Chương 55
Trong phòng yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nào cũng rõ ràng.
Gần như ngay khi nghe thấy giọng nói của Cố Niệm Nhân, Lâm Tích lập tức mở mắt.
Ánh nắng chiếu từ phía sau đến, đem mặt Cố Niệm Nhân vào trong mắt Lâm Tích.
Tối qua không biết ngủ thế nào, tỉnh dậy họ vẫn đang nằm nghiêng đối diện nhau.
Mái tóc dài rối bù cọ vào má Cố Niệm Nhân, nâng niu khuôn mặt mềm mại của cô ấy, dù ngủ một đêm cũng không hề lộn xộn.
Ánh nắng ấm áp chiếu từ sau lưng cô ấy, làm nổi bật làn da mịn màng.
Hàng mi dài cong vút rõ ràng, nhẹ nhàng rung động theo nhịp thở, từng chút một cào vào ngực Lâm Tích.
Ngại ngùng, xao động.
Đầu óc Lâm Tích mới sáng sớm còn chưa tỉnh táo, đã bị hình ảnh trước mắt làm cho choáng váng, buột miệng thốt ra: "Sao cậu lại—"
Nhưng chưa kịp nói xong, ký ức đêm qua ùa về.
Là đêm qua cô chủ động nhặt Cố Niệm Nhân - người bỏ nhà đi về nhà cô, bảo cô ấy ngủ cùng mình.
Sau đó còn...
Hôn môi.
Bóng tối tước đoạt tầm nhìn, xúc giác trên môi càng thêm rõ ràng.
Lâm Tích theo bản năng liếc nhìn môi Cố Niệm Nhân, cô ấy ở quá gần trong tầm mắt cô, khiến cô chột dạ động đậy thân mình.
Không ngờ, chân Lâm Tích vừa duỗi ra, đã chạm phải một cổ chân xa lạ.
Xương cổ chân thon gầy bọc lấy làn da mịn màng, dưới lớp chăn bông tụ tập hơi ấm không thuộc về Lâm Tích.
Lâm Tích dường như nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên bên tai, cả người cứng đờ.
Cô chớp mắt, nhận thấy trên vai mình dường như đang đắp hai chiếc chăn, sau lưng là chiếc chăn cô đắp tối qua, trước mặt là chiếc chăn cô đưa cho Cố Niệm Nhân.
Cô và Cố Niệm Nhân đang đắp chung một chiếc chăn!
Mà vẫn là cô chủ động chui vào!
Không phải cô hôn Cố Niệm Nhân xong rồi mỗi người ôm một chăn sao?!
Sao lại chạy đến đây rồi!
Cô thích chiếc chăn này đến vậy sao!
Hay là...
Cô muốn gần gũi với Cố Niệm Nhân.
Càng ép sát ý nghĩ thật sự của mình, tim Lâm Tích càng đập nhanh hơn.
Cô nhìn cục diện do chính mình chủ động gây ra, cả khuôn mặt như sắp bốc cháy.
Nhưng chuyện khiến cô khó xử hơn còn ở phía sau.
Cố Niệm Nhân không bỏ qua câu hỏi vừa rồi, khẽ nâng mắt hỏi: "Vậy lúc nãy cậu nói gì?"
Đó là câu cuối cùng Lâm Tích nói trước khi tỉnh, cô nửa mơ nửa tỉnh, nhầm lẫn hiện thực với giấc mơ.
Rõ ràng cô luôn rất cảnh giác, sao ngủ một giấc lại quên mất Cố Niệm Nhân còn ở bên cạnh, thế mà lại nói ra những lời trong lòng trước mặt cô ấy.
Đó là lời nói mớ trong giấc mơ.
Chắc chắn không phải thật lòng.
Lâm Tích tự nhủ trong lòng, kiếm cái cớ đủ sức nặng để đánh trống lãng, giả vờ như nhìn thấu mục đích của Cố Niệm Nhân, tỏ vẻ đắc ý: "Cậu lại muốn tìm cớ hôn tôi như đêm qua đúng không? Tôi không mắc lừa đâu."
Lâm Tích giả vờ ngốc nghếch diễn kịch, Cố Niệm Nhân im lặng nhìn cô biểu diễn.
Đợi người đối diện diễn xong, cô mới chậm rãi lặp lại: "Cậu nói cậu thích mình."
"..."
Vẻ đắc ý giả tạo không nhịn được, rớt xuống khỏi mặt Lâm Tích.
Cô nhất quyết không để Cố Niệm Nhân biết chuyện này, lập tức phủ nhận: "Cậu nghe nhầm."
Còn không biết xấu hổ đổ lỗi cho Cố Niệm Nhân: "Có phải cậu chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, đem những gì nghe được trong mơ thành hiện thực không?"
"Mình tỉnh từ một tiếng trước rồi." Cố Niệm Nhân nói.
Giọng nói của người này thản nhiên, ánh mắt cũng thản nhiên, lướt qua mặt Lâm Tích.
Khoảng cách giữa họ chưa đến một cánh tay.
Tiếng xe đạp điện thỉnh thoảng vọng lên từ dưới lầu, và cả tiếng giục giã mất kiên nhẫn của phụ huynh.
Căn phòng ngủ nhỏ bé như bị tách ra khỏi thế giới khác, yên tĩnh hòa quyện cùng hơi thở, sưởi ấm cái lạnh mùa đông.
Lâm Tích nhớ lại lúc nãy mình khẽ kêu lạnh, rồi hơi ấm từ phía sau lưng ập đến.
Và cả việc người này tỉnh từ một tiếng trước, vẫn luôn ở đây.
Ở đây nhìn cô?
Ánh mắt miễn cưỡng bình tĩnh đan xen, Lâm Tích sau khi đưa ra kết luận này lập tức nóng bừng mặt: "Cố Niệm Nhân, cậu biến thái à!"
Cố Niệm Nhân lại không cho là vậy: "Không biết ai mới là biến thái, đang ngủ ngon giấc lại duỗi chân vào."
Khi Cố Niệm Nhân nói, chân của cô vẫn còn bị chân của Lâm Tích vừa mới cọ vào.
"Sở Hà Hán Giới" giữa họ, do Lâm Tích vẽ ra, cũng chính là thứ bị cô tự tay phá hỏng. Dưới ánh sáng, tai của Lâm Tích đỏ ửng. Từ khi sinh ra đến giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến thế.
"... Tôi chỉ là ngủ không yên thôi mà," Lâm Tích cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng, giọng nói nhỏ dần. Cố Niệm Nhân nhìn Lâm Tích với vẻ mặt đó, ánh mắt tinh nghịch không định buông tha: "Vậy miệng cậu cũng không thành thật sao?"
Ám chỉ câu nói mớ của Lâm Tích.
Về việc nói với Cố Niệm Nhân rằng cô cũng thích cô ấy, Lâm Tích nhớ lại hai tiết tự học buổi chiều hôm qua.
Hoặc là chỉ có hai người họ dưới tán cây, hoặc là bên bờ sông kia, khung cảnh đẹp như vậy chắc chắn phải có, giống như biển mà Cố Niệm Nhân đã tặng cô đêm trước, cô cũng muốn sau này khi Cố Niệm Nhân nhìn thấy nơi nào đó, sẽ nhớ đến cô.
Nhưng tình huống hiện tại là gì đây?
Trên giường sao?
Trên giường thì có phong cảnh gì chứ?
Chẳng lẽ cô muốn sau này mỗi khi Cố Niệm Nhân nằm trên giường với người khác, đều nghĩ đến mình sao?!
Thật nực cười!
Nghĩ đến đây, Lâm Tích có chút hận cái miệng không kiểm soát được của mình, và cả người đã nghe thấy câu nói đó: "Cậu phiền quá đi! Tôi chỉ lẩm bẩm một câu thôi, có thể đừng nhắc lại nữa được không!"
"Cố Niệm Nhân, sao cậu cứ thích bám riết lấy người ta vậy!"
Lâm Tích cau mày nhìn Cố Niệm Nhân, có chút bực bội.
Cố Niệm Nhân vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Lâm Tích: "Mình chỉ muốn biết, A Tích có thích mình hay không thôi."
Ngọn lửa hờn dỗi vừa mới bùng cháy đã bị dập tắt bởi một chậu nước lạnh.
Giọng nói của Cố Niệm Nhân rất bình tĩnh, nhỏ đến mức chỉ có Lâm Tích nghe thấy.
Cái cảm giác đang cố gắng bình tĩnh kìm nén cảm xúc đột nhiên kéo Lâm Tích lại, sự bình tĩnh càng khiến người ta cảm thấy áy náy, khiến cảm xúc phản nghịch vừa rồi của cô chợt lắng xuống.
"Vì thích cậu, nên mình cũng muốn cậu thích mình."
Cố Niệm Nhân thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình với Lâm Tích, đồng thời cũng thu lại sự mất mát và sự buồn bã của cô.
Trái tim Lâm Tích không lý do bị nhói lên, thậm chí cô còn chưa kịp nghĩ tại sao Cố Niệm Nhân, người trước đây không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, lại có thể có sự thay đổi cảm xúc rõ ràng mà lại khó hiểu như vậy.
Trong chăn ấm áp, Lâm Tích nhẹ nhàng cử động cơ thể.
Cô chủ động dựa vào Cố Niệm Nhân, chân thành xin lỗi cô: "Xin lỗi, sáng sớm đã khiến cậu không vui."
Lâm Tích nhìn hàng mi rũ xuống của Cố Niệm Nhân, bàn tay đặt bên cạnh chậm rãi đưa ra.
Không tự nhiên như lúc hôn môi đêm qua, Lâm Tích vụng về ôm lấy Cố Niệm Nhân, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất chặt.
Dù có phủ nhận thế nào, lời đã nói ra cũng không thể thu hồi lại được.
Lâm Tích tuy vô cùng không hài lòng với tình huống hiện tại, nhưng vẫn thừa nhận: "Cố Niệm Nhân. Lời nói mớ của mình, là nói thật."
Lúc này Lâm Tích mới hiểu ra, kể từ khi kế hoạch đó bắt đầu, mọi chuyện diễn ra đều không còn nằm trong sự kiểm soát của cô.
Cô không biết mình đã động lòng từ lúc nào, cô đã lợi dụng cô ấy tối qua, và sáng nay cô đã mất kiểm soát.
Cô không thể nào lợi dụng xong Cố Niệm Nhân rồi bỏ mặc cô ấy trong cơn lốc xoáy này.
Vì vậy, cô quyết định bước chân vào đó.
Chiếc giường nhỏ không tính là hẹp, nhưng Lâm Tích và Cố Niệm Nhân vẫn chen chúc trên cùng một chiếc gối.
Bên ngoài gió lạnh mùa đông thổi ào ào, họ ôm nhau, như thể đang sưởi ấm cho nhau.
Lâm Tích không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Nhân, để tránh né, cô đặt trán cả hai chạm vào nhau: "Vì thích cậu, nên mình không biết phải làm gì với mối quan hệ của chúng ta."
Giống như một chú chó nhỏ không ai muốn.
"Sẽ có cách thôi." Cố Niệm Nhân nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Tích lên, hôn lên khóe môi cô ấy. Đôi môi khô ráp của thiếu nữ hơi bong tróc, cô chậm rãi làm ẩm nó, và vuốt phẳng nó.
Có kinh nghiệm trốn học lần trước, Cố Niệm Nhân giả ốm và đi đường quen thuộc trên chiếc xe đạp nhẹ.
Dù sao thì cũng đã lỡ tiết tự học buổi sáng, cô lấy lý do mình bị đau bụng kinh, khi vào cổng trường thì vừa lúc gặp Lâm Tích rồi xin nghỉ nửa ngày với Vương Đình Tú.
Mà một lời nói dối thì phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy.
Buổi chiều khi đến lớp, vài người trong lớp đều đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của Cố Niệm Nhân.
Cố Niệm Nhân thì tỏ ra rất bình tĩnh, phản ứng tự nhiên với những lời hỏi thăm và quan tâm của mọi người.
Lâm Tích nhất thời không biết cô ấy làm tốt vậy là vì ngày thường vốn có dáng vẻ lạnh lùng xa cách, hay là kỹ năng diễn xuất của người này thực sự đạt đến mức thượng thừa, có thể biến giả thành thật.
Dù sao thì sau khi ngồi tại chỗ xem xong toàn bộ màn trình diễn của Cố Niệm Nhân, Lâm Tích cũng giơ ngón tay cái lên cho cô ấy: "Năm sau Oscar mà không có cậu thì phí."
Cố Niệm Nhân nhìn Lâm Tích, giọng điệu bình thản: "Không biết Oscar có cho người nhà vào chung bàn không nhỉ?"
Mặt Lâm Tích lập tức nóng bừng, thật không biết việc cô bại trước mặtCố Niệm Nhân vào buổi sáng có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Cô ấy nghiến răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc bực bội của mình, nói với Cố Niệm Nhân: "... Cậu đừng được voi đòi tiên, nếu không thì đừng trách mình không khách sáo!"
Cố Niệm Nhân chẳng hề sợ, cười nhếch khóe môi, nhìn Lâm Tích với ánh mắt đầy ẩn ý: "Phải thử chứ nhỉ?"
"..."
Và Lâm Tích gần như ngay lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó, cô nghiến chặt răng, vẫn còn cảm giác nơi đó vừa bị người này liếm qua.
Sự hối hận bực bội dâng trào trong đầu Lâm Tích.
Cô đáng lẽ nên hung hăng đáp trả cô ấy một lần trước khi đi học mới phải.
Lâm Tích đang nghĩ như vậy thì giáo viên tiếng Anh bước vào.
Cô ấy tươi cười rạng rỡ, vừa vào cửa đã nhìn về phía Cố Niệm Nhân.
Thành tích của người này giống như hack, lần thi thử thứ hai môn tiếng Anh, đã đạt điểm tuyệt đối.
Giáo viên tiếng Anh rất vui, buổi sáng nghe nói Cố Niệm Nhân xin nghỉ ốm, lập tức quyết định cho cả lớp xem phim để mọi người thư giãn.
Đương nhiên, lần này thành tích chung của lớp cũng rất tốt, xem phim cũng không ảnh hưởng đến tiến độ học tập.
"Hoan hô!"
"Tuyệt quá!"
...
Mặc dù giáo viên tiếng Anh cho cả lớp xem một bộ phim cũ, nhưng sự phấn khích trong lớp vẫn không thể che giấu được.
Bầu không khí hoài cổ của bộ phim dần dần mở ra trên màn hình, "Trà Hoa Nữ" bước vào tầm mắt mọi người.
Lâm Tích trước đây đã xem bộ phim này cùng Huỳnh Tú, ấn tượng sâu sắc với vẻ đẹp của Marguerite.
Hiếm khi Lâm Tích không đọc truyện tranh, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt thế giai nhân trên màn hình.
Chỉ là thời thế thay đổi, nhớ lại lần trước xem bộ phim này là cùng Huỳnh Tú, khi nhìn thấy Marguerite, cô nhớ đến một câu nói rất nổi tiếng: "Cái chết từ từ bò lên khuôn mặt thanh xuân đó."
Mẹ cô cũng chỉ mới ngoài 40.
Nhất định sẽ có cách thôi.
Đâu không phải không có những người mắc ưng thu mà vẫn có thể sống lâu đúng không?
Người nhà bệnh nhân như cô càng phải tràn đầy hy vọng, giữ một tâm thái tốt mới đúng.
Tâm trạng Lâm Tích dao động theo diễn biến của Marguerite, câu chuyện dần dần tốt đẹp hơn cũng khiến cô có thêm chút niềm tin.
Nhìn thấy hai nhân vật chính ôm hôn nhau, lớp học vang lên tiếng xuýtxoa.
Trong lòng Lâm Tích bỗng nhiên nảy sinh một loại mong muốn kỳ lạ, theo bản năng nhìn về phía Cố Niệm Nhân bên cạnh.
Kết quả là chạm phải ánh mắt của Cố Niệm Nhân.
Ánh sáng yếu ớt lọt qua tấm rèm cửa sổ kín mít, một tia sáng mờ ảo dừng lại trên bàn học ở hàng ghế sau.
Trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, đồng tử phản chiếu ánh nắng chiều tà sau giờ ngọ, sáng rõ đến lạ thường.
Lâm Tích nuốt nước bọt, chột dạ nói trước: "Nhìn mình làm gì?"
Cố Niệm Nhân nhìn thấu cô, hỏi ngược lại: "Cậu không nhìn mình, làm sao biết mình đang nhìn cậu?"
"..."
Biết mình không có lý, Lâm Tích buông một câu: "Lắm lời."
Vì đang chiếu phim, chỗ ngồi trong lớp có thể tự do đổi chỗ.
Lâm Tích quay mặt lên nhìn về phía trước, trong bóng tối đột nhiên nhận ra lớp họ hình như có không ít cặp đôi đang yêu nhau.
Có mấy người bạo gan đổi chỗ, đang dựa vào nhau xem phim, rất thân mật.
Lâm Tích ngồi ở hàng cuối cùng, khẽ nhíu mày.
Sao trước đây cô không nhận ra nhỉ? Trước đây cô cũng sẽ không nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ này.
Cặp tình nhân phía trước nhẹ nhàng tựa vai nhau, nụ cười của cô gái ngọt ngào như quả hồng chín mọng.
Lâm Tích có cảm giác như đang nhìn trộm hạnh phúc của người khác, một nỗi chua xót dâng lên trong ngực cô.
Cả trong phim lẫn ngoài đời đều là những miêu tả về tình yêu, Lâm Tích im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: "A Tích, chờ mùa xuân đến, chúng ta hẹn hò đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro