Chương 141: Phiên ngoại - Tu chân thiên
Lâm Kinh Vi chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác một cỗ lãnh ý từ phía sau lưng dâng lên, bị Giang Thu Ngư khẽ vuốt môi mỏng vô ý thức mím nhẹ xuống, ngậm lấy đầu ngón tay trắng ngần của nàng hơi có chút vào trong.
Động tác vuốt ve môi nàng của Giang Thu Ngư khẽ dừng lại, nàng nhìn chằm chằm Lâm Kinh Vi, "Sao không nói gì?"
Trong lời Giang Thu Ngư ít nhiều mang theo mấy phần thăm dò, nhưng phản ứng theo bản năng vừa rồi của Lâm Kinh Vi sớm đã bại lộ chân tướng.
Tên vương bát đản này, vậy mà thật đã sớm biết nàng rụng lông!
Cái túi luôn mang theo bên người kia của nàng ấy, chẳng lẽ thật sự là đựng lông rụng của nàng?!
Giang Thu Ngư âm thầm nghiến răng, đôi mắt hồ ly hiện lên hung quang lạnh lẽo, ngón tay đặt trên môi Lâm Kinh Vi dùng sức hơn vài phần, phần bụng ngón tay giữa ấn lên môi mỏng khiến nơi đó hơi hơi nổi lên màu trắng.
Thật ra cũng không đau, chỉ là trong lòng Lâm Kinh Vi có chút hoảng.
Nàng đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi khoảnh khắc này thật sự đến, Lâm Kinh Vi vẫn luống cuống tay chân, nhất thời không nói nên lời.
A Ngư hỏi nàng như vậy, nhất định đã phát giác ra điều bất thường. Lâm Kinh Vi suy nghĩ trong lòng, bản thân rốt cuộc nên mạnh miệng đến cùng, hay là kịp thời thừa nhận sai lầm.
Vạn nhất A Ngư chỉ là thăm dò nàng thì sao?
Giang Thu Ngư thấy nàng im lặng, làm sao còn đoán không ra tâm tư của Lâm Kinh Vi?
Lúc này nàng nắm lấy khuôn mặt Lâm Kinh Vi, âm trầm cười hai tiếng, "Nàng không nói gì, có phải là vì chột dạ không?"
Lâm Kinh Vi hoàn hồn, ôm cả Giang Thu Ngư ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Giang Thu Ngư đặt mông ngồi lên đùi Lâm Kinh Vi, Lâm Kinh Vi thuận thế ôm lấy eo thon của nàng.
"A Ngư, nàng hiểu lầm rồi."
Lâm Kinh Vi càng nghĩ, chuyện này vẫn không thể nhận, nếu Giang Thu Ngư thật sự đã thấy nàng cất giữ lông, chỉ sợ sớm đã đem bằng chứng bày ra trước mặt nàng.
A Ngư phần lớn là không có bằng chứng, chỉ là trong lòng nghi ngờ thôi. Càng đến lúc quan trọng thế này, Lâm Kinh Vi càng không thể tự làm loạn.
Dù sao nàng đã đặt tầng tầng cấm chế lên chiếc túi, coi như Giang Thu Ngư cầm túi thơm trên tay ngắm nghía, phần lớn cũng không tìm ra được gì.
"Ta chỉ thích nàng, không xem trọng bất cứ thứ gì khác."
Cho nên việc rụng lông hay không thật sự không quan trọng.
Hơn nữa, Giang Thu Ngư từ trước đến nay, tất cả cũng chỉ rụng bảy sợi lông, thế này sao tính là rụng lông?
Chỉ là những lời này, Lâm Kinh Vi tuyệt đối không dám nói trước mặt Giang Thu Ngư.
Giang Thu Ngư im lặng nhìn Lâm Kinh Vi hồi lâu, ánh mắt từ đôi mắt bình tĩnh không lay động của nàng, lướt xuống đôi môi hơi tái.
Lâm Kinh Vi vẻ mặt tự nhiên, thoải mái để nàng quan sát.
Nàng tự nhận đã đủ trấn định, nhưng không ngờ Giang Thu Ngư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Sau này ta sẽ không bao giờ lộ đuôi và tai trước mặt nàng nữa."
Nghe vậy, con ngươi Lâm Kinh Vi co rụt lại, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt, bàn tay đang ôm eo Giang Thu Ngư siết chặt hơn vài phần, giọng nói lộ ra vẻ khô khốc, "Vì sao?"
Nàng còn giả vờ rất ủy khuất.
Giang Thu Ngư thật muốn nắm lấy tai nàng, hung hăng chỉ vào mũi nàng mà mắng.
"Nàng còn dám hỏi vì sao?"
Ma Tôn đại nhân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Giảo Nguyệt vốn đã đi tới cửa thư phòng, trên tay còn bưng một đĩa nho đã rửa sạch sẽ. Nàng đang chuẩn bị đưa nho vào thì nghe thấy câu chất vấn nghiến răng nghiến lợi của Giang Thu Ngư.
Giảo Nguyệt lúc này sợ đến rùng mình.
Tôn thượng và điện hạ cãi nhau sao?
Giảo Nguyệt vội vàng dừng bước, đứng ở cửa không biết nên làm thế nào.
Hay là nàng đợi một lát rồi vào lại?
Lâm Kinh Vi biết Giảo Nguyệt đang đứng ở cửa, bị Giang Thu Ngư giáo huấn trước mặt thuộc hạ, Lâm Kinh Vi lại không cảm thấy xấu hổ, nàng chỉ có chút sợ hãi.
A Ngư có vẻ rất tức giận...
Lâm Kinh Vi hắng giọng, mắt đầy vô tội nhìn Giang Thu Ngư, "A Ngư, nàng có ý gì vậy?"
Không hiểu nàng đang nói gì.
Giang Thu Ngư cười lạnh, "Còn giả vờ."
Lâm Kinh Vi im lặng, nàng quả thật có chút không nỡ mấy sợi lông tóc mình cất giữ.
Bị A Ngư đánh một trận cũng chẳng sao, mấy sợi lông kia đoán chừng là không giữ được.
Giang Thu Ngư ngồi trên đùi Lâm Kinh Vi, khí thế không hề suy giảm, "Nàng có biết rốt cuộc mình đã lộ tẩy ở đâu không?"
Lâm Kinh Vi không biết, nhưng nàng rất muốn nghe câu trả lời từ miệng Giang Thu Ngư.
Giang Thu Ngư cười như không cười, cũng không vòng vo, "Nếu nàng thật sự không biết gì, vừa rồi nên hỏi ta, có phải ta thật sự không rụng lông hay không."
Mà không phải cố ý tránh né hai chữ "rụng lông".
Điều này cho thấy Lâm Kinh Vi đã sớm biết chuyện này, lại biết rõ trong lòng Giang Thu Ngư coi trọng chuyện này như thế nào, cho nên mới cố ý tránh né không nhắc đến.
Giang Thu Ngư hiển nhiên đã sớm nắm được tính cách của Lâm Kinh Vi, nàng nhắc nhở: "Lần trước nàng còn dám nắm lấy đệm thịt của ta hỏi, vì sao hồ ly khác móng vuốt đều màu hồng."
Lúc ấy còn dám nhổ lông trên đầu hổ, không có lý do gì bây giờ lại sợ hãi.
Nghe vậy, Lâm Kinh Vi không nhịn được khẽ thở dài, không ngờ chính thái độ cẩn trọng của mình lại bại lộ.
A Ngư của nàng quả nhiên thông minh đến cực điểm.
Không đợi Lâm Kinh Vi cảm thán thêm vài câu, Giang Thu Ngư đã xòe lòng bàn tay về phía nàng, ngón tay ngoắc ngoắc, "Lấy ra."
Thái độ vô cùng cứng rắn, không cho phép cự tuyệt.
Lâm Kinh Vi hàng mi rủ xuống, vẻ thanh lãnh tuyệt diễm trên mặt phút chốc thêm vài phần ủy khuất, quả nhiên là một bộ dáng cẩn thận dịu dàng, "A Ngư, ta biết lỗi rồi."
"Ta chỉ là quá nhớ nàng, khi không có nàng ở bên cạnh, ta chỉ có thể nhờ vào đó để vơi bớt nỗi nhớ."
Người mà xưa nay lạnh nhạt xa cách, như băng sơn khó gần, bỗng nhiên lộ ra vẻ đáng thương như vậy, đổi lại bất cứ ai trên đời này, chỉ sợ đều không nỡ trách cứ nàng nữa.
Đáng tiếc, người đối diện Lâm Kinh Vi hết lần này đến lần khác là Giang Thu Ngư.
Khi Giang Thu Ngư đã quyết tâm, ngay cả sống chết của mình nàng cũng không để ý, huống chi nàng biết rõ trong lòng, Lâm Kinh Vi thuần túy chỉ đang diễn kịch thôi.
"Đừng giả bộ, đưa cho ta."
Nàng tuyệt đối không thể để bất kỳ một sợi lông nào của mình lưu lạc bên ngoài!
Lâm Kinh Vi không nhịn được thở dài sâu sắc, ý đồ giãy dụa lần cuối, "Thật sự không được sao?"
Giang Thu Ngư không nói được hay không, chỉ thản nhiên nói: "Nàng muốn mấy sợi lông kia, hay là đôi tai mềm mại và cái đuôi xù xù?"
Lâm Kinh Vi khó khăn cân nhắc một lát, tháo túi thơm bên hông xuống, cởi bỏ tầng tầng cấm chế tự tay nàng bày ra, sau đó chậm rãi đặt túi thơm vào lòng bàn tay Giang Thu Ngư.
Giang Thu Ngư mở ra xem, cánh hoa khô quả nhiên không còn, thay vào đó là mấy sợi lông trắng như tuyết.
Nhìn rõ mấy sợi lông hồ ly kia, hô hấp Giang Thu Ngư suýt chút nữa ngừng lại.
Sao lại nhiều như vậy!
Một, hai, ba...
Trong này vậy mà ẩn chứa ròng rã năm sợi lông hồ ly!
Giang Thu Ngư chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sao nàng lại rụng nhiều lông như vậy?
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ nàng sắp bị trọc thật sao?
Giang Thu Ngư ngước mắt hung tợn nhìn Lâm Kinh Vi, người kia đang đầy vẻ tiếc nuối nhìn chiếc ví trong lòng bàn tay nàng, phảng phất như Giang Thu Ngư đã làm chuyện gì quá đáng lắm vậy.
"Còn nữa đâu?"
Giang Thu Ngư không tin chỉ có mấy sợi này, dù nàng rất không muốn thừa nhận, bản thân có khả năng còn rụng nhiều lông hơn, nhưng nàng thực sự không tin Lâm Kinh Vi.
"Thật không có."
Lâm Kinh Vi chớp mắt mấy cái, đôi mắt đen như mực rõ ràng phản chiếu bóng dáng Giang Thu Ngư, khóe môi nàng suýt chút nữa đã mím thành một đường thẳng.
"Ở ngay trước mặt nàng, ta nào dám động tay chân gì?"
Giang Thu Ngư: "A."
Nói như thể mấy sợi tóc này không phải Lâm Kinh Vi vụng trộm giấu sau lưng nàng vậy.
Giang Thu Ngư hồi tưởng lại lần trước kiểm tra túi thơm Lâm Kinh Vi, vẻ mặt trấn định như thường của đối phương, hiển nhiên, đây không phải lần đầu Lâm Kinh Vi làm chuyện này.
Dù sao nàng quen giả vờ giả vịt, một bộ dáng đơn thuần vô tội, kỳ thực sau lưng gan to bằng trời.
"Nàng tốt nhất đừng gạt ta."
Giang Thu Ngư nhìn sâu vào mắt nàng, "Nếu để ta phát hiện nàng còn trộm giấu mấy sợi, mấy năm này nàng đừng hòng bò lên giường ta."
Lâm Kinh Vi hàng mi run rẩy, ra vẻ tiểu tức phụ ngoan ngoãn, "Ta không dám giấu giếm A Ngư nữa."
Giang Thu Ngư nhét túi thơm vào tay áo trước mặt nàng, sau đó mới xuống khỏi chân Lâm Kinh Vi, "Được, ta tin nàng lần này."
Giả dối, Giang Thu Ngư không cần đoán cũng biết, Lâm Kinh Vi chắc chắn không nói thật.
Một ngày nào đó, nàng sẽ tiêu hủy hết những sợi lông kia!
Giang Thu Ngư vặn vẹo cổ tay mình, từ trên cao nhìn xuống Lâm Kinh Vi, "Chúng ta đến tính sổ năm sợi lông này cho rõ ràng."
...
Ngoài cửa, Giảo Nguyệt chỉ nghe thấy trong thư phòng truyền ra một trận tiếng động lớn, không biết bao lâu sau, nàng mới nghe thấy tôn thượng miễn cưỡng nói một tiếng, "Vào đi."
Giảo Nguyệt vội bưng nho đi vào, vừa bước qua cửa, đập vào mắt nàng là nghiên mực rơi xuống đất, mực đen tung tóe khắp nơi. Đi về phía trước, còn có thư hoạ, đồ trang trí vứt lung tung trên đất.
Giảo Nguyệt vụng trộm ngẩng đầu, thoáng nhìn Lâm Kinh Vi sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng đứng bên bàn đọc sách. Bộ y phục đen trên người nàng không hiểu sao rối loạn mấy phần, trên ống tay áo còn thủng một lỗ, chiếc túi thơm bên hông không biết tung tích, thay vào đó, sau gáy nàng có thêm mấy vết cào.
Giống như bị móng vuốt sắc nhọn cào rách.
Vết cào không sâu, nhưng rốt cuộc đã rách, còn rớm máu tươi, khiến khuôn mặt vô cảm của Lâm Kinh Vi thêm vài phần đặc biệt.
Nếu Giảo Nguyệt 'lên mạng', chắc chắn sẽ biết, đây gọi là "chiến tổn mỹ nhân".
Nàng không dám nhìn nhiều, đặt nho xuống, nhỏ giọng hỏi: "Tôn thượng, có cần gọi người đến dọn dẹp thư phòng không ạ?"
Giang Thu Ngư thoải mái ngồi trên ghế, nghe vậy nhấc mí mắt liếc nhìn nàng, "Chẳng phải có sẵn người rồi sao?"
Giảo Nguyệt còn tưởng rằng nàng nói chính là mình, vội vàng gật đầu, "Thuộc hạ hiểu."
Nàng đang muốn xoay người nhặt đồ vật rơi trên đất, thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn nàng một bước nhặt những cuốn sách sắp rơi xuống đất lên.
Giảo Nguyệt giật mình, "Điện hạ, để thuộc hạ làm cho!"
Lâm Kinh Vi không nói gì, ngược lại Giang Thu Ngư hừ cười hai tiếng, "Không cần ngươi, ngươi qua đây, bóc vỏ nho cho ta."
Giảo Nguyệt ngẩn người, không chắc chắn nhìn Giang Thu Ngư, sau khi đối diện với ánh mắt của tôn thượng, nàng mới xác nhận, lời này của tôn thượng quả thực là nói với nàng.
Để Lâm Kinh Vi dọn dẹp thư phòng, còn nàng bóc vỏ nho cho tôn thượng?
Cảm giác thật kỳ lạ.
Giảo Nguyệt im lặng đi đến bên cạnh Giang Thu Ngư, sau khi rửa sạch tay, mới cẩn thận bóc vỏ nho cho nàng.
Kỳ lạ, sao luôn cảm thấy cổ lạnh lẽo vậy?
Chắc chắn là mùa đông đến rồi.
Ừm, lát nữa nàng về phòng thay y phục dày hơn.
——
Mùa đông năm nay lạnh bất thường.
Thanh Hà Kiếm Phái cũng không còn vẻ náo nhiệt như xưa, đệ tử qua lại đều có vẻ vội vã.
Trên Thanh Trúc Phong.
Vì quá lâu không có người quét dọn, lá trúc rụng đầy đất, dày cả một lớp, gió lạnh thổi qua, lá trúc xào xạc, tràn đầy vẻ tiêu điều.
Phó Trường Lưu đi trên bậc đá, nhìn cảnh tượng hoang vu tàn tạ trước mắt, trong mắt không một gợn sóng.
Hắn nhớ rõ khi Đại sư tỷ còn ở đây, cảnh sắc Thanh Trúc Pphong tú lệ, thanh nhã u tĩnh, linh khí trên đỉnh núi nồng đậm, thích hợp nhất để tu hành.
Khi đó hắn còn cầm kiếm gỗ không vững, chỉ có thể ngồi một bên nhìn trộm Đại sư tỷ luyện kiếm.
Lúc đó nghĩ, Đại sư tỷ thật lợi hại.
Lâm Kinh Vi nhất định là sư tỷ tốt nhất trên đời, nàng chưa từng thiên vị, dù vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, đối đãi ba người bọn họ lại vô cùng cẩn thận dịu dàng.
Phó Trường Lưu nghe nhiều nhất chính là lời sư tỷ thiên tư trác tuyệt, sau này nhất định có thể phi thăng thành thần.
Hắn cũng từng cho rằng, bản thân có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Nhưng không ngờ, chỉ vỏn vẹn hai mươi mấy năm thôi, tất cả đã sớm vật đổi sao dời.
Hắn không còn đại sư tỷ, nhị sư huynh bỏ mạng, tiểu sư muội cũng sẽ không trở lại nữa.
Phó Trường Lưu cô độc một mình bước đi trên bậc đá dài, gió lạnh thấu xương rạch qua khuôn mặt hắn, thổi cho hàng lệ nóng hổi gần như đóng băng.
Bóng lưng hắn cong xuống vài phần, bước chân lại chưa từng dừng lại.
Đại điện trang nghiêm uy nghi ngày xưa cũng trở nên vắng vẻ lạ thường. Phó Trường Lưu mục tiêu rõ ràng đi vào, hắn rẽ một cái, đi thêm vài bước, cuối cùng nghe thấy một trận soạt soạt.
"Ôi ôi..."
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai, trong đôi mắt tĩnh mịch của Phó Trường Lưu cuối cùng hiện lên hận ý khắc cốt, hắn nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt, dừng lại ở nơi cách hắn vài bước.
"Không ngờ lão vẫn chưa chết."
Người kia ngước đầu nhìn Phó Trường Lưu, bờ môi giật giật, khó khăn phun ra mấy chữ, "Cứu, cứu ta..."
Phó Trường Lưu cười ha hả vài tiếng, "Cứu lão?"
"Đây là thái độ cầu xin người khác của lão sao?"
"Lão nhốt ta trong mật thất, ngay trước mặt ta ra tay với nhị sư huynh, ta đã quỳ xuống cầu xin lão."
Khi đó hắn gần như cắn nát cả lưỡi, cũng không thấy Hạ Vân Kỳ mủi lòng nửa phần.
Nhị sư huynh cố chấp, cũng từng phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối không đáng chết dưới tay Hạ Vân Kỳ.
Đáng thương nhị sư huynh cho đến chết, vẫn còn ôm ấp sự tin tưởng và tôn kính tuyệt đối với Hạ Vân Kỳ.
Phó Trường Lưu nghiến chặt răng, siết chặt lòng bàn tay, mới miễn cưỡng đè nén hận ý trong lòng, không một chưởng đánh nát đầu Hạ Vân Kỳ.
Hạ Vân Kỳ không nên do hắn xử trí, trên đời này còn có những người khác có tư cách hơn hắn làm chuyện này.
Phó Trường Lưu nghĩ đến đây, giọng nói không khỏi nghẹn lại, hốc mắt càng thêm đỏ tươi, "Lão hại nhiều người như vậy, sớm nên xuống địa ngục."
Không chỉ có sư tỷ sư huynh, còn có vô số người vô tội trên đời này, tất cả đều bị Hạ Vân Kỳ hại chết.
Phó Trường Lưu lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng câu phá vỡ mọi hy vọng của Hạ Vân Kỳ, "Ta sẽ không cứu lão."
Hạ Vân Kỳ không nói nên lời, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt già nua không chút huyết sắc, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trông đặc biệt dữ tợn đáng sợ.
Phó Trường Lưu lại như không thấy gì, tiếp tục nói.
"Nghe nói vị kia ở Ma giới hận lão thấu xương."
"Khi nàng và sư tỷ thành thân, ta không thể đưa một phần quà mừng."
"Bây giờ bổ sung, chắc cũng không muộn nhỉ?"
__________
Lời của editor: edit chương này mà cười xỉu vì sự đáng yêu của hai bạn ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro