Chương 77: Ông Linh Tiêu bị thương

Ông Linh Tiêu vừa ẩn mình trên cây, mấy phi đao lại tới, chỉ là người kia không nhìn rõ vị trí cụ thể của Ông Linh Tiêu, phi đao đều không trúng, còn khiến Ông Linh Tiêu nhìn ra vị trí ẩn náu của người đó. Lúc này nàng có hai lựa chọn, mạo hiểm rời đi hay trực tiếp tới đối phó với người đó.

Gần như trong chớp mắt, Ông Linh Tiêu đã quyết định, nàng bay về phía vị trí ẩn náu của người đó. Nàng nghĩ rằng chỉ cần khoảng cách giữa mình và đối phương đủ gần, ám khí sẽ mất tác dụng. Sau này chứng minh, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Công Dã Ti Đồng nghe thấy tiếng gọi của Ông Linh Tiêu, không kịp nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo.

Ông Linh Tiêu đuổi tới quả nhiên phát hiện người phóng ám khí, là một nam tử gầy gò, đang nhìn nàng với vẻ âm hiểm. "Muốn giết ta?" Ông Linh Tiêu liếc nhìn xung quanh, không phát hiện người khác.

"Không ngờ ngươi thật sự đuổi theo." Nam tử cười rất âm hiểm, vung tay, lại có hai phi đao bay tới.

Ông Linh Tiêu né tránh, xông lên tấn công. Không có binh khí tuy bất tiện, nhưng cũng không phải không thể đánh nhau.

Nam tử né tránh được đòn tấn công của nàng, cười "hề hề", khẽ lắc người, tại chỗ bốc lên một làn khói, người liền biến mất.

Ông Linh Tiêu thấy vậy giật mình, phản ứng của nàng cũng không chậm, lập tức dựa lưng vào một cây lớn, phòng ngừa bị tấn công từ phía sau, sau đó cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.

Đằng xa có tiếng bước chân, là Công Dã Ti Đồng, trong lòng nàng vui mừng, quay đầu nhìn về phía con đường đến. Đúng lúc quay đầu, gió thổi, có người tấn công.

Ông Linh Tiêu đột ngột quay đầu, một lão đầu chưởng tới, nàng vội vàng xoay người. Đối với lão đầu như vậy, nàng không dám đối chưởng.

Tiếc là vừa rồi sự chú ý của nàng đều dồn vào Công Dã Ti Đồng sắp tới, bị phân tâm, lúc này né tránh đã muộn. Dưới sự né tránh hết sức của nàng, cuối cùng cũng né được phần lớn chưởng phong của lão đầu, nàng thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu xem tình hình, sau lưng đau nhói, ngũ tạng như muốn nứt ra, hóa ra sau lưng đã trúng một chưởng thật sự.

Nam tử vừa biến mất đột nhiên hiện ra như ma, sau khi tung một chưởng vào Ông Linh Tiêu, tay lại xuất hiện phi đao, nhắm thẳng nàng mà phóng tới.

"Choang!" một tiếng, phi đao bị ngân ti chặn lại, đóng chặt vào thân cây bên cạnh.

Công Dã Ti Đồng nhìn thấy Ông Linh Tiêu nằm gục trên đất, mắt đỏ ngầu. Nàng vung Khiên Hồn Ti, đẩy lùi hai người, nhân cơ hội chạy tới che chở cho Ông Linh Tiêu đã bất tỉnh.

"Lại thêm một đứa nữa, vừa hay dọn dẹp luôn thể." Nam tử cười nhạt.

Lão đầu gật đầu, một chưởng đánh tới, Công Dã Ti Đồng lập tức điều khiển Khiên Hồn Ti đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn. Dù nội công cao cường, lão đầu cũng không dám khinh thường, vội vàng biến chiêu. Nam tử bên cạnh lại lén lút chuẩn bị tập kích.

Nhưng Công Dã Ti Đồng không phải Ông Linh Tiêu. Ông Linh Tiêu từ nhỏ được các sư tỷ bảo vệ quá tốt, không quen đối phó với hỗn chiến, nhất là khi phải đơn độc chiến đấu. Công Dã Ti Đồng thì khác, nhiều năm lang bạt giang hồ chuyên gây chuyện, bị vây công đã thành chuyện thường ngày. Võ công của nàng không hẳn cao hơn Ông Linh Tiêu nhiều, nhưng kinh nghiệm thì vượt xa. Thêm vào đó, lúc này nàng còn có Khiên Hồn Ti trong tay, đối phó với hai người này tuy vất vả nhưng không đến nỗi bị áp đảo.

Vấn đề nan giải lúc này là, một mình nàng muốn đánh hay muốn chạy đều được, nhưng nếu phải mang theo Ông Linh Tiêu bất tỉnh tẩu thoát thì hơi khó khăn.

Mà muốn đánh bại hai người này, hiện tại xem ra cũng không dễ. Rốt cuộc vẫn là do Khanh Sầm Cầm không ở bên người, ảnh hưởng đến lực công kích của nàng.

Nghĩ đến chuyện nơi này không có viện binh, nàng cũng dứt bỏ ý định chờ người tới giúp. Lúc này nàng gánh vác an nguy của hai người, không dám sơ suất chút nào. Để ngăn hai người kia tiếp tục làm hại Ông Linh Tiêu, nàng vừa đánh vừa lui, dẫn dụ hai người đến nơi khác.

Lão đầu và nam tử không phải không biết ý đồ của Công Dã Ti Đồng, nhưng họ không quan tâm. Trong mắt họ, bắt giữ Công Dã Ti Đồng chỉ là vấn đề thời gian, Ông Linh Tiêu đã bất tỉnh, đợi xử lý xong nàng này rồi quay lại giết cũng chưa muộn.

Ba người giao chiến suốt một thời gian dài, Công Dã Ti Đồng thầm nhíu mày, nàng không có cách nào xuất kỳ chế thắng, trong khi thể lực của bản thân đang dần hao hụt, duy trì thế cân bằng hiện tại ngày càng khó khăn.

*xuất kỳ chế thắng (出奇制勝) dùng kế lạ, hành động bất ngờ để giành thắng lợi.

Đúng lúc nàng dần rơi vào thế yếu, từ phía xa vọng tới tiếng gõ đá. Âm thanh không lớn, thậm chí rất chậm, nhưng đó rõ ràng là một khúc nhạc.

Là Ông Linh Tiêu!

Công Dã Ti Đồng theo phản xạ quay đầu nhìn, lão đầu bên cạnh liếc mắt ra hiệu cho nam tử. Người này gật đầu, lập tức rút lui định đi đối phó Ông Linh Tiêu. Công Dã Ti Đồng nào chịu buông? Nàng dùng Khiên Hồn Ti chặn nam tử, đồng thời phải né tránh đòn cận chiến của lão đầu, tình hình càng thêm nguy cấp.

Tiếng gõ đá phía xa ngày càng lớn, nhịp điệu ngày càng nhanh, lão đầu và nam tử bắt đầu chịu ảnh hưởng của Hàm Âm Tập, tốc độ và lực công kích đều giảm sút. Công Dã Ti Đồng nhân cơ hội này lấy lại thế ổn định.

Biết rằng Ông Linh Tiêu tỉnh lại, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui chưa kịp lắng xuống thì nỗi lo lại trào dâng, không biết chưởng lực kia đã khiến Ông Linh Tiêu bị thương ra sao? Giờ phút này lại sử dụng Hàm Âm Tập, chẳng khác nào tự làm khổ thân thể, khiến thương thế càng thêm trầm trọng.

Nàng dựa vào sự am hiểu Hàm Âm Tập, đếm từng nhịp chờ đợi khoảnh khắc Hàm Âm Tập bộc phát uy lực. Quả nhiên, tiếng gõ đá lên đến cao trào, nội lực xung kích như sóng triều dâng lên, lão đầu và nam tử đều phải phân tâm đối phó. Công Dã Ti Đồng không lãng phí cơ hội, thành công đánh trọng thương hai người. Hai người thấy tình thế bất lợi, vội mang thân bị thương rút lui.

Công Dã Ti Đồng lập tức quay lại tìm Ông Linh Tiêu, lúc này mới phát hiện sau khi gõ xong nhịp cuối cùng, tiếng gõ đã im bặt. Khi nàng nhìn thấy Ông Linh Tiêu nằm gục trên mặt đất, bên mép là một vũng máu lớn, người đã lại rơi vào hôn mê.

"Tiểu sư muội!" Công Dã Ti Đồng gọi hai tiếng, nhưng Ông Linh Tiêu không hề phản ứng. Nàng không dám trì hoãn, vội bế Ông Linh Tiêu trở về trúc ốc.

Ông Linh Tiêu vẫn bất động, sắc mặt tái mét, không giống sắc mặt của người sống nữa.

Công Dã Ti Đồng cắn chặt môi, tự nhủ phải bình tĩnh. Nàng lục trong túi đồ mang theo, lấy ra một lọ thuốc do Yên Tân pha chế để phòng khi nguy cấp. Nàng không nhớ rõ loại thuốc này chữa bệnh gì, chỉ nhớ mỗi lần bị nội thương uống vào đều rất hiệu nghiệm. Nàng đút cho Ông Linh Tiêu hai viên, lại nắm lấy cổ tay nàng thăm dò nội tức, phát hiện nội lực của Ông Linh Tiêu rối loạn vô cùng, hoàn toàn bất thường. Nàng vội đỡ Ông Linh Tiêu ngồi dậy, tự mình cũng ngồi xuống, vận nội lực truyền vào cơ thể nàng, dẫn dắt nội lực của Ông Linh Tiêu trở về đan điền.

Việc này đối với người như họ vốn không khó. Nhưng lúc này nội lực của Ông Linh Tiêu hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của bản thân, dù Công Dã Ti Đồng cùng nàng là đồng môn, cũng phải mất rất lâu mới thành công.

Trong lúc đó, Ông Linh Tiêu lại nôn ra hai lần máu, trước ngực đều bị máu tươi thấm ướt.

Công Dã Ti Đồng đặt Ông Linh Tiêu nằm xuống, không biết do dẫn dắt nội lực hay do uống thuốc, sắc mặt nàng đã từ từ tốt hơn. Công Dã Ti Đồng hơi yên tâm, đưa tay cởi áo của Ông Linh Tiêu.

Áo vừa mở ra, làn da trắng nõn trước ngực nhuộm đầy máu tươi. Công Dã Ti Đồng lấy khăn tay lau sạch sẽ máu trên người Ông Linh Tiêu, rồi đắp chăn cho nàng. Làm xong mọi việc, nàng mới có thời gian lau vội mồ hôi trên mặt. Bên ngoài, trăng sáng đã lên cao, Công Dã Ti Đồng ngồi bên giường canh chừng Ông Linh Tiêu, không dám sơ suất chút nào.

Ông Linh Tiêu nằm yên trên giường, đôi lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt đầy đau đớn.

"Tiểu sư muội, muội nhất định phải bình an. Ta vừa tìm được muội, nếu muội xảy ra chuyện thì ta phải làm sao?" Nàng nắm chặt tay Ông Linh Tiêu thì thầm.

Đêm lạnh như nước. Tiếng côn trùng rả rích càng tô đậm sự tĩnh mịch của đêm khuya, khiến mọi động tĩnh xung quanh đều không lọt qua tai Công Dã Ti Đồng.

Bên cạnh nàng là cây Khanh Sầm Cầm, nghe thấy âm thanh lạ bên ngoài, nàng cúi xuống, áp sát tai Ông Linh Tiêu nói khẽ: "Tiểu sư muội, ta sẽ bảo vệ muội."

Ông Linh Tiêu không hề phản ứng.

Công Dã Ti Đồng mang Khanh Sầm Cầm bước ra ngoài, đứng trên nóc trúc ốc, nhìn ra khu rừng tối đen phía xa: "Không muốn chết thì mau rời đi, đừng trách ta không cảnh cáo trước!"

Trong rừng không một tiếng động, nhưng đó chỉ là với người thường. Với Công Dã Ti Đồng, ít nhất năm người đang hoạt động trong rừng.

Nàng ngồi trên nóc nhà, đặt Khanh Sầm Cầm lên đùi, gảy khúc Tru Thiên. Từ khúc này lưu truyền từ xa xưa, nghe nói đến tay sư phụ Công Dã Âm chỉ còn lại bản tàn phổ, Công Dã Âm đã mất rất nhiều thời gian khôi phục, chỉ truyền lại cho mình nàng.

Tru Thiên là từ khúc cực kỳ ngang tàng, dù Công Dã Âm ngông cuồng ngạo thế, nhưng rốt cuộc cũng là người được nhạc sư Lạc Cẩm dạy dỗ, không muốn gây sát nghiệt, họa hại chúng sinh.

Từ khúc này vốn đã quỷ dị, năm xưa thành tàn phổ, có lẽ là có người không muốn nó lưu truyền. Tru Thiên vừa cất lên, rừng cây bốn phía rung chuyển, đó là do nội lực gây thương tổn. Những kẻ trong rừng lăn lộn đau đớn, đó là do tiếng đàn mê hoặc.

Trong mắt Công Dã Ti Đồng không một chút do dự hay thương xót, chỉ ngập tràn sát ý cuồng bạo. Theo tiếng đàn, nàng nghe thấy nhiều người đang di chuyển, ước chừng không dưới mười người.

Đã dám đến ám sát bọn họ, thì đừng hòng trở về.

So nội lực, đấu võ công, có lẽ nàng không địch lại những kẻ này. Nhưng với Khanh Sầm Cầm trong tay, nếu so về mê hoặc nhân tâm, ngay cả những lão gia nội lực thâm hậu cũng đành bó tay.

Trời hừng sáng, Ông Linh Tiêu vẫn bất động. Công Dã Ti Đồng nằm bên cạnh, dù tỉnh táo nhưng nhất quyết không chịu mở mắt.

"Tiểu sư muội, tỉnh dậy đi mà, nhìn ta một cái đi, đừng làm ngơ với ta nữa!" Nàng lẩm bẩm rồi ôm chặt Ông Linh Tiêu hơn.

Khi ánh nắng tràn ngập, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân. Công Dã Ti Đồng nghe thấy nhưng vẫn không muốn trỗi dậy.

"Thiếu cung chủ!" Tiếng Hạ La vang lên ngoài cửa.

Công Dã Ti Đồng cọ cọ mặt vào má Ông Linh Tiêu rồi mới chịu ngồi dậy, mở cửa phòng.

Ngoài cửa nắng gắt, Hạ La đứng đó với đôi mắt thâm quầng, phía sau là đoàn người Duy Âm Cung.

"Yên Tân đâu?"

"Ta đây." Yên Tân đứng trong bóng râm túp lều, dường như rất sợ nắng.

"Mau vào đây." Công Dã Ti Đồng kéo Yên Tân vào phòng, mặc kệ Hạ La cùng những người khác.

Hạ La có vẻ đã quen, tự mình chỉ huy thuộc hạ dựng lều nghỉ ngơi. Họ hiểu rõ tình hình nơi này nên đã chuẩn bị sẵn trại.

Trong phòng, Yên Tân kiểm tra tình trạng của Ông Linh Tiêu. Khi thấy nàng không mảnh vải che thân, ánh mắt liếc sang Công Dã Ti Đồng đầy ý vị.

"Sao thế? Tình hình không ổn à?" Công Dã Ti Đồng ngơ ngác.

Yên Tân lắc đầu: "Không, vẫn ổn, không chết được đâu."

Công Dã Ti Đồng gãi đầu: "Vậy sao mãi không tỉnh?"

"Thương thế không nhẹ." Yên Tân khám xong, bình thản đáp.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro