Chương 112

Sau khi Văn Lạc vào cửa và đặt bữa sáng xuống, cô lập tức chạy vào phòng ngủ chính, không ở lại phòng khách quá mười giây. Vì cô thực sự quá lo lắng và nhớ bạn gái của mình.

Con mèo đen kêu "meo" một tiếng, lon ton theo sau cô. Văn Lạc vội vã đi vào phòng ngủ, liếc mắt đã thấy trên giường chăn phủ thành một ngọn núi nhỏ, Kiều Sơn Ôn cuộn tròn người lại, dường như vẫn còn đang ngủ say. Văn Lạc dừng bước chân gấp gáp lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi người xuống đặt tay lên đo nhiệt độ của cô ấy.

— Lạnh quá.

Sao tự nhiên lại lạnh thế này?

Văn Lạc kiểm tra, phát hiện người Kiều Sơn Ôn toàn mồ hôi, mà còn là mồ hôi lạnh. Khuôn mặt Văn Lạc hiện lên vẻ lo lắng, cô khẽ chạm vào vai Kiều Sơn Ôn, định đánh thức: "Bé à?"

"Sơn Ôn, dậy đi nào."

Kiều Sơn Ôn che giấu nhịp tim đang đập cực nhanh của mình, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, trở mình, mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn Văn Lạc đang tràn đầy lo lắng, cô mở miệng, rất nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lạc Lạc..."

"Mình đây."

Tim Văn Lạc mềm nhũn, cô nhẹ nhàng vuốt ve má Kiều Sơn Ôn, trách mình sao không thể dịu dàng hơn nữa, "Sao vậy? Lại gặp ác mộng à? Người cậu lạnh lắm, mồ hôi lạnh ra nhiều quá."

Kiều Sơn Ôn: "Ừm..."

Kiều Sơn Ôn đáp lại rất bình tĩnh, nhưng Văn Lạc lại xót xa trong lòng.

Cô đã tận mắt chứng kiến hôm qua Kiều Sơn Ôn sợ hãi đến mức nào, đó là lần đầu tiên cô thấy một Kiều Sơn Ôn như vậy.

Thì ra Kiều Sơn Ôn cũng có thể sợ đến mức đó.

"Cậu mơ thấy gì vậy? Có thể kể mình nghe không?" Cô không muốn Kiều Sơn Ôn gặp ác mộng, cũng không muốn Kiều Sơn Ôn phải một mình chịu đựng và tiêu hóa mọi chuyện. Văn Lạc muốn cùng Kiều Sơn Ôn chia sẻ nỗi sợ hãi, cũng muốn biết nhiều hơn về Kiều Sơn Ôn — ví dụ như, rốt cuộc là thứ gì đã khiến cô ấy sợ đến vậy?

Kiều Sơn Ôn lại nói: "Không nhớ nữa. Tỉnh dậy là quên mất."

"Vậy à."

Giấc mơ đúng là rất dễ quên, cho dù kinh hoàng đến mấy, tỉnh dậy rồi ngơ ngác một lúc là chẳng còn nhớ gì nữa. Những cơn ác mộng như thế, quên được là tốt nhất.

Văn Lạc vừa định nói "Quên cũng tốt", thì Kiều Sơn Ôn bỗng gọi cô: "Lạc Lạc."

"Sao?"

"Mình đói bụng."

Văn Lạc sững người, đây hình như là lần đầu tiên Kiều Sơn Ôn nói với cô rằng mình đói. Trong ấn tượng của Văn Lạc, Kiều Sơn Ôn rất hiếm khi đưa ra yêu cầu gì với cô, như thể là người vô dục vô cầu vậy. Văn Lạc thấy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng với lời "đòi hỏi" này — phải chăng điều này có nghĩa là, sau khi trở thành người yêu, Kiều Sơn Ôn đã biết cách dựa dẫm vào cô hơn rồi?

Văn Lạc rất tận hưởng, lại mong chờ sau này cô ấy có thể thể hiện nhiều khoảnh khắc như vậy hơn, cô cười nói: "Mình vừa mới mua bữa sáng về đấy, còn nóng lắm, dậy ăn nhé?"

Kiều Sơn Ôn nói: "Ừm."

Cô mở chăn ngồi dậy, mới chỉ vén chăn lên chưa kịp xuống giường thì Văn Lạc đã không kìm được mà ôm cô vào lòng, ghì cô trong vòng tay mình, khẽ thì thầm bên tai: "Bé à, cậu đáng yêu quá."

"......" Đáng yêu sao?

Nếu đáng yêu, Văn Lạc sẽ thích sao.

Kiều Sơn Ôn hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Văn Lạc. Cô không kìm được cúi xuống, vùi mặt vào đó, tựa vào Văn Lạc, ôm lấy cô.

Văn Lạc nhận ra động tác nhỏ thể hiện sự dựa dẫm ấy, khóe môi không kìm được cong lên.

Người này tối qua còn chẳng thèm để ý tới cô, hôm nay sao lại bám người thế này. Cảm giác người yêu vừa ngủ dậy đã muốn ôm ôm thật sự là hạnh phúc mà không phải ai cũng hiểu.

Không rõ trong lòng đang lẩm bẩm trách móc hay là ngọt ngào, khóe môi Văn Lạc càng lúc càng nhếch cao, dịu giọng hỏi: "Tối qua khó chịu sao không nói với mình?"

Kiều Sơn Ôn hơi ngẩn ra, thoáng chốc không phản ứng kịp, gương mặt tái nhợt đỏ lên một vòng. Cô phải nói thế nào đây... Nhưng lại không muốn để Văn Lạc hiểu lầm về trải nghiệm của mình, cô khép hờ mắt, hồi lâu sau mới cất giọng khẽ đến mức gần như không nghe thấy: "Rất dễ chịu."

Văn Lạc: "......?"

Văn Lạc chớp mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng.

Rất dễ chịu...?

Kiều Sơn Ôn sao lại trả lời lạc đề như vậy, Văn Lạc bị lời khen đột ngột này của người yêu làm cho choáng váng.

Hội trưởng giống như bị sốt mà lú lẫn rồi, mấy lời như vậy cũng dám nói.

Nhưng được người mình yêu công nhận, dù là ai cũng không thể không bị khuất phục, phải không? Văn Lạc bị Kiều Sơn Ôn làm cho đầu óc toàn là ký ức nóng bỏng đêm qua. Tim cô đập nhanh hơn, mặt khẽ đỏ lên. Dù vậy vẫn ghé sát tai Kiều Sơn Ôn, cố nhịn cười hỏi: "Thật hay giả?"

Dĩ nhiên không phải đang nghi ngờ bản thân, mà là đang nhắc nhở ai kia.

"......" Kiều Sơn Ôn dường như nhận ra, Văn Lạc cảm thấy vai mình bị cô ấy siết chặt lại.

Văn Lạc không nhịn được mà dụi vào cổ Kiều Sơn Ôn, run vai bật cười, sau đó dùng ngón tay cuốn lấy tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Cậu biết không? Mình từng nghĩ suối phun đều là giả, chỉ xuất hiện trong truyện hư cấu thôi."

Kiều Sơn Ôn hít một hơi thật sâu.

"Hóa ra là có thật." Hơi thở nóng hổi phả xuống, nhuộm đỏ cả vành tai Kiều Sơn Ôn. Cô không chịu nổi nữa, siết lấy eo Văn Lạc, ngầm ra hiệu cô ấy mau im miệng.

Rõ ràng nụ cười càng lúc càng lộ liễu, vậy mà Văn Lạc còn làm bộ tủi thân: "Siết đau quá à, đừng siết nữa được không?"

Mặt Kiều Sơn Ôn đỏ bừng, vừa buồn bực vừa thẹn thùng, tay cứ siết chặt không buông, dù chỗ trầy xước bên dưới lòng bàn tay vẫn còn đau.

"Được rồi." Văn Lạc không trêu Kiều Sơn Ôn nữa, tự cô biết là Kiều Sơn Ôn thật sự rất thoải mái là được rồi.

"Tối qua bị nhiễm lạnh phát sốt cao, bây giờ còn thấy khó chịu không?"

Văn Lạc chuyển chủ đề, tay Kiều Sơn Ôn cuối cùng cũng thả lỏng, khẽ lắc đầu: "Không khó chịu nữa."

Vừa nãy cô rất lạnh, nhưng Văn Lạc ôm lấy cô, rất ấm áp.

"Thật không?" Sốt nặng như vậy còn gặp ác mộng nữa, Văn Lạc rất nghi ngờ tính chân thật trong câu nói đó.

"Thật mà."

"Vậy dậy ăn sáng nhé?" Văn Lạc buông cô ra, dịu dàng nhìn cô, khóe mắt khóe mày đều mang ý cười. Dù cả đêm không ngủ để chăm người ta, tinh thần cô vẫn tốt vô cùng.

Bởi vì hạnh phúc quá, phấn khởi quá.

"Ừm..." Kiều Sơn Ôn xuống giường, nắm lấy tay Văn Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro