Cô không hề biết dáng vẻ lúc ăn của Khương Tố Ngôn lại có thể đẹp đến thế.
Nhưng trong ký ức của cô có rất nhiều lần ăn cùng Khương Tố Ngôn, ví dụ như lúc cả hai cùng đi ăn lẩu, cô ép Khương Tố Ngôn ăn nồi cay, kết quả khiến mặt cô ấy đỏ bừng lên vì quá cay...
Cố Ỷ thoát ra khỏi dòng hồi tưởng rồi mới nói: "Em sẽ không chán đâu. Cho dù một trăm năm, một ngàn năm, em cũng sẽ không thấy chị phiền."
Một trăm năm, một ngàn năm, những lời này Cố Ỷ nói ra dễ như trở bàn tay. Nhưng đời người làm gì dài đến thế? Sống tới tám mươi đã là thọ, một trăm tuổi đã hiếm thấy, nói chi đến ngàn năm. Thế nhưng khi nói câu đó, Cố Ỷ lại rất nghiêm túc, như thể mình thật sự có thể bên Khương Tố Ngôn lâu đến vậy.
Khương Tố Ngôn cũng thuận theo cô, nghe vậy liền đặt đũa lên miệng bát, đáp lại bằng giọng nghiêm túc không kém: "Chị tin em. Nếu chúng ta có thể ở bên nhau suốt một ngàn năm, chị cũng sẽ không bao giờ chán em hay thấy phiền." Cô đưa tay từ phía bên kia bàn vươn qua, đặt lên mu bàn tay của Cố Ỷ.
Cố Ỷ hiếm khi đỏ mặt, vậy mà lần này mặt lại ửng hồng, cô vội vàng rụt tay lại, bảo Khương Tố Ngôn ăn cho xong đi.
Khương Tố Ngôn chậm rãi ăn xong, rồi cùng Cố Ỷ đến giảng đường lên lớp.
Có Khương Tố Ngôn bên cạnh, Cố Ỷ rất dễ vô tư mà gật gù ngủ gật. Vì có cô ấy ở đó, Cố Ỷ chẳng cần nghe giảng cũng được, dù giáo viên nhấn mạnh chỗ nào, Khương Tố Ngôn cũng sẽ nói lại cho cô biết. Không chỉ vậy, cô ấy còn chăm chỉ nghe giảng, ghi chú cẩn thận, tô rõ trọng điểm. Cố Ỷ chẳng có gì phải lo, chỉ cần sau khi tan học lấy vở của Khương Tố Ngôn đi photo lại một bản, rồi đến lúc thi ôn lại là đủ rồi.
Sau khi ăn trưa xong, buổi chiều cũng không có tiết học nào, Cố Ỷ bị Khương Tố Ngôn lôi đến thư viện, để ôn tập cấp tốc cho kỳ thi sắp tới.
Khương Tố Ngôn thực sự rất nghiêm túc trong việc giám sát Cố Ỷ học hành, không để cô qua loa cho xong chuyện. Hai người họ nói chuyện rất nhỏ trong thư viện, sợ làm phiền đến người khác. Thật ra trong lúc ôn tập cũng không trò chuyện nhiều, chủ yếu là khi Cố Ỷ gặp chỗ không hiểu mới quay sang hỏi Khương Tố Ngôn.
Đợi ôn tập xong một lượt, Khương Tố Ngôn tiếp tục học để chuẩn bị thi cao học, còn Cố Ỷ thì thấy chán, lại không muốn rời khỏi Khương Tố Ngôn, nên định đi tìm một cuốn sách mình thấy hứng thú để đọc. Thư viện trường có rất nhiều sách, trong đó còn có cả những cuốn mang hơi hướng cổ xưa. Cố Ỷ vốn không hứng thú với thể loại này, so với sách chuyên ngành, cô thích đọc tiểu thuyết chương hồi hơn.
Nhưng trong thư viện trường, tiểu thuyết không liên quan đến chuyên ngành thì lại chẳng nhiều. Cố Ỷ đến khu kệ sách mình hay mượn, lướt qua từng cuốn để tìm một quyển mình thích. Ngón tay cô lướt nhẹ qua gáy sách, đột nhiên cảm thấy ngón tay bị đau nhói. Cô nhìn sang thì thấy một quyển sách trông cực kỳ cổ xưa.
Chỉ nhìn gáy sách cũng thấy quyển này rất xưa cũ, vẫn còn được đóng bằng chỉ bông. Trong lòng Cố Ỷ có chút lo lắng, nếu làm hỏng sách cổ của trường thì chắc chắn cô không yên với chuyện đó được. Cố Ỷ cúi người lại gần xem thử, xác nhận gáy sách vẫn còn nguyên vẹn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ỷ có chút có tật giật mình như đang làm chuyện lén lút, cô liếc nhìn quanh, thấy không ai để ý đến mình mới rút quyển sách đó ra khỏi giá. Cô quan sát kỹ quyển sách này, phát hiện đúng là rất cổ. Trong lòng trỗi dậy sự tò mò: sao một cuốn sách như vậy lại xuất hiện ở đây? Trường học đúng là có lưu trữ một số sách cổ, nhưng đều được bảo quản cẩn thận trong phòng đặc biệt của thư viện, sao lại xuất hiện ở khu vực sinh viên có thể mượn tùy ý thế này?
Thế nhưng khi mở ra xem, trang sách bên trong lại hoàn toàn trống trơn, không có lấy một dòng chữ.
Chẳng lẽ là có sinh viên chuyên ngành nào đó cố tình đặt vào để hù người? Cố Ỷ đầy đầu là dấu chấm hỏi, nhưng không hiểu vì sao, một khi quyển sách này vào tay rồi, cô lại không muốn bỏ xuống. Cô cầm nó trên tay, đi sang khu kệ bên cạnh, lựa thêm vài quyển sách nữa mới quay về bên cạnh Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn thì đang chăm chú đọc sách ôn thi cao học, còn Cố Ỷ thì dưới ánh nắng mùa đông, lặng lẽ ngồi đọc vài quyển sách tạp, chẳng liên quan gì đến bài vở. Không hiểu sao, cô lại rút trúng một quyển tiểu thuyết linh dị, giữa ban ngày mà cũng bị những mô tả về quỷ quái trong sách dọa đến hơi hoảng hốt. Đến khi đến giờ đi làm thêm, Khương Tố Ngôn lên tiếng nhắc cô, cô còn giật mình một cái.
"Em còn không đi làm à? Không phải bảo là phải nuôi chị sao?" Lúc Khương Tố Ngôn nói câu này còn mang theo nụ cười, Cố Ỷ cũng mỉm cười đáp lại.
"Chứ còn gì nữa, em còn phải nuôi vợ em mà." Cố Ỷ vừa nói vừa đứng dậy, cầm quyển sách che mặt, nghiêng người sang hôn nhẹ lên má Khương Tố Ngôn.
Lời tác giả:
Nếu Khương Khương là người sống, thì đây chính là kiểu yêu đương của hai bạn ấy nhỉ.
—-----------***-----------------
Chương 202: Đâm
Sau khi hôn xong, Cố Ỷ liền thu dọn hết đồ đạc trên bàn, ôm theo cuốn sách vẫn chưa đọc xong, chuẩn bị ra quầy mượn sách ở cửa thư viện.
Khương Tố Ngôn thì lấy tay che mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng. Cố Ỷ thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Khương Tố Ngôn đáng yêu quá đỗi, không nhịn được liền đưa tay ra véo má cô một cái, Khương Tố Ngôn thẹn quá hoá giận, cầm sách vỗ nhẹ vào cô, lúc đó Cố Ỷ mới cười rồi vẫy tay chào, còn làm động tác "suỵt" nhắc cô đừng quên nơi đây là thư viện.
Khương Tố Ngôn cũng vẫy tay lại, ra hiệu bảo cô mau đi đi.
Lúc Cố Ỷ đến quầy làm thủ tục mượn sách thì phát hiện cuốn sách cổ mà mình lấy trước đó đã không cánh mà bay. Cô còn lật cả trong cặp ra tìm, khiến mấy bạn sinh viên làm việc bán thời gian trong thư viện cũng tò mò hỏi cô đang tìm gì. Cố Ỷ mô tả sơ qua về cuốn sách đó, nhưng các bạn lại lắc đầu, nói trong thư viện vốn không có thứ như vậy.
Cố Ỷ nghĩ nghĩ rồi cũng thôi, không có thì thôi vậy.
Rời khỏi thư viện, cô đi thẳng tới quán cà phê làm việc. Sau một ngày làm việc, cô quay về ký túc xá thì thấy Khương Tố Ngôn vẫn đang đứng chờ dưới lầu.
Những ngày tháng yên bình và tươi đẹp như thế kéo dài suốt một tuần. Sau đó, Cố Ỷ bước vào chế độ ôn thi điên cuồng, công việc làm thêm ở quán cà phê cũng tạm ngưng. Lão Hoàng quản lý của quán còn bảo cô sau kỳ nghỉ đông thì quay lại làm tiếp. Cố Ỷ là sinh viên nghèo, tất nhiên đồng ý ngay.
Vì có Khương Tố Ngôn kèm cặp ôn tập, Cố Ỷ cảm thấy mình thi cũng khá ổn. Đến khi thi xong môn cuối cùng, Cố Ỷ liền chuẩn bị đưa Khương Tố Ngôn cùng mình về quê bằng tàu hỏa.
Chuyện này là hai người đã bàn bạc từ trước. Vì quan hệ của Khương Tố Ngôn với gia đình không tốt, nhưng lại khá thân thiết với ba mẹ Cố Ỷ, nên hai bên mới hẹn nhau kỳ nghỉ đông sẽ về nhà Cố Ỷ chơi.
Bên phía Lâm Mạn Thư đã gọi điện hỏi từ sớm, hỏi bao giờ thì Cố Ỷ dẫn Khương Tố Ngôn về, mà không chỉ gọi một cuộc, gọi đến nỗi Cố Ỷ bị giục không chịu nổi, đành phải liên tục nói với mẹ rằng thi xong là sẽ về ngay.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn kéo vali hành lý rồi lên tàu hỏa.
Lúc đến ga, vừa bước ra khỏi trạm, Cố Ỷ liền thấy ba mẹ mình đang đứng chờ ngoài cửa. Họ cũng nhìn thấy Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.
Lâm Mạn Thư giơ tay vẫy chào hai người họ. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn nhìn nhau một cái, bật cười, rồi Cố Ỷ bước nhanh lên trước, kéo vali chạy tới chỗ mẹ.
Thế nhưng, Lâm Mạn Thư chẳng thèm liếc con gái mình lấy một cái, mà lại chạy tới ôm chầm lấy Khương Tố Ngôn. Sau khi ôm xong lại buông ra, nhìn trái nhìn phải đánh giá Khương Tố Ngôn thật kỹ rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không gầy đi. Cô chỉ sợ con yêu đương với A Ỷ nhà cô sẽ chịu thiệt thòi, không gầy là tốt rồi!"
Cố Ỷ cứng đờ trong giây lát. Tại sao trong lời mẹ cô nói, chuyện yêu đương với cô lại khiến Khương Tố Ngôn phải thiệt thòi đến thế?
Cố Thanh thấy con gái đang đơ người, liền bước lên trước, trước tiên là cầm lấy vali của Cố Ỷ, rồi lại lấy luôn của Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ lập tức ngọt ngào nói một câu: "Cảm ơn ba", rồi chạy lại chỗ Lâm Mạn Thư và Khương Tố Ngôn, ôm lấy tay mẹ, làm nũng nói mẹ thiên vị. Lâm Mạn Thư liền véo mũi cô: "Đúng là thiên vị đấy."
Cô và Khương Tố Ngôn mỗi người đứng một bên, cùng Lâm Mạn Thư thân thiết rời khỏi nhà ga, đi đến bãi đỗ xe của nhà ga, tìm xe nhà rồi lên xe ngồi. Cố Thanh lái xe, đưa ba người phụ nữ về nhà.
Lâm Mạn Thư biết con gái sẽ về nhà dịp nghỉ đông, nên đã sớm dọn dẹp phòng cho Cố Ỷ, còn đặt sẵn hai chiếc chăn trên giường.
Giường của Cố Ỷ tuy không lớn, nhưng cũng rộng hơn nhiều so với giường ký túc xá ở trường. Ở trường còn chen nhau được thì về nhà chẳng có lý do gì không ngủ cùng nhau.
Họ về đến nhà đúng lúc trước bữa tối, Lâm Mạn Thư đuổi hai người họ vào phòng nghỉ ngơi, còn bà và Cố Thanh thì vào bếp bận rộn chuẩn bị bữa cơm.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi gọi Cố Ỷ ra ăn, không hiểu sao trong lòng Cố Ỷ lại dâng lên một cảm giác xa cách đã lâu. Mùa đông trời tối rất sớm, bên ngoài đã phủ một màu đen kịt, trong phòng bật đèn sáng rỡ, không một góc nào bị bóng tối bao phủ. Cố Ỷ ngồi trên ghế, nhìn mâm cơm nóng hổi trước mặt, nước mắt lại đột nhiên chảy ra.
"A..." Cố Ỷ khẽ kêu một tiếng, đưa tay lau nước mắt. Cô vốn không muốn khóc, bầu không khí tốt thế này, cô mà khóc lên chẳng phải sẽ phá hỏng tâm trạng của cả nhà sao?
Rõ ràng không muốn khóc, thế mà nước mắt cứ tuôn ra mãi. Cô dùng cạnh ngón tay cái lau đi, không kịp thì lại dùng cả lòng bàn tay và mu bàn tay để chùi nước mắt.
Dáng vẻ như vậy khiến Lâm Mạn Thư và Cố Thanh giật mình, ngay cả Khương Tố Ngôn cũng vội đứng dậy, cầm khăn giấy đến trước mặt cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Một tờ giấy không đủ, dùng đến hơn nửa gói khăn giấy mới lau sạch hết.
Cảnh tượng ấy khiến ba người đều sợ hết hồn, Khương Tố Ngôn ôm lấy cô, để đầu cô dựa vào ngực mình, nhẹ giọng hỏi cô bị làm sao. Cố Ỷ nhìn cha mẹ mình qua làn nước mắt lưng tròng, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh đều đầy vẻ lo lắng, ngay cả đũa trong tay cũng bỏ xuống.
Cố Ỷ có chút ngại ngùng, cô hơi đẩy Khương Tố Ngôn ra, rồi nhìn về phía cha mẹ mình: "Con cũng không biết sao nữa, chỉ là tự dưng thấy muốn khóc thôi."
Khung cảnh trước mắt rõ ràng là chuyện hết sức bình thường, vậy mà trong lòng Cố Ỷ lại luôn có cảm giác đây là điều không thể có được.
Khóc xong, cô vừa nấc vừa ăn hết bữa cơm. Có lẽ vì chuyện đột nhiên khóc lóc đã làm cả nhà giật mình, nên trong suốt bữa ăn mọi người đều rất quan tâm cô, ngay cả Lâm Mạn Thư cũng liên tục gắp thức ăn cho cô; càng không nói đến Khương Tố Ngôn ngồi bên cạnh, kéo ghế lại gần, ánh mắt trong veo luôn dõi theo cô, tràn đầy lo lắng.
Ăn xong, Lâm Mạn Thư liền giục Cố Ỷ đi tắm, Cố Ỷ ôm quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Phòng tắm đã bật sẵn đèn sưởi, cả căn phòng ấm áp dễ chịu. Cố Ỷ cởi đồ ra, xả nước nóng, rồi đứng trước gương nhìn mình một chút. Mắt cô hơi sưng đỏ, rõ ràng là mới khóc xong.
Thấy dáng vẻ của chính mình như vậy, Cố Ỷ hơi ngại, cô chống tay lên gương, ghé sát vào xem kỹ hơn. Cô xoay đầu qua lại, chăm chú quan sát đôi mắt mình, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, mặt gương đột nhiên bắt đầu rạn nứt, từ vị trí bàn tay cô chạm vào lan ra khắp bốn phía.
Cố Ỷ hơi ngẩn ra, còn đang nghĩ sao mình lại có sức mạnh đến vậy... thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo, trơn trượt, nắm chặt lấy tay mình. Cố Ỷ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xuống tay, chỉ thấy một bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong gương, đan chặt mười ngón tay với tay cô.
Không rõ đó là thứ gì, nhưng nó nắm rất chặt, không hề buông lơi. Trong gương tối om một màu, chẳng thấy gì ngoài bóng đen, và ở một vài góc còn lấp đầy bởi màu đỏ sẫm.
Đây lẽ ra là một cảnh tượng cực kỳ kinh dị, nhưng Cố Ỷ lại không thấy sợ chút nào, kể cả bàn tay lạnh toát, trắng bệch và trơn trợt kia cũng không khiến cô run rẩy. Trái lại, Cố Ỷ còn cảm thấy thứ trong gương có chút quen thuộc. Cô đưa tay còn lại lên, định chạm vào gương.
Tay cô chậm rãi đưa về phía mặt gương, đúng lúc ấy, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ nhẹ.
Giọng của Khương Tố Ngôn truyền đến: "A Ỷ, nước đủ ấm chưa?"
"À..." Cố Ỷ vô thức đáp lại một tiếng, nhưng khi quay đầu nhìn vào gương thì cảnh tượng đáng sợ vừa rồi đã biến mất, tấm gương đã trở lại như bình thường, hoàn toàn không còn dấu vết gì. Cố Ỷ ngẩn người, vội vã trả lời Khương Tố Ngôn: "Nước ấm rồi, em tắm xong sẽ ra ngay."
Khương Tố Ngôn "ừ" một tiếng, Cố Ỷ nghe thấy tiếng bước chân cô dần dần đi xa bên ngoài cửa nhà tắm.
Trong lòng Cố Ỷ đột nhiên dâng lên một cảm giác chột dạ kỳ lạ, như thể vừa bị người yêu bắt gặp đang lén lút làm chuyện gì đó sau lưng. Cô thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn gương thêm lần nữa, vẫn là hình ảnh bình thường.
Cố Ỷ đưa cả tay còn lại lên chạm vào gương, chống hai tay lên mép gương rồi lắc đầu, sau đó lấy khăn đi vào khu vực vòi sen để tắm.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua mái tóc, ngẩng đầu để dòng nước ấm áp chảy lên mặt và tóc, xối sạch hết dầu gội, cuốn trôi theo dòng nước trôi về phía cống thoát. Cố Ỷ cúi đầu nhìn những giọt nước tí tách rơi trên gạch men dưới chân, cảm thấy tâm trạng phiền muộn bỗng được xoa dịu.
Chẳng lẽ là do dạo này đọc tiểu thuyết linh dị quá nhiều?
Cố Ỷ tự cho rằng cảnh tượng vừa rồi là ảo giác do ảnh hưởng từ việc đọc truyện quá mức. Ngoài lý do này ra, cô không nghĩ ra được gì khác để giải thích.
Một hình ảnh kỳ quái đến vậy, làm sao có thể xảy ra trong hiện thực? Cô là người theo chủ nghĩa duy vật, vốn không tin vào ma quỷ hay thần linh gì cả. So với quỷ quái, cô càng tin vừa rồi là ảo giác.
Cố Ỷ lắc đầu, hất nước trên tóc sang một bên, cũng như muốn vứt bỏ hoàn toàn cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô tắt vòi nước, bước ra khỏi khu vực tắm rồi lau khô người, thay đồ ngủ rồi dùng khăn quấn tóc lại để không bị nhỏ nước. Xong xuôi mọi việc, Cố Ỷ mở cửa phòng tắm đi ra. Rời khỏi không gian ấm áp hơi nước bao phủ, nhưng cô không cảm thấy lạnh, vì trong phòng đã bật sẵn máy sưởi.
Vừa lau tóc, Cố Ỷ vừa lần theo tiếng động bước đến phòng khách, liền thấy cha mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha, Khương Tố Ngôn cũng ngồi một bên, cả ba trông như một gia đình nhỏ đang vui vẻ xem tivi.
Dường như phát hiện ra Cố Ỷ đã tắm xong bước ra, Khương Tố Ngôn là người đầu tiên quay đầu lại: "A Ỷ, em tắm xong rồi à?" Cô nở nụ cười dịu dàng với Cố Ỷ, trong đôi mắt ấy lấp lánh ánh sao, chỉ cần nhìn một cái, Cố Ỷ đã biết Khương Tố Ngôn yêu mình đến nhường nào.
Nghe thấy tiếng Khương Tố Ngôn, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh cũng nhìn sang. Dù đã lớn tuổi, nhưng hai người vẫn ngồi tựa sát vào nhau, Lâm Mạn Thư dựa vào lòng Cố Thanh, nhìn con gái, chỉ là khác với Khương Tố Ngôn, lời bà nói đầy vẻ cằn nhằn: "Sao con không sấy tóc? Trời thế này mà không sấy tóc thì cảm lạnh thì sao?"
Cố Thanh lên tiếng hòa giải: "Trong phòng bật máy sưởi rồi, con bé không lạnh được đâu."
Khương Tố Ngôn cũng nhận ra tóc Cố Ỷ vẫn còn nhỏ nước, liền kéo cô lại ngồi lên ghế sô pha, rồi tự mình đi vào phòng Cố Ỷ lấy máy sấy tóc, sau đó kéo dây điện ra phòng khách, bật máy giúp cô sấy.
Lâm Mạn Thư vẫn lầm bầm: "Mẹ bảo con phải đối xử tốt với Ngôn Ngôn, kết quả thì xem đi, toàn là con bé chăm sóc con."
Lời bà không hề sai, trong cuộc sống hằng ngày, đúng là Khương Tố Ngôn chăm sóc cô nhiều hơn. Đầu ngón tay cô ấy len lỏi trong mái tóc ẩm ướt của Cố Ỷ, dần dần sấy khô cả mái đầu.
Luồng gió ấm áp dịu dàng thổi qua khiến Cố Ỷ cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cha mẹ cô ngồi trước mặt cùng nhau xem tivi, thi thoảng bật cười thành tiếng, cảnh tượng ấy khiến lòng cô ngập tràn hạnh phúc.
Thế nhưng... giống như vẫn có một cái gai, đang âm thầm nhói đau nơi đáy lòng.
Lời tác giả:
Cố Ỷ tỉnh lại mau! Vợ thật của cô chuẩn bị đập vỡ kính vào tới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro