Chương 110: Bất phân thắng bại

"Được a!" Nghe Công Dã Ti Đồng nói muốn thỉnh giáo, Cố Ly chưa kịp nói gì, Tần Tê đã vỗ tay tán thưởng. Nàng cũng đang buồn chán, xem Cố Ly đánh người cũng khá thú vị.

Cố Ly nhướng mày, lại thích bị đánh à?

Công Dã Ti Đồng lùi lại một bước, sát khí lớn quá. "Cái này... ý ta là âm luật, không phải võ công đâu."

"Được a!" Tần Tê vẫn vỗ tay tán thành. Dù là Cố Ly làm gì, nàng cũng đều vui vẻ.

"Âm luật?" Cố Ly lúc này mới nhận ra mình đã lâu không đụng đến đàn tỳ bà. Trong thư viện bận rộn, từ khi đại sư tỷ Thần Nhứ tiếp quản thư viện, các phu tử đều buông xuôi, mỗi ngày có người lên lớp đã là tốt lắm rồi. Đặc biệt là sư phụ của nàng Giang Phong Mẫn theo Chưởng Viện ra ngoài, mọi việc võ đường đều do một mình đệ tử là nàng đảm nhiệm.

Công Dã Ti Đồng thấy Cố Ly do dự, quay đầu nháy mắt với Ông Linh Tiêu, nhìn đi, có vẻ Cố Ly đã lâu không luyện tập rồi.

Ông Linh Tiêu không nghĩ vậy. Cố Ly có thể đã lâu không luyện tập, nhưng đây là Cố Ly, người có thiên phú nghịch thiên, có thể không luyện tập, nhưng không có nghĩa là không giỏi.

"Đã lâu không nghe Ly tỷ gảy chơi đàn tỳ bà rồi." Tần Tê tham gia náo nhiệt nhưng không quên thuốc của mình, lại bỏ thêm hai trung tử vào nồi.

Cố Ly lỡ nhìn thấy, cảm thấy buồn nôn, cảm giác phòng này không thể ở được nữa.

"Có tỳ bà không?"

Ông Linh Tiêu vội nói: "Đại cữu mẫu đã sai người mang rất nhiều nhạc khí tới, muội và Công Dã tấu không vui, nên muốn kéo mọi người cùng hợp tấu."

Cố Ly quay đầu nhìn Tần Tê: "Nàng rảnh sao?" Không phải sai giờ sẽ thành thuốc độc sao?

"Chờ ta một chút, xong ngay đây." Tần Tê nhìn hương canh trên bàn, quạt một lúc, gọi Cố Ly lại: "Ly tỷ tỷ, tắt lửa đi."

*hương canh: đồng hồ hương

Cố Ly không thèm nhìn, một chưởng đánh tới, Tần Tê đã có kinh nghiệm tránh xa, khiến Công Dã Ti Đồng đang xem náo nhiệt bên cạnh run lên: "Á! Lạnh chết đi được!"

Tần Tê trốn sau lưng Cố Ly cười khúc khích, Công Dã Ti Đồng nhìn Cố Ly đầy oán hận: "Ngươi ám toán ta à?"

Cố Ly đã quay người, nắm tay Tần Tê đi ra cửa: "Lần sau đừng chỉ lo xem náo nhiệt."

Công Dã Ti Đồng kéo tay Ông Linh Tiêu: "Sư muội, nhìn xem, tay ta lạnh cóng rồi."

Ông Linh Tiêu vừa buồn cười vừa tức, gia hỏa này đừng có giở trò nữa được không, Cố Ly không nhìn nổi bộ dạng này đâu.

"Cố Ly hình như nhắm vào ta, tại sao?" Công Dã Ti Đồng than thở.

"Ta không biết." Ông Linh Tiêu đương nhiên không phải không biết, đại khái là do mình trúng độc bị thương, Cố Ly là sư tỷ, tất nhiên sẽ trút giận lên Công Dã Ti Đồng. Chỉ là câu này, nên nói thế nào với Công Dã Ti Đồng đây?

"Cố Ly có phải ghen tị với ta không?"

Câu này khiến Ông Linh Tiêu trợn mắt: "Ghen tị cái gì? Ghen tị không được ngốc như nàng?"

Công Dã Ti Đồng bĩu môi: "Ta cũng rất ưu tú mà?" Nàng sờ lên mặt mình, rõ ràng sư môn, dung mạo, võ công, âm luật của mình đều thuộc hàng thượng thừa, sao có cảm giác mình vô dụng thế này.

Ông Linh Tiêu đã kéo nàng ta đi ra ngoài: "Những thứ nàng giỏi thì Ly sư tỷ còn giỏi hơn. Đừng so nữa, trong thư viện mỗi khóa đệ tử đều không thiếu người ưu tú, nhưng chọn Ly sư tỷ để so sánh thì chỉ có thể nhận thua mà thôi."

"Tại sao phải so với Cố Ly? Chẳng lẽ Cố Ly còn ưu tú hơn Thần Nhứ?" Công Dã Ti Đồng không hiểu, nếu thực sự muốn khiêu chiến thì nên khiêu chiến người giỏi nhất, ít nhất nàng nghĩ vậy.

Ông Linh Tiêu ngẩng mặt lên trời suy nghĩ: "Đại sư tỷ à... mọi người đều không dám." Không ai dám khiêu chiến Thần Nhứ, thậm chí không ai dám so sánh với Thần Nhứ, bởi những trải nghiệm như Thần Nhứ, không ai muốn trải qua lần nữa.

"Thật không công bằng." Công Dã Ti Đồng phàn nàn, "Thư viện các người đặt một người ưu tú như vậy ở đó, khiến hậu bối đều tuyệt vọng."

Ông Linh Tiêu nhún vai, đây không phải vấn đề nàng cần quan tâm. Gần đây, Phi Diệp Tân Thư Viện tiếp nhận ngày càng nhiều đệ tử, nếu không phải mỗi năm đều có khảo thí nghiêm ngặt, e rằng quý nữ cao môn các quốc gia trên đại lục đều muốn vào Phi Diệp Tân. Nếu thực sự như vậy, dù Phi Diệp Tân lớn gấp năm lần hiện tại cũng không chứa nổi.

Nhân tài quý ở tinh, không quý ở nhiều. Đệ tử bình thường xuất thân Phi Diệp Tân đều ưu tú hơn người khác, còn đệ tử nhập thất thì phải là cao thủ một địch mười. Nghĩ như vậy, Ông Linh Tiêu lại tự ti, nàng cảm thấy mình quá kém cỏi.

Hai người trở về Kiêm Gia Biệt Quán, trên tay Cố Ly đã có ôm tỳ bà, lưng đàn làm bằng tử đàn, gối ngọc hình phượng, Cố Ly khảy nhẹ, âm thanh vang như kim thạch. "Là tỳ bà tốt."

Tần Tê thì đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào cổ tranh, đưa tay khảy vài đơn âm, âm sắc trong trẻo êm tai, nàng mỉm cười rút tay lại, có vẻ rất thích nhưng lại không muốn tiếp tục chơi.

"Tê Tê học cổ tranh à." Công Dã Ti Đồng cầm lấy Khanh Sầm Cầm của mình, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống.

Tần Tê vội vàng khoát tay: "Ta chỉ xem qua thôi."

Công Dã Ti Đồng không tin, dù chỉ là hai đơn âm nhưng động tác của Tần Tê rõ ràng là có học qua.

Ông Linh Tiêu cười: "Tê Tê luôn không dám khảy trước mặt chúng ta, sợ bị so sánh. Chỉ lén khảy cho Ly sư tỷ nghe thôi."

Công Dã Ti Đồng nhìn Cố Ly, Cố Ly chỉnh xong âm, ngẩng đầu nhìn Công Dã Ti Đồng, như muốn hỏi: "Chỉ khảy cho ta nghe, có vấn đề gì không?"

Công Dã Ti Đồng rụt cổ lại, trông thật hung dữ.

Ông Linh Tiêu đi đến bên Tần Tê: "Tê Tê, để Công Dã và Ly sư tỷ tỷ thí, ta cùng nàng nghe nhé?"

Tần Tê ngoan ngoãn, "Được a."

Công Dã Ti Đồng lúc này mới nhớ ra mình mời Cố Ly đến là để tỉ thí. Nàng khoát tay một cách hào phóng, "Ngươi trước đi."

Cố Ly cũng không từ chối, ngón tay lướt nhẹ trên đàn tỳ bà, dường như đang làm quen với nhạc khí, sau đó bắt đầu tấu khúc "Ám Chinh Trần" do Văn Huyền Ca biên soạn. Kỳ lạ thay, Văn Huyền Ca tính tình ngây thơ hồn nhiên, nhưng những năm qua lại viết rất nhiều từ khúc biên tái ly hương, người không biết chắc chắn không thể ngờ những từ khúc này lại xuất phát từ tay một nữ tử. Ân Phán Liễu từng nói Văn Huyền Ca là tính cách ngoại nhu nội cương, trong lòng tự có sơn hà, không thua kém gì vị tướng quân trăm trận.

Một khúc kết thúc, Công Dã Ti Đồng gật đầu, "Ám Chinh Trần. Từ khúc của sư cô viết rất hay, sư phụ ta thường xuyên lén lút gảy."

Cố Ly liếc nhìn nàng, nghĩ thầm người này thích bán đứng sư phụ của mình như vậy sao? Trông chẳng thông minh chút nào.

"Đến lượt ta." Công Dã Ti Đồng cười hì hì, đối với nàng mà nói, đàn hạc luôn là một chuyện vui. Nàng tấu khúc "Tố Nguyệt Minh Hà" do Công Dã Âm biên soạn, trong từ khúc tạo ra không khí tĩnh lặng, mênh mông, khiến người ta như đắm chìm trong vũ trụ bao la, chỉ cảm thấy vô cùng vô tận.

Hai từ khúc của họ, một bi tráng hùng hồn, một tĩnh lặng khoáng đạt, đều có thể đưa người vào cảnh giới, khiến người ta say mê.

"Ừm..." Công Dã Ti Đồng nhìn hai thính giả, "Chúng ta ai thắng?"

Tần Tê lắc đầu, "Ta nghe không ra."

Ông Linh Tiêu bày tay, "Thật sự không phân biệt được." Lúc này nàng mới biết, xưa nay Công Dã Ti Đồng chưa từng bộc lộ hết bản lĩnh thực sự, hóa ra Công Dã Ti Đồng lại ưu tú đến thế.

"Vậy... hòa nhau?" Công Dã Ti Đồng tự nói cũng không tự tin. Nàng lại có thể hòa với Cố Ly, đối với nàng mà nói đã là thắng rồi.

Ông Linh Tiêu vừa mở miệng, đã nghe Cố Ly nói: "Được."

Tần Tê vừa nghe hứng thú, bản thân nàng cũng biết chơi cổ tranh, lúc này cũng muốn thử, nhưng lại ngại ngùng trước mặt Công Dã Ti Đồng. Cảm thấy trước mặt ba người này chỉ là múa rìu qua mắt thợ, nàng sẽ mất mặt lắm.

Công Dã Ti Đồng nhìn đôi mắt to lấp lánh của Tần Tê, đột nhiên đề nghị: "Chúng ta vừa đủ bốn loại nhạc khí, cơ hội hiếm có, hợp tấu một khúc nhé?"

Ông Linh Tiêu và Cố Ly đương nhiên không vấn đề gì, Tần Tê muốn từ chối lại không nỡ, hợp tấu với ba người này, thật muốn đồng ý quá.

"Tê Tê đương nhiên là muốn." Cố Ly vẫy tay, Tần Tê lập tức chạy đến bên cạnh nàng, như tiểu thố tử vùi vào lòng nàng.

"Đừng căng thẳng, nàng làm được." Cố Ly đôi mắt đẹp tràn đầy khích lệ.

"Thật sao?" Tần Tê chắp tay, "Ta không bằng ba người, các người sẽ cười ta."

"Lần này chúng ta phối hợp với nàng, ai không phối hợp tốt chúng ta sẽ cười người đó." Cố Ly vỗ vai nàng, ngẩng đầu nhìn Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng.

Công Dã Ti Đồng như thấy được thố nhĩ trên đầu Tần Tê động đậy, vô cùng đáng yêu.

Bốn người hợp tấu không phải chuyện dễ dàng, cần phải trải qua thời gian dài hòa hợp mới có thể ăn ý. Nhưng bốn người đều là cao thủ, ngay cả Tần Tê cũng từ nhỏ học cổ tranh, tại Phi Diệp Tân được Văn Huyền Ca chỉ điểm, trình độ lại tiến bộ hơn nhiều, vì vậy hợp tấu rất hài hòa.

Tiếu Hàm Như đến lúc này đúng lúc gặp cảnh náo nhiệt. Tì nữ thấy nàng đến liền cao giọng thông báo.

Trong phòng bốn người dừng tay, Ông Linh Tiêu liếc nhìn Cố Ly và Tần Tê, thấy hai người không có ý định rời đi, nàng khẽ nói: "Ta ra ngoài xem."

Nàng vừa đi, Công Dã Ti Đồng lập tức chạy đến, "Tiểu sư muội tâm quá mềm yếu, người ta muốn lấy mạng nàng, nàng lại còn coi người ta là thân thích." Nếu là nàng đã trực tiếp tát cho một cái, còn mặt mũi nào đến nữa?

Cố Ly hiểu được tâm tư của Ông Linh Tiêu, năm xưa sau khi nàng nhận tổ quy tông trở về, đối mặt với âm mưu của người Cố gia cũng như vậy. Nếu đã xem đối phương là kẻ thù, thì đó chính là mối thù không thể hóa giải.

Ông Linh Tiêu không giống như vẻ ngoài trông có vẻ ngoan ngoãn. Nàng theo Văn Huyền Ca học được sự ngây thơ, theo Ân Phán Liễu học được sự xảo quyệt.

"Linh nhi không phải tâm mềm yếu, dù tâm có mềm yếu đến đâu, trước mặt thư viện, nàng cũng sẽ không lùi bước. Chỉ là hiện tại chưa đến lúc động thủ, nàng đương nhiên phải ứng phó một phen." Lời này của Cố Ly dường như đang giải thích động cơ của Ông Linh Tiêu cho Công Dã Ti Đồng.

Lời này khiến Công Dã Ti Đồng trong lòng hơi chua xót. "Cố Ly nàng rất hiểu tiểu sư muội nhỉ."

Cố Ly nhạy cảm nhận ra cạm bẫy trong lời nói, nàng quay đầu, "Ta tưởng là người nào cũng có thể hiểu." Lúc này nàng bắt đầu thấy không đáng cho Ông Linh Tiêu. Công Dã Ti Đồng dù đẹp đến đâu cũng là kẻ ngốc, thật sự rất mệt mỏi.

Công Dã Ti Đồng gãi đầu, "Ta sao không biết?"

Tần Tê bên cạnh cười đến nấc cụt, Cố Ly vội vỗ lưng cho nàng. Tần Tê cảm thấy Công Dã Ti Đồng rất vui, Cố Ly đã nói đến mức này rồi, Công Dã Ti Đồng vẫn có thể nói ra lời như vậy.

Trong sân, Ông Linh Tiêu thi lễ với Tiếu Hàm Như. Tiếu Hàm Như biết trong chính phòng có người, chủ động đề nghị vào phòng bên cạnh nói chuyện.

Ông Linh Tiêu theo nàng vào phòng, "Hôm nay di mẫu sao rảnh đến đây?"

Tiếu Hàm Như mắt lệ lưng tròng, "Linh Tiêu, hài tử ngoan, di mẫu biết chuyện hậu hoa viên khiến con chịu oan ức. Đáng tiếc di mẫu là tức phụ Đường gia, chỉ có thể tuân mệnh làm việc, hoàn toàn không có quyền phát ngôn. Việc này đã nói ra, di mẫu thay quân mẫu tạ tội, mong con tha thứ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro