Chương 3. Hôn lễ [tam] - Động phòng hoa chúc
"Hôn lễ sẽ nhanh chóng bắt đầu, chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Vương Tử hỏi nàng.
Giản Bạch khẩn trương không thôi, cửa phòng hoá trang đã cách âm những tiếng ồn ào náo động bên ngoài, nhưng nàng biết rõ ở ngoài kia có vô số ánh mắt đang chờ nàng.
Áo cưới trắng noãn như là rong biển, gắt gao bó sát nàng, khiến nàng không thể hô hấp.
Bộ dáng nàng khẩn trương được Vương Tử thu hết trong mắt.
Vương Tử ôm nàng vuốt ve trấn an.
"Không có vấn đề gì, chị ở bên cạnh em." Vương Tử nói.
"Hảo." Giản Bạch nói.
Được nàng ôm thêm lần nữa, hấp thụ dũng khí trên người Vương Tử, giúp nàng có thể thản nhiên sắm vai nhân vật của mình.
Chú rể sớm chờ đợi ở ngoài, trên người là kiểu áo Tôn Trung Sơn chứ không phải là áo vest màu đen như thường lệ, dáng người cao gầy không mang đến cảm giác áp bách, mà lại như cây cao đứng trong gió xuân.
Khi Giản Bạch xuất hiện, chú rể đối nàng mỉm cười.
Trong nháy mắt, bọn họ bắt đầu diễn cùng nhau.
Cánh hoa hồng đỏ và trắng được tung đầy trời, trước mắt là một mảnh hoa vũ, mọi người xung quanh trở nên lu mờ.
Giản Bạch cùng Tống Khải ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi đi tới.
Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Hình ảnh, tốt đẹp đến như vậy nhưng không là thật.
"Vương Tử nhất định thực hâm mộ ta.".
Giản Bạch nghe Tống Khải thấp giọng nói với nàng. Ngẩng đầu, tìm kiếm Vương Tử ở trong đám người.
Tầm mắt Vương Tử cùng nàng gặp nhau, không tiếng động nói lời yên lặng truyền đến đối phương.
Giản Bạch nhìn qua nam nhân bên người Vương Tử, đối Tống Khải nói: "Hắn cũng ghen tị với ta".
Tống Khải nói: "Ta lúc trước đáp ứng Vương Tử cuộc hôn sự của bọn họ là vì một ngày này đến phiên nàng ghen tị ta.".
Thủy chung vẫn là tiếc nuối không thể cùng người yêu quang minh chính đại tay trong tay xuất hiện trước mặt người khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ấy đứng bên người khác, cho dù biết bọn họ không tồn tại tình yêu, nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng, dù sao hôm nay đã có cảm giác trả được thù.
Giản Bạch nhận thấy nam nhân trước mặt không ôn hòa như nàng đã nghe qua.
"Ta cũng không thích nhìn hắn ở bên người nàng, ăn giấm chua lâu như vậy, nên đến phiên hắn ghen." Giản Bạch hoàn mỹ thay người yêu mình hòa nhau một ván.
Nữ tử nhu thuận cũng không muốn người khác biết được tâm tư đen tối, không phải sao?
Giản Bạch cùng Tống Khải trong lòng hiểu rõ lẫn nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Quan Lan đối Vương Tử nói: "Bọn họ hai người giống như vừa thỏa thuận cái gì xong.".
Ánh mắt Vương Tử thủy chung không rời khỏi nàng: "Cười như con mèo trộm được cá.".
Trong suốt quá trình cử hành hôn lễ, mọi người đều nhớ kỹ thủy chung có 1 thành thục nữ tử đứng bên người tân nương, nàng từng bước không rời tân nương, thay nàng chắn rượu, vì nàng miễn bị người khác trêu cợt.
Khi mọi người lộ thần sắc mệt mỏi, MC nhân cơ hội nói đây là thời điểm động phòng của tân nương cùng tân lang. Dưới đài mọi người hiểu ý cười to.
Đây là đêm đẹp nhất trong cuộc đời người không phải sao?
Tân phòng lãng mạn được rải hoa hồng, ngọn nến đỏ đặt trong ly thủy tinh nhỏ ngay mỗi góc phòng, xung quanh tản ra hương hoa ôn hòa, giờ phút này đúng là thích hợp nhấm nháp một ly rượu đỏ thuần.
Một chiếc màn thật dài được buông xuống, che giường nước hình tròn ở bên trong, sàng đan màu đỏ được rải đầy hoa hồng đỏ.
Tại một ngày này, tân lang tân nương có quyền được hưởng thụ thời khắc lãng mạn nhất trong cuộc sống, hết lòng mà tận tình tiêu xài.
Cửa phòng được mở ra, tân phòng vốn im lặng lập tức bị huyên náo tràn ngập, tân nương cùng chú rể bị mọi người đưa vào trong phòng.
Giản Bạch cùng Tống Khải hôm nay một ngày uống rượu so với mỗi một ngày trước kia còn nhiều hơn, lúc bị người khác đỡ vào đặt trên giường lớn, đã không thể mở mắt ra được.
Giản Bạch nghĩ, không cần nhìn, cũng biết giờ phút này cmình nhất định chật vật đến cực điểm, trên người áo cưới lộn xộn, lớp trang điểm trên mặt được tẩy đi, cả người đầy cảm giác say.
......
Tống Khải nằm bên cạnh nàng, lập tức bị người khác ôm đi, Tống Khải còn tại nói lời say, hô tên người kia, người nọ cũng nhẹ giọng đáp lại hắn, ôn nhu thật giống như đang đối đãi bảo bối yếu ớt nhất thế gian.
Rất nhanh, bọn họ đều đi rồi, trong phòng khôi phục yên lặng.
Tĩnh lặng thật giống như lúc này chỉ có nàng một người.
Vương Tử đâu?
Giản Bạch mở to mắt ở trong phòng tìm kiếm nàng.
Tấm màn màu đỏ chắn tầm mắt của nàng, ánh nến lấp lánh, mặc dù thật đẹp nhưng có vẻ không giống thật.
"Vương Tử......" Giản Bạch muốn kêu tên nàng nhưng không ra tiếng, cổ họng khàn khàn làm cho thanh âm thay đổi.
"Chị đây." Vương Tử nói.
Nàng trước tiên giúp Quan Lan đem Tống Khải tiễn bước, Tống Khải ở nửa đường bắt đầu say khướt, nói muốn cùng Quan Lan tổ chức tiệc cưới, bọn họ hai người quang minh chính đại kết hôn một lần.
Quan Lan hống hắn nửa ngày mới trấn an được hắn, bởi vậy chậm trễ một ít.
"Em say rồi." Vương Tử vươn đầu ngón tay đụng tới mặt Giản Bạch, phát hiện cả khuôn mặt đều nóng bỏng.
Đầu ngón tay hơi lạnh tiếp xúc da thịt mang đến cảm giác thoải mái, Giản Bạch bắt lấy cánh tay làm nàng thoải mái, chủ động đặt trên mặt mình.
"Hôm nay, em thật cao hứng." Giản Bạch nói.
"Chị cũng vậy." Vương Tử đem nàng vô lực nâng dậy.
Giản Bạch kéo làn váy áo cưới thật dài, làn váy được khảm trăm khỏa thủy chui, hoa lệ duy mĩ. Cả đời có lẽ cũng chỉ có thể một lần gả chồng, một lần làm tân nương,
Cái gì đều phải là tốt nhất.
Đối với Giản Bạch mà nói, hôn lễ này chính là để mọi người xem một tuồng kịch, nếu bên người nàng là người khác, chính mình có lẽ sẽ cười càng chân thực hơn, sẽ càng cao hứng hơn.
Tiếc nuối thủy chung không thể cùng với nàng.
Nhân sinh mọi chuyện không thể lúc nào cũng như ý, ít nhất nàng ấy ở bên người mình, nên biết thỏa mãn.
"Em muốn mặc áo cưới, sau đó tận tình hưởng dụng đêm tân hôn của em." Nguyên bản Giản Bạch đang xụi lơ vô lực đột nhiên đem Vương Tử áp đảo dưới người nàng.
Vương Tử nằm trên cánh hoa hồng, phía dưới là thủy giường phập phồng, thân thể giống như nổi trên mặt nước, hóa thành một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lay động.
Mà ngồi ở trên người nàng là tân nương xinh đẹp mặc áo cưới màu trắng, làn váy áo cưới phồng ra, phủ lên thân thể Vương Tử.
Giản Bạch từ trên cao nhìn nàng, tối nay hoa hồng Vương Tử trên giường là của nàng, mà đổi lại, chính nàng cũng là của Vương Tử, không có người khác.
Thế giới chỉ còn hai người bọn họ.
Tóc búi của Vương Tử được Giản Bạch tản ra, tóc đen tung tán, làm lộ ra một nữ nhân khôn khéo, giỏi giang cùng quyến rũ.
"Em không phải muốn uống rượu sao?" Vương Tử nói.
Giản Bạch cười lắc đầu: "Không có. Tân nương không nên uống rượu, không thể lãng phí thời gian, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, mỗi một khắc cũng không thể lãng phí.".
Rõ ràng là say, ánh mắt mê ly, hơi thở cũng tràn ngập mùi rượu.
Nhưng nàng hiện tại càng khát vọng khuôn mặt say này.
"Vậy quý trọng mỗi một phút, hảo thời gian không nhiều lắm, tận tình hưởng thụ." Lời nói Vương Tử làm cho Giản Bạch lại càng thêm bắt đầu thanh tỉnh.
Bên trong rèm che màu đỏ, bên trên chiếc giường rải đầy hoa hồng đỏ, làn áo cưới Giản Bạch xòe ra như một đóa hoa bách hợp nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro