Chương 3: Cô nương diễm lệ
Ông Linh Tiêu thổi tiêu kèm nội lực, bọn sơn tặc trong núi xa nghe theo tiếng nhạc, đi được nửa đường thì lần lượt chóng mặt, ngã lăn ra đất.
Khi Ông Linh Tiêu quay lại hiện trường, thấy cảnh này, nàng cũng giật mình. Nhìn chiếc xe đơn độc, không biết phu xe chạy đi đâu, nàng nhún vai, để lại một số bạc vụn trong xe, nghĩ rằng phu xe sẽ không bỏ xe và sẽ quay lại.
Huỳnh Quốc, Đoạn Hoa Thành, phồn hoa phú túc, khách thương qua lại như mây, là thành quan lớn nhất, quan trọng nhất từ Huỳnh Quốc lên phía bắc.
Ở phía nam Đoạn Hoa Thành có một lâu quán bốn tầng, là cầm quán lớn nhất trong thành, tên là Thải Điệp Lâu. Lúc này chính là khi đèn hoa mới lên, Thải Điệp Lâu bốn phía khách quý đến chật kín, lại không ồn ào. Giữa đài cao, một hồng y nữ tử đang tấu một khúc "Hoán Khê Sa", tiếng đàn dịu dàng uyển chuyển, vô cùng cảm động lòng người. Khách đến nghe khúc đều nghiêng tai lắng nghe, chìm đắm trong đó.
Khi khúc nhạc hoàn tất, cả sảnh vỗ tay.
Hồng y nữ tử đứng dậy thi lễ rồi lặng lẽ rời đi. Vốn dĩ còn khá yên tĩnh, trên lầu bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, khách quen đến đây đều biết tiếp theo là tiết mục quan trọng, nghe nói hôm nay sẽ có người mới lên sân khấu, nhưng không biết kỹ nghệ ra sao.
Đàn hương lượn lờ, chốc lát biến thành tro. Một làn hương thoang thoảng bay trong không khí, nhàn nhạt, lạnh lẽo, thấm vào lòng người.
Một hồi trống vang lên, trên đài cao xuất hiện một huyết y nữ tử, xiêm y màu đỏ rực rỡ nhưng so với dung mạo càng thêm diễm lệ của nữ tử cũng phải kém sắc ba phần. Nữ tử tóc đen búi cao, lại búi theo kiểu tóc của nam tử, dùng một dải lụa màu đỏ buộc lại, cài một cây trâm san hô. Nữ tử ôm trong tay cổ cầm, cũng là màu đỏ, đỏ thẫm như máu tươi, quỷ dị yêu kiều.
Trong lầu bỗng chốc im lặng hẳn, nữ tử ngồi nghiêm chỉnh, đặt đàn lên trên kỷ cầm, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gảy dây đàn, khúc nhạc trôi chảy, tựa như tiên nhạc.
Từ khúc "Đạp Sa Hành", khiến cả sảnh kinh ngạc đến mức không một tiếng động, tất cả mọi người đều chìm đắm trong đó. Khi tiếng cổ cầm vừa dứt, nữ tử ngẩng đầu nhìn biểu cảm của những người nghe xung quanh, khóe môi hơi cong lên, vươn tay búng tay một cái, một tràng trống liên hồi khiến mọi người trong lầu đều bừng tỉnh, ngay sau đó họ đã được "nghe" thấy chiến trường chém giết khó quên trong đời. Không sai, là nghe, tất cả cảm giác về hình ảnh đều đến từ tiếng đàn và tiếng trống. Cổ cầm du dương, vốn không thích hợp để hòa tấu cùng tiếng trống, nhưng màn hòa tấu này lại bổ trợ cho nhau một cách hoàn hảo. Nữ tử dừng tay, một cơn gió thổi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh toát mồ hôi, lại có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Nữ tử đứng dậy thi lễ, sau đó ôm đàn rời đi.
Thải Điệp Lâu lại một lần nữa sôi trào, mọi người đều hỏi thăm tên tuổi lai lịch của nữ tử này, nhưng ngay cả chưởng quỹ của Thải Điệp Lâu cũng không rõ lai lịch của nữ tử huyết y này, nhưng ông ta biết rõ đây là một cây hái ra tiền, chỉ là đến khi ông ta phái người đi tìm thì đã không còn tung tích.
Trong một khách điếm ở phía tây thành, một nam nhân ăn mặc như người trong giang hồ đang đuổi theo nữ tử huyết y vừa trở về. Lúc này đã là ban đêm, nữ tử đột nhiên quay đầu lại, cổ cầm chặn trước ngực thanh niên, "Ngô Thiên Thành, ngươi còn theo ta nữa thì đừng trách ta không khách khí!"
Ánh sáng từ đèn lồng trong hành lang, chiếu rọi khuôn mặt trẻ trung khôi ngô của Ngô Thiên Thành. "Công Dã cô nương, tại hạ không có ác ý..."
Nữ tử cười lạnh, "Ác ý? Chỉ bằng ngươi?" Nàng hếch chiếc cằm kiêu ngạo, khuôn mặt diễm lệ kia dưới ánh đèn vàng vọt vẫn cứ câu hồn đoạt phách. "Đừng nói ta coi thường ngươi, cho dù ngươi có ác ý, ta cũng không sợ, ta chỉ là thấy ngươi đáng ghét mà thôi, đừng hiểu lầm."
Ngô Thiên Thành nhìn nữ tử ôm cầm vào phòng, lắc đầu xoay người xuống lầu.
Người đến là một cô nương mặc y phục dạ hành, lúc này bị ấn trên bàn, nhưng vẫn không phục không cam lòng,"Công Dã Ti Đồng, cô có bản lĩnh thì giết ta đi!".
Công Dã Ti Đồng hừ lạnh một tiếng, một chưởng đánh ngất nữ nhân ấy, xách lên ra khỏi cửa trực tiếp từ hành lang lầu hai ném xuống."Các ngươi nghe đây, cái này coi như Kim Phượng Đường nợ ta!".
Dưới lầu có người đỡ lấy, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Công Dã Ti Đồng trở về phòng, đốt nến lên liền thấy thanh trường kiếm mà nữ nhân vừa rồi để lại, nàng cầm lên xem xét, trên chuôi kiếm khắc hai chữ "Kim Phượng", nàng lắc đầu, tùy tay vung lên, trường kiếm đâm vào trên bình phong gỗ ở góc tường, phát ra âm thanh thanh thúy. Không lâu sau, bình phong vỡ tan.
Trịnh Vân Phượng tỉnh lại thì phát hiện thanh Kim Phượng Kiếm gia truyền của mình bị thất lạc ở khách điếm, nàng vội vàng đến tìm, liền thấy thanh Kim Phượng kiếm cắm vào bình phong. Lão bản đòi nàng tiền bồi thường bình phong bị hỏng, nàng trừng mắt nhìn ông chủ, vẫn là để thủ hạ đưa tiền cho ông ta.
"Người trong phòng này đâu?".
Lão bản nói:"Cô nương ở trong này sáng sớm đã đi rồi. Ờ..." Lão bản do dự một chút, dường như có chuyện không biết có nên nói hay không.
"Còn có chuyện gì?". Trịnh Vân Phượng hướng về phía thủ hạ gật đầu, một nha hoàn lại đưa cho ông chủ một thỏi bạc.
Lão bản nhìn bạc, cười nói: "Tiểu nhân còn thấy một nam hiệp khách đi theo cô nương kia".
Trịnh Vân Phượng hài lòng gật đầu, dẫn người đi.
Công Dã Ti Đồng sau lưng đeo Khanh Sầm Cầm của mình chuẩn bị ra khỏi cửa bắc rời Đoạn Hoa Thành, không ngờ ở trên đường phố gần cửa bắc gặp được mọi người đang bày chợ phiên mười ngày một lần, nàng đi dạo, thấy một vài món đồ chơi nhỏ thú vị, tiện tay mua một cái túi thơm, trên túi thơm thêu một đóa tường vi đang nở rộ, nàng vô cùng thích.
Ở cửa thành, nàng thuê một chiếc xe ngựa để đi đường. Nàng vừa rời đi không lâu, Ngô Thiên Thành liền mua một con ngựa đuổi theo ra ngoài. Đi chưa được 5 dặm, Ngô Thiên Thành không đuổi kịp Công Dã Ti Đồng, ngược lại càng bị bỏ lại càng xa, cuối cùng con ngựa của hắn dứt khoát nằm xuống không đi nữa.
Công Dã Ti Đồng đang ngồi trên xe ngựa phía trước cười lạnh, ai bảo ngươi đuổi theo, không tin không bỏ rơi được ngươi.
Lại đi được 6,7 dặm, bầu trời đột nhiên âm u mây đen kéo tới, xem ra sắp mưa rồi. Phu xe nói hắn biết phía trước có một ngôi miếu đổ nát, hỏi Công Dã Ti Đồng có muốn đến miếu tạm thời tránh mưa hay không.
Khi bọn họ đến được miếu đổ nát, thì mưa vừa kịp rơi xuống. Công Dã Ti Đồng đeo Khanh Sầm Cầm bước vào ngôi miếu dột nát tứ phía này, trong miếu thờ Quan Công, chỉ là năm tháng lâu ngày, tượng Quan Công đã sớm đầy bụi bặm. Chu Thương, Quan Bình bên cạnh cũng đổ rồi, một cảnh tượng tiêu điều.
Mưa trên trời theo khe hở trên mái miếu chảy xuống, hình thành một vũng nước trên mặt đất. Công Dã Ti Đồng nhìn những thứ này, vừa quay đầu lại, phát hiện phu xe đã biến mất
Nàng nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Người học âm luật thính lực đều rất tốt, dưới sự quấy nhiễu của tiếng mưa, nàng vẫn nghe ra ít nhất có mười mấy người ở xung quanh.
Công Dã Ti Đồng giật mạnh dây buộc túi sau lưng, Khanh Sầm Cầm lộ ra, nàng xoay người, ngồi xuống đất, cổ cầm đặt ngang trên đầu gối, ngón tay khẽ gảy, leng keng vậy mà xuất hiện âm thanh kim loại.
Những hắc y nhân mặc áo tơi, đội đấu bồng bên ngoài ai nấy đều xoa tay chuẩn bị, tay nắm chuôi kiếm, chỉ chờ mệnh lệnh xông vào động thủ.
Ngay khi hai bên giương cung bạt kiếm không khí căng thẳng, "két" một tiếng, cửa bị người đẩy ra. Đôi mắt xinh đẹp của Công Dã Ti Đồng hơi híp lại, ngón tay gảy dây đàn, một đạo kình phong mang theo nội lực công kích người vừa bước vào cửa.
"Ô oa!" Ngoài cửa một tiếng kêu thảm thiết, là giọng của một cô nương.
Công Dã Ti Đồng ngẩng đầu, cánh cửa lớn của miếu đổ nát hoàn toàn bị nội lực của cô phá hủy, gió mưa lập tức thổi vào.
Ngoài cửa một hoàng y cô nương ôm một bọc lớn, toàn thân trên dưới đã bị nước mưa làm ướt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đứng ở đó trông thật đáng thương.
*hoàng y: áo vàng
"Ngươi không phải người của Kim Phượng Đường?" Công Dã Ti Đồng hỏi.
"Kim Phượng Đường gì cơ?" Hoàng y cô nương chính là Ông Linh Tiêu đến đây tránh mưa, mưa lớn khiến nàng bỏ qua sát ý nồng đậm ở đây, nàng vừa chuẩn bị vào tránh mưa, kết quả gặp sát chiêu, nếu không phải tai nàng đủ thính, nghe ra tiếng đàn không đúng, giờ phút này không chết cũng bị thương rồi.
"Người ta chỉ là đến tránh mưa thôi, ngươi làm gì ra tay đả thương người ta?" Ông Linh Tiêu đứng ở cửa bị gió thổi run cầm cập, trong miếu đổ nát ánh sáng không đủ, nàng cũng không dám mạo muội đi vào, đành phải dựa người vào tường, tạm tránh gió mưa.
Một chiêu sát thủ mà Công Dã Ti Đồng đã chuẩn bị kỹ càng bị Ông Linh Tiêu phá hỏng, người của Kim Phượng Đường bên ngoài cũng không phải kẻ ngốc, một tiếng ra lệnh xông vào.
Ông Linh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy eo mình căng lên, bị một lực kéo vào miếu, đợi đến khi nàng phản ứng lại thì đã đứng bên cạnh tượng Quan Công rồi.
"Tự chăm sóc tốt cho bản thân." Công Dã Ti Đồng tay gảy đàn, tiếng đàn du dương vốn có lúc này đều là lưỡi dao đòi mạng.
Những người đến từ Kim Phượng Đường đều là cao thủ, nhưng đối với Công Dã Ti Đồng bọn họ không dám xem thường. Công Dã Ti Đồng dùng tiếng đàn tấn công tuy lợi hại, nhưng mưa lớn đã làm giảm sức tấn công của tiếng đàn, đối phương đã có người đột phá vòng vây của tiếng đàn tiến công đến trước mặt Công Dã Ti Đồng.
Công Dã Ti Đồng tay phải gảy đàn không ngừng, tay trái vung lên, ngân ti đã quấn lấy cổ đối phương, tay nàng hơi dùng sức, trên cổ đối phương liền có một vệt máu.
"Dừng tay!" Một giọng nữ vang lên.
*ngân ti: chỉ/tơ bạc
Tất cả các cuộc tấn công dừng lại, ngân ti trên tay Công Dã Ti Đồng cũng không tiếp tục dùng sức.
"Trịnh Vân Phượng, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết người sao?" Công Dã Ti Đồng lạnh lùng hỏi.
Trịnh Vân Phượng nhíu mày, "Thả sư huynh của ta ra, ta thả ngươi đi."
Công Dã Ti Đồng thu lại ngân ti, "Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng."
Nàng đứng dậy thu lại Khanh Sầm Cầm, vừa muốn rời đi, khóe mắt liếc thấy Ông Linh Tiêu bên cạnh tượng Quan Công, "Ngươi cũng đi đi, nơi này nguy hiểm."
Ông Linh Tiêu ôm mấy món đồ chơi nhỏ mình mua, rất nghiêm túc gật đầu, "Ta nhìn ra rồi, rất nguy hiểm."
Công Dã Ti Đồng không nói gì, cũng không quản Ông Linh Tiêu, một mình bước đến cửa miếu.
Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, mưa như trút nước, tựa như có người chọc thủng trời vậy. Đột nhiên một tia chớp xẹt qua, sau đó là tiếng sấm kinh thiên động địa.
Công Dã Ti Đồng vốn đã đi đến cửa, thấy vậy lại quay trở lại. Nàng vừa quay lại, khiến cho đám người Kim Phượng Đường này căng thẳng hẳn lên.
"Rõ ràng là ta thắng, tại sao ta phải đi?" Công Dã Ti Đồng hơi nhếch cằm, "Các ngươi đi."
Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Vân Phượng có chút vặn vẹo, nhưng cuối cùng nàng vẫn dẫn người rời đi.
Công Dã Ti Đồng lại quay đầu nhìn Ông Linh Tiêu, Ông Linh Tiêu đáng thương hỏi: "Vậy... ta có thể ở lại không? Bên ngoài sấm lớn quá, ta sợ."
Tiếng sấm dường như nghe thấy lời nàng nói, vang lên một tràng. Ông Linh Tiêu sợ hãi ôm chặt lấy bọc hành lý của mình, vẻ mặt kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro