Chương 151: Phiên ngoại - Hiện đại thiên
Lâm Kinh Vi liên tưởng đến bản thân ngày xưa trông thấy Giang Thu Ngư bị thương, loại nôn nóng đau lòng tâm tình kia, không khỏi ngước mắt, lặng lẽ đánh giá thần sắc Giang Thu Ngư.
Mặc dù A Ngư đã không nhớ rõ nàng, nhưng nàng đối với bản thân thủy chung vẫn là không giống, phải không?
Nếu không tại sao khi phát hiện mình bị thương nàng lộ ra vẻ nóng nảy như vậy?
Lâm Kinh Vi là một người vô cùng am hiểu công lược người khác, nhất là thích tự mình suy diễn.
Lúc trước nàng kháng cự Giang Thu Ngư tiếp cận, liền có thể trong đầu tìm kiếm vô số lý do cho hành vi của Giang Thu Ngư.
Bây giờ cũng như vậy.
Nàng thích Giang Thu Ngư, trong lòng mong mỏi Giang Thu Ngư đối với nàng cũng có thể có đồng dạng cảm tình, liền lại tìm rất nhiều lý do mà bản thân cho là hợp lý để an ủi mình.
Nếu như nàng thật không yêu ta, vậy nàng tại sao phải đưa ta về nhà? Tại sao phải mua đồ cho ta? Lại vì sao muốn vội vàng băng bó cho ta?
Lâm Kinh Vi nghĩ, đổi lại là nàng, tuyệt đối không có khả năng đối xử tốt như vậy với một người xa lạ.
Chớ nói chi là A Ngư trời sinh tính đa nghi.
Nếu như Giang Thu Ngư thật chỉ đơn thuần nghi ngờ thân phận của nàng, đại khái có thể trực tiếp đưa nàng giam lại, không cần đối xử tốt với nàng như thế.
Cho nên A Ngư vẫn còn yêu nàng.
Kết luận này cuối cùng miễn cưỡng xoa dịu nội tâm xao động bất an của Lâm Kinh Vi, nàng vốn cũng không phải là người mẫn cảm đa nghi như vậy, nhưng dù là ai đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, người yêu sâu đậm lại mất đi ký ức, quên sạch mình, đều sẽ cảm thấy lo lắng thấp thỏm.
Lâm Kinh Vi không dám biểu hiện sự ngây thơ của mình ra ngoài, nàng sợ Giang Thu Ngư mất trí nhớ sẽ ghét bỏ nàng, không muốn nàng.
Chỉ khi xác nhận Giang Thu Ngư vẫn còn yêu nàng, Lâm Kinh Vi mới có thể hơi yên lòng một chút.
Nàng khéo léo đi theo sau Giang Thu Ngư, mặc cho Giang Thu Ngư đặt tay lên vai mình, ngồi xuống ghế sofa.
Giang Thu Ngư không biết trong mấy chục giây ngắn ngủi này, Lâm Kinh Vi đã suy nghĩ những gì, nàng nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu của Lâm Kinh Vi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm lại.
Giang Thu Ngư vừa mới trùng sinh không được mấy ngày, nàng chỉ biết bản thân ban đêm sẽ mất ngủ, vừa nhắm mắt đều gặp ác mộng không ngừng, căn bản không biết mình bây giờ lại còn sợ thấy máu.
Vết thương trên tay Lâm Kinh Vi cũng không sâu, nhưng Giang Thu Ngư vẫn cảm giác như ngửi thấy một mùi rỉ sắt nồng nặc, mùi vị này theo khoang mũi xộc thẳng vào cơ thể nàng, khiến nàng sinh ra cảm giác buồn nôn.
Giang Thu Ngư vội vàng quay người, lưng đối diện với Lâm Kinh Vi, đồng thời cố gắng nuốt nước miếng, không muốn để Lâm Kinh Vi phát hiện sự khác thường của mình.
Nàng không thể để lộ điểm yếu của mình trước mặt một người không thể tin tưởng.
"Kinh Vi, ta đi tìm chút băng gạc."
Giang Thu Ngư vừa nói, vừa nhanh chân bước ra phòng khách, xác nhận Lâm Kinh Vi không nhìn thấy mình, nàng mới thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào tường, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Thật khó chịu...
Trước mắt Giang Thu Ngư lại hiện lên hình ảnh ác mộng, hai mắt phảng phất bị màu hồng tươi bao phủ, trong vài giây, nàng gần như không nhìn rõ cảnh tượng thực tế, cho rằng bản thân vẫn bị vây trong ngọn lửa lớn.
Trán Giang Thu Ngư toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng mím chặt môi, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Dù ý thức gần như mơ hồ, Giang Thu Ngư vẫn nhớ kỹ, không thể để Lâm Kinh Vi phát hiện sự bất thường của mình.
Lâm Kinh Vi người vẫn còn ở trong phòng khách, thần thức lại đi theo Giang Thu Ngư, bởi vậy, khi Giang Thu Ngư mất sức dựa vào tường, Lâm Kinh Vi ngay lập tức muốn đi tìm nàng.
Hối hận và áy náy gần như bao phủ Lâm Kinh Vi.
Nàng sao lại quên mất, A Ngư không thích mùi máu tươi?
Có lẽ là vì các nàng đã trải qua quá nhiều lần bị thương, Giang Thu Ngư ban đầu còn cảm thấy khó chịu, sau này liền có thể mặt không đổi sắc xử lý vết thương của mình, dù thân ở trong núi thây biển máu, nàng cũng có thể duy trì vẻ thong dong bình tĩnh.
Cho nên Lâm Kinh Vi gần như đã quên, thật ra ngay từ đầu Giang Thu Ngư không thích thấy máu.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Lâm Kinh Vi không khỏi ửng một vòng hồng ẩm ướt, nàng phảng phất lại trở về hai mươi năm Giang Thu Ngư rời đi kia, bởi vì tự tay làm tổn thương người yêu, cho nên chỉ có thể mặc cho hối hận vô tận và sự chán ghét bản thân bao trùm.
Lâm Kinh Vi hít một hơi thật sâu, nàng không dám đến gần Giang Thu Ngư, sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến Giang Thu Ngư phản cảm, chỉ có thể lặng lẽ điều khiển ma khí của mình, thuận theo ấn đường tiến vào cơ thể Giang Thu Ngư, trấn an cảm xúc căng thẳng của nàng.
Khí tức quen thuộc đánh thức Giang Thu Ngư đang chìm sâu trong cơn ác mộng, ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được, cơ thể nàng đã sớm nhớ lại Lâm Kinh Vi.
Giang Thu Ngư bỗng nhiên thoát khỏi ngọn lửa, cả người phảng phất được ngâm trong nước ấm, thoải mái đến mức nàng thậm chí muốn thở dài một hơi thật dài.
Nàng nhấc tay gạt đi mồ hôi trên trán, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy trống vắng.
Giống như lúc này, nàng không nên cô đơn một mình rúc trong góc, hẳn là có một người như vậy, sẽ ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi, cho nàng vô tận dịu dàng và kiên nhẫn.
Người kia là ai?
Giang Thu Ngư vô ý thức nhớ đến Lâm Kinh Vi.
Nàng còn chưa kịp cười nhạo ý nghĩ hão huyền của mình, trước mắt liền xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Giang Thu Ngư không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm Lâm Kinh Vi từng bước đến gần mình, nàng có lẽ không biết, ánh mắt lúc này của nàng rốt cuộc đáng thương đến mức nào, tựa như người chết đuối vớ được khúc gỗ cuối cùng, Giang Thu Ngư không kịp suy nghĩ, khúc gỗ này sao lại xuất hiện khéo như vậy.
Nàng chỉ muốn nắm lấy nó.
Lâm Kinh Vi không chờ đợi được nữa.
Nàng không để ý đến hành vi của mình có thể bại lộ điều gì, một tay đưa ra ôm chặt Giang Thu Ngư vào lòng, gương mặt dán chặt vào má Giang Thu Ngư.
"Xin lỗi, A Ngư."
Giọng Lâm Kinh Vi khàn khàn lạ thường, trong giọng nói lộ ra sự hối hận và tự trách nồng nặc.
Giang Thu Ngư ngây người, nàng không ngờ Lâm Kinh Vi sẽ trực tiếp ôm lấy mình, càng không ngờ, nàng vậy mà không kháng cự sự tiếp cận của Lâm Kinh Vi.
Phải biết, từ sau khi trùng sinh, Giang Thu Ngư vô cùng chán ghét sự tiếp xúc cơ thể với người ngoài, cho nên nàng mới dọn ra khỏi nhà.
Vốn cho rằng có thể chấp nhận Lâm Kinh Vi tiến vào lãnh địa riêng của mình, vừa rồi lại lấy hết dũng khí nắm tay nàng, đã là giới hạn mà bản thân có thể chấp nhận, không ngờ Lâm Kinh Vi còn có thể mang đến cho nàng sự kinh ngạc lớn hơn.
Giang Thu Ngư vô thức hít sâu một hơi, ngửi được mùi thơm lạnh như sương tuyết trên người Lâm Kinh Vi.
Nàng trong lòng suy tư câu xin lỗi kia của Lâm Kinh Vi, có phải Lâm Kinh Vi đã phát hiện ra điều gì?
Nhưng lúc này nàng cũng không muốn so đo gì nữa, sau khi được Lâm Kinh Vi ôm vào lòng, Giang Thu Ngư mới ý thức được bản thân rốt cuộc tham luyến sự ấm áp này đến nhường nào.
Nàng dùng bên má ướt mồ hôi cọ nhẹ vào má Lâm Kinh Vi, sau đó tựa đầu vào vai đối phương.
Hai cánh tay ôm lấy thân thể nàng vừa tinh tế vừa có lực, Giang Thu Ngư trong hoảng hốt, lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Tựa như nàng đã trải qua vô số lần như vậy, nhiệt độ cơ thể người trước mặt, tư thế và lực ôm của nàng, đều khiến Giang Thu Ngư cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trong một khoảnh khắc, nàng nghĩ, chẳng lẽ trước kia nàng đã từng quen biết Lâm Kinh Vi?
Sau khi trùng sinh, Giang Thu Ngư phảng phất như đang đi trên lớp băng mỏng, nàng không dám dừng lại nghỉ ngơi, cũng không dám lộ ra sự yếu đuối của mình, trong đầu chỉ nghĩ đến báo thù.
Cho nên dù cả đêm mất ngủ, nàng cũng không dám tìm đến bác sĩ tâm lý, nàng sợ bị người khác phát hiện bí mật của mình.
Lúc này Giang Thu Ngư vẫn chưa phải là Giang Thu Ngư đã báo được đại thù, tâm tư thâm trầm, nàng ở kiếp trước không trải qua nhiều sóng gió, chỉ một lần vấp ngã đã mất mạng.
Cho nên lúc này trong lòng Giang Thu Ngư vẫn giữ lại sự mỏng manh và bất an đối với những điều không biết, thật ra nàng vẫn mong mỏi có người đến giúp đỡ mình.
Sự xuất hiện của Lâm Kinh Vi thật trùng hợp, Giang Thu Ngư đối với nàng lại có sự ỷ lại và tin tưởng không thể giải thích, điều quan trọng nhất là, nàng không kháng cự sự đụng chạm của Lâm Kinh Vi.
Dù lý trí nói với Giang Thu Ngư rằng sự xuất hiện của Lâm Kinh Vi không phải ngẫu nhiên, nhưng về mặt tình cảm, Giang Thu Ngư vẫn coi Lâm Kinh Vi là sự cứu rỗi của mình.
Dù sao nàng thực sự tham luyến vòng tay của Lâm Kinh Vi.
Người này không yêu cầu gì cả, nàng chỉ cần đứng trước mặt Giang Thu Ngư, đã có thể mang đến cho Giang Thu Ngư sự an tâm và thỏa mãn vô tận.
Giang Thu Ngư ban đầu chỉ coi Lâm Kinh Vi là một con chim hoàng yến có cũng được không có cũng không sao, nhưng vào giây phút này, nàng bỗng nghĩ, có lẽ, Lâm Kinh Vi thật ra là món quà mà thượng thiên ban cho nàng?
Nàng đến từ một thế giới khác, đúng lúc xuất hiện trước mặt mình.
Mà bản thân, lại như bị ma quỷ ám ảnh, đưa nàng về nhà.
Giang Thu Ngư nghĩ vậy, do dự vài giây rồi nâng cánh tay lên, thử ôm lại Lâm Kinh Vi.
Người kia lập tức đáp lại nàng.
Lâm Kinh Vi càng thêm dùng sức ôm chặt thân thể Giang Thu Ngư, đồng thời để lộ chiếc cổ yếu ớt của mình trước mặt Giang Thu Ngư, im lặng thể hiện sự thuận theo và vô hại.
Giang Thu Ngư thỏa mãn thở dài một tiếng, môi nàng cách tai Lâm Kinh Vi rất gần, hơi thở ấm áp phả vào vành tai Lâm Kinh Vi.
Nàng rất thích cái ôm này, trong lòng không có bất kỳ sự khó chịu nào, thậm chí muốn khoảnh khắc này kéo dài vô tận.
Thân thể thả lỏng dựa vào ngực Lâm Kinh Vi, Giang Thu Ngư đảo mắt, lại nảy sinh ý định dò xét.
"Trước kia tôi có phải đã gặp cô rồi không?"
Giọng Giang Thu Ngư rất nhẹ, phảng phất như đang thì thầm.
Cổ họng Lâm Kinh Vi khô khốc vô cùng, nàng vốn định tiến từ từ, kết quả không ngờ lại thành vụng về, ngược lại kích thích Giang Thu Ngư, lúc này cũng không dám giấu diếm gì nữa, chỉ khẽ đáp: "Ừ."
Giang Thu Ngư im lặng, nàng mơ hồ cảm thấy, Lâm Kinh Vi không nói sai, người này trước kia thật sự đã gặp mình.
Chẳng lẽ thật sự là kịch bản kiếp trước kiếp này sao?
Giang Thu Ngư: "Vậy cô tìm đến ta, là vì cái gì?"
Nói lời này, Giang Thu Ngư ghé vào vai Lâm Kinh Vi, từ góc độ này, có thể thấy nửa bên mặt Lâm Kinh Vi, nhưng Lâm Kinh Vi lại không thấy biểu cảm trên mặt nàng.
Lâm Kinh Vi bị vẻ mặt lạnh toát mồ hôi vừa rồi của Giang Thu Ngư dọa sợ, lúc này ngoan ngoãn vô cùng, Giang Thu Ngư hỏi gì nói nấy, nàng không nhận ra, Giang Thu Ngư đã sớm thu lại vẻ yếu ớt trên mặt, biểu cảm thậm chí có chút vui vẻ.
"Ta muốn ở bên cạnh nàng."
Giang Thu Ngư vuốt ve vành tai nàng, giọng nói nhẹ bẫng, "Cô muốn ở bao lâu?"
Lâm Kinh Vi nuốt nước miếng, tai ngứa ran, một đường ngứa đến tận đáy lòng, khiến giọng nàng cũng nhẹ đi không ít, "Ở đến khi nàng không muốn ta nữa."
Câu trả lời này khiến Giang Thu Ngư bật cười, "Thảm hại như vậy sao?"
Lâm Kinh Vi lắc đầu, "Không phải thảm hại."
Nàng thật sự nghĩ như vậy, đương nhiên, dù Giang Thu Ngư không muốn nàng, Lâm Kinh Vi cũng sẽ không rời đi.
Chỉ là lời này, Lâm Kinh Vi không nói ra, Giang Thu Ngư cũng không biết, con chim hoàng yến nàng nuôi căn bản không phải là một kẻ đáng thương có thể tùy ý vứt bỏ.
"Ta sẽ không không muốn cô." Giang Thu Ngư thấp giọng tâm sự, giọng điệu chân thành tha thiết, ai cũng không cảm thấy nàng đang nói dối.
"Chỉ là hiện tại ta có chuyện phải làm, có lẽ sẽ rất nguy hiểm, như vậy, cô còn nguyện ý làm bạn với ta không?"
Lâm Kinh Vi nghĩ đến hình ảnh mình thấy trong giấc mơ, màu mắt càng trở nên lạnh lẽo u ám, "Ta không sợ."
Sau khi nói xong, Lâm Kinh Vi mới ý thức được, nàng và A Ngư nghĩ có lẽ không phải cùng một chuyện.
Bây giờ A Ngư hẳn là vẫn chưa trải qua sự giày vò của những thống khổ kia.
Cho nên những chuyện nguy hiểm trong miệng nàng, là chỉ cái gì?
Lâm Kinh Vi mơ hồ ý thức được có gì đó không ổn, nhưng vòng tay Giang Thu Ngư thực sự quá mềm mại, nàng tạm thời không có tâm tư nghĩ đến những chuyện kia, chỉ muốn trấn an A Ngư, không để nàng khó chịu như vậy.
"Vậy chúng ta đã nói xong rồi." Giang Thu Ngư cong khóe môi, "Cô không được phép không từ mà biệt."
Nàng đã hỏi ý kiến Lâm Kinh Vi, đối phương tự chọn ở lại, sau này nếu Lâm Kinh Vi không từ mà biệt, Giang Thu Ngư sẽ phát điên.
Nàng phát điên lên, không biết sẽ làm gì.
Lâm Kinh Vi sẽ không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Lâm Kinh Vi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nghe vậy nghiêm túc gật đầu, "Được."
Giang Thu Ngư vỗ vỗ lưng nàng, "Được rồi, tay cô vẫn chưa băng bó đâu."
Lâm Kinh Vi nghe thấy lời này, bỗng nhiên có chút chột dạ, vừa rồi nàng nhất thời nóng vội, đã khiến vết thương trên tay lành lại.
Sau tình huống vừa rồi, Lâm Kinh Vi bỗng nhiên ý thức được ý nghĩ của mình ngu xuẩn đến mức nào, nàng có thể giả vờ yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình của A Ngư, nhưng không thể thật sự làm tổn thương chính mình.
Chuyện hôm nay cho nàng một bài học, trong những ngày sau sống chung với A Ngư, nàng phải nghiêm khắc nắm chắc giới hạn, không được làm những chuyện khiến A Ngư cảm thấy không thoải mái.
"Vết thương rất nhẹ, đã không chảy máu nữa."
Lâm Kinh Vi nghĩ nghĩ, đầu ngón tay sau lưng Giang Thu Ngư khẽ động, đợi Giang Thu Ngư kéo tay nàng kiểm tra cổ tay, trên ngón tay bị thương của Lâm Kinh Vi xuất hiện thêm một miếng giấy vệ sinh.
"Không thể dùng giấy bọc lại thế này, không sạch sẽ."
Giang Thu Ngư đưa tay định gỡ miếng giấy trên ngón tay nàng xuống, Lâm Kinh Vi né tránh, "Thật sự hết đau rồi."
Nàng không thể để A Ngư biết, lòng bàn tay nàng đã hoàn toàn lành lặn như ban đầu, căn bản không có vết thương nào.
Giang Thu Ngư còn muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Kinh Vi dùng thần thức dò xét, ngoài cửa có hai người lạ mặt, một nam một nữ.
Nàng giả vờ không biết, chớp mắt nhìn Giang Thu Ngư, "A Ngư, có người."
Giang Thu Ngư ừ một tiếng, "Chắc là Lương Hứa."
Nghĩ đến những thứ mình bảo Lương Hứa chuẩn bị, Giang Thu Ngư không khỏi liếc nhìn Lâm Kinh Vi, cái nhìn đó có vẻ đầy ẩn ý.
Nàng và Lâm Kinh Vi một trước một sau đi về phía cửa, cửa lớn vừa mở ra, người đứng ngoài cửa quả nhiên là Lương Hứa.
"Giang tiểu thư." Lương Hứa đẩy gọng kính lên, "Những thứ ngài muốn tôi đều mang đến rồi."
Giang Thu Ngư nghiêng người sang, "Anh vào trước đi."
Lương Hứa gật đầu với Lâm Kinh Vi, "Chào Lâm tiểu thư."
Lâm Kinh Vi không quen biết hắn, nhưng từ thái độ của Giang Thu Ngư đối với hắn cũng có thể thấy, đây là người đáng tin.
Bất quá, vì sao A Ngư không giới thiệu người này là ai với nàng?
Lâm Kinh Vi mím môi, ngón tay duỗi ra, ôm lấy đầu ngón tay Giang Thu Ngư, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, "A Ngư, hắn là ai?"
Giang Thu Ngư hơi sững sờ, nàng biết Lương Hứa đang nhìn, nhưng vẫn không rút tay ra khỏi tay Lâm Kinh Vi, mà cười nói: "Anh ấy là thư ký của tôi, Lương Hứa."
Giang Thu Ngư nói, giọng hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Thư ký Lương, đây là người ở chung nhà với tôi, Lâm Kinh Vi."
Khi nói đến ba chữ "người ở chung", giọng Giang Thu Ngư rõ ràng dừng lại một chút.
Lương Hứa trong lòng tràn đầy kinh ngạc, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, "Chào Lâm tiểu thư."
Mặc dù vừa rồi đã chào hỏi, nhưng Lương Hứa rõ ràng, ý nghĩa của hai lần này hoàn toàn khác biệt.
Lương Hứa nhớ lại lúc mình đến, Giang Thu Ngư còn nhắc nhở anh nhớ tìm người đến lắp camera giám sát, rõ ràng cực kỳ không tin tưởng Lâm Kinh Vi.
Trong hơn nửa giờ ngắn ngủi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang tiểu thư vốn dĩ rất cảnh giác, có chút không thích người ngoài đến gần, sao lại tùy ý người khác trước mặt người ngoài, đối với cô ấy làm ra những cử chỉ thân mật như vậy?
Lương Hứa ý thức được, trong khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến thái độ của Giang Thu Ngư đối với Lâm Kinh Vi thay đổi hoàn toàn.
Ít nhất anh có thể chắc chắn, trong lòng Giang tiểu thư bây giờ, vị Lâm tiểu thư này chắc chắn không chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng không sao.
Vậy những bộ đồ hầu gái gợi cảm mà anh đã chuẩn bị, còn cần dùng đến không?
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Hứa: Lâm tiểu thư, có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm thăng chức không? (mong đợi)
Tiểu Vi: Cút
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro