Chương 54. Dây dưa [thập cửu] - Bị sói ăn thịt


Nếu thật sự có tận thế, Đường Tống hy vọng chính là hôm nay, giờ này khắc này, thời khắc Nguyên Minh Thanh đi vào nhà nàng tốt nhất là địa cầu hủy diệt đi, chính yếu là diệt Nguyên Minh Thanh, tốt nhất là hóa thành khí thể biến mất, ngay cả tro cốt cũng không còn.

Tính cách Đường Tống không phải trời sinh ác độc, tương phản, nàng không có nhân cách phản xã hội, điểm mấu chốt đạo đức của nàng thậm chí so với bất luận kẻ nào đều phải cao hơn, nhưng là giờ phút này nàng bị buộc phải cực đoan.

Nguyên Minh Thanh lập tức đi vào gia môn của nàng, ở trong phòng nàng nơi nơi đi, nơi nơi xem, còn nơi nơi sờ.

Đường Tống chắn ở trước mặt Nguyên Minh Thanh, hai tay mở ra, giống như dũng sĩ thủ hộ nhà chính mình, một bộ dáng anh dũngthấy chết không sờn, điều này làm cho Nguyên Minh Thanh cũng có hứng thú thăm dò. Ở trong mắt Nguyên Minh Thanh, phàm là gì đó không cho nàng đụng nhất định là cất giấu bí mật, làm nàng có hứng thú dạt dào.

Nhà Đường Tống rất nhỏ, chỉ hơn 50m2, ở Thượng Hải này cũng xem như là có thể an toàn, địa phương này không tính vùng ngoại thành cũng không xem như trung tâm, mấy năm trước được mở rộng, phòng giới trung đẳng, thuộc loại lựa chọn tuỳ tình hình kinh tế.

Đường Tống trong nhà đầy đủ mọi thứ, xem ra ở đã nhiều năm, tất cả trang hoàng đều là phong cáchĐường Tống sẽ thích, đường cong đơn giản, dễ dàng sửa sang lại.

Xem ra nàng là một phen tâm huyết, đã nói lên nàng theo đuổi an ổn, là động vật lưu luyến gia đình.

Trong phòng đồ dùng thiếu đến đáng thương, toàn bộ dựa theo một định quy luật để đặt, vật dụng tùy tay có thể dùng toàn bộ đặt ở bên phải, trang sức phẩm đặt ở bên trái.

Nguyên Minh Thanh bước lên thảm trước thềm, mặc dù Đường Tống bị mất hứng, nhưng là vẫn là xuất ra dép lê cho nàng.

Đường Tống chạy tới đem cửa phòng gắt gao đóng lại, nói: "Nơi này không có gì đẹp mắt, Nguyên Phó quản lí, mỗi người đều có quyền riêng tư, ngươi không có quyền xâm phạm riêng tư của ta.".

Nguyên Minh Thanh cười nói: "Ta học qua pháp luật, ta rõ ràng, cho nên không cần ngươi dạy ta.".

"Hảo, chúng ta đều là người văn minh, ngươi có thể đi rồi.".

"Ta uống say, ngươi sẽ không quên đi? Ta hiện tại không thể lái xe, nếu đâm chết người thì làm sao bây giờ?" Nguyên Minh Thanh sẽ không thật sự ngốc đến mức say rượu lái xe, nàng chính là lấy ra để hù dọa Đường Tống, Đường Tống bị nàng nói trở nên do dự, Nguyên Minh Thanh gợi môi cười cười, nói: " Phòng tắm nhà ngươi ở nơi nào? Ta đoán, bên phải.".

Quả nhiên, nàng không có đoán sai, phòng tắm ngay tại bên phải, bên trong bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng nhất trí dựa theo quy luật mà đặt.

Đường Tống truy nàng tới cửa, nói: "Ta lui từng bước, ngươi tắm rửa xong liền rời đi, ta hiện tại đã kêu xe taxi, hắn đến đưa ngươi đi, cùng lắm thì tiền xe ta trả.".

Đường Tống trong lòng không ngừng mắng Nguyên Minh Thanh, nàng chẳng những vào gia môn chính mình, chẳng những làm phiền mình một buổi tối, hiện tại ở trong nhà mình muốn làm gì thì làm, còn muốn chính mình bỏ tiền. Nguyên Minh Thanh không phải là một kẻ có tiền sao, nàng là kẻ có tiền như vậy, tiền không phải nhiều lắm sao, để làm chi cố tình muốn người nghèo bỏ tiềnra, "kiếp bần tế phú" cũng không phải biện pháp a.

Nguyên Minh Thanh trước mặt của nàng kéo xuống khóa kéo sau lưng, bá một tiếng, khóa kéo váy rốt cuộc mở ra, ở bên chân nàng cuốn thành một vòng. Mà bên trong lại chỉ có một cái khố chữ "T".

Đường Tống kinh hoảng chạy ra ngoài, thuận tiện đem cửa thủy tinh đóng thật mạnh.

Nguyên Minh Thanh hồi đầu nhìn, trên mặt tràn đầy tươi cười, nàng bình tĩnh nhìn Đường Tống thất kinh.

Làn nước ấm từ trên đổ xuống, Nguyên Minh Thanh ngẩng đầu lên cảm thụ cảm giác được dòng nước an ủi, nước đem rượu vị, nước hoa vị cùng mệt mỏi trên người nàng toàn bộ súc sạch sẽ.

Đường Tống đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nước từ bên trong truyền đến, cảm giác trong lòng có vô số con kiến, nàng còn chưa cho người nào tiến vào nàng thế giới của, nàng chỉ là nghĩ liền cảm thấy không thoải mái, nhưng là hiện tại người nọ chẳng những tiến nhập nhà nàng còn tại trong phòng tắm của nàng tắm rửa còn dùng khăn mặt của nàng ......

Đường Tống chịu đựng xúc động muốn phá cửa mà vào, lớn tiếng đối người ở bên trong nói: "Ngươi có thể dùng sữa tắm nhưng tuyệt đối không thể đụng đến khăn tắm của ta, ngay cả khăn mặt cũng không thể, ta lấy cho ngươi khăn mặt mới, không nên cử động này nọ của ta, biết không!".

Tầm mắt Nguyên Minh Thanh dừng ở khăn tắm màu trắng bên cạnh, một tay nâng lên, quấn quanh người chính mình. Có thể tưởng tượng Đường Tống thấy một màn như vậy sẽ kinh ngạc cỡ nào.

Nguyên Minh Thanh xích chân đi ra phòng tắm, trên người gắt gao bọc một cái khăn tắm, kia vẫn là khăn tắm Đường Tống.

Đường Tống cầm khăn tắm mới đứng ở cửa, nhìn nàng từ bên trong đi ra, trên mặt đất lưu lại dấu vết ướt sũng, tròng mắt cơ hồ trừng ra.

"Nguyên Minh Thanh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Quần lót của ngươi ......" Ngón tay Đường Tống chỉ khối vải dệt nhỏ màu đen kia.

Nguyên Minh Thanh dùng khăn tắm lau tóc, nói: "Ta ngày mai sẽ giặt, hiện tại ta mệt mỏi quá, thầm nghĩ hảo hảo ngủ một giấc, có chuyện có thể ở trên giường từ từ nói chuyện.".

Đường Tống kích động đến ngay cả nói cũng nói không xong, hai tay nàng nắm chặt thành quyền đầu, ức chế xúc động.

Nguyên Minh Thanh thả khăn tắm xuống, vén lên một góc chăn nằm lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Ta để lại vị trí này cho ngươi, bảo bối, đi lên.".

"Ta sẽ không cùng ngươi ngủ chung một giường, ta cũng sẽ không cùng ngươi ở một phòng ngốc cả một buổi tối, ngươi tốt nhất rời nhà của ta nhanh lên. Đây là nhà của ta, không phải nhà của ngươi, không phải địa phương tùy tiện ngươi tới." Đường Tống như là đang thôi miên chính mình mà lặp đi lặp lại, nói xong liền đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt chải đầu.

Chờ nàng đi ra, Nguyên Minh Thanh nằm ở trên giường của nàng, gối lên gối đầu của nàng, đắp chăn của nàng, sau đó ẩn tình đưa mắt nhìn nàng.

Có một thành ngữ kêu "cưu chiếm thước sào"*, nhưng nàng không có chiếm toàn bộ giường của nàng, nàng vẫn là hảo tâm để lại một nửa vị trí cho Đường Tống, nhưng là Đường Tống thầm muốn là đầy đủ thế giới của nàng.

 *Cưu chiếm thước sào: Chim cắt chiếm tổ chim khách.

Nguyên Minh Thanh nói: "Lại đây, bảo bối, nơi này là vị trí của ngươi, ngươi cũng có thể gối lên cánh tay của ta.".

"Ngươi không cần quá vô sỉ." Đường Tống nghiến răng nghiến lợi. Ở trước mặt Nguyên Minh Thanh, cầm súng công kích là không có hiệu quả, mặt của nàng so với cái gì đó trên thế giới đều phải dài hơn.

Nguyên Minh Thanh ở nước ngoài học không chỉ là như thế nào làm miếng thịt bò Italia, còn có như thế nào chủ động tác giành lấy gì đó chính mình muốn.

Nàng hướng phía trước, tay bắt được cổ tay Đường Tống, một phen đem nàng kéo lên trên giường, Đường Tống ngã vào trước mặt Nguyên Minh Thanh, Nguyên Minh Thanh xoay người đặt trên thân thể của nàng.

Hai má Nguyên Minh Thanh nhiễm thượng đỏ ửng, cồn cho dù không có ảnh hưởng tới lý trí của nàng nhưng lại khiến nàng trở nên càng dễ dàng đối với dục ~ vọng của mình mà đầu hàng, toàn thân của nàng tản mát ra nhiệt khíướt át, hỗn hợp với mùi thơm nguyên bản trên cơ thể của nàng.

Hai người mặt dựa vào quá gần, chóp mũi cơ hồ đụng được, Đường Tống ngừng thở, đơn giản là do rất gần với hô hấp của Nguyên Minh Thanh.

Nguyên Minh Thanh tươi cười chậm rãi tràn ra, Đường Tống hiện tại bị nàng làm cho mỗi một khắc đều lo lắng đề phòng.

Nguyên Minh Thanh nói: "Tay ngươi, hảo chủ động, kỳ thật miệng của ngươi đang nói dối, không chỉ nói chán ghét ta còn nói muốn ta ra khỏi nhà của ngươi, nhưng tay ngươi lại rằng ngươi hiện tại rất muốn cùng ta làm một ít sự tình.".

"Không cần...... Hồ...... Nói......" Đường Tống đỏ mặt, nghe qua Nguyên Minh Thanh nhắc nhở, nàng cảm giác được tay chính mình đụng phải cái gì mềm lại nhiệt nhiệt.

Nàng cúi đầu, nhìn đến hai tay chính mình chắn ở trước ngực, nhưng thời điểm Nguyên Minh Thanh áp chế, ngực của nàng liền nhào vào trong lòng bàn tay chính mình, mà tay chính mình chìm vào trong đó thật giống như là chủ động cầm hai khối đầy đặn của nàng.

Đường Tống giờ phút này tin tưởng cho dù mình giải thích một trăm kiểu đều không có biện pháp giải thích rõ ràng trạng thái hiện tại, nàng là bị bắt buộc nhận, nhưng nhiều người có lẽ đều hâm mộ trạng thái nàng giờ phút này, dù sao được mỹ nữ nóng bỏng như thế nhiệt tình yêu thương nhung nhớ, tỷ lệ ngay cả 1% đều không có, huống chi Nguyên Minh Thanh vẫn là thủ trưởng chính mình, nữ sĩtam ưu.

Đường Tống ăn năn, nàng thay chính mình sám hối, tay nàng là sai, Đường Tống bắt tay từ giữa thân thể hai người rút ra, các đốt ngón tay theo thứ tự sát quá đỉnh cứng rắn kia.

Đỉnh đã muốn cứng rắn mẫn cảm bị ma sát ra hỏa, Nguyên Minh Thanh hừ, tay khởi động, dùng no đủ của nàng ma sát hai vú Đường Tống.

Đường Tống ở thân thể Nguyên Minh Thanh vô cùng cứng ngắc, hai tay đặt ở bên người, nằm so với một người chết còn quy củ hơn.

Nhưng cảm giác của nàng không có chết đi, thời điểm thân thể Nguyên Minh Thanh ma sát thân thể của nàng, chính nàng cũng sinh ra cảm giác, da thịt ma sát da thịt, sinh ra điện lưu, cảm giác được tồn tại một người, tâm bình tĩnh đột nhiên kịch liệt nhảy lên.

Tay Nguyên Minh Thanh đặt ở sườn mặt của nàng, phủng trụ mặt nàng, cúi đầu hôn hàng mi của nàng, Đường Tống phản xạ nhắm hai mắt lại, thế giới lâm vào bóng đêm.

Khi ánh mắt mất đi tác dụng, cảm giác liền rõ ràng. Lỗ tai nghe được Nguyên Minh Thanh hít thở, môi ma sát trên da thịt tạo ra tiếng vang rất nhỏ, đầu lưỡi ướt át lướt qua da thịt lưu lại tiếng nước, còn có thanh âm da thịt cùng da thịt ma sát giống như thanh âm bông tuyết bay xuống.

Cái mũi nghe thấy được mùi trên người Nguyên Minh Thanh, nếu đặc hơn có thể làm cho đầu óc người ta đình chỉ tự hỏi.

Nguyên Minh Thanh dùng lòng bàn tay khô ráo mềm mại vuốt ve cánh tay cùng bả vai của nàng, còn thêm càng nhiều càng nhiều địa phương, Nguyên Minh Thanh một chân vói vào giữa hai chân của nàng, kẹp lấy hai chân nàng, ma sát đùi trong của nàng.

Toàn thân cảm giác đều bị chọc, Nguyên Minh Thanh dùng kỹ xảo cao siêu thức tỉnh toàn thân nàng, tất cả đối Đường Tống hiểu biết về chính mình mà nói còn nhiều hơn vô số lần.

Đường Tống mở mắt, nhìn mặt Nguyên Minh Thanh gần trong gang tấc.

Ngón tay Nguyên Minh Thanh xoa vành tai của nàng, đầu ngón tay dọc theo hình dáng lỗ tai lướt qua, địa phương bị nàng vuốt ve qua đều sinh ra mãnh liệt tê dại. Đường Tống thường xuyên nháy mắt, đầu ở gối đầu lắc lắc, muốn đem loại cảm giác kỳ quái này đuổi đi.

Môi Nguyên Minh Thanh nhẹ nhàng dừng ở mí mắt nàng, Đường Tống lại lần nữa nhắm mắt lại, đầu lưỡi ướt át liếm mí mắt nàng mềm mại nhẵn nhụi, rồi sau đó lướt qua hai bên má, dọc theo cằm mà đi xuống. Đường Tống ngẩng đầu lên, cổ họa ra một đạo đường congduyên dáng.

Đầu lưỡi Nguyên Minh Thanh dọc theo cằm của nàng thẳng đến cổ, làm ra một dấu vết thật dài ướt át.

"A...... Ân...... A......" Đường Tống run run thoát phá rên rỉ. Nàng liều mạng nuốt nước miếng, yết hầu giống bị bàn tay vô hình kháp trụ.

Chân Nguyên Minh Thanh dạng ra 2 chân Đường Tống, luồn xuống dưới chân Đường Tống, làm cho Đường Tống không thể không nâng chân lên, đem chân đặt ở trên lưng của nàng.

Nguyên Minh Thanh nhắc nhở: "Bảo bối ngoan, chính là như vậy, cảm thụ ta hôn vuốt ve toàn thân ngươi, ta sẽ đem mỗi một chỗ trên toàn thân ngươi đều hôn qua, đem mỗi một chỗ đáng yêu của ngươi đều liếm ướt sũng ...... Ân a, bảo bối, đùi của ngươi thực hoạt, giống chim vừa lột ngóc đầu ra khỏi trứng, ta nên ở trên đó lưu lại rất nhiều dấu vết mới đúng.".

Nguyên Minh Thanh nói xong, tay qua lại âu yếm đùi trong của Đường Tống, da thịt nơi đó trắng chói mắt, trắng noãn không tì vết như tuyết, nhẵn nhụi đến mức làm cho nàng đình tay không được.

Đầu Đường Tống nóng lên, hỗn loạn, ý thức của nàng bị nham thạch nóng chảy mà quay cuồng, bị nấu đỏ bừng.

Thân thể của nàng hư nhuyễn vô lực, tay chân tất cả đều đã không có khí lực, giống như là rối gỗ, hư nhuyễn nằm trên sàn đang màu trắng, phát ra rên rỉ vô lực.

Mí mắt của nàng còn giữ dấu vết bị Nguyên Minh Thanh liếm qua, hơi hơi mở ra, trong tầm mắt xuất hiện ảo ảnh, thấy biển hoa hồng.

Nguyên Minh Thanh ở trên người nàng làm sự tình gì nàng đều biết, rành mạch cảm giác được, da thịt chính mình được nàng vuốt ve sinh ra cảm giác khác thường, này đối nàng mà nói là đặc biệt mới mẻ.

Nguyên Minh Thanh tay cầm nhũ của nàng khéo léo cử ~ động ~ chà xát, đầu ngón tay đùa với đỉnh nụ hoa cứng rắn kia, lại là chà lại là nghiền động, làm cho nó trở nên càng cứng rắn, biến thành thần sắc hoa hồng, trở nên vô cùng mẫn cảm, hướng lên trên mặt thổi một hơi cũng có thể cảm nhận được vừa đau vừa thoải mái.

Nguyên Minh Thanh khẩn cấp tách ra hai chân Đường Tống, nhìn đến đóa hoa ướt át giữa bắp đùi tuyết trắng kia, đóa hoa đã được bao phủ một tầng mật hoa, trong suốt trong sáng, làm cho không khí bên ngoài đoá hoa đều bị nhiễm một tầng nóng bức.

Đóa hoa kiều diễm ướt át, do tầm mắt nóng rực của Nguyên Minh Thanh mà run run, co rút lại.

Nguyên Minh Thanh thấy thế, kích động dị thường, nàng đem chân Đường Tống ôm lấy, hướng về phía đầu Đường Tống áp lên, thân thể Đường Tống bị gấp cùng một chỗ, thật giống như là một khối tiểu hài tử bướng bỉnh bốc đồng.

Đường Tống kinh ngạc nhìn chỗ tư mật xuất hiện ở trước mắt chính mình, cũng nhìn khoé miệng Nguyên Minh Thanh dụ hoặc mỉm cười.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?! Không cần như vậy, buông." Đường Tống ý thức được không thích hợp, bắt đầu giãy dụa, nhưng là Nguyên Minh Thanh như thế nào sẽ bỏ qua nàng.

Hai tay Nguyên Minh Thanh ngăn chặn hai chân của nàng, làm cho nàng bảo trì tư thế như vậy không thể động. Tầm mắt Đường Tống tả hữu trốn tránh, không dám nhìn thẳng thân thể của chính mình, ở trong lòng hận Nguyên Minh Thanh.

Nguyên Minh Thanh trước mặt Đường Tống bát lộng đoá hoa xinh đẹp, nói: "Tiểu Đường Tống xinh đẹp như vậy, nhan sắc của nàng là nhan sắc xinh đẹp nhất ta gặp qua, đóa hoa bên trái so với bên phải lớn hơn một chút, sau khi cánh hoa nở rộ sẽ xuất hiện nhụy hoa phấn hồng sắc, quả thực giống như là tiểu công chúa ngủ ở hoa tulip ......".

Hai mắt Đường Tống nhanh nhắm chặt, nghe Nguyên Minh Thanh nói như vậy đã muốn làm cho nàng cảm thấy đủ thẹn, huống chi là muốn nàng mở to mắt nhìn đâu.

Đầu ngón tay Nguyên Minh Thanh dính đầy mật dịch tràn ra từ nhụy hoa của nàng, vẽ loạn xạ ở mỗi một chỗ nếp uốn, đầu ngón tay giống con bướm chạy ở trong đó, ngón cái đè lại đậu đỏ kia đang bành trướng vươn mình ra khỏi hai cánh hoa, trượt ở mặt trên, nhẹ nhàng mà nghiền động, bên trái, bên phải, đi vòng vèo......

Thân thể Đường Tống giống như bị tia chớp xỏ xuyên qua, kích thích mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến, địa phương bị Nguyên Minh Thanh va chạm vào giống như có điện lưu thông qua, càng ngày càng nóng, dành dụm vô số nhiệt lượng.

Đường Tống nói: "Không cần...... Không...... Yếu...... Không cần như vậy...... Buông......".

Lần đầu huởng đến tư vị này Đường Tống liền hoảng thần, hai tay lung tung cầm lấy, bắt được sàng đan dưới thân, dùng sức lạp xả.

Nguyên Minh Thanh liếm liếm đầu lưỡi, nói: "Đây mới là nhập môn.".

"Không cần." Đường Tống mở hai tròng mắt, trong mắt là thủy nhuận trong suốt.

Nguyên Minh Thanh nói: "Đừng cự tuyệt ta." Nói xong, vùi đầu ở giữa hai chân Đường Tống, dùng đầu lưỡi cùng ngón tay cấp Đường Tống kích thíchnhiều mấy chục lần.

Hai tay Đường Tống bắt được tóc Nguyên Minh Thanh, phát ra rên rỉ ngọt ngào: "A...... Ừ...... A...... Ân a...... Không phải như vậy...... Nguyên Minh Thanh...... Ngươi không thể...... Không thể...... Không cần...... Vói vào đi...... A...... Đó là gì vậy......".

Đầu lưỡi Nguyên Minh Thanh nhanh chóng thâm nhập vào đóa hoa của nàng, đầu lưỡi giống như một con rắn linh hoạt chui động, lưỡi đinh thổi mạnh lối vào vách tường thịt, đem vách tường thịt phấn hồng sắc theo đầu lưỡi của nàng ra vào mà co rút lại.

Đường Tống rên rỉ biến thành thét chói tai, Nguyên Minh Thanh không có dừng lại chỉ trong chốc lát, cũng không có cấp Đường Tống cơ hội thở dốc tự hỏi, mỗi một cái địa phương mẫn cảm đều bị nàng chiếm cứ, Đường Tống giống như tiến vào biển lửa, toàn thân đều bị hỏa diễm cắn nuốt.

"Ân a, a...... A......".

Nguyên Minh Thanh buông ra giam cầm với nàng, thân thể Đường Tống chậm rãi giãn ra, nàng nằm ở trên giường kịch liệt thở dốc, lửa nóng thân thể còn dừng lại ở giữa không trung, trong bụng một bãi thủy ngân, dấu vết lan tràn đến trước ngực.

Nguyên Minh Thanh đi đến trước mặt Đường Tống, hôn trụ môi của nàng, đầu lưỡi tiến vào đến chỗ sâu nhất trong miệng nàng, đem hương vị thuộc loại Đường Tống đưa đến miệng nàng.

Đường Tống lần này chủ động đáp lại nàng hôn, mút vào lưỡi của nàng, thật giống như đây là phản ứng theo bản năng của thân thể nàng.

Nguyên Minh Thanh rời đi, Đường Tống vẫn đang lưu luyến.

Nguyên Minh Thanh thích xem nàng bộ dángsi mê, nói: "Thân ái, không thể chỉ có ngươi khoái hoạt a.".

"Cái gì...... Có ý tứ gì?" Đường Tống nháy đôi mắt ướt át, khó hiểu ý tứcủa nàng.

Nguyên Minh Thanh mang theo nụ cười quyến rũ, chậm rãi xoay người, đầu gối quỳ gối bên sườn mặt Đường Tống, mà đầu của nàng cũng chôn giữa hai chân Đường Tống.

Đường Tống hôm nay thu được rung động rất nhiều, vô số lần đầu tiên đã muốn đánh vỡ tri thức của nàng, nhưng là giờ phút này hành động lớn mật của Nguyên Minh Thanh càng làm cho nàng đại khai nhãn giới.

Đường Tống trừng thẳng ánh mắt, ánh mắt đặt ở chỗ tư mật giữa hai chân Nguyên Minh Thanh.

Chỗ tư mật của Nguyên Minh Thanh không có cuốn mao mềm mại bao trùm, giữa hai chân trắng noãn là một cái cái khe ướt át màu đỏ. Cảnh đẹp trước mắt làm cho Đường Tống cứng lưỡi, hoàn toàn không có phản ứng.

Nguyên Minh Thanh nói: "Tiểu Đường Đường, ngươi có thể lấy tay sờ nàng, nhu nàng, giống như ta làm đối với ngươi vậy.".

Rống! Một cỗ sự tăng vọt đem Đường Tống bao phủ, nàng cũng không có lớn mật như Nguyên Minh Thanh, nàng ngay cả nhìn đều cảm thấy ngượng ngùng.

Nguyên Minh Thanh bắt đầu làm chuyện tình nàng nói, thuần thục lại không thiếu khuyết ôn nhu vỗ về chơi đùa chỗ ~ tử của thân thể Đường Tống.

Đường Tống bắt đầu ngượng ngùng, bởi vì sự tình Nguyên Minh Thanh làm hết thảy cho nàng đều làm cho nàng cảm thấy xa lạ, nàng ở trước mặt Nguyên Minh Thanh hoàn toàn rộng mở, đã không có một chút riêng tư, nhưng là lúc này Nguyên Minh Thanh cũng đem bí mật chính mình hiện ra ở trước mặt nàng, nàng cùng Nguyên Minh Thanh là công bình.

Đường Tống đánh bạo, vươn tay sờ thân thể Nguyên Minh Thanh, động tác trúc trắc như là thăm dòthực nghiệm.

Nguyên Minh Thanh bởi vì Đường Tống đụng vào mà phát ra rên rỉ, dùng phương thức này cổ vũ Đường Tống tiếp tục làm.

Nguyên Minh Thanh mang theo tay Đường Tống tiến vào thân thể của chính mình, thời điểm ngón tay Đường Tống bị nàng hàm trụ, Nguyên Minh Thanh cũng đột phá phòng tuyến Đường Tống, tham tiến trong thân thểnàng.

Đau đớn là chuyện tình trong nháy mắt, rất nhanh bị cảm giác khác hấp dẫn đi lực chú ý.

Đường Tống không thích ứng Nguyên Minh Thanh tồn tại, co rút lại bài xích nàng tiến vào, nhưng là động tác này lại đem Nguyên Minh Thanh hàm càng sâu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai buổi sáng chín giờ ta muốn đi sân vận động kiểm tra sức khoẻ, hôm nay không thể vãn ngủ. Ta đổi mới dừng ở đây. Để cho đổi mới hạ oa mấy ngàn tự, sớm sẽ ngủ. Lệ, hiện tại cuộc sống kêu hỗn loạn a.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro