Chương 89: Luân Hồi Kiếp

Ma Tôn tuy hứng thú muốn thu Giang Chỉ Đào làm đồ đệ, nhưng Giang Chỉ Đào lúc này dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Ma Tôn cũng không có kiên nhẫn chăm sóc một đứa trẻ không biết nói, không biết đi, thế là sau khi hết hứng thú, nàng rất nhanh lại gọi Giảo Nguyệt đến, ném Giang Chỉ Đào cho đối phương.

"Ngươi chăm sóc tốt cho nó."

Thái độ khác hẳn lúc đối đãi với Giang Oanh.

Giảo Nguyệt cũng biết đây là thiếu chủ tương lai của Ma Cung, tôn thượng trước kia chưa từng có ý định thu đồ đệ.

Nàng ôm đứa bé định đi ra ngoài, Giang Chỉ Đào trong ngực không hiểu sao đột nhiên khóc, tiếng khóc tuy không lớn, nhưng rất ủy khuất.

Giảo Nguyệt hơi luống cuống, nàng chưa từng chăm sóc trẻ con nhỏ như vậy, sợ Ma Tôn trách tội, vội vàng ôm đứa bé quỳ xuống.

"Xin tôn thượng thứ tội."

Ma Tôn ngược lại không đến mức trừng phạt thuộc hạ vì chuyện nhỏ như vậy, trong lòng nàng nghĩ, khóc hai tiếng không sao, Giang Chỉ Đào trở thành đồ đệ của nàng, sau này tu luyện, còn nhiều lúc phải khóc.

Chỉ là Giang Chỉ Đào vừa rồi rất ngoan, lúc này không hiểu sao lại khóc rất thương tâm.

Ma Tôn tiến lại xem, phát hiện Giang Chỉ Đào chỉ nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn hướng khác khóc tiếp.

Nàng nhìn theo ánh mắt Giang Chỉ Đào, Giang Thu Ngư đang thản nhiên thưởng trà, tóc đen rũ xuống vai, dưới ánh nến, gương mặt dịu dàng động lòng người.

Hóa ra là đang nhìn tỷ tỷ.

Ma Tôn lập tức hứng thú, nàng tuy nhận đứa bé này làm đồ đệ, nhưng đứa bé này dường như hứng thú với Giang Thu Ngư hơn.

"Tỷ tỷ, hay là sau này tỷ dạy nó đi."

Giang Thu Ngư lắc đầu, "Đưa nó ra ngoài đi."

Dù Giang Chỉ Đào và nàng có duyên sư đồ, đó cũng là với Ma Tôn mấy trăm năm trước, không phải với nàng.

Nhưng nói đi nói lại, nếu không phải nàng đưa Giang Chỉ Đào từ trấn Giang Kiều vào Ma Cung, Ma Tôn cũng không thu nó làm đồ đệ.

Thứ tự này thật phức tạp, Giang Thu Ngư xoa xoa lông mày, không muốn nghĩ nhiều.

Ma Tôn thấy nàng không hứng thú, đành từ bỏ ý định cùng nàng dạy Giang Chỉ Đào.

Nàng biết tu vi của mình không bằng Giang Thu Ngư, nếu người này chịu chỉ dạy Giang Chỉ Đào, với thiên tư của nó, sau này rất có khả năng phi thăng thành tiên.

Nhưng tất cả phải dựa vào việc Giang Thu Ngư có muốn hay không, nếu nàng không muốn, không ai ép được.

Giảo Nguyệt vừa rồi nghe thấy Ma Tôn gọi một tiếng tỷ tỷ, nhưng trong phòng rõ ràng chỉ có ba người, một người lại là trẻ con chưa biết nói, Giảo Nguyệt lập tức giật mình, lẽ nào trong phòng còn có người thứ tư?

Thảo nào tôn thượng dặn chuẩn bị ba bộ bát đũa.

Giảo Nguyệt được Ma Tôn dặn dò, vội vàng ôm đứa bé ra ngoài.

Trong phòng, Ma Tôn thấy Giang Thu Ngư không muốn ăn nữa, liền hỏi: "Tỷ tỷ tối nay nghỉ ngơi ở đâu?"

Trong Thanh Sương điện chỉ có một cái giường, tuy rất lớn, đủ cho hai người ngủ, nhưng Ma Tôn không chắc người này có tin tưởng mình không.

Giang Thu Ngư đặt chén trà xuống, che miệng ngáp một cái, "Ngay đây."

"Vậy muội..." Ma Tôn thật sự không muốn rời khỏi giường lớn ấm áp của mình.

Giang Thu Ngư không rảnh đoán nàng đang nghĩ gì, dù sao cũng chỉ là mấy chuyện đó.

"Tùy muội."

Ma Tôn vừa vui mừng, đã thấy Giang Thu Ngư làm cái tịnh thân quyết cho mình, chuẩn bị đi ngủ.

Ma Tôn vội vàng tiến lại, cười hì hì, "Muội lần đầu ngủ chung giường với người khác đấy."

Nàng thấy Giang Thu Ngư có vẻ mệt mỏi, hiếm khi ân cần, định cởi áo cho nàng.

Nhưng nàng vừa đưa tay, đầu ngón tay còn chưa chạm vào đai lưng Giang Thu Ngư, cảnh vật trước mắt đột nhiên phóng to, Ma Tôn không kịp chuẩn bị, bị quần áo của mình che mặt.

Nàng vất vả chui ra khỏi đống quần áo, cúi đầu nhìn, tay mình biến thành hai cái móng vuốt.

Giang Thu Ngư biến nàng thành một tiểu hồ ly!

Ma Tôn trợn mắt há hốc, "Muội..."

Muội lại chọc giận tỷ chuyện gì nữa?

Giang Thu Ngư ngồi xuống mép giường, "Ngủ thế này đi."

Ma Tôn hơi không cam lòng nhảy lên giường, nàng lúc này còn non nớt, thân hình nhỏ hơn Giang Thu Ngư một chút, ngoài ra, ngoại hình giống hệt Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên nắm lấy một cái móng vuốt của nàng, lật qua xem, mấy hạt tròn vo đen nhánh hiện ra trước mắt nàng.

Ma Tôn hơi có chút tức giận, "Chính tỷ cũng có, xem của muội làm cái gì?"

Nàng bị ép biến trở về nguyên hình đã đủ bực mình, không ngờ biến về rồi, còn bị người này tùy ý trêu đùa.

Quả thực là vô cùng nhục nhã!

Giang Thu Ngư không để ý sắc mặt căng thẳng của nàng, chỉ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Vì sao hồ ly khác đều móng hồng, duy chỉ muội là móng đen?"

Ma Tôn: ...

"Người khác là người khác, muội là muội, chẳng lẽ muội phải giống người khác sao?"

"Nói lại, muội từ khi sinh ra đã móng đen, nào có vì sao?"

Có lý.

Giang Thu Ngư ừ một tiếng, "Ngủ đi."

Ma Tôn không buông tha, "Chẳng lẽ móng tỷ không đen?"

Giang Thu Ngư không đáp, đôi mắt càng thêm sương mù cụp xuống, không biết nghĩ gì.

Ma Tôn biết, "Có phải có người hỏi tỷ vấn đề này?"

Giang Thu Ngư vẫn im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

Ma Tôn tặc lưỡi, "Người kia thật không hiểu ra sao, liên quan gì đến nàng?"

Trong đầu nàng lóe lên tia sáng, bỗng nhiên biết, "Sẽ không phải đạo lữ tương lai của muội hỏi chứ?"

Đoán đúng rồi.

Ma Tôn lập tức không biết nói gì, nàng lay lay bảy cái đuôi, trên giường vòng mấy vòng, mới lại mở miệng: "Chẳng lẽ nàng ấy không thích móng đen?"

Giang Thu Ngư người này chưa bao giờ rộng lượng, Lâm Kinh Vi lúc trước bất quá thuận miệng hỏi một chút, nàng nhớ rất lâu, có cơ hội là trêu ghẹo Lâm Kinh Vi.

Lúc này Ma Tôn hỏi, Giang Thu Ngư mới nhớ lại, mỗi lần nàng hỏi Lâm Kinh Vi như vậy, Lâm Kinh Vi đều sẽ nghiêm túc trịnh trọng nói với nàng, nàng không thích hồ ly khác, chỉ thích Giang Thu Ngư.

Lâm Kinh Vi là người biết tự kiềm chế, nhưng luôn bị Giang Thu Ngư trêu đến hai gò má ửng hồng, nhưng nàng dù khó xử, vẫn nói lời tâm tình với Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư cho rằng đó chỉ là trò đùa, nhưng từng cảnh tượng lại rõ ràng hiện lên trong đầu nàng.

Hóa ra những chuyện đó, không chỉ Lâm Kinh Vi nhớ kỹ, Giang Thu Ngư cũng không quên.

Ánh mắt nàng rơi vào ánh nến lay động, trong mắt dần có thứ gì đó Ma Tôn không hiểu được.

Ma Tôn nghĩ ngợi, "Tỷ có phải lo lắng về muộn, nàng ấy sẽ tức giận?"

Vốn là vậy.

Nhưng giờ phút này, lòng thương tiếc của Giang Thu Ngư lớn hơn lo lắng.

Nàng nghĩ, điều nàng thực sự lo lắng không phải là Lâm Kinh Vi giận dữ sẽ làm gì nàng, mà là Lâm Kinh Vi tỉnh dậy không thấy nàng, không lưu lại một bức thư, chắc chắn sẽ rất buồn.

Người kia tính tình vốn nóng nảy, lại thích tự làm mình bị thương, thường xuyên làm mình đầy thương tích, nếu nàng hiểu lầm Giang Thu Ngư bỏ rơi nàng, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.

Giang Thu Ngư không sợ Lâm Kinh Vi hại người, cũng không sợ Lâm Kinh Vi giận nàng, nàng chỉ sợ Lâm Kinh Vi sẽ tự làm tổn thương mình.

Nghĩ đến đôi tay đầy vết thương, Giang Thu Ngư mím môi, sắc mặt càng nhạt nhòa, lông mi dài che đi ánh nước mơ hồ, không để ai thấy.

Đến ngày nay, Giang Thu Ngư cuối cùng chịu thẳng thắn lòng mình, nàng đối với Lâm Kinh Vi không hoàn toàn là trò đùa, khi nàng dụ dỗ Lâm Kinh Vi động lòng, nàng cũng động lòng với Lâm Kinh Vi.

Chỉ là trước đây nàng không chịu thừa nhận điều đó.

Tuy nàng có thể mạnh miện nhưng lại không kiểm soát được lòng mình.

Nàng luôn nghĩ đến Lâm Kinh Vi, trong lòng không có oán hận, khi thấy Lâm Kinh Vi bị thương, nàng phẫn nộ đau lòng hơn kinh ngạc, nên nàng mới muốn không cho Lâm Kinh Vi tự ngược nữa.

Giang Thu Ngư biết tính tình mình quá bướng bỉnh, có lẽ những lời này nàng sẽ không bao giờ nói với Lâm Kinh Vi, tình cảm của nàng luôn giấu trong những chi tiết nhỏ, không dễ dàng để người khác nhìn thấu.

Chỉ là, dù thích Lâm Kinh Vi, nhưng nàng cũng chưa từng mất đi lý trí.

Theo dự định ban đầu, sau khi tìm được đáp án, Giang Thu Ngư sẽ mang thần khí đi, rồi đến mười tám tầng ám ngục gặp Phó Tinh Dật.

Sau đó nàng vẫn sẽ rời đi một mình, dù sao Lâm Kinh Vi là quả bom hẹn giờ, mang theo nàng ấy không tiện.

Nhưng Giang Thu Ngư sẽ không từ biệt, nàng nhất định sẽ làm Lâm Kinh Vi vui vẻ, để Lâm Kinh Vi không cần lo lắng cho nàng.

Nàng không muốn trốn tránh Lâm Kinh Vi nữa, để nàng vĩnh viễn không tìm thấy mình.

Nhưng hiện tại, sự việc đã vượt quá dự đoán của nàng, dù là người tính toán không sót như Giang Thu Ngư, cũng bị đánh bất ngờ, không biết phải làm sao.

Chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.

Ngày thứ hai, Giang Thu Ngư cùng Ma Tôn rời khỏi Ma Cung.

Các nàng ngồi linh thuyền của Giang Thu Ngư, Ma Tôn đánh giá chiếc linhthuyền xa hoa trước mắt, tặc lưỡi hai tiếng, "Tương lai muội thật giàu có."

Giang Thu Ngư kén chọn như vậy, cũng khó mà gật đầu.

"Không sai."

Lần đầu nàng vào mật thất trong Thanh Sương điện, cũng bị đồ vật bên trong làm cho kinh ngạc.

Thật sự quá nhiều, vô số thiên tài địa bảo tùy ý chất đống trong nhà đá, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng tối qua Giang Thu Ngư vào mật thất, lại phát hiện đồ vật bên trong không nhiều, ước chừng chỉ bằng một phần ba trong tương lai, nghĩ đến mấy trăm năm sau, Ma Tôn chắc hẳn rất cố gắng.

Nếu là người khác, Ma Tôn có lẽ còn ghen tị, nhưng nghĩ đến người này là mình trong tương lai, Ma Tôn vui mừng không ngậm được miệng.

Không hổ là nàng.

Hai người cũng không vội vàng lên đường, Ma Tôn đã lâu không rời khỏi Ma Cung, chuyến đi này coi như là du ngoạn, Giang Thu Ngư cũng nhân cơ hội này tìm hiểu kỹ hơn về mối quan hệ giữa Ma tộc và nhân tộc.

Ma Tôn lần đầu tiên nghe thấy những lời này còn có chút kỳ lạ, "Chẳng lẽ tương lai muội thay đổi chủ ý, chuẩn bị xâm chiếm nhân giới?"

Giang Thu Ngư lắc đầu, sắc mặt càng thêm lãnh đạm nghiêm túc.

Trong kịch bản mà thiên đạo biên soạn, Ma tộc tùy ý giết hại nhân tộc, khiến người người căm ghét Ma tộc, tu sĩ chính đạo trong thiên hạ đều lấy việc chém giết Ma tộc làm nhiệm vụ của mình.

Nếu không phải như vậy, Lâm Kinh Vi cũng không thể mang trọng trách đến bên cạnh nàng.

Thế nhưng ở đây, sau nhiều lần tìm hiểu, Giang Thu Ngư phát hiện, nhân tộc ngày nay căn bản không hiểu nhiều về Ma tộc, Ma tộc càng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Tuy người người đều nói ma vật ở Ma giới hung ác tàn bạo, nhưng không ai tận mắt nhìn thấy, nếu là dân thường thì thôi, đằng này ngay cả rất nhiều tu sĩ chính đạo cũng chưa từng nghe nói qua.

Ma Tôn thấy nàng nghi ngờ mình, có chút không vui, "Tỷ không biết sao?"

"Ma vật dưới trướng muội tuy tướng mạo xấu xí, nhưng vẫn an phận ở Vân Chiếu Đại Trạch, chưa từng quấy nhiễu xâm phạm nhân giới, đừng nói là giết hại nhân mạng."

"Tính mạng của bốn vị Ma Quân đều nằm trong tay muội, nếu bọn họ không quản thúc ma vật dưới trướng, bị muội phát hiện, chỉ có con đường chết."

"Hơn nữa bên ngoài Vân Chiếu Đại Trạch có trận pháp hạn chế ma vật cấp cao xuất hành, bọn chúng căn bản không thể rời khỏi Vân Chiếu Đại Trạch, sao có thể tàn sát nhân tộc?"

Cho dù có ma vật cấp thấp chạy ra ngoài, nhưng tu sĩ trên đời này nhiều như vậy, nếu ma vật dám làm loạn, họ có thể dễ dàng chém giết, sao có thể để ma vật làm hại một phương?

Ma Tôn đến lúc này vẫn không biết, Giang Thu Ngư không có những ký ức này, nàng cho rằng Giang Thu Ngư hẳn là biết rõ chuyện này, càng nghĩ, chỉ có một lời giải thích.

"Là thiên đạo sau này thay đổi chủ ý, hay là trong Ma giới xuất hiện phản đồ?"

Nàng cảm thấy mình không có khả năng thay đổi chủ ý.

Ma Tôn không hứng thú với việc thống trị tam giới, nàng chỉ muốn trông coi Ma giới của mình, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày phi thăng thành tiên.

Đã có thể tu luyện tốt, tại sao phải giết người?

Sát nghiệt càng nhiều, lôi kiếp khi phi thăng càng hung hiểm, Ma Tôn hiểu đạo lý này, không thể lấy tiền đồ của mình ra đùa.

Vậy nên chắc chắn là trong Ma giới xuất hiện phản đồ, mượn danh nghĩa của nàng làm hại nhân gian, làm hỏng thanh danh của nàng, còn khiến nàng bị người vây công.

Vậy nên tương lai nàng mới phải giả chết để trốn thoát.

Ma Tôn càng nghĩ càng thấy hợp lý, "Tỷ nói cho muội biết, phản đồ đó là ai? Muội lập tức giết hắn."

Giang Thu Ngư có vẻ trầm mặc, vẻ mặt nặng nề, Ma Tôn biết không thể hỏi ra chân tướng từ miệng nàng, liền chuẩn bị đợi về sau, sẽ cho người tin cậy đi điều tra kỹ lưỡng.

Nàng hận nhất bị người phản bội!

Nhìn tương lai mình mạnh mẽ như vậy, vẫn bị ép phải dùng biện pháp giả chết để trốn thoát, có thể tưởng tượng tình huống lúc đó nguy hiểm đến mức nào.

Vừa nghĩ đến mình sẽ trải qua những chuyện xấu này, đều do ai đó phản bội, Ma Tôn hận đến nghiến răng.

Người đó tốt nhất là trốn thật xa, tuyệt đối đừng để nàng bắt được, nếu không dù có thiên đao vạn quả, cũng không đủ để nguôi giận trong lòng nàng!

Có lẽ lúc này nàng không thể ngờ, không chỉ có người phản bội nàng, mà còn có thiên đạo thao túng phía sau, cái chết của nàng là tất yếu.

Giang Thu Ngư càng hiểu rõ, càng thêm căm ghét và hận thiên đạo.

Nó thật sự không từ thủ đoạn để Lâm Kinh Vi giết nàng!

Không chỉ tạo ra Giang Oanh là Ma Tôn giả, còn cố ý khiến Ma tộc và nhân tộc đối đầu, khiến Lâm Kinh Vi không thể không rút kiếm với nàng.

Nếu không phải nó, có lẽ nàng và Lâm Kinh Vi sẽ không trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Các nàng có lẽ sẽ quen biết vào một ngày nào đó, sau đó trở thành bằng hữu, cùng nhau ngắm trăng uống rượu, đối ẩm luận thi từ ca phú, lúc rảnh rỗi còn có thể đấu vài chiêu, coi nhau như tri kỷ duy nhất trên đời.

Các nàng không cần cố gắng che giấu thân phận, lúc say khướt, nàng còn có thể ôm cằm Lâm Kinh Vi, hài hước gọi nàng ấy một tiếng Tiên Quân.

Dù là muốn yêu nhau, cũng không phải hai người gặp dịp thì chơi, mà là nước chảy thành sông, hai bên đều có ý, chỉ cần nhìn nhau, cũng có thể sinh ra tình ý.

Khi cùng nhau đi dạo phố đêm, nàng sẽ không buông tay Lâm Kinh Vi, để nàng một mình hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng mình trong đám đông.

Đến đại điển kết khế, nàng cũng sẽ không lừa dối Lâm Kinh Vi, các nàng sẽ ước hẹn cùng nhau sống chung chăn, chết chung huyệt, đời đời kiếp kiếp bên nhau, trong tiếng chúc phúc của ngàn vạn người.

Khi uống rượu giao bôi, nàng sẽ không cố ý qua loa với Lâm Kinh Vi, đề phòng nàng ấy đủ kiểu, nàng nhất định sẽ nhìn thẳng vào mắt Lâm Kinh Vi, uống cạn ly rượu.

Các nàng vốn có thể có vô số năm tháng hạnh phúc, có thể tiêu sái làm một đôi đạo lữ ân ái, chứ không phải trong tiếng chém giết, phải đấu ngươi chết ta sống.

Thiên đạo!

Giang Thu Ngư nghiến răng, nhắm mắt, thân thể tựa vào khung cửa sổ, cả người như muốn hóa thành cơn gió rời đi, bóng lưng lộ ra vẻ cô tịch.

Ma Tôn nhìn nàng như vậy, cũng không tiện trách cứ, "Tỷ không nói cũng không sao, muội..."

Nàng chưa nói hết lời, Giang Thu Ngư cách đó vài bước bỗng rên khẽ, thân thể lung lay, khóe môi trào ra một tia máu tươi.

Ma Tôn kinh hãi, "Tỷ sao vậy?!"

Chẳng lẽ nàng vừa nhắc đến phản đồ, lại gợi đến chuyện đau lòng của Giang Thu Ngư, nàng tức đến hộc máu?!

Giang Thu Ngư mở mắt, dùng mu bàn tay lau vết máu bên môi, giọng nói hơi khàn: "Không sao."

Ma Tôn đánh giá sắc mặt nàng, luôn cảm thấy giây tiếp theo, nàng sẽ cầm kiếm đi giết người.

Xem ra chuyện này đả kích nàng rất lớn.

Không thấy nàng không chỉ tức đến hộc máu, trong mắt còn có sát ý không che giấu sao?

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Giang Thu Ngư luôn tỏ vẻ khí định thần nhàn, như thể vạn sự vạn vật không thể khiến nàng động dung, Ma Tôn lần đầu thấy nàng thể hiện cảm xúc thật sự.

Nàng rùng mình, nhìn Giang Thu Ngư sắc mặt khó coi, mấp máy môi, an ủi, "Không sao, chúng ta vẫn còn sống mà? Chỉ cần còn sống là còn hy vọng."

Giang Thu Ngư nuốt xuống hơi thở tanh ngọt trong cổ, hận ý trong lòng càng đậm, nàng cười lạnh, "Muội nói đúng."

Thiên đạo hại nàng đến mức này, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha đối phương!

Nàng và thiên đạo mới thật sự là kẻ thù không đội trời chung!

Thấy vậy, Ma Tôn cũng không tiện nói gì.

Nàng đổi chủ đề, "Còn nửa canh giờ nữa là đến Thanh Hà Kiếm Phái, tỷ muốn ẩn thân không?"

Giang Thu Ngư lắc đầu, "Đến lúc đó tính."

Ma Tôn thầm nghĩ cũng phải, nàng và Hạ Vân Kỳ có lẽ chỉ ngang tài ngang sức, nhưng Giang Thu Ngư tu vi cao thâm, đánh Hạ Vân Kỳ chẳng phải dễ như người lớn đánh trẻ con ba tuổi sao?

Hai người dừng lại trước cửa Thanh Hà Kiếm Phái, trước cửa lớn có một ngàn bậc thang đá, nghe nói mỗi người đến bái sư đều phải đi qua bậc thang này, đi càng xa, thời gian càng ngắn, thiên phú càng cao.

Đây là thiết lập cơ bản của tiểu thuyết tu tiên, Giang Thu Ngư không ngạc nhiên.

Ma Tôn quay đầu nhìn ngàn bậc thang đá, "Đạo lữ tương lai của muội hẳn là người có thời gian ngắn nhất nhỉ?"

Giang Thu Ngư ừ một tiếng.

Lâm Kinh Vi là thiên tài ngàn năm khó gặp, thiên phú tu luyện cao ngút trời.

Ma Tôn càng tò mò về người đó, nhưng nàng biết Giang Thu Ngư sẽ không nói, chỉ có thể nhịn xuống mong chờ trong lòng, "Chúng ta đi thôi."

Thanh Hà Kiếm Phái có hộ sơn đại trận, Ma Tôn không dám xông vào, chỉ có thể đặt hy vọng vào Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư đánh giá kiến trúc cao lớn trước mặt, trên tấm bia đá lớn trước cửa viết bốn chữ "Thanh Hà Kiếm Phái", nghe nói là do chưởng môn đời đầu dùng kiếm khắc.

Lúc này có mấy đệ tử canh cửa, chắc thấy không có ai đến, thần sắc không nghiêm túc, còn đang nhỏ giọng trò chuyện.

Bọn họ rất tự tin vào hộ sơn đại trận, trên đời này ai có thể phá vỡ trận pháp của Thanh Hà Kiếm Phái?

Giang Thu Ngư không định đả thảo kinh xà, chỉ lách qua tử huyệt của trận pháp, không tốn nhiều công sức đã dẫn Ma Tôn vào trong.

Ma Tôn lần đầu cảm nhận được cảm giác ôm đùi, không những không xấu hổ, còn có chút hưng phấn.

"Nghe nói trong Thanh Hà Kiếm Phái còn giấu một kiện thần khí, chúng ta lát nữa mang đi luôn đi?"

Nếu chỉ có một mình nàng, Ma Tôn sẽ không dám nói vậy.

Nhưng ai bảo nàng có một tỷ tỷ thực lực cường hãn?

Được người khác bảo vệ sau lưng, Ma Tôn có lẽ còn xấu hổ, nhưng được chính mình bảo vệ, chỉ còn lại vui vẻ.

Cảm giác này thật tuyệt.

Dù nàng không nói, Giang Thu Ngư cũng định làm vậy.

Nàng muốn dùng kiện thần khí thứ ba để bày trận.

"Ừ." Giang Thu Ngư lần đầu đến Thanh Hà Kiếm Phái, chưa rõ phương hướng.

Ma Tôn dứt khoát, "Vậy chúng ta đi gặp Hạ chưởng môn trước đã."

Nơi ở của chưởng môn ở Thanh Trúc Phong, là nơi có vị trí tốt nhất, linh lực cũng tinh khiết và thâm hậu nhất, ngay cả khi Giang Thu Ngư từ tương lai đến Thanh Hà Kiếm Phái, nàng vẫn có thể chính xác tìm ra nơi ở của nó.

Trên Thanh Trúc Phong trồng rất nhiều cây trúc, khi bước đi trên bậc đá, bên tai có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc, gió mát mang đến một mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy tinh thần thanh thản.

Ma Tôn thở dài một tiếng, "Nơi yên tĩnh như thế này, đáng lẽ phải có người cao thượng ở, vậy mà lại bị Hạ Vân Kỳ lão hồ ly này chiếm tiện nghi."

Giang Thu Ngư liếc nhìn nàng, "Muội tại sao biết hắn là lão hồ ly?"

Ma Tôn nói một cách hùng hồn, "Tỷ nhìn xem cái thế giới này, ngay cả một người mắng hắn cũng không có, nhưng ai mà không có khuyết điểm, làm sao có thể làm cho mọi người đều cảm thấy hoàn hảo?"

"Muội không tin, hắn nhất định là giả vờ."

Từ đầu đến giờ, Giang Thu Ngư luôn có vẻ mặt lạnh lùng, lúc này lại nở một nụ cười, gật đầu đồng tình nói: "Muội nói đúng."

Lão già Hạ Vân Kỳ này chuyên giả làm người tốt, tự tạo hình ảnh tiên phong đạo cốt, là đệ nhất tu sĩ của Tu Chân giới, thực ra tâm địa độc ác nhất.

Giang Thu Ngư luôn cảm thấy Hạ Vân Kỳ dường như biết điều gì đó, thiên đạo để đảm bảo Lâm Kinh Vi có thể giết nàng, có phải đã cho Hạ Vân Kỳ một sự nhắc nhở nhất định?

Nếu không, lúc trước ở ngoài Phục Kỳ điện, hắn rõ ràng có cơ hội giết nàng, nhưng lại không tự mình động thủ, ngược lại liên tục ép buộc Lâm Kinh Vi.

Hắn dường như biết rằng, nàng chỉ có thể chết dưới tay Lâm Kinh Vi.

Giang Thu Ngư híp mắt, nhắc nhở Ma Tôn, "Nếu muội không ưa hắn, lát nữa có thể xả giận."

Hai mắt Ma Tôn sáng lên, "Muội biết rồi."

Nàng đã sớm muốn làm vậy, chỉ là thực lực của nàng và Hạ Vân Kỳ ngang nhau, sợ đả thảo kinh xà nên chỉ có thể nhịn sự khó chịu trong lòng, lấy đại cục làm trọng.

Nhưng lời nói của Giang Thu Ngư rõ ràng là nói cho nàng biết, không cần để ý đến chuyện sau này, cho dù có đánh nhau, nàng cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Ma Tôn vung tay vung chân, chuẩn bị lát nữa sẽ đánh Hạ Vân Kỳ một trận, nhất định phải đánh cho hả hê mới được.

Có Giang Thu Ngư ở bên cạnh, dọc đường đi các nàng như vào chỗ không người, không gây ra sự chú ý của ai, tiến vào phòng của Hạ Vân Kỳ.

Trong phòng không có ai, Ma Tôn hít mũi, "Muội dường như ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ."

Giang Thu Ngư cau mày, "Ừ."

Là một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Hạ Vân Kỳ bị thương?

Hắn mới nhậm chức chưởng môn Thanh Hà Kiếm Phái không lâu, thời gian gần đây đều bận rộn làm quen với công việc, căn bản không có cơ hội đánh nhau với người khác, vậy bị thương khi nào?

Nếu không phải Hạ Vân Kỳ bị thương, trong phòng hắn sao lại có mùi máu tanh?

Hơn nữa Giang Thu Ngư luôn có một cảm giác quen thuộc, cái mùi nhàn nhạt khiến nàng không thích này, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó.

Hạ Vân Kỳ không có trong phòng, nhưng Giang Thu Ngư luôn cảm thấy hắn nhất định ở trên Thanh Trúc Phong.

"Trong phòng này vẫn còn mật thất."

Ma Tôn quan sát một hồi lâu, khẳng định nói.

"Ừ."

Giang Thu Ngư cũng nghiêm túc quan sát cách bài trí trong phòng, thần thức của nàng mạnh hơn Ma Tôn rất nhiều, rất nhanh đã phát hiện ra lớp ngụy trang của Hạ Vân Kỳ.

"Đi theo tỷ."

Giang Thu Ngư đặt tay lên tường, đầu ngón tay có linh lực nhàn nhạt lưu chuyển, trên tường đột nhiên lóe lên một trận bạch quang, rồi nhanh chóng biến mất.

Sau khi bạch quang tan biến, trước mặt hai người xuất hiện một cái hang lớn màu đen, bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Ngay khi cửa đá xuất hiện, Ma Tôn vội vàng bịt mũi, "Mùi gì vậy, kinh quá."

Giang Thu Ngư không nói gì, chỉ lặng lẽ nín thở, dẫn đầu bước vào.

Nếu Lâm Kinh Vi ở đây, chắc chắn sẽ đứng chắn trước mặt nàng, xua tan những mùi này, tiếc là bên cạnh nàng bây giờ chỉ có Ma Tôn, trông chờ vào nàng thì không thể nào.

Ma Tôn còn không biết mình bị ghét bỏ, đi theo sau nàng vào đường đá.

Hai người không gây ra tiếng động nào, sau khi họ vào, cửa đá cũng lặng lẽ đóng lại.

Giang Thu Ngư càng đi vào trong, cảm giác quen thuộc càng mạnh, nàng như nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Ma Tôn cũng tỉnh táo lại, "Trong mật thất này sao lại có ma khí?"

Lại còn là ma khí cực kỳ âm lãnh, mang theo mùi hôi thối mơ hồ, dù Ma Tôn tu ma lâu năm, cũng không thích mùi này.

Giang Thu Ngư cong môi, trong mắt đầy lạnh lẽo, "Xem ra Hạ chưởng môn này lợi hại hơn ta tưởng nhiều."

Ma Tôn hiểu ra, Giang Thu Ngư không hề khen Hạ Vân Kỳ.

Trong giọng nàng đầy mỉa mai, còn có tức giận không thể xem nhẹ.

Xem ra trong tương lai, Hạ Vân Kỳ quả nhiên vẫn là kẻ thù không đội trời chung với nàng.

Ma Tôn càng muốn đánh hắn hơn.

Giang Thu Ngư sở dĩ tức giận như vậy, là vì nàng vừa rồi cuối cùng cũng nhớ ra, cảm giác quen thuộc này từ đâu tới.

Ở Bất Ưu Thành, Giang Thu Ngư từng dò xét phủ thành chủ, trong phật đường phủ thành chủ, phát hiện một tượng phật quỷ dị.

Tượng phật đó mặt mũi xấu xí, không chỉ thao túng ma khí, còn thao túng xác chết thối rữa tấn công người ngoài.

Ma khí đang lảng vảng trong không khí lúc này, giống hệt ma khí nàng cảm nhận được từ tượng phật kia!

Chẳng lẽ tượng phật quỷ dị đó, chính là do Hạ Vân Kỳ tạo ra?!

Nếu thật vậy, Giang Thu Ngư vừa nói Hạ Vân Kỳ lợi hại, cũng không sai.

Nàng sau khi thấy tượng phật kia ở Bất Ưu Thành, từng cố ý phái người điều tra chuyện này, nhưng không điều tra ra manh mối gì.

Giang Thu Ngư còn tưởng thứ này do Hoà Oanh làm ra, không ngờ lại có bàn tay của Hạ Vân Kỳ.

Ma Tôn cũng thấy sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, nàng biết điều không hỏi, tương lai chắc chắn xảy ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, rất có thể liên quan đến Hạ Vân Kỳ.

Còn có ma khí này, trong phòng Hạ Vân Kỳ sao lại có thứ âm tà này?

Đường đường chưởng môn Thanh Hà Kiếm Phái, lại nhập ma sao?

Giang Thu Ngư dùng phép ẩn thân che giấu hơi thở của hai người, Hạ Vân Kỳ không phát hiện ra họ, lúc này đang thưởng thức kiệt tác của mình trong mật thất.

Giang Thu Ngư vừa đến cửa mật thất, đã thấy một tượng phật cao lớn đứng giữa phòng, mặt mũi xấu xí, miệng há rộng như chậu máu, quả nhiên giống hệt tượng phật nàng thấy ở Bất Ưu Thành.

Tượng phật đứng trên đài cao, xung quanh là vũng máu đỏ, bên trong nổi lềnh bềnh tàn chi, Giang Thu Ngư rõ ràng thấy một bàn tay người.

Cảnh tượng này hơi giống cảnh tượng nàng thấy ở huyết trì sen, nhưng âm tà chi khí trong phòng lúc này còn đậm đặc hơn.

Hạ Vân Kỳ hoàn toàn không biết có hai người đang đứng gần đó nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn tượng phật to lớn, mặt lộ vẻ tươi cười.

Có thứ này, hắn có thể thuận lợi châm ngòi đại chiến giữa Tu Chân giới và Ma giới.

Hạ Vân Kỳ muốn hai kiện thần khí trong tay Ma Tôn, nhưng hắn biết, chỉ bằng mình hắn thì không đấu lại Ma Tôn, hắn cần người ngoài giúp đỡ.

Nhưng Ma giới và Tu Chân giới nước sông không phạm nước giếng, Hạ Vân Kỳ dù muốn tấn công Ma giới, cũng không có lý do chính đáng.

Hắn vốn không muốn dùng chiêu này, nhưng Ma Tôn quá xảo quyệt, phần lớn thời gian đều ở Ma giới tu luyện, không chịu bước ra khỏi VânChiếu Đại Trạch, Hạ Vân Kỳ hết cách, chỉ có thể dùng hạ sách này.

"Ma Tôn à Ma Tôn, ai bảo ngươi không biết điều?"

Hạ Vân Kỳ thở dài rồi cười, "Có thứ này, ngươi không muốn giao thần khí cũng không được."

Ma Tôn đứng cách đó vài bước khịt mũi khinh bỉ, "Lão hồ ly này quả nhiên không có lòng tốt!"

Ai có thể tin được, đường đường chưởng môn Thanh Hà Kiếm Phái, lại giống người tu ma hơn cả Ma Tôn?

Giang Thu Ngư nghe rõ câu nói của Hạ Vân Kỳ, đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra cốt truyện.

Trong thế giới thực, Ma tộc không quấy nhiễu nhân tộc, Ma Tôn cũng không muốn giết hại nhân mạng, nàng chỉ muốn tu luyện thành tiên, nhân tộc nhắc đến nàng, cũng không coi nàng là kẻ tàn bạo hung ác.

Hạ Vân Kỳ từ rất sớm đã mưu đồ cướp đoạt thần khí, nhưng hắn không muốn người ngoài phát hiện ý đồ của mình, lại biết mình không có lý do nhằm vào Ma giới, liền tạo ra tượng phật quỷ dị này, muốn mượn tượng phật dụ dỗ người khác nhập ma.

Giang Thu Ngư nghĩ, hắn rất có thể thành công.

Vì Ma Tôn lâu năm ở Ma giới, không biết ngoại giới xảy ra chuyện gì, Hạ Vân Kỳ lại làm cực kỳ kín kẽ, hắn ở Tu Chân giới thanh danh rất tốt, người ngoài không thể nào nghi ngờ hắn.

Nên dù Ma Tôn liên tục ước thúc Ma tộc, tu sĩ thiên hạ vẫn bị lừa, cho rằng Ma tộc làm ác bất tận, dưới sự dẫn dắt của Hạ Vân Kỳ, đại chiến nhân ma cuối cùng vẫn khó tránh khỏi.

Có lẽ chính trong trận đại chiến này, Ma Tôn không địch lại Lâm Kinh Vi, nhưng nàng không thực sự chết dưới kiếm của Lâm Kinh Vi, mà may mắn trốn thoát, linh hồn chạy đến hiện đại.

Nhưng Giang Thu Ngư luôn cảm thấy còn có chỗ nàng chưa đoán ra.

Nhưng dù thế nào, ít nhất nàng đã hiểu một phần chân tướng.

Nghĩ đến Hạ Vân Kỳ ban đầu đứng trước mặt mọi người, đặt mình lên đạo đức cao điểm, nghĩa chính ngôn từ chỉ trích nàng, Giang Thu Ngư càng thấy ghê tởm.

Hạ Vân Kỳ luôn miệng nói vì thiên hạ thương sinh, thật ra chính hắn mới là kẻ giết hại thiên hạ thương sinh.

Hắn vì đạt mục đích, coi người vô tội là con cờ, thậm chí sát hại không ít nhân tộc, chỉ riêng vũng máu này, đã có không ít thi thể.

Kẻ đáng chết thật sự, rõ ràng là Hạ Vân Kỳ!

Giang Thu Ngư sử dụng Tự Tuyết Kiếm của mình, Ma Tôn thấy vậy, cũng nhanh chóng lấy ra Kim Ti Lũ.

Giang Thu Ngư đang chuẩn bị rút kiếm xông lên thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng sấm rền vang, mang theo uy áp cực mạnh, như đang cảnh cáo điều gì đó.

Giang Thu Ngư đột nhiên cảm thấy thân thể mình nặng trĩu, như bị xiềng xích vô hình tròng vào, chân cũng như bị đinh đóng xuống, không thể tiến lên một bước.

Nàng nghiến răng, trong lòng biết lúc này chắc chắn là thiên đạo ra tay!

Thiên đạo không cho phép nàng thay đổi cốt truyện!

Nếu nàng lúc này phá hủy tượng Phật, kế hoạch của Hạ Vân Kỳ sẽ không thể thực hiện, cốt truyện tiếp theo tự nhiên cũng sẽ thay đổi theo.

Có phải vì nàng là người ngoài, không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra?

Lẽ nào nàng thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Vân Kỳ làm xằng làm bậy?!

Ma Tôn tu vi không bằng nàng, lúc này cảm nhận được áp lực càng mạnh, lập tức phun ra một ngụm máu nóng.

Giang Thu Ngư cân nhắc một lát, đành phải mang theo Ma Tôn rút lui khỏi mật thất.

Hạ Vân Kỳ cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của hai người!

Hắn kinh hãi, vội vàng đuổi theo.

"Là ai?!"

Chỉ có Giang Thu Ngư và Ma Tôn bị ảnh hưởng bởi tiếng sấm, Hạ Vân Kỳ vẫn không cảm thấy khó chịu gì.

Giang Thu Ngư nắm chặt kiếm trong tay, "Muội đừng ra tay trước."

Nàng để Ma Tôn ẩn thân, sau đó một mình đối mặt Hạ Vân Kỳ.

Từ khi rời khỏi mật thất, Giang Thu Ngư cảm thấy áp lực trên người giảm đi nhiều, thiên đạo quả nhiên không cho phép nàng phá hủy tượng Phật!

Nếu đã vậy, Hạ Vân Kỳ chắc chắn cũng không thể chết.

Giang Thu Ngư nhìn trời, hận ý lại lên đến đỉnh điểm.

Một ngày nào đó, nàng muốn trút hết hận ý lên người thiên đạo!

Hạ Vân Kỳ ỷ vào tu vi cao thâm, lại là chưởng môn Thanh Hà Kiếm Phái, giấu tượng Phật trong phòng mình, cho rằng không ai biết, ai ngờ lại có người lẻn vào phòng hắn mà hắn không hề hay biết!

Nếu không phải tiếng sấm vừa rồi, có lẽ hắn đã lặng lẽ chết trong tay người này!

Hạ Vân Kỳ vừa sợ vừa giận, đầy kiêng kỵ với Giang Thu Ngư.

"Các hạ là ai?"

Giang Thu Ngư không để ý đến hắn, nhảy lên vung kiếm xông tới.

Hạ Vân Kỳ kinh hãi, vội vàng điều động linh lực ngăn cản, đồng thời bắn ra một tín hiệu cầu cứu, gọi người đến giúp.

"Thanh Hà Kiếm Phái không phải nơi cho ngươi làm càn!" Hắn cũng rút kiếm ra, giao chiến với Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư nhớ lại lúc ở Ma Cung, hắn nhìn xuống nàng từ trên cao, dùng sát trận đánh trọng thương nàng.

Thù cũ hận mới cùng lúc dâng lên, Giang Thu Ngư ra tay không chút lưu tình, dù không muốn giết Hạ Vân Kỳ, nhưng cũng chặt đứt một chân hắn, để lại vô số vết thương trên người hắn.

Coi như là báo thù!

Hạ Vân Kỳ người đầy máu, một chân bị chém, không còn sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng dùng kiếm chống đỡ thân thể.

Hắn thở hổn hển, nhìn Giang Thu Ngư với ánh mắt đầy hận thù và sát ý.

Hạ Vân Kỳ chưa bao giờ thảm hại như vậy, hắn có thiên phú tu luyện, bái nhập môn hạ chưởng môn Thanh Hà Kiếm Phái đời trước, rồi thuận lợi trở thành đương nhiệm chưởng môn.

Hạ Vân Kỳ tự xưng là đệ nhất tu sĩ Tu Chân giới, đây là lần đầu tiên bị người khác làm cho ra nông nỗi này!

Giang Thu Ngư rũ máu trên mũi kiếm, đứng cách xa vài bước, ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Vân Kỳ.

"Muốn giết ta?"

Nàng cười lạnh, nhìn Hạ Vân Kỳ đầy cảnh giác và không cam lòng, chậm rãi nói: "Người có thể giết ta, còn chưa ra đời đâu."

"Hạ Vân Kỳ, một ngày nào đó, ta sẽ đích thân lấy mạng chó của ngươi."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vi: Tình yêu tuổi trẻ thật buồn, muốn nhanh chóng gặp lão bà!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro