Chương 95
Suốt đường im lặng về tới khách sạn, Tô Xướng ngồi xuống sô pha, ngửa mặt lên, Vu Chu giúp cô ấy tẩy trang.
Miếng bông tẩm cồn ẩm ướt mát lạnh đắp lên mặt cô ấy, sau khi rửa sạch lớp trang điểm, lộ ra gương mặt mộc thanh tú như phù dung trong nước.
"Vừa rồi chị đối đầu với tay săn ảnh kia, không sao chứ?" Vu Chu nâng mặt cô ấy cẩn thận lau sạch, hỏi.
Tô Xướng đưa tay ôm eo Vu Chu, cười cười: "Chị không sao."
Vu Chu không hiểu những chuyện này, chỉ mơ hồ lo lắng, nhưng Tô Xướng đã cho nàng viên thuốc an thần, nàng liền ngoan ngoãn không gây thêm phiền phức. Mấy miếng bông tẩy trang đen sì vứt sang một bên, Vu Chu lại tẩy phấn nền trên tay và ngực cho Tô Xướng.
Người Tô Xướng hôm nay rất thơm, là mùi hương hoa lá rực rỡ, không phải mùi gỗ quen dùng.
Đến nơi danh lợi thế này, Vu Chu mới phát hiện tầng lớp xã hội cũng có mùi vị, lớp mặt nạ được dệt nên từ tầng tầng lớp lớp mỹ phẩm và đồ dưỡng da đắt tiền, bản thân nó đã mang theo vẻ lạnh lùng người lạ chớ gần, trong mùi hương tràn ngập cảm giác kim loại và châu ngọc.
Còn Vu Chu thích hương hoa, thích hương trái cây, thích hương gỗ, chúng hoặc xa cách hoặc nồng nhiệt, nhưng chung quy đều trong tầm tay.
Nàng co một chân đặt lên sô pha, lau tay cho Tô Xướng, nước tẩy trang chảy qua kẽ ngón tay, có lẽ hơi nhột, Tô Xướng hé mí mắt đang nhắm nhìn nàng, Vu Chu cười, nói: "Chị thế này giống như thái hậu vậy."
Tô Xướng cũng cười, mí mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Vu Chu rất đau lòng, khẽ nói: "Có phải rất mệt không, hoạt động thế này?"
Chỉ riêng việc đi giày cao gót đứng ba bốn tiếng, nghĩ thôi đã như đinh đóng vào gót chân, còn phải tươi tỉnh trên sân khấu, giữ mười hai phần tinh thần cho trò chơi.
Tô Xướng nhẹ giọng nói: "Cũng ổn."
Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn, cô mở ra xem, Mặc Mặc nói Triệu Khiết bọn họ cũng tan làm rồi, có mấy khách mời của đoàn làm phim khác hôm nay hẹn ăn cơm, ăn tôm hùm đất đặc sản địa phương ở gần đây, hỏi cô Tô có đi không.
Thực ra những người làm việc trong ngành truyền hình cũng rất nhạy bén, Tô Xướng dễ gần lại rất có sức hút, tuy chỉ là CV, nhưng có lẽ vì ít hoạt động, fan tại hiện trường vô cùng nhiệt tình, nếu hiệu quả phát sóng tốt, sau này nói không chừng còn có hợp tác.
Tô Xướng ngước mắt hỏi ý kiến Vu Chu, Vu Chu nói hơi mệt.
Thế là Tô Xướng trả lời Mặc Mặc bằng tin nhắn thoại: "Cảm ơn cô, nhưng rất không may, chúng tôi vừa mới gọi đồ ăn ở khách sạn rồi, hẹn lần sau nhé."
Khóa điện thoại, Vu Chu dùng ipad gọi đồ ăn, Tô Xướng nói cô ấy nghỉ ngơi một lát, rồi lập tức nghiêng người co mình trên sô pha, ngủ thiếp đi.
Ngay cả sức lực để lên giường cũng không có sao? Vu Chu nhìn cô ấy, Tô Xướng quay mặt vào lưng ghế sô pha, tay gác lên gối dựa, trông rất mảnh mai, rất yên tĩnh, như một món đồ độc bản trưng bày dưới ánh đèn sàn.
Không bao lâu sau khách sạn mang đồ ăn đến, Tô Xướng bị đánh thức, Vu Chu ngồi xuống sô pha, hạ giọng nói với cô ấy nếu mệt thì ngủ thêm lát nữa, không vội ăn, Tô Xướng gối đầu lên đùi nàng, lại ngủ thiếp đi.
Vu Chu không làm gì cả, chỉ nhìn chăm chú gương mặt nghiêng ngoan ngoãn của cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đặt tay sau gáy cô.
Khi trông chừng Tô Xướng, giống như trông chừng sự quyến luyến hữu hình, chỉ mong không có ai làm phiền họ, để nàng có thể ngắm nhìn Tô Xướng, cứ như vậy suốt cả đời.
Hơn mười giờ, Tô Xướng tỉnh lại, trên mặt không có chút mệt mỏi nào, giống như lúc cô ấy từ Canada trở về, sự mệt nhọc rất ngoan ngoãn tránh xa ngũ quan của cô ấy, gương mặt vĩnh viễn như giọt sương mới.
Cô giúp Vu Chu xoa bóp cái đùi tê rần, Vu Chu tiện tay bật TV, hai người vừa nói chuyện vừa ăn đồ ăn đã nguội, may mắn là một ít bánh ngọt, không nóng cũng không sao.
Ăn chưa được mấy miếng, WeChat của Mặc Mặc lại đến: "Cô Tô cô Tô, chị Triệu bọn họ đang uống rượu ở phòng chờ executive của khách sạn, cô đi không?"
Vu Chu ghé sát qua, Tô Xướng đăm chiêu nhìn nàng, nhướng mày
Rõ ràng, Tô Xướng đang hỏi ý kiến Vu Chu, Vu Chu ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ: "Em không muốn đi, em không quen những chuyện này."
Hơn nữa nàng có xem trên Tiểu Hồng Thư nói, ở hành lang executive của khách sạn này từng gặp Lý Nguyên Viễn vừa kết thúc chương trình, một lưu lượng lớn, mẹ ơi.
Tô Xướng gật đầu, nhấn nút thoại định từ chối, nhưng Vu Chu cản cô ấy lại: "Này."
Nàng cảm thấy từ chối người khác lần thứ hai không hay lắm, hơn nữa nàng không hiểu những chuyện đối nhân xử thế này, Tô Xướng là CV, phải lồng tiếng cho phim truyền hình, có phải quan hệ rộng một chút sẽ tốt hơn không?
Tô Xướng đặt điện thoại xuống, dùng ánh mắt hỏi nàng.
Vu Chu cắn cắn ngón tay, nói: "Nếu không mệt thì, hay là, chị đi đi."
"Em không đi, chị đi?" Tô Xướng nhẹ giọng xác nhận.
"Ừm, em ở phòng xem TV, đợi chị về." Vu Chu giọng điệu thoải mái.
Tô Xướng muốn nói lại thôi.
Vu Chu thấy vẻ mặt cô ấy do dự, lo rằng cô ấy thấy đi thì tốt hơn, lại không yên tâm để mình ở lại một mình, liền tìm một cái cớ: "Nếu có cơ hội, giúp em xin một chữ ký của Triệu Khiết nhé, Hỏa Oa cần."
Tô Xướng cụp mi suy nghĩ một lát, nói: "Được."
Cô gửi WeChat cho Mặc Mặc nói sẽ qua nhanh thôi, Vu Chu thấy áo sơ mi của cô vì ngủ nên hơi nhăn, đề nghị cô thay một bộ đồ thoải mái, lấy từ tủ quần áo ra, sau đó dặn dò cô uống ít thôi, đến giờ thì về.
Tô Xướng mặc xong quần áo, nhìn nàng cười nhẹ, hôn nàng một cái, thay giày đế bằng, ra khỏi phòng.
Vu Chu đóng cửa quay lại, tiếp tục ăn hai miếng bánh ngọt, lại nghịch điện thoại một lúc, nhìn đồng hồ mới qua nửa tiếng, Tô Xướng bọn họ chắc vừa mới bắt đầu chào hỏi.
Nàng cầm thẻ phòng ra ngoài, định lên bể bơi vô cực trên tầng thượng xem thử, khách sạn này nổi tiếng nhất chính là cái này, vào thang máy quẹt thẻ, đi thẳng lên tầng thượng.
Tầng thượng chia làm hai phần, bên kia chính là phòng chờ executive, bức tường LOGO khách sạn khổng lồ che khuất cảnh ly cốc chạm nhau bên trong, Vu Chu nhìn từ lối vào, chỉ có thể thấy cả một bức tường chai rượu đủ màu sắc, trong phòng chờ rất tối, không nghe thấy tiếng người thì thầm trò chuyện, ngay cả tiếng nhạc cũng không lớn.
Vu Chu không đi vào, đi qua sảnh thang máy đến sân thượng thoáng đãng sáng sủa, bể bơi vô cực khổng lồ hiện ra trước mắt, tỏa ra ánh sáng xanh lam mờ ảo, khu ghế bãi biển và sô pha thư giãn có vài người ngồi rải rác, có người mặc áo choàng tắm của khách sạn, có người chắc là từ phòng chờ qua, cầm ly cocktail.
Trong bể bơi không có một ai cả, Vu Chu đi tới bên cạnh, dựa vào lan can ngắm cảnh đêm Kim Châu.
Tầm mắt như một màn hình LED khổng lồ, ánh đèn nhấp nháy là mã lỗi, còn những người vội vã qua lại là virus chạy loạn, tạo thành thanh sắc méo mó khiến người ta chìm đắm.
Vu Chu từ nhỏ đã như vậy, mỗi lần đứng trên cao nhìn sự nhỏ bé của loài người, thì hứng thơ lại trỗi dậy, còn là kiểu suy sụp tiêu cực.
Nàng nằm bò trên lan can, bỗng nhiên phát hiện phía bên kia có thể nhìn thấy quầy bar ngoài trời của phòng chờ executive, thế là chạy bình bịch qua đó, nghển cổ nhìn về phía ấy, có hai ba chiếc ghế cao, còn có dù trang trí đang bung, nhưng không có Tô Xướng.
Hóng gió một lát, ánh mắt lại lần nữa liếc qua, lại bất ngờ bắt gặp bộ đồ thường ngày quen thuộc, bao bọc lấy vóc dáng cao ráo xinh đẹp, Tô Xướng cầm ly rượu dựa vào lan can, trò chuyện với Triệu Khiết.
Cách khá xa, màn đêm lại mông lung, không nhìn rõ sắc mặt cô ấy, nhưng Vu Chu tim đập loạn nhịp.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên cùng Tô Xướng gặp lại ở sân bay, giữa dòng người hối hả nhìn cô ấy, sau đó đi xem phim, lại giữa đám đông tan rã rời đi nhìn cô ấy.
Ánh nhìn đơn phương khiến Vu Chu như trở về thời yêu thầm, an toàn lại không kiêng dè, có thể lén lút giấu Tô Xướng vào lòng.
Nàng lấy điện thoại ra, điều chỉnh độ phóng đại lớn, trong màn hình điện thoại nhìn Tô Xướng, thế này rõ hơn nhiều, nàng Vu Chu thật đúng là nhân tài.
Chụp mấy tấm ảnh đầy mãn nguyện, thoát khỏi máy ảnh, gửi WeChat cho Tô Xướng: "Em ra ngoài rồi."
Tô Xướng nhấc điện thoại đang cầm, nhấp một ngụm rượu, trả lời: "Đi đâu?"
He he he, kích thích, Vu Chu nhìn điện thoại, lại nhìn Tô Xướng mờ ảo ở xa xa.
"Em đi dạo cửa hàng tiện lợi dưới lầu."
Nàng thấy Tô Xướng đổi tư thế, quay mặt vào lan can dựa người, trả lời: "Đợi chị mười phút?"
Vu Chu lập tức ngọt ngào không chịu nổi, bất giác lắc đầu, gõ chữ: "Không cần đâu, em dạo xong về phòng ngay đây."
"Được, chú ý an toàn."
"Chị cũng vậy đấy, uống ít thôi."
Vu Chu nhận được một sticker mèo con gật đầu, Tô Xướng đợi một lát, không thấy tin nhắn của Vu Chu, cúi đầu bật sáng màn hình xem một cái, sau đó mới cất điện thoại vào túi, lại nói thêm vài câu, rồi cùng Triệu Khiết đi vào trong.
Vu Chu cũng cất điện thoại, nhảy xuống bậc thềm, về phòng đợi cô ấy.
Nàng tắm rửa trước, lau tóc xem điện thoại, gần mười hai giờ rồi, Tô Xướng vẫn chưa về, sấy khô tóc chui vào trong chăn, ngáp một cái là nước mắt lưng tròng, điện thoại rơi xuống gối, Vu Chu ôm chăn ngủ thiếp đi.
Trong mơ màng nghe thấy tiếng động lách cách, Vu Chu mở mắt, Tô Xướng về rồi, mang theo hơi rượu nhàn nhạt, cúi người chống đầu gối, ở bên giường cúi đầu nhìn nàng.
"Về rồi à?" Vu Chu ngồi dậy, giọng khàn khàn.
Giọng Tô Xướng cũng khàn khàn, ngay cả trong nụ cười cũng còn vương men say: "Ừm, ngủ rồi à?"
"Vốn định đợi chị, nhưng buồn ngủ quá." Vu Chu ngồi bên giường, dụi mắt, nước mắt lưng tròng, lại ngáp một cái.
Tô Xướng nở nụ cười bên môi, có lẽ hơi chóng mặt, cô ngồi xổm xuống, đối diện Vu Chu, nắm lấy tay nàng, cổ tay mềm mại, Tô Xướng rất thích, bất giác nắm lấy lắc lắc.
Vu Chu sờ sờ mặt cô ấy, hơi nóng, xem ra đã uống không ít, mắt cũng long lanh, trong đó ngưng tụ quầng sáng, đồng tử như hổ phách.
"Dậy đi, ngồi chút, em đi pha nước tắm cho chị."
Vu Chu vào phòng tắm, cọ rửa bồn tắm hai lần, lại tìm ra túi lót bồn tắm dùng một lần lồng vào, sau đó pha nước nóng, bên cạnh có muối tắm khách sạn tặng, nàng so sánh một chút, chọn loại hoa oải hương an thần giúp ngủ ngon hòa vào.
Chuẩn bị gần xong, Tô Xướng mới cởi quần áo bước vào, Vu Chu không yên tâm, dù sao cũng đã uống rượu, liền ngồi bên cạnh giúp cô ấy tắm.
Tóc ngang xương quai xanh của Tô Xướng ướt át rũ xuống hai vai, nghiêng mặt dựa ngồi trong bồn tắm, bàn tay trắng ngần đặt trên thành bồn tắm màu đen, chói mắt như đèn sợi đốt, mặt như được bút vẽ sơn dầu màu đào nhạt tô qua, hơi thở ra vào như đang kéo đẩy với mặt nước.
Vu Chu giúp cô ấy lau người, lại nắm mắt cá chân cô ấy xoa bóp.
Tô Xướng không nhịn được khẽ rên lên, Vu Chu ôm chân cô ấy vào lòng, mát xa từ gót chân đến đầu ngón chân.
"Chúc Chúc..." Tô Xướng mềm giọng gọi nàng, như đang chìm trong nước.
"Chị không quen đi giày cao gót, không xoa bóp một chút, ngày mai sẽ rất mỏi đấy." Vu Chu cũng không để ý áo ngủ của mình bị ướt, cúi đầu nghiêm túc làm động tác, "Em hủy lịch trình sáng mai rồi, chị cứ ngủ một giấc cho ngon đã, buổi chiều xem tình hình rồi sắp xếp sau."
Tiếng nước gợn sóng, Tô Xướng giơ tay, đầu ngón tay ẩm ướt vén mái tóc xõa của Vu Chu ra sau tai, tay cũng không nỡ rời đi, vuốt ve từ vành tai xuống cằm của Vu Chu.
Cô thật sự rất thích Vu Chu để lộ vẻ mặt đau lòng với mình, thường những lúc này, tình yêu của Vu Chu nồng đậm nhất.
Nhưng cô chưa bao giờ muốn dùng bất kỳ cách nào để có được sự đau lòng này.
Tô Xướng giọng khàn khàn dặn dò Vu Chu: "Triệu Khiết nói, cô ấy có thể cho chị mấy tấm ảnh chữ ký, nhưng hôm nay không mang ảnh, sau này ký xong bảo Mặc Mặc gửi cho chị, cô ấy cũng đã hỏi tên Hỏa Oa, nói sẽ viết to sign cho cô ấy."
"Wow, cô ấy tốt thế?" Vu Chu mắt sáng lên.
Tô Xướng cười, cũng rất vui.
Sở dĩ cô đồng ý đến buổi rượu, không phải vì sự khích lệ của Vu Chu, mà là cô vốn đã định đi.
Trước đó khi Vu Chu hỏi chuyện tay săn ảnh, giữa lông mày lộ ra chút lo lắng, Tô Xướng đã thấy, thế là vừa rồi, lúc Mặc Mặc đưa cô về phòng, hỏi, có tiện tìm ba tay săn ảnh kia, mua lại hết ảnh đã chụp được không.
Tay săn ảnh vốn dĩ là để kiếm tiền, chắc là dễ nói chuyện. Mặc Mặc là nhân viên đài truyền hình, khá quen thuộc với tay săn ảnh, lại hiểu quy tắc giới fan, nhờ cô ấy giúp việc này, tốt hơn là Tô Xướng tự mình đi nói chuyện.
Trong lời mời buổi tối, Mặc Mặc đã hỏi lần thứ hai, xem ra là hy vọng Tô Xướng tham gia.
Mặc Mặc là một cô gái trẻ, thâm niên công tác không dài, cấp bậc không cao, cô ấy cố gắng thúc đẩy những buổi tụ tập này, có lẽ là chính cô ấy cũng muốn tham gia, mở rộng chút quan hệ; có lẽ, khách mời cô ấy tiếp đón có thể thân thiết với các trụ cột của đài, chứng tỏ cô ấy kết nối tốt, ấn tượng ở đài sẽ tốt hơn chút.
Tô Xướng không hiểu nguyên nhân cụ thể, nhưng cô biết Mặc Mặc muốn mình đến buổi rượu là đủ rồi. Cô đi, chính là bán cho Mặc Mặc một ân tình, có qua có lại, việc nhờ đối phương đi tìm tay săn ảnh mới dễ mở lời hơn.
Quả nhiên, Mặc Mặc lập tức đồng ý, nói yên tâm, sẽ không xuất hiện trên mạng.
Nhưng Tô Xướng không định nói cho Vu Chu biết.
Cô rất muốn bảo vệ chú kiến nhỏ ngoài hành tinh bay bổng phóng khoáng này, đến mức chính cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Tắm bồn xong, Vu Chu bảo cô đứng dậy, vào phòng tắm đứng tráng người.
Quần áo của nàng ướt quá nửa, nên dứt khoát cởi ra luôn, cùng Tô Xướng đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước dày đặc đổ xuống, cuốn trôi bọt xà phòng.
Tắt nước, nàng lại ngồi xổm xuống, nắn bóp bắp chân cô.
"Chỗ này còn thấy mỏi không?" Nàng ngẩng đầu hỏi Tô Xướng.
"Cũng ổn, không mỏi lắm." Tô Xướng cụp mắt, nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng như cát lọt qua kẽ tay.
Vu Chu nắm lấy đầu gối cô ấy, ngẩng đầu nhắm mắt, không nhịn được liền khẩu giao cho cô ấy.
Sống lưng lành lạnh áp vào gạch men nhẵn bóng, Tô Xướng ngẩng cằm, chiếc cổ xinh đẹp tạo thành một đường cong khó kiềm chế.
Hai mươi phút sau, Vu Chu trải khăn tắm lớn lên mặt giường, đưa Tô Xướng còn vương hơi nước đến chỗ khăn tắm, quấn lại, Tô Xướng thuận thế lật người, thoải mái nằm sấp giữa chăn nệm mềm mại.
Vu Chu hôn cô ấy, tay cũng đang vuốt ve cô ấy, nhưng lần này không phải tấn công, cũng không phải đòi hỏi, nàng rất dịu dàng, rất dịu dàng, chỉ muốn để Tô Xướng thả lỏng hoàn toàn, từ tim đến tứ chi, từ thể xác đến tâm hồn.
Tay phải của Tô Xướng vô thức vuốt ve mép gối, rồi nhấc ngón áp út lên, cử động.
Vu Chu hiểu ý cúi người xuống, đưa tay mình qua, Tô Xướng ấn lên mu bàn tay nàng, từng ngón đan vào kẽ tay.
Đây là một ngày mệt mỏi, cũng là một ngày đậm nét rực rỡ, nhưng cuối cùng cũng sẽ khép lại vào khoảnh khắc họ ôm nhau ngủ thiếp đi, mười ngón tay đan vào nhau.
Chúc ngủ ngon, họ nói với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro