Chương 07
Mặt trời đang dần lặn về phía tây.
Ánh nắng chiếu xuống những chiếc bàn xếp cạnh nhau vẽ một đường thẳng dọc theo khoảng trống ở giữa, tựa như câu 'nước sông không phạm nước giếng'.
Nhưng có một vật đã vượt quá giới hạn, được chủ nhân của nó đặt lên bàn của Lâm Tích, nằm ở đó dưới tầm mắt của Lâm Tích mà không sợ chết.
Lâm Tích cau mày nhìn băng cá nhân trên bàn.
Đó là chiếc băng dán thông thường nhất của Vân Nam Bạch Dược. Bao bì đơn giản không có bất kỳ hoa văn nào. Nó nằm lặng lẽ mà không truyền tải bất kỳ cảm xúc ngoại lai nào, giống như chủ nhân của nó.
Cái này tính là gì đây?
Là quà cho bạn ngồi cùng bàn à?
Ai thèm mấy cái quà này chứ.
Lâm Tích biết mình nghĩ như vậy có hơi không biết tốt xấu, nhưng từ nhỏ cô đã không thích dùng những thứ này.
Hơn nữa cái này là Cố Niệm Nhân đưa cho cô, cô cũng không cần phải thân thiết với người này.
"Không cần." Lâm Tích xua tay, đem băng cá nhân trên bàn trả lại cho Cố Niệm Nhân.
Cô không nhận cái quà này.
Cô không muốn ngồi cùng bàn với người này.
Nhưng chỉ sau vài giây sau hành động của mình, Lâm Tích từ khoé mắt nhìn thấy một cánh tay trắng nõn đưa qua.
Xương cổ tay hơi lồi lên, ánh mặt trời lặn chiếu lên đầu ngón tay, phủ lên ngón tay một lớp mềm mại tự nhiên, đem miếng băng cá nhân bị Lâm Tích trả về đẩy qua lại.
"Cái này đưa cho cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì tùy cậu, không cần cố tình nói chi tiết cho mình."
Giọng điệu của người này rất nhẹ nhàng như nước lạnh, khó có thể đoán được cảm xúc của cô ấy là gì.
Nhưng lại rất dễ khơi dậy cảm xúc của người đối diện.
"..."
Lâm Tích nhìn thẳng Cố Niệm Nhân, ánh hoàng hôn rơi vào trong con ngươi đen nhánh của cô, giống như một ngọn lửa có thể bùng cháy bất cứ lúc nào, sau đó một giây tiếp theo nổ tung một tiếng 'bùm': "Ai cố tình !"
"Vậy thì mình hiểu lầm, xin lỗi." Cố Niệm Nhân cầm băng cá nhân lên, hơi cụp mắt xuống tỏ ý xin lỗi Lâm Tích, sau đó thu hồi ánh mắt.
Ánh nắng chiếu vào tấm kính bên cạnh Lâm Tích, nơi ánh sáng chiếu tới là khuôn mặt của cô gái đang tập trung làm bài tập.
Mái tóc đen mượt mà được vén gọn gàng sau tai. Ánh mặt trời lặn phản chiếu sắc hồng trên má cô, ngoan ngoãn tựa vào tai cô, không hề mâu thuẫn với ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Tích ngồi ở nguyên vị trí, ánh mắt tựa hồ dán chặt vào trên người Cố Niệm Nhân.
Chỉ là hiện tại không phải bị vẻ ngoài của người này thu hút mà thôi.
Rõ ràng người này vừa tự ý làm, còn chân thành nói 'xin lỗi', thế mà Lâm Tích chẳng thấy thoải mái chút nào.
Đã lâu rồi cô không có cảm giác này.
Bất kể là đối với ai, thái độ ngang ngược của Lâm Tích luôn khiến cô đứng ở thế bất khả chiến bại, dỗi đến mức người ta á khẩu không đáp trả lại được. Nhưng lần này, mấy lần liên tiếp, cô lại bị người này làm cho cứng họng.
"Mẹ nó."
Tâm trạng của Lâm Tích không thoải mái, nhìn băng cá nhân trên bàn càng chướng mắt.
Cô giơ tay định ném lại thứ đó cho Cố Niệm Nhân, nghĩ tới lời người này vừa nói, cô xoay cổ tay ném thứ đó vào hộc bàn.
Dưới cửa sổ, một tờ giấy trên đó có một đề thi, Lâm Tích còn chưa đọc hết đã điên cuồng giải toán.
Các bước giải bài toán trôi chảy được trình bày thành hàng, quá trình tính toán được viết bằng đầu bút khiến mặt bàn kêu lạch cạch.
Theo lời của Chung Sanh, năng khiếu học toán của Lâm Tích khiến người ta giận sôi máu.
Mà người này vừa giải đề vừa trút giận.
Mặt trời lặn chồng lên những đám mây, ánh sáng và bóng tối lộ ra màu cam nhạt mơ hồ.
Trong nhịp điệu hỗn loạn của bản giao hưởng, ngòi bút dịu dàng chậm rãi hôn lên trang giấy trong sách bài tập tiếng Anh, Cố Niệm Nhân hoàn thành bài tập tiếng Anh của mình.
Sau khi thu dọn một chút, Cố Niệm Nhân đẩy cuốn bài tập tiếng Anh lên giá sách.
Ngón tay dài chạm vào gáy sách, dưới sự giao thoa của ánh nắng và lông mi, hiện lên một vệt cầu vồng màu nâu sẫm không chút dấu vết nào liếc sang người con gái ngồi bên cạnh đang múa bút.
Băng cá nhân đã không thấy.
Trong thùng rác cũng không có.
Người này đã nhận lấy.
Khoảng lặng thoáng qua, nhưng chỉ là một khoảnh khắc, giống như những suy nghĩ trong đầu.
Cố Niệm Nhân im lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, đặt cuốn sách tiếng Trung xuống, thay vào đó lấy cuốn bài tập toán ra.
Mặt trời cuối cùng cũng treo lơ lửng trên mái nhà giảng dạy, các học sinh năm cuối cấp đang trong giờ tự học, cuối cùng cũng mất tập trung.
Sau khi chuông vang lên một lúc, học sinh ở hành lang mới chậm rãi bước vào lớp. Ngay cả khi chuông vào lớp vang lên, giảng đường cũng không trở nên yên tĩnh.
Ngoại trừ lớp 1, lớp 3 nằm ở cuối phía đông.
Đề thi môn Toán đều được đặt trên bàn trong lớp này, như thể đã thỏa thuận từ trước.
Sau khi chuông vào học vang lên được một lúc, một người đàn ông thấp bé cố gắng che đi cái đầu hói với vài sợi tóc ở hai bên chậm rãi bước vào, mang theo một ly đầy kỷ tử.
Người đàn ông này họ Trình, tên thật là Kiến Bang, là giáo viên toán của lớp chọn, đã nhiều lần tham gia biên soạn sách giáo khoa. Là một giáo viên kỳ cựu.
Đề thi lần này cũng là ông ấy ra bài, làm khó đám học sinh, đặc biệt là bài cuối, cơ hồ đều bị nó làm cho bỏ mạng.
Mặc dù đề này đối với lớp thường có thể nói là quá cao cấp, mấy đề thi khác sẽ không đưa vào.
Nhưng đây là lớp chọn thì phải có bài đó.
Trình Kiến Bang bước vào, nhàn nhã nhìn quanh lớp, sau đó đứng trên bục, như tò mò: "Trong lớp có bạn học mới."
Cố Niệm Nhân ngồi ở hàng cuối cùng, cúi đầu chào Trình Kiến Bang từ xa.
Mái tóc đen của cô xõa xuống, lưng thẳng, vẻ ngoài lễ phép và điềm tĩnh khiến Trình Kiến Bang, người luôn khoe khoang rằng mình đã gặp đủ loại học sinh, cảm thấy hơi sốc.
Tuy rằng chỉ giao lưu từ xa, nhưng Trình Kiến Bang biết không nên coi thường đứa nhỏ này, gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Khá lắm, từ lâu đã nói lớp chọn các em phải tuyển thêm người, để dạy dỗ đám người cứng nhắc kia."
Vừa nói, động tác của Trình Kiến Bang vẫn chưa dừng lại, vừa thử con ong nhỏ vừa nói với các học sinh dưới bục nói: "Giải đáp xong sớm thì các em được tan học sớm, giờ thầy sẽ hỏi các em hai vấn đề mà buổi sáng chưa nói xong."
"Trước hết, câu hỏi đầu tiên này là để mở đường cho hai câu hỏi tiếp theo..."
Trình Kiến Bang viết gọn gàng một dãy số lên bảng đen, các học sinh trong lớp ngẩng đầu theo suy nghĩ của thầy, ngược lại chỉ có một người cúi đầu.
Hơi điên rồ.
Nhưng đúng là lại có năng lực này.
Ở dưới tình huống mọi người sắp bỏ mạng thì Lâm Tích là người duy nhất sống sót.
Tên này cực kỳ giỏi toán, thành tích luôn đứng đầu trong môn toán, không ai có thể lay chuyển. Ở đề cuối cùng này, Lâm Tích lại đạt được điểm tối đa.
Vì thế khi giải đề này bản thân lại buồn chán, một tay chống đầu, ngang nhiên xem truyện tranh, thích thú xem nhân vật chính sẽ giải quyết mối nguy hiểm này như thế nào.
"Vậy, bước này sẽ như thế nào nhỉ! Chúng ta hãy di chuyển bên này qua..."
Trên bục giảng, Trình Kiến Bang giảng bài rất hăng hái, cho dù không có ai lên tiếng hùa theo, nhưng tiếng giảng và tay viết trên bảng đen cũng nhanh lên.
Cảnh này trùng lặp với cốt truyện của truyện tranh mà Lâm Tích đang đọc, bụi phấn mang theo làn khói biến thành trang giấy nổ mạnh, tâm trạng đọc truyện tranh của Lâm Tích cũng bị khơi dậy.
Nhưng sau đó Lâm Tích lại phát hiện, ở trong bầu không khí đang náo nhiệt đột nhiên có một tiếng bút xa lạ.
Lộc cộc, lộc cộc...
Lâm Tích khẽ cau mày, ngước mắt nhìn sang một bên.
Những đám mây trên bầu trời bị mặt trời lặn đốt cháy, những tia nắng cuối ngày chiếu trên bàn, nhuộm một phần mái tóc đang xoã, quét qua gương mặt Cố Niệm Nhân.
Cố Niệm Nhân ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, trên mũi là cặp kính gọng bạc.
Cặp kính này không phù hợp với xu hướng hiện tại, giọng kính mỏng, làm che khuất nét mặt sâu thẳm của cô ấy sau tròng kính, nhưng nó cũng làm tôn lên vẻ lạnh lùng trên cơ thể cô, sự tự phụ khó mà huỷ đi được, thậm chí còn biến thành kiểu 'người sống đừng lại gần'.
Để miêu tả một cô gái mười bảy tuổi, không thể dùng từ "cấm dục", nhưng so với hầu hết các bạn cùng trang lứa có nét dịu dàng và trẻ trung thì Cố Niệm Nhân thực sự giống như vậy.
Mày hơi nhướng lên, tay cầm bút, lạnh lùng xa cách, thanh tú kiêu ngạo vẫn chưa đủ, thế nhưng nhờ cặp kính này, mà phải dùng từ 'cấm dục' mới có thể miêu tả chính xác nhất.
Ánh mắt Lâm Tích dừng lại một chút, rồi mới nhận ra bản thân đang đánh giá Cố Niệm Nhân thì cau mày, lập tức dời tầm mắt đi.
Cấm dục cái quần.
Rõ ràng là tầm gửi trong ổ chuột rắn Lâm Đắc Duyên, ra vẻ thanh cao gì chứ.
Hơn nữa, với kiểu chép bài giải nghiêm túc thế này, căn bản sẽ không theo kịp tốc độ như gió lốc của Trình Kiến Bang ở trên bục giảng.
Ngòi bút di chuyển càng nhanh thì nỗ lực của cô càng trở nên vô ích.
Chậc, nghiêm túc thế làm gì không biết?
Em gái à.
Lâm Tích nhìn, cười không chút che giấu.
Nhìn Cố Niệm Nhân chép bài tựa hồ như một cái màn biểu diễn, Trình Kiến Bang ở trên bục không ngừng viết, chỉ một lúc sau, thì một nửa bảng đen đã được lấp đầy.
Trình Kiến Bang dựa vào bàn uống nửa ly nước, đợi một lát hình như cũng không có kiên nhẫn, sau đó cầm khăn lau bảng lên hỏi cho có: "Nhớ hết rồi đúng không? Vậy giờ đến bài tiếp theo...."
"Vẫn chưa ạ."
Ngay lúc các bạn học đang muốn rên rỉ thì một giọng nói lười biếng vang lên từ hàng ghế cuối lớp.
Trình Kiến Bang không thể tin được, đẩy kính lên, nhìn về phía phát ra tiếng, nơi học trò kiêu hãnh của ông đang ngồi: "Lâm Tích?"
Giọng của thầy đầy hoang mang, thậm chí còn lo lắng: "Bài toán này em chưa giải được à?"
"Ý tưởng giải đề cũng vẫn chưa rõ ràng lắm." Lâm Tích thản nhiên trả lời, có chút nghiêm túc nói: "Thầy, em muốn nghiên cứu kỹ vấn đề."
Trình Kiến Bang hài lòng với câu nói cuối cùng của Lâm Tích, mỉm cười đặt khăn lau bảng xuống, khoe khoang một chút: "Lúc ra đề này thầy cũng có chút tâm tư... vậy được rồi, chờ thêm một phút."
Nghe xong câu này, mọi người trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm.
Cố Niệm Nhân dừng lại một chút, nhìn lên bảng đen, trong tầm mắt ngoại vi, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tích lần đầu tiên ngẩng lên trong lớp, ánh hoàng hôn chiếu vào ngồi cùng người này, một hình bóng được được bao bọc trong ánh sáng vàng ngang ngược.
Bắt đầu sau đó, Trình Kiến Bang cố tình giảng chậm lại, cũng chi tiết hơn trước.
Bảng đen phủ đầy chữ viết dày đặc, ngay khi trên bảng chấm một dấu, thì vẫn còn 15 phút nữa mới tan học.
Sau khi giảng đề xong thì có học sinh chủ động đi lên bục hỏi, trả lời xong học sinh, thì Trình Kiến Bang đã cầm cặp sách đi ra khỏi lớp, tan làm.
Chung Sanh thấy bản thân đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không nhớ được bài thứ hai, quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Tích, "A Tích, mình vẫn chưa nhớ kỹ, cậu cho mình xem đi."
Ánh mắt Lâm Tích Lạc dừng lại ở cuốn truyện tranh, sau đó hơi chột dạ lập tức đem sách toán đè lên, lạnh lùng ném hai chữ cho Chung Sanh: "Không nhớ."
"Không nhớ?" Chung Sanh không tin, "Không phải cậu vừa nói với thầy Lưu là muốn chép lại để nghiên cứu sao?"
Chung Sanh tưởng đâu Lâm Tích vẫn còn đang ghim vụ 'lâm trận bỏ chạy' không chịu ngồi cùng bàn, thế này đầu tựa vào bàn Lâm Tích: "A Tích, đừng nói là cậu còn giận mình nha? Mình đâu cố ý đâu...."
"Không có." Không đợi Chung Sanh kiểm điểm, Lâm Tích đã phủ định trước, bảo Chung Sanh đừng nghĩ nhiều.
Nhưng cứ như vậy, Chung Sanh lại càng hoang mang hơn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy Lâm Tích có chút kỳ quái, đem đôi mắt khóa chặt vào người này, thề sẽ tìm hiểu ra được chuyện quái gì đang xảy ra: "Vậy cậu sao thế? Chỉ là ghi chép thôi mà sao lại không cho mình xem? Trong vở của cậu có thứ gì không dám cho mình xem à? Với quan hệ mấy năm qua của bọn mình, có cái gì...."
Chung Sanh ngồi đó lảm nhảm nói không ngừng, Lâm Tích cảm giác bản thân còn khổ hơn cả người câm uống hoàng liên.
*Hoàng liên là loại thảo dược có thể kích thích hệ thần kinh.
Ít ra người câm có thể chữa bệnh nhờ hoàng liên, còn cô ăn hoàng liên chỉ là do tự kiếm việc vào thân.
Xứng đáng.
Tử tế với những người không nên tử tế chỉ đơn giản là chuốc lấy rắc rối.
Ngay lúc Lâm Tích đang nghiến răng hối hận thì một cuốn vở đột nhiên xuất hiện giữa cô và Chung Sanh.
Cố Niệm Nhân tranh thủ thời gian đưa bản ghi chép của mình cho Chung Sanh, chủ động nói: "Xem của tôi đi."
Chung Sanh nghe xong, ngẩng đầu lên, không nói nữa.
Cố Niệm Nhân còn chưa tháo kính ra, tròng kính trong suốt vẫn đang ở trên mặt cô ấy, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng toát ra vẻ dịu dàng.
Chung Sanh động não, cũng chỉ có thể ở trong vốn từ vựng nghèo nàn của mình thốt lên ---
Đây là người đẹp hệ cấm dục sao?
A Tích, cậu có phúc ghê.
Chung Sanh hâm mộ thôi rồi, ánh mắt sốt ruột nhìn theo cuốn vở mà Cố Niệm Nhân đưa cho mình.
Trên trang giấy kia từng chữ được viết thành hàng, không phải nét chữ thanh tú dịu dàng mà là gọn gàng phóng khoáng, nét chữ rất sắc nét.
Chung Sanh nghĩ cái gọi là chữ giống người chính là thế, thật sự ngưỡng mộ: "Oa, trong thời gian ngắn vậy mà nữ thần, à không, đại thần có thể nhớ rõ ngăn nắp vậy!"
Cố Niệm Nhân không hề bày tỏ bất cứ điều gì về cái tên mà Chung Sanh đặt cho mình, chỉ nói: "Chép xong rồi thì đưa lại tôi, tôi vẫn chưa kiểm tra lại."
"Được được, mình sẽ viết nhanh thôi." Chung Sanh nhanh như chớp xách cuốn vở Cố Niệm Nhân cùng với tiếng ồn ào vừa rồi đi.
Hàng sau cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Lâm Tích mệt mỏi thở dài trong lòng, sau đó tiếng thở của cô liền bị giọng nói của người khác quấn lấy.
"Vừa rồi cảm ơn." Cố Niệm Nhân nhìn Lâm Tích, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Dây thần kinh vừa mới buông ra bỗng trở nên căng thẳng.
Giọng nói của Cố Niệm Nhân rất bình tĩnh, nhưng lại giống như một tia sét đột nhiên đánh vào đầu Lâm Tích.
——Cố Niệm Nhân đang nói chuyện vừa rồi cô ngăn cảnh Trình Kiến Bang xoá bảng.
Chung Sanh cũng không có nghi ngờ, nhưng người này sao lại phát hiện?
Lòng Lâm Tích có chút hoảng, sau đó đã tự phủ nhận.
Cái từ "vẫn chưa" kia cũng chẳng là vì ai hết, cả lớp đâu chỉ có Cố Niệm Nhân là người duy nhất không theo kịp, lúc đó trong lớp có nhiều người chưa viết xong.
Đặc biệt là Chung Sanh.
Chung Sanh đang ngồi ngay trước mặt cô, tấm lưng kia điên cuồng lay qua chuyển lại, rồi ngẩng đầu cúi đầu với tốc độ cực nhanh.
Cô đáng thương bạn thân nhất của cô không được à?
Quả nhiên là người sống chung mái nhà với Lâm Đắc Duyên.
Trời sinh tự luyến.
Lâm Tích đưa ra lý do của mình, tự tin hỏi Cố Niệm Nhân: "Tôi nói mà nghe nhé, không phải ai cũng vây quanh một mình cậu đâu nhé."
"Ừa, mình biết rồi." Cố Niệm Nhân điềm tĩnh nhìn Lâm Tích gật đầu, sau đó quay mặt đi, về lại với sách vở.
Vẫn là cái kiểu bình tĩnh đó nữa.
Lâm Tích đấm vào bông gòn, cau mày.
Sau đó cô tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, bất cần dựa vào bàn, vô lại làm phiền Cố Niệm Nhân: "Này, cảm giác không theo kịp là thế nào?"
Cố Niệm Nhân vẫn im lặng và dường như đang tập trung phân tích xác suất di truyền của đậu hà lan.
Lâm Tích cũng không vì thế mà im lặng.
Cô vẫn không muốn ngồi cùng bàn với Cố Niệm Nhân, Vương Đình Tú tạm thời vẫn chưa lên lớp, nên vị trí này chưa chắc đã xác định.
Cô như hổ rình mồi, có cơ hội sẽ vồ tới, vừa nhận mạnh vừa hù doạ: "Này, tôi nói cho cậu biết, chỗ này không chỉ mỗi môn toán, còn tiếng Anh cũng không thấy rõ, có thí nghiệm hóa học thì cậu ngồi đây cũng không thấy, cậu nếu thức thời thì nhanh chóng cùng với cô Đình Tú...."
Lạch cạch....
Tiếng bút đặt xuống cắt ngang lời cảnh báo của Lâm Tích, cô nhìn Cố Niệm Nhân với ánh mắt đầy thách thức, đối diện với đồng tử của Cố Niệm Nhân.
Họa tiết cầu vồng sẫm màu lộ ra nền màu nâu sẫm, tựa như nước nhìn từ mép ao lạnh lẽo, đập vào mắt là độ trong trẻo tuyệt đối, sạch sẽ lạnh thấu xương, làm cho người ta không dám lên tiếng.
"Sao nào?" Vờ tỏ ra mạnh mẽ, Lâm Tích ngẩng đầu, khí thế thậm chí có thể áp đảo Cố Niệm Nhân.
Nhưng Cố Niệm Nhân vẫn bình tĩnh, nhìn Lâm Tích, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên: "Cậu lo lắng mình không theo kịp tiến độ trong lớp sao?"
Mí mắt Lâm Tích giật giật, cô nhìn chằm chằm vào người vừa nói câu này.
Cô thật sự muốn cạy đầu Cố Niệm Nhân ra xem trong đầu nhỏ bé của vị trạng nguyên tương lai ẩn chứa thứ gì, răng nghiến thôi rồi: "Có phải cậu...."
Cố Niệm Nhân không hề bị hù, không chờ Lâm Tích nói xong đã nói thêm: "Nếu cậu lo lắng mình không theo kịp tiến độ học tập trên lớp, thành tích sẽ tụt dốc, mình có thể suy nghĩ."
"..."
Quần tử thà chết không chịu nhục, huống chi còn có kiêu ngạo chống lưng cho cả người Lâm Tích.
Cho nên cho dù cô muốn đuổi Cố Niệm Nhân đi, mà phải bắt cô thừa nhận bản thân đang quan tâm đến người mà mình khinh thường nhất, Lâm Tích không làm được.
"Học dốt thì cũng kệ cậu." Lâm Tích vừa nói vừa lấy ra một cuốn sách vật lý, không hề liếc nhìn Cố Niệm Nhân nữa.
Cố Niệm Nhân còn có lời muốn nói, liền gọi người chưa bao giờ xem mình là người: "Lâm Tích."
Cô biết Lâm Tích sẽ không quay qua nhìn cô nữa, ánh mắt đơn điệu nhìn về phía mặt trời lặn ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Chỗ này không tệ như cậu nói."
"Chỗ này rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro