Chương 124: Ầm ĩ

"Thôi được, chúng ta cũng đi." Ân Phán Liễu kéo Văn Huyền Ca, làm điệu bộ chuẩn bị rời đi.

Văn Huyền Ca không nhúc nhích, chỉ nhìn Công Dã Âm giậm chân, "Muốn đi thì ngươi đi, tiểu sư muội của ta đâu có vô tâm như thế!"

Tiểu miêu trong sân bị giọng nàng ầm ĩ dọa chạy tán loạn.

"Các người có thôi không? Gặp mặt là cãi nhau. Liễu tỷ tỷ đừng trêu sư tỷ nữa, sư tỷ cũng đừng la hét nữa, theo muội về." Cãi nhau như vậy, đâu phải hài tử.

Công Dã Âm nhảy lên tường, hướng về Ân Phán Liễu hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng cằm, "Rốt cuộc vẫn là sư muội của ta."

Ân Phán Liễu cũng không nói thêm gì. Nàng dù sao cũng không đến mức trêu chọc mãi.

Ba người trở về viện tử của Văn Huyền Ca, Công Dã Âm bực bội đuổi Ân Phán Liễu, "Ân hồ ly, ngươi đến làm gì? Về viện của ngươi đi, đây là viện của sư muội ta, không chào đón ngươi."

Ân Phán Liễu phe phẩy quạt, "Ừm, nếu ngươi không đến, Huyền Ca còn không ở viện của mình, ngày đêm đều ở viện của ta."

"Khụ khụ!" Văn Huyền Ca ho sặc sụa. Muốn chết à! Nàng còn muốn giữ thể diện chứ.

Quả nhiên, Công Dã Âm xanh mặt. Một tia ngân quang lóe lên, Khiên Hồn Ti từ tay áo nàng phóng ra, thẳng đến mặt Ân Phán Liễu.

"Choang!" một tiếng, Thanh Tăng Tài Diệp Phiến trong tay Ân Phán Liễu dựng lên, chặn đòn công kích của Khiên Hồn Ti.

"Hừ!" Công Dã Âm thu hồi Khiên Hồn Ti, "Ti Đồng của ta đâu? Nghe nói bị thương rồi?"

Văn Huyền Ca tròn mắt, "Sư tỷ, tỷ vẫn còn nhớ mình có đệ tử à?"

"Phí lời!" Công Dã Âm trừng mắt, dung mạo của nàng vô cùng lộng lẫy, dù đã có tuổi nhưng không hề có chút già nua nào, ngược lại còn quyến rũ hơn thời trẻ, ánh mắt này khiến ngay cả Văn Huyền Ca cũng thấy rung động.

"Không thấy ngươi lo lắng chút nào." Ân Phán Liễu tiếp tục châm chọc.

"Người đã ở Phi Diệp Tân của các ngươi rồi, ta còn lo gì nữa? Các ngươi không cứu được sao?" Công Dã Âm tỏ vẻ "ta không tin".

"Cứu được rồi, cứu được rồi." Văn Huyền Ca kéo Công Dã Âm vào phòng, Ân Phán Liễu cũng đi theo, thấy Công Dã Âm trừng mắt nhìn mình, Ân Phán Liễu cũng không để ý. Quen thuộc lấy bộ trà, ấm nước nhỏ, bình nước... đun nước pha trà, lại quen tay lấy một hộp điểm tâm từ tủ nhỏ đầu giường của Văn Huyền Ca đặt lên bàn.

"Đừng nói bằng hữu nhiều năm ta không đối xử tốt với ngươi, nhìn xem, trà nước điểm tâm đều đủ cả, còn trừng mắt làm gì?"

Công Dã Âm bĩu môi không nói. Hai người này, một là bằng hữu từ thuở nhỏ, hầu như là bằng hữu duy nhất của nàng. Người kia là sư muội nàng nhìn lớn lên từ nhỏ, nàng hết mực yêu thương bảo vệ, kết quả bị bằng hữu cướp mất.

Nàng càng nghĩ càng tức.

Văn Huyền Ca nhìn sắc mặt Công Dã Âm ngày càng xấu đi, thở dài, "Sư tỷ, sao nửa đêm tỷ lại đến?"

"Muốn xem cảnh giác của thư viện các muội thế nào?" Công Dã Âm nghiêm túc nói.

"Có phải trên núi bị lạc đường, giờ mới tìm ra không?" Ân Phán Liễu tiếp tục châm chọc.

"Ngươi cút đi!" Công Dã Âm lại định phóng Khiên Hồn Ti, bị Văn Huyền Ca ngăn lại, còn quay đầu liếc Ân Phán Liễu một cái, im đi!

"Ta nghe thấy tiếng tiểu miêu, định đến vuốt ve chúng. Lũ miêu tử đó thật không biết điều, không cho vuốt, còn cào ta!" Giọng Công Dã Âm đầy tức giận nhưng cũng có chút ấm ức.

"Đó đều là miêu tử của Chưởng Viện, quý giá lắm. Đệ tử đều hầu hạ ăn ngon uống ngon, vẫn hay cào người." Văn Huyền Ca vội kiểm tra tay Công Dã Âm, đừng để bị thương thật.

"A Âm, lần sau ngươi đi cùng Chưởng Viện, lũ miêu tử gặp Chưởng Viện đều ngoan ngoãn lắm." Ân Phán Liễu đề nghị.

Công Dã Âm cảnh giác nhìn Ân Phán Liễu, nói nhỏ: "Câu này từ miệng ngươi nói ra sao cảm giác có âm mưu vậy?"

Ân Phán Liễu giơ tay, tỏ ý mình nói thật. Cuối cùng thêm một câu, "Đáng đời cào chết ngươi đi!"

"Ân hồ ly!" Công Dã Âm lại nổi điên, hai người một đánh một tránh, trong phòng Văn Huyền Ca ầm ĩ cả lên.

Những phu tử trong viện gần đó vừa nằm xuống, đã nghe thấy ồn ào như trời long đất lở. Nhiếp Tài Ngưng lắc đầu, "Còn tưởng Huyền Ca ồn ào, so với sư tỷ của nàng, quả là một thục nữ."

Nhiếp Tiễn Tuyết che miệng cười, "Vậy sư phụ của họ chắc khổ tâm lắm."

Ông Lăng Tiêu trông chừng Công Dã Ti Đồng không chợp mắt, ngoài cửa có tiếng gõ, nàng ra mở cửa, thấy Lãnh Vi Chi đứng ngoài.

"Vi Chi sư tỷ, sao giờ này còn tới?"

Lãnh Vi Chi lộ vẻ bất đắc dĩ, "Sư tỷ của sư phụ muội đến rồi, giờ đang ở trong viện sư phụ muội, long trời lở đất. Ta đến báo cho muội biết, để muội chuẩn bị tinh thần."

Ông Lăng Tiêu sững lại, "Nửa đêm đến?"

"Đúng vậy, đến hậu viện vuốt tiểu miêu, làm lũ miêu tử không ngủ được, chắc chắn mai Chưởng Viện nổi giận." Lãnh Vi Chi lắc đầu, "Sư đồ đều kỳ lạ."

Ông Linh Tiêu quay lại nhìn người trên giường, thầm nghĩ khó hơn một kẻ ngốc là hai kẻ ngốc. Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng liền nhận ra sự bất kính của mình, vội lắc đầu xua tan suy nghĩ đó.

"Muội chăm sóc Công Dã cẩn thận, ngày mai Công Dã tiền bối nhất định sẽ đến xem, đừng để người ta nói Phi Diệp Tân chúng ta không biết chăm sóc người." Lãnh Vi Chi vỗ tay nàng, "Bản thân muội cũng cẩn thận, ta đi trước đây."

Ông Linh Tiêu bước ra cửa, "Làm phiền sư tỷ."

Lãnh Vi Chi đã đi xa.

Ông Linh Tiêu ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, ngày mai chắc là ngày đẹp trời.

Công Dã Ti Đồng đi trong mê muội đã rất lâu rất lâu, cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi chút nào. Nàng chán nản ngồi xuống, "Sao mãi không thoát ra được nhỉ?"

"Ta thấy Ti Đồng chỉ lười biếng thôi." Bỗng một giọng nói vang lên khiến nàng vui mừng, đó là giọng sư phụ Công Dã Âm.

"Là con không chăm sóc tốt cho nàng." Một giọng nói khác vang lên, là giọng Ông Linh Tiêu.

Hử? Sư phụ nàng sao lại cùng tiểu sư muội ở cùng chỗ? Hay là mình mê muội rồi?

Có hai người quan trọng nhất với nàng, nàng lại có phương hướng nỗ lực. Màn sương mù phía trước dường như cũng mỏng đi, nàng đứng dậy tiếp tục tiến lên.

Sáng sớm, Công Dã Âm đã đến xem đệ tử của mình, thấy Công Dã Ti Đồng đến giờ vẫn chưa tỉnh, nàng cũng không lo lắng, chỉ nói Công Dã Ti Đồng tự mình không muốn tỉnh.

"Linh nhi, lần này Ti Đoòng vì cứu con mà bị thương, rốt cuộc không phụ sự tín nhiệm của con và sư phụ con dành cho Ti Đồng. Yên tâm, từ nhỏ Ti Đồng chạy nhảy bên ngoài, bị thương nhiều lần rồi, không sao đâu." Công Dã Âm ngồi bên giường xoa má Công Dã Ti Đồng, "Ti Đồng, trước đây luôn một mình, giờ đã có bằng hữu rồi, lúc này không tỉnh được, có tức không?"

Tức, đương nhiên tức. Công Dã Ti Đồng tức giận dậm chân, nhưng trước mắt vẫn là hư vô, như không bao giờ có kết thúc.

Ngoài cửa, Tần Tê xách hộp thuốc đi tới, "Công Dã tiền bối hảo."

Công Dã Âm đứng dậy, "Ta nhớ ngươi, tiểu lang trung mà, đây là đến xem Ti Đồng?"

Tần Thê cười toe toét, "Sư phụ bảo vãn bối đến xem Công Dã tỉnh chưa, tiện thể cho uống thuốc."

Công Dã Âm và Ông Linh Tiêu đều muốn dịch sang bên một chút, nhường chỗ cho Tần Tê hoạt động thoải mái.

Tần Tê đặt hòm thuốc xuống, lục lọi bên trong lấy ra mấy chiếc lọ, trong đó đựng đủ loại bột thuốc. Nàng lấy một chiếc bát nhỏ, trộn vài loại bột thuốc vào, lại đổ chút nước thuốc màu đỏ, khuấy đều rồi bảo Ông Linh Tiêu giúp đỡ đổ cho Công Dã Ti Đồng uống.

Không biết là thuốc gì, Công Dã Ti Đồng vừa uống xong liền có phản ứng ngay, há miệng ra là nôn. May mà Tần Tê đã chuẩn bị sẵn, đặt sẵn một cái chậu đồng.

Ông Linh Tiêu đỡ Công Dã Ti Đồng, vỗ lưng giúp dễ chịu hơn.

Công Dã Ti Đồng nôn xong cũng tỉnh táo hẳn, mở mắt nhìn Ông Linh Tiêu và Công Dã Âm, đặc biệt là Công Dã Âm, "Sư phụ..." Giọng nàng khàn khàn, "Người đến rồi."

Ông Linh Tiêu rót nước cho nàng súc miệng, lại lấy khăn lau miệng giúp nàng, rồi mới đỡ nàng nằm xuống.

"Sư cô, người ngồi đây đi, Công Dã có chuyện muốn nói với người." Ông Linh Tiêu vội mời Công Dã Âm ngồi xuống cạnh giường, còn mình thì đi dọn dẹp chậu đồng.

Tần Tê thu dọn hòm thuốc, cùng Ông Linh Tiêu ra ngoài.

"Linh nhi, tỷ trông chừng Công Dã, đừng để nàng ấy dùng võ công, khi nào có thể dùng được, còn phải xem ý của sư phụ."

Ông Linh Tiêu gật đầu, "Ta biết rồi."

Tiễn Tần Tê đi, Ông Linh Tiêu không vội trở vào. Hai sư đồ đã lâu không gặp, chắc có nhiều chuyện để nói, nàng không muốn vào làm phiền.

Nàng ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, hôm nay nắng đẹp, chiếu vào người ấm áp.

"Meo..." Một bạch miêu không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng trên tường liếm lông rửa mặt.

Ông Linh Tiêu nhìn một lúc, "Ngươi là Đậu Hũ phải không?"

Bạch miêu không để ý, tiếp tục rửa mặt.

Ông Linh Tiêu giơ tay ra dụ dỗ. Những hài tử lớn lên ở Phi Diệp Tân đều quen thuộc, lúc rảnh rỗi nhiều đệ tử thích cùng nhau ra hậu viện vuốt ve tiểu miêu.

Bạch miêu rửa mặt xong, đứng dậy vươn vai, nhìn động tác của Ông Linh Tiêu, nhảy lên bàn đá. Ông Linh Tiêu đưa tay gãi cổ bạch miêu, bạch miêu thoải mái nằm xuống, lộ ra cái bụng trắng muốt.

"Ê! Tiểu miêu này ngoan quá!" Giọng Công Dã Âm vang lên từ cửa.

Bạch miêu nghe thấy tiếng này liền đứng dậy chạy mất hút.

Công Dã Âm vốn định tới vuốt ve tiểu miêu, thấy cảnh này có chút ngượng ngùng.

"Sư cô nếu thích, có thể ra hậu viện cho chúng ăn, thực ra tiểu miêu rất thân thiện với người."

Công Dã Âm gật đầu, nhưng việc đầu tiên bây giờ của nàng là phải đi bái kiến Chưởng Viện, dù sao cũng đã đến địa bàn của Phi Diệp Tân.

Ông Linh Tiêu tiễn Công Dã Âm đi, vội vào phòng xem tình hình Công Dã Ti Đồng. Công Dã Ti Đồng nằm trên giường rất ngoan ngoãn. Thấy Ông Linh Tiêu vào, nàng bỗng đưa lưỡi ra, "Nàng vừa cho ta uống cái gì? Lưỡi ta đắng ngắt, khó chịu quá!"

Giọng vẫn khàn khàn, nhưng nói năng đã lưu loát hơn nhiều.

"Tê Tê mang thuốc đến, nàng uống xong liền tỉnh, chứng tỏ thuốc hiệu nghiệm. Còn chuyện khó uống, thuốc đắng giã tật, đành chịu thôi." Ông Linh Tiêu vừa nói vừa lấy từ hộp đồ ăn ra một miếng mứt ngọt nhét vào miệng Công Dã Ti Đồng, "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn nữa."

Vị ngọt của mứt làm dịu đi vị đắng của thuốc, Công Dã Ti Đồng ngậm mứt cười tươi, trông... ngốc nghếch.

"Ta tưởng đêm qua nàng sẽ tỉnh, suốt đêm không dám nhắm mắt." Giờ thấy Công Dã Ti Đồng đã tỉnh, lòng cũng yên, Ông Linh Tiêu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.

"Trông nàng buồn ngủ quá, lại đây ngủ đi, vừa tiện ở bên ta." Công Dã Ti Đồng dịch vào phía trong giường, cảm thấy ngũ tạng đau âm ỉ, không quá nghiêm trọng, nhưng cử động là lại đau, thật khó chịu.

Ông Linh Tiêu không cố nữa, bản thân nàng cũng bị nội thương, còn dư độc, không chịu nổi, liền cởi giày nằm xuống cạnh Công Dã Ti Đồng, "Ta ngủ một chút, nếu nàng cần gì thì gọi nhé."

Công Dã Ti Đồng giơ tay định ôm, bị nàng đẩy tay sang một bên, "Đừng nghịch, nàng đang bị thương đấy."

Câu nói này... khiến Công Dã Ti Đồng hơi đỏ mặt, nàng đâu có định làm gì đâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro