Chương 88

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe rèm rọi vào phòng.

Kiều Sơn Ôn nằm nghiêng, cuộn tròn trên giường, ôm chặt chiếc gối mềm trong lòng, mặt vùi sâu vào đó, ngủ rất say, rất yên bình.

Rõ ràng đã rất, rất lâu rồi cô chưa từng có một giấc ngủ yên ổn, dễ chịu như vậy, thế mà không hiểu vì sao lại vùng vẫy tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp.

Vừa mở mắt, cô theo bản năng đảo mắt tìm người khắp nơi, như thể người đó vừa biến mất trong mơ.

"Lạc Lạc..." Giọng cô vừa khàn khàn, vừa kéo dài âm sắc.

"Lạc Lạc?"

Cô hoảng hốt nhìn quanh, không thấy ai, liền vội vàng hất chăn xuống giường, mới đi được vài bước đã bị cơn choáng dữ dội kéo ngã, phải vịn lấy tường bên cạnh mới đứng vững được.

Cúi đầu nghỉ một lúc lâu, cơn đau nhức trong đầu mới dần dịu lại. Kiều Sơn Ôn ngẩng đầu lên, căn phòng xa lạ trống rỗng, không còn lại chút dấu vết nào của Văn Lạc, cứ như cô ấy chưa từng đến đây.

Văn Lạc đã từng đến sao?

Văn Lạc đi rồi sao?

Kiều Sơn Ôn hoang mang tột độ.

Cô vịn trán, khàn giọng gọi một tiếng: "Lạc Lạc?"

Không ai trả lời.

Đi rồi, người đã đi rồi.

Rõ ràng đêm qua dịu dàng đến thế... nhưng cuối cùng vẫn là bị bỏ lại.

Lần trước cũng vậy—sau khi dịu dàng đến tận cùng, Văn Lạc lại biến mất rất, rất lâu...

Không được, không thể như vậy nữa... Kiều Sơn Ôn đã chịu đựng đến giới hạn rồi, cô không thể tiếp tục mất đi Văn Lạc thêm một lần nào nữa. Cô không làm được.

Cảnh tượng này như khơi gợi lên vết thương đau đớn nhất nơi đáy lòng Kiều Sơn Ôn, khiến cô ngập tràn tuyệt vọng và thê lương.

Đây chính là cơn ác mộng của Kiều Sơn Ôn—nửa năm nay, không biết cô đã bao lần tỉnh khỏi giấc mơ đẹp chỉ để rơi vào cuồng điên và đau khổ vô tận. Cô biết quãng thời gian kế tiếp sẽ khó khăn nhường nào. Cô không muốn đối mặt với thực tại. Cô loạng choạng bước vài bước, chẳng màng đến gì nữa, chân trần mở cửa phòng, ấn nút thang máy, định xuống dưới tìm kiếm.

Biết đâu có thể đuổi kịp Văn Lạc...

Biết đâu có thể được nhìn cô ấy thêm một lần...

Biết đâu...

Thời gian chờ thang máy dài như cả thế kỷ. Khi thang máy lên đến nơi, cửa vừa mở ra, Kiều Sơn Ôn liền chạm phải một đôi mắt đang sững sờ.

"......"

Không khí lặng đi trong thoáng chốc.

Sắc mặt Văn Lạc lập tức chuyển từ kinh ngạc sang nghiêm nghị, đôi mày khẽ nhíu lại.

Không nói một lời, Văn Lạc cởi áo khoác ngoài ra, phủ lên người cô gái ăn mặc không chỉnh tề trước mặt, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở về phòng.

Lạc Lạc vẫn chưa đi...

Được cô ấy nắm lấy.

Ánh mắt Kiều Sơn Ôn ánh lên niềm vui rạng rỡ, ngoan ngoãn nhìn mái đầu trước mặt, để cô ấy dắt đi. Rồi lại nhận ra dáng vẻ mình lúc này thật không ổn, cô bối rối cắn nhẹ môi, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên vai, không nhịn được khẽ hít một hơi.

Toàn là mùi hương của Lạc Lạc.

Vui quá.

Hạnh phúc quá.

Văn Lạc sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Sơn Ôn, bước đi rất nhanh, kéo cô vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.

"Cạch" một tiếng, căn phòng không còn trống vắng nữa, trở thành thế giới riêng của chỉ hai người họ.

Nghĩ đến đây, tim Kiều Sơn Ôn khẽ run rẩy.

Ánh mắt giao nhau, trong mắt Kiều Sơn Ôn là niềm vui sướng không thể giấu nổi.

Văn Lạc nhìn cô từ đầu đến chân, giọng điệu trêu ghẹo chẳng rõ vui hay giận:
"Kiều Sơn Ôn, cậu là trẻ con à? Không thay đồ đã chạy ra ngoài là định làm gì?"

Trẻ con?

Nghe cô nói vậy, Kiều Sơn Ôn lập tức cảm thấy như không còn chỗ nào để dung thân, vành tai lặng lẽ đỏ lên, lí nhí giải thích thành thật: "Cứ tưởng cậu đi rồi, mình hoảng quá, nên mới định chạy đi tìm cậu."

Văn Lạc vẫn chưa biết, hơn nửa năm trước khi cô lặng lẽ rời đi trong lúc Kiều Sơn Ôn đang phát sốt, Kiều Sơn Ôn cũng từng như vậy, điên điên khùng khùng tìm kiếm cô suốt một thời gian dài.

May mà, hôm nay không giống như khi ấy.

Giây phút này đối với Kiều Sơn Ôn mà nói, có lẽ là một buổi sáng vừa bối rối vừa ngọt ngào.

Cứ tưởng Lạc Lạc đi rồi, lo lắng không kiềm được nên vội vã chạy ra tìm, kết quả lại gặp nhau trong thang máy. Thật lúng túng, mà cũng thật ngọt ngào. Lạc Lạc không đi, trên tay cô ấy còn cầm theo bữa sáng — khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là mua cho Kiều Sơn Ôn. Cô ấy rời đi chỉ là để mua bữa sáng thôi.

Kiều Sơn Ôn lại bổ sung thêm: "Lần sau mình sẽ không như vậy nữa." Như thể đang hứa hẹn điều gì đó với chính bản thân.

Văn Lạc hỏi lại với giọng điệu khó đoán: "Tìm tôi?"

Kiều Sơn Ôn không nhận ra được cảm xúc của Văn Lạc, sợ cô hiểu lầm ý mình, vội vàng nhấn mạnh: "Không phải là muốn cậu phải thế nào... chỉ là lúc đó mình rất nhớ cậu... Dù cho cậu thật sự muốn rời đi, mình cũng muốn được nhìn cậu một lần cuối cùng."

"......" Văn Lạc im lặng không nói gì.

"Lạc Lạc, xin lỗi..." Kiều Sơn Ôn rất sợ khi thấy cô ấy im lặng, càng sợ cô ấy giận. Cô biết mình trong mắt Văn Lạc đã tệ, không muốn để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào nữa trong lòng Văn Lạc.

Không ngờ Văn Lạc đột nhiên bật cười hỏi: "Kiều Sơn Ôn, cậu tỉnh rượu chưa vậy?"

"Hả?" Kiều Sơn Ôn hơi ngẩn ra, "Ừm..."

Văn Lạc hơi nghi ngờ: "Thật sự tỉnh rồi?"

"Thật mà." Kiều Sơn Ôn không hiểu vì sao Văn Lạc lại hỏi như vậy, nhưng cô rất muốn nói cho cô ấy biết là bản thân đang rất tỉnh táo.

Rất tỉnh táo mà yêu cô ấy.

Làm sao để chứng minh đây?

"Mình không bị mất trí nhớ, vẫn còn nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì,"

Hạnh phúc đến thế, sao Kiều Sơn Ôn có thể nỡ quên? Cô không kìm được mà kể lại cho Văn Lạc nghe: "Mình đến tìm Lạc Lạc, không cẩn thận uống say, Lạc Lạc đưa mình về khách sạn, chăm sóc mình, đút mình uống trà giải rượu, tẩy trang giúp mình, còn dỗ mình ngủ nữa..." Giọng Kiều Sơn Ôn từ từ nhỏ dần.

Tuy rất muốn kể, nhưng khi nói đến những chuyện cụ thể, cô lại thấy khó mở lời, rất mất tự nhiên. Tính cô xưa nay hướng nội ít nói, mấy chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập như vậy, nói ra miệng tự nhiên thấy ngượng, thấy xấu hổ không biết làm sao.

Tối hôm qua cô cố chấp chờ Văn Lạc nói ra câu "tôi không đi đâu", tuy Văn Lạc không nói, nhưng đã nhẹ nhàng lấy tay che mắt cô lại.

Khoảnh khắc đó, Kiều Sơn Ôn như ngừng thở, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của Văn Lạc, tưởng tượng ra những gì cô ấy đang làm với mình, bất giác siết chặt chăn, tim đập thình thịch.

Cứ như bị cô ấy phù phép, chẳng còn chút ý nghĩ bướng bỉnh nào nữa, dù không được nghe câu trả lời như mong đợi, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.

Trong suy nghĩ của cô, đó chính là Văn Lạc đang dỗ cô ngủ.

"Lạc Lạc... rất dịu dàng." Kiều Sơn Ôn hồi tưởng rồi thì thầm thêm, má âm thầm ửng hồng.

"Kiều Sơn Ôn..." Văn Lạc bỗng gọi tên cô.

"Ừm?"

Không có gì cả, chỉ là Văn Lạc cảm thấy... cô ấy dường như có một sự thay đổi không nói nên lời.

Cô ấy thật sự đã tỉnh rượu, nhưng ngoài việc không còn lảo đảo, thì lại chẳng khác gì lúc say cả.

Cẩn trọng, cực kỳ nhạy cảm, sợ Văn Lạc giận, sợ Văn Lạc hiểu lầm, lại sợ Văn Lạc không hiểu được tấm lòng của mình.

Lúc giải thích, trông Kiều Sơn Ôn đầy vẻ sốt ruột.

Cô ấy từ khi nào đã gọi "Lạc Lạc" trôi chảy như vậy chứ? Rõ ràng trước đây hầu như chẳng gọi mấy, vậy mà giờ cứ mở miệng là Lạc Lạc, Lạc Lạc.

Giống hệt lúc say tối qua, giọng rất dịu dàng, mềm mại đến mức chẳng còn chút công kích nào, chẳng còn lạnh lùng chút nào cả.

Dù sao đi nữa, đối mặt với một Kiều Sơn Ôn như vậy, ánh mắt Văn Lạc vẫn bất giác trở nên dịu lại đôi phần. Cô quay người đi, đặt phần bữa sáng đang cầm xuống bàn: "Ăn sáng đi, xem thử muốn ăn gì."

Kiều Sơn Ôn cười rạng rỡ: "Cảm ơn Lạc Lạc, cái nào mình cũng thích."

Ai mà ngờ được chứ, hai người từng gây gỗ đến mức sống chết với nhau, nói ra hết những lời cay độc, vậy mà lần đầu gặp lại sau nửa năm chia tay, lại có thể ngồi yên ổn ăn sáng cùng nhau như thế này.

Có điều, không ai nhắc đến chuyện từng làm tổn thương nhau trước kia.

Văn Lạc không muốn nhắc, còn Kiều Sơn Ôn thì có lẽ là không dám. Văn Lạc vẫn luôn nhận ra cô ấy đang dè dặt quan sát mình, vừa rồi mãi đến khi chắc chắn cô thực sự sẽ ngồi xuống ăn sáng cùng thì mới yên tâm ngồi vào, từ tốn ăn từng miếng nhỏ.

Ánh mắt cô ấy càng lúc càng ngập tràn niềm vui, toàn thân toát lên cảm giác hạnh phúc trước đây chưa từng có.

"Ngon thật đấy, thương hiệu này mình chưa ăn bao giờ." Rõ ràng là Kiều Sơn Ôn đang muốn tìm chủ đề để nói chuyện với Văn Lạc.

 Văn Lạc đáp: "Thương hiệu độc quyền ở Giang Thành."

"Lạc Lạc thích chứ?"

"Ừm."

"Mình sẽ ghi nhớ."

"....."

Họ trông giống như hai người bạn quen nhau từ lâu, nhưng đã xa cách một thời gian dài — vừa thân thuộc, lại vừa xa lạ.

Hơi có chút ngượng ngùng.

"Sao cậu biết tôi hát ở chỗ đó?" Giọng Văn Lạc nhàn nhạt, không có vẻ chất vấn.

Thật ra biết cũng không lạ, chủ quán bar để quảng cáo thường xuyên đăng video của cô lên mạng, nhiều người biết đến.

Kiều Sơn Ôn không nói dối, thành thật đáp: "Hỏi Lộc Miên."

Văn Lạc hơi ngạc nhiên, nhướng mày một chút rồi nhấp ngụm sữa đậu nành: "Cậu với A Miên thân lắm à?"

Kiều Sơn Ôn đáp: "Không thân. Mình chỉ hỏi cô ấy chuyện về cậu."

Nghe câu này sao lại thấy là lạ, Văn Lạc cuối cùng cũng nhận ra điều kỳ lạ ở đâu, bật cười cảm thán: "Thật không thể tin nổi, A Miên lại bị biến thành công cụ người rồi."

Hiếm khi thấy Văn Lạc cười, Kiều Sơn Ôn đặc biệt trân trọng, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, thậm chí không dám mở lời tiếp, sợ mình vừa nói ra sẽ làm cô ấy mất hứng.

Bầu không khí trên bàn ăn lại rơi vào im lặng.

Văn Lạc như buột miệng hỏi: "Cậu định bao giờ quay về Đế Đô?"

Nhắc đến chuyện này, ánh sáng vui vẻ trong mắt Kiều Sơn Ôn thoáng nhạt đi một chút: "Lạc Lạc... muốn mình quay về ngay sao?"

Ánh mắt Văn Lạc khựng lại, mày hơi nhíu.

Muốn cô ấy quay về à?

Loại câu hỏi thế này... Văn Lạc biết phải trả lời thế nào đây?

Muốn... thì sao chứ?

Không muốn thì sao chứ.

Văn Lạc sao lại phải bận tâm làm gì.

Có những câu hỏi một khi đã nghĩ sâu vào thì con người sẽ trở nên cực kỳ bức bối. Văn Lạc nhíu mày, nói: "Không có chuyện muốn hay không muốn. Giang Thành đâu phải của tôi, cậu muốn khi nào đi, khi nào đến, tôi đâu quản được."

Không quản được, cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

Một khi cảm xúc bực bội trào lên thì khó mà dập xuống. Văn Lạc nhận ra bệnh của mình thật sự vẫn chưa khỏi, tâm trạng vẫn rất bất ổn, dễ nổi nóng — rõ ràng ban đầu còn ổn, vậy mà chạm một chút là bùng lên ngay.

Không thể đảm bảo sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, mà cô thì thật sự không muốn làm mọi chuyện tệ hơn nữa. Cô đặt đồ xuống bàn, nói bừa một câu: "Cậu ăn tiếp đi, lát nữa có thể ngủ bù một chút. Giờ đã tỉnh rượu rồi, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây."

Nói xong, Văn Lạc đứng dậy.

"Lạc Lạc!"

Thấy cô định đi, Kiều Sơn Ôn vội vàng bật dậy đuổi theo, theo bản năng níu lấy cổ tay cô. Nhưng rồi nhớ ra điều gì, cô lại buồn bã buông tay ra, để tay rủ xuống bên người, đầu ngón tay khẽ cuộn lại.

Không dám níu cô ấy, không dám chạm vào cô ấy, Kiều Sơn Ôn chỉ dám đứng sau lưng Văn Lạc, vô cùng hối hận cúi đầu, vừa gấp gáp vừa dè dặt giải thích, xin lỗi: "Lạc Lạc, xin lỗi, là mình sai rồi. Mình không nên hỏi cậu mấy câu như vậy, không nên khiến cậu khó chịu. Mình sai rồi. Mình không nên tự cho mình là người quan trọng với cậu, mình hồ đồ, ôm chút hy vọng viển vông, quên mất rằng mình vốn chẳng có tư cách để cậu giữ lại. Là mình sai, cậu đừng giận mình, được không?"

Ánh mắt Kiều Sơn Ôn rũ xuống, khẽ thừa nhận: "Mình không muốn rời đi sớm như vậy. Mình muốn ở lại, muốn ở lại Giang Thành, thật sự rất muốn... rất rất muốn..."

Cô im lặng một lát, rồi khó khăn mở miệng: "Nếu Lạc Lạc cảm thấy phiền, muốn mình đi..."

"Thì mình sẽ đi ngay lập tức."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro