Chương 99


Edit: Kt_Ver

__________

Tối Chủ Nhật nhiều người đi làm trở về thành phố, bị kẹt xe một lúc trên đường, về nhà mất gần hai tiếng lái xe, trời đã tối hẳn, từ gara dưới hầm đi đến hành lang tòa nhà, vẫn là một quãng đường trống trải và cô đơn.

Nhưng cửa vừa mở, có tiếng TV, phát thanh viên giọng chuẩn đang đọc tin tức, trong bếp vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm lanh canh, máy hút mùi tiếng không lớn, công hiệu rất tốt, vì thế cửa lùa không đóng, có thể ngửi thấy mùi cơm chín, còn có mùi hương hoa tiêu hành lá rơi vào dầu nóng.

Tô Xướng cúi đầu thay giày, bờ vai và cột sống đau nhức chợt thả lỏng, lập tức cảm thấy không còn mệt mỏi như vậy nữa.

Vu Chu nghe thấy tiếng động, mang dép lê từ bếp chạy ta ta ta lại, tay quẹt hai cái lên tạp dề hình thỏ con: "Về rồi à?"

Vốn định ôm cô ấy, nhưng vừa bóc tỏi xong, cả tay toàn mùi.

"Ừm, đang nấu cơm à?" Tô Xướng dựa ở huyền quan cất đồ.

"Bò kho, Ngự Linh Cơ thích không?" Vu Chu hì hì hì nghiêng mặt nhìn cô ấy.

Tô Xướng cười, bước tới, một tay ôm lấy vai Vu Chu, kéo nàng vào lòng, thở dài một tiếng thật sâu nơi hõm cổ, lập tức cảm thấy dễ chịu.

"Ai da, người em bẩn lắm." Tạp dề còn bị bắn chút dầu, Vu Chu giơ cổ tay dùng khuỷu tay đẩy cô ấy.

Tô Xướng ấn vào eo nàng một cái, ôm càng chặt hơn.

Vu Chu bèn không giãy giụa nữa, dùng cánh tay ôm lấy cô ấy, lắng nghe nhịp tim của cô ấy, cảm nhận hơi thở của cô ấy.

Rửa tay xong ăn cơm, Vu Chu nhìn ra vẻ mệt mỏi của Tô Xướng, bèn không kéo cô ấy nói chuyện nhiều, dựa vào người cô ấy cùng cô ấy làm việc một lúc, hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó nằm lên giường nói chuyện phiếm.

Vu Chu nghịch ngón tay Tô Xướng, nói: "Chị biết không, cái sự lãng mạn hôm nay của chị ấy, em viết truyện còn không dám nghĩ tới."

Nàng hơi tầm thường, cho dù trong đầu trả đũa lãnh đạo vô lương tâm, cũng chỉ nghĩ đến mấy tình tiết kiểu như "Trời lạnh rồi mua lại xx đi".

Nhớ lại "Kế hoạch quan sát tổng tài bá đạo" chết yểu giữa chừng kia, vậy mà như chuyện của kiếp trước rồi, Tô Xướng lặng lẽ đổi nó thành "Kế hoạch quan sát người yêu".

Hóa ra tình yêu chân thành, giống như trồng hoa trên mảnh đất cằn cỗi.

Không phải là ra lệnh cho sa mạc khô cằn nở hoa trái với lẽ thường, mà là dùng thời gian dài kiên nhẫn cải tạo đất đai, thỉnh thoảng dẫn tới một cơn gió xuân, thỉnh thoảng ban cho một trận mưa xuân.

Sau đó dùng dinh dưỡng phong phú, chờ đợi Vu Chu đi ngang qua, vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, gieo xuống một hạt giống.

Nàng có thể trồng ra bất cứ thứ gì nàng muốn.

Tô Xướng ôm nàng, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy thì em có thể cân nhắc dùng làm tư liệu, sau này viết vào trong truyện."

"Ừm... vậy chị kể thêm cho em nghe đi, cụ thể ấy." Bé tò mò Vu Chu online.

"Tuy em cảm thấy chị rất gần em, nhưng thực ra chúng ta có một khoảng cách nhất định. Ở nơi em không nhìn thấy, ngay phía sau sân khấu, có một phòng bắt chuyển động, bên trong có một màn hình, chị có thể qua màn hình nhìn thấy mọi phản ứng của em, rồi đưa ra phản hồi tương ứng, truyền qua đó."

Vu Chu lúc này mới biết, dự án này là do thương hiệu đồ uống thể thao hợp tác với phòng thí nghiệm quang học VR, quảng bá đồ uống là một phần, quảng bá hệ thống thiết bị bắt chuyển động quang học cũng là một phần, thảo nào thú vị như vậy, trước đây rất ít khi thấy.

"Rất vất vả đúng không?"

"Thật lòng mà nói, có một chút." Tô Xướng cười.

Vu Chu nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay cô ấy: "Vất vả vậy mà chị còn đi."

"Em nói em sắp sống không nổi nữa." Cô đương nhiên phải đi xem sao.

Vốn tưởng rằng nếu thời gian vừa khớp, có thể đón nàng về, nhưng thực tế, công việc hai bên rất khó điều phối.

"Tô Xướng," Vu Chu nửa nằm sấp trên người cô ấy, thở dài, "Sao chị lại tốt với em như vậy?"

"Mấy ngày nay, em bận như vậy, chị vẫn luôn nghĩ, có phải chị muốn em cùng chị đến Kim Châu, khiến công việc của em bị ùn tắc không." Tô Xướng vuốt ve sống lưng nàng.

Vu Chu nghe hiểu rồi, Tô Xướng lo lắng Vu Chu làm việc mệt mỏi, là có nguyên nhân từ cô ấy, vì thế mới càng muốn đi an ủi Vu Chu.

"Không phải," Vu Chu lắc đầu, "Là do sếp em chó quá."

Tô Xướng "phụt" cười một tiếng, không ngờ Vu Chu lại thẳng thắn như vậy.

Vu Chu cũng cảm thấy mình khá hài hước, ôm Tô Xướng cười.

Hai người gột rửa mệt mỏi sạc pin cho nhau, chỉ còn lại tiếng vải vóc sột soạt khe khẽ.

Tháng mười một, Trái Đất như thể bị ném một quả bóng băng, đột nhiên lạnh hẳn đi, tuyết năm nay rơi rất sớm, chưa đến cuối tháng mà ngoại ô đã phủ đầy tuyết.

Trong thành phố tuy vẫn ổn, nhưng mọi người cũng dần dần quấn mình kín mít, trên đường xuất hiện từng chiếc bánh ú tro màu xám xịt.

Cuộc sống của Vu Chu và Tô Xướng vẫn trôi qua như vậy, trong ngọt ngào thỉnh thoảng có chút xích mích nhỏ, phần lớn thời gian hai người yêu rất mãnh liệt, có những khoảnh khắc, yêu đến nhói lòng.

Tin tốt là Vu Chu được tăng lương một lần, bộ phận nhân sự gọi nàng qua, nói lãnh đạo khá khẳng định năng lực làm việc của nàng, tiếp tục cố gắng, sau Tết Nguyên Đán đãi ngộ tiền lương sẽ được nâng cao.

Mặc dù đó là lời hứa hẹn trước mấy tháng, nhưng nàng đã sớm mở một chai rượu ăn mừng cùng Tô Xướng.

Lịch trình tiết mục của Tô Xướng cũng phát sóng sau Tết, Vu Chu dự đoán họ sẽ chào đón một năm 2020 vĩ đại.

Hỏa Oa lần thứ ba mươi sáu ăn mừng crush thoát ế, Nhị Dương bắt đầu lên mạng chọn váy phù dâu cho Vu Chu và Hỏa Oa, Đới Huyên đã bước vào ghi hình khép kín cho show tuyển chọn, trước khi vào ký túc xá đã gửi tin nhắn cho Vu Chu, một tấm ảnh mặt mộc cô ấy mặc áo phao màu đen.

Lâu rồi không gặp cô ấy, có lẽ là trong thời gian tập huấn có chuyên gia dinh dưỡng chuyên môn kiểm soát ăn uống và giấc ngủ, trông khí sắc cô ấy tốt hơn nhiều, vẻ uể oải suy sụp bị quét sạch, dùng từ lóng trên mạng mà nói, bây giờ có một vẻ đẹp kiểu "bà dì đến rất đúng giờ".

Vu Chu trả lời cô ấy: "Cố lên!"

Đới Huyên nói: "Sống sót nhé, chị gái nô lệ công sở."

Vẫn là kiểu nói năng gây sốc không ngừng, dưới vẻ ngoài ngọt ngào là một đứa trẻ ngang ngược bất trị.

Vu Chu nghĩ mình nhất định sẽ ngồi trước TV xem cô ấy, nàng không tin cô ấy lên TV mà lại không giả vờ đôi chút.

Mối quan hệ với bà Triệu đã có một bước đột phá, bước đột phá này chính là việc tăng lương đã đề cập trước đó, cuối cùng bà ấy cũng ban cho Vu Chu chút sắc mặt tốt, còn giơ ngón tay cái lên.

Vu Chu bèn thừa thắng xông lên, nói bạn của nàng còn lợi hại hơn, nhận được lời mời của Đài truyền hình Giang Thành, sắp đi ghi hình [Hẹn Ước Hoa Hồng] rồi.

Chương trình này đã phát sóng trên Đài truyền hình Giang Thành nhiều năm rồi, có từ hồi Vu Chu còn nhỏ, nên tên không thời thượng lắm, nhưng nội dung khá hay, là phỏng vấn một số phụ nữ ưu tú trong ngành, phỏng vấn cũng rất có chiều sâu.

Bà Triệu vẫn luôn rất thích xem, còn rất ngưỡng mộ người dẫn chương trình trí thức trong đó là Cao Chi Lượng, vì vậy lần này Vu Chu không nhịn được mà nói ra tên chương trình.

Thực ra phía sau có Triệu Khiết làm cầu nối, cô ấy và Cao Chi Lượng trước đây là bạn học cùng lớp, tuy phát triển ở đài riêng của mình, nhưng cũng thỉnh thoảng tụ tập nhỏ, Cao Chi Lượng không chỉ là người dẫn chương trình của [Hẹn Ước Hoa Hồng], mà còn là nhà sản xuất, đang đau đầu về nội dung, muốn thu hút sự chú ý của nhiều người trẻ hơn.

Mà Triệu Khiết nói, khoảng thời gian trước vừa hay làm về Tô Xướng, người làm công việc về giọng nói cũng như lĩnh vực game và thế giới 2D liên quan hẳn là một tiêu điểm khá tốt.

Cao Chi Lượng bèn thông qua Triệu Khiết mời Tô Xướng, có mối quan hệ qua lại từ trước, thêm vào đó Tô Xướng cũng thấy chương trình không tệ, không có lý do từ chối.

Bà Triệu không trả lời Vu Chu, chỉ lại nói với nàng: "Làm việc chăm chỉ, tăng lương thì tốt thôi."

Vu Chu rất lạc quan, kiên trì không bỏ cuộc, nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim, nàng là tác giả mà, giỏi nhất là thuộc thành ngữ.

Chương trình lần này Vu Chu không định đi cùng Tô Xướng, vì lần trước trải nghiệm không tốt lắm, bị chụp lén gì đó còn dễ gây rắc rối.

Hơn nữa, Tô Xướng hiểu lầm áp lực công việc của Vu Chu, là do nguyên nhân xin nghỉ phép, lại quay sang an ủi nàng, chuyện này khiến nàng quyết tâm không tham gia vào công việc của Tô Xướng nữa, tránh cho Tô Xướng trước sau đều phải phân tâm chăm sóc cảm xúc của nàng, người ta tự mình làm việc, biết đâu còn thoải mái tự tại hơn chút.

Hơn nữa của hơn nữa, nàng thực sự không còn mặt mũi xin nghỉ phép nữa, không chịu nổi bộ dạng chua ngoa của lãnh đạo.

Tuy nhiên rất nhanh, nàng đã bị dao động.

Bởi vì lần ghi hình này vào thứ Bảy, không cần xin nghỉ phép, lại ở Giang Thành, ngay trước cửa nhà…

Con kiến nhỏ trong lòng Vu Chu lén lén lút lút xúi giục nàng, cuối cùng tự nói với mình, lại lặng lẽ đi xem một lần nữa, lần cuối cùng.

Nàng không nói với Tô Xướng, lần này muốn dùng góc nhìn của khán giả thuần túy.

Thế là nàng tìm trong siêu thoại nhóm fan tổ chức cổ vũ, họ có vé nội bộ, sẽ đi tập thể, nhưng rất xấu hổ là, người ta vào nhóm phải kiểm tra cấp bậc siêu thoại.

He he.

Nhưng mà, điều này cũng không thể làm khó được Vu Chu, nàng tìm người phụ trách, nói mình là fan game không chơi Weibo, trước đó đã giúp Tô Xướng kéo phiếu hai năm rồi, lật vòng bạn bè ra làm chứng, dòng thời gian không thể làm giả, quản trị viên thấy nàng rất thành khẩn, bèn cho vào, hỏi nàng tên gì, nàng nói Thẩm La Quân.

Chim cút nhỏ thông minh đắc ý muốn chết, mấy ngày nấu cơm cho Tô Xướng đều ngân nga khúc hát nhỏ.

Tuy nhiên đến ngày ghi hình, nàng liền cười không nổi.

Nhóm fan xếp hàng bên ngoài địa điểm, đứng chịu lạnh cóng cả một tiếng đồng hồ, các fan khác rất có kinh nghiệm, mang giày đi tuyết, chỉ có nàng mang giày đơn, chân đều đông cứng cả rồi.

Lúc giơ bảng đèn vào cửa, nàng mặt đã tái nhợt, may mà lấy cớ bị cảm đeo khẩu trang, nhìn không rõ lắm.

Cảm giác dần dần hồi phục trong phòng ghi hình, phòng quay này so với của Đài Tiên Tranh thì đơn giản hơn một chút, sân khấu cũng nhỏ hơn, màn hình ô vuông nhỏ màu xanh lam kéo dài từ màn hình lớn xuống mặt đất, chiếu logo chương trình màu hồng phấn, hai bên là hai chiếc sofa màu xám nhạt, một chỗ ngồi riêng cho người dẫn chương trình, một vị trí cho khách mời.

Đạo diễn hiện trường cầm micro nhấn mạnh kỷ luật ghi hình, yêu cầu tắt chuông điện thoại, tiếp đó khuấy động bầu không khí, yêu cầu mọi người cố gắng nhiệt tình sôi nổi, lại nhìn bảng đèn, nói lúc ghi hình cố gắng đừng giơ lên, có thể sẽ che mất khán giả phía sau.

Lại thu trước mấy đoạn phản ứng vỗ tay của hàng ghế khán giả để dự phòng, việc ghi hình chương trình bèn chính thức bắt đầu.

Vu Chu ngồi ở vị trí khá lệch ở hàng thứ hai, bị một cái giá thiết bị che mất nửa tầm nhìn, vẫn hơi căng thẳng.

Nắm chặt băng rôn cổ vũ fan phát, đợi VCR chiếu xong, người dẫn chương trình vào vị trí, hiện trường đếm ngược "Năm, bốn, ba, hai, một!"

Máy quay lướt qua đường ray, người dẫn chương trình mặc bộ váy liền áo dài tay màu đỏ, nở nụ cười trí thức mở màn.

Giới thiệu khách mời xong xuôi gọn gàng, màn hình lớn kéo ra hai bên, Tô Xướng bước lên sân khấu.

Một bộ vest trắng đường nét gọn gàng, được khung xương của cô ấy chống đỡ trông rất có khí chất, tóc ngang xương quai xanh rũ xuống hai bên khuôn mặt, đeo mic cài áo.

Vu Chu nhìn cô ấy chào hỏi một cách lạnh lùng mà dịu dàng, tự giới thiệu, cúi chào, sau đó ngồi xuống sofa, chân tự nhiên vắt lên, giày cao gót vẫn là đôi đã mua lần trước.

Khi đó nàng giúp Tô Xướng chọn màu sắc, còn bây giờ, nàng nhìn đường cong tinh tế được nhấc lên kia, giống như tất cả những người ngắm nhìn Tô Xướng từ xa, khó mà dò xét được câu chuyện đằng sau bất kỳ món đồ nào trên người cô ấy.

Tô Xướng trên sân khấu, giống như một người không cho phép người khác suy đoán nơi đến và chốn về, cô ấy chỉ cho bạn lắng nghe đoạn đối thoại này, từ lúc cô ấy nói câu đầu tiên, thời gian liền bắt đầu đếm ngược.

Vu Chu nghe rõ ràng tiếng kim giây trong lòng mình đang chuyển động theo.

Nàng nghĩ, giả sử tình yêu của mình và Tô Xướng có thời hạn, nàng cũng sẽ không sợ hãi, nàng sẽ trân trọng từng giây từng phút.

Có những tình cảm, rất khó đánh giá tốt xấu, nhưng từ khi gặp được nó, sẽ hiểu rằng đó là một lần trong đời, chỉ có một lần này mà thôi.

Chính thức ngồi xuống, Vu Chu chụp trộm một tấm ảnh người dẫn chương trình [Hẹn Ước Hoa Hồng], gửi cho Triệu Thanh Hà, kèm theo dòng chữ: "Chị ấy đang được Cao Chi Lượng mà mẹ thích phỏng vấn đấy, còn dẫn con đến xem nữa, thấy chưa, siêu tốt với con."

Vốn tưởng lần này cũng sẽ không nhận được hồi âm, không ngờ hai mươi phút sau, nhận được một tin nhắn.

Là tin nhắn thoại, Vu Chu chuyển thành văn bản.

"Cả ngày nói tốt tốt tốt, con bé tốt với con chỗ nào? Con về Tết năm đó, không phải con bé cũng ở đó sao? Đến thăm bố mẹ con cũng không biết nói một tiếng, có thể thật lòng đến mức nào chứ?"

Vu Chu bật cười thành tiếng, vội nói: "Vậy năm nay con đưa chị ấy về."

"Con đừng có đưa con bé về! Về mẹ cũng không tiếp đãi đâu!"

"Ồ."

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dời đi một tấc, rõ ràng đang ngồi trong phòng ghi hình kín mít, Vu Chu lại cảm thấy thông suốt hẳn, nàng thở ra một hơi, đặt điện thoại xuống, tập trung vào người trên sân khấu.

Lặng lẽ lắng nghe Tô Xướng kể về nghề nghiệp của cô ấy, giới thiệu công việc của cô ấy, thỉnh thoảng nhắc đến cuộc sống, Vu Chu người nhoài về phía trước, chống cằm nhìn, trong mắt chỉ có cô ấy.

Nàng không biết sau này Tô Xướng sẽ đạt đến tầm cao nào, có được nhiều người yêu thích hơn không, nhưng bản thân nàng cũng từng giơ băng rôn của cô ấy, ngồi ở hàng ghế khán giả, toàn tâm toàn ý vỗ tay vì cô ấy.

Vu Chu là fan trung thành và kiên định nhất của Tô Xướng, tách rời khỏi tình yêu, nàng cũng thật lòng ngưỡng mộ tâm hồn của Tô Xướng. Nàng nghĩ, bất kể họ có ở bên nhau hay không, nàng đều sẽ tự hào về Tô Xướng.

Nhưng nàng sẽ không nói cho Tô Xướng biết.

Sẽ không bao giờ nói.

Buổi phỏng vấn gần kết thúc, họ trò chuyện về vấn đề điều tiết cảm xúc, Tô Xướng suy nghĩ một lát, lặng lẽ đổi hướng chân đang vắt chéo, sau đó cô đưa tay vén tóc ra sau tai, khẽ mím môi, mới mở lời: "Thực ra có một khoảng thời gian, tâm trạng của tôi không tốt lắm, còn đi khám bác sĩ."

Hàng ghế khán giả vang lên tiếng xôn xao khe khẽ, Tô Xướng cười, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng."

"Bác sĩ đã cho tôi một lời khuyên khá thú vị, cô ấy nói, tôi có thể thử ghi lại tâm trạng của mình mỗi ngày, nếu ngày hôm đó vui vẻ, thì vẽ một vòng tròn lên lịch, nếu không vui, thì không vẽ."

"Sau một thời gian, tìm ra điểm chung của những ngày được khoanh tròn, tổng kết lại những việc khiến bạn vui vẻ và làm chúng nhiều hơn."

Tim Vu Chu đập mạnh, nàng nhớ lại lúc dọn phòng trước đây, từng nhìn thấy cuốn lịch này, phía trước trống không, từ sau khi họ gặp nhau, thỉnh thoảng lại có một vòng tròn đỏ, sau này thì dày đặc, gần như ngày nào cũng có.

Nàng hỏi Tô Xướng đây là ý gì, là lịch trình công việc sao?

Tô Xướng cười cười không nói gì.

Sau Tết đổi lịch mới, Vu Chu hỏi cô ấy, còn vẽ nữa không? Tô Xướng nói không, không cần nữa.

Lúc đó ánh mắt cô ấy như gợn nước ấm, từ từ lan tỏa tới, bao bọc lấy Vu Chu sinh động tươi tắn.

"Phương pháp này có hiệu quả không?" Người dẫn chương trình tò mò, "Cô đã tìm thấy chưa?"

"Tìm thấy rồi," Tô Xướng khẽ cười, "Hơn nữa, tôi mỗi ngày đều gặp được cô ấy."

Khán giả và người dẫn chương trình tưởng cô nói là "nó", chỉ những điều khiến người ta vui vẻ, không ai nghĩ đó là "cô ấy", là một người.

Sống mũi Vu Chu cay cay, nàng phồng má nén một hơi thở ra, nàng không muốn khóc một cách khó hiểu giữa bao nhiêu người thế này.

Trong làn nước mắt mờ ảo, nàng thấy Tô Xướng như có điều suy nghĩ chớp mắt, nói: "Chia sẻ liệu pháp cảm xúc này cho mọi người, không chắc có phù hợp với tất cả mọi người không, nhưng hy vọng mọi người có thể hạnh phúc"

Hy vọng tất cả những người đang tận hưởng tình yêu và được yêu, đều thật sự hạnh phúc.

Tiếng vỗ tay vang lên từ hàng ghế khán giả, buổi ghi hình kết thúc trong một ngày đông ấm áp.

Vu Chu chờ đợi rời đi theo thứ tự, nghe một fan có quan hệ nói, Tô Xướng còn phải ở lại ký tặng một ít ảnh cho ekip chương trình, hỏi mọi người có muốn ra cổng đợi cô ấy, nói lời tạm biệt không.

Vu Chu không tham gia, gửi tin nhắn WeChat cho Tô Xướng, nói: "Em đang ở trung tâm thương mại Phượng Hoàng, ngay cạnh chỗ chị ghi hình, chị xong việc thì đến tìm em."

Không đợi được về nhà nữa rồi, rất muốn gặp Tô Xướng nhanh hơn một chút.

Năm phút sau, Tô Xướng trả lời: "Được."

Vu Chu đi đến trung tâm thương mại Phượng Hoàng, dạo một vòng quanh các quầy hàng ở tầng một, rồi lại đi ra, dậm chân chờ khoảng mười mấy phút, thì đợi được Tô Xướng. Vẫn là bộ vest trắng đó, nhưng vì phải lái xe nên đã đổi sang giày bệt.

Cô ấy đi tới trong mùa đông Giang Thành, rạng rỡ như trăng tròn.

Vu Chu vội vàng chạy qua: "Chị không biết mặc thêm áo khoác à?"

"Chị vừa đỗ xe xong, tưởng cổng trung tâm thương mại không xa." Tô Xướng ngoan ngoãn đưa tay cho Vu Chu, mặc nàng hà hơi, xoa xoa.

"Xe đỗ ở đâu rồi?" Vu Chu khoác tay cô ấy, muốn nhanh chóng lên xe.

"Bãi đậu xe đằng kia."

Tô Xướng chỉ một hướng, hai người nép vào nhau đi về phía đó.

"Hôm nay chị ghi hình thế nào?" Muốn tìm chuyện để nói, biết rõ còn cố hỏi.

"Khá tốt."

"Wow, đợi chị phát sóng liên tiếp hai chương trình, không phải là sắp nổi tiếng rồi sao?"

Tô Xướng ôm vai nàng, xoa xoa, khẽ cười.

Vu Chu nghe xong toàn bộ buổi phỏng vấn, khá được cổ vũ, không nhịn được lải nhải: "Em sẽ cố gắng theo kịp chị, được không? Em đang lên ý tưởng cho tiểu thuyết mới rồi, lần này là thể loại thiên về cốt truyện, rất ngầu, chắc chắn sẽ nổi tiếng trong một đêm.”

Đây là lần thứ hai Vu Chu nói "nổi tiếng trong một đêm", lần trước là lúc mới gặp nhau nằm viện, nàng nói với Tô Xướng, nàng là người viết tiểu thuyết, định viết trải nghiệm nằm viện vào tiểu thuyết, tác giả từng mổ chắc không nhiều, nàng chắc chắn sẽ nổi tiếng trong một đêm.

"Vậy sao?" Tô Xướng luôn tin tưởng nàng, nhẹ giọng hỏi, "Nghĩ ra tên gì chưa? Câu chuyện thế nào?"

"Tên là Điện Thờ, là tiểu thuyết bách hợp linh dị đô thị, về giới giải trí, vì chẳng phải em đã cùng chị đến Đài Tiên Tranh đó rồi sao, em nghĩ chắc cũng không nhiều tác giả từng đi ghi hình chương trình đâu."

Tô Xướng cười, đồng tình gật đầu: "Ừm."

Vu Chu luôn kỳ lạ như vậy, cố chấp cho rằng tác giả giống như nàng không nhiều, liền có thể "thắng cuộc so tài".

"Còn cốt truyện thì thực ra là gương vỡ lại lành, Hỏa Oa nói với em thể loại này đang hot, ngược xen lẫn ngọt, rất dễ nghiện."

"Vậy nên," Tô Xướng cố gắng hiểu, "Ngay từ đầu, hai người đã chia tay rồi?"

"Đúng vậy, thế nào?"

"Không tệ."

Được công nhận, Vu Chu rất vui, nghĩ ngợi rồi lại nép vào lòng cô ấy, hỏi: "Chị nói xem, nếu một ngày nào đó, chúng ta chia tay, sẽ thế nào nhỉ?"

Tô Xướng dừng lại, nhìn nàng.

Vu Chu lạnh đến run cầm cập: "Sao, sao thế? Em chỉ giả sử thôi mà, giả sử."

Nàng ngước mắt, thấy Tô Xướng mím chặt môi, nghiêm túc nói: "Nếu chia xa, chị sẽ tìm em về."

Wow... Có thể phạm quy như vậy sao? Vu Chu vui cực kỳ, nhảy lên ôm chầm lấy Tô Xướng, lắc lư trái phải làm nũng, rồi sóng vai đi lấy xe.

"Thật sự tìm về ạ?"

"Ừm."

"Chị thề đi?"

"Chị thề."

Vu Chu tin cô ấy, đương nhiên, sẽ luôn tin cô ấy.

Dù có ngày quên đi, thời gian sẽ nhớ, mùa đông sẽ nhớ, Điện Thờ sẽ nhớ, Tô Xướng sẽ nhớ.

Cô chỉ trả lời, những điều có thể chắc chắn.

                                 Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro