Chương 74. Nắng sớm [tứ] - Vương Tử ăn hiếp Giản Bạch nhưng là...

Nguyên Sơ lại điểm vài món điểm tâm ngọt, chờ lúc bánh ngọt chocolate nóng xinh đẹp đưa lên, Nguyên Sơ lộ ra biểu tình đứa nhỏ vui sướng, cầm lấy nĩa chích một khối lớn, bỏ vào miệng, ăn hạnh phúc đến nỗi nheo lại ánh mắt.

Vương Tử nói: "Ngươi vừa nếm qua một cái bánh ngọt......".

"Đúng vậy. Ta nhớ rõ ta ăn cái kia kêu Napoleon, ta thích bông hoa nhỏ trên mặt bánh." Nguyên Sơ liếm môi, đối khối bánh ngọt này vừa lòng đến không được. Uống một ngụm cà phê, tiệm cà phê này so với nàng nghĩ là chính tông 100%.

Vương Tử cầm cổ tay nàng, cổ tay trắng noãn thon nhỏ, chỉ ngón cái cùng ngón trỏ cũng có thể cầm, Vương Tử nói: "Ngươi ăn như vậy mà vẫn còn gầy, thật sự là kỳ tích.".

Nguyên Sơ cắn nĩa cười rộ lên, nàng đối Giản Bạch nói: "Vương Tử là một người yêu hoàn mỹ, có phẩm chất cam đoan, đúng không.".

Giản Bạch không biết nàng hỏi cái này là dụng ý gì, lặng một lát, nói: "Là." Nàng nhìn Vương Tử, Vương Tử mỉm cười nhìn nàng.

"Cho nên ta thấy ngươi là người bên cạnh nàng, ta an tâm, biết ông trời vẫn là công bình, đem người tốt gả cho người tốt trải qua những ngày yên bình." Lúc Nguyên Sơ cười rộ lên, bên khóe miệng có một vụn bánh nho nhỏ.

"Ngươi cũng là người tốt, ngươi cũng có thể trải qua yên bình, chỉ cần ngươi tìm một người tốt sống chung." Vương Tử uống cà phê, bỏ lại một câu.

Nguyên Sơ tươi cười cứng ngắc, nói: "Nói cái gì ngốc vậy, ta làm sao là người tốt. Hơn nữa, ta hiện tại không nói chuyện cảm tình, đàm cảm tình liền phiền, nhiều hoa hoa thảo thảo như vậy chờ ta đi chích, ta như thế nào có thể đem chính mình ra vườn hoa này. Ta không phải Tiểu Bạch a, Vương Tử là một người tốt như vậy, nếu không bắt lấy sẽ bỏ lỡ, nhưng ta không giống vậy.".

Về phần làm sao không giống, chỉ có chính nàng rõ ràng.

Giải thích chẳng khác nào che dấu. Vương Tử cùng Giản Bạch ăn bánh ngọt phải trả tiền, xem nàng thao thao bất tuyệt thay chính mình biện hộ, vẫn bắt được trong mắt nàng chợt lóe qua kích động.

"Bánh ngọt nơi này hảo hảo ăn nga, ngươi như thế nào tìm được?" Nguyên Sơ biết càng nói càng sai, đơn giản nói sang chuyện khác. Nàng đánh giá bốn phía, quán cà phê này tràn ngập không gian Thượng Hải cũ xưa, có hương vị niên đại danh viện, chính yếu là cà phê nấu hảo, bánh ngọt cũng là đại sư chi chỉ.

Vương Tử nói: "Bởi vì duyên phận." Nơi này là địa phương muội muội Đường Tống trụ, Đường Tống liền đem nơi này giới thiệu cho Vương Tử, Vương Tử cầm một quyển quảng cáo chế tác tinh mỹ đi vào nơi này, sau khi uống qua cà phê nơi này liền thường xuyên tới thăm, cũng đem người liên quan là Giản Bạch mang lại đây.

Giản Bạch thích bánh ngọt bơ nơi này, bơ đơn thuần cùng bánh ngọt tổ hợp, không có tiểu trang trí bằng hoa nhỏ, nhiều nhất là đặt một viên ô mai hoặc là quả mọng xinh đẹp. Chỗ đơn thuần nhất ngược lại có thể bắt trụ nhân vị.

Lão bản nương ôm miêu của nàng đi vào nơi này, Vương Tử thích miêu nhà nàng, mặc dù không cùng giống với Quả Quả, nhưng chúng nó có một điểm giống nhau, đều là hạnh phúc phì.

Miêu đến trong lòng Vương Tử vẫn đang ngủ, bộ dáng xa cách.

Lão bản nương vuốt khuôn mặt nhẵn nhụi của Nguyên Sơ, nói: "Người trẻ tuổi làn da chính là hảo, tựa như mới từ trứng chim đi ra, tiểu soái T, ngươi có nghĩ là bị ta bao dưỡng?".

Nguyên Sơ mỉm cười nhìn lão bản nương, nói: "Tốt. Bất quá nhìn xem ngươi dưỡng nổi ta sao?".

"Hảo rõ ràng, lão nương thích. Nói ngươi muốn cái gì? Có thể cho ta đều cho ngươi." Lão bản nương vỗ ngực đầy đặn, một cước nâng lên ngồi trên chân Nguyên Sơ.

"Một kim chủ hiện tại cho ta xe thể thao Audi, cho nên ngươi nếu muốn dưỡng ta, cho ta xe không thể thấp hơn cấp bậc này." Nguyên Sơ mỉm cười nói.

Lão bản nương nói: "Audi không có, có một chiếc Mazda.".

"Nàng mua cho ta mấy căn nhà, trong ngoài nước đều có, có thể thấy được đại hải, có lầu cao, hơn nữa có bể bơi.".

"Nga, ta đây cấp không được." Lão bản nương hào phóng nhận thua.

Nguyên Sơ nói bên tai nàng: "Nếu ngươi là người ta thích, chỉ cần cho ta một khối tiền ta cũng đi theo ngươi đi.".

"Tiểu cô nương, ngươi thật là chân thật." Lão bản nương thừa cơ ăn bớt, hỏi một câu: "Ngươi nói kim chủ trước kia của ngươi là ai, như thế nào có thể cho ngươi nhiều như vậy?".

"Thái Hậu nhà của ta." Nguyên Sơ uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói.

"Ta yêu thượng bánh ngọt nhà ngươi, có thể nói cho ta biết là ai làm?".

Lão bản nương chỉ vào chính mình, nói: "Ta.".

"Còn cà phê?".

"Nàng." Lão bản nương chỉ vào nữ nhân cao gầy mặc chế phục màu đen đứng bên cạnh máy pha cà phê.

"Ta hảo rối rắm." Nguyên Sơ nhíu mày, lâm vào buồn rầu, "Ta phát hiện ta không biết nên lựa chọn ai có vẻ hảo.".

Vương Tử cầm tay Giản Bạch, hai người nhìn ngoài cửa sổ rồi quay lại nhìn nhau, tâm nhanh nằm cùng nhau.

Giản Bạch lén lút tựa bả đầu trên vai Vương Tử, Vương Tử quay đầu, đem một cái hôn nhẹ nhàng mà đặt trên tóc của nàng, tựa như ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ.

*****************************************

Ánh nắng tươi sáng lúc sáng sớm, không quá nóng cũng không rất lạnh, Vương Tử ở tủ quần áo lựa quần áo, không phải vì chính mình mà là vì Giản Bạch.

Giản Bạch co rụt lại lui về phía sau, đem chính mình lui thành một đoàn trốn vào chỗ sâu nhất trong chăn.

Vương Tử cầm một kiện váy dài lỏa sắc đi đến bên giường, nói: "Bảo bối, ngoan ngoãn, Tiểu Bạch, em đừng né, có trốn cũng trốn không được.".

"Tỷ, chị đừng bức em." Trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ. Giản Bạch thật sự mau bị Vương Tử bức điên rồi, sáng sớm đem nàng kêu dậy rồi đem nàng làm cho phiêu diêu xinh đẹp, sau đó đưa đến trước mặt Tống Khải. Vương Tử trong đầu nghĩ rốt cuộc là cái gì a, Giản Bạch quả thực là không có cách nào lý giải nàng.

Vương Tử vỗ vỗ chăn, nói: "Ngoan ngoãn, rời giường.".

"Em không cần! Cho dù đi ra ngoài ước hội cũng là em với chị." Giản Bạch một phen trồi ra khỏi chăn, ngồi ở trên giường, cầm lấy đầu đầy tóc bay rối, đem khí chất thục nữ loại này này nọ nọ ném sang một bên, trên mặt tràn ngập ảo não.

Nàng trừng mắt Vương Tử, chán ghét nàng giờ phút này nắm chắc thắng lợi.

Vương Tử nói: "Hiện tại không được. Em cùng Tống Khải bồi dưỡng cảm tình trước đã, chờ sự tình thuận lợi phát triển, chị và em đi ra ngoài hẹn hò.".

Giản Bạch lắc đầu, nói: "Tỷ, em thật sự không muốn cùng Tiểu Tống đi ra ngoài. Em muốn cùng một chỗ với chị" Nàng lôi kéo tay Vương Tử, khẩn cầu.

Vương Tử hôn cái trán của nàng, nói: "Chị yêu em, bảo bối, em nói làm cho chị cảm động.".

"Cho nên......".

"Mặc xong quần áo, bồi hắn đi ra ngoài, chị nấu cơm Tây em yêu nhất, buổi tối đúng giờ trở về là có thể ăn".

"Chị không sợ em cùng Tiểu Tống chạy mất sao?".

Vương Tử mỉm cười ngoắc ngoắc cái mũi Giản Bạch, nói: "Em có lá gan chạy sao?".

Giản Bạch bị nàng xem nhẹ, nhất thời buồn bực, xoay người đem Vương Tử đặt ở dưới thân, Vương Tử nhất thời không để ý bị nàng áp đảo lâm vào chăn, Giản Bạch cởi bỏ quần áo của nàng, nói: "Tỷ, hôm nay có tới tám tiếng không được thấy chị, em sẽ muốn chị cho đến chết, trước hết là đem phần của em lấy lại đây.".

"Đừng hồ nháo." Vương Tử ôn nhu trách cứ, nhưng lúc Giản Bạch thoát quần áo, nàng ngược lại là thuận theo động tác của nàng.

Giản Bạch thấy nàng thuận theo, động tác càng lúc càng nhanh, lập tức làm cho nàng khôi phục trạng thái thời điểm mới sinh, Vương Tử thân thể thành thục, chính là cẩm thạch điêu khắc thành pho tượng tiên nữ, da thịt hoàn mỹ giống như có thể bị ánh mặt trời chiếu thấu. Giản Bạch giống trẻ con vùi đầu ở trước ngực nàng, tham lam mút vào, ở da thịt trắng noãn của nàng lưu lại thủy quang ướt sũng.

Vương Tử ôn nhu ôm lấy đầu của nàng, hai mắt nhẹ nhàng khép kín, môi mở ra, đắm chìm trong Giản Bạch vuốt ve.

Giản Bạch vuốt ve thân thể của nàng, bụng mềm mại bằng phẳng cùng eo nhỏ thướt tha, ngón tay giống ốc sên chậm rãi đi vào bụi cỏ màu đen, chải vuốt bụi cỏ mềm mại tinh tế của Vương Tử, bát lộng một lát, tham nhập khe hở ướt át.

Vương Tử mở hai mắt, ánh mắt cực nóng đặt ở trên mặt Giản Bạch.

Nàng nghiêng đầu, muốn đi bắt trụ môi của nàng, lại bị Giản Bạch né tránh, Giản Bạch nói: "Hôm nay chị không được hôn em".

Vương Tử nói: "Em làm cái gì vậy?".

Giản Bạch liếm liếm môi chính mình, đầu lưỡi phấn hồng ở cánh môi lưu lại thủy quang, môi cùng môi khoảng cách là như gần như xa, Vương Tử cơ hồ nghĩ đến chính mình muốn hôn lên môi Giản Bạch, lại ở một khắc cuối cùng bị Giản Bạch né tránh.

"Chị tước đoạt quyền lợi của em." Vương Tử ở trong lòng âm thầm bật cười, Giản Bạch nhất định không ý thức được nàng bày ra một bộ tư thái quật cường là cỡ nào đáng yêu.

Giản Bạch từ trên người Vương Tử đi xuống, đối mặt đóa hoa ướt át, đem nó hàm ở trong miệng mình trìu mến.

Chỗ tư mật bị đầu lưỡi đảo qua truyền đến cảm giác thoải mái, chỗ sâu nhất lại giống như có vô số con kiến bò sát, thỏa mãn cùng chưa đủ đồng thời thổi quét mà đến, Vương Tử nhắm mắt lại nắm chặt gối đầu, vặn vẹo thân thể.

Đầu lưỡi Giản Bạch tràn đầy hương vị tinh ngọt, đó là thuộc loại hương vịVương Tử, giống lữ nhân cơ khát gặp nước suối cứu mạng, đầu lưỡi của nàng giống như có được năng lực tự hỏi, chui vào chỗ sâu nhất câu ra đầy đủ nguồn nước.

Vương Tử thanh âm là như vậy tuyệt vời, lỗ tai hưởng thụ, mà thân thể ướt át của nàng chính là món quà tốt nhất đối với nàng.

Giản Bạch đối Vương Tử thượng nghiện, thưởng thức như thế nào đều không đủ.

Giản Bạch một mặt cuốn động đầu lưỡi, một mặt vươn tay, âu yếm đậu đỏ mẫn cảm của Vương Tử, hiệu quả là rõ ràng, Vương Tử hai chân banh thẳng, từ bắp chân tới mũi chân thẳng một đường, thoạt nhìn là như vậy xinh đẹp.

Từ giữa hai chân truyền đến tiếng nước rõ ràng, như là nước suối mùa xuân vui chảy xuôi, Vương Tử loạng choạng đầu, nâng lên hạ thân, thân thể buộc chặt thành một cây cung.

Rốt cục đến thời điểm cuối cùng, Vương Tử suy sụp ngã xuống, ngồi phịch trên chăn mềm mại, nghiêng đầu thở dốc.

Giản Bạch nhô lên từ thân thể của nàng, hôn môi của nàng, đem hương vị thuộc loại của nàng đưa vào miệng nàng, Giản Bạch thanh âm khàn khàn, ở bên tai nàng nói: "Tỷ, thoải mái sao?".

"Thoải mái. Cám ơn em, bảo bối, quả thực là thoải mái muốn chết." Vương Tử mỉm cười, nâng tay vuốt ve cổ Giản Bạch.

Giản Bạch nói: "Chúng ta ở trên giường chết một ngày đi." Nói thật, Giản Bạch vẫn là không muốn rời nhà, lại càng không muốn rời đi Vương Tử. Hai người cùng một chỗ ở chung bao lâu sẽ chán ghét? Nàng không biết, ít nhất giờ phút này chính là lúc nào cũng khắc khắc đối mặt Vương Tử, nàng cũng sẽ không chán ghét.

"Ngoan ngoãn, em còn cò kè mặc cả sao với chị sao?" Vương Tử nghiêng đi thân, tựa vào thân thể của nàng nói.

"Tỷ trả lời đi?".

Vương Tử nhặt lên váy dài chuẩn bị cho Giản Bạch, quay mặt nhìn Giản Bạch, nói: "Duy trì nguyên phán.".

Tống Khải đúng hạn xuất hiện ở dưới lầu nhà Vương Tử, xe hơi màu đen dừng lại, thời điểm hắn đang chờ đợi còn dùng điện thoại cùng bí thư trò chuyện.

Bàn chuyện với bí thư xong, cửa xe được mở ra, người đi vào mang theo nồng đậm oán khí.

Giản Bạch trên người mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm rửa, nàng đến làm cho cái xe chỉ có hơi thở nam nhân thêm mùi tao nhã.

Tống Khải nói: "Hôm nay đi nơi nào?".

Giản Bạch lấy ra một quyển sổ, nói: "Nhà ăn.".

Tống Khải cười rộ lên, nói: "Ta có thời điểm thật muốn hỏi hai người bọn hắn, ép buộc như vậy có ý tứ hay không.".

"Ta hỏi." Giản Bạch nhìn về phía Tống Khải, "Tỷ trả lời là, như vậy rất ý tứ.".

"Bọn họ đùa giỡn thích thú lắm sao?" Tống Khải phi thường không thích trạng thái hiện tại, bị người yêu thao túng, cảm giác là như thế không xong, tin tưởng Giản Bạch có cùng tâm tư giống hắn.

Buổi chiều, thời điểm Giản Bạch cùng Tống Khải hai người đang hưởng dụng cơm Tâymỹ vị, thuận tiện bàn luận một cái hiệp nghị.

Ở trong phòng Quan Lan, Vương Tử cùng Quan Lan ngồi xem văn kiện, trong phòng im lặng, chỉ có thanh âm trang giấy lật qua.

Vương Tử xem xong một phần hợp đồng cuối cùng, xác định mỗi một điều khoản đều không có đáng nghi, sau đó bắt nó chuyển giao cho Quan Lan, nói: "Hiện tại liền phiền toái ngươi đi Nam Kinh.".

"Giúp ngươi cũng là chuyện hiển nhiên." Quan Lan lấy ôn nhu đối Vương Tử nói. Hắn đem văn kiện thu thập đâu vào đấy, bỏ vào túi công văn. Ngày mai hắn sắp sửa đi Nam Kinh, mục đích chủ yếu là giúp Vương Tử mở một công ty.

Vương Tử mở công ty mục đích vẫn là vì Giản Bạch, nàng nghĩ nếu Giản Bạch có năng lực với trang hoàng thiết kế, khuyết thiếu chính là để nàng có cơ hội phô ra tài năng.

"Này rõ ràng là chuyện tình của mình chúng ta, lại kêu ngươi bận bịu giúp đỡ, ta thật sự cảm thấy rất áy náy".

"Vương Tử, đừng nói như vậy." Quan Lan đè lại tay Vương Tử, nói: "Ta giúp ngươi cũng không muốn ngươi hồi báo cái gì, chúng ta khi kết hôn, tuy rằng không phải vợ chồng cũng có thể dựa vào bằng hữu, ở thời điểm cần nên tận dụng bằng hữu.".

"Cám ơn ngươi.".

"Ngươi có cùng nàng nhắc tới chuyện nàyhay không?".

"Không có, ta gạt nàng. Vậy ngươi có đối Tống Khải nóihay không?".

"Cũng không có. Hắn vẫn không biết ta đang bận việc này, mấy năm nay hắn không muốn ta lại chịu thêm áp lực, muốn ta buông công tác, cuộc sống trước kia đều là công tác, cho nên hiện tại lại không thể thích ứng cuộc sống thanh nhàn. Ta giúp ngươi cũng là chứng minh chính mình vẫn là có năng lực làm việc." Quan Lan nói.

"Chúng ta giống như đang đánh du kích." Vương Tử nói ra cảm thụ của nàng hiện tại. Quan Lan gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Sau khi cùng Quan Lan đem chuyện tình công ty quyết định, Vương Tử cảm thấy trong lòng một khối tảng đá buông, tâm tình cũng sáng ngời, trước khi nàng về nhà đi vòng vòng siêu thị mua một ít đồ ăn, tính ở nhà làm một chút ăn ngon chờ Giản Bạch trở về.

Về nhà, nàng xuất ra nến thơm trong chén thủy tinh, đặt ở mỗi một góc phòng, Quả Quả thường thường chạy tới quấn quít lấy nàng vui đùa, Vương Tử đuổi nó vài lần, kết quả vẫn là bị nó bò lên, Vương Tử nói: "Tới một bên đi chơi, mụ mụ phải làm sự tình.".

Quả Quả như thế nào biết nàng muốn làm sự tình gì, phe phẩy cái đuôi liều mạng cọ chân của nàng.

Rơi vào đường cùng, Vương Tử đành phải ôm lấy Quả Quả bắt nó đặt ban công, Quả Quả ngồi ở cửa sổ sát đất ai oán nhìn người trong phòng bận rộn.

Vương Tử định ra quy định cho Giản Bạch là 4h chiều phải về nhà, diễn xong thì về nhà tắm rửa sau đó cùng nhau ăn cơm, hưởng thụ thế giới chân thật của hai người.

Vương Tử nhìn thời gian, đã đến 6h, lại đổi thêm một đĩa phim, nàng lại hoàn toàn không có nhớ kỹ phim đang chiếu cái gì, nàng muốn gọi điện thoại cho Giản Bạch hỏi nàng có trở về không, nhưng điện thoại thủy chung không ai nhận.

Hiện tại nàng nóng nảy, mặc dù ngồi ở trước TV, tâm lại đi theo Giản Bạch bay ra ngoài.

Đến bảy giờ, sắc trời đã muốn ám thấu, cửa đang đóng chặt mới bị mở ra.

Giản Bạch tiến vào nhà, phát hiện trong nhà có nến còn có vẻ mặt vẻ giận dữ của Vương Tử.

Nàng cúi đầu âm thầm le lưỡi, nàng nếu sớm biết rằng Vương Tử chuẩn bị kinh hỉ lãng mạn cấp nàng, nàng nhất định sẽ không cố ý muộn.

Vương Tử tiếp nhận túi xách của Giản Bạch, một bàn tay khác của Giản Bạch giấu ở phía sau, nổi lên chú ý của nàng.

Ở ánh nhìn chăm chú của Vương Tử, Giản Bạch vươn tay, trong tay là một bó hoa hồng sắc hồng.

Vương Tử nói: "Em riêng mua đến tặng cho chị?" Mặc dù vẫn đang sinh khí Giản Bạch, nhưng nhìn đến hoa, khí của nàng liền tan thành mây khói.

Bất quá Giản Bạch tặng hoa cho nàng cũng không từng đưa qua hoa hồng, nàng trước kia đưa đều là hoa tulip hoặc là bách hợp.

Giản Bạch biết sự tình càng thêm không xong, buổi chiều muốn trêu cợt Vương Tử, tâm tình không biết bay đến nơi nào, giờ phút này cảm giác duy nhất của nàng chính là xấu hổ.

Vương Tử thấy trên hoa hồng viết thơ tình buồn nôn, mà người đưa hoa đúng là Tống Khải, việc này không ở trong vòng tính toán của nàng, hai người vốn là dựa theo kịch bản của nàng diễn trò, nhưng nàng đột nhiên phát hiện bọn họ hai người vượt qua tưởng tượng của nàng.

Giản Bạch chú ý tới sắc mặt nàng càng ngày càng tao, vẻ mặt thật vất vả dịu xuống lại bị tức giận thay thế, nàng có điểm hối hận ý nghĩ của chính mình, nhỏ giọng nói: "Tỷ......".

"Hắn đưa hoa hồngcho em?" Vương Tử giơ lên Mân Côi trong tay, tươi cười lạnh lùng cứng rắn, nói: "Hảo, chị giúp em đem hoa bỏ vào bình hoa dưỡng.".

Vương Tử xoay người rời đi, cước bộ nhanh chóng vượt qua tưởng tượng  của Giản Bạch, Giản Bạch đuổi sát ở phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi, chỉ sợ đi mất, nói: "Tỷ, cái này không phải như chị nghĩ.".

Vương Tử mạnh mẽ xoay người, Giản Bạch không kịp phanh lại, đập vào Vương Tử. Vương Tử cùng nàng gần trong gang tấc, lông mi cơ hồ có thể gặp được hai má đối phương.

Vương Tử nói: "Phiền toái em nói cho chị biết, chị nghĩ rốt cuộc là loại nào?".

"Em...... Kỳ thật......" Giản Bạch á khẩu không trả lời được.

Vương Tử càng cảm thấy có cái gì, nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Em còn có cái gì tốt để giải thích.".

"Em...... Tỷ...... Em......" Giản Bạch nghiến răng nghiến lợi, nghĩ rằng chính mình quả thực là tự tìm phiền toái, không có chuyện gì lại muốn làm cho Vương Tử ghen, hiện tại Vương Tử thật sự ghen, nàng chẳng những không có vui vẻ ngược lại càng thêm tâm hoảng ý loạn.

Vương Tử đi vào phòng tắm, từ đầu rồng chảy ra nước ấm, bồn tắm lớn chứa nước ấm sắp đầy, nàng ngồi ở bên bồn tắm lớn, đem đầu rồng tắt đi, hoa hồng cầm trong tay ném qua một bên, Giản Bạch đứng ở cửa, trên mặt viết khó chịu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:orz. Phòng ở bên kia ra nho nhỏ vấn đề, ta hôm nay mới biết được vốn đâu có cho ta đại phòng cho người khác, đơn giản là ta đi xem qua phòng ở về sau không có cấp một cái minh xác trả lời thuyết phục mà là miệng thượng nói ta muốn , kết quả chủ cho thuê nhà đã cho ta thay đổi chủ ý .%t? ma h?m_t? ma h?m% hiện tại chỉ còn lại có một gian tiểu phòng ở, ta cũng muốn , chỉ cần có thể bàn cách này lạnh như băng phòng là tốt rồi. Nghỉ ngơi ngày thời gian chỉ dùng để đến hao phí , ngủ thẳng giữa trưa mười hai điểm, đứng lên, thiêu nhất oa Bát Bảo chúc, cắt hai cái tử khoai bỏ vào chúc lý nấu, sau đó cầm quần áo đi phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong toàn thân mạo hiểm nhiệt khí trở về ăn nóng hầm hập chúc, uống hoàn chúc giặt quần áo phơi nắng, sau đó xem điện ảnh, xem hoàn điện ảnh ăn cơm chiều, cơm chiều là nóng hầm hập sôi trào không thôi cái lẩu, dùng tiểu chảo nóng nấu cái lẩu hảo chỗ chính là phóng bao nhiêu ăn bao nhiêu, ta thích hướng bên trong phiên gia, phóng các loại ngư hoàn cống hoàn, nhất định phải phóng khoai tây. Ăn xong về sau ngồi ở máy tính tiền các loại rối rắm, rối rắm ta rốt cuộc muốn hay không đổi mới chờ ta rối rắm hoàn đã muốn là buổi tối chín giờ . Còn lại vài cái giờ thời gian huy động móng vuốt đổi mới này nhất chương hiến cho mọi người. Ngày mai bắt đầu ta sẽ nắm chặt thời gian đổi mới, ta tuyệt đối không thể còn muốn , chỉ có một việc phải làm, thì phải là đổi mới! Vù vù, còn lại vài ngày thời gian lý, mọi người yếu thường đến tọa tọa, bởi vì ta hội ra sức đổi mới .[ω].

P/s: post cho vui, hihi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro