Chương 69





Vu Chu dẫn Tô Xướng đi ăn quán xào cổng trường, quán này tuy mặt tiền nhỏ, nhưng không bẩn.

Nàng nói trước đây học tự học buổi tối, đều ăn ở nhà ăn. Dành dụm tiền một tuần, có thể gọi một lần món xào, cùng mấy bạn học thân thiết hùn tiền, nguyện vọng chưa trưởng thành cũng rất ngây ngô, chính là sau này không cần hùn tiền với ai, gọi hết các món xào một lượt.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, lần nữa đến đây, chính là dẫn Tô Xướng đến.

"Vậy gọi hết một lượt đi." Tô Xướng nói.

"Không có ai lãng phí như chị đâu!" Vu Chu nhẹ nhàng trách cô ấy, lập tức dựa qua nói với cô ấy món gì ngon, tay Tô Xướng đặt trên vai nàng, giúp nàng vén tóc.

Vu Chu gọi món xong, hỏi Tô Xướng: "Chị hồi nhỏ thích ăn gì thế? Kể nhiều một chút, được không ạ?"

Tô Xướng nghĩ một lát, nói: "Chị trước đây học ở Thâm Thành, ăn nhà ăn tương đối nhiều, có một dạo thẻ ăn của chị luôn bị mất."

"Hả?" Vu Chu tò mò, "Vì sao thế?"

"Có người lén lấy thẻ ăn của chị, nạp tiền cho chị, rồi trả lại." Tô Xướng có chút ngại ngùng, lông mi rũ xuống tạo thành bóng mỏng.

"Trời ạ..." Vu Chu tưởng tượng một chút Tô Xướng luôn làm mất thẻ ăn, đáng yêu chết đi được, "Thật muốn xem dáng vẻ trước đây của chị."

"Êy, em đột nhiên nghĩ, từ nhỏ đến lớn không ít người theo đuổi chị nhỉ, sao chỉ có em theo đuổi được vậy?" Vu Chu theo thói quen cắn ngón tay.

Tô Xướng lấy ngón tay của nàng ra: "Là em theo đuổi sao?"

"Hả?"

"Không phải chị sao?" Tô Xướng nhìn nàng, khẽ cười.

"Thật sao?" Vu Chu thỏa mãn rồi, nghiêng người vào người cô ấy.

Ăn cơm xong họ đi xem một bộ phim, Vu Chu lại dẫn cô ấy đi city walk ở Thiên Thành, gặp chùa miếu vào lạy một lạy, nàng nói nàng hồi nhỏ đã từng quyên góp công đức ở đây, trên bia công đức còn có tên của nàng, Tô Xướng ngồi xổm xuống tìm từng cái một, tìm thấy tên của Vu Chu, dùng điện thoại chụp một tấm.

"Xem này, Triệu Thanh Hà ở trên là mẹ em, Vu Quân là ba em, còn có La Ngọc Hồ, ở đây này," Vu Chu dựa vào cô ấy từ phía sau, tay chống lên vai cô ấy, gõ gõ vào khoảng trống bên cạnh, "Nếu ở đây có một Tô Xướng, thì hoàn hảo rồi, hai đứa mình cùng nhau làm việc thiện tích đức."

Có những lời rơi vào tai thời gian, sẽ được nghe thấy.

Ví dụ như, sau này trên tấm bia công đức này quả nhiên xuất hiện tên Tô Xướng, nhưng không ở cạnh Vu Chu, vì những cái tên xung quanh đều đã viết kín, Tô Xướng cô đơn lẻ loi đứng ở mấy hàng cuối cùng, trước sau trái phải đều là người xa lạ.

Giống như đang nhìn Vu Chu từ xa giữa biển người.

Tình yêu tuổi trẻ luôn không biết mệt mỏi, chỉ hận không thể kéo một ngày thành bốn mùa.

Buổi tối, họ lại đến quảng trường Nhân dân, quảng trường sát bờ sông, là nơi náo nhiệt nhất Thiên Thành. Có biểu diễn dân gian, múa lân và đánh hoa sắt gì đó, còn có mấy đội nhảy quảng trường cố định, những người trẻ tuổi trượt patin vòng qua dây micro của KTV ngoài trời, tiếng trống eo và tiếng loa cứ phải tranh cao thấp.

Họ dạo bước bên bờ cát, tay trong tay nhìn pháo hoa tứ tán, mùi lưu huỳnh và khói cũng làm người ta khó chịu, nhưng đó cũng là hương vị giới hạn của Tết Nguyên Đán.

Vu Chu mua hai chiếc đèn Khổng Minh, cùng Tô Xướng mỗi người một cái, hai người mượn bút, ngồi xuống bậc thang đá viết chữ.

Đèn Khổng Minh có bốn mặt, Vu Chu quyết định ước bốn điều ước.

Mạnh khỏe bình an, đoàn đoàn viên viên, vui vẻ hạnh phúc, sớm chiều bên nhau.

Mà đèn Khổng Minh của Tô Xướng lại trống không, Vu Chu cầm qua xem, ba mặt đều không có chữ, chỉ ở mặt thứ tư viết hai chữ: "Vu Chu."

"Chị viết lời nguyện đi." Vu Chu sợ đại tiểu thư không hiểu.

"Ừm."

"Ừm là sao? Chị viết tên em, bà Trời biết chị muốn làm gì sao? Bà ấy giúp chị thực hiện thế nào đây?"

"Nhắc bà ấy, xem lại lời nguyện của em một lần nữa, thực hiện hết của em."

Vu Chu nhìn Tô Xướng, mấy giây sau vành mắt đã đỏ hoe.

Tô Xướng sững sờ, cười ôm nàng: "Sao thế?"

"Em tưởng chị sẽ nói Vu Chu chính là nguyện vọng của chị gì đó, em còn đang nghĩ cảnh tượng này tuy rất cảm động nhưng em cũng có thể chịu được, nhưng mà, sao chị lại nghĩ như vậy chứ," Vu Chu có chút không chịu nổi, "Chị còn không biết em đã ước nguyện gì."

"Chị phải ước nguyện chứ, chị không thể là người không có nguyện vọng." Vu Chu hít mạnh cái mũi nghẹt.

Như vậy Tô Xướng sẽ khiến nàng sợ hãi, khiến nàng cảm thấy không chân thực, nếu không có dục vọng, vậy thì rời đi cái gì cũng sẽ không có vướng bận.

"Nhưng mà, chị thật sự không có. Chị chỉ hy vọng em vui vẻ." Tô Xướng nghiêm túc nói.

Vu Chu lần đầu tiên cảm thấy khó nắm bắt Tô Xướng, không biết là cô ấy quá tốt, hay là vì cô ấy quá thờ ơ. Nàng lúc đó vô cùng muốn làm tình với Tô Xướng, muốn Tô Xướng chiếm hữu nàng, cũng muốn chiếm hữu Tô Xướng, dường như nhìn thấy thất tình lục dục của cô ấy, sẽ cảm thấy vững tâm hơn một chút.

Sau này có một khoảng thời gian, Tô Xướng cũng như vậy, mỗi ngày không biết mệt mỏi muốn cùng Vu Chu phát sinh quan hệ, dùng phản ứng sinh lý để chứng minh Vu Chu còn yêu cô ấy.

Họ đã từng có cùng một loại cảm xúc, trong khe hở sai lệch của thời không.

Ước nguyện xong, họ ngẩng đầu, nhìn đèn Khổng Minh biến mất trên không trung.

Sau đó họ mua một ít pháo bông que, Tô Xướng nhìn chằm chằm vào những tia lửa bắn ra như giọt nước, vẽ một vòng tròn, lại vẽ mấy đường ngang có độ dốc, không nhìn ra cô ấy đang nghĩ gì, nhưng mắt mày vô cùng đẹp, ánh lửa chiếu lên mặt cô ấy, giống như in hoa văn lên cánh bướm.

Vu Chu không tự chủ được lấy điện thoại ra chụp ảnh, lại cảm thấy ảnh chụp không đủ, quay một đoạn video dài hơn một phút.

Trong video Tô Xướng nhìn que pháo bông, lại nhìn nàng, giữa tiếng nền ồn ào nhẹ giọng hỏi: "Chúc Chúc, em đang quay video à?"

Vu Chu nói: "Đúng thế."

Tô Xướng dùng que pháo bông trong tay vẽ một chiếc thuyền nhỏ trước ống kính.

Âm thanh ngoài màn hình của Vu Chu cười ha hả, nói chị muốn đốt điện thoại của em à?

Tô Xướng cũng cười, thu lại hạ thấp nó xuống.

Tô Xướng sinh động như vậy, nhưng vẫn giống như một bức tranh có độ trễ, có lời thuyết minh ngoài màn hình.

Mười giờ tối, Vu Chu mang theo không khí Tết náo nhiệt về nhà, bà Triệu vẫn chưa ngủ, ngồi trên sofa xem bộ phim dài tập trước đó bà ấy đang theo dõi, bà ấy nghe thấy tiếng động, quay đầu liếc nhìn Vu Chu, vặn nhỏ tiếng TV: "Về rồi à?"

Giọng nói thấp hơn bình thường, cũng không có ngữ điệu trầm bổng như mọi khi.

Đồng xu trong lòng Vu Chu quay một vòng, nàng đi tới, ngồi xuống chiếc sofa khác: "Mẹ chưa ngủ ạ?"

"Con mai phải đi rồi, mẹ không đợi con về nói chuyện sao được chứ?" Bà Triệu hất hàm về phía bàn trà, "Này, mấy gói hạt này con có mang đi không? Mọi năm rất thích ăn, năm nay lạ thật, bóc cũng không thèm bóc."

"Mọi năm ấy à, cũng không thích tham gia họp lớp gì đâu, gọi con dậy cứ như đòi mạng con vậy."

Bà Triệu không xem TV được nữa, lấy len ra đan.

Ngón trỏ quấn ba bốn vòng, bà ấy hỏi Vu Chu: "Họp lớp của con mấy người vậy?"

"Ừm..." Vu Chu hơi căng thẳng, "Chắc hoảng mười mấy người, không phải ai cũng đi."

Nàng vuốt tóc, vén ra sau tai.

"Thế các con ăn cơm xong đi đâu đó?"

"Đi hát, sau đó, ừm, đi dạo một lát." Vu Chu sụt sịt mũi.

"Ồ, thế thì chẳng trách, Lưu Tam Muội ở đội nhảy quảng trường ấy, dì Lưu của con, nói thấy con ở quảng trường," Con ngươi của bà Triệu đảo quanh nàng một vòng, giống như đang đan len, lại thu về, cẩn thận đếm mũi đan, "Nói là đi cùng một cô gái, cao cao gầy gầy, hai người ôm nhau."

Trong lòng Vu Chu như bị đổ một chai nước tương, đổ lên bàn trà, lên thảm trải sàn, tay chân luống cuống muốn dọn dẹp, nhưng vết bẩn sẫm màu đã lan ra, rất bối rối, cũng không biết nên bắt đầu dọn từ đâu.

"Con..."

"Chúc Chúc à, con không yêu đương chứ?" Bà Triệu dựa lại gần, ngắt lời nàng.

Vu Chu theo phản xạ phủ nhận: "Không có ạ, con làm gì có."

"Ồ, dì Lưu còn bảo mẹ cẩn thận chút, nói trường cấp ba của các con có người đồng tính, nói Nhị Dương trước đây cũng yêu đồng giới, người nhà con bé đều biết, mẹ nói rồi mà Chúc Chúc nhà mình không thể nào, Chúc Chúc nhà mình có bạn trai mà mình thích rồi." Bà Triệu lắc đầu hai cái, vẻ mặt rất chắc chắn, lời nói như đang thuyết phục Vu Chu, cũng như đang thuyết phục chính mình.

Cuối cùng lại bĩu môi: "Dì Lưu của con chính là cái đồ nhiều chuyện, mẹ thấy bà ấy không ưa nhà mình tốt đẹp."

Vu Chu cầm cốc trà trên bàn lên uống: "...ai da mẹ đừng giống mấy người đó, khụ ừm, nhiều chuyện."

"Đó là trà hôm qua rồi, con đừng uống, muốn uống thì ra bếp rót."

"Ồ."

Tiếng dép lê loẹt quẹt từ gần đến xa, rồi lại từ xa đến gần.

"Cái đó, mẹ, không có gì thì con lên lầu trước ạ, dọn dẹp vali." Vu Chu bưng nước, nói sau lưng bà Triệu.

Thường thì bà Triệu sẽ quay đầu lại, hoặc là dựa vào lưng ghế sofa bắt nàng nói thêm vài câu, hoặc là nói đi đi đi đồ vô lương tâm mai phải đi rồi còn lười nói chuyện thật là nuôi không công mà.

Nhưng lần này bà ấy không làm vậy, vẫn quay lưng về phía Vu Chu, cúi đầu đan len, nói: "Mẹ nhớ ra, cô út của con nói giới thiệu cho con một người, mẹ hỏi thử xem trước, nếu tốt thì hai đứa thêm WeChat nhé."

"Ồ."

Vu Chu đi lên lầu.

Nằm trên giường, nàng không bật đèn, mở WeChat, có tin nhắn Tô Xướng gửi tới: "Đến rồi."

Nàng nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Tô Xướng năm phút, cuối cùng gõ chữ nói: "Hôm nay em không qua nữa đâu, mai phải đi rồi, em mà lại ra ngoài chạy bộ gì đó, chắc mẹ em không tin nữa đâu."

"Mai gặp ở ga tàu cao tốc nhé." Lại thêm một câu.

Sau khi Tô Xướng đến, Vu Chu đã đổi vé, sang chuyến sau, chênh lệch thời gian không quá 20 phút, may mà còn hai ghế hạng hai liền nhau, như vậy có thể cùng nhau về.

Tô Xướng nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Được."

"Tắm rửa, đắp chăn kỹ, ngủ sớm đi, đồ đạc phải dọn dẹp gọn gàng, trước khi trả phòng kiểm tra lại lần nữa."

Vu Chu rất thích dặn dò Tô Xướng, rõ ràng biết có những lời không cần thiết, nhưng vẫn muốn.

Họ nói chuyện một lúc, mỗi người nói chúc ngủ ngon, nhưng Vu Chu lại không ngủ được.

Mở mắt nằm trên giường như cá chết, dùng ánh trăng phơi khô mình.

Cũng không biết bà Triệu nói những lời này là tin hay không tin. Vu Chu định cùng Tô Xướng lâu dài, nên nàng chắc chắn sẽ công khai, nhưng nàng hy vọng là sau khi mình chuẩn bị tốt, cùng Tô Xướng ổn định hơn một chút, có thêm tự tin hơn một chút. Nàng không muốn làm tổn thương bất kỳ bên nào.

Ngẩn người xong, nàng với lấy điện thoại xem, đã 1 giờ sáng rồi.

Ma xui quỷ khiến mở WeChat, tìm Tô Xướng, mở vòng bạn bè không có gì của cô ấy xem một lượt, muộn thế này rồi, cô ấy chắc đã ngủ rồi, xung quanh yên tĩnh như vậy, dường như có thể để Vu Chu lặng lẽ giải tỏa một chút nhớ nhung.

Nàng gửi cho Tô Xướng biểu cảm "Triệu hồi Tô Xướng": "Tô Xướng Tô Xướng Tô Xướng."

Tim đập thình thịch, vì giây tiếp theo, trong khung chat, liền xuất hiện một biểu cảm khác, là cái Tô Xướng đã từng làm.

"Vu Chu Vu Chu Vu Chu."

Họ nhớ nhung nhau trong thành phố nhỏ, khoảng cách chưa đầy 2 km, nhưng lại xa hơn 2 km rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro