Chương 53. Dây dưa [thập bát] - Dẫn sói về nhà
Nguyên Minh Thanh dẫn Đường Hân cùng Đường Tống hai người vào hội trường, mang Đường Hân đến góc phòng nhỏ, nơi này là địa phương mở thêm để khách quý ăn cơm, nhưng mọi người đều xem trọng hiệu quả kinh tế và lợi ích, sẽ không đem thời gian lãng phí ở trong này. Cho nên trong phòng không có người khác.
Trên bàn, trà nóng đã pha sẵn, Đường Hân vừa ngồi xuống đã lập tức lấy đồ uống cho mình, cũng đưa Đường Tống một ly, Đường Tống còn chưa kịp uống hai ly đã bị Nguyên Minh Thanh mang đi.
Nguyên Minh Thanh cường thế kéo nàng đến hội trường, Đường Tống đành phải đi theo.
Đường Hân lấy ghế dựa ngồi ở cạnh cửa, đặt một cái đĩa lên đầu gối, trên đĩa toàn là đồ ăn hảo hạng, ăn cơm đồng thời quan sát tỷ tỷ của mình.
Từ lúc biết Đường Tống có khuynh hướng phương diện kia, nàng lại càng cảm thấy sẽ có chuyện như vậy, nghe Đường Tống nói nàng không muốn kết hôn, Đường Hân đã nghĩ có phải nàng muốn tìm một nữ nhân sống chung cho nên không muốn kết hôn hay không. Lúc đi dạo phố cùng Đường Tống bỗng gặp một nam nhân soái khí từ bên người các nàng đi qua, Đường Tống cũng không thèm nhìn tới hắn, Đường Hân trong lòng thầm kêu, hỏng rồi, căn bản là không có hứng thú với nam nhân.
Đường Hân hiện tại đang tiến hành đề cử có tội, mặc kệ thấy thế nào, Đường Tống càng ngày càng có khả năng là lesbian.
Vương Tử nhìn Nguyên Minh Thanh áp chế Đường Tống lại đây, tư thế này thật giống như một thổ phỉ mang theo áp trại phu nhân, có điều trên thế giới không có thổ phỉ xinh đẹp như vậy, thổ phỉ cũng sẽ không lựa chọn Đường Tống làm áp trại phu nhân.
Nguyên Minh Thanh đi đến trước mặt Vương Tử, tay ôm thắt lưng Đường Tống, đối Vương Tử nói: "Nàng hiện tại là bí thư của ta.".
"Bí thư lâm thời" Đường Tống cường điệu.
Nguyên Minh Thanh cúi đầu liếc nàng một cái, nói: "Thân ái, ngươi không nói các nàng cũng đều biết, ngươi không cần cường điệu.".
Hai người này kẻ xướng người hoạ nhưng thật ra lại rất phấn khích, giống như đao kiếm giao phong quyết đấu, đao quang kiếm ảnh kích thích nhân tính.
Nguyên Minh Thanh quen hoành đao thẳng nhập, đánh thẳng một kích vào nơi lòng người không chịu nổi nhất, Đường Tống phòng bị sâm nghiêm, phòng bị cho mình chật như nêm cối, nhưng không có gì là thiên y vô phùng, vẫn bị Nguyên Minh Thanh bắt được nhược thế, nhưng Đường Tống cũng không phải ngồi không, thời điểm nên phản kích vẫn sẽ phản kích.
Ở trong đầu suy nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng có ý tứ, trên mặt Giản Bạch hiện lên mỉm cười ý vị thâm trường.
Đường Tống trừng mắt nàng, ngữ khí không tốt: "Ngươi cười cái gì?".
"Ta có cười sao? Ân, ta cảm thấy các ngươi cùng một chỗ hình ảnh thực...... Tốt đẹp." Giản Bạch lúc này đang khắc chế nội tâm tràn trề ý cười, lấy mỉm cười lễ phép đáp lại
Đường Tống không muốn nghe người khác nói mình cùng Nguyên Minh Thanh buộc chặt cùng một chỗ.
Nguyên Minh Thanh vẫn đặt tay trên lưng nàng, hiện tại càng ngày càng xuống phía dưới, Đường Tống dùng mũi chân đá giầy của nàng một chút, kêu nàng đừng lộn xộn, nếu không nàng sẽ khiến nàng ấy đẹp mặt.
Nguyên Minh Thanh chủ động nâng ly kính Giản Bạch, nói: "Giản Tiểu Bạch nhãn lực thật hảo, có ánh mắt phát hiện cái đẹp.".
Giản Bạch thản nhiên nhận.
Đường Tống theo thứ tự trừng các nàng mỗi người một cái, nói: "Giản Bạch, ngươi vẫn muốn trải qua những ngày không thanh bình sao, đừng quên văn phòng vẫn là ta làm chủ. Còn ngươi, Nguyên Phó quản lí, cần gì phải nói những lời khiến người khác hiểu lầm?".
Nguyên Minh Thanh nói: "Có sao, ta như thế nào không biết. Giản Tiểu Bạch, ngươi nghe được cái gì làm ngươi hiểu lầm sao?".
Giản Bạch vi diệu gật đầu, nói: "Hình như là nghe được, có điều ta không thể nhớ là câu nào. Không được, ta còn phải về bên người Vương Tử.".
Nói xong, xoay người rời đi.
Nguyên Minh Thanh nhìn xa xa thấy Vương Tử bị một đám đại bá bá vây quanh, lại nhìn Giản Bạch vội vàng chạy lại, nói: "Hoàng hậu hãm sâu bên trong nguy nan, công chúa động thân ra tay cứu nàng, hai người cùng nhau vẫy vùng trong biển lửa.".
Đường Tống nhìn hai người xa xa, như hoa đồng tiền giữa bụi cỏ, thấy thế nào cũng đều đẹp mắt, tâm sinh thẫn thờ.
Nguyên Minh Thanh bắt được biểu tình một khắc kia, buộc chặt tay, cầm chặt thắt lưng Đường Tống, Đường Tống ngẩng đầu cau mày hờn giận nhìn nàng, nói: "Ngươi làm gì?".
"Ngươi nói ngươi đối Vương Tử không có cảm tình, nhưng ánh mắt của ta không chỉ một lần thấy được ngươi thâm tình chân thành nhìn nàng." Nguyên Minh Thanh chỉa chỉa hai mắt của mình.
Đường Tống nói: "Ngươi đi tẩy ánh mắt của ngươi một chút, rồi hãy nói cái gì là "tận mắt nhìn thấy" với ta".
"Ta......" Lời nói Nguyên Minh Thanh bị đánh gãy, nàng lập tức thay đổi một bộ biểu tình khác, cười đón nhận một nhóm lão đại.
Đường Tống đi theo nàng, thần kinh cũng căng thẳng theo. Mặc dù nơi này không phải chiến trường của nàng, người phía trước không phải người nàng phụ tá, nhưng trong lòng vẫn muốn chính mình một chút tác dụng.
Đường Hân dù có vóc dáng nho nhỏ nhưng lại có thể ăn thật lâu, chọn đồ ăn bình thường khó có thể ăn được mà tận lực ăn hết.
Nàng ăn xong một ngụm cuối cùng, uống xong hết ly, đứng lên đi về phía Đường Tống.
Đường Hân nói: "Có thể thu thập đồ đạc về nhà chưa?".
Đường Tống lắc đầu, nói: "Ngươi tự trở về đi. Ta tọa xe người khác về nhà.".
Đường Hân choáng váng, nói: "Ngươi nói ngươi muốn cùng nàng về nhà?!" Đường Tống tính cùng người nọ chung một chỗ sao? Chẳng lẽ hai người đã nhảy vọt qua giai đoạn ngây thơ kết giao đi tới thời điểm ở chung này!
Đường Hân nghĩ vấn đề phức tạp bao nhiêu thì Đường Tống lại nghĩ đơn giản bấy nhiêu. Nàng nghĩ sẽ đi nhờ xe Nguyên Minh Thanh về nhà mình, không phải về nhà Nguyên Minh Thanh. Đường Hân hiểu lầm, nhưng nàng cũng không thật sự suy nghĩ kĩ càng: "Ân. Chỗ ta và ngươi ở cách xa nhau, ngươi đưa ta về rồi lại chạy về thì đã rạng sáng, cho nên ngươi tự quản ngươi, không cần đưa ta về.".
Đường Hân cầm cánh tay Đường Tống, vô cùng đau đớn nói: "Đường Tống, ngươi nói rõ ràng, quan hệ ngươi cùng nàng là chuyện gì xảy ra, ta cho ngươi 3 phút giải thích, nhưng mỗi một câu ngươi nói đều phải thề là chân thật.".
Đường Tống bị tư thế này của nàng dọa sợ tới mức sửng sốt, nói: "Trời, ngươi làm như đang ở toà án a, muốn ta giải thích cái gì vậy, lại muốn nói cái gì nói thật......".
"Ngươi cùng ai về nhà, giải thích quan hệ ngươi cùng nàng.".
Đường Tống nói: "Ngươi nói Nguyên Minh Thanh? Nàng là Phó quản lí, trước kia ta đã làm việc vài ngày ở chỗ nàng, được rồi, nàng chính là bị ta làm hại trật chân, đại tiểu thư vừa bá đạo lại mãnh liệt, hơn nữa tính tình rất kém cỏi không coi người khác là người, làm việc lại không có quy luật, ý nghĩ kỳ lạ làm chuyện tình không lý trí." Đường Tống nói đến Nguyên Minh Thanh liền thao thao bất tuyệt.
Nguyên Minh Thanh đứng ở cửa, dựa trên tường, cầm cốc chân dài trong tay, loạng choạng chén rượu, Đường Tống nói mỗi một câu đều ghi tạc trong lòng nàng.
Đường Hân buông tay ra, nói: "Vậy sao ngươi còn cùng nàng chung một chỗ?".
"Ta cùng nàng một chỗ! Đường Hân ngươi có vấn đề hay không a, tùy tiện hiểu lầm một người đều hảo cũng đừng hiểu lầm ta cùng nàng a." Đường Tống nói.
Nguyên Minh Thanh đạp giày cao gót, mũi chân chuyển động, môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt say khướt bán mị, khóe miệng nở nụ cười mơ hồ không rõ, răng nanh cắn môi dưới, giống như đang tự mình suy nghĩ, cắn xé cái gì.
Đường Hân hỏi xong, Đường Tống nói xong, sau đó bình tĩnh cáo biệt.
Nguyên Minh Thanh rời đi, một lát sau lại trở về, tinh thần hoảng hốt, như đang say rượu, Vương Tử thấy nàng không còn ở trạng thái hồn nhiên, xuất phát từ quan tâm, đi lên trước đỡ nàng một phen.
Bị người đỡ lấy, Nguyên Minh Thanh mới tỉnh táo lại, đối Vương Tử nói: "Ta không sao, chỉ là bồi vài thúc thúc bá bá uống rượu đế, trộn lẫn ngấm vào, có điểm mơ hồ.".
Vương Tử mới không tin nàng nói, tửu lượng Nguyên Minh Thanh là luyện mà ra, chỉ mấy chén rượu đế làm sao có thể lật đổ người kiếm tiền của công ty nàng.
Nàng nói: "Ngươi nói vậy thì là vậy đi.".
"Rõ ràng chính là không tin ta, ta không sao." Nguyên Minh Thanh cười, bả đầu xoay sang một bên.
Uống say người ta nói chính mình không say, người không say lại nói chính mình say, người nói chính mình không có việc gì nhất định là có việc.
Nguyên Minh Thanh giận dỗi, phương thức cũng không giống người khác, đặt ở đáy lòng rồi tự ép buộc mình, không muốn đề cập tới.
Vương Tử nhận thức nàng nhiều năm như vậy, hiểu biết nàng, không tính ép hỏi.
Lúc tiệc rượu chấm dứt, khách và chủ vui mừng, Nguyên Minh Thanh lưu lại xử lý cho xong công tác hậu kỳ, tiễn bước những người trọng yếu, cùng người khách sạn bên kia thương lượng xong mới quyết định rời đi.
Đường Tống đứng bên cạnh cây cột khách sạn chờ nàng, bên ngoài càng ngày càng lạnh, mọi người cho dù mặc áo khoác cũng đều phải rụt cổ, huống chi Đường Tống chỉ mặc một kiện váy dài như vậy. Đường Tống lui khởi bả vai, tay càng không ngừng vuốt ve cánh tay của nàng.
Giản Bạch đưa một kiện áo khoác cho nàng, Đường Tống nhìn nàng, nhưng không tiếp nhận áo khoác.
Giản Bạch cười nói: "Đây là quần áo của ta, Tỷ nhắc nhở ta buổi tối sẽ lạnh muốn ta mang thêm một kiện, cho nên ta mới cầm, xem Đường tỷ luôn luôn phát run, vẫn là phủ thêm đi.".
"Cám ơn. Ngày mai đến văn phòng trả lại cho ngươi." Đường Tống không muốn chính mình bị quật ngã, lấy áo phủ trên người.
Vương Tử cùng Nguyên Minh Thanh cùng nhau đi ra, Nguyên Minh Thanh nhếch môi, cúi đầu chỉ lo đi phía trước, Vương Tử khuyên nàng, nhưng Nguyên Minh Thanh không hề động dung.
Hai người đi đến trước mặt Giản Bạch cùng Đường Tống thì không tranh luận nữa, Vương Tử đối Giản Bạch nói: "Mệt không, mệt thì chúng ta trở về nhà.".
Giản Bạch nói: "Mệt muốn nằm ườn ra.".
Vương Tử dắt tay Giản Bạch, đi phía trước vài bước thì xoay người nói với Đường Tống: "Minh Thanh hôm nay tâm tình không tốt, ngươi ở lâu hiểu lòng chiếu cố nàng.".
Đường Tống nói: "Ân. Ta sẽ.".
Sau khi Vương Tử cùng Giản Bạch về, Nguyên Minh Thanh nhìn Đường Tống, mặt không chút thay đổi nói: "Ta đưa ngươi về nhà.".
Trên đường đi tới bãi đỗ xe, hai người đều không nói chuyện, Đường Tống cảm thấy Nguyên Minh Thanh hình như thay đổi thành một người khác, chỉ không gặp trong chốc lát, liền trở nên âm dương quái khí. Thật giống như giận dỗi với mình. Nàng nghĩ chắc có lẽ là do nàng ấy mệt mỏi, nên đem cảm giác kỳ quái này để qua sau đầu.
Đi đến xe, Nguyên Minh Thanh mở cửa ra định ngồi vào ghế lái, lại bị Đường Tống giữ chặt, Đường Tống nói: "Ngươi uống thành như vậy còn muốn lái xe, có nghĩ tới an toàn giao thông hay không a.".
Nguyên Minh Thanh nói: "Vậy ngươi lái.".
"Ta lái." Đường Tống ngồi vào ghế lái, cảm thụ cảm giác khẩn trương khi ngồi vào danh xe hàng hiệu, xe nàng hiện tại vừa mua là vay tiền mua xe con cóc, dù chỉ là xe mấy vạn đồng nhưng cũng không có cách tự mình chi trả, qua một năm trả góp mới xem như của chính mình. Nàng biết chính mình vất vả, ít nhất hiện tại mua xe mua nhà, cho dù còng lưng vay mượn vài thập niên cũng cam tâm tình nguyện chịu được. Nhưng hạnh phúc là đối lập, bất hạnh phúc cũng vậy.
Nàng cùng Nguyên Minh Thanh đối lập chính là tự mình tìm khó chịu.
Nguyên Minh Thanh vừa sinh ra đã có tiền, không uổng chút công phu nào cũng có thể dễ dàng mua được những gì nàng muốn, tạo thành cục diện như vậy là vì gia đình, là trời sinh định sẵn.
Nhân sinh ngang hàng, nhưng sau khi sinh hạ sẽ không ngang hàng.
Nguyên Minh Thanh ngồi vào phó lái, thân thể như một bãi mềm nhũn ngã vào ghế, chỉ cảm thấy say, cả người vô lực.
Đường Tống không lái xe, bởi vì nàng lâm vào buồn rầu: "Ta nên chạy đi đâu đây?".
Nguyên Minh Thanh nghiêng đầu, nói: "Này cần nghĩ sao, nhà ngươi có vẻ gần, đi nhà ngươi trước, chờ ngươi về nhà thì ta lại chạy xe về nhà......" Nguyên Minh Thanh nói xong, ý thức được việc này là một đống sai lầm ăn khớp với nhau. Chỉ có một người không uống rượu có thể lái được xe, chính là Đường Tống, nhưng chủ nhân xe thì lại là mình.
Nguyên Minh Thanh hôm nay là hoàn toàn hồ đồ, sau khi suy nghĩ rõ ràng thì cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn trong xe, cũng quanh quẩn bãi đỗ xe trống rỗng trong khách sạn.
Đường Tống bất đắc dĩ nói: "Đây là phiền toái.".
Nguyên Minh Thanh lắc đầu, nói: "Ta đây đêm nay trụ nhà ngươi.".
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Đường Tống nhất thời đưa ra cự tuyệt. Nhà của nàng chính là thánh địa của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép bất kì một người nào tiến vào trong thế giới của nàng. Huống chi là Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh mặc dù đã sớm biết nàng sẽ trả lời như thế, nhưng không ngờ tự tai mình nghe thấy vẫn là có điểm bi thương.
Nguyên Minh Thanh cười nói: "Ngươi a ngươi a, ai ai đều muốn mời ta đi lên uống chén cà phê, nhưng ngươi ngay cả nói cũng không chịu." Thực thương tâm.
Đường Tống nói: "Cái này không giống, bọn họ mời ngươi uống cà phê là muốn mời ngươi lên giường. Ta không có ý tưởng kia.".
"Ngươi có tiểu tình nhân rồi, đúng hay không? Chính là tiểu bạch kiểm tom boy kia, thoạt nhìn mới học trung học, chắc chưa thấy qua cái chợ, cũng chưa từng cùng nữ nhân khác chính thức kết giao, cùng lắm chỉ cùng vài tiểu cô nương cãi nhau ầm ĩ. Nàng tìm ngươi chưa chắc là thật tâm, đây chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi. Ta đoán nàng có luyến mẫu tình kết, thích đại tỷ tỷ thành thục, kia cũng chỉ giới hạn trong vài năm a, không chừng qua vài năm suy nghĩ cẩn thận vẫn sẽ trở về tìm bạn cùng lứa tuổi.".
Nguyên Minh Thanh chỉ lo nói mà không nhìn phản ứng của Đường Tống, Đường Tống ngay tại lúc nàng mở miệng nói đã bắt đầu dấy lên lửa giận, tức giận bị nàng dùng sức áp chế nhưng đến cuối cùng nhịn không được, phất tay liền cấp Nguyên Minh Thanh một cái tát.
Đây là cái thứ hai, Nguyên Minh Thanh nhớ kỹ, sợ đời này cũng sẽ không quên, trừ bỏ Đường Tống còn chưa có người nào cấp nàng bạt tai, không chỉ là một cái, là hai cái.
Nguyên Minh Thanh sửng sốt, ninh khởi mi gian, đối Đường Tống nói: "Ngươi sinh khí?".
"Ta có thể không sinh khí sao, chẳng lẽ ta phải cười với ngươi nói nga, là như thế này, nga cám ơn ngươi đem quan hệ tỷ muội chúng ta nghĩ thành xấu xa như vậy. Ta làm không được, Nguyên Minh Thanh ngươi đừng quá phận!".
Trong đầu Nguyên Minh Thanh như xuất hiện hạch đào lớn, cho nên nàng chỉ bắt lấy một từ mấu chốt - tỷ muội.
"Các ngươi là thân tỷ muội?".
"Thân tỷ muội!" Đường Tống rít gào.
"Vậy các ngươi không phải loạn luân!".
"Nguyên Minh Thanh, ngươi bị bệnh thần kinh nhược trí não tàn biến thái!" Đường Tống nổi điên thì sẽ thích lấy này nọ ném người, lần này tao ương là nước hoa đặt ở trước xe còn có lễ phục dạ hội sang quý của Nguyên Minh Thanh.
Hương nước hoa nháy mắt thấm ra, không gian nhỏ hẹp bị mùi này thêm vào, vô khổng bất nhập.
Mùi nồng đậm hầu như không thể bay đi, bao phủ trên người Nguyên Minh Thanh.
Đường Tống bị thủy tích trên váy nàng cùng vị nước hoa nồng đậm này làm hoảng sợ, thu hồi cảm xúc không khống chế được, nói: "Thực xin lỗi.".
Biểu tình Nguyên Minh Thanh lại biến thành mỉm cười, tươi cười càng sâu sắc, càng ngày càng lớn, cuối cùng cười ha hả, không thể khống chế.
Đường Tống mới đầu còn có một chút áy náy với nàng, hiện tại biến thành khinh bỉ, người này quả thực chính là điên tử.
"Các ngươi thật là thân tỷ muội, một chút cũng không giống, mụ mụ ngươi thật là lợi hại, sinh ra hai người hoàn toàn bất đồng phong cách, tính cách khác xa như vậy, quả thực là kỳ tích." Nguyên Minh Thanh nói luyên thuyên, Đường Tống tự động che chắn lỗ tai ngăn chặn thanh âm của nàng.
Xe chạy trên đường vào ban đêm quả nhiên thông rất nhiều, cửa kính xe mở ra, để gió thổi vào thổi tán vị nước hoa trong xe.
Mọi sự đều phải có chừng có mực, cái gì quá mức sẽ làm cho người ta tâm sinh chán ghét, giống như vị nước hoa này.
Đây là lần đầu tiên Đường Tống chạy loại hảo xe này, tốc độ phóng rất chậm, không dám siêu tốc, sợ khống chế không được vài chỗ ngoài ý muốn, nhưng hảo xe vẫn là có chỗ tốt đẹp của nó, chạy rất thoải mái.
Đường Tống lái xe đến nhà mình, đứng ở dưới lầu, nói: "Hiện tại làm sao bây giờ? Ta đưa ngươi về nhà, hoặc là ngươi gọi người đưa ngươi trở về.".
Nguyên Minh Thanh cười đủ, khí đủ, hiện tại vô cùng mệt, khắp thân thể đều lộ ra ủ rũ, nàng tựa vào cửa xe, chống đầu, mặt oai nghiêm, ánh mắt đặt trên người Đường Tống, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Đường Đường ngươi không mời ta đi lên uống chén cà phê sao?".
"Trong nhà ta không có cà phê." Đường Tống nói.
"Vậy uống chén sữa? Ta không chê.".
"Ta không mua sữa.".
"Nước sôi cũng tốt, ta thích uống nước sôi, rất có lợi cho thân thể." Nguyên Minh Thanh cảm thấy Đường Tống chính là nước sôi kia.
Đường Tống phiền táo vuốt tay lái, không cẩn thận ấn kèn, tiếng kèn ở trong tiểu khu im lặng vang lên, sợ tới mức làm Đường Tống phải rụt tay lại.
Nguyên Minh Thanh hôm nay đã cười đủ, cổ họng đã khan lại còn phải cười.
Đường Tống nói: "Ta vẫn là đưa ngươi về nhà đi. Sớm biết ngươi phiền toái như vậy, ta nên tọa xe máy Đường Hân về mới đúng.".
"Nguyên lai muội muội ngươi kêu Đường Hân, Sweet, ha ha, người cùng tên thật sự cường đại tương phản, người không biết còn nghĩ rằng ngươi hay nói giỡn, muội muội ngươi học trường trung học nào?".
Đường Tống không tiếng động thở dài, nói: "Ngươi làm chi hỏi nhiều vấn đề như vậy?".
"Đương nhiên là cảm thấy thú vị a, đối Đường Hân có hứng thú." Nguyên Minh Thanh nheo con mắt phát sáng, cảm giác say giống như một tầng mông lung, bộ dáng này của nàng làm cho người ta tim đập thình thịch.
Đường Tống không khỏi nhíu mày.
Nguyên Minh Thanh nói: "Nói thêm về chuyện của nàng đi, ta muốn biết nàng một chút.".
Đường Tống nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình khó chịu, nói: "Không có gì để nói, Đường Hân không non nớt như ngươi nghĩ, nàng đã tốt nghiệp đại học, năm nay ở luật sư sự vụ sở làm luật sư thực tập.".
"Cuộc thi tư pháp có qua không?".
"Cao phân thông qua.".
"Cũng thật rất giỏi, tiền đồ vô lượng.".
"Đủ rồi, ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy làm gì, nàng cũng đâu có quan hệ gì với ngươi!" Đường Tống mạnh mẽ quay đầu giận trừng mắt Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh nhún vai, nói: "Bởi vì nàng với ngươi có quan hệ, cho nên ta muốn biết chuyện của nàng nhiều hơn một chút.".
"Làm cái gì?".
Nguyên Minh Thanh nâng thân thể, cúi người áp về phía nàng, đến mức đem nàng bức đến ghế ngồi, muốn lui tiếp cũng không thể lui. Nguyên Minh Thanh phóng ánh mắt vi huân bao hàm ý cười đảo qua mặt mày của nàng, thấy rõ khuôn mặt nàng hôm nay được làm đẹp tỉ mỉ, ngón tay bắt lấy cằm của nàng, nói: "Ngươi biết ta muốn làm cái gì. Ta đối với ngươi thực đặc biệt, Đường Tống, ngươi cũng không thể không cảm giác được đi?".
"Ta cảm giác ngươi đặc biệt phiền, đặc biệt ép buộc ta." Đường Tống ăn ngay nói thật.
Nguyên Minh Thanh đảo ngón cái quanh môi anh đào no đủ của nàng, nói: "Bởi vì ngươi đáng yêu.".
"Ta căn bản không đáng yêu! Từ này với ta không có quan hệ gì.".
"Ta cảm thấy ngươi đáng yêu, Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế cũng hiểu được ngươi đáng yêu, ngươi là người đáng yêu nhất nó gặp qua......".
"Nó là một con cẩu! Nó lại không biết cái gì kêu đáng yêu, Nguyên Minh Thanh, ngươi quả thực chính là loạn thất bát tao, ý tưởng đắc tội.".
Nguyên Minh Thanh quay đầu, nói: "Ta có rất nhiều ý tưởng loạn thất bát tao, tỷ như hiện tại, hôn ngươi, đem đầu lưỡi vói vào miệng của ngươi, thí nghiệm nhìn xem lần này ngươi còn có thể giống lần trước hay không.".
"Không cần!" Đường Tống nhắm chặt hai mắt, đem miệng bế càng nhanh.
Loảng xoảng, Đường Tống nghe thấy thanh âm, nhịn không được mở to mắt, thấy được Nguyên Minh Thanh cầm trong tay một chuỗi chìa khóa phi thường quen thuộc, chính là chìa khóa nhà nàng.
Nguyên Minh Thanh mở cửa xe, chân dài từ trên xe bước xuống, nói: "Đêm nay ngươi không muốn lưu ta cũng không có biện pháp, ta muốn ở nhà ngươi, trừ phi ngươi không về nhà?".
Nguyên Minh Thanh ôm lấy cái chìa khóa đưa lên khoe trước mặt Đường Tống. Cái này rõ ràng chính là không cho Đường Tống cơ hội lựa chọn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mệt mỏi quá, gõ bàn phím thời điểm mí mắt càng không ngừng đi xuống điệu, mấy ngày hôm trước rất làm lụng vất vả hôm nay đã muốn đến cực hạn. Sớm ngủ, tranh thủ ngày mai khôi phục bình thường đổi mới. Mọi người ngủ ngon.ps: Không cần quên tát hoa ~.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro