Phần 1: Học đường - Chương 1

[Mùa hè năm ấy, Văn Lạc như một cơn gió nóng nảy, đầy ngông cuồng xông vào thế giới của Kiều Sơn Ôn, dai dẳng mãi không chịu tan biến.]

***

"Nghe chưa, nghe chưa? Mấy ngày trước Văn Lạc đánh nhau, phải nhập viện đấy!"

"Gì cơ? Mấy hôm trước chẳng phải là kỳ thi đại học sao?"

"Vết thương cậu ấy thế nào rồi?"

"Nghe nói bị đâm một nhát, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ vẫn đang nằm viện."

"Nghe đáng sợ quá..."

"Người không sao là tốt rồi, dù sao kỳ thi đại học cũng không quá quan trọng với cậu ấy, bố mẹ cậu ấy lo được hết."

"Nói thật cậu ấy sống thật tự do, muốn làm gì thì làm, không hề kiêng dè gì, khiến người ta phải ghen tị."

"Nhưng cũng khổ lắm, bị đâm một nhát chắc đau lắm, phải dưỡng lâu mới khỏi, tội nghiệp cậu ấy..."

...

"Sơn Ôn, cậu xong chưa?"

Kiều Sơn Ôn hoàn hồn, ngước lên nhìn, thấy một cô gái tóc ngắn đeo kính tròn đang đứng ở cửa lớp đợi cô.

Cô ấy tên là Phùng Chi Hinh, từ nhỏ đã là hàng xóm của Kiều Sơn Ôn.

Khi còn bé, mẹ của Kiều Sơn Ôn lo lắng rằng đường đi học của họ không an toàn, nên dặn hai người phải đi học và về nhà cùng nhau. Dần dần, họ trở thành bạn bè thân thiết.

Lên trung học, Kiều Sơn Ôn bận rộn hơn nên không còn đi học cùng Phùng Chi Hinh mỗi ngày, nhưng cả hai vẫn là bạn bè thân thiết.

Thường thì Kiều Sơn Ôn thu dọn nhanh hơn, nhưng hôm nay hiếm khi Phùng Chi Hinh có thể chờ cô.

Kiều Sơn Ôn đáp lại là vẫn chưa xong và tiếp tục sắp xếp tài liệu trên bàn. Phùng Chi Hinh bước tới, đưa tay ra, "Để mình giúp cậu dọn nhé."

"Không cần, xong ngay thôi." Kiều Sơn Ôn kéo sách ra, nhanh chóng bỏ vào cặp, "Đi thôi."

Phùng Chi Hinh hơi khựng lại, "...Ừ, đi thôi."

Tòa nhà dạy học của trung học Nam Hoài là kiểu tòa nhà cổ điển miền Nam, với hành lang bên ngoài. Trên bệ còn đầy chậu cây cảnh, ánh hoàng hôn rọi vào, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng vàng nhạt dịu dàng.

Ngay cả trong cái nóng của mùa hè, Kiều Sơn Ôn vẫn cài khuy áo sơ mi đến tận khuy trên cùng, cổ áo và vạt váy đều phẳng phiu, lưng thẳng tắp, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo bước chân, dáng vẻ chỉn chu không chút lộn xộn.

Hai người đi cạnh nhau, Phùng Chi Hinh vừa đi vừa luyên thuyên kể về những chuyện thú vị hôm nay. Kiều Sơn Ôn khẽ cau mày, suy nghĩ điều gì đó, đến mức một thành viên hội học sinh đi ngang qua chào "Phó hội trưởng" cô cũng không nghe thấy.

Không thấy được đáp lại, Phùng Chi Hinh hơi trầm xuống, "Sơn Ôn, cậu sao thế? Đang nghĩ gì vậy?"

Kiều Sơn Ôn đáp: "Không có gì."

"Sao cậu... lại lạnh nhạt với mình như vậy?" Kiều Sơn Ôn chưa kịp trả lời, Phùng Chi Hinh lại nói: "Hay là chuyện đó khiến cậu không thoải mái? Mình đã giải thích với cậu rồi..."

Kiều Sơn Ôn ngắt lời: "Không phải."

"...Vậy thì tốt." Phùng Chi Hinh có vẻ thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi, "Hai ngày gần đây Kỳ Mạn không tới gây phiền phức cho cậu nữa chứ?"

"Không."

"Không thì tốt, thật hết nói nổi cậu ta. Theo đuổi Quách Thịnh không được thì quay ra đổ lỗi cho cậu, đúng là thần kinh."

"Rõ ràng thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo, nhưng lại tỏ vẻ như thật lòng thích Quách Thịnh lắm, không chiếm được thì thẹn quá hóa giận."

Phùng Chi Hinh nghiêng đầu nhìn Kiều Sơn Ôn, định vỗ vai cô an ủi, "Sơn Ôn, cậu đừng lo, biết đâu vài ngày nữa cậu ta thấy chán rồi sẽ không làm phiền cậu nữa..."

"Ừ." Kiều Sơn Ôn bất ngờ dừng bước, nghiêng người qua, nhìn Phùng Chi Hinh rồi nói: "Cậu về trước đi, lát nữa mình có việc."

Tay Phùng Chi Hinh cương giữa không trung, định hỏi có chuyện gì, nhưng ánh mắt của Kiều Sơn Ôn rõ ràng viết cô ấy sẽ tự giải quyết được.

"À... ừ." Giọng Phùng Chi Hinh yếu ớt đáp: "Cậu đi cẩn thận nhé."

"Ừ."

Nhìn bóng Kiều Sơn Ôn nhanh chóng rời xa, Phùng Chi Hinh khẽ thở dài, thần sắc ảo não.

***

[Văn Lạc]

Hai chữ này là từ khóa nóng bỏng trên diễn đàn trường. Mấy ngày nay, trong các nhóm và diễn đàn, mọi người bàn tán xôn xao về việc Văn Lạc nhập viện, thậm chí có người đề xuất tổ chức đi thăm cô ở bệnh viện.

Thông tin về cô trên diễn đàn rất nhiều. Dù Văn Lạc luôn là cái gai trong mắt một số thầy cô và các cán bộ học sinh, nhưng trong mắt học sinh bình thường, cô rất được yêu mến. Bởi vì cô rất hào phóng, vui vẻ thân thiện và không kiểu cách, với bất kỳ ai đều nói chuyện dễ gần, khác biệt với hình ảnh con nhà giàu điển hình.

Ngoài ra, còn một điều ai cũng biết về cô ở trường Nam Hoài – Văn Lạc thích con gái.

Vào thời điểm đó, sự chấp nhận đối với tình yêu đồng giới vẫn chưa cao, nhiều người còn không có dũng cảm công khai. Nhưng Văn Lạc chính là người không sợ gì cả. Từ ba năm trước khi cô học lớp 10, trong buổi huấn luyện quân sự, một nam sinh mang hoa đến tỏ tình với cô, cô chỉ mỉm cười tiếc nuối thở dài, nói: "Cậu cũng tốt, nhưng tiếc là mình thích con gái."

Câu nói này đã khiến tất cả mọi người có mặt hôm đó phải kinh ngạc, thậm chí còn làm thay đổi cả suy nghĩ của một số người. Họ bắt đầu nhận ra rằng trên đời này thật sự có người yêu đồng giới.

Rất nhanh mọi người hiểu rằng đây không phải là một cách khéo léo chối từ. Văn Lạc thật sự thích con gái.

Trong giờ nghỉ, cô thường qua lớp nghệ thuật, hầu như ban lớp nào cô cũng đều quen biết các bạn nữ, có người còn hết sức thân mật và kết giao gần gũi...

Vì thế, ấn tượng rằng cô đa tình, thường xuyên thay đổi bạn gái đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.

Cô còn có sở thích trêu đùa người khác, đặc biệt thích trêu những cô gái nhút nhát, thích nhìn họ đỏ mặt, xấu hổ không nói nên lời.

[Tóm lại, cậu ấy nhìn chung là người rất thú vị, tất nhiên tiền đề là bạn không chọc vào cậu ấy, không để cậu ấy để mắt tới vì cậu ấy rất hay thù dai!]

Đây là một bình luận trong bài viết về Văn Lạc trên diễn đàn.

Kiều Sơn Ôn không biết bao nhiêu lần hồi tưởng lại cảnh tượng đêm hôm đó: Cô ôm lấy Văn Lạc, toàn thân run rẩy. Cô lặng lẽ theo Văn Lạc lên xe cứu thương, trước khi được đẩy vào phòng cấp cứu, Văn Lạc mở mắt nhìn cô một lần.

Sau khi tìm kiếm hồi lâu trên điện thoại, Kiều Sơn Ôn cuối cùng cũng tìm thấy một thông tin có vẻ hữu ích.

Văn Lạc thích ăn dâu tây.

***

Tay cầm một túi giấy lớn, Kiều Sơn Ôn bước tới quầy tiếp tân hỏi số phòng bệnh, rồi lên thang máy đi vào một tầng lầu vô cùng an tĩnh, bước qua một hành lang dài, cuối cùng đến phòng bệnh của Văn Lạc ở cuối hành lang.

Cánh cửa phòng bệnh không khép hẳn, hé ra một khe hở nhỏ. Âm thanh bên trong mơ hồ vọng ra. Kiều Sơn Ôn cầm nắm cửa định đẩy vào, nhưng tầm mắt cô đã vô tình xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Đó là một phòng bệnh trang trí sang trọng, chiếc giường rộng và thoải mái, trên tủ đầu giường đầy hoa và trái cây, chứng tỏ đã có nhiều người đến thăm cô ấy.

Mái tóc bạch kim của Văn Lạc ngay lập tức thu hút ánh nhìn. Cô ấy ngồi trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, băng gạc dưới cổ áo thấp thoáng, sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt hơn bình thường, khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Nhưng tâm trạng cô ấy có vẻ rất tốt, trong phòng bệnh không chỉ có mình cô ấy.

Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc chững chạc ngồi bên mép giường. Văn Lạc cười, còn người phụ nữ thì dịu dàng vuốt má Văn Lạc, thì thầm điều gì đó.

Văn Lạc chống tay vào giường nhích người tới, mặt nghiêng về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ đặt tay lên má Văn Lạc, hai người họ ngồi gần nhau, vẫn giữ nguyên tư thế ấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, không kịp chuẩn bị, trong đầu Kiều Sơn Ôn hiện lên mấy chữ lớn – "Văn Lạc là người đồng tính."

Họ... đang hôn nhau sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro