Chương 125

A, chẳng lẽ Kiều Sơn Ôn thực sự không định thả cô ra sao?

"Vậy thì cậu cũng không gặp được mình đâu." Văn Lạc hoàn toàn không sợ chút nào.

Cúp điện thoại, Văn Lạc vẫn chưa hết ý cười, thoải mái duỗi người một cái, rồi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầng lầu cao, tầm nhìn tốt, cô cảm thấy hoàng hôn hôm nay đặc biệt đẹp, liền giơ điện thoại lên chụp một tấm rồi gửi cho Kiều Sơn Ôn.

Kiều Sơn Ôn đang "giận" như vậy, liệu còn để ý đến cô nữa không?

Văn Lạc chống cằm chờ đợi.

Tiểu Ôn: [Đẹp thật.]

Văn Lạc cười nhẹ: [Muốn hôn cậu.]

Tiểu Ôn: [Sắp về rồi.]

Văn Lạc: [Ừm ~]

Kiều Sơn Ôn không trả lời nữa.

Văn Lạc thoải mái nằm lại lên giường, ôm lấy chiếc gối mà Kiều Sơn Ôn từng nằm, cúi đầu hít lấy hương thơm quen thuộc trên đó.

Bị bạn gái nhốt trong phòng không cho ra ngoài, cô không thấy khó chịu chút nào, chỉ có một chút xót xa, một chút cảm giác kỳ diệu, và cô nghĩ mình hoàn toàn có thể chấp nhận điều đó, thậm chí còn cảm thấy, mình chắc là đã yêu Kiều Sơn Ôn nhiều hơn rồi.

Sơn Ôn của cô quá thiếu cảm giác an toàn.

Phải làm thế nào để cho bạn gái cảm thấy yên tâm đây?

Trước đó đã kết bạn lại với Kiều Sơn Ôn trên WeChat, Văn Lạc lại vào xem trang cá nhân của cô ấy, nhưng vẫn chẳng có gì cả. Dĩ nhiên cô tin chắc là mình không bị chặn, chỉ là khi lướt thấy người khác khoe người yêu thì trong lòng bỗng thấy không cam tâm.

Cô và Kiều Sơn Ôn vẫn chưa có gì cả.

Ngoài hai người Lộc Miên Lâm Giản ra, chẳng ai biết Văn Lạc không còn độc thân nữa, Văn Lạc cau mày.

Thế thì không được rồi.

Tuyệt đối không được.

Bạn gái cô ghen tuông như vậy, sao có thể không công khai?

Không biết Kiều Sơn Ôn đã sẵn sàng đối mặt với bạn bè của cô với tư cách là người yêu chưa, điều đó phải đợi cô ấy về mới có thể bàn bạc. Thế nên Văn Lạc không trực tiếp đăng bài thông báo đang yêu, mà chỉ âm thầm đổi ảnh nền trang cá nhân thành hình bó hoa và lá thư Kiều Sơn Ôn từng tặng.

Trên phong thư màu hồng nhạt, Kiều Sơn Ôn dùng nét chữ rất đẹp viết, To: Lạc Lạc

Đang yêu rồi, có người trong lòng rồi, vậy chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Làm vậy có thể khiến bạn gái yên tâm hơn không? Có lẽ vẫn chưa đủ.

Văn Lạc đột nhiên nhớ đến Lộc Miên.

Lộc Miên trông thì có vẻ là người nắm quyền trong nhà, thực ra mật khẩu điện thoại vẫn là ngày sinh nhật của vợ, ngày nào cũng bị vợ lấy máy để đăng ảnh tình cảm.

Kiều Sơn Ôn cũng sẽ muốn như vậy sao?

Chắc là có nhỉ?

Văn Lạc suy nghĩ một lúc, đổi mật khẩu khóa màn hình điện thoại thành ngày sinh nhật của Kiều Sơn Ôn.

Bạn gái muốn xem điện thoại lúc nào cũng được, đây đúng là cảm giác yên tâm nhất trên đời rồi còn gì.

Còn gì nữa nhỉ? Đổi biệt danh ngọt ngào cho bạn gái, số liên lạc khẩn cấp cũng là số điện thoại của bạn gái, còn có những dịch vụ phổ biến như "thân mật trả hộ" v.v...

Văn Lạc cầm điện thoại loay hoay chỉnh sửa một hồi, hoàng hôn ngắn ngủi như một cái chớp mắt, bầu trời lập tức tối hẳn. Văn Lạc đặt điện thoại xuống, tập trung mong chờ Kiều Sơn Ôn về nhà, không biết từ lúc nào mí mắt đã nặng trĩu, rồi ngủ thiếp đi mất.

Tiếng mở khóa cửa đánh thức cô dậy, cô trở mình, vừa mở mắt đã thấy Kiều Sơn Ôn đứng bên giường. Cô ngồi dậy, mơ màng tựa vào người Kiều Sơn Ôn.

"Bé à..." Cô ôm lấy eo Kiều Sơn Ôn, vùi mặt vào bụng cô ấy. Kiều Sơn Ôn vừa mới về nhà, quần áo vẫn còn mang theo cái lạnh se sắt của cuối thu, Văn Lạc cọ cọ vào cảm thấy đặc biệt dễ chịu.

Hơi thở của Kiều Sơn Ôn có chút dồn dập, rõ ràng là đã vội vàng trở về, cô ấy đưa tay vuốt tóc Văn Lạc, cúi đầu khẽ hỏi: "Chờ lâu lắm rồi à?"

Sau khi cúp điện thoại với Văn Lạc, Kiều Sơn Ôn đã nhanh chóng xử lý công việc, sợ Văn Lạc đợi lâu sẽ khó chịu, sợ cô sẽ cảm thấy phiền chán.

Cô rất sợ Văn Lạc chỉ là ngoài miệng nói rằng mình có thể chịu được sự ngột ngạt của cô, cô vẫn luôn bất an.

Văn Lạc lầm bầm: "Lâu lắm luôn."

"Xin lỗi, lần sau mình sẽ...."

"Bé à, cậu có muốn công khai không?" Văn Lạc không để cô nói hết câu.

Kiều Sơn Ôn sững người, "...Công khai?"

"Chính là..." Văn Lạc đứng dậy, cao hơn Kiều Sơn Ôn một chút, Kiều Sơn Ôn ngẩng đầu nhìn cô, cô mỉm cười nói: "Chính là để tất cả mọi người đều biết mình là bạn gái của cậu."

Để tất cả đều biết, Văn Lạc là bạn gái của cô.

Mắt Kiều Sơn Ôn khẽ run, "Ừm..."

"Thật sao?"

"Cậu chuẩn bị xong rồi à?"

"Ừ." Kiều Sơn Ôn nhìn cô đầy chắc chắn.

Văn Lạc cười rạng rỡ hơn, trong mắt không hề có chút nào không vui hay hối hận vì Kiều Sơn Ôn đã nhốt cô trong phòng, càng không bận tâm việc sắp công khai một người bạn gái "có thể nhốt mình trong phòng" như vậy.

Kiều Sơn Ôn nghĩ như thế, ánh mắt nhìn cô lại càng sâu thêm.

"Vậy bé muốn công khai kiểu gì?" Văn Lạc nhìn cô chăm chú hỏi.

"Mình..." Kiều Sơn Ôn hơi luống cuống, vì không có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không biết thế nào thì thích hợp.

"Đăng ảnh chung? Hay chỉ cần nói là mình đang yêu là đủ? Dù sao thì Kiều tổng cũng nên thận trọng, không thể phô trương quá, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, hừm... nhưng mà như vậy thì người ta có khi chẳng biết bạn gái của cậu là mình mất, thế nên vẫn nên đăng ảnh chung thì hơn." Văn Lạc cười tinh nghịch, vòng vo như vậy, kỳ thực chỉ vì muốn... đăng ảnh chung.

"Nhưng mà, hình như tụi mình chẳng có tấm nào chụp chung cả." Vừa nói cô vừa quay người lấy điện thoại, Kiều Sơn Ôn lập tức cứng đờ cả người.

Kiều Sơn Ôn vốn không quen chụp hình, nhưng nhìn dáng vẻ hăng hái và phấn khích của Văn Lạc thì cô chẳng thể nào từ chối nổi, chỉ có thể mắt không chớp nhìn Văn Lạc chằm chằm, gượng gạo phối hợp theo bước tiếp theo.

Bị Văn Lạc kéo tới bên cửa sổ, cảnh đêm mờ tối khiến khung hình hơi nhòe, Kiều Sơn Ôn cứng ngắc nhìn vào ống kính: "Phải chụp thế nào?"

Văn Lạc chỉ cảm thán: "Bé à, cậu đẹp quá đi mất."

"......." Kiều Sơn Ôn lườm cô một cái, Văn Lạc liền dịu giọng dỗ dành: "Cười lên nào, cậu mà cười thì thực sự rất xinh đấy."

Kiều Sơn Ôn lại nhìn vào ống kính, vẫn còn cứng đờ, vừa mới cố thử nhếch khóe môi lên, Văn Lạc đã nhanh chóng chuyển chế độ chụp sang quay video, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên má cô, Kiều Sơn Ôn giật mình, ngượng đến rụt cổ lại, vội vàng đưa tay che camera.

....Nhưng vẫn bị quay lại rồi.

Văn Lạc đắc ý liếc vào ống kính, ghi lại khoảnh khắc mình hôn cô còn cô thì thẹn thùng che ống kính.

"Bé à, cậu thật là... sao lại đáng yêu đến thế chứ, dễ thương quá đi mất." Văn Lạc ôm trọn chiếc điện thoại, quay đi chỗ khác xem, cứ thế khen cô hàng nghìn lần, Kiều Sơn Ôn muốn xem mà cô không cho, nói sợ bị Kiều Sơn Ôn xóa mất.

"Văn Lạc!" Mặt Kiều Sơn Ôn đã đỏ ửng, nghiêm giọng: "Mình đang giận đấy."

Văn Lạc phát hiện bạn gái mình thật dễ giận.

Văn Lạc uất ức nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ tội nghiệp, "Cho cậu xem nhưng cậu phải cho mình đăng."

Kiều Sơn Ôn lạnh giọng: "Mình xem trước."

Kết quả của việc cho Kiều Sơn Ôn xem xem mình đáng yêu cỡ nào là...

"Không được." Kế hoạch công khai tình yêu chính thức bị bác bỏ, Kiều Sơn Ôn ngượng đến mức chỉ muốn xóa video đó đi.

"Thật sự không được sao?"

"Không được."

Văn Lạc nhìn cô đầy bất mãn, nhưng cũng có quân bài trong tay: "Ban đầu định kể cho cậu nghe một chuyện, nhưng nếu cậu không cho mình đăng thì..."

Kiều Sơn Ôn quả nhiên tò mò, "Chuyện gì?"

"Muốn biết à?"

"Văn Lạc." Cô lại dùng giọng điệu kiểu cảnh cáo ấy, thật sự, thật sự, thật sự quá giống hội trưởng hồi xưa mỗi lần tức giận đòi ghi tên phạt người khác.

Thì ra Kiều Sơn Ôn vẫn chưa từng thay đổi đúng không?

Văn Lạc khẽ cười, ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm vào lòng, dụi mặt vào mặt cô, cúi xuống hôn lên môi.

Bị hôn một lúc, Kiều Sơn Ôn cũng không kìm được mà đáp lại.

Cứ như tạm thời quên luôn chuyện video, Văn Lạc hôn cô thật sâu, thật chân thành, đến mức Kiều Sơn Ôn bị ép vào tường, đến khi tách ra, hơi thở nóng hổi vương đầy, nơi khóe môi hai người còn kéo ra một sợi tơ bạc đầy mờ ám, mặt Kiều Sơn Ôn đỏ bừng, lồng ngực phập phồng.

Bị hôn đến mức đó, cô vẫn không quên hỏi chuyện lúc nãy: "Chuyện gì cơ?"

"Ừm..." Văn Lạc cố tình ngẫm nghĩ một chút, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã tắt màn hình trong tay Kiều Sơn Ôn, ngoan ngoãn mà ranh mãnh nói: "Mình vừa mới đặt mật khẩu điện thoại thành ngày sinh nhật của bạn gái."

...Đặt mật khẩu thành ngày sinh nhật của bạn gái.

Kiều Sơn Ôn sững người.

"Để tiện cho bạn gái có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, mặc cô ấy xem thế nào thì xem, chơi thế nào thì chơi, ghét ai thì xóa người đó, thậm chí nếu tịch thu điện thoại không trả lại cho mình cũng được, cho nên..."

"Cho nên... bây giờ bạn gái muốn tự tay mở máy, xóa đi đoạn video mình thích nhất sao?"

"......" Ánh mắt của Kiều Sơn Ôn rõ ràng dao động khi nghe cô nói.

"Đăng đoạn đó nhé, được không?" Văn Lạc nũng nịu, "Mình biết bạn gái nhất định sẽ mình em nhất, đúng hay không?"

"......." Kiều Sơn Ôn quay mặt đi.

Văn Lạc đã đạt được mục đích.

Mà cái giá phải trả cho việc đạt được mục đích đó, chính là bị lạnh nhạt.

Đoạn video ngọt ngào đến phát ngất trong mắt Văn Lạc được đăng lên vòng bạn bè, Kiều Sơn Ôn căn bản không thể yên tâm mà thân mật với cô, luôn để ý đến các bình luận bên dưới, cầm điện thoại của Văn Lạc xem mãi không thôi, thỉnh thoảng còn đỏ mặt.

"Họ nói gì vậy?"

Sau bữa tối là thời khắc ân ái của cặp đôi đang yêu say đắm, hai người rúc vào nhau trên ghế sofa xem phim, không hiểu sao phim lại trở thành nhạc nền cho tình yêu nồng cháy của họ, hôn mãi vẫn không thấy đủ, cứ sát lại gần nhau cảm nhận hơi thở của đối phương, hạnh phúc đến mức cảm thấy cả nửa đời trước thật hoang phí...

Ra khỏi phòng tắm, hai người lại ôm nhau trên giường âu yếm, không lâu sau, Văn Lạc đứng dậy đi tìm thuốc mang về từ bệnh viện.

Trên người bạn gái có rất nhiều vết thương, trong miệng cũng có, thật không hiểu nổi tại sao lại có người khi giận lên lại tự cắn lưỡi mình, Văn Lạc vừa giận vừa xót, trong lòng chua xót lại đầy áy náy.

Kiều Sơn Ôn tự làm đau mình là để kiềm chế bản thân không làm tổn thương cô.

Nếu vậy, Văn Lạc thà để cô mãi mãi nhốt mình trong phòng, giống như bây giờ, không khí vẫn còn đọng lại dấu vết hai người yêu nhau sâu đậm.

Như vậy thì có gì không tốt? Chỉ cần Kiều Sơn Ôn cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ là được rồi.

Lần trước đòi giúp bôi thuốc bị cô từ chối, lần này Văn Lạc cuối cùng cũng giành lại được "quyền lợi" của mình.

Kiều Sơn Ôn nằm sấp mềm nhũn trên giường, Văn Lạc cẩn thận bôi thuốc cho cô, vừa làm vừa dặn: sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.

Kiều Sơn Ôn nghỉ ngơi một lúc, lại cầm điện thoại của Văn Lạc lên xem.

Tối nay cô đã chiếm lấy điện thoại của Văn Lạc cả buổi, cứ như thế nào cũng không xem đủ, còn điện thoại của mình thì để qua một bên, không buồn động vào.

Lúc này Văn Lạc đang quỳ ở cuối giường, bôi thuốc vào chân cho cô.

"Họ đã nói gì vậy?"

Họ đã nói gì à?

Tiểu Kỳ: 【Bất ngờ quá! Không ngờ lại có bạn gái rồi! Thất tình rồi, buồn quá, hu hu hu hu hu 99!】

Tiểu Nguyệt: 【A a a a!!! Tôi phát điên rồi, thất tình rồi thất tình rồi thất tình rồi】

Tiểu Lam: 【Ánh mắt thật sự rất đắc ý, nhìn là biết chị thích cô ấy lắm, hu hu hu】

Tiểu Ngư: 【Không ngờ chị lại như thế này trước mặt bạn gái!】

Hoắc Chỉ Chỉ: 【Thôi xong, không còn cơ hội nữa rồi, hoàn toàn tuyệt vọng, chị à kiếp sau em theo đuổi chị tiếp, thôi bỏ đi, kiếp sau em cũng tự biết điều một chút vậy】

Kiều Sơn Ôn đương nhiên sẽ không đọc mấy tin đó ra miệng.

Chỉ là cô không ngờ trong danh sách bạn bè của Văn Lạc vẫn còn nhiều "em gái" đến vậy.

Nếu tối nay hai người không công khai chuyện đang yêu, mấy "em gái" này sẽ gửi bao nhiêu tin nhắn cho Văn Lạc chứ?

Kiều Sơn Ôn xem lại tin nhắn trước đó, hoặc nói là vài ngày trước. Những "em gái" trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống đúng là rất khác biệt, chuyện gì cũng có thể chia sẻ, không biết mệt là gì.

Ngay vừa nãy, có một người tên Tiểu Khanh sau khi thấy đoạn video Văn Lạc đăng lên, liền chạy tới thổ lộ nỗi lòng đã giấu kín từ lâu.

Đó là một đoạn tâm sự dài lê thê, kể chi tiết về những chuyện nhỏ nhặt khi họ từng đi du lịch cùng nhau. Văn Lạc tốt như thế nào, lúc cô ấy ốm giữa đường thì Văn Lạc đã chăm sóc ra sao, đưa cô ấy đến bệnh viện, kể cho nghe phong tục địa phương, thậm chí còn giúp đổi tiền, v.v...

Tiểu Khanh hỏi Văn Lạc: Cô thật sự không còn cơ hội nào nữa sao? Sau khi Văn Lạc chia tay với bạn gái thì liệu có thể tiếp tục theo đuổi Văn Lạc không?

Chia, tay, rồi, thì?

"Sao vẫn chưa xem xong vậy?" Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Văn Lạc rửa tay trong nhà vệ sinh xong liền vội vàng chui lên giường.

Vừa định ôm lấy bạn gái, Kiều Sơn Ôn đột nhiên không cho cô lại gần, tay đặt lên vai cô, ngước mắt nhìn, ánh mắt nghiêm lại.

Làm sao?

Văn Lạc chột dạ một cách khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?"

Kiều Sơn Ôn nhìn cô, ánh mắt đầy oán trách, tay chậm rãi từ vai lướt lên má cô, như đang vuốt ve: "Văn Lạc, cậu có thể ngoan một chút không?"

Ngoan một chút?

Kiều Sơn Ôn đã thấy gì sao?

Văn Lạc chớp chớp mắt, làm ra vẻ cực kỳ ngoan ngoãn: "Ngoan thế nào cơ?"

Kiều Sơn Ôn mím môi không nói, chỉ chăm chăm nhìn cô. Dưới ánh nhìn sâu thẳm đó, Văn Lạc cầm tay cô đặt xuống, ôm lấy cô, ghé sát tai thì thầm: "Gâu."

"Như vậy là ngoan chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro