Chương 10: Nàng thích luôn là nhiệt độ ba phút
Edit: phuong_bchii
________________
Đối với bộ dạng vô lại "Tôi chính là cần lần lên hình này" của Nguyễn Đào, Tô Mạn cũng là thu hồi tâm tư hồi ức, dù sao tiểu cô nương không lương tâm này đã sớm quên chuyện đó.
Dù cho có nhắc lại với nàng, nói không chừng trọng điểm của nàng cũng là "Tô Mạn thế mà cũng có lúc lưu lạc đầu đường", không chừng liền vô cùng phẫn hận gõ sọ não chính mình để chính mình nhớ ra "Hóa ra khi nàng còn sống còn chứng kiến qua thời điểm Tô Mạn cơ cực như thế".
Cảnh tượng như vậy cũng không phải điều Tô Mạn muốn thấy, lập tức chọn ngay lý trí không nhắc tới chủ đề này nữa.
"Cô không phải ký với Thịnh Thế rồi sao? Sau này cô sẽ có rất nhiều tài nguyên, còn lo lắng không có thời điểm lộ mặt?"
Nguyễn Đào liền bĩu môi: "Làm sao tôi biết được Thịnh Thế sẽ ký với tôi chứ? Tôi vốn đang nghĩ nếu không được thì đi cửa sau ký với công ty giải trí nhà Sư Ân, dù sao anh Sư chắc chắn sẽ chiếu cố tôi, kết quả Thịnh Thế liền ký hợp đồng với tôi, nhưng mà dì xem, thậm chí đến người đại diện cũng không sắp xếp cho tôi, nói không chừng cũng không chuẩn bị quản tôi đâu? Hơn nữa, nói không chừng kỳ hai của chương trình hôm nay này tôi cũng không còn xuất hiện nữa."
Đây đơn giản là tự xem nhẹ bản thân, Nguyễn Đào không có chút tự tin nào đối với độ nổi tiếng của bản thân, nhưng Tô Mạn lại thấy rất rõ, có lẽ hôm nay Nguyễn Đào sẽ là người nhận được nhiều bưu thiếp nhất, khẳng định là không đến mức bị loại.
Về lý do vì sao Thịnh Thế Media lại ký với nàng? Ánh mắt Tô Mạn cũng tối sầm theo, khóe môi liền nhấp lên, thật ra Thịnh Thế ký với Nguyễn Đào, hoàn toàn là vì cô và ông chủ Thịnh Thế là bạn tốt lâu năm, vốn dĩ Tô Mạn chuẩn bị để công ty mình ký với Nguyễn Đào, nhưng sau đó lại xảy ra một số chuyện, mới dứt khoát để ông chủ Thịnh Thế ký với Nguyễn Đào.
Hình tượng và khí chất của Nguyễn Đào đều rất tốt, vừa thấy chính là sau này chỉ cần không tự tìm đường chết, dựa vào khuôn mặt cũng có thể đi ngang ở giới giải trí, ông chủ Thịnh Thế gần như không do dự ký ngay.
Tô Mạn còn muốn nói vài lời với Nguyễn Đào, quay đầu liền nhìn thấy Nguyễn Đào trực tiếp nằm trên giường cô ngủ mất tiêu.
Tối hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay nàng cũng trải qua buổi quay chương trình tạp kỹ đầu tiên trong đời, Nguyễn Đào khẳng định là căng như dây cung, hiện tại đã mệt không chịu nổi, thấy Tô Mạn nửa ngày không nói chuyện tìm lỗi, thế mà cứ như vậy ngủ mất.
Tô Mạn cúi đầu nhìn Nguyễn Đào ngủ say, trên mặt cô có một ánh sáng nhu hòa, đem vẻ khó gần xa cách trên khuôn mặt căng của cô ngày thường kia đều dịu đi phần nào.
Cô tiện tay cầm lấy một cái chăn lông đắp lên người Nguyễn Đào, thiếu nữ ôn hương nhuyễn ngọc (1), sau khi ngủ cũng không hề phòng bị cọ cọ trên chăn lông mềm mại.
Tim Tô Mạn cũng mềm theo, ý cười trên mặt cũng trở nên chân thật lại trọn vẹn.
Kỳ hai quay ngay vào ngày mai, mấy khách mời đều ở trong phòng nhỏ, Bạch Giản thấy Nguyễn Đào đột nhiên bị dẫn đi, vốn đang có chút lo lắng, Sư Ân vội vàng thấp giọng giải thích cho cô nàng nửa ngày, cô nàng mới dám tin sự thật là Nguyễn Đào thế mà đã quen biết Tô Mạn từ lâu!
Sư Ân cũng không biết quan hệ của Nguyễn Đào và Bạch Giản đến mức độ nào, cũng khó nói tiếp, nhưng Bạch Giản tốt xấu đã không còn ồn ào muốn đi tìm Nguyễn Đào nữa.
"Nhắc mới nhớ sáng nay cô Tô còn sai Đào Đào mua cà phê cho cô ấy, nói không chừng Đào Đào và cô Tô quan hệ thật không tồi, he he, ngày mai đi tìm Đào Đào hỏi sở thích của cô Tô, he he he!"
Sư Ân một lời khó nói hết nhìn Bạch Giản: "Em hỏi sở thích của chị Mạn Mạn làm gì? Em cũng là fan chị ấy à? "
Bạch Giản vẻ mặt đương nhiên: "Đúng vậy!!! Có người nào không phải fan cô Tô sao! Nhà của chúng em đến bà nội em cũng là fan của cô ấy! Lúc trước cô Tô diễn một bộ phim quốc dân bà em ngày nào cũng xem! Trong phòng bà em dán đầy poster của cô Tô, lúc trước đại thọ 80 tuổi của bà em còn tặng cho bà một cái gối ôm cô Tô to bằng người!"
Sư Ân không đu idol, nhưng hiện tại thật sự đối với độ nổi tiếng của Tô Mạn cập nhật hạn cuối: "... Mạo phạm rồi."
Tuân theo quan niệm bạn của Nguyễn Đào chính là bạn của anh, Sư Ân rất nhanh đã làm quen với Bạch Giản, anh tiếp thu hình thức giáo dục phương Tây, kết bạn vốn dĩ chính là trình xã giao đỉnh của chóp, nói hai ba câu liền cùng Bạch Giản kết thành anh em.
Bạch Giản liền bộ dạng anh em tốt hỏi: "Hôm nay bưu thiếp của anh là bầu cho Đào Đào nhỉ?"
Sư Ân gật đầu.
Bạch Giản liền mang lên một biểu cảm không thân lại hóng hớt: "Anh thích Đào Đào sao?"
Đầu Sư Ân lắc như cái trống bỏi, lại giống như phát giác có chỗ nào không đúng, sau đó gật đầu, nhìn anh lúc gật đầu lúc lắc đầu, làm Bạch Giản cũng ngốc theo.
"Thích đương nhiên là thích, bọn anh chính là anh em từ thời còn mặc quần thủng đáy đã cùng nhau làm bậy, khi còn nhỏ chỉ cần nơi nào có Đào Đào làm bậy khẳng định sẽ có anh ở đấy, bọn anh không ít lần lật tẩy chuyện xấu của đối phương, dù sao anh của anh cũng thích Đào Đào, khi làm cái gì kết hợp với Đào Đào sẽ khiến anh của anh trừng phạt anh nhẹ một chút. Nhưng mà, muốn nói thích nhiều là không có, dù sao anh cũng không muốn bị cay chết, hơn nữa trong ấn tượng của anh hình như hồi cấp 3 chàng trai Đào Đào từng thích cũng không phải mẫu người như anh!"
Sư Ân nghĩ nghĩ, liền nhớ tới hồi cấp 3 Nguyễn Đào hình như cũng từng theo đuổi một chàng trai hơn nửa năm, sau đó không biết vì sao liền toàn tâm toàn ý nói muốn tham gia kỳ thi nghệ thuật, cũng vứt chàng trai kia lên trên chín tầng mây.
Kết quả Bạch Giản lại có hứng thú, cô nàng vội vàng lay tay áo Sư Ân hỏi: "Kiểu chàng trai như thế nào vậy?"
"Một người chơi game rất giỏi, hiện tại hình như đã ký hợp đồng đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp."
Bọn họ ngồi ở khu vườn ngoài phòng nhỏ nói chuyện phiếm, vốn dĩ cũng chỉ muốn giết thời gian, hơn nữa Nguyễn Đào là người bọn họ đều quen biết, đề tài trong vô thức liền hướng trên người Nguyễn Đào.
Chỉ là bọn họ cũng không chú ý tới ở phía sau bọn họ cách đó không xa, ở nơi ánh sáng đều chiếu không tới, có một người phụ nữ mặc váy đen đang dựa vào tường, phương hướng của phòng nhỏ này cách đó không xa chính là biển, vốn dĩ sau khi Nguyễn Đào ngủ Tô Mạn muốn tìm một nơi thư giãn đầu óc, lại không đoán được phía sau liền có hai bạn nhỏ bên cạnh cô đang tám về quá khứ của Nguyễn Đào.
Tô Mạn nhíu mày.
Nguyễn Đào thích tuyển thủ eSports kia cô cũng biết, trên bàn Nguyễn Đào còn bày ảnh chụp chung với cậu, là chàng trai có diện mạo thanh tú, chỉ là Tô Mạn cũng chưa từng nghe nói Nguyễn Đào đã từng theo đuổi đối phương, chỉ là... là vì sao đột nhiên lại chia tay?
Hay là nói con người Nguyễn Đào này thích luôn là nhiệt độ ba phút (2) như vậy?
Giống như có thể quên bài hát cô đã hát ở dưới chân cầu vượt, ngoài miệng nói thích người ta cũng có thể quay đầu liền quên sao?
Tô Mạn không biết chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ là giống như có thứ gì chua xót đột nhiên vắt ngang trái tim cô, từng chút từng chút dâng lên cảm giác chua chát và cay đắng.
Cô châm cho mình một điếu thuốc sau thời gian dài, hương vị nicotin tràn ngập xoang mũi cô, một số thứ Tô Mạn vốn cho rằng bản thân đã quên lại xuất hiện trong lòng cô một cách khó hiểu, làm khuôn mặt cô dừng ở bóng tối chỗ đều là một mảnh đen tối không rõ thần thái.
------------------------------
Chú thích
(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
(2) Nhiệt độ ba phút: cả thèm chóng chán, chỉ nhiệt tình trong khoảng thời gian ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro