Chương 8: Lúc đó và bây giờ

Edit: phuong_bchii

Beta: Sheemon

_________________

Chiếc Hummer màu đỏ chạy trên con đường yên tĩnh, cực kỳ bắt mắt. Chiếc xe đang di chuyển với tốc độ 90 km/h, tăng tốc vượt qua nhiều chướng ngại, Lăng Thiên Dục mở mui xe ra, tiếng gió hú gần như thổi cô đến suýt nữa không mở mắt ra được.

Nhìn rõ phương hướng từ trong sương mù, gió có thể khiến cô tỉnh táo hơn, kìm nén nhiều năm như vậy, không để bụng nhiều thêm một khắc, mọi đạo lý đều hiểu rõ, tức giận lại như một ngọn lửa ở trong lòng càng cháy càng vượng.

Ba chữ "đồ sao chổi" chói tai lại đau lòng, khó khăn lắm Lăng Thiên Dục mới áp xuống tuổi thơ ở quá khứ, vô tình mà xả ra tới. Cha Lăng Quốc Thao tuy sinh ở hào môn, nhưng chỉ thích nghiên cứu học thuật, cả đời ông đam mê văn học và nghệ thuật, sau đó yêu mẹ của Lăng Thiên Dục, một giáo viên dạy vẽ tay ở khoa mỹ thuật - Dư Tâm Ngữ.

Dư Tâm Ngữ ở trong giới nghệ thuật có chút danh tiếng, từng tổ chức triển lãm tranh cá nhân, bà và Lăng Quốc Thao từ ngưỡng mộ nhau chuyển sang yêu mến nhau, cuối cùng rơi vào bể tình. Nhưng đối với Lăng thị mà nói, hôn sự bắt buộc phải do cha mẹ làm chủ, môn đăng hộ đối, vì cưới Dư Tâm Ngữ, Lăng Quốc Thao suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lăng Xương Khiếu, Lăng Xương Khiếu không muốn mất đi đứa con trai này, tất cả không may rơi vào đường cùng đồng ý cuộc hôn nhân này, đồng thời cũng gieo hạt giống bất mãn đối với Dư Tâm Ngữ.

Là con trai thứ hai của người vợ đầu tiên, bởi vì Lăng Quốc Thao từ nhỏ thông minh có tính giác ngộ cao, tính cách lại trầm ổn được Lăng Xương Khiếu yêu thương, nhưng ông lại không quan tâm chuyện trong nhà, một lòng chỉ muốn cùng vợ nghiên cứu nghệ thuật.

Một đế chế giàu có khổng lồ như vậy, ông khinh thường nhìn lại. Vì thế, người của nhà họ Lăng liền đổ dồn tất cả oán khí lên người Dư Tâm Ngữ, cho đến khi Lăng Thiên Dục được sinh ra, nhị phòng vẫn luôn giống cái đinh trong mắt. Trong ba đời con cháu, chỉ có tiệc đầy tháng của Lăng Thiên Dục, nhà họ Lăng không có bốn phía chuẩn bị. Nhưng với bọn họ mà nói, chỉ cần một nhà ba người ở bên nhau, đều hạnh phúc hơn bất kỳ thời điểm nào.

Nhưng mà, dường như hạnh phúc sẽ không chiếu cố cho người lương thiện và nỗ lực. Sau khi Dư Tâm Ngữ vào cửa, bác ruột của Lăng Thiên Dục cũng chính là Lăng Quốc Khâm - cha của Lăng Thương Bắc bệnh tật nhiều năm, cuối cùng cũng qua đời, sau đó tam phòng và tứ phòng bắt đầu gây sóng gió, bêu danh trên đầu Dư Tâm Ngữ là "Đồ sao chổi", con dâu của hai phòng không chỉ một lần châm ngòi thổi gió ở bên tai Lăng Xương Khiếu, khuếch đại nỗi bất hạnh "Đồ sao chổi".

Lăng Xương Khiếu biết, hai đứa con trai do người vợ thứ hai sinh ra, vẫn luôn đấu đá với đại phòng và nhị phòng. Nhưng người vợ ông yêu nhất ra đi trước, con trai lớn ốm yếu bệnh tật, con trai thứ hai không nghe lời, tất cả những hy vọng và tình cảm mà ông muốn đều bị hiện thực phụ lòng.

Ông dùng nhân từ và tình yêu cuối cùng, để đối xử một cách rộng lượng với cả nhà nhị phòng, vốn định thỏa hiệp với hạnh phúc và kiên trì của con trai, hơn nữa Dư Tâm Ngữ lương thiện và bao dung, lại bởi vì một tia sét đánh giữa trời quang, tất cả sự kiên nhẫn và đáy lòng của ông đã bị phá hủy hoàn toàn.

Dư Tâm Ngữ cần cảm hứng sáng tác, Lăng Quốc Thao hằng ngày đưa vợ đi du lịch khắp nơi vẽ vật thực, lần đó không biết là may mắn hay bất hạnh, Lăng Thiên Dục không theo ba mẹ ra ngoài, ở phía sau xe bị xe tải tông vào đường núi quanh co rồi lật nhào.

Lăn mười mấy vòng, xe ngã xuống sông, Dư Tâm Ngữ bất tỉnh ngay tại chỗ, Lăng Quốc Thao không biết ý chí đến từ đâu, giãy giụa tỉnh lại. Ông không thể cử động, cả người bị thân xe vặn vẹo kẹp chặt, một bên trán Dư Tâm Ngữ chảy máu ra, chảy xuống dọc theo gương mặt, ông bỗng nhiên ngửi thấy mùi xăng.

Lăng Quốc Thao trong lòng hoảng hốt, không biết miệng vết thương ở đâu, toàn thân đã đau đến chết lặng. Ông chỉ liều mạng muốn rút cánh tay bị gãy ra, nhưng thân thể bên trái không có bất kỳ sức lực nào, thấy nguy hiểm trước mắt, ông dường như ngửi thấy mùi khét.

Không được! Ông nhất định phải cứu Tâm Ngữ ra! Ông nỗ lực nâng thân thể bên phải lên, dùng giới hạn của cơ thể con người, rút mạnh cánh tay ra, chỉ cảm thấy lớp da của cánh tay trái bị tróc lên, trong mắt đầy máu thịt mơ hồ.

Ông chỉ rên một tiếng, cảm thấy da và xương bị tách ra vô cùng đau đớn, ông không ngừng hít sâu, hai ba giây sau ông run rẩy xuống tay cởi bỏ đai an toàn cho Dư Tâm Ngữ, xe đã lộn ngược lên trời, ông bò ra đến ngoài xe, da cánh tay trái đã gục xuống dưới, thối rữa máu loãng nhuộm dần nửa người.

Tình yêu luôn có thể hóa thành sức mạnh vô hình, ông hét lớn một tiếng, phóng xuất sức mạnh, đôi bàn tay đẫm máu kéo cơ thể Dư Tâm Ngữ, liều mạng dịch về sau. Bình xăng của xe nhỏ từng giọt, trời đang là mùa hè nóng nực, Lăng Quốc Thao ngửi ra được mùi nguy hiểm.

Nhưng cuối cùng khi ông kéo được vợ ra khỏi xe thì xe bất ngờ bốc cháy, lửa cháy nhanh cùng với xăng. Lăng Quốc Thao vội nắm bắt thời gian muốn tránh, nhưng không kịp nữa, không biết vì sao lửa mạnh như vậy, giây phút cuối cùng, cả người ông nằm trên người Dư Tâm Ngữ, bao trùm nguy hiểm cho bà, sinh tử trong nháy mắt, ông dường như từ cửa sổ xe nhìn thấy một người đứng đối diện.

Bùm! Tiếng vang động trời, xe nổ mạnh, trước mắt một mảnh tối đen, cuối cùng ông không kiên trì được nữa, cuối cùng đáng tiếc không thể nhìn thấy buổi triển lãm tranh tiếp theo của vợ, cuối cùng đáng tiếc không thể nhìn thấy Tiểu Dục của bọn họ khôn lớn...

Vụ tai nạn xe cộ này, vĩnh viễn chôn vùi sinh mệnh Lăng Quốc Thao, khiến ông chết trong trạng thái thê thảm, phía sau lưng thối rữa, toàn thân không chỗ nào lành lặn.

Khi Lăng Xương Khiếu ở bệnh viện nhìn thấy thi thể con trai, phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Lăng Thiên Dục sẽ không quên, khi thi thể được đưa về nhà, mẹ cũng giống như cái xác không hồn, đầu vẫn quấn băng gạc đẫm máu, cánh tay và trên đùi có nhiều vết trầy xước ở mức độ khác nhau, cực kỳ bi ai làm bà mất đi tri giác, như thể linh hồn đã lìa khỏi thân xác.

Vốn dĩ bà cũng là người bị hại, nhưng mới vừa vào cửa nhà đã bị Lăng Xương Khiếu cho một cái tát, khoé miệng Dư Tâm Ngữ chảy cả máu.

Ông đến một giọt nước mắt cũng không có, trong mắt chỉ có hận, tất cả hận và đau khổ đều chuyển tiếp tới trên đầu Dư Tâm Ngữ, nếu không phải ngày thường bà phóng phú thái thái, muốn đi ra ngoài vẽ vật thực, thì sẽ không xảy ra tai họa này, đến tận đây Dư Tâm Ngữ nhận toàn bộ nỗi hận của gia tộc.

Kể từ đó, Lăng Thiên Dục 18 tuổi hoàn toàn mất đi niềm vui, hai mẹ con sống một cuộc sống thường xuyên bị bắt nạt và xỉ nhục, không nhìn thấy ánh mặt trời.

Âm thanh xe thể thao hóa thành tiếng thét dài, tiếng thắng xe gấp phá vỡ ban đêm u tĩnh. Cô nắm chặt tay lái, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, những quá khứ đó giống như một bộ huyết lệ sử, ở trong máu cô chảy xuôi rất nhiều năm, trong lòng cô có một cái gai, cái loại đau đớn này vẫn luôn nhắc nhở cô, đừng quên chuyện bản thân phải làm.

Sau khi xuống xe, cô đi thẳng đến sân tập võ, mấy năm nay, mỗi khi cảm thấy áp lực không vui, cô đều sẽ tới nơi này đánh một hồi, chỉ để phát tiết, sau khi hết giận tất cả khôi phục như lúc ban đầu, cô vẫn sẽ phải mỉm cười với người nhà họ Lăng, diễn kịch bản chính mình viết.

Người đã hẹn còn chưa tới, Lăng Thiên Dục trực tiếp đến phòng thay đồ thay trang phục kiếm đạo.

Võ quán ngoại trừ phòng tập kiếm đạo, còn có phòng tập Boxing, phòng tập Karate, phòng tập Sanda, cô không thích đánh nhau quá thô bạo, so với mấy loại khác, cô thích loại kiếm đạo yêu cầu kỹ xảo, tốc độ, chiến thuật hơn.

Mang xong dụng cụ bảo hộ, huấn luyện viên võ thuật sớm đã chuẩn bị ổn thoả, Lăng Thiên Dục cùng người nọ gật đầu đối cung, thủ vững lễ nghi kiếm đạo.

Hai chân cô hơi dạng ra, đôi tay cầm chui kiếm, hướng đối phương đập mà đi. Động tác cô lưu loát, tư thế tuyệt đẹp, bởi vì mang theo cảm xúc khí thế chiếm tính áp đảo ưu thế.

Cô đánh đòn phủ đầu, đối phương chỉ thủ chứ không tấn công, dường như đang chờ cơ hội chuyển bại thành thắng, Lăng Thiên Dục sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Mũi kiếm đâm thẳng vào bụng đối phương, sau đó chuyển sang đòn đánh lưới, với ba đòn liên tiếp, thay đổi các phương thức tấn công khác nhau.

Đối thủ tránh không kịp, nhận đòn tấn công của cô, Lăng Thiên Dục thừa thắng xông lên, bất giác giữa bên tai lại nghĩ tới ba chữ "đồ sao chổi", cô căm giận chém về phía đối phương, rồi nhắm vào phần thân dưới của người đó. Đối thủ gần như không đánh trả dù có sơ hở nhưng hắn đã chống đỡ được mọi đòn tấn công.

Bởi vì động tác thuần thục và chiếm thế thượng phong, những cảm xúc tiềm ẩn trong Lăng Thiên Dục lộ ra, sức mạnh trong tay dần dần tăng lên, cô gần như cạn kiệt toàn bộ sức lực, nhầm tưởng đối thủ là kẻ mình ghét. Đối thủ nháy mắt giống như cái bia ngắm, đơn giản giơ kiếm gỗ lên không làm bất kỳ hành động chống cự gì, tùy ý Lăng Thiên Dục từng chiêu một dừng ở vai, bụng và chân.

Lăng Thiên Dục đột nhiên nhớ tới đòn roi của Lăng Xương Khiếu, gia pháp trước nay chỉ dừng ở trên người mẹ, khi cô nhìn thấy, nhìn không thấy, Dư Tâm Ngữ chịu đựng tội danh hại chết Lăng Quốc Thao, ở nhà họ Lăng bị nhà bạo hành và bạo lực lạnh.

Từ trên người cô nhìn thấy trên người mẹ có một vết sẹo đỏ đỏ sẽ biết, cuối cùng lần đó Lăng Xương Khiếu cầm lấy roi, bị cô chặn lại.

"A!!!" Một trận phát tiết hét thật to, Lăng Thiên Dục phóng xuất oán hận đè ở ngực ra, thân kiếm dừng ở trên người đối thủ, đồng thời tức giận hóa thành sức mạnh dừng ở trên chân, cô đá một cước thật mạnh vào bụng người nọ.

"A ~" Người nọ đau đớn ngã xuống đất, phát ra tiếng, lại là một người phụ nữ.

Lăng Thiên Dục hoảng sợ, âm thanh quen tai như thế, cô bước nhanh đến, cúi người vạch mặt nạ người nọ ra, thế mà lại là Liễu Tư Dực.

"Sao lại là em?"

Lông mi Liễu Tư Dực ướt át, khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, nàng gật đầu rũ mi, "Hả giận chưa?"

Lăng Thiên Dục tháo dụng cụ bảo hộ xuống, cũng đổ mồ hôi như mưa, hai má ửng đỏ, dính vài sợi tóc. Cô ném kiếm gỗ xuống, vội đỡ Liễu Tư Dực đứng lên, cảm xúc dâng trào lập tức lắng xuống, gió thổi qua không để lại dấu vết.

"Sớm đã không giận nữa, em đến từ khi nào? Tôi tưởng em còn chưa tới?" Số điện thoại cô gọi không ai khác chính là Liễu Tư Dực.

"Hôm nay em vốn dĩ đã ở đây, liền muốn cùng chị luyện tập."

"Chỗ nào gọi cùng luyện chứ, rõ ràng chính là tới bị đánh. Tôi còn thấy lạ sao huấn luyện viên hôm nay lại không đánh trả, không hề có sức phản kháng." Lăng Thiên Dục đau lòng mà ngóng nhìn nàng, kéo tay nàng, vén ống tay áo lên vừa thấy, phát hiện cánh tay thế mà đã bị chính mình đánh ra vài vết thương.

Vết máu đỏ như vết roi, cô chợt nhớ đến mẹ mình, mũi chua xót, nắm chặt ống tay áo Liễu Tư Dực, nói không nên lời.

Liễu Tư Dực nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, bình tĩnh mà buông cổ tay áo, mỉm cười nói: "Không sao, đây là vết lúc trước luyện Sanda để lại."

"Lúc trước?" Lăng Thiên Dục hoài nghi mà nhìn nàng, mấy năm nay cô tới phòng tập kiếm đạo không ít, mỗi lần đều có người luyện cùng, nhưng bởi vì mặc dụng cụ bảo hộ nhìn không ra dáng người cũng nhìn không tới khuôn mặt, mỗi lần cô đều là vì phát tiết, đánh xong liền xoay người rời đi.

"Trước kia cũng là em cùng tôi đánh?" Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Hả? Cái gì trước kia, trước kia là chị bảo em tới đây luyện mấy chiêu phòng thân." Liễu Tư Dực cố tình thay đổi chủ đề và đi đến phòng thay đồ với đồ bảo hộ, nàng đã âm thầm làm bia ngắm cho Lăng Thiên Dục, vẫn luôn vui vẻ chịu đựng.

Nàng không thể tính toán chính xác khi nào Lăng Thiên Dục sẽ tới, nhưng theo ghi chép trước đây, cô chủ yếu đến đây sau giờ tan làm hoặc vào cuối tuần. Liễu Tư Dực thường xuyên "Ngồi canh" ở đây, có thể chờ được cô chính là vinh hạnh, vui vẻ đi làm bia ngắm, đợi không được cô thì chính mình luyện tập Sanda và boxing, mấy năm nay nàng đã trò giỏi hơn thầy, có thể cùng các huấn luyện viên bất phân thắng bại, thậm chí còn vượt qua bọn họ.

"Hồng Tâm ~" Lăng Thiên Dục kéo dài âm cuối, giọng có chút lười biếng, Liễu Tư Dực dừng bước chân lại, quay người lấy chiếc mặt nạ trong tay kẹp nó dưới nách, nàng đi qua giữ chặt Lăng Thiên Dục kéo đến phòng tắm rửa, "Cả người toàn mùi mồ hôi, đi tắm đi."

Đầu ngón tay Lăng Thiên Dục giật giật, móc lấy ngón út nàng, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ, sau khi toàn thân thả lỏng, cảm thấy rất mệt, vừa ý đã đắm chìm xuống dưới, khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tư Dực, tất cả không vui đều đã tan thành mây khói.

Liễu Tư Dực đi trước, cảm thấy trên tay Lăng Thiên Dục đáp lại, sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên không cảm thấy đau chút nào, chỉ có vết sẹo trên cánh tay lộ ra một nửa hiện lên trong mắt Lăng Thiên Dục.

Cô nhăn mày lại, cảm thấy chính mình xuống tay quá tàn nhẫn, cô vẫn luôn cho rằng đối phương là huấn luyện viên nam, cho nên mới đánh gần chết mới thôi, nhưng hiện tại hồi tưởng lại vừa mới mấy chục đòn liên hoàn kia, mỗi một chút so với đánh vào người chính mình còn đau hơn.

Phòng thay quần áo VIP có phòng tắm độc lập, Liễu Tư Dực vừa định cởi áo tắm rửa, nghĩ đến trên người có lẽ bị nhìn thấy vết thương nên dừng tay.

Lăng Thiên Dục ở một bên đang ở tháo dụng cụ bảo hộ bụng, Liễu Tư Dực tiến lên giúp, "Em giúp chị."

"Cởi quần áo ra, tôi xem thử trên người em có vết thương nào khác không." Giọng điệu Lăng Thiên Dục bình tĩnh, dịu dàng ra mệnh lệnh, đã làm tan vỡ suy nghĩ nhỏ nhặt của Liễu Tư Dực.

"Dễ bị thương như vậy thì đồ bảo hộ chẳng phải vô dụng sao, chị đi tắm trước đi."

Lăng Thiên Dục dùng ngón tay trắng nõn nâng cằm nàng lên, giữa mày giật giật, "Thế nào? Đủ lông đủ cánh rồi, không nghe lời nữa?"

Hai tròng mắt Liễu Tư Dực sáng như đầy sao, tự mang linh vận chi khí, chưa thi phấn trang lại là rung động lòng người, nàng nhẹ lẩm bẩm một tiếng: "Không dám..."

Lăng Thiên Dục là người đầu tiên cởi bỏ bộ đồng phục kiếm đạo, chỉ để lại một lớp áo phông mỏng ôm sát người, dáng người duyên dáng và cử chỉ quyến rũ khiến cô trông rất quyến rũ dưới ánh đèn.

Nàng nhớ rõ, cú đá cuối cùng vào bụng Liễu Tư Dực, cho dù mặc đồ bảo hộ, nhưng dưới tác động chịu lực, chấn động vẫn sẽ bị thương đến gân cốt.

Liễu Tư Dực cởi ra bộ đồ vận động, chỉ còn lại bộ đồ thể thao, nàng quay lưng về phía Lăng Thiên Dục chậm rãi cởi lớp áo ngoài cuối cùng. Đồng tử Lăng Thiên Dục dần dần thu hẹp lại, chỉ nhìn thấy những vết bầm tím rải rác khắp nơi, trên vai, sau lưng, cánh tay, không chỗ nào là không có, sâu cạn không đồng nhất, hình xăm hoa hồng vô cùng dễ thấy trên cơ thể đầy sẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro