Chương 115: Tính toán của Đường gia
"Đến Cáp Tử Lâu làm gì? Gửi thư về Phi Diệp Tân? Không kịp đâu." Công Dã Ti Đồng vội vàng lắc đầu, đây chẳng phải là phí công vô ích sao?
Cố Ly nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, một lúc lâu sau mới vỗ vai nàng, "Sau này ngươi nên ít đến Phi Diệp Tân thôi."
"Tại sao?" Công Dã Ti Đồng không hài lòng, nàng định đi cùng Ông Linh Tiêu mà, Ông Linh Tiêu nói rời khỏi Uyên Quốc sẽ về thư viện, làm sao nàng có thể không đi?
"Ta sợ ngươi bị các sư tỷ sư muội đùa chết." Cố Ly cười, lạnh lùng, "Ta làm vậy là vì tốt cho ngươi."
Công Dã Ti Đồng lùi lại một bước, "Nàng đừng nghĩ tôi không hiểu ý ngươi, ngươi đang chê ta ngốc thôi. Thực ra ta không ngốc, chỉ là các ngươi đều quá thông minh." Nàng nhận thức rất rõ về bản thân.
Cố Ly cũng không tranh luận thêm, dù sao nói gì cũng vô ích, người này nhất định sẽ đến Phi Diệp Tân. Với nguyên tắc kính già yêu trẻ, thương người yếu thế, các sư tỷ sư muội chắc sẽ thủ hạ lưu tinh với gia hỏa này, hơn nữa còn có Ông Linh Tiêu ở đó, hoàn toàn không cần lo lắng.
"Tê Tê đi mời Tiếu sư phụ."
"Tiếu sư phụ?" Công Dã Ti Đồng tuy không nhanh trí nhưng trí nhớ lại tốt. Nàng nhớ đã gặp Tiếu Trường Ngữ ở Thái Sơ Sơn Trang, đồng thời cũng nhớ ra thân phận của Tiếu Trường Ngữ, Thái Thượng Hoàng của Uyên Quốc. "Chà chà chà! Cái này đã quá!" Nàng há hốc miệng, phát ra một tràng từ ngữ biểu thị sự kinh ngạc.
Đã quá ư? Đương nhiên. Phi Diệp Tân xuất thủ, xưa nay đều rất đã.
Trở lại chuyện Ông Linh Tiêu theo tì nữ đến thư phòng. Trong phòng chỉ có Đôn Vương, sau khi hành lễ, Ông Linh Tiêu hỏi: "Ngoại tổ phụ, người Phẩm An Hầu Phủ đâu rồi?"
Đôn Vương mặt lộ vẻ trầm trọng, "Ta đuổi họ về rồi. Linh Tiêu, con thật sự giết Đường Nhược Kỳ sao?"
Ông Linh Tiêu lắc đầu, "Linh Tiêu không giết người. Con đúng là có ra tay, lúc đó nàng ta muốn bắt nạt Công Dã, con tức giận nên đánh nàng ta, nhưng con kiểm soát lực đánh, tuyệt đối không đến mức chết người."
Đôn Vương đầy nghi hoặc, "Bắt nạt Công Dã cô nương? Bắt nạt thế nào?" Trong ấn tượng của Đôn Vương, Công Dã Ti Đồng là người có võ công, làm sao lại bị một tiểu thư ốm yếu bắt nạt được?
Ông Linh Tiêu hơi do dự, chuyện này thật khó giải thích. "Nàng ta đầu độc Công Dã, là con cõng Công Dã về, vừa mới giải độc xong."
"Đầu độc..." Đôn Vương hiểu tại sao Đường Nhược Kỳ có thể đối phó được với cao thủ như Công Dã Ti Đồng. Nhưng... "Tại sao? Mục đích của Đường Nhược Kỳ là gì?"
Cái này... trả lời thế nào? Vì Công Dã Ti Đồng quá xinh đẹp? Hay vì Đường Nhược Kỳ thích nữ tử? Ông Linh Tiêu đầu óc quay cuồng, trong chuyện này, nàng không thể nói thật, vì sẽ không được Đôn Vương chấp nhận. Nhưng nàng cũng không thể nói dối, nếu không sự việc kéo dài, nàng sẽ phải dùng vô số lời dối trá để che đậy. Vấn đề lớn nhất ở đây không phải là nàng nói gì, mà là Đường gia sẽ nói gì.
Đường gia sẽ nói gì? Chắc chắn sẽ không nói mục đích thật sự của Đường Nhược Kỳ là muốn chiếm đoạt Công Dã Ti Đồng. Vậy thì chỉ có thể nói về ân oán giữa Đường gia và nàng. Nhưng chuyện này dù có liên quan đến Đường Nhược Kỳ, thì làm sao giải thích việc Đường Nhược Kỳ đầu độc? Một tiểu thư hầu phủ sao lại mang theo độc dược bên người? Còn nữa, tại sao Công Dã Ti Đồng lại đến phòng của Đường Nhược Kỳ?
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Ông Linh Tiêu đã nảy sinh nhiều câu hỏi như vậy.
"Ngoại tổ phụ, Đường Nhược Kỳ từng cũng là người của Thu Đồng Thư Viện. Thu Đồng Thư Viện và Phi Diệp Tân Thư Viện của chúng ta xưa nay vốn là đối địch. Đường gia muốn giết con để trả thù cho Đường Nhược Ngưng, Đường Nhược Kỳ muốn giết Công Dã để trả thù cho Đường Nhược Ngưng cũng rất dễ hiểu. Chỉ cần có liên quan đến thư viện, Đường gia đều muốn trừ khử."
Đôn Vương suy nghĩ một lúc, có lẽ đang sắp xếp mối quan hệ logic trong lời nói, một lúc sau mới nói: "Xem ra mối thù giữa Đường gia và thư viện của các con thật lớn. Linh Tiêu, ngoại tổ phụ nói thật với con, vì sự an nguy của cả vương phủ, chuyện lần trước ta đã nhịn, cũng bảo con nhịn. Lần này, chỉ cần Đường gia không truy cứu đến con, ta sẵn sàng cho họ chút lợi ích, dù sao họ cũng mất thêm một nữ nhi. Nhưng nếu Đường gia nhất quyết gây khó dễ cho con, ngoại tổ phụ sẽ không nhượng bộ." Đôn Vương xoa đầu Ông Linh Tiêu, "Năm xưa ta không giữ được mẫu thân con, lần này nhất định phải giữ được con, điểm này con có thể yên tâm."
Ông Linh Tiêu cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Đôn Vương, ngẩng đầu nhìn thấy hai bên tóc mai của Đôn Vương đã điểm bạc, năm tháng không tha cho ai!
"Ngoại tổ phụ, Linh nhi hiểu, ông là người thương Linh nhi nhất." Nàng khéo léo cười, nét mặt dịu dàng phảng phất bóng dáng người mẫu thân quá cố Tiếu Ân Như, khiến Đôn Vương đỏ mắt.
"Tốt, tốt, con hiểu là được. Mấy ngày gần đây nếu không cần thiết con tốt nhất đừng ra ngoài, nếu bắt buộc phải đi thì mang thêm vệ sĩ, ta sợ Đường gia ngầm hại cháu."
"Đa tạ ngoại tổ phụ." Ông Linh Tiêu dựa đầu vào gối Đôn Vương, ngoan ngoãn đáng yêu như tiểu miêu.
Chuyện này cũng truyền đến hậu trạch, Đôn Vương Phi nghe tin liền nhíu mày: "Sao lại đến nước này? Linh Tiêu thật quá không hiểu chuyện! Từ khi về đến giờ chưa lúc nào yên, sớm muộn cũng liên lụy cả phủ."
Đến tối, trưởng tử Đường gia, Đường Kim Sơn đến vương phủ, nói rõ Ông Linh Tiêu giết trưởng nữ của hắn, giết người phải đền mạng, yêu cầu Đôn Vương giao nàng cho Đường gia xử lý.
Đôn Vương đương nhiên không chịu giao người, với tư cách phiên vương, trong phủ có vô số vệ sĩ, Đường Kim Sơn không dám cũng không cách nào cưỡng ép bắt người, chỉ là lời lẽ ngày càng bất kính, còn lớn tiếng đe dọa sẽ tố cáo lên kinh thành, buộc tội Đôn Vương không tuân thủ vương pháp, bất kính thiên ân, bao che cho kẻ sát nhân.
Đôn Vương tuy là hoàng thân quốc thích, thời trẻ từng xông pha chiến trận, tuyệt đối không phải hạng vô dụng, chỉ là tuổi già thường nghĩ nhiều đến gia đình. Bị Đường Kim Sơn, tiểu bối chọc giận, tính khí cũng bừng lên.
"Đường đại thiếu gia, ngươi đừng lấy đại nghĩa áp người. Bản vương thanh giả tự thanh, nhà ngươi làm gì tự mình rõ, bản vương không tính toán chỉ là xem trên tình thông gia, đừng có quá đáng! Linh nhi là ngoại tôn nữ của ta, tuyệt đối không thể giao cho ngươi. Dù có tố cáo lên kim điện, bản vương cũng theo đến cùng!"
Đường Kim Sơn trong lòng có chừng mực, đệ đệ hắn Đường Ngọc Sơn từng nói Đôn Vương không muốn đẩy chuyện đến đường cùng, sợ hoàng đế sinh nghi, nên hắn mới dùng đại nghĩa áp chế, muốn Đôn Vương tự thỏa hiệp, không ngờ Đôn Vương kiên quyết không lùi. Nói đến mức này, Đường Kim Sơn cũng không thể chịu thua.
"Vương gia đã kiên quyết bao che cho kẻ sát nhân, Kim Sơn đành phải báo quan."
"Cứ mau báo quan, ngoại tôn nữ của ta không giết người, báo quan cũng tốt, rửa oan cho cháu ta." Đôn Vương vẫy tay, "Tiễn khách!"
Đường Kim Sơn bị đuổi ra ngoài như thế. Hắn về Lão hầu gia Phủ gặp lão hầu gia báo cáo tình hình, lão hầu gia gọi Đường Ngọc Sơn và tức phụ đến, hỏi Tiếu Hàm Như về giới hạn của Đôn Vương.
Tiếu Hàm Như nói: "Phụ thân tính tình cương trực, lại luôn áy náy vì đại tỷ, hiện giờ tất nhiên sẽ bảo vệ Ông Linh Tiêu. Nhưng những người khác trong nhà không nghĩ như vậy, vậy nhi tức về nhà một chuyến dò ý mẫu thân."
Lão hầu gia bảo nàng mau về, Tiếu Hàm Như vừa đi, trong phòng chỉ còn lại phụ tử ba người, lão hầu gia ngồi sau án thư, hạ giọng: "Các ngươi nghĩ nên giải quyết việc này thế nào cho ổn thỏa?"
Đường Kim Sơn kiên quyết yêu cầu giết Ông Linh Tiêu đền mạng. Đường Ngọc Sơn lắc đầu: "Đại ca, tâm tình của huynh, đệ có thể hiểu, nhưng Ông Linh Tiêu là ngoại tôn nữ của Đôn Vương, làm sao hắn chịu giao người? Huống chi Ông Linh Tiêu là đệ tử thân truyền của Phi Diệp Tân, mấy năm nay chúng ta cũng thăm dò nhiều tin tức về Phi Diệp Tân, đó không phải chỗ dễ chơi."
Đường Kim Sơn "hừ" một tiếng: "Nhị đệ sợ rồi? Đôn Vương là nhạc phụ của ngươi, ngươi đương nhiên không muốn đổ vỡ, nhưng Ông Linh Tiêu liên quan đến cái chết của hai nuwx nhi của ta, nếu ta còn nhẫn nhịn, thật không xứng làm phụ thân! Nói đến đây hắn cũng cảm thấy thái độ của mình quá kém, lại dịu giọng: "Phi Diệp Tân lợi hại thế nào ta cũng biết, nhưng Ngưng nhi chết trong tay chúng, dù thế nào ta cũng phải báo thù! Nay Kỳ nhi lại chết dưới tay Ông Linh Tiêu, nàng chỉ một mình đến đây, nhiều lắm là có sư tỷ đi cùng, nghe nói còn không phải người của Phi Diệp Tân, chỉ cần chúng ta hành động nhanh, giết Ông Linh Tiêu xong, dù người Phi Diệp Tân có đến cũng làm gì được? Nhà ta là hầu tước, lẽ nào một nữ tử thư viện dám đối đầu với cả một quốc gia? Dù chúng thật sự dám, vì một Ông Linh Tiêu cũng không đáng."
Lão hầu gia vẫn im lặng, tuổi già khiến lão hầu gia không còn hành động bồng bột, lão hầu gia muốn từ sự việc này thu được lợi ích lớn nhất. "Ông Linh Tiêu là nữ nhi của trưởng nữ Đôn Vương, vậy tính ra nàng không phải công chúa Lưu Quốc sao?"
Đường Ngọc Sơn vội nói: "Phụ thân, Ông Linh Tiêu lần này trở về mang theo hài cốt của mẫu thân, xem ra đã đổ vỡ với hoàng đế Lưu Quốc, cụ thể thế nào nhi tử cũng không rõ, nhưng hoàng đế Lưu Quốc chắc chắn không đứng ra bảo vệ nàng."
Đường Kim Sơn dường như lần đầu nghe tin này, mắt sáng lên: "Năm đó Tiếu Ân Như hòa thân, dù chết cũng nên an táng ở Lưu Quốc, nay Ông Linh Tiêu mang hài cốt về, bệ hạ chắc chắn không biết, việc này rõ ràng có vấn đề. Chỉ cần chúng ta báo việc này lên kinh thành, Đôn Vương chắc chắn không tránh khỏi tội."
"Có chắc không?" Lão hầu gia vẫn thấy không yên lòng.
"Đại ca." Đông Ngọc Sơn sốt ruột, hắn thật sự không muốn hai nhà xung đột, Đôn Vương phủ xảy ra chuyện, hắn chẳng được lợi gì, ngược lại còn mất đi chỗ dựa là nhạc phụ phiên vương. "Việc này dù thuận lợi như huynh nói, nhưng kinh thành xa xôi, tin tức đi về mất nhiều thời gian, lúc đó có lẽ Ông Linh Tiêu đã đi rồi."
"Vậy chúng ta không thể để nàng đi!" Có tin này Đường Kim Sơn càng thêm tự tin, dù họ giết Ông Linh Tiêu, khi thánh chỉ từ kinh thành ban xuống, tình thế sẽ xoay chuyển, thế cục này hắn nắm chắc phần thắng.
Đêm hôm ấy, Ông Linh Tiêu được Công Dã Ti Đồng ôm vào lòng ngủ, thính lực của cả hai đều cực tốt, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến họ tỉnh giấc.
"Công Dã..." Ông Linh Tiêu ngẩng đầu lên.
"Ta nghe thấy rồi." Công Dã Ti Đồng vỗ nhẹ vai nàng, hai người nhanh chóng ngồi dậy, mặc xong y phục ra đến cửa thì đã nghe thấy ít nhất 20 người đang hoạt động trên nóc viện tử và xung quanh.
"Bắt sống hay giết chết?" Công Dã Ti Đồng quấn sợi Khiên Hồn Ti trong tay.
"Bắt sống chẳng có ý nghĩa gì." Ông Linh Tiêu nở nụ cười lạnh lùng, siết chặt cây Đề Ngân Tiêu trong tay.
Một ống tre xuyên qua lớp giấy cửa sổ thò vào, bị hai người phát hiện. Ông Linh Tiêu lặng lẽ tiến lại, dùng tay bịt một đầu ống. Kẻ bên ngoài hít một hơi thật sâu rồi thổi mạnh vào ống, luồng hơi không thoát ra được lại tràn ngược vào miệng hắn, kèm theo cả thuốc mê.
"Xấu tính quá!" Công Dã Ti Đồng đứng bên cạnh nhìn, giọng đầy cưng chiều.
Ông Linh Tiêu ngẩng cằm lên: "Bọn họ mới thật sự xấu xa!"
Hai người đồng loạt xông ra từ cửa sổ và cửa chính, lao vào giao chiến với đám người bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro