Chương 64



Quê của Vu Chu là một thành phố nhỏ tuyến một trăm tám mươi, thuộc thành phố cấp huyện bên cạnh Túc Thành, về nhà phải đi tàu cao tốc đến ga Túc Thành trước, sau đó lái xe 40 phút.

Quê nhà tuy nhỏ nhưng cũng khá náo nhiệt, không khí Tết còn đậm hơn cả thành phố lớn, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ven đường thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ.

Nhà Vu Chu ở Thiên Thành là một gia đình khá giả, một khu biệt thự thuần túy được xây dựng ở khu đô thị mới phía Bắc, bố mẹ nàng mua lúc nàng học cấp ba, lúc mua giá nhà chưa tới một vạn (m2), vì vậy tổng giá cũng không đắt, xấp xỉ chi phí trang trí và đồ điện gia dụng.

Hai năm trước lúc ông ngoại bà ngoại còn ở Thiên Thành, sẽ đến nhà bà ngoại ăn Tết, nhà bà ngoại là nhà tự xây ở khu phố cổ, sau này giải tỏa, môi trường sống thay đổi theo sự phát triển của thành phố, lớp người già không quen ở, quay về nhà thờ tổ ở quê, vì vậy Tết đến các cô dì chú bác đều tụ tập ở nhà Vu Chu.

Khoảng mùng hai mùng ba lại về quê cúng tổ tiên.

Vu Chu lần này trở về xinh đẹp hơn nhiều, ra xã hội quả là khác, chú ý ăn mặc trang điểm, tóc cũng uốn xoăn lọn to, mặc áo khoác len màu lạc đà cùng quần jean và bốt cao cổ, bớt đi nhiều vẻ non nớt.

Người cũng trầm lặng đi nhiều, chỉ ngồi trên sofa trả lời Wechat, cũng không mấy khi nói chuyện với họ hàng.

Nàng nhớ đến Tô Xướng giữa không khí Tết náo nhiệt.

Lúc tiễn nàng ra ga tàu cao tốc, hai người dựa vào nhau một lúc lâu trong phòng chờ, không ai chơi điện thoại, chỉ nắm tay nhau xoa nắn tới lui, thỉnh thoảng hôn một hai cái, rồi xác nhận với đối phương khi nào về Giang Thành.

Vào ga, một mình kéo vali, Vu Chu bỗng dưng muốn khóc, nàng vốn không phải người đeo bám như vậy, nhưng khoảng thời gian này với Tô Xướng quá tốt đẹp, đột ngột chia xa, như bị cắt mất một mảnh áo, bên người lạnh lẽo, ngồi đến xương cốt cũng mỏi nhừ, không có chỗ dựa.

Lên xe nàng gửi cho Tô Xướng icon mặt khóc lớn, Tô Xướng xoa đầu nàng, cũng gửi lại một icon đang cố nặn nước mắt.

Vu Chu vành mắt đỏ hoe lại bật cười, trên người Tô Xướng luôn có một cảm giác dễ thương đầy mâu thuẫn, mỗi lần icon cô ấy dùng đều chẳng liên quan gì đến con người cô ấy, khiến Vu Chu cảm thấy vô cùng, vô cùng đáng yêu.

Cái Tết này trôi qua thật chẳng vui vẻ gì, em họ kéo nàng ra ngoài mua pháo, trước kia nàng sẽ rất hào hứng, nhưng lần này nàng đút tay vào túi, em họ hỏi nàng thế nào, nàng uể oải nói: "Ừm, mua."

Buổi trưa ăn cơm đoàn viên, họ hàng vui vẻ uống rượu, cũng hùa vào ép Vu Chu uống hai ly, nàng uống đến lâng lâng, những lời nói rôm rả tai trái vào tai phải ra, lấy điện thoại ra xem có tin nhắn của Tô Xướng không, bị bà Triệu dùng đầu đũa gõ vào tay: "Lại xem điện thoại, lại xem điện thoại."

Chống trán nghe người lớn nói chuyện phiếm, điện thoại trong túi rung lên, tim nàng nhảy lên, có dự cảm, lấy ra xem, quả nhiên là Tô Xướng.

Vu Chu mím môi cười, lập tức chạy ra ngoài cửa, hơi nóng mang theo từ trong nhà còn chưa tan, run lên một cái trong gió lạnh, cười tươi nhận điện thoại, giọng rất nhẹ: "Alô?"

"Ăn cơm chưa?" Giọng Tô Xướng cao sang xen lẫn chút lười biếng, như đang vỗ về chú mèo con mà cô ấy yêu thương.

Vu Chu mang theo hơi men, cố gắng mở mắt, muốn đi đến vườn hoa đối diện, lại nghe thấy tiếng trẻ con đốt pháo bên đó rất ồn, thế là chạy vài bước đến chỗ yên tĩnh hơn: "Đang ăn, còn chị?"

"Chị ra sân bay, đón bố mẹ chị, còn có cả ông nội." Tô Xướng nói.

"Vậy chị ăn cơm chưa?" Vu Chu nói rất chậm, từ lúc nghe thấy câu đầu tiên của Tô Xướng đã không nỡ cúp máy rồi.

Tô Xướng không trả lời, chỉ khẽ hỏi nàng: "Uống rượu rồi?"

"Ừm, uống một chút."

"Đừng uống nhiều." Giọng nói mềm mại của nàng khiến lòng Tô Xướng ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng dặn dò nàng.

"Không có uống nhiều đâu," Vu Chu đá viên sỏi nhỏ ven đường, "Với lại uống nhiều cũng không sao, ở nhà mà, em đi ngủ thôi."

"Ở nhà cũng không được," Tô Xướng dùng giọng nói vuốt ve nàng, cuối cùng nói, "Ngoan một chút."

Vu Chu bị ba chữ này đâm trúng đến trời đất quay cuồng, còn choáng hơn cả say rượu, nàng hít thở mấy lần, mới nói: "Vậy chị cũng phải ngoan, tối ăn cơm với bố mẹ, cũng không được uống rượu, nhiều nhất là một chút xíu thôi."

Tô Xướng cười, đồng ý với nàng: "Được."

Hai người lưu luyến cúp điện thoại, Vu Chu ôm khuôn mặt đỏ bừng thở ra mấy hơi, lúc này mới phát hiện mình không mặc áo khoác, co vai chạy về nhà, ngồi xuống bàn, bà Triệu thấy người nàng đầy hơi lạnh, hỏi: "Làm gì thế? Chạy ra ngoài."

"Không có gì, nhận điện thoại thôi ạ." Vu Chu sụt sịt mũi, cong mắt, mím cười gắp một miếng cá.

Bà Triệu nhìn nàng hai cái, cảm thấy có gì đó không đúng

Buổi chiều tại sân bay Giang Thành, Tô Xướng đứng ở khu vực đón khách chờ người thân trở về. Rất khác với lúc đón Vu Chu, cô không thấp thỏm, cũng không căng thẳng, thậm chí rất ít mong đợi, mặc áo khoác dài hai hàng cúc họa tiết nanh sói, tóc tùy ý thả sau gáy.

Một lúc sau, người nhà ra tới, đi đầu là Tô Ý, áo khoác vest len dày kẻ ô nhỏ, bên trong là áo lót cổ thấp bằng lụa, túi xách dây xích kim loại và đôi bông tai khá có thiết kế bổ sung cho nhau, đã năm mươi tuổi rồi, vẫn rất sắc sảo, trông chỉ khoảng bốn mươi.

Còn tổng giám đốc Lý và ông nội Tô Xướng ở phía sau, trợ lý đẩy xe hành lý.

Tô Ý người này rất kỳ diệu, bà ấy không hề cao ngạo, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy bà ấy cao ngạo, bởi vì bà ấy nhìn người phải chớp mắt một cái trước, ánh mắt dừng trên mặt đất trước, sau đó mới quyết định có nên nhìn lên mặt đối phương hay không.

Thấy Tô Xướng, bà ấy cúp điện thoại, đi giày cao gót tới, ôm cô: "Tiểu Xướng."

Khuôn mặt được bảo dưỡng tốt cười lộ ra vết chân chim nhàn nhạt, là biểu hiện rất nhớ Tô Xướng.

"Mẹ." Tô Xướng cười cười, tiếp đó ôm tổng giám đốc Lý và ông nội, tổng giám đốc tổng giám đốc Lý và ông nội vỗ lưng cô, cũng rất nhớ cô.

Tô Ý khoác tay cô, vịn cổ nói ngồi máy bay mệt chết đi được, hỏi Giang Thành có chuyên viên mát-xa nào tốt không, Tô Xướng nói lát nữa sẽ hỏi thử.

Một đoàn người đi thang máy xuống bãi đậu xe, có xe hành lý đi vào, Tô Xướng kéo tay Tô Ý nói: "Cẩn thận." Bảo bà ấy dựa vào phía mình một chút, sau đó không nói gì thêm.

Tổng giám đốc Lý hỏi có nhớ mã số khu vực đậu xe không, Tô Xướng nói yên tâm, cô đã chụp ảnh rồi.

Trên xe rất yên tĩnh, ông nội nói Giang Thành những năm này thay đổi thật lớn, tổng giám đốc Lý cũng rất xúc động, trên đường đi qua trụ sở của một tập đoàn nào đó, ông chỉ tay, xác nhận với trợ lý, trưa mai có phải đã hẹn tổng giám đốc Viên không.

Tô Ý ngồi ở hàng ghế trước chớp chớp mắt, nói với ý tứ không rõ ràng: "Mai là mùng một."

tổng giám đốc Lý không nói gì, trợ lý đáp vâng, mười hai giờ ở Vọng Giang Quốc Tế.

"Mai có cần con đưa bố đi không?" Tô Xướng nhẹ giọng hỏi.

"Không cần." Trợ lý đã chuẩn bị xe, tối sẽ lái qua.

"Vậy tối nay ở chỗ con hay là..."

Tô Ý nói đã cho người dọn dẹp nhà bà nội trước rồi, ở nhà bà nội, căn hộ duplex của Tô Xướng ông nội lên xuống lầu không tiện, hơn nữa chỉ có một phòng làm việc, bà ấy và tổng giám đốc Lý đều cần làm việc.

"Được." Tô Xướng cười cười.

Tô Ý đặt tay lên đùi cô, ôn tồn nói: "Con hai ngày này cũng qua ở đi, được không?"

"Vâng."

Bữa tối là phòng riêng Tô Xướng đặt trước, ăn món Quảng Đông mà Tô Ý thích, mở một chai rượu, trong tiếng ly chén chạm nhau thỉnh thoảng, trò chuyện về tình hình gần đây của mỗi người.

Chưa đến mười giờ, họ mặc áo khoác rời khỏi nhà hàng, trợ lý không uống rượu lái xe, đưa họ về nhà bà nội, rồi lại đưa Tô Xướng về nhà thu dọn hành lý.

Tô Xướng ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Giang Thành trống trải trong đêm giao thừa, đường phố rất yên tĩnh, nhiều người đã về quê, trong các tòa nhà cao tầng chỉ lác đác vài ánh đèn.

Trời có mây, không có sao, cũng không có trăng, vì cấm pháo hoa mồi nổ, nên cũng không có những đóa hoa lửa bung nở tùy ý.

Trợ lý nói: "Xướng Xướng, cháu lại ít nói rồi."

"Vậy sao?" Tô Xướng cười cười.

Trợ lý khá xúc động: "Lớn rồi."

Ngón cái Tô Xướng xoa màn hình điện thoại, cúi đầu mở khóa, mở giao diện Wechat, nhìn avatar mèo được ghim trên cùng ngẩn người.

Nhà Tô Xướng không có thói quen xem Gala mừng xuân, cộng thêm chuyến bay dài, mọi người rất mệt mỏi, ông nội tắm rửa xong, sớm đã đi ngủ, tổng giám đốc Lý cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, Tô Ý vẫn đang làm việc trong phòng làm việc.

Tô Xướng tắm xong, mang cho bà ấy một ly sữa trợ lý đã hâm nóng, hỏi bà ấy nhiệt độ điều hòa có cao không, nếu chóng mặt, cô sẽ chỉnh thấp xuống một chút.

Tô Ý nói không cần, lại vui vẻ khen Tiểu Xướng càng ngày càng chu đáo.

Trở về phòng, Tô Xướng nằm nghiêng trên giường, dưới ánh đèn bàn lật xem tin nhắn riêng của fan gửi tới, chưa xem hết, cô quay lại trang chủ, đăng một dòng: "Giao thừa vui vẻ."

Lời chúc tranh nhau ùa đến, internet vô cùng náo nhiệt.

Mười một giờ bốn mươi lăm, nhận được yêu cầu video call, là Vu Chu.

Tô Xướng khẽ động vai, nhấn chấp nhận, trong màn hình nhỏ xuất hiện bạn gái nhỏ bé của cô, nàng chắc cũng đang ở trong chăn, đèn bàn sáng hơn một chút, mặt đỏ hồng, thấy Tô Xướng liền cười.

"Sao thế?" Tô Xướng bất giác dịu giọng, ý cười nhuốm lên khoé môi.

"Oa em suýt bị mẹ đánh chết rồi." Vu Chu vừa chui vào chăn, hơi lạnh, "hít" một tiếng rụt cổ.

Tô Xướng nhướng mày: "Tại sao?"

"Em nói em không xem Gala mừng xuân nữa, mẹ em nói sắp mười hai giờ đón giao thừa rồi mà mười mấy hai mươi phút em cũng không chịu được, em nói em buồn ngủ chết đi được hôm nay ngồi xe rồi, mẹ em nói em không hiếu thuận, em nói không đón giao thừa sao lại nâng lên thành hiếu thuận hay không hiếu thuận chứ, mẹ em định đánh em, em dùng chiêu 'Tết nhất đến nơi rồi' tấn công bà ấy, em nói Tết nhất đến nơi rồi mẹ mà đánh con thì sang năm con xui cả năm đấy. Bà ấy nhịn được, thế là em chạy lên đây, hahahahahaha." Vu Chu nói một lèo, cười ranh mãnh.

Tô Xướng cũng bị chọc cười, Vu Chu trong video đôi mắt sáng long lanh, ánh sáng pháo hoa hắt vào từ cửa sổ lập lòe, lúc tỏ lúc mờ, khiến đường nét của nàng càng thêm sinh động.

Bên kia có tiếng pháo nổ đì đùng, Vu Chu lẩm bẩm: "Trước đây sao không phát hiện ra Tết lại khổ thế này, ồn chết đi được."

Ngay sau đó lại hỏi Tô Xướng đã ăn gì uống gì, quan trọng nhất là có nhớ nàng không, có đúng giờ nhớ nàng không, có mỗi giờ đều nhớ nàng không.

"Có." Tô Xướng mỉm cười, dịu dàng, chân thành trả lời.

Vu Chu hài lòng rồi, dụi mặt vào gối, nói: "Thật không quen chút nào, ngủ một mình."

Không có bạn gái thơm tho mềm mại ấm áp dịu dàng ôm, cảm giác tư thế ngủ cũng không đúng nữa rồi.

Tô Xướng chỉ nhìn nàng, không nói gì nhiều, không hiểu vì sao, từ lúc cô nhìn thấy Vu Chu, trong lòng cứ thầm thở dài chua xót mềm mại, rõ ràng chỉ xa nhau chưa đầy một ngày, mà lại như đã lâu không gặp.

Hai người bỗng rơi vào im lặng, nhìn nhau trong không gian ồn ào và yên tĩnh, dường như có thể đọc được hơi thở của đối phương.

"Tô Xướng, em có thể nuôi một chị được không? Đi đâu cũng mang theo, thật sự không muốn xa nhau." Vu Chu chợt thấy hơi buồn, trong đầu nàng toàn là Tô Xướng, Tết cũng chẳng vui vẻ gì.

Một câu nói rất trẻ con, Tô Xướng rất muốn xoa đầu nàng, nhưng không làm được, không đợi cô trả lời, Vu Chu giữa tiếng pháo nổ dày đặc quay đầu lại, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhanh chóng quay lại, cao giọng: "Mười hai giờ rồi!"

"Năm mới vui vẻ, Tô Xướng Xướng." Nàng cười tủm tỉm nói.

"Năm mới vui vẻ."

"Chị phải nói là năm mới vui vẻ, Vu Chu Chu."

"Năm mới vui vẻ, Vu Chu Chu."

"Được, như vậy chúng ta là một đôi rồi." Vu Chu rất hài lòng.

Tô Xướng cầm điện thoại cười nhạt, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt trong màn hình, thần thái bay bổng rạng ngời, dường như thu hết tất cả pháo hoa mà Giang Thành thiếu vắng vào trong con ngươi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro